Tối đó khi ánh đèn đã tắt Diệp Phiên Nhiên mới trở về phòng. Nằm trên giường nhưng trăn trở một hồi cô vẫn chẳng tài nào chợp mắt được.
Đêm tối tĩnh lặng, tiếng ngáy của Khổng Thiên Thiên rõ rệt đến lạ thường. Cô nằm ngửa, gắng sức dỗ mình vào giấc ngủ, nhưng vừa nhắm mắt gương mặt Dương Tịch lại hiện lên trong bóng tối, những lời cậu nói văng vẳng bên tai cô: “Phiên Phiên, anh yêu em, anh sẽ mãi mãi không phụ lòng em đâu!”
Cô luôn không tin vào lời thề non hẹn biển của những chàng trai, nhưng lần này, cô bằng lòng tin tưởng.
Về phần Dương Tịch, ngủ nhờ phòng Trần Thần, đêm đó cũng là đêm trằn trọc khó ngủ của cậu. Cậu vốn dĩ chẳng tài nào chợp mắt, đầu óc tràn ngập khuôn mặt tươi cười của Diệp Phiên Nhiên. Tâm trạng vô cùng phấn khởi, cậu cùng Trần Thần trò chuyện mãi đến nửa đêm. Trước khi trời sáng, cậu mới mơ màng ngủ thiếp đi. Thức trắng suốt hai đêm liền, vẻ mặt Dương Tịch tiều tụy đi, quầng mắt thâm đen, nhưng ánh mắt long lanh lóe sáng, nói theo lời của Trần Thần thì cậu chính là gã trai si tình.
Diệp Phiên Nhiên tuy phút cuối cùng cũng chịu đón nhận Dương Tịch nhưng thành kiến của Trần Thần đối với cô chẳng mảy may biến mất mà ngược lại càng thêm phản cảm. Việc làm dằn vặt giày vò này làm khổ Dương Tịch đã đành lại còn có vẻ lập dị quái đản, mang đến cho người ta cảm giác lạt mềm buộc chặt. Lại nói, khi liên tưởng đến những việc xấu “lẳng lơ dụ dỗ trêu hoa ghẹo nguyệt” của Diệp Phiên Nhiên, hắn không nhịn được, nói: “Người anh em, đừng trách tớ gạt gáo nước lạnh vào cậu. Tớ cảm thấy Diệp Phiên Nhiên cực kỳ không đơn giản, rất biết cách giở trò với đàn ông. Tiểu tử như cậu chưa từng yêu đương, đừng thấy cô ta dáng vẻ thiếu nữ thật thà trong sáng, cá tính hướng nội, không thích tán gẫu thì ngỡ rằng mình gặp được thiên thần, hồ đồ mà đâm đầu vào. Trước kia cậu không chấm Đồng Hinh Nguyệt chẳng phải vì chê cô ta quá kiêu kỳ, quá đỏm dáng, quá lả lướt sao? Tớ nhắc nhở cậu một câu, Diệp Phiên Nhiên cũng chẳng khá hơn cô ta là bao đâu!”
“Nếu như không phải vì nghĩ đến cậu là anh em của tớ thì hôm nay tớ nhất định phải tẩn cậu một trận!” Dương Tịch nghe Trần Thần bình phẩm như vậy về Diệp Phiên Nhiên, trong lòng cảm thấy không thoải mái, có phần tức tối.
Trần Thần hiểu rằng Dương Tịch tình cảm nồng nàn, căn bản không nghe lọt tai, hắn liền hậm hực lầm bầm: “Dù gì thì tớ chỉ nói đến thế thôi, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Dương Tịch giờ đây đắm chìm trong cơn thác tình yêu, lời của Trần Thần chẳng có tác dụng gì với cậu. Cậu một lòng mong chờ đến trời sáng, mong mình có thể mau chóng gặp Diệp Phiên Nhiên.
Thực ra, Trần Thần đã hiểu lầm Diệp Phiên Nhiên. Sở dĩ vào đại học cô mới đón nhận Dương Tịch nguyên nhân chủ yếu là vì cô và Thẩm Vỹ đã chia tay. Ngoài ra, cô hiểu rõ cảm giác tự ti của vịt con xấu xí nữa. Cô cảm thấy, hiện giờ cô đã có thể sánh vai đứng cạnh Dương Tịch mà không cần phải ngước nhìn cậu nữa.
Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Diệp Phiên Nhiên cố tình xin nghỉ học để tiễn Dương Tịch ra ga tàu. Cả đoạn đường mất nửa tiếng đồng hồ ngồi trên xe buýt. Nếu như trước kia, Diệp Phiên Nhiên chắc chắn cảm thấy rất khó chịu nhưng lần này, vì bên cạnh có cậu, dù rằng say xe một chút cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
Từ lúc lên xe, Dương Tịch luôn nắm tay Diệp Phiên Nhiên không chịu bỏ ra. Cô để lộ dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ, ngước mắt nhìn những hành khách xung quanh, thấy không ai để ý đến hai người, cô mới để mặc cậu. Do tối qua ngủ không đủ giấc, trên xe lắc lư chao đảo, cảm giác mệt mỏi từ từ bao trùm lấy cô. Cô nhắm nghiền mắt, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Dương Tịch không hề đánh thức cô, cậu thích nhìn dáng vẻ khi cô ngủ. Ánh nắng mặt trời ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ, hắt trên khuôn mặt trắng trẻo đỏ hồng của cô, trong sáng thuần khiết tựa như trẻ thơ.
Trước kia, cậu thường nghe người lớn nói: “Con gái mười tám tuổi, khuôn mặt thành mặt Quan Thế Âm”, ý nghĩa chính là, con gái khi còn nhỏ xấu xí thì đến khi cập kê mười tám tuổi sẽ bỗng dưng trở nên xinh đẹp, đáng yêu. Diệp Phiên Nhiên chính là minh chứng sống.
Dường như trong mắt những người yêu nhau thì đối phương đều là Tây Thi. Dương Tịch luôn cảm thấy Diệp Phiên Nhiên rất dễ nhìn, tuy rằng không hề có vẻ đẹp xinh xắn hớp hồn nhưng chính sự giản dị mộc mạc lại khiến người khác phải xao lòng. Lần này gặp cô tại Đại học N, quả thực khiến cậu kinh ngạc. Mái tóc đuôi ngựa tinh nghịch, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng long lanh, vóc dáng thon thả cân đối, vẻ mặt nũng nịu đáng yêu, hệt như hoa súng nước đang say ngủ chợt tỉnh giấc, nở rực trong ánh nắng buổi ban mai, vẻ đẹp không gì có thể sánh bằng.
Cậu đã sớm nghe Trần Thần nói rằng, trong Đại học N có rất nhiều nam sinh theo đuổi Diệp Phiên Nhiên. Còn thái độ của cô dường như chẳng hề có phản ứng gì, chỉ cười nói, thậm chí còn liếc mắt đưa tình với mọi người, chẳng hề giống với năm xưa cô đối xử lạnh lùng bài xích cậu. Bất kể thời gian có thay đổi thế nào, thì Diệp Phiên Nhiên trong mắt cậu vẫn mãi là người con gái khôn khéo, dịu dàng, nhỏ nhắn yếu ớt luôn cần đến sự che chở bao bọc, cần đến tình yêu
Thế nhưng, lúc ăn sáng tại căng tin Đại học N, những ánh mắt xung quanh nhìn Diệp Phiên Nhiên chòng chọc như hổ đói vồ mồi mà chẳng hề né tránh ánh mắt Dương Tịch. Cậu căm ghét những ánh mắt đó, căm ghét thứ hóc môn trỗi dậy mãnh liệt của đám nam sinh. Nhưng Diệp Phiên Nhiên trong độ tuổi mười tám xinh xắn kiều diễm làm rung động lòng người. Cậu có thể thích cô, bọn họ vì sao không thể chứ? Con người có ai mà không thích sắc đẹp chứ!
Nhưng điều khiến cậu thích Diệp Phiên Nhiên hoàn toàn không giống với mọi người, cậu bị Diệp Phiên Nhiên hớp hồn không hoàn toàn vì vẻ đẹp mà là một thứ tình cảm yêu mến không rõ tên gọi. Bọn họ thích cô còn tình cảm của cậu dành cho cô là tình yêu. Yêu sâu sắc hơn thích rất nhiều. Một người, có thể cùng lúc thích rất nhiều người nhưng yêu thì chỉ duy nhất một mà thôi. Từ khoảnh khắc cậu đem lòng yêu mến Diệp Phiên Nhiên thì đã xuất hiện cảm giác mong muốn chiếm hữu cô mãnh liệt. Cậu ước gì mình có thể từng giây từng phút ở bên cô, yêu thương cô, chăm sóc cô, nhưng hiện giờ hai người kẻ phương Bắc người phương Nam, ngay cả chuyện gặp cô hàng ngày cũng đã trở thành hy vọng xa vời.
“Phiên Phiên, đều tại em, vì sao không chịu điền Đại học Nam Kinh chứ?” Cậu nắm lấy ngón tay mềm mại trắng muốt của cô, khẽ than vãn: “Điểm thi đại học của em rõ ràng có thể đỗ vào trường đại học hạng nhất cơ mà!”
Diệp Phiên Nhiên tựa vào lưng ghế, ngủ say chẳng hay biết gì. Lúc này, xe buýt đang vào khúc cua gấp, toàn thân cô lệch sang một bên, Dương Tịch đưa tay đỡ lấy bờ vai cô và rồi cậu chẳng buông ra nữa. Tất cả những cảm quan của cậu đều tập trung lên bờ vai của mình để cảm nhận hơi thở dịu nhẹ đều đặn của cô, cảm nhận mùi hương thiếu nữ thoang thoảng trên cơ thể cô.
Cánh tay thon dài mảnh khảnh của cậu nhẹ nhàng vòng quanh người Diệp Phiên Nhiên, ngón tay khẽ lướt trên khuôn mặt mát nhẹ láng mịn của cô, rồi cậu bất chợt cúi đầu xuống. Diệp Phiên Nhiên vẫn say ngủ trong giấc nồng, hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác ẩm ướt ấm áp trên bờ môi.
Một chiếc hôn vụng trộm lén lút. Thực lòng mà nói, tối qua cậu muốn đặt nụ hôn trên môi cô nhưng phút cuối cùng cậu lại do dự. Cậu lo sợ về sự đường đột của ình. Vì tình yêu, nên cậu nhún nhường, vì yêu cô mà cậu dè dặt thận trọng.
“Đường XX, xin quý khách xuống xe bằng cửa sau! Trạm tiếp theo, ga tàu…”
Âm thanh nhắc nhở đến trạm vang lên bên tai, Diệp Phiên Nhiên mở choàng đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, khuôn mặt bảnh trai của Dương Tịch thoáng chốc đập ngay vào mắt cô. Cô phát hiện mình nằm trong lòng cậu, khuôn mặt đỏ ửng một mảng, cuống cuồng ngồi dậy, vừa liếc mắt trông thấy nước dãi của mình thấm ướt một mảng bên vai cậu, một vệt trắng hiện rõ ràng trên chiếc áo khoác ngoài của cậu.
“Hơ, xin lỗi…” Diệp Phiên Nhiên cúi đầu, trong lòng xấu hổ đến chết. Trời ạ, cô còn nhỏ nước dãi nữa!
“Em ngủ say thật đấy, hệt như chú heo con ham ngủ. Tối qua em ngủ không ngon sao?” Dương Tịch quan tâm hỏi han, thật ra là để che giấu đi sự bối rối của mình, cậu chẳng thể xác định được vừa rồi cô thực sự ngủ hay chỉ là vờ ngủ.
“Ờ, không ngủ ngon…” Cô lúng búng nói, gò má ửng đỏ, hệt như đứa trẻ phạm lỗi.
Dương Tịch cảm thấy dáng vẻ của cô trông thật đáng yêu, không nhịn được véo vào má cô một cái, rồi nói: “Ngày mồng 10 tháng sau trường cho nghỉ lễ, lần này em nhất định phải đợi anh đấy, không được một mình về thành phố D trước đâu!”
Diệp Phiên Nhiên xoa gò má bị véo đau, trong lòng dấy lên nỗi chua xót ngọt ngào.
Dương Tịch, làm sao đây? Em không nỡ xa anh!
Diệp Phiên Nhiên tiễn Dương Tịch đón chuyến tàu hỏa trở về Nam Kinh. Ngồi trên chiếc xe buýt trở về trường học, cô mải chìm đắm trong tâm trạng u buồn. Diệp Phiên Nhiên, vì sao tình yêu của mày đều tồn tại trong sự chia ly?
Cô bắt đầu có chút hối hận, trước đây vì sao không đăng ký Đại học Nam Kinh
Ngày 7 tháng 1 Đại học N cho nghỉ lễ, đây là kỳ nghỉ đầu tiên của trường đại học, các bạn học đều có cùng tâm trạng háo hức, đã mua vé tàu hỏa từ rất sớm, gói ghém xong xuôi hành lý. Diệp Phiên Nhiên ráng nán lại thêm ba ngày để chờ Dương Tịch. Do thời gian sắp cận kề dịp Tết, trên chuyến tàu hỏa nghẹt cứng người. Ngoại trừ sinh viên thì đa phần là nông dân làm thuê đón tàu về quê ăn Tết.
Tỉnh này vốn là tỉnh lớn phát triển nông nghiệp, kinh tế kém phát triển, vì lẽ đó mà nơi đây đã trở thành tỉnh lớn nhất có lượng nông dân xuất khẩu lao động khá cao. Có người nói, nếu muốn hiểu nỗi khổ của nhân gian thì hãy chen chân mua vé tàu hỏa vào dịp lễ Tết, tiếp xúc đủ loại người lập dị khác người, mới biết được thế nào là hiện thực cuộc sống. Hai người khó khăn lắm mới mua được hai tấm vé tàu ngồi nhưng không gần cửa sổ. Trên xe nghẹt cứng người, đến cả rửa mặt cũng chật vật. Bên cạnh là vài người nông dân, họ cởi giày ngồi trên ghế đánh bài, hút thuốc, uống rượu, nói chuyện to tiếng. Trong khoang xe, không khí hỗn tạp, mùi hôi chân xộc thẳng vào mũi Diệp Phiên Nhiên. Dù chuyến xe chỉ kéo dài ba tiếng đồng hồ nhưng cô lại có cảm giác uể oải mệt mỏi. Dương Tịch ngồi cạnh vỗ về cô, khẽ khàng nhắc nhở người ngồi cạnh đừng hút thuốc. Lúc xuống trạm, cậu chẳng những giúp cô vác túi hành lý, còn chu đáo che chắn cho cô khỏi dòng người nghẹt cứng xung quanh, âm thầm bảo vệ che chở cho cô.
Cuối cùng, hai người đón chiếc xe buýt trở về thành phố D. Dương Tịch hỏi cô: “Giờ em đi đâu?” “Đương nhiên là về nhà rồi!” Diệp Phiên Nhiên nói, bắt gặp ánh mắt lưu luyến bịn rịn của cậu, cô thấp giọng nói thêm: “Em mệt rồi, ngày mai nhé! Ngày mai mình cùng nhau đi chơi!” “Được.” Dương Tịch sảng khoái trả lời: “Cho anh số điện thoại, ngày mai anh gọi cho em.” Diệp Phiên Nhiên đọc cho cậu một dãy số.
Rất nhanh sau đó, cậu đến trạm xuống. Hai người vẫy tay nhau nói lời chào tạm biệt, Dương Tịch xoay người bước xuống xe, chiếc xe chậm rãi khởi động. Diệp Phiên Nhiên nhoài người trên cửa sổ xe, đưa mắt nhìn theo bóng dáng cậu, lòng tràn ngập nỗi lưu luyến, dù rằng lời chào tạm biệt đã trao cho nhau, dẫu rằng ngày mai hai người vẫn gặp lại.
Đột nhiên, cô trông thấy Dương Tịch bắt đầu chạy đuổi theo xe buýt, đôi mắt ánh lên nụ cười dịu dàng. Diệp Phiên Nhiên chợt thức tỉnh, cô đứng phắt dậy, bất kể xe đã lăn bánh rất dễ bị ngã, cô bất chấp mọi thứ chạy về phía khoang xe sau, chạy mãi đến tận hàng ghế cuối xe. Cô áp mặt mình trên cánh cửa kính xe, ra sức vẫy tay về phía cậu. Dưới xe, bóng dáng bảnh bao tuấn tú vẫn mải miết chạy theo chiếc xe. Chiếc xe buýt nhanh chóng kéo xa khoảng cách giữa họ, nhưng hai người vẫn kẻ trên người dưới lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt rạo rực nóng bỏng. Mãi đến khi xe chạy xa dần, bóng dáng cậu hoàn toàn không trông thấy nữa…
Nhiều năm sau, khi Diệp Phiên Nhiên nhớ lại cảnh tượng này, cảm thấy hai người khi đó có phần ngốc nghếch nhưng hành động lại quá đỗi tự nhiên. Khi đó, cả hai đều hai bàn tay trắng, chưa từng trải qua sóng gió cuộc đời, chưa từng nếm trải gian nan sự đời nhưng họ hiểu rõ hương vị tình yêu chân thành, niềm vui vẻ hạnh phúc, không quan tâm mà chẳng màng ngó ngàng, chẳng hề che giấu những biểu lộ tình cảm chân thành.
Khi Diệp Phiên Nhiên hai mươi sáu tuổi, cô đã quen với việc tạm biệt người khác, khi nói lời chào, cô không ngoái đầu lại, cô đã quen với việc sau lưng mình không còn ánh mắt ai đó dõi theo đưa tiễn mình nữa. Cô hiểu ra rằng, thứ tình cảm trong sáng chân thành đó đã xa khuất hệt như những năm tháng tuổi xuân, mãi mãi tan biến phai nhòa theo bề dày của năm tháng.
Cô con gái độc nhất xa nhà cả học kỳ nay đã trở về bên bố mẹ lẽ dĩ nhiên khó tránh khỏi ân cần hỏi han. Điều mẹ cô lo lắng chính là sức khỏe cô có tốt không, cuộc sống đại học có quen không. Còn bố cô thì lại quan tâm đến việc học hành, may mà cả hai người không ai nhắc đến chuyện tình cảm. Cũng phải, trong mắt bố mẹ, cô vẫn còn trẻ con, là đứa con chưa trưởng thành, ai ngờ cô đã yêu sớm như thế!
Yêu đương trong trường đại học không phải chỉ một mình Diệp Phiên Nhiên. Tối đó, Diệp Phiên Nhiên nhận được điện thoại của Hạ Phương Phi, cô ấy nói một tràng giọng uốn lưỡi khiến cô suýt không nhận ra là ai.
“Phi Phi, mình rất khâm phục khả năng ngôn ngữ của cậu đấy. Cơ mà dân thủ đô vĩ đại đồng hóa cậu nhanh thật đấy. Xin cậu đấy, đổi sang nói giọng phổ thông thành phố D đi, bằng không mình chẳng biết phải trò chuyện với cậu thế nào đâu!”
“Hứ, cậu đừng ghẹo tớ!” Hạ Phương Phi đầu dây bên kia cười tủm tỉm nói: “Mau thành thật khai báo, cậu và Dương Tịch hòa hợp rồi phải không?”
“Tin tức lan truyền đấy!” Diệp Phiên Nhiên vốn định giấu Hạ Phương Phi: “Đúng vậy, đúng vậy, bọn mình đã ở bên nhau rồi!”
“A di đà phật, Dương đại soái khổ tận cam lai, tu thành chính quả chẳng dễ dàng chút nào!”
“Còn cậu? Có tiến triển gì với Tiêu Dương không?” Tiêu Dương đăng ký Đại học Bắc Kinh, cuối cùng vì điểm thi không đủ, phải vào học trường đại học hạng hai tại Bắc Kinh.
Hạ Phương Phi rốt cuộc nói thật lòng: “Mình chưa bao giờ thích Tiêu Dương cả. Vừa tựu trường, cậu ta đến trường tìm mình, mình nói rõ với cậu ta bọn mình không thể nào, sau đó cậu ta chẳng liên lạc với mình nữa. Cậu tưởng rằng con trai ai cũng như Dương Tịch của cậu chắc, miệt mài bền bỉ, không đụng tường thành không từ bỏ ý định. Không! Đụng tường thành cũng không từ bỏ ý định, nhất định phải ôm được mỹ nữ trở về…”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, mẹ mình ở phòng bên cạnh đấy!” Diệp Phiên Nhiên thấp giọng nói: “Mẹ không biết chuyện mình yêu đương trong trường đại học đâu, mẹ còn nói bóng gió với mình rằng tình yêu thời học trò quá đỗi ấu trĩ không đáng tin cậy, khó mà có kết quả!”
“Đừng tin lời người lớn, ở trường bọn mình cũng có rất nhiều bạn yêu đương trong trường, sau tốt nghiệp vẫn ở bên nhau, cuối cùng thì nên vợ nên chồng đấy thôi!” Hạ Phương Phi phản bác, giọng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Nghe giọng điệu của cậu, tám phần là đã yêu rồi phải không?” Diệp Phiên Nhiên hỏi giọng thăm dò: “Là trai đẹp thủ đô à?”
“Chuyện này nói qua điện thoại không rõ ràng được đâu. Thế này đi, ngày mai cậu sang nhà mình, mình sẽ kể tường tận cho cậu!” Hạ Phương Phi mở một nút thắt đúng thời khắc quan trọng: “Cả bọn Triệu Hiểu Tình cũng đến nữa, bọn mình hẹn nhau cùng ra công viên chơi, tối đi hát karaoke, để thư giãn!”
Diệp Phiên Nhiên nghĩ đến cuộc hẹn ngày mai với Dương Tịch, cô hơi ngần ngừ: “Mình sợ là không đến được, Dương Tịch cậu ấy…”
Hạ Phương Phi chẳng cht do dự cắt ngang lời cô: “Phiên Phiên, cậu có thể đừng trọng sắc khinh bạn được không, bằng không thì bọn mình tuyệt giao với cậu đấy!”
“Vậy được rồi, mai mình nhất định sẽ đến!”
“Thế nhé, mười giờ sáng mai, tập hợp ở nhà mình, không gặp không về!”
Đây là lần tụ họp đầu tiên từ sau khi vào đại học của chị em bạn học, Diệp Phiên Nhiên dĩ nhiên không tiện vắng mặt, cô muốn gọi điện thoại cho Dương Tịch nhưng chợt nhớ ra mình vốn không biết số điện thoại nhà cậu.
Hay là để mai hỏi Hạ Phương Phi vậy. Nhà bọn họ sống cùng khu với nhau. Cô ấy chắc chắn biết số điện thoại của cậu.
Hôm sau cô đến nhà Hạ Phương Phi, hỏi số điện thoại rồi gọi sang nhưng được báo lại rằng Dương Tịch đã ra ngoài.
Nhận điện thoại là giọng đàn ông nghiêm nghị ưu sầu, Diệp Phiên Nhiên không dám hỏi nhiều liền vội vàng gác máy.
“Chắc là bố của Dương Tịch đấy, giọng bác ấy rất nghiêm nghị!” Hạ Phương Phi nói: “À, đúng rồi, nghe bố tớ bảo, cách đây không lâu bác ấy được Cục trưởng Cục Xây dựng tỉnh ủy thăng chức là Phó Thị trưởng đấy!”
“Thật ư?” Triệu Hiểu Tình vây lại: “Vậy Dương Tịch chẳng phải là công tử nhà Thị trưởng đó sao, Phiên Phiên bọn mình là con dâu tương lai nhà Thị trưởng rồi. Nguy rồi, bọn mình phải thừa cơ này lấy lòng Phiên Phiên đi thôi, mai này tốt nghiệp phải nhờ vào sự chiếu cố của nhà chồng cậu ấy để tìm được công việc tốt…”
Không lâu trước đó, khi thành phố D được xóa tỉnh lập thành phố, Phó Thị trưởng chính là Phó phòng quản lý cán bộ công nhân viên chức, tuy không được coi là chức vụ cao quý gì nhưng tại thành phố D thì ông có thể hô mưa gọi gió, vinh hạnh lẫy lừng. Còn bố mẹ Diệp Phiên Nhiên hai năm trước đã về hưu, bố cô hiện giờ đang làm thuê cho một nhà máy xí nghiệp tư nhân, ông thậm chí chưa bao giờ được đảm nhiệm một vị trí cán bộ nhỏ
Diệp Phiên Nhiên chợt ý thức được sự chênh lệch về thân phận giữa cô và Dương Tịch, cô bỗng chốc im lặng không nói lời nào.
Hạ Phương Phi dường như nhận ra tâm tư của cô, vội vàng ngăn cản Triệu Hiểu Tình: “Cậu mới học nửa năm đại học đã trở nên giở trò tâng bốc nịnh hót rồi! Bạn bè với nhau, nói gì đến quan chức chứ, tình cảm là quan trọng, hiểu chưa?”
Hạ Phương Phi cũng quen bạn trai trong trường đại học, người Tân Cương, cao ráo, mặt mũi thanh tú, khôi ngô tuấn tú, khi cười để lộ hàm răng trắng muốt.
“Tân Cương à, quả là xa quá!” Tô Diệp nhanh nhảu nói: “Phi Phi, nếu như sau này cậu lấy chồng ở Tân Cương, bọn mình muốn gặp cậu cũng chẳng dễ dàng gì, vả lại cậu nghe hiểu tiếng dân tộc không? Tớ chỉ biết mỗi câu yakexi!”
“Cậu ấy là người Hán, không phải người dân tộc Duy.” Hạ Phương Phi nói: “Cậu ấy tốt nghiệp xong cũng không định quay về Tân Cương, sẽ tìm cách ở lại Bắc Kinh.”
“Đến cả dự định sau tốt nghiệp cũng đã bàn bạc luôn rồi, xem ra, Phi Phi lần này cậu thực sự động lòng rồi!” Tạ Dật cười nói giọng mỉa mai: “Bao giờ thì dẫn anh chàng yakexi về đây, để chị em bọn mình xem mặt đây?”
“Tết năm sau đi!” Hạ Phương Phi độ lượng nói: “Tớ đã nói chuyện của tớ và cậu ấy cho người nhà rồi, bố mẹ tớ không phản đối gì, chỉ nói muốn gặp cậu ấy!”
“Bố mẹ cậu đúng là thoáng thật đấy!” Triệu Hiểu Tình nói giọng ngưỡng mộ: “Lại có thể dễ dàng nhẫn nhịn chuyện con gái yêu của mình ký giấy đính hôn chung thân sớm như thế!”
“Nha đầu chết tiệt, đừng có mà nói xàm, gì mà giấy đính hôn chung thân hả?” Hạ Phương Phi lấy tay tát cô, quay đầu lại nói với Diệp Phiên Nhiên: “Phiên Phiên, hay là nói chuyện cậu và Dương Tịch đi!”
“Mình và Dương Tịch chẳng có gì đáng nói cả. Chỉ là cậu ấyĐại học N tìm mình, sau đó thì mình hứa hẹn hò với cậu ấy.” Diệp Phiên Nhiên thờ ơ nói.
Chuyện tình yêu, xưa nay là chuyện của riêng bản thân mình. Dẫu cho tình tiết có sôi nổi kịch tính đến đâu thì cũng chỉ có thể khiến chính mình cảm động, còn với những người khác mà nói là một việc rất đỗi bình thường.
Lúc chơi tại công viên, do trong lòng nhung nhớ đến Dương Tịch khiến Diệp Phiên Nhiên chẳng còn tâm trí mà vui chơi, chỉ muốn gọi điện thoại cho cậu. Hạ Phương Phi rút điện thoại di động bên người đưa cho cô: “Đây là điện thoại cầm tay mình mới mua, cậu dùng gọi điện thoại cho Dương Tịch đi, kẻo cậu ấy tìm không ra cậu, trong lòng sốt ruột!”
Điện thoại di động là một thứ đồ hiếm tại thời điểm đó. Mấy năm trước còn gọi là điện thoại “mẹ bồng con”. Sinh viên trong trường đại học còn lâu mới có những loại phổ biến như bây giờ, chỉ một số con em gia đình khá giả mới có mà thôi.
Diệp Phiên Nhiên bấm số gọi đi, lần này là Dương Tịch nhận điện thoại: “A lô?”
“Dương Tịch, là em!” Giọng cô đầy áy náy day dứt: “Hôm nay em có chút việc bận, không thể hẹn hò với anh được!”
“Phiên Phiên!” Giọng Dương Tịch cao vút lên, âm điệu vồn vã: “Anh ở dưới nhà đợi em nhưng mãi chẳng thấy em xuống. Gọi vào điện thoại nhà em, mẹ em lại bảo em ra ngoài rồi, còn gặng hỏi anh là ai nữa!”
“Anh không… nói gì với mẹ em chứ?” Diệp Phiên Nhiên nghe xong liền tỏ ra căng thẳng.
“Anh nói anh là bạn trung học, xem em căng thẳng chưa kìa!” Dương Tịch không nhịn được khẽ mỉm cười.
“Em hiện đang đi cùng đám Hạ Phương Phi!” Diệp Phiên Nhiên vẫn cảm thấy có lỗi: “Buổi tối bọn em đi hát karaoke nữa, anh cũng đến luôn nhé?”
“Em cứ đi chơi đi, đừng lo cho anh. Lát nữa anh đến tìm Trần Thần, lâu rồi không chơi bóng rổ cùng nhau!
Gác máy điện thoại, tâm tình Diệp Phiên Nhiên vẫn sa sút, Hạ Phương Phi nói: “Bọn cậu đã phát triển thế này rồi, quả là một ngày như xa vạn dặm! Trước đây mình cứ ngỡ rằng Dương Tịch đơn phương thôi, nào ngờ, thì ra cậu cũng đã xao lòng từ lâu!”
“Phi Phi!” Diệp Phiên Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt lóe sáng: “Bây giờ mình mới biết rằng, yêu một người là như thế nào. Trước kia khi còn ở cạnh Thẩm Vỹ, đó chỉ là cảm giác thích người đó, rất thích mà thôi, nhưng vẫn chưa đạt đến mức độ thế này!”
Tối đó, tại gian phòng karaoke ồn ào náo nhiệt, Diệp Phiên Nhiên tay cầm micro hát bản nhạc Nhất mực yêu em.
Mãi tận mười một giờ đêm Diệp Phiên Nhiên mới chia tay đám bạn Hạ Phương Phi, giẫm lên ánh trăng lạnh lẽo, cô cất bước trở về nhà. Đến đầu ngõ, cô ngờ ngợ ngẩng đầu lên liền trông thấy Dương Tịch đang lặng lẽ đứng trước cửa nhà cô. Bóng dáng cậu dưới ánh đèn đường mờ ảo trông rất cô đơn lẻ loi.
Cô bước đến trước, dừng trước mặt cậu, cúi thấp đầu, nói: “Xin lỗi, lúc nào cũng để anh phải đợi em!”
“Đừng nói xin lỗi, chỉ là anh muốn được gặp em trước khi ngày hôm nay trôi qua!” Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Dương Tịch kéo lấy tay cô, nói giọng dứt khoát: “Phiên Phiên, sau này đừng để anh không tìm được em như hôm nay nữa nhé!”
Sống mũi Diệp Phiên Nhiên cay cay, hàng nước mắt từ khóe mắt tuôn ra.
Cậu nâng mặt cô lên, thấp giọng hỏi: “Phiên Phiên, anh có thể hôn em chứ?”
Diệp Phiên Nhiên không trả lời, chỉ đứng tại chỗ, ánh mắt nhạt nhòa nhìn cậu rất đỗi dịu dàng.
Tâm trạng cậu xao xuyến, không kìm lòng được, cậu vòng tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn cô.
Nụ hôn đầu đời của hai người, tuy rằng có phần ngây dại, ngốc nghếch vụng về, nhưng hương vị ngọt ngào khi đó mãi lan tỏa từ đầu môi đến tận gót chân.