Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 150: Thế giới vui vẻ 3

Lâm Tử Hàn sửng sốt, đẩy đoàn người bắt đầu tìm kiếm, giữa biển người mênh mông, nào có bóng dáng hai người bọn họ? Cô tức giận đến một cước đá vào vòng bảo hộ khu trượt tuyết.
Trong khu trượt tuyết, thân ảnh hai người một lớn một nhỏ chiếu vào tầm mắt của cô, thân hình kia, sao lại giống hai vị không lương tâm nhà cô như vậy?
Lâm Tử Hàn ra sức dụi dụi hai mắt, không sai, chính là bọn họ! Tuy rằng quần áo trượt tuyết dày, nhưng cô vẫn còn có thể nhận ra được. Tiểu tử kia không phải bị cấm chỉ vào sao? Sao lại…
Chưa kịp ngẫm nghĩ, cô xoay người đi đến cửa vào, sau khi thay quần áo trượt tuyết thì thở phì phì đi đến chỗ hai người, gậy trượt tuyết trong tay không lưu tình chút nào nện trên người Lãnh Phong.
Sẽ hạ thủ tàn nhẫn, bởi vì cô biết Lãnh Phong nhất định sẽ né tránh, cô dự liệu không sai, Lãnh Phong đơn giản tránh được công kích của mình, cánh tay dài chụp tới, nâng thân thể cô ngã xuống mặt tuyết.
"Vô lại! Anh lại trêu đùa em!" Lâm Tử Hàn tức giận đến rống to hơn, mệt cô vừa nãy còn cho là nhìn không thấy, tìm khắp nơi, hóa ra…
Lãnh Phong không phát cáu mà mỉm cười giải thích: "Anh không trêu đùa em, anh tin em thông minh sẽ tìm tới nơi này, đây không phải là tìm tới rồi sao?" Bởi vì là trộm chạy vào, cho nên, anh cũng không thể gióng trống khua chiêng mà gọi cô thôi?
Nói vuốt đuôi! Ở trong lòng Lâm Tử Hàn thầm mắng một tiếng, nhìn liếc mắt Tiểu Thư Tuyết mặc giống như quả cầu, đang ngồi chổm hổm trên mặt tuyết chơi đùa, nghi hoặc nói: "Vì sao nó có thể vào?"
"Chính con bé thừa dịp thời gian nhân viên bảo vệ không chú ý chui vào từ cổng" Lãnh Phong dở khóc dở cười nói, anh thật sự là phải phục một đôi mẹ con dở hơi này, thuần túy đến chỉ là ước số trong xã hội bất lương! Tiếp tục ở chung với hai người, khó bảo toàn anh sẽ không thay đổi thành người muốn mắng chửi người!
"Như vậy cũng được?" Lâm Tử Hàn kinh ngạc nói, sớm biết thì cô cũng không cần lãng phí nước bọt với nhân viên bảo vệ.
"Những hành vi bất lương này, không phải đều là em dạy nó sao?"
"Em là công dân tốt! Không liên quan gì tới em!"
"Em?" Giọng nói châm biếm, Lâm Tử Hàn chán nản, nắm lên lấy một nắm tuyết ném lên trên mặt anh, lúc này Lãnh Phong không ngờ rằng cô sẽ trở nên nhanh như vậy, không sai không lệch, toàn bộ bị nhận lấy.
"Yeah! Quá tuyệt vời!" Lâm Tử Hàn thoải mái vỗ tay, cuối cùng cô cũng đắc thủ một lần, trước khi anh phản kích mau mà chuồn thôi ——
"Mẹ! Con cũng muốn vui như mẹ!" Tiểu Thư Tuyết chỉ có thể bò qua trên mặt đất lại nhảy nhót nói, bắt đầu đi nhặt đạo cụ bị mình ném lung tung. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lãnh Phong phủi tuyết rơi trên mặt, nghiến răng hô với bóng dáng đi xa kia: "Lâm Tử Hàn! Có bản lĩnh em đừng chạy!" Nếu như không phải phải bận tâm "Loài bò sát" bên người này, anh đã sớm đuổi theo hung hăng khiến cô dừng lại!
"Ba ba…" Bên trong cái mũ đỏ thẫm, một đôi mắt thật to tràn đầy trông mong!
Muốn cùng Lâm Tử Hàn trượt nhanh như vậy? Lãnh Phong khó xử quan sát con bé, thật sự rất khó khăn!
Vì có thể đuổi kịp Lâm Tử Hàn, anh phải bỏ ra một tay ôm con bé, đi vòng quanh xuống dưới chân núi.
"Con muốn chính mình trượt"
"Ba ba sau này sẽ dạy con, có được không?"
"Ưm…" Miễn cưỡng đồng ý.
Lâm Tử Hàn quay đầu lại nhìn liếc mắt Lãnh Phong đang đuổi đến, bị anh hù dọa cho sợ, đồng thời ngã xuống, không thể đùa giỡn như vậy, tuy rằng ăn mặc dày, nhưng là vẫn còn rất nguy hiểm.
"Phong ca, em không chạy là được, anh mau thả con bé xuống" Cô vội vàng ngăn anh lại. Lãnh Phong hợp thời ngừng lại, nhìn cô: "Em yên tâm, anh không giống em không đầu óc như vậy"
"Sao lại vũ nhục người ta chứ" Lâm Tử Y bất mãn nói thầm, sợ anh trả thù, vội giả vờ khó chịu nói: "Ở đây lạnh quá, tuyết rơi ở trên người nhất định rất khó chịu…"
"Hóa ra em còn biết khó chịu đấy" Lãnh Phong cắt ngang cô, đã thấy mũi cô bị đông lạnh đến đỏ bừng, đương nhiên không đành lòng lại cầm tuyết rơi ném lên mặt cô.
Anh đặt Tiểu Thư Tuyết trên mặt tuyết, rất kiên nhẫn dạy nó trượt tuyết. Dần dần, hai tay "Loài bò sát" kia bắt đầu có dũng khí tách khỏi mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến phiếm hồng hiện ra dáng tươi cười sáng lạn.
Mà trên mặt Lãnh Phong, là nụ cười thoả mãn, càng không ngừng gật đầu tán thưởng.
Lâm Tử Hàn đứng ở một bên nhìn, hồi tưởng lại hơn mười năm trước, Tạ Vân Triết cũng là bắt tay dạy cô trượt tuyết như thế, trên mặt có dáng tươi cười giống như anh, mỗi một lần thành công, Tạ Vân Triết đều sẽ gật đầu, sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Cô hầu như đều sắp quên một đoạn chuyện cũ này, từ sau khi biết Lãnh Phong, ngay cả Tạ Vân Triết đều rất ít khi nhớ tới!
Trên lông mi đen láy của Lãnh Phong dính mấy bông tuyết rơi xuống, Lâm Tử Hàn nhịn không được gỡ bao tay ra, dùng ngón tay phủi đi tuyết rơi trên mi anh.
Lãnh Phong chuyên tâm dạy Tiểu Thư Tuyết trượt tuyết cũng không phát hiện dị thường của cô, vẫn đang thật sự chỉ dạy.
Khi đi ra khỏi khu trượt tuyết, mặt trời chiều ngả về tây, Lâm Tử Hàn bỏ đi quần áo trượt tuyết xoa xoa hai tay bị tê lạnh đến thê thảm. Đều là bởi vì Lâm Thư Tuyết chết cũng không chịu đi, hại cô ở bên trong đã trúng lạnh lâu như vậy!
Đang giận dữ, một cảm giác ấm áp từ trong tay truyền đến, cô sững sờ, hóa ra là Lãnh Phong đang dùng bàn tay ấm áp của anh phủ lên bàn tay nhỏ bé của mình.
Cô cảm kích nhìn anh, cười tươi: "Em tưởng rằng anh máu lạnh, nghĩ không ra tay anh lại ấm áp như vậy"
"Đối với em, anh sao lại thành người máu lạnh chứ?" Lãnh Phong khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng xoa mười ngón tay của cô, dẫn hai người đi ra ngoài.
Ngày này đi chơi ở thế giới vui vẻ xem như là kết thúc, ngồi trên xe, Lâm Tử Hàn có chút lo lắng hỏi thăm: "Phong ca, lúc này trở về, anh chuẩn bị lại nhốt em vài ngày?"
Lãnh Phong liếc biểu tình sợ sệt của cô, cười nói: "Việc này phải xem biểu hiện của em, anh sẽ định đoạt sau!"
Đổ mồ hôi.. Muốn làm sao mới tính là biểu hiện tốt, cũng phải có một tiêu chuẩn cho cô chứ! Cô chiếu theo mà làm tuyệt không phạm sai lầm là được! Nhìn dáng vẻ của anh, một điểm cũng không nghiêm túc, thật không biết anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì!

back top