Bước chân trầm ổn của Lãnh Phong đã đi đến phòng ngủ, Lâm Tử Hàn ý thức được anh muốn làm cái gì, bất an mà giãy dụa thân thể trong lòng ngực anh. Lại thế nào cũng tránh không thoát ngực của anh, phải giả vờ tức giận đề cao âm lượng nói: "Lãnh Phong! Muốn giết muốn mắng cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được! Đừng nghĩ làm cái loại này chuyện với em! Anh nghe được không? Này… ! Anh nghe thấy rồi đó! Chiến sĩ có thể giết nhưng không thể bị làm nhục…!"
Giọng nói càng ngày càng yếu. Bởi vì cô thấy trên mặt Lãnh Phong xuất hiện sự không hài lòng. Bên tai có một người lớn giọng huyên náo, mặc dù là ai cũng đều chịu hết nổi!
"Tôi cho em một cơ hội sửa chữa, đoạn tuyệt quan hệ với Đỗ Vân Phi, chấm dứt việc lừa dối tôi" Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, Lâm Tử Hàn sững sờ, đảo mắt nghi mà quan sát cằm cương nghị của anh. Cô không nghe lầm chứ! Anh cho cô một cơ hội?
"Tại sao phải cho em cơ hội?" Anh không phải nói là muốn tiêu diệt của cô sao?
"Nhìn Tiểu Thư Tuyết, tôi tha thứ cho tất cả việc em làm, nhưng đây là một lần cuối cùng" Lãnh Phong cúi đầu nghênh đón ánh mắt của cô, mở miệng cảnh cáo.
Hóa ra là do anh nể mặt Lâm Thư Tuyết, thể diện của tiểu nha đầu so với cô còn lớn hơn. Lâm Tử Hàn rầu rĩ nghĩ, trên mặt cũng không xuất hiện sự kinh ngạc nên có.
Lãnh Phong nhìn bộ dạng cô không vui vẻ, bất mãn mỉa mai nói: "Thế nào? Hai điều gây khó xử cho em sao?"
Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu: "Không phải" Muốn cô và Đỗ Vân Phi cắt đứt liên hệ, xác thực có điểm khó xử, dù sao anh ta ba năm qua vẫn đều đối xử với mình không tồi, bản thân cũng từng bởi vì chuyện hủy hôn với anh ta mà làm thương tổn anh ta sâu đậm. Nhưng mà, anh ta lại lừa gạt cô đi đánh cắp tư liệu của Lãnh Phong, hại Lãnh Phong đến nay còn đang hiểu lầm cô.
Chấm dứt mọi chuyện lừa dối Lãnh Phong, muốn làm đến điểm này thì càng khó, cô đã đi vào nông nỗi đâm lao phải theo lao, căn bản thu tay không được. Nói dối để che lấp, đây là bi ai lớn nhất của người nói dối!
"Em vì sao không dám đồng ý?" Lãnh Phong dùng chân đá văng cánh cửa phòng ngủ, đi tới bên giường, đặt cô trên giường lớn. Nhìn gần hai tròng mắt của cô không giải thích được, cô không phải nên vui mừng đến rơi lệ đầy mặt sao, lớn tiếng nói cám ơn với mình sao?
"Em chỉ là đang thương tâm anh vẫn còn không chịu tin tưởng em, em là bị Đỗ Vân Phi lừa dối mới đi trộm tư liệu, em cũng không nghĩ tới muốnliên hợp với anh ta cho anh chết" Lâm Tử Hàn quan sát anh nói: "Em muốn biết về Ngôi sao thiên thần, em hiếu kỳ nó vì sao sẽ khiến hai giới hắc bạch dốc sức truy tìm"
"Em không nên hiếu kỳ về chuyện này! Bởi vì nó chỉ mang đến cho em họa sát thân!"
"Nó cũng sớm đã mang đến cho em họa sát thân!" Lâm Tử Hàn mạnh mẽ ngồi dậy, nói với anh: "Nếu như không phải nó, căn bản sẽ không xảy ra chuyện sau này!" Đương nhiên, cũng sẽ không gặp được người đàn ông trước mắt này, sẽ không yêu anh!
"Em thực sự rất muốn biết?" Tay Lãnh Phong chạm lên người cô, ngưng mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lâm Tử Hàn không chần chờ, không do dự, trầm tĩnh gật đầu. Cô thực sự muốn biết, sớm đã muốn biết. "Anh đã đồng ý tha thứ cho em, cho em cơ hội, vì sao không thể để cho em biết về Ngôi sao thiên thần? Em thề, em đời này đều sẽ trung thành với anh"
"Trung thành với anh" Lãnh Phong cười giễu cợt một tiếng, lời thề của cô, anh còn có thể tin tưởng sao?
Phản ứng của anh, khiến Lâm Tử Hàn cảm thấy tủi thân, anh chỉ là nể mặt Tiểu Thư Tuyết mới tha thứ cho cô. Cũng không có nghĩa là nhất định tin tưởng lời của cô, một lần nữa tiếp nhận cô!
Đúng rồi, cô cũng không phải không gả ra ngoài được, cô sao lại muốn anh tiếp nhận mình chứ? Sao lại muốn quan tâm ý nghĩ của anh như vậy! Ô…!
Tình yêu à tình yêu! Cô thật sự phiền muộn với mấy chữ này! Nhớ năm đó cô đi khỏi Tạ gia hào hiệp cỡ nào! Phất ống tay áo không mang theo đi một chút bụi bặm nào, chỉ mang đi một thân đầy vết thương, hiện tại sao lại trở nên yếu yếu đuối đuối, thê thê thảm thảm như vậy?!
Khi Lâm Tử Hàn đang lấy hết dũng khí, chuẩn bị mở rộng khí thế mạnh mẽ của một người thì Lãnh Phong mở lời trước cô một bước: "Được, anh cho em biết"
Hả? Lâm Tử Hàn sửng sốt, kinh ngạc quan sát anh, anh lại có thể đồng ý nói cho cô bí mật của Ngôi sao thiên thần?
"Ngôi sao thiên thần không có bất luận bí mật gì" Lãnh Phong nhìn liền hiểu suy nghĩ trong lòng cô, cười lạnh mở miệng: "Toàn bộ bí mật, chẳng qua là nói các nhân sĩ ngờ vực vô căn cứ mà thôi, Ngôi sao thiên thần chỉ là một viên kim cương hình quả lê 8 cara xuất hiện ở Châu Phi, loại kim cương này không phải không được bán, chẳng qua là tương đối khan hiếm mà thôi"
"Vậy anh vì sao muốn tìm nó?" Lâm Tử Hàn lanh mồm lanh miệng hỏi thăm, nếu bình thường như vậy, vì sao không đi một viên khác.
"Bởi vì kim cương là hai mươi năm trước ở trong tay anh, cho nên anh phải tìm nó về" Lãnh Phong cắn răng nói, trong đầu một lần nữa quay về tình huống trước khi ông nội lâm chung. "Ông nội anh rất thích chu du thế giới đi tìm bảo tàng trong truyền thuyết, năm ấy anh mới chín tuổi, ông mang về một viên kim cương 8 cara từ Châu Phi . Sau khi về đến nhà liền không bước ra cửa phòng một bước, cũng không mở miệng nói chuyện, cả người đều trở nên hậm hực. Cuối cùng một năm sau hậm hực mà chết, ông nội trước khi lâm chung gọi anh vào trước giường, giao Ngôi sao thiên thần vào trong tay anh, căn dặn anh nhất định phải bảo quản cẩn thận, đặc biệt phải cẩn thận Lâm gia, chính là gã Lâm Trúc lần trước bắt em đi…"
"Phụt" một tiếng chợt vang, Lâm Tử Hàn mới vừa uống nước thì toàn bộ thưởng cho áo ngủ của Lãnh Phong. Kinh ngạc quan sát anh, Lâm Trúc?! Người cha ruột từ hai mươi năm trước đã chết, sau đó lại sống lại?
"Phản ứng của em vô cùng kịch liệt đó!" Lãnh Phong liếc cô, mỉa mai nói.
"Em đang suy nghĩ, hóa ra Lâm Trúc kia thật không phải là cái thứ tốt gì" Lâm Tử Hàn tùy ý nói, nói đồng thời còn không quên dùng dư quang liếc trộm Lãnh Phong.
Tâm trạng kinh ngạc, Lâm gia các cô, sao lại có quan hệ với Ngôi sao thiên thần? Mà cô, cư nhiên một chút cũng không biết.
Trong lòng có nhiều hiếu kỳ hơn, cũng không có khả năng biểu hiện ra ngoài, cô nỗ lực mà nén nghi hoặc dưới đáy lòng xuống. Ngẩng đầu nhìn Lãnh Phong nói: "Sau đó thì sao?"
Giọng nói càng ngày càng yếu. Bởi vì cô thấy trên mặt Lãnh Phong xuất hiện sự không hài lòng. Bên tai có một người lớn giọng huyên náo, mặc dù là ai cũng đều chịu hết nổi!
"Tôi cho em một cơ hội sửa chữa, đoạn tuyệt quan hệ với Đỗ Vân Phi, chấm dứt việc lừa dối tôi" Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, Lâm Tử Hàn sững sờ, đảo mắt nghi mà quan sát cằm cương nghị của anh. Cô không nghe lầm chứ! Anh cho cô một cơ hội?
"Tại sao phải cho em cơ hội?" Anh không phải nói là muốn tiêu diệt của cô sao?
"Nhìn Tiểu Thư Tuyết, tôi tha thứ cho tất cả việc em làm, nhưng đây là một lần cuối cùng" Lãnh Phong cúi đầu nghênh đón ánh mắt của cô, mở miệng cảnh cáo.
Hóa ra là do anh nể mặt Lâm Thư Tuyết, thể diện của tiểu nha đầu so với cô còn lớn hơn. Lâm Tử Hàn rầu rĩ nghĩ, trên mặt cũng không xuất hiện sự kinh ngạc nên có.
Lãnh Phong nhìn bộ dạng cô không vui vẻ, bất mãn mỉa mai nói: "Thế nào? Hai điều gây khó xử cho em sao?"
Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu: "Không phải" Muốn cô và Đỗ Vân Phi cắt đứt liên hệ, xác thực có điểm khó xử, dù sao anh ta ba năm qua vẫn đều đối xử với mình không tồi, bản thân cũng từng bởi vì chuyện hủy hôn với anh ta mà làm thương tổn anh ta sâu đậm. Nhưng mà, anh ta lại lừa gạt cô đi đánh cắp tư liệu của Lãnh Phong, hại Lãnh Phong đến nay còn đang hiểu lầm cô.
Chấm dứt mọi chuyện lừa dối Lãnh Phong, muốn làm đến điểm này thì càng khó, cô đã đi vào nông nỗi đâm lao phải theo lao, căn bản thu tay không được. Nói dối để che lấp, đây là bi ai lớn nhất của người nói dối!
"Em vì sao không dám đồng ý?" Lãnh Phong dùng chân đá văng cánh cửa phòng ngủ, đi tới bên giường, đặt cô trên giường lớn. Nhìn gần hai tròng mắt của cô không giải thích được, cô không phải nên vui mừng đến rơi lệ đầy mặt sao, lớn tiếng nói cám ơn với mình sao?
"Em chỉ là đang thương tâm anh vẫn còn không chịu tin tưởng em, em là bị Đỗ Vân Phi lừa dối mới đi trộm tư liệu, em cũng không nghĩ tới muốnliên hợp với anh ta cho anh chết" Lâm Tử Hàn quan sát anh nói: "Em muốn biết về Ngôi sao thiên thần, em hiếu kỳ nó vì sao sẽ khiến hai giới hắc bạch dốc sức truy tìm"
"Em không nên hiếu kỳ về chuyện này! Bởi vì nó chỉ mang đến cho em họa sát thân!"
"Nó cũng sớm đã mang đến cho em họa sát thân!" Lâm Tử Hàn mạnh mẽ ngồi dậy, nói với anh: "Nếu như không phải nó, căn bản sẽ không xảy ra chuyện sau này!" Đương nhiên, cũng sẽ không gặp được người đàn ông trước mắt này, sẽ không yêu anh!
"Em thực sự rất muốn biết?" Tay Lãnh Phong chạm lên người cô, ngưng mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lâm Tử Hàn không chần chờ, không do dự, trầm tĩnh gật đầu. Cô thực sự muốn biết, sớm đã muốn biết. "Anh đã đồng ý tha thứ cho em, cho em cơ hội, vì sao không thể để cho em biết về Ngôi sao thiên thần? Em thề, em đời này đều sẽ trung thành với anh"
"Trung thành với anh" Lãnh Phong cười giễu cợt một tiếng, lời thề của cô, anh còn có thể tin tưởng sao?
Phản ứng của anh, khiến Lâm Tử Hàn cảm thấy tủi thân, anh chỉ là nể mặt Tiểu Thư Tuyết mới tha thứ cho cô. Cũng không có nghĩa là nhất định tin tưởng lời của cô, một lần nữa tiếp nhận cô!
Đúng rồi, cô cũng không phải không gả ra ngoài được, cô sao lại muốn anh tiếp nhận mình chứ? Sao lại muốn quan tâm ý nghĩ của anh như vậy! Ô…!
Tình yêu à tình yêu! Cô thật sự phiền muộn với mấy chữ này! Nhớ năm đó cô đi khỏi Tạ gia hào hiệp cỡ nào! Phất ống tay áo không mang theo đi một chút bụi bặm nào, chỉ mang đi một thân đầy vết thương, hiện tại sao lại trở nên yếu yếu đuối đuối, thê thê thảm thảm như vậy?!
Khi Lâm Tử Hàn đang lấy hết dũng khí, chuẩn bị mở rộng khí thế mạnh mẽ của một người thì Lãnh Phong mở lời trước cô một bước: "Được, anh cho em biết"
Hả? Lâm Tử Hàn sửng sốt, kinh ngạc quan sát anh, anh lại có thể đồng ý nói cho cô bí mật của Ngôi sao thiên thần?
"Ngôi sao thiên thần không có bất luận bí mật gì" Lãnh Phong nhìn liền hiểu suy nghĩ trong lòng cô, cười lạnh mở miệng: "Toàn bộ bí mật, chẳng qua là nói các nhân sĩ ngờ vực vô căn cứ mà thôi, Ngôi sao thiên thần chỉ là một viên kim cương hình quả lê 8 cara xuất hiện ở Châu Phi, loại kim cương này không phải không được bán, chẳng qua là tương đối khan hiếm mà thôi"
"Vậy anh vì sao muốn tìm nó?" Lâm Tử Hàn lanh mồm lanh miệng hỏi thăm, nếu bình thường như vậy, vì sao không đi một viên khác.
"Bởi vì kim cương là hai mươi năm trước ở trong tay anh, cho nên anh phải tìm nó về" Lãnh Phong cắn răng nói, trong đầu một lần nữa quay về tình huống trước khi ông nội lâm chung. "Ông nội anh rất thích chu du thế giới đi tìm bảo tàng trong truyền thuyết, năm ấy anh mới chín tuổi, ông mang về một viên kim cương 8 cara từ Châu Phi . Sau khi về đến nhà liền không bước ra cửa phòng một bước, cũng không mở miệng nói chuyện, cả người đều trở nên hậm hực. Cuối cùng một năm sau hậm hực mà chết, ông nội trước khi lâm chung gọi anh vào trước giường, giao Ngôi sao thiên thần vào trong tay anh, căn dặn anh nhất định phải bảo quản cẩn thận, đặc biệt phải cẩn thận Lâm gia, chính là gã Lâm Trúc lần trước bắt em đi…"
"Phụt" một tiếng chợt vang, Lâm Tử Hàn mới vừa uống nước thì toàn bộ thưởng cho áo ngủ của Lãnh Phong. Kinh ngạc quan sát anh, Lâm Trúc?! Người cha ruột từ hai mươi năm trước đã chết, sau đó lại sống lại?
"Phản ứng của em vô cùng kịch liệt đó!" Lãnh Phong liếc cô, mỉa mai nói.
"Em đang suy nghĩ, hóa ra Lâm Trúc kia thật không phải là cái thứ tốt gì" Lâm Tử Hàn tùy ý nói, nói đồng thời còn không quên dùng dư quang liếc trộm Lãnh Phong.
Tâm trạng kinh ngạc, Lâm gia các cô, sao lại có quan hệ với Ngôi sao thiên thần? Mà cô, cư nhiên một chút cũng không biết.
Trong lòng có nhiều hiếu kỳ hơn, cũng không có khả năng biểu hiện ra ngoài, cô nỗ lực mà nén nghi hoặc dưới đáy lòng xuống. Ngẩng đầu nhìn Lãnh Phong nói: "Sau đó thì sao?"