Thấy Lãnh Phong chút ý muốn buông tay ra nào, Lâm Tử Hàn ngẩng mặt lên nhìn phía anh, đột nhiên bị nhu tình thật sâu trong mắt của anh hấp dẫn.
Anh cúi người xuống, hôn lên môi cô, một lần nữa thưởng thức hương vị thuộc về cô, hương vị kia anh vĩnh viễn đều nếm không đủ.
Lâm Tử Hàn trừng trừng hai mắt dưới thế tiến công nhu tình của anh, yếu ớt nhắm mắt lại, hai tay không tự chủ được ôm lấy tấm lưng trần của anh, thâm tình đáp lại nụ hôn của anh.
"Lại không để ý tới người ta!" Tiểu Thư Tuyết bất mãn lầm bầm, không vui ngồi ở bãi cát tự chơi một mình.
Sau một hồi, Lãnh Phong buông môi cô ra, dừng ở vẻ mặt e thẹn của cô, cười nhẹ nói: "Em sao lại luôn luôn dễ dàng đỏ mặt như vậy?"
Lâm Tử Hàn càng thêm quẫn bách, ban ngày ban mặt cùng một người đàn ông ôm tới ôm lui, không đỏ mặt mới là lạ, anh cho rằng ai cũng giống như anh da mặt dày sao!
"Em là tới nói với anh một tiếng, em cần phải trở về" Vì không để cho mình xấu hổ chết, cô phải nhanh mà nói sang chuyện khác, thấy sắc mặt của anh lại bắt đầu thay đổi, cô vội nói: "Em đồng ý với anh, sẽ không tái giá!"
"Chuyện em đồng ý không phải vài câu có thể chân chính làm được" Lãnh Phong nhìn chằm chằm cô mỉa mai nói, trước cũng đã đồng ý với anh không trốn tránh anh, kết quả sao? Trốn dưới gầm bàn giáo đường!
"Không nên nói như vậy nha, người ta cũng có nỗi khổ" Lâm Tử Hàn mất hứng nói, làm sao lại nói cô thậm tệ như vậy!
"Em có nỗi khổ gì, nói nghe một chút?"
"Người ta thực sự phải đi về! Em cứ đi như thế, Văn Khiết nhất định lo lắng cho em" Đỗ Vân Phi nhất định lo lắng muốn chết, thương tâm muốn chết, nửa câu sau cô không dám nói ra khỏi miệng, cô cũng không muốn có thể rước lấy sự tức giận của ác ma này!
"Em xác định em có thể làm được, không có bất cứ quan hệ nào với Đỗ Vân Phi?" Lãnh Phong nhìn cô một lần nữa nói xác nhận: "Anh nói trước, hôn lễ ngày hôm nay không thành, nếu như em còn dám có quan hệ gì với hắn…"
"Anh không cần phải đe dọa em nữa! Em biết anh lợi hại!" Hơn nữa biến thái! Tên đàn ông biến thái chuyện gì đều cũng làm được!
"Biết là tốt rồi, chân trời góc biển, đời này em cũng đừng mong trốn được anh!" Lãnh Phong nói rất tàn nhẫn, cũng là nói từ trong lòng, anh chính là nghĩ như vậy!
"Em dùng cuộc sống thê thảm bi thương của mình đảm bảo, tuyệt đối không lấy chồng!" Lâm Tử Hàn lớn tiếng hứa hẹn.
Lãnh Phong thoả mãn gật đầu, khẽ cười nói: "Hy vọng lời đảm bảo của em hữu dụng, nếu không anh sẽ cho cuộc sống thê thảm bi thương của em càng thêm thê thảm!"
Đe dọa rất dọa người! Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ rụt lùi cổ.
~~~~~
Lâm Tử Hàn dắt Tiểu Thư Tuyết đi vào sân, liền thấy vẻ mặt lo lắng của Vương Văn Khiết đang chờ ở bậc thang trước phòng, nhìn thấy cô trái tim đang treo ngược lên cuối cùng cũng rơi xuống, kinh ngạc mà đánh giá cô, nghiêm túc nói: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Văn Khiết, em cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra loại sự tình này" Lâm Tử Hàn vô tội nhìn chị.
"Quên đi, em đi vào trước đi, ngày mai nói cho chị biết là được rồi" Vương Văn Khiết chỉ gian nhà nhìn liếc Lâm Tử Hàn, nháy mắt với cô.
Trong lòng Lâm Tử Hàn lo lắng, sau khi do dự một chút đi vào phòng trong, phòng trong, các loại hoa, đồ dùng hôn lễ rơi lả tả xuống đất. Cô chậm rãi đi vào phòng ngủ, nhìn Đỗ Vân Phi ngơ ngác ngồi ở trên ghế sofa.
Đỗ Vân Phi thấy cô trở về, trên mặt lộ ra một dáng tươi cười ôn nhu, đứng dậy yếu ớt đi về phía cô. Sau đó dắt tay cô, ôn nhu nói: "Tử Hàn, đã khuya, chúng ta về nhà thôi" Nói xong, dùng tay kia đi dắt tay Tiểu Thư Tuyết.
"Vân Phi!" Lâm Tử Hàn áy náy khẽ gọi một tiếng, rút tay nhỏ bé bị anh nắm tại bàn tay rộng lớn: "Vân Phi, xin lỗi…"
"Tử Hàn, vì sao phải nói xin lỗi với anh?" Đỗ Vân Phi sâu lắng dừng ở cô hỏi, anh thoạt nhìn rất trầm tĩnh, nhưng mà, có ai biết được trong lòng của anh có bao nhiêu hoảng sợ, hoảng sợ đến run lên.
"Vân Phi, em yêu chính là Lãnh Phong, vẫn đều chỉ yêu anh ấy, cho nên em không thể gả cho anh"
"Anh biết" Đỗ Vân Phi nâng mặt cô lên, dịu dàng nói: "Không phải nói rồi sao? Anh cho em thời gian quên hắn, mặc kệ bao lâu"
"Em quên không được anh ấy" Lâm Tử Hàn nghênh đón ánh mắt của anh, buồn bã mà lắc đầu.
Đỗ Vân Phi nóng nảy, gầm nhẹ nói: "Em không thể thích Lãnh Phong! Hắn là một tội phạm sống ở bên bờ sinh tử, một ngày nào đó hắn sẽ rơi vào lưới pháp luật"
"Em không biết! Em cái gì cũng không biết! Vân Phi, xin anh đừng nói nữa, em không muốn nghe!" Cô không muốn nghe đến lời nói kinh tâm động phách như thế, sợ hãi nghe loại lời nói như thế! Lãnh Phong trải qua cái gì cô không rõ ràng lắm, nhưng mà, cô lại là thật tâm mà lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện!
Đỗ Vân Phi chăm chú nắm hai vai cô loạng choạng: "Tử Hàn, xin em hãy hiểu sự thực một chút có được hay không?"
"Vân Phi! Em biết là em có lỗi với anh! Nhưng mà em không muốn nghe đến anh nói anh ấy không tốt, bởi vì anh ấy ở trong lòng em vẫn đều rất tốt…"
"Em đã hết thuốc chữa!" Đỗ Vân Phi nổi giận gầm lên một tiếng, buông vai cô ra.
"Mặc kệ là kết quả gì, đều là chính em lựa chọn" Lâm Tử Hàn nức nở nói: "Vân Phi, anh trở về đi, chuyện ngày hôm nay thật sự rất xin lỗi, em không nghĩ tới sẽ xảy ra loại chuyện này"
"Lãnh Phong! Đều là Lãnh Phong kia làm hại! Anh sẽ không bỏ qua cho hắn!" Đỗ Vân Phi tàn bạo mà nói xong, xoay người đi ra ngoài. Nếu như không có hắn ta, anh và Lâm Tử Hàn đã là vợ chồng!
Anh cúi người xuống, hôn lên môi cô, một lần nữa thưởng thức hương vị thuộc về cô, hương vị kia anh vĩnh viễn đều nếm không đủ.
Lâm Tử Hàn trừng trừng hai mắt dưới thế tiến công nhu tình của anh, yếu ớt nhắm mắt lại, hai tay không tự chủ được ôm lấy tấm lưng trần của anh, thâm tình đáp lại nụ hôn của anh.
"Lại không để ý tới người ta!" Tiểu Thư Tuyết bất mãn lầm bầm, không vui ngồi ở bãi cát tự chơi một mình.
Sau một hồi, Lãnh Phong buông môi cô ra, dừng ở vẻ mặt e thẹn của cô, cười nhẹ nói: "Em sao lại luôn luôn dễ dàng đỏ mặt như vậy?"
Lâm Tử Hàn càng thêm quẫn bách, ban ngày ban mặt cùng một người đàn ông ôm tới ôm lui, không đỏ mặt mới là lạ, anh cho rằng ai cũng giống như anh da mặt dày sao!
"Em là tới nói với anh một tiếng, em cần phải trở về" Vì không để cho mình xấu hổ chết, cô phải nhanh mà nói sang chuyện khác, thấy sắc mặt của anh lại bắt đầu thay đổi, cô vội nói: "Em đồng ý với anh, sẽ không tái giá!"
"Chuyện em đồng ý không phải vài câu có thể chân chính làm được" Lãnh Phong nhìn chằm chằm cô mỉa mai nói, trước cũng đã đồng ý với anh không trốn tránh anh, kết quả sao? Trốn dưới gầm bàn giáo đường!
"Không nên nói như vậy nha, người ta cũng có nỗi khổ" Lâm Tử Hàn mất hứng nói, làm sao lại nói cô thậm tệ như vậy!
"Em có nỗi khổ gì, nói nghe một chút?"
"Người ta thực sự phải đi về! Em cứ đi như thế, Văn Khiết nhất định lo lắng cho em" Đỗ Vân Phi nhất định lo lắng muốn chết, thương tâm muốn chết, nửa câu sau cô không dám nói ra khỏi miệng, cô cũng không muốn có thể rước lấy sự tức giận của ác ma này!
"Em xác định em có thể làm được, không có bất cứ quan hệ nào với Đỗ Vân Phi?" Lãnh Phong nhìn cô một lần nữa nói xác nhận: "Anh nói trước, hôn lễ ngày hôm nay không thành, nếu như em còn dám có quan hệ gì với hắn…"
"Anh không cần phải đe dọa em nữa! Em biết anh lợi hại!" Hơn nữa biến thái! Tên đàn ông biến thái chuyện gì đều cũng làm được!
"Biết là tốt rồi, chân trời góc biển, đời này em cũng đừng mong trốn được anh!" Lãnh Phong nói rất tàn nhẫn, cũng là nói từ trong lòng, anh chính là nghĩ như vậy!
"Em dùng cuộc sống thê thảm bi thương của mình đảm bảo, tuyệt đối không lấy chồng!" Lâm Tử Hàn lớn tiếng hứa hẹn.
Lãnh Phong thoả mãn gật đầu, khẽ cười nói: "Hy vọng lời đảm bảo của em hữu dụng, nếu không anh sẽ cho cuộc sống thê thảm bi thương của em càng thêm thê thảm!"
Đe dọa rất dọa người! Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ rụt lùi cổ.
~~~~~
Lâm Tử Hàn dắt Tiểu Thư Tuyết đi vào sân, liền thấy vẻ mặt lo lắng của Vương Văn Khiết đang chờ ở bậc thang trước phòng, nhìn thấy cô trái tim đang treo ngược lên cuối cùng cũng rơi xuống, kinh ngạc mà đánh giá cô, nghiêm túc nói: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Văn Khiết, em cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra loại sự tình này" Lâm Tử Hàn vô tội nhìn chị.
"Quên đi, em đi vào trước đi, ngày mai nói cho chị biết là được rồi" Vương Văn Khiết chỉ gian nhà nhìn liếc Lâm Tử Hàn, nháy mắt với cô.
Trong lòng Lâm Tử Hàn lo lắng, sau khi do dự một chút đi vào phòng trong, phòng trong, các loại hoa, đồ dùng hôn lễ rơi lả tả xuống đất. Cô chậm rãi đi vào phòng ngủ, nhìn Đỗ Vân Phi ngơ ngác ngồi ở trên ghế sofa.
Đỗ Vân Phi thấy cô trở về, trên mặt lộ ra một dáng tươi cười ôn nhu, đứng dậy yếu ớt đi về phía cô. Sau đó dắt tay cô, ôn nhu nói: "Tử Hàn, đã khuya, chúng ta về nhà thôi" Nói xong, dùng tay kia đi dắt tay Tiểu Thư Tuyết.
"Vân Phi!" Lâm Tử Hàn áy náy khẽ gọi một tiếng, rút tay nhỏ bé bị anh nắm tại bàn tay rộng lớn: "Vân Phi, xin lỗi…"
"Tử Hàn, vì sao phải nói xin lỗi với anh?" Đỗ Vân Phi sâu lắng dừng ở cô hỏi, anh thoạt nhìn rất trầm tĩnh, nhưng mà, có ai biết được trong lòng của anh có bao nhiêu hoảng sợ, hoảng sợ đến run lên.
"Vân Phi, em yêu chính là Lãnh Phong, vẫn đều chỉ yêu anh ấy, cho nên em không thể gả cho anh"
"Anh biết" Đỗ Vân Phi nâng mặt cô lên, dịu dàng nói: "Không phải nói rồi sao? Anh cho em thời gian quên hắn, mặc kệ bao lâu"
"Em quên không được anh ấy" Lâm Tử Hàn nghênh đón ánh mắt của anh, buồn bã mà lắc đầu.
Đỗ Vân Phi nóng nảy, gầm nhẹ nói: "Em không thể thích Lãnh Phong! Hắn là một tội phạm sống ở bên bờ sinh tử, một ngày nào đó hắn sẽ rơi vào lưới pháp luật"
"Em không biết! Em cái gì cũng không biết! Vân Phi, xin anh đừng nói nữa, em không muốn nghe!" Cô không muốn nghe đến lời nói kinh tâm động phách như thế, sợ hãi nghe loại lời nói như thế! Lãnh Phong trải qua cái gì cô không rõ ràng lắm, nhưng mà, cô lại là thật tâm mà lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện!
Đỗ Vân Phi chăm chú nắm hai vai cô loạng choạng: "Tử Hàn, xin em hãy hiểu sự thực một chút có được hay không?"
"Vân Phi! Em biết là em có lỗi với anh! Nhưng mà em không muốn nghe đến anh nói anh ấy không tốt, bởi vì anh ấy ở trong lòng em vẫn đều rất tốt…"
"Em đã hết thuốc chữa!" Đỗ Vân Phi nổi giận gầm lên một tiếng, buông vai cô ra.
"Mặc kệ là kết quả gì, đều là chính em lựa chọn" Lâm Tử Hàn nức nở nói: "Vân Phi, anh trở về đi, chuyện ngày hôm nay thật sự rất xin lỗi, em không nghĩ tới sẽ xảy ra loại chuyện này"
"Lãnh Phong! Đều là Lãnh Phong kia làm hại! Anh sẽ không bỏ qua cho hắn!" Đỗ Vân Phi tàn bạo mà nói xong, xoay người đi ra ngoài. Nếu như không có hắn ta, anh và Lâm Tử Hàn đã là vợ chồng!