Cô ảo não vỗ vỗ đầu heo của mình, đi ra nhà vệ sinh. Ánh mắt khi nhìn thấy Lãnh Phong vẫn đang "Ngủ say" thì dừng bước lại, khẽ cười một tiếng đi tới, đùa dai cắn cổ anh một cái.
Lãnh Phong bị đau, mày kiếm vừa nhíu, xốc qua cánh tay của cô một tay vứt cô lên giường, xoay người đè lên thân thể cô, tàn bạo nói: "Lại dám trêu chọc anh? Chán sống sao?"
"Quỷ hẹp hòi! Người ta biết sai rồi mà" Bị ném xuống khiến cho đầu mọc lên mấy ngôi sao lóng lánh. Lâm Tử Hàn bất mãn bĩu môi la lên, mỗi lần đều hạ thủ nặng như vậy, chẳng qua là cắn một cái nhè nhẹ, cần thiết phải như vậy không?
"Biết sai, nhưng không biết hối cải?" Lãnh Phong lạnh lùng nhìn gần cô, đừng tưởng rằng anh không biết vừa rồi là ai gọi điện thoại tới.
"Em sửa là được, anh đừng đè nặng em, em sắp thở không ra hơi rồi!" Lâm Tử Hàn oa oa kêu to, người sau lại hoàn toàn không để ý tới cô thở không ra hơi, hôn lên thân thể cô như sóng triều bàn bài sơn đảo hải [Dời núi lấp biển]. Mang theo đầy ngập lửa giận, bởi vì ngoại trừ trừng phạt cô như vậy, anh thực sự tìm không được biện pháp khác tốt hơn.
Lẽ nào thực sự sẽ giống như cô nói sao? Anh sẽ hối hận vì gặp cô! Hối hận vì yêu cô! Nhất định phải như vậy sao?!
~~~~~~~~~~~~
Khi đêm đã khuya, Lâm Tử Hàn thừa dịp Lãnh Phong tắm, len lén đi đến thư phòng, bởi vì đã đến qua vài lần, dù cho ánh sáng rất mờ, cô cũng có thể rất nhanh tìm được vị trí thư phòng.
Thư phòng chỉ bật một đèn nhỏ, Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn thư phòng lớn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên bắt đầu tìm từ đâu.
Tư liệu ngôi sao thiên thần, thứ trọng yếu như vậy nhất định sẽ đặt ở chỗ bí mật nhất mới đúng, Lâm Tử Hàn nghĩ. Tùy ý tìm kiếm trên mặt bàn, sau khi chuyển hướng, ánh mắt rơi vào ngăn kéo phía dưới bàn, thật bất ngờ, ngăn kéo cũng không khóa lại.
Đắc ý khẽ mở ra, mở ngăn kéo bắt đầu chăm chú tìm kiếm.
Trong một phòng làm việc bí mật khác, Lãnh Phong nắm chặt hai tay đến gân xanh lộ ra, chăm chú nhìn trên màn hình. Theo màn hình, hình ảnh không ngừng chiếu ra, sắc mặt của anh từng chút bắt đầu xanh ra, thậm chí ngay cả thân thể cũng có chút khẽ run lên.
Đây chính là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu sao? Là người phụ nữ anh nguyện ý mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đi cứu, đưa về? Tối hôm qua, cô nói sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn anh, anh lại có thể tin, cảm động!
Hóa ra là cô và Đỗ Vân Phi thật sự có quan hệ không đồng nhất, lúc trước A Nghị nhắc nhở anh, anh thậm chí một chút cũng không tin!
A Nghị nhìn thoáng qua sắc mặt tái mét của Lãnh Phong, không có mở miệng nói, cậu có thể lý giải tâm tình của anh, bị người phụ nữ mình yêu lừa dối, là chuyện khiến người ta đau lòng cỡ nào!
Vì an nguy của Lãnh Phong, cậu phải để cho Lãnh Phong nhận ra bộ mặt thật của Lâm Tử Hàn, tuy rằng làm như vậy rất tàn nhẫn, nhưng mà cuối cùng so với vô duyên vô cớ mà ảnh hưởng đến tính mạng còn tốt hơn!
"Tôi nên giết cô ấy sao?" Lãnh Phong nhắm mắt, run giọng nói. Vấn đề này thực sự quá ấu trĩ, giết cô? Anh đời này cũng không có khả năng hạ thủ được.
Giết cô, chẳng khác nào giết mình!
Lâm Tử Hàn bị cảnh tượng trong ngăn kéo là cho sợ, súng ống đủ loại kiểu dáng, đầy đủ đạo cụ được cất trong ngăn kéo. Kinh ngạc đến cô còn không quên cầm lấy súng, bày ra các loại động tác tự tiêu khiển tự vui sướng tàn bạo đẹp trai không gì sánh được ra.
Nhiều như vậy, nhất định phải tìm cơ hội cùng anh Phong nắm lấy, cô âm thầm tính toán. Tay trái cầm lấy dao găm sắc nhọn, sau khi làm một loại động tác tự sát cũng không muốn buông ra.
Đang quan sát cô biểu diễn, khóe miệng Lãnh Phong càng không ngừng co quắp, nghĩ thầm thực sự là người phụ nữ ngu ngốc, ngay cả trộm đồ vật cũng có thể không chuyên tâm như vậy.
Luôn luôn có biểu tình lạnh lùng, A Nghị cuối cùng nhịn không được, một tiếng cười từ trong miệng của cậu tràn ra, người phụ nữ này, cũng rất đáng yêu, đáng tiếc….
Lâm Tử Hàn chơi đủ rồi, vỗ vỗ tay mở ngăn kéo thứ ba, liếc mắt liền nhìn thấy bốn chữ lớn Ngôi sao thiên thần, trong lòng vui vẻ, nhịn không được nói: "Cuối cùng cũng tìm ra mày"
Cô cũng không biết, đây là Lãnh Phong cố ý đặt ở phía trên cùng để cho cô trộm, Đỗ Vân Phi muốn thứ gì, anh sớm đã đoán được là cái này.
Đếm, đại khái có hai mươi mấy trang, Lâm Tử Hàn rất nhanh mà photo một phần. Để tư liệu gốc lại chỗ cũ.
Cô vốn đang mang theo thàng quả chuẩn bị rời đi, rất sợ mình bỏ qua thứ đồ tốt, quỳ ngồi dưới đất tìm kiếm.
Xốc lên toàn bộ mọi thứ, trong góc ngăn kéo bỗng nhiên xuất hiện một hộp trang sức màu đỏ, Lãnh Phong còn đeo đồ trang sức? Lâm Tử Hàn nghi hoặc mở hộp ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hào quang chói lóa, cô cầm nhẫn trong tay, nâng lên dưới ánh đèn, sau khi nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt trong nháy mắt trắng xanh, đây không phải là nhẫn của cô sao! Tạ Vân Triết tự tay thiết kế nhẫn cho cô!
Bởi vì quá đặc biệt, cho nên, cô liếc mắt là có thể nhận ra. Cô lúc trước nhất thời kích động thưởng cho con vịt kia, nhưng mà, sao lại ở trong tay Lãnh Phong?
Cô run rẩy đeo nhẫn lên ngón áp út, chiếc nhẫn lạnh buốt truyền từ đầu ngón tay cô đến tận trái tim, làm cho trái tim cô băng giá!
Lãnh Phong nhìn thấy sự khác thường của cô, trong lòng cũng nghi hoặc theo. Vừa mới bắt đầu anh còn tưởng rằng cô là bởi vì nhìn thấy nhẫn sau đó thì vui mừng, bởi vì đây không phải là một chiếc nhẫn bình thường, đủ để cho cô trải qua cuộc sống thần tiên trong nhiều năm!
Biểu tình thất thường của cô có chút khó hiểu, Lãnh Phong nhịn không được nâng hai chân thon dài lên, trầm ổn đi đến thư phòng.
Lâm Tử Hàn mới vừa rút nhẫn từ đầu ngón tay ra, thân ảnh Lãnh Phong liền xuất hiện trước mặt cô, cô kinh hãi! Vô ý thức giấu tay phải sau lưng, kinh hoảng nhìn anh.
Trời ạ! Anh sao lại đột nhiên xuất hiện ở thư phòng?! Lâm Tử Hàn liếc liếc mắt nhìn tập tư liệu photo đặt ở trên mặt bàn, đầu "oanh" một tiếng vang, đáy lòng thầm kêu một tiếng: Xong!
Lãnh Phong bị đau, mày kiếm vừa nhíu, xốc qua cánh tay của cô một tay vứt cô lên giường, xoay người đè lên thân thể cô, tàn bạo nói: "Lại dám trêu chọc anh? Chán sống sao?"
"Quỷ hẹp hòi! Người ta biết sai rồi mà" Bị ném xuống khiến cho đầu mọc lên mấy ngôi sao lóng lánh. Lâm Tử Hàn bất mãn bĩu môi la lên, mỗi lần đều hạ thủ nặng như vậy, chẳng qua là cắn một cái nhè nhẹ, cần thiết phải như vậy không?
"Biết sai, nhưng không biết hối cải?" Lãnh Phong lạnh lùng nhìn gần cô, đừng tưởng rằng anh không biết vừa rồi là ai gọi điện thoại tới.
"Em sửa là được, anh đừng đè nặng em, em sắp thở không ra hơi rồi!" Lâm Tử Hàn oa oa kêu to, người sau lại hoàn toàn không để ý tới cô thở không ra hơi, hôn lên thân thể cô như sóng triều bàn bài sơn đảo hải [Dời núi lấp biển]. Mang theo đầy ngập lửa giận, bởi vì ngoại trừ trừng phạt cô như vậy, anh thực sự tìm không được biện pháp khác tốt hơn.
Lẽ nào thực sự sẽ giống như cô nói sao? Anh sẽ hối hận vì gặp cô! Hối hận vì yêu cô! Nhất định phải như vậy sao?!
~~~~~~~~~~~~
Khi đêm đã khuya, Lâm Tử Hàn thừa dịp Lãnh Phong tắm, len lén đi đến thư phòng, bởi vì đã đến qua vài lần, dù cho ánh sáng rất mờ, cô cũng có thể rất nhanh tìm được vị trí thư phòng.
Thư phòng chỉ bật một đèn nhỏ, Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn thư phòng lớn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên bắt đầu tìm từ đâu.
Tư liệu ngôi sao thiên thần, thứ trọng yếu như vậy nhất định sẽ đặt ở chỗ bí mật nhất mới đúng, Lâm Tử Hàn nghĩ. Tùy ý tìm kiếm trên mặt bàn, sau khi chuyển hướng, ánh mắt rơi vào ngăn kéo phía dưới bàn, thật bất ngờ, ngăn kéo cũng không khóa lại.
Đắc ý khẽ mở ra, mở ngăn kéo bắt đầu chăm chú tìm kiếm.
Trong một phòng làm việc bí mật khác, Lãnh Phong nắm chặt hai tay đến gân xanh lộ ra, chăm chú nhìn trên màn hình. Theo màn hình, hình ảnh không ngừng chiếu ra, sắc mặt của anh từng chút bắt đầu xanh ra, thậm chí ngay cả thân thể cũng có chút khẽ run lên.
Đây chính là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu sao? Là người phụ nữ anh nguyện ý mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đi cứu, đưa về? Tối hôm qua, cô nói sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn anh, anh lại có thể tin, cảm động!
Hóa ra là cô và Đỗ Vân Phi thật sự có quan hệ không đồng nhất, lúc trước A Nghị nhắc nhở anh, anh thậm chí một chút cũng không tin!
A Nghị nhìn thoáng qua sắc mặt tái mét của Lãnh Phong, không có mở miệng nói, cậu có thể lý giải tâm tình của anh, bị người phụ nữ mình yêu lừa dối, là chuyện khiến người ta đau lòng cỡ nào!
Vì an nguy của Lãnh Phong, cậu phải để cho Lãnh Phong nhận ra bộ mặt thật của Lâm Tử Hàn, tuy rằng làm như vậy rất tàn nhẫn, nhưng mà cuối cùng so với vô duyên vô cớ mà ảnh hưởng đến tính mạng còn tốt hơn!
"Tôi nên giết cô ấy sao?" Lãnh Phong nhắm mắt, run giọng nói. Vấn đề này thực sự quá ấu trĩ, giết cô? Anh đời này cũng không có khả năng hạ thủ được.
Giết cô, chẳng khác nào giết mình!
Lâm Tử Hàn bị cảnh tượng trong ngăn kéo là cho sợ, súng ống đủ loại kiểu dáng, đầy đủ đạo cụ được cất trong ngăn kéo. Kinh ngạc đến cô còn không quên cầm lấy súng, bày ra các loại động tác tự tiêu khiển tự vui sướng tàn bạo đẹp trai không gì sánh được ra.
Nhiều như vậy, nhất định phải tìm cơ hội cùng anh Phong nắm lấy, cô âm thầm tính toán. Tay trái cầm lấy dao găm sắc nhọn, sau khi làm một loại động tác tự sát cũng không muốn buông ra.
Đang quan sát cô biểu diễn, khóe miệng Lãnh Phong càng không ngừng co quắp, nghĩ thầm thực sự là người phụ nữ ngu ngốc, ngay cả trộm đồ vật cũng có thể không chuyên tâm như vậy.
Luôn luôn có biểu tình lạnh lùng, A Nghị cuối cùng nhịn không được, một tiếng cười từ trong miệng của cậu tràn ra, người phụ nữ này, cũng rất đáng yêu, đáng tiếc….
Lâm Tử Hàn chơi đủ rồi, vỗ vỗ tay mở ngăn kéo thứ ba, liếc mắt liền nhìn thấy bốn chữ lớn Ngôi sao thiên thần, trong lòng vui vẻ, nhịn không được nói: "Cuối cùng cũng tìm ra mày"
Cô cũng không biết, đây là Lãnh Phong cố ý đặt ở phía trên cùng để cho cô trộm, Đỗ Vân Phi muốn thứ gì, anh sớm đã đoán được là cái này.
Đếm, đại khái có hai mươi mấy trang, Lâm Tử Hàn rất nhanh mà photo một phần. Để tư liệu gốc lại chỗ cũ.
Cô vốn đang mang theo thàng quả chuẩn bị rời đi, rất sợ mình bỏ qua thứ đồ tốt, quỳ ngồi dưới đất tìm kiếm.
Xốc lên toàn bộ mọi thứ, trong góc ngăn kéo bỗng nhiên xuất hiện một hộp trang sức màu đỏ, Lãnh Phong còn đeo đồ trang sức? Lâm Tử Hàn nghi hoặc mở hộp ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hào quang chói lóa, cô cầm nhẫn trong tay, nâng lên dưới ánh đèn, sau khi nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt trong nháy mắt trắng xanh, đây không phải là nhẫn của cô sao! Tạ Vân Triết tự tay thiết kế nhẫn cho cô!
Bởi vì quá đặc biệt, cho nên, cô liếc mắt là có thể nhận ra. Cô lúc trước nhất thời kích động thưởng cho con vịt kia, nhưng mà, sao lại ở trong tay Lãnh Phong?
Cô run rẩy đeo nhẫn lên ngón áp út, chiếc nhẫn lạnh buốt truyền từ đầu ngón tay cô đến tận trái tim, làm cho trái tim cô băng giá!
Lãnh Phong nhìn thấy sự khác thường của cô, trong lòng cũng nghi hoặc theo. Vừa mới bắt đầu anh còn tưởng rằng cô là bởi vì nhìn thấy nhẫn sau đó thì vui mừng, bởi vì đây không phải là một chiếc nhẫn bình thường, đủ để cho cô trải qua cuộc sống thần tiên trong nhiều năm!
Biểu tình thất thường của cô có chút khó hiểu, Lãnh Phong nhịn không được nâng hai chân thon dài lên, trầm ổn đi đến thư phòng.
Lâm Tử Hàn mới vừa rút nhẫn từ đầu ngón tay ra, thân ảnh Lãnh Phong liền xuất hiện trước mặt cô, cô kinh hãi! Vô ý thức giấu tay phải sau lưng, kinh hoảng nhìn anh.
Trời ạ! Anh sao lại đột nhiên xuất hiện ở thư phòng?! Lâm Tử Hàn liếc liếc mắt nhìn tập tư liệu photo đặt ở trên mặt bàn, đầu "oanh" một tiếng vang, đáy lòng thầm kêu một tiếng: Xong!