Trong đầu lái đi không được là viền mắt đầy nước mắt tuyệt vọng trước khi rời đi của cô, nước mắt rơi, tuyệt vọng, còn có trông mong da diết, kỳ vọng anh có thể mở lời giữ cô lại!
"Tử Hàn…" Dưới đáy lòng đọc đi đọc lại tên này, càng đọc, trong lòng càng thêm khó chịu, đau đến khó có thể hô hấp.
"Ký Phàm!?" Tiêu phu nhân tại phía sau anh gọi một tiếng, trấn an mà vỗ vỗ vai anh, nói: "Con làm như vậy là đúng, Lâm Tử Hàn rõ ràng chính là vợ của Tạ Vân Triết, chúng ta cũng không thể đoạt lấy con dâu nhà người ta"
"Mẹ, thay con báo cho ba của Ngọc Hân, nói Ngọc Hân đã đi Mỹ" Tiêu Ký Phàm thu hồi sự đau lòng, nghiêm túc mở miệng nói.
Tiêu phu nhân vui mừng: "Thực sự?"
"Đúng vậy, có thể qua chừng mười ngày mới có thể trở về"
"Nha đầu kia, đi chơi cũng không biết tự mình thông báo một tiếng, nhưng không có việc gì là tốt rồi" Tiêu phu nhân cười tủm tỉm nói, Tiêu Ký Phàm gật đầu một cái, lướt qua bà đi lên trên tầng.
Lâm Tử Hàn một đường trầm mặc trở lại Tạ gia, Tạ gia vẫn giống như ba năm trước đây, biệt thự kiểu cổ, hoa viên tươi tốt.
Ba năm trước đây tại Tạ gia chỉ có một chút hồi ức trong đầu, ung dung hoa lệ, Tạ phu nhân nghiêm khắc hiền lành không biết là vẫn còn truyền thống như vậy, hay là cẩn thận tỉ mỉ đây?
Xe cuối cùng ngừng lại trước nhà chính, trái tim Lâm Tử Hàn sớm đã là tan nát, căn bản là không có tâm tư sợ hãi cái gì nữa.
Tùy ý Tạ Vân Triết ôm lấy mình đi vào trong nhà, bên trong phòng khách, một vị phu nhân đang ưu nhã ngồi ở trên ghế sofa lật xem báo, sau khi nghe đến tiếng bước chân. Khuôn mặt vẫn còn trẻ ngẩng lên, không sai, bà ta là Tạ phu nhân đuổi Lâm Tử Hàn ra khỏi nhà ba năm trước đây.
"Mẹ, bọn con đã trở về" Tạ Vân Triết nắm thật chặt tay Lâm Tử Hàn, mặt mang theo ý cười nói.
"Chào phu nhân" Lâm Tử Hàn gật đầu, lễ phép gọi một tiếng.
Tạ phu nhân đứng dậy đi lại đó, tháo kính đen trên mặt xuống đánh giá Lâm Tử Hàn trước mắt, lập tức vươn tay phải chạm lên người cô, ánh mắt di chuyển trên mặt cô.
Lâm Tử Hàn bị hàng loạt hành động của bà không được tự nhiên nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn qua một bên, tránh ra sự kiềm chế của bà. Tay phải Tạ phu nhân cứng nhắc trên không trung hai giây, khi rũ xuống hỏi: "Con đâu?"
Lâm Tử Hàn nghi hoặc nhìn chằm chằm bà ta, vì sao câu nói đầu tiên của bà ta lại hỏi về con? Bà ta chính là thiếu chút nữa thì hại chết Tiểu Thư Tuyết của cô nha!
"Ở nhà ba ba nó" Lâm Tử Hàn đáp, hoàn toàn đoán không tâm tư của Tạ phu nhân lúc này, dáng tươi cười của bà ta, làm cho trong lòng cô bắt đầu có chút sợ hãi.
"Trách ta sao!" Tạ phu nhân toàn ngồi xuống ghế sofa, nói: "Giống như Vân Triết nói, Tạ gia cũng không phải nuôi không nổi một đứa bé, trách ta lúc trước không xét kỹ mọi chuyện sao?"
Lâm Tử Hàn càng thêm kinh nghi, trên mặt bà ta lại có thể có sự hối hận? Lại có thể nói ra lời như thế với cô? Điểm này cũng không giống phong cách làm việc của bà ta, thời gian ba năm, có thể cải biến tính cách một người sao?
Trong ý nghĩ của cô, Tạ phu nhân khi nhìn thấy mình thì hung hăng vũ nhục cô, sau đó tại lấy cái chết ép con trai đuổi cô ra khỏi nhà.
Cô thậm chí còn trông cậy vào việc này có thể trở lại bên người Tiêu Ký Phàm!
"Mẹ, chuyện quá khứ để nó trôi qua đi thôi, không nên để ở trong lòng" Tâm tình Tạ Vân Triết sung sướng không gì sánh được mở miệng nói, anh cũng thật không ngờ Tạ phu nhân sẽ nói tốt như vậy, vốn dĩ còn lo lắng bà sẽ giống ba năm trước đây đuổi Lâm Tử Hàn ra khỏi nhà.
"Được, mẹ không đề cập tới, các con cũng không cần nhớ trong lòng" Tạ phu nhân nói.
"Mẹ, con chưa từng ghi tạc trong lòng" Vì biểu hiện hiếu tâm, Tạ Vân Triết không thể không nói ra lời nói dối, trên thực tế, anh không chỉ hơn một lần oán giận Tạ phu nhân cưỡng chế đuổi vợ anh đi, nếu người tìm được rồi, Tạ phu nhân cũng khoan dung mà tiếp thu, như vậy anh cũng không có gì oán hận.
"Thu lời nói dối của con lại đi, dẫn Tử Hàn đi nghỉ ngơi thôi, thấy các con tinh thần không phấn chấn được" Tạ phu nhân tức giận nói. Thân là người mẹ, bà làm sao có thể không cảm nhận được nội tâm con trai chứ? Tuy rằng không có oán hận mình, nhưng nhiều ít vẫn có một chút.
Không sai, loại người phụ nữ không sạch sẽ như Lâm Tử Hàn bà không thích, nhưng mà con trai bà lại coi cô như bảo bối. Ba năm qua, vẫn sống qua cuộc sống nửa người nửa quỷ, bà thân là người mẹ nhìn rõ hết vào trong mắt, sao lại không đau ở trong lòng?
Bà cũng từng không chỉ một lần hối hận cách làm của mình, ngày hôm nay Tạ Vân Triết cuối cùng cũng tìm được Lâm Tử Hàn trở về, bà cảm tạ trời đất cũng không kịp, đâu còn dám ra đuổi ra ngoài.
Tuy rằng bà vẫn còn rất khinh thường cô, cảm thấy nề nếp gia đình cô bại hoại, nhưng nếu Tạ Vân Triết thích, bà sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt quên đi.
"Mẹ, bọn con lên trước đây" Tạ Vân Triết cười tủm tỉm nói hết, ôm Lâm Tử Hàn vẻ mặt trầm tĩnh đi lên lầu.
Trong phòng ngủ rộng lớn, vẫn ấm áp thanh nhã như năm đó, vẫn là bố cục cô quen thuộc, màu sắc quen thuộc, cô đã từng vượt qua đêm tân hôn của mình ở phòng này.
"Tử Hàn, nếu như em mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm một chút thôi" Tạ Vân Triết ôn nhu mở miệng nói, nhìn chăm chú vào ánh mắt có chút phiêu bồng bất định của cô, biết cô rất không muốn trở về nơi đây, anh biết cô rất tức giận. Nhưng mà, anh đồng ý dùng quãng đời còn lại của mình tới lấy lòng cô, hòa tan cô!
"Tử Hàn…" Dưới đáy lòng đọc đi đọc lại tên này, càng đọc, trong lòng càng thêm khó chịu, đau đến khó có thể hô hấp.
"Ký Phàm!?" Tiêu phu nhân tại phía sau anh gọi một tiếng, trấn an mà vỗ vỗ vai anh, nói: "Con làm như vậy là đúng, Lâm Tử Hàn rõ ràng chính là vợ của Tạ Vân Triết, chúng ta cũng không thể đoạt lấy con dâu nhà người ta"
"Mẹ, thay con báo cho ba của Ngọc Hân, nói Ngọc Hân đã đi Mỹ" Tiêu Ký Phàm thu hồi sự đau lòng, nghiêm túc mở miệng nói.
Tiêu phu nhân vui mừng: "Thực sự?"
"Đúng vậy, có thể qua chừng mười ngày mới có thể trở về"
"Nha đầu kia, đi chơi cũng không biết tự mình thông báo một tiếng, nhưng không có việc gì là tốt rồi" Tiêu phu nhân cười tủm tỉm nói, Tiêu Ký Phàm gật đầu một cái, lướt qua bà đi lên trên tầng.
Lâm Tử Hàn một đường trầm mặc trở lại Tạ gia, Tạ gia vẫn giống như ba năm trước đây, biệt thự kiểu cổ, hoa viên tươi tốt.
Ba năm trước đây tại Tạ gia chỉ có một chút hồi ức trong đầu, ung dung hoa lệ, Tạ phu nhân nghiêm khắc hiền lành không biết là vẫn còn truyền thống như vậy, hay là cẩn thận tỉ mỉ đây?
Xe cuối cùng ngừng lại trước nhà chính, trái tim Lâm Tử Hàn sớm đã là tan nát, căn bản là không có tâm tư sợ hãi cái gì nữa.
Tùy ý Tạ Vân Triết ôm lấy mình đi vào trong nhà, bên trong phòng khách, một vị phu nhân đang ưu nhã ngồi ở trên ghế sofa lật xem báo, sau khi nghe đến tiếng bước chân. Khuôn mặt vẫn còn trẻ ngẩng lên, không sai, bà ta là Tạ phu nhân đuổi Lâm Tử Hàn ra khỏi nhà ba năm trước đây.
"Mẹ, bọn con đã trở về" Tạ Vân Triết nắm thật chặt tay Lâm Tử Hàn, mặt mang theo ý cười nói.
"Chào phu nhân" Lâm Tử Hàn gật đầu, lễ phép gọi một tiếng.
Tạ phu nhân đứng dậy đi lại đó, tháo kính đen trên mặt xuống đánh giá Lâm Tử Hàn trước mắt, lập tức vươn tay phải chạm lên người cô, ánh mắt di chuyển trên mặt cô.
Lâm Tử Hàn bị hàng loạt hành động của bà không được tự nhiên nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn qua một bên, tránh ra sự kiềm chế của bà. Tay phải Tạ phu nhân cứng nhắc trên không trung hai giây, khi rũ xuống hỏi: "Con đâu?"
Lâm Tử Hàn nghi hoặc nhìn chằm chằm bà ta, vì sao câu nói đầu tiên của bà ta lại hỏi về con? Bà ta chính là thiếu chút nữa thì hại chết Tiểu Thư Tuyết của cô nha!
"Ở nhà ba ba nó" Lâm Tử Hàn đáp, hoàn toàn đoán không tâm tư của Tạ phu nhân lúc này, dáng tươi cười của bà ta, làm cho trong lòng cô bắt đầu có chút sợ hãi.
"Trách ta sao!" Tạ phu nhân toàn ngồi xuống ghế sofa, nói: "Giống như Vân Triết nói, Tạ gia cũng không phải nuôi không nổi một đứa bé, trách ta lúc trước không xét kỹ mọi chuyện sao?"
Lâm Tử Hàn càng thêm kinh nghi, trên mặt bà ta lại có thể có sự hối hận? Lại có thể nói ra lời như thế với cô? Điểm này cũng không giống phong cách làm việc của bà ta, thời gian ba năm, có thể cải biến tính cách một người sao?
Trong ý nghĩ của cô, Tạ phu nhân khi nhìn thấy mình thì hung hăng vũ nhục cô, sau đó tại lấy cái chết ép con trai đuổi cô ra khỏi nhà.
Cô thậm chí còn trông cậy vào việc này có thể trở lại bên người Tiêu Ký Phàm!
"Mẹ, chuyện quá khứ để nó trôi qua đi thôi, không nên để ở trong lòng" Tâm tình Tạ Vân Triết sung sướng không gì sánh được mở miệng nói, anh cũng thật không ngờ Tạ phu nhân sẽ nói tốt như vậy, vốn dĩ còn lo lắng bà sẽ giống ba năm trước đây đuổi Lâm Tử Hàn ra khỏi nhà.
"Được, mẹ không đề cập tới, các con cũng không cần nhớ trong lòng" Tạ phu nhân nói.
"Mẹ, con chưa từng ghi tạc trong lòng" Vì biểu hiện hiếu tâm, Tạ Vân Triết không thể không nói ra lời nói dối, trên thực tế, anh không chỉ hơn một lần oán giận Tạ phu nhân cưỡng chế đuổi vợ anh đi, nếu người tìm được rồi, Tạ phu nhân cũng khoan dung mà tiếp thu, như vậy anh cũng không có gì oán hận.
"Thu lời nói dối của con lại đi, dẫn Tử Hàn đi nghỉ ngơi thôi, thấy các con tinh thần không phấn chấn được" Tạ phu nhân tức giận nói. Thân là người mẹ, bà làm sao có thể không cảm nhận được nội tâm con trai chứ? Tuy rằng không có oán hận mình, nhưng nhiều ít vẫn có một chút.
Không sai, loại người phụ nữ không sạch sẽ như Lâm Tử Hàn bà không thích, nhưng mà con trai bà lại coi cô như bảo bối. Ba năm qua, vẫn sống qua cuộc sống nửa người nửa quỷ, bà thân là người mẹ nhìn rõ hết vào trong mắt, sao lại không đau ở trong lòng?
Bà cũng từng không chỉ một lần hối hận cách làm của mình, ngày hôm nay Tạ Vân Triết cuối cùng cũng tìm được Lâm Tử Hàn trở về, bà cảm tạ trời đất cũng không kịp, đâu còn dám ra đuổi ra ngoài.
Tuy rằng bà vẫn còn rất khinh thường cô, cảm thấy nề nếp gia đình cô bại hoại, nhưng nếu Tạ Vân Triết thích, bà sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt quên đi.
"Mẹ, bọn con lên trước đây" Tạ Vân Triết cười tủm tỉm nói hết, ôm Lâm Tử Hàn vẻ mặt trầm tĩnh đi lên lầu.
Trong phòng ngủ rộng lớn, vẫn ấm áp thanh nhã như năm đó, vẫn là bố cục cô quen thuộc, màu sắc quen thuộc, cô đã từng vượt qua đêm tân hôn của mình ở phòng này.
"Tử Hàn, nếu như em mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm một chút thôi" Tạ Vân Triết ôn nhu mở miệng nói, nhìn chăm chú vào ánh mắt có chút phiêu bồng bất định của cô, biết cô rất không muốn trở về nơi đây, anh biết cô rất tức giận. Nhưng mà, anh đồng ý dùng quãng đời còn lại của mình tới lấy lòng cô, hòa tan cô!