Xoay người lại, sắc mặt trầm xuống, khẽ trách mắng nữ hầu bên cạnh: "Trong các cô ai giúp nó mang sofa ra đây?"
Nữ hầu cúi đầu, khẩn trương nói: "Là tiểu tỷ tỷ ầm ĩ muốn bọn Tiểu Lí mang ra"
Giỏi thật, dám dùng đến chiêu này! Lâm Tử Hàn len lén đảo cặp mắt trắng dã, trên mặt xuất hiện nụ cười vô hại lần thứ hai, cúi người một tay ôm lấy Tiểu Thư Tuyết, dụ dỗ: "Bảo bối ngoan, về phòng chơi với các dì có được không?"
"Không được, trừ phi mẹ chơi với con" Tiểu Thư Tuyết không chút nào suy nghĩ lắc đầu, nó mới không ngốc như vậy nha, một mình phòng thủ ở chỗ này sớm như vậy, nếu như còn để mẹ chuồn mất, thì quá kỳ cục. =]]
"Mẹ muốn đi làm, đến muộn sẽ bị ông chủ mắng nha"
"Mẹ gạt người, mẹ lại muốn lén trốn đi"
"Thế nào chứ, mẹ ngày mai sẽ trở lại, chúng ta có thể móc nghéo" Lâm Tử Hàn vươn ngón tay nhỏ bé, lấy lòng mà cười nói.
Tiểu Thư Tuyết hồ nghi quan sát cô, bộ dạng không muốn tin tưởng, sau đó quay đầu đi, không nhìn!
Lâm Tử Hàn đau đầu mà vỗ vỗ đầu, cô nếu không quay về, Vương Văn Khiết và Đỗ Vân Phi sẽ lo lắng chết mất. Mà muốn dọn dẹp tiểu nữ hoàng trước mắt này, hình như có chút không dễ dàng!
"Bảo bối, mẹ không gạt người, không tin con có thể đi hỏi ba ba"
"Ba ba cũng gạt người! Hai người một đều là những tên đại lừa đảo!" Tiểu Thư Tuyết nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, sống chết nhất định không cho đi. Lâm Tử Hàn không nói, suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra chiêu nào, mặt cười suy sụp, vẻ mặt cầu xin nói: "Vậy con muốn thế nào mới tin tưởng, con nói đi"
"Con đi hỏi ba ba" Tiểu Thư Tuyết trượt xuống từ trên người cô, chạy chậm vào nhà chính, khi đi không quên ra lệnh cho vệ sĩ nói: "Không cho phép mở cửa cho mẹ!"
"Vâng" Vệ sĩ đáp lại, cho đến khi Tiểu Thư Tuyết chạy xa, mới bất đắc dĩ cười gượng hai tiếng với Lâm Tử Hàn: "Xin lỗi, Lâm tiểu thư" Không có cách nào, hiện tại phỏng chừng ở Tiêu gia tiểu tỷ tỷ là lớn nhất, ai cũng không được trêu chọc!
Không đến hai phút, Tiểu Thư Tuyết liền chạy trở về, thở hồng hộc lau mồ hôi trên trán, vươn tay nhỏ bé về phía Lâm Tử Hàn. Làm bộ như tiểu ma quỷ nói: "Ba ba nói, chỉ cần đưa chứng minh thư của mẹ ra, mẹ sẽ đi được"
"Hả?" Lâm Tử Hàn ngạc nhiên giương miệng, nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm trang của con bé, sau đó xoay người lại, ngẩng đầu nhìn phía cửa sổ nhà chính trên tầng hai.
Cửa sổ kính trong suốt, thân ảnh đẹp trai của Tiêu Ký Phàm như pho tượng đứng trên mặt đất, một tay xỏ túi quần. Con ngươi trầm mặc đen láy như đầm lầy ngoại trừ có thể nhìn ra là nhìn phía phương hướng cửa chính ra, thấy không rõ bất luận tâm tình gì.
Anh rõ ràng là đang đùa giỡn cô, Lâm Tử Hàn oán hận nghĩ, không cam lòng lấy chứng minh thư ra, giao cho Tiểu Thư Tuyết.
Tiểu Thư Tuyết thoả mãn cất chứng minh thư của cô vào túi, cười hì hì nói: "Hẹn gặp lại mẹ ngày mai"
"Hẹn gặp lại bảo bối" Lâm Tử Hàn hôn một cái lên mặt con bé, không dám liếc mắt lên tầng hai nữa, đi ra ngoài. Đây là một đường nhỏ, đi bộ mệt chết đi, hơn nữa tốn nhiều thời gian, Lâm Tử Hàn bước nhanh đi xuống chân núi.
Vừa đi vừa cân nhắc có nên theo mệnh lệnh Tiêu Ký Phàm đến Tiêu gia làm người hầu hay không, muốn cãi mệnh lệnh của anh, tựa hồ rất khó. Nhưng mà, muốn thuyết phục Đỗ Vân Phi tựa hồ cũng rất khó. Đang muốn quên đi thì một chiếc xe sang trọng "Két" một tiếng dừng lại bên chân cô.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, chỉ thấy cửa xe bị người ta đẩy ra, một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên Tiêu gia nho nhã lễ độ mở cửa sau xe, nói: "Lâm tiểu thư, mời lên xe thôi"
"Làm cái gì?" Lâm Tử Hàn cảnh giác theo dõi anh ta, không phải là Tiêu Ký Phàm thay đổi chủ ý, lại muốn bắt cô trở về chứ?
"Đại thiếu gia bảo tôi đưa cô trở về" Tài xế kiên nhẫn nói. :
Hóa ra chỉ là đưa cô về, Lâm Tử Hàn thở hắt ra, sau khi nói lời cám ơn thì tiến vào bên trong xe. Nghĩ không ra Tiêu Ký Phàm vẫn còn săn sóc như vậy, quan tâm cô như vậy, liên tiếp làm cô cảm động như vậy.
~~~~~~~~~
Lâm Tử Hàn len lén nhìn Đỗ Vân Phi, đưa ngón tay xoay thành dạng bánh quẩy, do dự nửa ngày vẫn không dám mở miệng nhắc tới chuyện đi làm ở Tiêu gia với hắn.
"Tử Hàn, mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút đi" Đỗ Vân Phi mỉm cười đi tới trước mặt cô, thương yêu vuốt sợi tóc cô, ôn nhu mở miệng nói.
Lâm Tử Hàn lui về phía sau một bước, vẫn đang không có thói quen cùng tiếp xúc chân tay với anh.
Tay giơ lên cao của Đỗ Vân Phi cương cứng giữa không trung, lập tức không được tự nhiên mà rũ xuống, nói: "Em làm sao vậy? Sao lại có bộ dạng như có tâm sự nặng nề?" Hỏi xong mới giật mình cảm giác vấn đề này rất buồn cười, mấy ngày nay, ngày nào cô cũng có tâm sự nặng nề không phải sao?
Lâm Tử Hàn nâng mắt, tăng thêm dũng khí quan sát anh nói: "Em hôm nay đi Tiêu thị tìm chị Lệ, chính là tổ trưởng bộ phận vệ sinh trước đây, vốn là muốn hỏi chị ấy có thể trở lại Tiêu thị đi làm hay không, chị ấy nói công ty không thiếu người, nhưng Tiêu gia đang ở tìm người hầu"
Quả nhiên như cô đoán trước, vừa nghe đến hai chữ "Tiêu gia", sắc mặt Đỗ Vân Phi trầm xuống, liếc cô nói: "Em đừng nói cho anh, em muốn tới Tiêu gia đi làm người hầu"
"Em… Em rất muốn đi, tiền lương rất cao, so với làm ở Tiêu thị cao hơn" Lâm Tử Hàn dè dặt nói.
Hai tay Đỗ Vân Phi nắm hai vai cô, khẽ hít một hơi nỗ lực ngăn chặn kích động trong lòng: "Tử Hàn, trước tiên em cứ ở nhà hai ngày, anh giúp em tìm một công việc văn phòng có được không?" Chỉ cần không phải Tiêu thị, không phải Tiêu gia, hắn thật vất vả mới cướp cô từ trong tay Lãnh Phong về, không muốn tăng thêm sai lầm gì nữa.
Nữ hầu cúi đầu, khẩn trương nói: "Là tiểu tỷ tỷ ầm ĩ muốn bọn Tiểu Lí mang ra"
Giỏi thật, dám dùng đến chiêu này! Lâm Tử Hàn len lén đảo cặp mắt trắng dã, trên mặt xuất hiện nụ cười vô hại lần thứ hai, cúi người một tay ôm lấy Tiểu Thư Tuyết, dụ dỗ: "Bảo bối ngoan, về phòng chơi với các dì có được không?"
"Không được, trừ phi mẹ chơi với con" Tiểu Thư Tuyết không chút nào suy nghĩ lắc đầu, nó mới không ngốc như vậy nha, một mình phòng thủ ở chỗ này sớm như vậy, nếu như còn để mẹ chuồn mất, thì quá kỳ cục. =]]
"Mẹ muốn đi làm, đến muộn sẽ bị ông chủ mắng nha"
"Mẹ gạt người, mẹ lại muốn lén trốn đi"
"Thế nào chứ, mẹ ngày mai sẽ trở lại, chúng ta có thể móc nghéo" Lâm Tử Hàn vươn ngón tay nhỏ bé, lấy lòng mà cười nói.
Tiểu Thư Tuyết hồ nghi quan sát cô, bộ dạng không muốn tin tưởng, sau đó quay đầu đi, không nhìn!
Lâm Tử Hàn đau đầu mà vỗ vỗ đầu, cô nếu không quay về, Vương Văn Khiết và Đỗ Vân Phi sẽ lo lắng chết mất. Mà muốn dọn dẹp tiểu nữ hoàng trước mắt này, hình như có chút không dễ dàng!
"Bảo bối, mẹ không gạt người, không tin con có thể đi hỏi ba ba"
"Ba ba cũng gạt người! Hai người một đều là những tên đại lừa đảo!" Tiểu Thư Tuyết nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, sống chết nhất định không cho đi. Lâm Tử Hàn không nói, suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra chiêu nào, mặt cười suy sụp, vẻ mặt cầu xin nói: "Vậy con muốn thế nào mới tin tưởng, con nói đi"
"Con đi hỏi ba ba" Tiểu Thư Tuyết trượt xuống từ trên người cô, chạy chậm vào nhà chính, khi đi không quên ra lệnh cho vệ sĩ nói: "Không cho phép mở cửa cho mẹ!"
"Vâng" Vệ sĩ đáp lại, cho đến khi Tiểu Thư Tuyết chạy xa, mới bất đắc dĩ cười gượng hai tiếng với Lâm Tử Hàn: "Xin lỗi, Lâm tiểu thư" Không có cách nào, hiện tại phỏng chừng ở Tiêu gia tiểu tỷ tỷ là lớn nhất, ai cũng không được trêu chọc!
Không đến hai phút, Tiểu Thư Tuyết liền chạy trở về, thở hồng hộc lau mồ hôi trên trán, vươn tay nhỏ bé về phía Lâm Tử Hàn. Làm bộ như tiểu ma quỷ nói: "Ba ba nói, chỉ cần đưa chứng minh thư của mẹ ra, mẹ sẽ đi được"
"Hả?" Lâm Tử Hàn ngạc nhiên giương miệng, nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm trang của con bé, sau đó xoay người lại, ngẩng đầu nhìn phía cửa sổ nhà chính trên tầng hai.
Cửa sổ kính trong suốt, thân ảnh đẹp trai của Tiêu Ký Phàm như pho tượng đứng trên mặt đất, một tay xỏ túi quần. Con ngươi trầm mặc đen láy như đầm lầy ngoại trừ có thể nhìn ra là nhìn phía phương hướng cửa chính ra, thấy không rõ bất luận tâm tình gì.
Anh rõ ràng là đang đùa giỡn cô, Lâm Tử Hàn oán hận nghĩ, không cam lòng lấy chứng minh thư ra, giao cho Tiểu Thư Tuyết.
Tiểu Thư Tuyết thoả mãn cất chứng minh thư của cô vào túi, cười hì hì nói: "Hẹn gặp lại mẹ ngày mai"
"Hẹn gặp lại bảo bối" Lâm Tử Hàn hôn một cái lên mặt con bé, không dám liếc mắt lên tầng hai nữa, đi ra ngoài. Đây là một đường nhỏ, đi bộ mệt chết đi, hơn nữa tốn nhiều thời gian, Lâm Tử Hàn bước nhanh đi xuống chân núi.
Vừa đi vừa cân nhắc có nên theo mệnh lệnh Tiêu Ký Phàm đến Tiêu gia làm người hầu hay không, muốn cãi mệnh lệnh của anh, tựa hồ rất khó. Nhưng mà, muốn thuyết phục Đỗ Vân Phi tựa hồ cũng rất khó. Đang muốn quên đi thì một chiếc xe sang trọng "Két" một tiếng dừng lại bên chân cô.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, chỉ thấy cửa xe bị người ta đẩy ra, một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên Tiêu gia nho nhã lễ độ mở cửa sau xe, nói: "Lâm tiểu thư, mời lên xe thôi"
"Làm cái gì?" Lâm Tử Hàn cảnh giác theo dõi anh ta, không phải là Tiêu Ký Phàm thay đổi chủ ý, lại muốn bắt cô trở về chứ?
"Đại thiếu gia bảo tôi đưa cô trở về" Tài xế kiên nhẫn nói. :
Hóa ra chỉ là đưa cô về, Lâm Tử Hàn thở hắt ra, sau khi nói lời cám ơn thì tiến vào bên trong xe. Nghĩ không ra Tiêu Ký Phàm vẫn còn săn sóc như vậy, quan tâm cô như vậy, liên tiếp làm cô cảm động như vậy.
~~~~~~~~~
Lâm Tử Hàn len lén nhìn Đỗ Vân Phi, đưa ngón tay xoay thành dạng bánh quẩy, do dự nửa ngày vẫn không dám mở miệng nhắc tới chuyện đi làm ở Tiêu gia với hắn.
"Tử Hàn, mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút đi" Đỗ Vân Phi mỉm cười đi tới trước mặt cô, thương yêu vuốt sợi tóc cô, ôn nhu mở miệng nói.
Lâm Tử Hàn lui về phía sau một bước, vẫn đang không có thói quen cùng tiếp xúc chân tay với anh.
Tay giơ lên cao của Đỗ Vân Phi cương cứng giữa không trung, lập tức không được tự nhiên mà rũ xuống, nói: "Em làm sao vậy? Sao lại có bộ dạng như có tâm sự nặng nề?" Hỏi xong mới giật mình cảm giác vấn đề này rất buồn cười, mấy ngày nay, ngày nào cô cũng có tâm sự nặng nề không phải sao?
Lâm Tử Hàn nâng mắt, tăng thêm dũng khí quan sát anh nói: "Em hôm nay đi Tiêu thị tìm chị Lệ, chính là tổ trưởng bộ phận vệ sinh trước đây, vốn là muốn hỏi chị ấy có thể trở lại Tiêu thị đi làm hay không, chị ấy nói công ty không thiếu người, nhưng Tiêu gia đang ở tìm người hầu"
Quả nhiên như cô đoán trước, vừa nghe đến hai chữ "Tiêu gia", sắc mặt Đỗ Vân Phi trầm xuống, liếc cô nói: "Em đừng nói cho anh, em muốn tới Tiêu gia đi làm người hầu"
"Em… Em rất muốn đi, tiền lương rất cao, so với làm ở Tiêu thị cao hơn" Lâm Tử Hàn dè dặt nói.
Hai tay Đỗ Vân Phi nắm hai vai cô, khẽ hít một hơi nỗ lực ngăn chặn kích động trong lòng: "Tử Hàn, trước tiên em cứ ở nhà hai ngày, anh giúp em tìm một công việc văn phòng có được không?" Chỉ cần không phải Tiêu thị, không phải Tiêu gia, hắn thật vất vả mới cướp cô từ trong tay Lãnh Phong về, không muốn tăng thêm sai lầm gì nữa.