"Thư Tuyết muốn mẹ, ba ba nói chúng ta rất nhanh sẽ trở về"
"Thư Tuyết ngoan, để cho… Ba ba nghe, mau để cho ba ba nghe…" Lâm Tử Hàn lau đi nước mắt trên mặt, vội vàng căn dặn.
Tiểu Thư Tuyết "À" một tiếng, giơ điện thoại lên trước mặt Lãnh Phong vẻ mặt đang trầm tĩnh khẽ nhấp cà phê, nói: "Ba ba, mẹ muốn nói chuyện với ba"
Lãnh Phong chần chờ một chút, cười lạnh buông chén, tiếp nhận điện thoại trong tay Tiểu Thư Tuyết, nghe Lâm Tử Hàn hổn hển hò hét cũng không động lòng.
Hóa ra, cô cũng có lúc sợ, cũng có lúc lo lắng!
"Phong ca! Van xin anh trả con lại cho em, em biết sai rồi, em không nên đồng ý giúp Đỗ Vân Phi việc này, em sai rồi"
"…"
Không được đáp lại, Lâm Tử Hàn càng thêm lo lắng: "Lãnh Phong! Các người rốt cuộc ở nơi nào ——?"
"Em muốn biết sao?" Lãnh Phong cuối cùng mở miệng, trước sau như một vẫn lạnh lùng!
Lâm Tử Hàn liều mạng mà gật đầu, sau khi phát hiện đối phương căn bản nhìn không thấy, mới lớn tiếng nói: "Muốn… Em muốn!"
"Vậy——, đợi năm giây nữa được không?"
Lâm Tử Hàn lo lắng, không biết anh là có ý gì, khi vừa định mở miệng hỏi, đầu kia điện thoại liền truyền đến tiếng chuông vang dội có quy luật, một tiếng lại một tiếng.
Tiếng chuông nước Ý! Lâm Tử Hàn sợ ngây người, tiếng chuông này cô rất quen thuộc, Tô Lâm Lâm bình thường hay cho Tiểu Thư Tuyết nghe tiếng chuông, Tiểu Thư Tuyết cả ngày nói ở bên miệng tiếng chuông nước Ý…
Bọn họ hiện tại ở Ý? Tiểu Thư Tuyết của cô sao lại chạy ra nước ngoài chứ?
Lâm Tử Hàn tức giận đến cả người run rẩy, rống lớn nói: "Lãnh Phong! Anh sao lại có thể đưa nó đi Ý? Vì sao phải dẫn nó đi xa như vậy?"
Đầu kia điện thoại, ngoại trừ tiếng "Keng, Keng", không có bất luận thanh âm gì, anh lại cúp điện thoại, lại không để ý tới cô! Lâm Tử Hàn chuẩn bị nhắc lại quá khứ, mới phát hiện điện thoại di động trong tay căn bản đã bị tắt máy.
Cô hung hăng ném điện thoại cầm trong tay xuống mặt đất, điên cuồng gào thét một tiếng: "Lãnh Phong! Anh là tên Vương bát đản!" Điều này cũng không thể trút hết hận của cô, hai tay vung lên, hất cơm nước trên bàn xuống mặt đất, lớn tiếng khóc rống lên!
~~~~~~~~~~~~
Bên kia, Lãnh Phong dắt Tiểu Thư Tuyết đi trên đường phố nước Ý phồn hoa, trong đầu quẩn quanh là tiếng khóc tuyệt vọng của Lâm Tử Hàn.
Vừa nãy biểu hiện ra ngoài sự lạnh lùng, chẳng qua là cho cô xem mà thôi, trên thực tế, anh cũng không phải không hề động lòng như vậy.
Anh biết cô sẽ lo lắng, cũng có thể thể lĩnh hội sự đau lòng do mất đi con của cô. Chỉ là, cô hiện tại chỉ mới có hai ngày, cùng ba năm kia của anh, quá mức không đáng giá nhắc tới!
Xem ra, anh còn phải cám ơn tấm lòng tiểu nhân của Đỗ Vân Phi, bằng không, mình còn không biết khi nào mới có thể phát hiện Lâm Tử Hàn chính là người đàn bà năm biến anh làm con vịt.
Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, khi tìm thấy được chẳng tốn công! Hóa ra, người anh đang tìm là người gối đầu bên cạnh.
"Ba ba, con nhớ mẹ!" Bên chân, vang lên giọng nói non nớt của Tiểu Thư Tuyết, đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Lãnh Phong: "Mẹ vừa khóc nhè"
Lãnh Phong hoàn hồn, cười ôn nhu với cô bé một cái, gật đầu: "Chúng ta ngày mai thì đi trở về, có được hay không?" Anh cũng nhớ cô, thực sự rất nhớ.
Cho dù đã biết cô và Đỗ Vân Phi là đồng đảng, anh vẫn còn không tàn nhẫn hạ quyết tâm xử tội cô, thậm chí mới đi khỏi hai ngày, mà bắt đầu nhớ cô.
"Được!" Khuôn mặt Tiểu Thư Tuyết giãn ra nụ cười, nắm tay Lãnh Phong ở giữa đường sôi nổi lên. Sau đó chỉ vào một gian cửa hàng đồ trang sức bên cạnh, hưng phấn nói: "Ba ba, con muốn mua"
"Đi thôi" Bàn tay Lãnh Phong buông lỏng, Tiểu Thư Tuyết liền giống uyên ương thoát chỉ, đã đi đến cửa hàng trang sức.
Chủ là một người phụ nữ trung niên, thấy Tiểu Thư Tuyết đáng yêu xinh đẹp, liền nhịn không được đưa tay đến ôm nó, khiến Tiểu Thư Tuyết sợ hãi, mở to một đôi mắt to kinh sợ trừng mắt với bà.
"Baby, cháu bao tuổi" Bà chủ cười tủm tỉm dùng tiếng địa phương hỏi.
Tiểu Thư Tuyết nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, chỉ có thể xin giúp đỡ mà nhìn Lãnh Phong phía sau, Lãnh Phong lại cười nói: "Mau nói cho dì, con hai tuổi"
Tiểu Thư Tuyết nghe lời mà gật đầu, xoay người lại vươn hai tay nhỏ bé hướng bà chủ, nói: "Dì à, dì có thể thả cháu xuống không?"
Sau khi được bên thứ ba phiên dịch, bà chủ mới cười ha ha mà thả cô bé xuống mặt đất, Tiểu Thư Tuyết vừa được tự do, liền tới gần quầy hàng. Đáng tiếc chiều cao quá thấp, cái gì cũng nhìn không thấy.
Lãnh Phong không thể làm gì khác hơn là ôm lấy cô bé, làm bạn để giúp nó chọn vật phẩm trang sức mình yêu thích.
Lãnh Phong chưa từng đưa ai đi dạo phố, cho nên, đối đủ loại kiểu dáng vật phẩm trang sức nữ tính thực sự rất lạ mắt. Hơn nữa có chút hoa mắt, nhưng thấy khuôn mặt tươi cười hài lòng của Tiểu Thư Tuyết, trong lòng bất giác cũng hài lòng theo.
"Ai nha, rơi rồi" Tiểu Thư Tuyết chỉ vào vòng tay rơi trên mặt đất nói: "Ba ba, mau giúp con nhặt lên đi"
"Đã biết" Lãnh Phong xoa mũi cô bé, cúi người nhặt trang sức bị rơi xuống. Đó là một chuỗi vòng tay màu bạc đính trân châu, một viên trân châu màu đen móc thêm một viên màu trắng nhìn rất là đẹp.
Thấy nhiều vàng bạc châu báu của tập đoàn Tạ thị, đột nhiên thấy loại trang sức giá trị rẻ tiền này, trong lúc nhất thời có cảm giác mới mẻ.
"Đây là vòng tay mới đưa ra thị trường, chỉ có một cái, cho nên…" Bà chủ áy náy mà chỉ chỉ bảng giá, đúng là so với cái khác đắt hơn ba bốn lần.
Dừng một chút sau đó không cam lòng mà lần thứ hai mở miệng: "Tiên sinh có thể mua một cái đưa cho bà xã của mình, cô ấy nhất định sẽ thích"
Lãnh Phong cười nhẹ một tiếng, hơi nhấc vòng trang sức trong tay lên, đưa tới trước mặt Tiểu Thư Tuyết đang bận bịu, hỏi: "Bảo bối, mẹ sẽ thích sao?"
"Thư Tuyết ngoan, để cho… Ba ba nghe, mau để cho ba ba nghe…" Lâm Tử Hàn lau đi nước mắt trên mặt, vội vàng căn dặn.
Tiểu Thư Tuyết "À" một tiếng, giơ điện thoại lên trước mặt Lãnh Phong vẻ mặt đang trầm tĩnh khẽ nhấp cà phê, nói: "Ba ba, mẹ muốn nói chuyện với ba"
Lãnh Phong chần chờ một chút, cười lạnh buông chén, tiếp nhận điện thoại trong tay Tiểu Thư Tuyết, nghe Lâm Tử Hàn hổn hển hò hét cũng không động lòng.
Hóa ra, cô cũng có lúc sợ, cũng có lúc lo lắng!
"Phong ca! Van xin anh trả con lại cho em, em biết sai rồi, em không nên đồng ý giúp Đỗ Vân Phi việc này, em sai rồi"
"…"
Không được đáp lại, Lâm Tử Hàn càng thêm lo lắng: "Lãnh Phong! Các người rốt cuộc ở nơi nào ——?"
"Em muốn biết sao?" Lãnh Phong cuối cùng mở miệng, trước sau như một vẫn lạnh lùng!
Lâm Tử Hàn liều mạng mà gật đầu, sau khi phát hiện đối phương căn bản nhìn không thấy, mới lớn tiếng nói: "Muốn… Em muốn!"
"Vậy——, đợi năm giây nữa được không?"
Lâm Tử Hàn lo lắng, không biết anh là có ý gì, khi vừa định mở miệng hỏi, đầu kia điện thoại liền truyền đến tiếng chuông vang dội có quy luật, một tiếng lại một tiếng.
Tiếng chuông nước Ý! Lâm Tử Hàn sợ ngây người, tiếng chuông này cô rất quen thuộc, Tô Lâm Lâm bình thường hay cho Tiểu Thư Tuyết nghe tiếng chuông, Tiểu Thư Tuyết cả ngày nói ở bên miệng tiếng chuông nước Ý…
Bọn họ hiện tại ở Ý? Tiểu Thư Tuyết của cô sao lại chạy ra nước ngoài chứ?
Lâm Tử Hàn tức giận đến cả người run rẩy, rống lớn nói: "Lãnh Phong! Anh sao lại có thể đưa nó đi Ý? Vì sao phải dẫn nó đi xa như vậy?"
Đầu kia điện thoại, ngoại trừ tiếng "Keng, Keng", không có bất luận thanh âm gì, anh lại cúp điện thoại, lại không để ý tới cô! Lâm Tử Hàn chuẩn bị nhắc lại quá khứ, mới phát hiện điện thoại di động trong tay căn bản đã bị tắt máy.
Cô hung hăng ném điện thoại cầm trong tay xuống mặt đất, điên cuồng gào thét một tiếng: "Lãnh Phong! Anh là tên Vương bát đản!" Điều này cũng không thể trút hết hận của cô, hai tay vung lên, hất cơm nước trên bàn xuống mặt đất, lớn tiếng khóc rống lên!
~~~~~~~~~~~~
Bên kia, Lãnh Phong dắt Tiểu Thư Tuyết đi trên đường phố nước Ý phồn hoa, trong đầu quẩn quanh là tiếng khóc tuyệt vọng của Lâm Tử Hàn.
Vừa nãy biểu hiện ra ngoài sự lạnh lùng, chẳng qua là cho cô xem mà thôi, trên thực tế, anh cũng không phải không hề động lòng như vậy.
Anh biết cô sẽ lo lắng, cũng có thể thể lĩnh hội sự đau lòng do mất đi con của cô. Chỉ là, cô hiện tại chỉ mới có hai ngày, cùng ba năm kia của anh, quá mức không đáng giá nhắc tới!
Xem ra, anh còn phải cám ơn tấm lòng tiểu nhân của Đỗ Vân Phi, bằng không, mình còn không biết khi nào mới có thể phát hiện Lâm Tử Hàn chính là người đàn bà năm biến anh làm con vịt.
Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, khi tìm thấy được chẳng tốn công! Hóa ra, người anh đang tìm là người gối đầu bên cạnh.
"Ba ba, con nhớ mẹ!" Bên chân, vang lên giọng nói non nớt của Tiểu Thư Tuyết, đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Lãnh Phong: "Mẹ vừa khóc nhè"
Lãnh Phong hoàn hồn, cười ôn nhu với cô bé một cái, gật đầu: "Chúng ta ngày mai thì đi trở về, có được hay không?" Anh cũng nhớ cô, thực sự rất nhớ.
Cho dù đã biết cô và Đỗ Vân Phi là đồng đảng, anh vẫn còn không tàn nhẫn hạ quyết tâm xử tội cô, thậm chí mới đi khỏi hai ngày, mà bắt đầu nhớ cô.
"Được!" Khuôn mặt Tiểu Thư Tuyết giãn ra nụ cười, nắm tay Lãnh Phong ở giữa đường sôi nổi lên. Sau đó chỉ vào một gian cửa hàng đồ trang sức bên cạnh, hưng phấn nói: "Ba ba, con muốn mua"
"Đi thôi" Bàn tay Lãnh Phong buông lỏng, Tiểu Thư Tuyết liền giống uyên ương thoát chỉ, đã đi đến cửa hàng trang sức.
Chủ là một người phụ nữ trung niên, thấy Tiểu Thư Tuyết đáng yêu xinh đẹp, liền nhịn không được đưa tay đến ôm nó, khiến Tiểu Thư Tuyết sợ hãi, mở to một đôi mắt to kinh sợ trừng mắt với bà.
"Baby, cháu bao tuổi" Bà chủ cười tủm tỉm dùng tiếng địa phương hỏi.
Tiểu Thư Tuyết nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, chỉ có thể xin giúp đỡ mà nhìn Lãnh Phong phía sau, Lãnh Phong lại cười nói: "Mau nói cho dì, con hai tuổi"
Tiểu Thư Tuyết nghe lời mà gật đầu, xoay người lại vươn hai tay nhỏ bé hướng bà chủ, nói: "Dì à, dì có thể thả cháu xuống không?"
Sau khi được bên thứ ba phiên dịch, bà chủ mới cười ha ha mà thả cô bé xuống mặt đất, Tiểu Thư Tuyết vừa được tự do, liền tới gần quầy hàng. Đáng tiếc chiều cao quá thấp, cái gì cũng nhìn không thấy.
Lãnh Phong không thể làm gì khác hơn là ôm lấy cô bé, làm bạn để giúp nó chọn vật phẩm trang sức mình yêu thích.
Lãnh Phong chưa từng đưa ai đi dạo phố, cho nên, đối đủ loại kiểu dáng vật phẩm trang sức nữ tính thực sự rất lạ mắt. Hơn nữa có chút hoa mắt, nhưng thấy khuôn mặt tươi cười hài lòng của Tiểu Thư Tuyết, trong lòng bất giác cũng hài lòng theo.
"Ai nha, rơi rồi" Tiểu Thư Tuyết chỉ vào vòng tay rơi trên mặt đất nói: "Ba ba, mau giúp con nhặt lên đi"
"Đã biết" Lãnh Phong xoa mũi cô bé, cúi người nhặt trang sức bị rơi xuống. Đó là một chuỗi vòng tay màu bạc đính trân châu, một viên trân châu màu đen móc thêm một viên màu trắng nhìn rất là đẹp.
Thấy nhiều vàng bạc châu báu của tập đoàn Tạ thị, đột nhiên thấy loại trang sức giá trị rẻ tiền này, trong lúc nhất thời có cảm giác mới mẻ.
"Đây là vòng tay mới đưa ra thị trường, chỉ có một cái, cho nên…" Bà chủ áy náy mà chỉ chỉ bảng giá, đúng là so với cái khác đắt hơn ba bốn lần.
Dừng một chút sau đó không cam lòng mà lần thứ hai mở miệng: "Tiên sinh có thể mua một cái đưa cho bà xã của mình, cô ấy nhất định sẽ thích"
Lãnh Phong cười nhẹ một tiếng, hơi nhấc vòng trang sức trong tay lên, đưa tới trước mặt Tiểu Thư Tuyết đang bận bịu, hỏi: "Bảo bối, mẹ sẽ thích sao?"