Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 209: Mẫn cảm quá độ

Lâm Tử Hàn lo lắng vô cùng bồi hồi đứng trước cửa nhà chính, vô luận cô cầu xin thế nào, mấy người hầu trong nhà nhất định không cho cô bước vào nhà chính một bước.
Không phải bọn họ không có lòng đồng tình, thật sự là lệnh của phu nhân khó cãi!
Lâm Tử Hàn nức nở gào khóc: "Tôi chỉ là muốn nhìn liếc mắt con của tôi! Vì sao không cho?! Tiêu Ký Phàm! Anh lăn ra đây cho tôi! Đi ra!"
"Cô ồn ào nữa, tôi đuổi cô đi ra ngoài!" Tiêu phu nhân tàn bạo uy hiếp.
Tiêu Ký Phàm trên tầng hai ngồi bên Tiểu Thư Tuyết mơ hồ nghe được dưới lầu có động tĩnh, tựa hồ là tiếng của Lâm Tử Hàn. Lúc này mới nhớ tới, trước đó cô cũng đã tới, lại bị Tiêu phu nhân đuổi đi ra.
Lúc đó anh đang bề bộn, căn bản không có thời gian lo lắng cho cô.
Duẫn Ngọc Hân thấy anh đang ngưng thần nghe động tĩnh dưới lầu, vội mỉm cười nói: "Ký Phàm, anh cũng không thể đi, Thư Tuyết tỉnh tìm không được anh sẽ khóc"
"Anh đi xuống xem một chút" Tiêu Ký Phàm đứng dậy, vẫy tay hai nữ hầu canh giữ ở cửa, ý bảo bọn họ bảo vệ tốt Tiểu Thư Tuyết, nhấc chân sải bước đi xuống dưới lầu.
Lâm Tử Hàn vừa nhìn thấy Tiêu Ký Phàm, liền kích động mà vọt đi tới, gắt gao nắm hai tay anh cấp thiết hỏi thăm: "Ký Phàm, Tiểu Thư Tuyết thế nào? Nó có khỏe hay không?"
"Nó khỏe rồi, đã ngủ" Tiêu Ký Phàm trở tay ôm người cô, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
Mới vừa lau hết, nước mắt Lâm Tử Hàn lại tuôn ra lần nữa, khóc rống lên án: "Ký Phàm! Là Duẫn Ngọc Hân làm hại! Là cô ta cho Tiểu Thư Tuyết uống sữa bột pha sai, Thư Tuyết mới có thể đau bụng!"
"Em không có!" Duẫn Ngọc Hân bên cạnh tủi thân biện giải, tủi thân hạ mặt xuống, là mỉm cười mỉa mai. Không có là không có, thân đứng không sợ bóng nghiêng, hoàn toàn không quan tâm sự lên án của Lâm Tử Hàn.
"Có! Chính là cô! Cô vẫn đều muốn hại chết nó!" Lâm Tử Hàn chỉ cô ta phẫn hận mắng, lập tức chuyển hướng Tiêu Ký Phàm, hai mắt đẫm lệ nói: "Ký Phàm! Là cô ta, đều là cô ta làm hại"
"Tử Hàn, em bình tĩnh một chút" Tiêu Ký Phàm khống chế được thân thể giãy dụa không ngớt của cô, lo lắng trấn an: "Tiểu Thư Tuyết chỉ bị viêm túi mật, không thể bị người ngoài hãm hại"
"Không phải như thế… Ký Phàm, anh phải tin tưởng tôi! Thật là cô ta làm hại!" Cô ta vừa rõ ràng thì thừa nhận là cô ta làm hại, rõ ràng chính cô ta!
Tiêu Ký Phàm ôm cô vào trong lòng, lớn tiếng hứa hẹn: "Tử Hàn, em phải tin tưởng tôi, không người nào dám thương tổn Tiểu Thư Tuyết, bằng không mặc kệ là ai, tôi sẽ không dễ dãi như thế đâu!"
Lời của anh lạnh lùng kiên định lại nghiêm túc, Duẫn Ngọc Hân bên cạnh không khỏi rùng mình một cái, may là cô ta không nghĩ qua muốn gây thương tổn cho Tiểu Thư Tuyết! Bộ dạng của Tiêu Ký Phàm thật đáng sợ, dù cho cho cô ta thêm một trăm lá gan nữa, cô ta cũng không dám!
Lâm Tử Hàn lại căn bản không thể tin lời hứa hẹn của anh, cô chỉ tin tưởng thứ mình thấy, cô cũng tin tưởng Duẫn Ngọc Hân tuyệt đối làm được ra loại chuyện này. Nhưng mà, Tiêu Ký Phàm không tin lời của cô, Tiêu phu nhân cũng không tin lời của cô!
"Tử Hàn, là em quá nhạy cảm" Tiêu Ký Phàm hôn trán cô, tựa như chính cô nói, cô xác thực có phần quá căng thẳng thần kinh.
Lâm Tử Hàn nâng hai mắt đẫm lệ lên, quan sát anh năn nỉ: "Anh để tôi gặp Tiểu Thư Tuyết, có được hay không?"
Tiêu Ký Phàm không mở miệng nói, ôm cô đi đến gian phòng trên lầu của Tiểu Thư Tuyết.
———————
Nhìn chăm chú vào Tiểu Thư Tuyết đã khôi phục sắc mặt hồng nhuận, trái tim lo lắng vô cùng của Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng hạ xuống, bộ dạng Tiểu Thư Tuyết trước đó thực sự sắp hù chết cô! May là con bé không có chuyện gì!
Tiêu Ký Phàm đau lòng ôm cô, ôn nhu an ủi: "Tiểu Thư Tuyết không có việc gì, em không cần lo lắng, cũng không phải suy nghĩ nhiều quá"
Lâm Tử Hàn sững sờ gật đầu, trong túi đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại di động, sợ hãi sẽ đánh thức Tiểu Thư Tuyết, cô cuống quít lấy điện thoại ra ấn nút nghe.
Điện thoại là Đỗ Vân Phi gọi tới, hàm chứa ý cười hỏi: "Tử Hàn, em xong việc chưa? Anh đi đón em"
"Không cần" Lâm Tử Hàn len lén liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm bên cạnh, thấy anh đang dùng ánh mắt kết thành hàn băng nhìn mình chằm chằm, nâng bước tránh ra ban công.
Hôm nay là cuối tuần, cô bởi vì quá lo lắng cho Tiểu Thư Tuyết, lại quên việc này!
"Không có việc gì, dù sao anh vừa vặn tan ca, thuận tiện đi đón em"
"Vân Phi, em đêm nay không thể trở về" Ánh mắt Lâm Tử Hàn xuyên thấu qua cửa kính, rơi vào trên người Tiểu Thư Tuyết. Tiểu Thư Tuyết đang sinh bệnh, cô làm sao có thể rời xa con bé chứ!
"Vì sao?"
Lâm Tử Hàn suy nghĩ một chút, nói dối: "Ngày mai sinh nhật Tiêu phu nhân, phải làm tiệc sinh nhật, cho nên em phải ở lại hỗ trợ"
Bên kia chần chờ một chút, mới mất mát mở miệng nói: "Ừ, vậy được rồi, ngày mai em có thể rời đi thì gọi điện thoại cho anh"
"Ừ, được" Lâm Tử Hàn không dám trò chuyện nhiều, nhanh chóng cất điện thoại vào trong phòng.
"Tiểu Thư Tuyết đã không có việc gì, ngày hôm nay em có thể trở về" Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm cô thản nhiên mở miệng, trong lòng đã sớm bị ghen tuông lấp tràn đầy.
"Không sao, tôi muốn ở lại" Lâm Tử Hàn cúi thấp đầu, không dám tiếp xúc ánh mắt sắc bén của anh.
"Em hình như nên trở về đi làm rồi?"
"Vâng, tôi về đây" Lâm Tử Hàn không dám dừng lại quá nhiều, xoay người đi ra ngoài. Tiêu Ký Phàm trừng mắt nhìn bóng dáng cô rời đi , tức giận! Lại cảm thấy bất đắc dĩ!

back top