Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 146: Lạnh nhạt

Việc không có, ngay cả bản thân cũng bị Lãnh Phong hạn chế, Lâm Tử Hàn chưa từng chịu qua loại hình phạt so với chết còn khó chịu hơn này.
Trước đó chỉ lo thương tâm cùng lo lắng hãi hùng, trái lại không cảm thấy có cái gì, hiện tại Lãnh Phong đồng ý không muốn cô chết, cũng không một mình cướp đi Tiểu Thư Tuyết, lòng cô cũng an tâm không ít, đặt toàn bộ tâm tư lên sự buồn chán.
Trước đây dù sao Tiểu Thư Tuyết cũng thích kề cận với cô, hiện tại đã rõ ràng quay ngược lại với cha mình, suốt ngày quấn quít lấy anh không tha, vừa mới bắt đầu Lâm Tử Hàn còn cảm thấy ung dung. Bây giờ càng nghĩ càng không phải cảm thụ gì, dựa vào cái gì cô nuôi lớn con phải chia sẻ cùng anh?
Lâm Tử Hàn nhảy vọt qua giường lớn, đã đi đến cái gọi là "cấm địa", xa xa chợt nghe thấy tiếng cười thoải mái của Tiểu Thư Tuyết trong phòng làm việc.
"Cấm địa" của cô, tiểu tử lại có thể biến thành sân khấu trò chơi, tùy tiện làm đi làm lại, thực sự là quá không công bằng! Cô đã phân không rõ là ghen tỵ với ai, nói chung chính là một bụng đầy vị chua xót.
Trong phòng làm việc, Lãnh Phong đang làm việc, Tiểu Thư Tuyết rất giống vẫn con khỉ chui tới chui lui trong ngực anh. Mà người đàn ông đang ngồi làm việc không hề cẩu thả kia, lại có thể ngay cả nửa điểm tức giận cũng không có!
Nếu như cũng có thể ôn nhu với cô như thế thì tốt rồi, Lâm Tử Hàn than nhẹ một tiếng, nghĩ trong lòng.
"Mẹ… !" Tiểu Thư Tuyết thấy Lâm Tử Hàn trốn ở cạnh cửa ngẩn ra, cười tủm tỉm hô một tiếng, tâm tư Lâm Tử Hàn như đi vào cõi thần tiên trong nháy mắt bị cô bé gọi trở về, hơi sửng sốt, lập tức tiếp xúc đến ánh mắt tà mị của Lãnh Phong.
Lâm Tử Hàn đã nhiều ngày không dám tiếp cận phòng làm việc của anh, Lãnh Phong nghe thấyTiểu Thư Tuyết gọi to, cũng hơi hơi kinh ngạc một lúc lâu, đánh mắt trêu tức nhìn phía cạnh cửa.
Mấy ngày nay lạnh nhạt với cô, cuối cùng chịu hết nổi rồi sao? Tuy rằng anh lựa chọn tha thứ cho cô, bao dung cô, nhưng là vì vấn đề thể diện, mấy ngày nay cũng cố ý lạnh nhạt cô ở một bên.
Có lúc thậm chí mang theo Tiểu Thư Tuyết vui đùa một chút rồi biến mất, một ngày cũng không để cho cô thấy anh và con, tuy rằng trong lòng của anh cũng không chịu nổi, rất muốn mỗi một khắc đều có thể thấy cô!
Lâm Tử Hàn xấu hổ tránh né tầm mắt của Lãnh Phong, ha ha cười gượng hai tiếng, nói với Tiểu Thư Tuyết: "Bảo bối, mẹ mang con đi ra ngoài chơi có được không? Không nênquấy rối ba ba làm việc"
"Đi đâu chơi?" Hai mắt Tiểu Thư Tuyết tỏa sáng nói.
"Ưm , con nói đi đâu thì đi đó có được không?" Vì có thể lừa gạt cô bé tới tay, điều kiện gì cô cũng không quản.
"Ba ba sẽ đi sao?" Tiểu Thư Tuyết hỏi, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn chờ đợi nhìn Lãnh Phong. Lãnh Phong khẽ cười một tiếng, đang chuẩn bị gật đầu thì ——
"Ba ba gần đây mắc chứng bệnh sợ hãi phụ nữ, không dám đến gần mẹ, chúng ta nên tự đi thôi" Lâm Tử Hàn không chút do dự thốt ra.
Hai mắt Lãnh Phong nghiêm lại, cảnh cáo nhìn chằm chằm cô, sợ Tử Hàn cố ý không chú ý đến sự không hài lòng của anh, hai mắt vẫn như khắc hoa liếc đến phía cô.
"Ba ba không phải thích nhất ôm mẹ một cái sao?" Không rõ ràng cho nên Tiểu Thư Tuyết nghi hoặc nói, trong trí nhớ của nó, ba ba và mẹ rất thích dính cùng một chỗ nha.
"Ba ba, ba đi cùng mẹ và con nhé!" Làm cho không người nào có thể chống cự sự cầu khẩn đó.
Quả nhiên, Lãnh Phong biến mất vẻ mặt không hài lòng, ôm Tiểu Thư Tuyết xuống đất, dắt con bé đi ra ngoài cửa. Lâm Tử Hàn không phân biệt được thực hư nhìn anh, anh đây là đồng ý rồi? Cô cuối cùng có thể đi ra ngoài hít thở không khí?
Sững sờ nhìn chằm chằm vẻ mặt đẹp trai cách mình càng ngày càng gần, chỉ là trước mắt tối sầm lại, mới giật mình cảm giác môi đã bị Lãnh Phong hôn lên. Cảm giác quen thuộc, mùi vị quen thuộc…
Cánh tay vòng qua eo cô, ôm chặt hôn cô, cúi đầu nhìn Tiểu Thư Tuyết bên chân, lại cười nói: "Ba ba vẫn còn rất thích ôm mẹ"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nóng lên, vì che giấu sự xấu hổ của mình, trừng mắt liếc anh một cái giận dữ nói: "Anh đừng ở chỗ này dạy hư con, ba ngày học cái xấu, học theo cái tốt ba năm cũng hết chẳng lẽ anh không hiểu?"
"Thân mật với vợ mình, không phải một chuyện rất bình thường sao?" Lãnh Phong không đồng ý nhún nhún vai.
Lâm Tử Hàn càng quẫn bách: "Ai là vợ của anh! Đừng nói bậy!"
"Muốn trở thành vợ anh không dễ dàng, ngày mai chúng ta phải đi lấy giấy đăng ký kết hôn"
"Không cần!" Lâm Tử Hàn kinh hô một tiếng, lấy giấy đăng ký kết hôn? Thủ tục ly hôn của cô và Tạ Vân Triết còn chưa làm! Làm sao có thể kết hôn. Lúc trước đồng ý lời cầu hôn của Đỗ Vân Phi, chẳng qua là nhất thời xung động mà thôi!
"Không cần?!" Bên người có loại hơi thở gọi là "Nguy hiểm" tập kích đến phía cô, Lâm Tử Hàn vô ý thức lui về phía sau một bước. Quan sát vẻ mặt đẹp trai hầm hầm của anh, một lần nữa cười gượng: "Ực… Em cũng còn chưa gặp cha mẹ anh, còn không biết bọn họ có tiếp nhận em không…, không phải bảo sau này nói rồi sao…"
"Được, anh sẽ mau chóng an bài cho em gặp mặt mẹ anh" Nếu như chỉ là bởi vì nguyên nhân này, anh tức giận không khỏi có điểm quá sớm, anh còn tưởng rằng là chính cô không chịu lấy anh? Lãnh Phong một tay ôm cô, một tay dắt Tiểu Thư Tuyết đi đến cửa chính.
Nên mang cô đi ra ngoài chơi một chút, mấy ngày nay nhất định khiến cô buồn bực muốn chết. Về phần chuyện kết hôn, anh cũng không phải đang nói đùa, kiếp này, Lâm Tử Hàn đều đã định trước là người của anh, sớm kết hôn hay muộn kết hôn đều như nhau.
Lâm Tử Hàn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, đáy lòng bị lo lắng vui mừng nhập vào, anh mong muốn lấy cô? Là bởi vì Tiểu Thư Tuyết sao? Chỉ là chịu trách nhiệm với cô sao?
Gả cho Lãnh Phong, cô đương nhiên bằng lòng, chỉ là chỉ cần vừa nghĩ tới tình cảm, trong đầu liền hiện ra vẻ mặt nổi giận đùng đùng của Duẫn Ngọc Hân. Vẻ mặt khí phách mà tà ác của Lâm ca, còn có vẻ mặt Lãnh Phong biết cô chính là con gái của ông ta thì…
Nói chung, cô thực sự rất bất an, gả cho cháu trai của kẻ thù, là một việc bất hiếu cỡ nào đây! Hết lần này tới lần khác cô nhất định yêu anh, còn sinh con cho anh!

back top