Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 141: Nhắc lại chuyện cũ

"Làm sao em biết anh ta không cần?" Anh làm sao có thể không cần con của mình?
"Đây là chuyện của tôi và anh ta, không cần anh quan tâm!" Lâm Tử Hàn có điểm lo lắng, lập tức sửng sốt một chút, lần thứ hai quan sát anh, vô ý thức hỏi thăm: "Làm sao anh biết chuyện của tôi?" Lẽ nào anh thực sự tìm người điều tra cô? Còn điều tra lịch sử phong lưu của cô??
Lãnh Phong cười giễu cợt một tiếng, đã nắm tay phải của cô, bỏ chiếc nhẫn kim cương kiavào lòng bàn tay cô, mặt âm trầm nói: "Chiếc nhẫn này, là ba năm trước đây tại một khách sạn nào đó, một người phụ nữ được xưng tháng sau phải kết hôn thưởng cho tôi"
Nhắc tới chuyện cũ năm xưa không có chút hào quang này, Lãnh Phong vẫn như cũ cảm thấy ngực bị tức lấp đầy tức giận lợi hại, nghĩ không ra, biến mình thàng con vịt để sử dụng chính là người phụ nữ trước mắt này!
Nghe được lời của anh, Lâm Tử Hàn nhất thời kinh hãi, kinh ngạc quan sát anh, trong đầu trống rỗng nửa phút đồng hồ. Mới vô ý thức mà run giọng nói: "Anh chính là con vịt năm đó?!" Thần thánh ơi! Vận khí của cô… !
Sắc mặt Lãnh Phong lạnh hơn một phần, không hài lòng ra lệnh: "Từ giờ khắc này, không cho phép ở trước mặt tôi nói hai chữ "Con vịt"!"
Đầu Lâm Tử Hàn bị kinh ngạc nhét tràn đầy, còn nghe được uy hiếp của anh đi vào sao, kinh ngạc mà hỏi thăm: "Vì sao anh phải làm con vịt? Nhà anh không phải có rất nhiều tiền sao?" Chẳng lẽ là bởi vì làm con vịt mới phát tài thành giàu có? Được tỷ phú Hồng Kông bao nuôi…?!
Giữa lúc cô nghĩ đến các loại nguyên nhân thì ý thức đột nhiên một trận lóe sáng. Đó là Lãnh Phong cầm lấy hai vai cô đang mãnh lực lay động, tức giận đến hét lớn: "Em câm miệng cho tôi! Lúc đó là ngoài ý muốn! Nhân viên tiếp tân đưa nhầm thẻ phòng! Cho nên tôi mới có thể đi nhầm phòng!"
Còn dám nói anh là con vịt!! Đem sự cảnh cáo của anh vào tai này ra tai kia??
Năm đó nếu không phải nữ tiếp tân phạm phải tình huống si mê rồi đưa sai số thẻ phòng, anh cũng sẽ không đi nhầm phòng, đương nhiên, cũng không có chuyện của chiếc nhẫn phía sau đó!
Lúc này nghĩ đến, anh còn phải cám ơn mấy người nữ hoa si kia, bởi vì là bọn họ để anh và Lâm Tử Hàn quan hệ, có con gái Tiểu Thư Tuyết đáng yêu như thế.
"Nhưng mà sau đó anh vẫn còn thực hiện chức trách của con vịt nha" Lâm Tử Hàn vô tội nhắc nhở: "Nếu như không phải con vịt, lúc đó có thể nói rõ mà" =]]
Lãnh Phong nhất thời hết lời để nói, lúc đó bị người ta khiêu khích như thế, nếu như anh còn không hành động, thì quá không phải là đàn ông rồi?!
"Nói chung, đó là một chuyện ngoài ý muốn" Lãnh Phong giả vờ không làm sao mà trừng cô một cái, đổi đề tài nói: "Tôi chỉ là nói cho em biết một việc, tôi là ba của Tiểu Thư Tuyết"
"Anh muốn thế nào?" Lâm Tử Hàn cảnh giác mà quan sát anh, vội la lên: "Tiểu Thư Tuyết là tôi nuôi lớn, tôi không thể giao nó cho anh!"
"Chờ tôi xử lý xong chuyện em ăn cắp này , em cũng chưa chắc còn mạng đi nuôi nấng nó" Hai tròng mắt Lãnh Phong nghiêm khắc, tàn nhẫn mở miệng.
"Anh muốn giết tôi?" Lâm Tử Hàn kinh hoảng mà nhìn anh, lắp bắp nói: "Tư liệu… Không phải vẫn còn sao? Sẽ không thể bỏ qua cho tôi lần này sao?"
Giết cô? Dưới đáy lòng Lãnh Phong cười khổ một tiếng, đời này anh cũng không có khả năng hạ thủ được!
Nhưng mà, miệng của anh lại cũng không tha người: "Em cũng muốn tôi phải đi vào chỗ chết, tôi làm sao có thể bỏ qua cho em?"
"Vì sao anh vẫn cảm thấy tôi sẽ đưa anh vào chỗ chết chứ? Tôi giống như người có máu lạnh như thế sao? Tôi đồng ý giúp Đỗ Vân Phi trộm tư liệu về kim cương là bởi vì chính mình cũng hiếu kỳ Ngôi sao thiên thần rốt cuộc là vật gì, tôi chỉ là muốn biết Ngôi sao thiên thần thay đổi cuộc đời tôi rốt cuộc là cái gì mà thôi, Lãnh Phong… , anh có thể tin tưởng tôi một lần hay không… ?" Lâm Tử Hàn quan sát anh vội vàng cầu xin.
"Em biết phần tư liệu về kim cương kia, bên trong cất giấu cái gì không?" Tay Lãnh Phong chạm lên người cô, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy biểu tình vô tội kia.
Lâm Tử Hàn hoang mang lắc đầu, không rõ trên mặt của anh vì sao lại hiện ra đau đớn, Đỗ Vân Phi nói cho cô là tư liệu giới thiệu về Ngôi sao thiên thần.
"Đó chính là đồ vật đủ để cho tôi chết dưới tay thủ hạ của Đỗ Vân Phi" Lãnh Phong cắn răng bức ra những lời này, biểu tình của cô rất vô tội, rất chân thành. Nhưng mà, anh chính là lần lượt bị sự chân thành kia lừa gạt.
Lâm Tử Hàn kinh hãi, liều mạng lắc đầu, nói: "Đỗ Vân Phi nói cho em biết chỉ là tư liệu giới thiệu Ngôi sao thiên thần, anh ấy nói anh ấy muốn biết Ngôi sao thiên thần rốt cuộc là cái gì, anh ấy lừa em…"
"Được rồi! Tôi không muốn tin tưởng em bất luận một câu nói gì nữa!" Lãnh Phong lạnh lùng kiên định mở miệng: "Tôi đã chịu đủ miệng đầy lời nói dối của em rồi!"
Lâm Tử Hàn kinh sợ, đáy lòng nhất thời trống rỗng đến khó chịu, đúng vậy, cô nói dối anh nghìn nghìn vạn vạn lần, nhưng đó đều là thiện ý mà!
Anh không tin cô! Không bao giờ … tin nữa!
Lãnh Phong cũng không liếc qua sự đau lòng trên mặt cô, đau lòng mà nhắm mắt, xoay người đi ra ngoài.
Lâm Tử Hàn theo dõi bóng dáng anh rời đi, muốn gọi anh đừng đi, lại thế nào cũng gọi không được. Cô lừa anh nhiều như vậy, còn có tư cách gì đi cầu xin sự tín nhiệm của anh? Lãnh Phong cũng không phải kẻ ngu si, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho cô như vậy…
Buông mắt xuống, ánh mắt rơi vào vòng tay bị cô hung hăng mà giẫm lên, vòng tay đã bị đứt làm đôi. Cô khẽ thở dài, ngồi xổm người xuống nhặt lên hai đoạn vòng trang sức đính trân châu kia, trong lòng có một mảng tiếc hận. Đây là Lãnh Phong lần đầu tặng cô đồ trang sức, lại có thể bị cô giẫm lên đứt đi mất.
"Em ở trong phòng này, không được cho phép cũng không ra ngoài!" Ngoài cửa xuất hiện tiếng nói khiến cô giật mình, vô ý thức giấu tay ra sau lưng.
Ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lãnh Phong hờ hững, không có lời nào để đáp lại anh.
Lãnh Phong nhìn liếc mắt mặt đất trống rỗng, liền biết cô đang giấu cái gì, cười giễu cợt một tiếng xoay người rời đi!
Vẻ mặt Lâm Tử Hàn bỗng dưng đỏ, siết chặt vòng trang sức trong tay, ném cũng không được, lấy đi cũng không được.

back top