Ngày 13 tháng 9 năm 2001, tuy tiết trời đã sang thu nhưng thành phố S vẫn có nắng nhẹ, nhiệt độ oi bức đến lạ thường, chẳng hổ danh là một trong bốn đại hỏa lò tại vùng lục địa này.
Dưới sự tháp tùng của bố mẹ, Diệp Phiên Nhiên ngồi xe lửa hơn hai tiếng đồng hồ đến thành phố S, rồi lại đi taxi đn Đại học N. Bố cô lôi hai chiếc túi da to từ khoang chứa đồ sau xe xuống, lại mở cửa xe rút ra chiếc túi du lịch khác được nhồi nhét đồ đạc đến căng phồng.
Trông thấy Diệp Phiên Nhiên bước xuống xe, mẹ cô hỏi giọng quan tâm: “Phiên Phiên nóng không con?”
Diệp Phiên Nhiên lắc đầu, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, gương mặt xanh xao trắng tái. Mẹ cô lúc này mới nhận ra con gái bà bị say xe. Bà chuyển cho cô chai nước khoáng, nói: “Mau uống ngụm nước đi con, sẽ không khó chịu nữa!”
Diệp Phiên Nhiên uống ngụm nước, hít sâu luồng không khí trong lành mới dần cảm thấy dễ chịu trở lại.
“Xem kìa, đây chính là kết quả của việc ngày thường ít tập thể dục đấy.” Bố cô đau lòng nói giọng trách cứ: “Thể lực học sinh ngày nay yếu quá!”
“May mà nó ở lại học trường tỉnh, gần nhà, nhớ nhà lúc nào cũng có thể về. Chứ nếu không, với cơ thể này, em thực không yên tâm chút nào!”
“Con gái bị em chiều quá sinh hư rồi, tay chân vụng về, yếu đuối ẻo lả, giống hệt Lâm Đại Ngọc!”
Thừa cơ bố mẹ đôi co dăm ba câu, Diệp Phiên Nhiên ngắm nhìn khuôn viên trường đại học mới. Trường đẹp hơn với tưởng tượng của cô, con đường rợp bóng thẳng tắp, hai bên trồng đầy những cây ngô đồng cao lớn. Xa xa là bồn hoa, từng khóm hoa hồng nở rộ với sắc hồng nhạt, nhành cây xanh lục, rạng rỡ vô cùng.
Nơi đăng ký báo danh tân sinh viên nằm ngay sau khu vực hội trường, người qua kẻ lại ồn ào náo nhiệt, tóan sinh viên năm nhất như cô đang chen chúc chật cứng để vào khuôn viên trường, đi cùng bọn trẻ là các bậc phụ huynh.
Bố mẹ cô phân công rõ ràng, mẹ phụ trách trông coi cô, bố thì giúp cô làm một số thủ tục nhập học phức tạp. Diệp Phiên Nhiên chẳng có việc gì làm, cô đưa mắt nhìn quanh đám đông, xem thử có bạn học nào quen biết không để sau này đôi bên cùng quan tâm chiếu cố lẫn nhau.
Các bạn cùng lớp thời trung học, có ba người cùng thi đỗ vào Đại học N nhưng do khác chuyên ngành nên học tại dãy nhà khác nhau.
Thành tích thi đại học của Hạ Phương Phi tuy không như mong muốn nhưng do cô là cán sự ưu tú cấp tỉnh nên được cộng thêm 20 điểm, lại thêm mối quan hệ của bố cô tại Bắc Kinh, đến phút cuối cùng cô vẫn trúng tuyển vào Đại học Bắc Kinh như mong đợi. Tạ Dật đỗ vào một trường đại học hạng ba ở Quảng Châu. Triệu Hiểu Tình thì đi Thượng Hải, Tô Diệp bị “đày” đến Tây An. Mấy chị em sớm tối có nhau hệt như cây bồ công anh, giờ đây lưu lạc khắp mọi miền đất nước.
Hội trường rộng lớn nhưng chẳng hề gắn máy lạnh, chỉ vài chiếc quạt điện xoay chuyển trên đỉnh đầu, phả ra những luồng gió nóng, dù thế nào thì với nhiệt lượng khủng khiếp tỏa ra từ đám đông thế này, quả là như muối bỏ biển.
Diệp Phiên Nhiên rút miếng khăn giấy từ chiếc túi nhỏ đeo bên mình ra lau mồ hôi. Sau lưng một nam sinh cất giọng oán trách: “Đây là trường đại học mà mình mười mấy năm vất vả cực khổ đèn sách, sống dở chết dở để vào học đó ư? Điều kiện quá kém, đến cả máy lạnh cũng chẳng có, mọi người sắp sửa biến thành bánh mỳ nướng hết rồi!”
Trống ngực cô khẽ run rẩy, toan quay đầu lại nhưng rồi lại ra sức kiềm chế. Cô nghe thấy giọng nói của Trần Thần.
Hóa ra, cậu ta cũng vào Đại học N. Đây quả thực là “Kim bảng đề danh, tha hương gặp cố tri.”
Điều khiến cô không dám quay đầu lại, chính vì Dương Tịch. Hạ Phương Phi nói với cô, Dương Tịch trúng tuyển vào Đại học Nam Kinh. Thành tích thi đại học của cậu rất xuất sắc, là thủ khoa ban tự nhiên của trường Tam Trung, với số điểm thi đó cậu hoàn toàn có thể đăng ký vào Đại học Thanh Hoa nhưng nguyện vọng một của cậu lại điền Đại học Nam Kinh, chẳng buồn ngó ngàng gì đến ngôi trường đại học vào bậc nhất ở phương Bắc.
“Chẳng lẽ cậu ta vì cậu mà đăng ký vào Nam Kinh ư?” Hạ Phương Phi hỏi trong điện thoại. “Thật không ngờ, cậu ta lại si tình với cậu đến vậy!”
Sai lầm nối tiếp sai lầm, đến phút cuối cùng, Diệp Phiên Nhiên vì ánh mắt ngờ vực của thầy Quách mà lung lay dao động trước sự tự tin vốn không kiên định của chính mình, cô đã tạm thời thay đổi nguyện vọng.
Tuy là sự đùa cợt trớ trêu của số phận nhưng cô vẫn chẳng còn mặt mũi nào đi hỏi Trần Thần rằng Dương Tịch hiện giờ ra sao. Mọi người đều cho rằng, là cô phụ lòng Dương Tịch, báo hại Dương Tịch không được vào trường học danh tiếng nhất nước. Trong con mắt bạn bè, cô đã trở thành người gây ra tội lỗi, là kẻ phạm tội trong tình yêu.
Diệp Phiên Nhiên có nỗi ấm ức trong lòng khó nói thành lời, có trời đất làm chứng, từ đầu đến cuối, cô chưa từng hứa hẹn với Dương Tịch rằng muốn ở bên cậu. Mối tình thời son trẻ này, đó chỉ là tình đơn phương một phía từ cậu mà thôi.
Khó khăn lắm mới hoàn tất thủ tục báo danh, lãnh xong chăn, màn, ga trải giường, thau rửa mặt cùng phích nước nóng, Diệp Phiên Nhiên theo sau bố mẹ, bước vào khu ký túc xá nữ.
Diệp Phiên Nhiên được xếp vào phòng tám người, căn phòng không lớn lắm, chật vật đặt bốn chiếc giường tầng. Không gian còn lại chỉ đủ đặt chiếc bàn dài, đến cả va ly cũng chẳng có chỗ để, đành phải đặt dưới gậm giường.
Vừa bước vào ký túc xá, mẹ đã thay cô mở lời trước: “Phiên Phiên à, con ngủ tầng dưới đi. Ngủ tầng trên hàng ngày phải trèo lên trèo xuống, chẳng an toàn chút nào
“Bố thấy ngủ tầng trên tốt hơn, tầng trên thoáng mát, dễ đọc sách!” Bố cô không tán thành.
Hai người lại tranh luận với nhau. Kể từ khi cô thi đỗ đại học, bố mẹ cô như hai con gà trống chọi nhau thường xuyên vì chút chuyện nhỏ nhặt như chiếc lông gà. Diệp Phiên Nhiên hiểu rằng thực ra vì bố mẹ không đành lòng xa cô. Đứa con gái duy nhất rời khỏi nhà, không khí trong nhà bỗng chốc lạnh tanh, bố mẹ cô thực sự không quen chút nào.
“Thưa cô, thưa chú, không cần tranh cãi nữa ạ! Giường đều đã được sắp xếp sẵn cả rồi.” Cô gái với khuôn mặt tròn trĩnh đang ngồi tựa cánh cửa ở chiếc giường tầng dưới, lễ phép đứng thẳng dậy, mỉm cười nói: “Cháu tên là Lưu Tịnh Nghi, là trưởng ký túc xá phòng 302 ạ!”
“Chào bạn, mình tên Diệp Phiên Nhiên.” Diệp Phiên Nhiên thoải mái tự giới thiệu bản thân: “Cậu cũng học lớp hai năm nhất khoa Trung văn phải không?”
“Đúng vậy!” Lưu Tịnh Nghi cười nói: “Tất cả mọi người trong phòng này đều là học cùng lớp!”
“Cháu là người vùng nào?” Mẹ cô nhiệt tình hỏi xen vào.
“Cháu là người thành phố S, còn mọi người thì sao ạ?”
“Ở thành phố D!” Mẹ cô đáp trả: “Tiểu Lưu à, sau này nhờ cháu chiếu cố Diệp Phiên Nhiên nhà bác. Cháu nó thật thà, nhút nhát, lại lần đầu xa nhà…”
“Mẹ à!” Diệp Phiên Nhiên kêu lên giọng trách cứ. Thật là xấu hổ. Cô đã vào đại học rồi, sao mẹ vẫn coi cô như đứa trẻ lên ba chứ?
Thương thay nỗi lòng đấng sinh thành. Con cái bất luận lớn đến đâu thì trong mắt bố mẹ vẫn mãi là đứa trẻ, chẳng bao giờ dứt được nỗi lo lắng.
Bố mẹ giúp Diệp Phiên Nhiên mắc màn, trải ga giường, nhận phiếu cơm, sắp xếp mọi việc sinh hoạt ổn thỏa đâu vào y, dặn dò đi dặn dò lại với lời lẽ thành khẩn hàm ý sâu xa rồi đón tàu lửa trở về trong lưu luyến bịn rịn.
Tiễn bố mẹ ra về, cô đón xe buýt trở lại trường. Ngắm nhìn cảnh tượng xa lạ nhộn nhịp tấp nập ngoài cửa xe, tai nghe toàn những giọng nói tạp âm đặc trưng của thành phố S, lòng cô khó tránh khỏi cảm giác buồn bã thê lương.
Đặt chân đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, cô ít nhiều cảm thấy chưa thích ứng. Dường như chính khoảnh khắc bố mẹ quay người rời đi, cô đã bắt đầu cảm thấy nhớ nhà, nhớ căn phòng nhỏ nhắn ấm cúng của mình.
Quay về ngôi trường Đại học N rộng lớn thì trời đã sẩm tối. Ánh chiều tà phát ra ánh sáng yếu ớt. Áng mây đỏ sậm cuối chân trời tựa ngọn lửa thiêu cháy. Diệp Phiên Nhiên lần mò về ký túc xá theo trí nhớ. Từng nhóm sinh viên, người cũ, kẻ mới, đi qua đi lại, tất thảy đều là những gương mặt xa lạ.
Đứng trước lối ra vào khu ký túc xá nữ, bóng dáng cao lớn mặc áo ba lỗ quần đùi trông rất quen. Cô đang định bước đến thì người đó gọi: “Diệp Phiên Nhiên!”
Cô bất chợt quay lại, thì ra là Trần Thần. Quả nhiên là cậu ta!
Cô đứng yên trước mặt Trần Thần, ngước mặt nhìn cậu, cố nặn nụ cười nhẹ: “Thì ra cậu cũng học ở đây!”
Gương mặt Trần Thần chẳng hề có nụ cười, cậu nghiêm mặt đặt bức thư vào tay cô: “Trước khi đi Nam Kinh, Dương Tịch bảo tôi đưa cái này cho cậu!”
Lại là thư! Diệp Phiên Nhiên không muốn xem, cũng chẳng dám xem. Cô vò bức thư, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Trần Thần hoàn thành xong nhiệm vụ thì bỏ đi, đi được vài bước chợt quay lại nói thêm: “Cậu ta còn bảo tôi phải chăm sóc tốt cho cậu!”
“Dương Tịch… Cậu ấy biết tôi học ở Đại học N ư?”
“Đúng hôm cậu nhận được giấy nhập học thì cậu ta biết rồi!” Trần Thần nhìn cô, lạnh lùng nói: “Diệp Phiên Nhiên, cậu không xứng đáng được cậu ấy yêu mến!”
“Tôi cũng không để cậu ta mến tôi!” Diệp Phiên Nhiên không chịu nổi giọng điệu lạnh lùng chỉ trích của Trần Thần. Tại sao ai ai cũng chất vấn hỏi tội cô chỉ vì cô không đón nhận Dương Tịch?
“Ý tôi nói Dương Tịch có mắt như mù!” Trần Thần khó chịu lầm bầm, xoay người bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Diệp Phiên Nhiên nhìn theo bóng dáng cậu ta dưới màn đêm, thoắt cái maat16 dạng ngay góc cua dãy ký túc xá.
Ăn xong cơm tối, quay về ký túc xá, trèo lên chiếc giường tầng trên, núp mình trong tấm màn, cuối cùng cô cũng mở bức thư ra xem.
Đã bước sang thế kỷ XXI, có điện thoại di động, có QQ, có cả email, thời đại mạng công nghệ thông tin phát triển từng ngày vậy mà vẫn có người chịu dùng ngòi bút viết thư cho cô. Việc làm này khiến cô cảm động.
Nét của Dương Tịch rất sắc, bức thư ngắn gọn súc tích, chỉ vỏn vẹn hai câu: “Diệp Phiên Nhiên, tôi mến cậu, muốn được ở bên cậu. Vì sao hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi?”
Cô nhìn bức thư, thật sự không biết mình nên làm gì.
Chiều hôm sau, tám cô gái phòng 302 đều có mặt đầy đủ. Ngoài Nhiếp Hân đến từ Quảng Châu, cô gái Đông Bắc Tiết Duyệt và Khổng Thiên Thiên từ tỉnh Tứ Xuyên, còn lại đều là nữ sinh bản xứ của tỉnh này.
Diệp Phiên Nhiên và cô bạn nằm giường dưới tên Khổng Thiên Thiên vô cùng hợp cạ. Khổng Thiên Thiên dáng người nhỏ nhắn, nói chuyện nhỏ nhẹ, làn da trắng nõn. Một cô gái dịu dàng xinh xắn, hỏi ra mới biết lớn hơn Diệp Phiên Nhiên hai tuổi. Khổng Thiên Thiên nói rằng nhà cô sống tại thị trấn nhỏ gần Thành Đô, học mất năm năm trung học mới thi đỗ đại học.
Công bằng mà nói, nữ sinh đại học N vốn không đông, vả lại đa số đều trông rất khó coi, chẳng phải béo tròn thì là thấp lùn. Nếu không phải xuất thân từ nông thôn thì cớ sao cách ăn mặc không thoát khỏi vẻ quê mùa cục mịch chứ! Những cô gái với làn da trắng trẻo bẩm sinh như Diệp Phiên Nhiên, vóc dáng thanh thoát cân đối, gương mặt thanh tú, chỉ cần trang điểm nhẹ chút thì thoáng chốc đã trở nên nổi bật.
Vả lại, Diệp Phiên Nhiên từ khi bước vào mái trường đại học thì cô không còn cảm giác sợ sệt tự ti cúi đầu bước đi nữa. Trong khoa Trung Văn, cô như cá gặp nước, thành tích chuyên ngành xuất sắc, đến mức nhận được sự yêu mến của giáo viên chủ nhiệm, đồng thời cô còn tích cực tham gia các hoạt động đoàn thể xã hội.
Diệp Phiên Nhiên ngày càng trở nên xinh xắn, càng tự tin hơn. Cô gái trước đây Thẩm Vỹ quen biết, là một viên ngọc mờ đục xinh đẹp. Còn giờ đây, lớp bụi trần trên người cô đã được gột sạch từng chút một, ánh hào quang rực rỡ, sống động tỏa sáng. So với cô nữ sinh rụt rè tự ti thời trung học, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Cô nữ sinh diện mạo xinh xắn, tố chất thông minh bỗng chốc thu hút ánh mắt của bạn khác phái, đặc biệt là ánh nhìn của những chàng nam sinh ưu tú.
Trong buổi họp mặt tân sinh viên năm nhất của lớp hai khoa Trung văn, Diệp Phiên Nhiên cột tóc đuôi ngựa, mặc chiếc áo sơ mi tay lỡ trắng sa tanh, chiếc váy tím nhạt điểm xuyết hoa văn bước lên bục giảng. Đứng trước mười mấy cặp mắt ngồi dưới, cô nhoẻn nụ cười dịu dàng, nhanh nhảu lanh lợi giới thiệu về mình: “Chào mọi người, tôi tên là Diệp Phiên Nhiên. Diệp trong chữ Diệp Tử, Phiên Nhiên là nhảy múa nhẹ nhàng. Tôi đến từ thành phố D….”
Giới thiệu sơ lược về sở thích, đồng thời thể hiện rất vui được quen biết mọi người, thể hiện niềm mong ước sau này sẽ cư xử hòa nhã với mọi người, cô khẽ cúi đầu, quay về chỗ ngồi của mình. Cô còn chưa kịp ngồi xuống thì chàng nam sinh ngồi cạnh quay đầu sang nhìn cô, nói: “Mình đã đến thành phố D, phong cảnh nơi đó thật đẹp hệt như con người và tên của bạn
Diệp Phiên Nhiên lần đầu tiên nghe thấy những lời tán dương này, không khỏi trố mắt nhìn bạn nam sinh đó. Cậu ta cao một mét sáu mươi bảy, dáng hình gầy guộc, gương mặt khôi ngô, nụ cười dịu dàng, đôi mắt thon dài, trong suốt, ngay cả trong màn đêm đen kịt cũng vẫn có thể chiếu sáng gương mặt cô.
Cậu ta quả thực đẹp trai, tuy kém phần hấp dẫn so với Dương Tịch song vẻ nho nhã lịch thiệp đó lại mang đến cho người khác cảm giác thoải mái như gió mùa xuân.
Người tiếp theo bước lên bục giảng chính là cậu ta: “Tôi tên là Bạch Dương, Bạch trong chữ màu trắng, Dương trong chữ Dương Thụ…” Bạch Dương, cô đã nghe thấy cái tên này trong buổi trò chuyện trên giường tại phòng ký túc xá. Kỳ thi đại học vừa rồi, cậu ta đạt điểm tuyệt đối môn văn nhưng điểm môn tóan không đạt trung bình, tổng điểm thi không đạt tuyến điểm đầu vào nhưng vì đoạt giải trong cuộc thi viết văn đề tài tự do toàn quốc nên được trúng tuyển vào khoa Trung văn Đại học N.
Cô bạn cùng phòng Tiết Duyệt đánh giá cậu ta rất cao, hai người đều là đồng hương vùng Đông Bắc.
“Bạch Dương chẳng những rất có tài mà còn bảnh trai. Dù không thể xếp vào loại trai bảnh toàn trường thì cũng hoàn toàn chẳng hổ danh là “ngọn cỏ bảnh bao” của toàn khoa.”
Nghe danh không bằng diện kiến. Bạch Dương, người sao tên vậy, hệt tựa cây bạch dương đắm mình dưới ánh mặt trời, dáng đứng cao thẳng, tươi mát trong xanh.
Sau này khi đã thân thiết với Bạch Dương, cô mới biết cậu ta vốn không phải họ Bạch, tên cũng chẳng phải là Dương. Từ khi vào trung học, cậu ta tự ý đổi tên mình là Bạch Dương.
“Mao Thuẫn chẳng phải viết tác phẩm Bạch Dương lễ tán đó sao? Tên của mình lấy từ tên tác phẩm đó.”
Thời trung học Diệp Phiên Nhiên từng học qua tác phẩm này, đến giờ, những câu nói trong đó cô vẫn thuộc nằm
“Đó là loài cây ra sức vươn mình, thân cây thẳng đứng, nhánh cây thẳng tắp. Đó chính là cây bạch dương, loài cây phổ biến vùng Tây Bắc nhưng tuyệt nhiên chẳng tầm thường!”
Cô cảm thấy hai cụm từ “phổ biến” và “tuyệt nhiên chẳng tầm thường” hoàn toàn thích hợp để miêu tả con người Bạch Dương. Tuy cậu tuấn tú, có tài nhưng chẳng hề có chút kiêu ngạo, dễ gần gũi, đối cử với các bạn nữ sinh rất đỗi ga lăng phong độ. Nhưng đám nữ sinh phòng 302 đều nhất trí công nhận rằng thái độ của cậu với Diệp Phiên Nhiên, trích nguyên văn câu nói trong tiểu phẩm của Tống Đan Đan thì đó chính là: “Không phải là tốt, mà là khá tốt!”
Thực lòng mà nói, vừa nhìn thấy Diệp Phiên Nhiên, Bạch Dương đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ở trường đại học, Diệp Phiên Nhiên thanh nhã tự tin, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, xinh xắn dễ thương hoàn toàn không thấy dấu vết của vịt con xấu xí trước kia nữa. Thế nhưng dù đã thay da đổi thịt thì tố chất hướng nội trong tính cách của Diệp Phiên Nhiên hoàn toàn chẳng cách gì đổi thay. So với những bạn nữ xinh đẹp biết cách thể hiện bản thân, ăn mặc thời trang thì trông cô trầm lặng gượng gạo. Ở chốn đông người, hoặc gặp gỡ người lạ, cô vẫn thường rụt rè, nghiêm nghị chẳng nói chẳng cười. Chính cá tính trầm lắng thục nữ, sự trong sáng thuần khiết như nước đã mạnh mẽ cuốn hút Bạch Dương.
Trong buổi họp tân sinh viên, Bạch Dương giới thiệu bản thân xong, chào đón cậu là tràng pháo tay cổ vũ cùng ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn nữ. Duy chỉ có Diệp Phiên Nhiên lặng im ngồi trong góc, chớp chớp đôi mắt to. Lúc Bạch Dương đưa mắt nhìn cô thì cô khẽ bặm môi lại, cười mỉm với cậu, hệt như bông hoa súng mềm mại.
Chẳng rõ vì sao mà đầu óc Bạch Dương chợt lóe lên câu thơ nổi tiếng của nhà thơ Từ Chí Ma: “Cái cúi đầu dịu dàng, quá đỗi dịu dàng, như cánh hoa thủy tiên rụt rè e thẹn trước làn gió mát lạnh.”
Chính từ khoảnh khắc đó, cậu đã hạ quyết tâm phải theo đuổi người con gái xinh xắn trong sáng này.
Từ chú vịt con lặng lẽ chẳng ai biết trở thành nàng thiên nga được bđể mắt đến, Diệp Phiên Nhiên dường như chỉ trong một đêm đã hoàn thành sự biến chuyển này.
Trong buổi họp tân sinh viên, Diệp Phiên Nhiên đã thu hút sự chú ý không phải chỉ duy nhất ánh mắt của Bạch Dương.
Sau này Diệp Phiên Nhiên mới biết, trong bốn mươi mốt bạn nam lớp hai năm nhất khoa Trung văn, chí ít có hai mươi anh chàng đem lòng yêu mến cô. Tối hôm đó, trong buổi trò chuyện trước giờ đi ngủ ở phòng ký túc xá nam, Diệp Phiên Nhiên là nhân vật nữ chính được lôi ra bàn tán. Mọi người bàn luận về nụ cười của cô, hồi tưởng lại nụ cười tươi như hoa của cô, ca ngợi nét đẹp dịu dàng cùng khí chất trong sáng khiêm nhường của cô. Trong buổi nhậu nhẹt mừng tốt nghiệp bốn năm đại học, không ít chàng trai vẫn còn nhớ chiếc áo sơ mi tay lỡ điểm ren và chiếc váy ngắn điểm hoa trên nền tím nhạt của cô.
Năm 2004, khi ca khúc Cơn tuyết năm 2002 được lưu truyền khắp nơi, có người cố tình sửa chữa lời hát thành: “Nàng hệt như cánh bướm tung bay lượn lờ trước phiến lá bay nhẹ trong khuôn viên trường…” Từ “nàng” ở đây chính là nói đến Diệp Phiên Nhiên.
Từ đó, Diệp Phiên Nhiên trở thành đối tượng thầm yêu trộm nhớ, người tình trong mộng của bao chàng nam sinh. Đi lại trong khuôn viên trường, cô thường xuyên nhận được lời chào hỏi thân mật của các chàng nam sinh. Mỗi lần học các môn đại cương tại giảng đường, đều có nam sinh chủ động giữ chỗ giúp cô, đặt bàn tại nhà ăn, có nam sinh cùng lớp chẳng những gánh vác trách nhiệm xếp hàng mua cơm hộ cô mà còn bưng bát chen chúc ngồi chung bàn ăn cơm cùng cô… Tình trạng này liên tục kéo dài trong một khoảng thời gian dài, Diệp Phiên Nhiên mới dần hiểu ra rằng những nam sinh này đều nhằm vào cô. Cô còn ngỡ rằng, các nam sinh trong trường đại học đều ân cần, ga lăng phong độ là thế. Khổng Thiên Thiên chế giễu, giọng có chút đố kỵ: “Làm bạn với người đẹp, ưu điểm nằm ở đây, bọn mình cũng được thơm lây!”
Diệp Phiên Nhiên có phần không quen với cách bị các vệ tinh vây quanh thế này. Cô không chỉ một lần hỏi các bạn nữ cùng phòng: “Tớ có điểm nào được coi là mỹ nữ chứ? Tớ có đẹp gì đâu!” Lưu Tịnh Nghi cười nói: “Không biết bản thân mình là người xinh đẹp mới chính là người đẹp thực sự. Từ ngày đầu tiên cậu bước vào phòng mình đã thấy cậu lóe sáng trước mắt mình, vẻ đẹp thanh thoát tao nhã, trông rất đáng yêu, hệt như nữ nhân vật chính dưới ngòi bút của nữ sĩ Quỳnh Dao. Mình cảm thấy vẻ đẹp của cậu không nằm ởà chính là ở khí chất. Cậu thuộc mẫu người mà phần đông bạn nam sinh yêu mến!”
Tối hôm đón chào tân sinh viên mới khoa Trung văn, Diệp Phiên Nhiên và Bạch Dương biểu diễn đọc bài thơ Tạm biệt Khang Kiều trên nền nhạc piano Fur Elise của nghệ sĩ Richard Claydeman. Cũng vì tiết mục này, bọn họ đã tập luyện hơn cả tháng ròng, hàng ngày sau giờ tan học, đều ở rịt bên nhau, những giai điệu du dương, những điệu nhạc chậm rãi ưu sầu phối cùng ý thơ Từ Chí Ma, thường khiến Diệp Phiên Nhiên đắm mình trong điệu nhạc, gương mặt lộ vẻ xúc động.
Cô nào đâu biết rằng, Bạch Dương chủ động đề nghị hợp tác cùng cô đọc thơ là vì muốn có cơ hội tiếp xúc riêng cô. Mỗi tối quay về phòng ký túc xá Bạch Dương đều khó tránh khỏi bị các nam sinh chê cười, nói rằng cậu mượn cớ tập luyện cùng nhau để tận hưởng diễm phúc bên người đẹp. Bạch Dương bị cậu bạn bên cạnh châm chích, lên giọng khoác lác trước mặt mọi người: “Tin hay không tin thì tùy, chỉ cần hai tháng mình sẽ cưa đổ Diệp Phiên Nhiên!”
Thời trung học, tình cảm nam nữ chỉ mới dừng lại ở giai đoạn xúc cảm, lặng lẽ quan tâm đến đối phương, cố ý gây sự chú ý với ai đó để giành lấy ánh nhìn quan tâm. Vào đại học thì dường như những chướng ngại này đều bị xóa bỏ, có thể thoải mái bàn luận về các bạn nữ không chút kiêng kỵ, có thể tha hồ đường đường chính chính viết thư tình, tặng hoa hồng, mạnh dạn thể hiện sự đeo đuổi mãnh liệt của mình.