"Không có việc gì, yên tâm đi" Lâm Tử Hàn vung tay, xoay người đi đến thư phòng của Đỗ Vân Phi, gõ vài tiếng, sau khi thấy bên trong lên tiếng thì đẩy cửa đi vào.
Đỗ Vân Phi ngẩng đầu, thấy là cô thì trên mặt có sự kinh ngạc rõ ràng. Lâm Tử Hàn ha ha cười nói: "Em đang định tới tìm anh mượn vài cuốn sách tới giải buồn, ở ngoài cửa vừa vặn gặp Tiểu Bích, thuận tiện giúp cô ấy mang vào, anh đừng cảm động loạn" Nói xong đặt cà phê trên bàn làm việc.
Bắt đầu xem lướt qua những loại sách khác nhau, Đỗ Vân Phi đứng dậy, đi tới bên người cô sau đó hỏi: "Em muốn loại sách gì, anh sẽ đề cử cho em mấy quyển"
"Em đương nhiên thích xem về phương diện thời trang làm đẹp, anh cũng không có nha" Lâm Tử Hàn quay đầu lại nhìn hắn cười nói.
Đỗ Vân Phi gẩy gẩy mũi: "Loại đó không có"
"Vậy giới thiệu cho em mấy quyển tiểu thuyết thôi"
Đỗ Vân Phi suy nghĩ một chút, lấy một quyển 《Thiên đường》 trên giá sách đưa tới tay cô: "Quyển này không tồi, em cầm xem đi"
"Được, em tin anh" Lâm Tử Hàn vốn không có ý mượn sách, dù hắn đề cử 《Tam Tự kinh》 cô cũng sẽ nhận lấy. Tùy ý xem vài trang sách nghĩ nên mở miệng hỏi hắn chuyện Ngôi sao thiên thần như nào, suy nghĩ sau một hồi tùy ý mà hỏi thăm: "Gần đây công việc thế nào, bận không?"
"Nước ta lớn như vậy, nhân khẩu nhiều như vậy, muốn thong thả là không có khả năng" Đỗ Vân Phi quay trở lại bên cạnh bàn làm việc, bưng cà phê uống một ngụm nói.
"Vụ án Ngôi sao thiên thần có tiến triển không?" Lại là giọng nói rất tùy ý, trái tim lại nhảy loạn "thình thịch", cùng đợi đáp án của hắn.
Sau một lúc trầm mặc, Đỗ Vân Phi mới bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Không có tiến triển gì, cấp trên cho bọn anh thời gian hai tháng, nếu như vẫn còn không có tiến triển, coi như là án tử treo"
Lâm Tử Hàn sửng sốt, tử án? Vậy Lãnh Phong và Lâm Trúc có nguy hiểm không?
"Anh thật không rõ, phạm án nặng như vậy, làm sao có thể xử lý như là tử án! Quá tiện nghi cho những nhóm phần tử tội phạm này" Vừa nói đến chuyện này, Đỗ Vân Phi lại tức đầy một bụng.
Bất mãn với cấp trên, bất mãn với văn bản quy định rõ ràng, nói chung, cái gì cũng bất mãn!
"Có lẽ cấp trên chỉ không muốn tốn thêm nhân lực, tài lực truy tìm điều tra loại án tử không có kết quả này…"
"Làm cảnh sát, không phải nên vì dân trừ hại sao? Nhân lực tài lực lại tính là cái gì? Một ngày không bắt được Lãnh Phong về quy án…" Đỗ Vân Phi đột nhiên dừng lại, nhìn sắc mặt hơi có chút trắng bệch của Lâm Tử Hàn, vội hòa hoãn biểu tình trên mặt: "Xin lỗi, Tử Hàn…"
Lâm Tử Hàn lắc đầu, mỉm cười nói: "Không cần nói xin lỗi với em, em đã không có bất cứ quan hệ nào với anh ta"
"Tử Hàn, em ủng hộ cách làm của anh có đúng không? Truy nã Lãnh Phong, em có thể dễ dàng đưa Tiểu Thư Tuyết về, đúng không?"
"Đúng…" Lâm Tử Hàn cố nhẫn nhịn cho nước mắt khỏi tràn mi, gật đầu.
Nhớ tới việc chính, cô hít một hơi thật sâu dưới đáy lòng, chỉnh lý tâm tình ngẩng đầu nghi hoặc mà hỏi thăm: "Anh biết "Ngôi sao thiên thần" là dạng gì không? Đã thấy chưa?"
"Gần đây mới điều tra được, xem qua hình ảnh cùng giới thiệu"
"Thực sự? Em cũng muốn nhìn một chút" Lâm Tử Hàn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thấy hắn tựa hồ có chút khó xử, vì vậy dùng giọng nói làm nũng tiếp tục cầu xin: "Để cho em nhìn chút đi mà, em thực sự rất hiếu kỳ nó là dạng gì, Vân Phi…"
Nói ra giọng nũng nịu như thế, ngay cả chính cô đều cảm thấy có chút buồn nôn, giữa lúc cô cảm thấy có chút diễn quá hay không. Đỗ Vân Phi vòng qua bàn làm việc, hai tay bắt đầu thao tác máy vi tính, vài giây đồng hồ sau ngẩng đầu nói với cô: "Lại đây thôi"
Lâm Tử Hàn mừng rỡ đi tới, trên màn hình máy vi tính hiện lên hình dạng kim cương, giống nhau như đúc với viên trong tay cô, hình dạng cao thấp đều tương đồng.
"Đây… chính là "Ngôi sao thiên thần" trong truyền thuyết sao?" Lâm Tử Hàn kinh ngạc hỏi thăm, trong đầu lại vang lên ong ong, trời ạ! Ngôi sao thiên thần!
"Đúng vậy" Đỗ Vân Phi nói: "Viên kim cương hoàn mỹ hình quả lê, kim cương lớn báu vật xuất phát từ một quặng mỏ bí mật Châu Phi, độ tinh khiết cực cao, tổng cộng có 58 mặt…"
"Thật đẹp…" Lâm Tử Hàn nuốt nước bọt sợ hãi than.
Đỗ Vân Phi không đồng ý mà cười cười: "Kim cương hình quả lê mặc dù là được làm trên tay người có đỉnh cao khoan cắt trên thế giới, có tiền cũng không phải mua không được, cho nên không có gì kinh ngạc. Anh hoài nghi chính là, viên kim cương này nhất định có bí mật gì kinh người"
Bí mật? Lâm Tử Hàn cười khổ một tiếng ở trong lòng, ngay cả Lâm Trúc và Lãnh Phong đều không rõ ràng lắm nó rốt cuộc có bí mật gì, chỉ vì một câu nói người đời trước, chỉ biết là luôn luôn cướp giật!
"Tử Hàn, em làm sao vậy?" Đỗ Vân Phi đánh giá Lâm Tử Hàn đứng tại chỗ đờ ra, nghi ngờ hỏi. Lâm Tử Hàn sửng sốt, lập tức lắc đầu cười nói: "Không có gì, em chỉ là cảm thấy quá kinh ngạc"
~~~~~~~~~~~
Nằm trên giường, Lâm Tử Hàn vẫn không nghĩ ra Ngôi sao thiên thần sao lại chạy vào bình cá của nhà mình. Từng chút từng chút nghĩ lại mọi việc trong quá khứ, lọc bỏ từ ngày bắt đầu vào Tiêu thị.
Ngày cô chọc phải hắc đạo, là do Duẫn Ngọc Hân phái cô đưa túi tài liệu quảng cáo, gã đàn ông đánh nhau với Lãnh Phong… Cô hoảng loạn cầm đi túi của người đàn ông kia, sau đó…
Lâm Tử Hàn đột nhiên bật dậy từ trên giường, lúc đó về đến nhà bởi vì quá mệt mỏi, ngã xuống giường liền ngủ, Tiểu Thư Tuyết tìm chocolate trong túi cô, nhất định là thời gian đó ném kim cương vào trong bình cá!
Trách không được gã đàn ông kia sống chết nói cô cầm đi kim cương, hóa ra thật sự đúng là bị cô cầm đi! Trời ạ! Thực sự thật là khó tin!
Cô dè dặt lấy viên kim cương được cô bao bọc tầng tầng lớp lớp trong ngăn kéo ra, ngồi trên sàn nhà si ngốc nhìn chăm chú
Viên kim cương Lãnh Phong, Lâm Trúc một mực tìm cuối cùng cũng xuất hiện, hiện tại ngay trong tay cô, nhưng mà cô giao kim cương cho ai?
Hai người bọn họ, một người là ba ruột, một người là người đàn ông cô yêu nhất, đều chiếm địa vị ngang nhau trong sinh mệnh cô.
Ba cô là bởi vì viên kim cương này mà vứt bỏ cô, tuy rằng miệng cô vẫn không chịu tha thứ cho ông, vẫn quát ông. Thật ra trong lòng đã tha thứ cho ông, bởi vì cô có thể cảm giác được chân tình ông thực sự thương yêu mình.
Nếu như phong ba về kim cương được dẹp loạn, hai người bọn họ có thể vĩnh viễn rời khỏi hắc đạo hay không? Sống cuộc sống người bình thường? Cô thực sự rất hy vọng bọn họ có thể không cần tranh đoạt tiếp nữa!
Đỗ Vân Phi ngẩng đầu, thấy là cô thì trên mặt có sự kinh ngạc rõ ràng. Lâm Tử Hàn ha ha cười nói: "Em đang định tới tìm anh mượn vài cuốn sách tới giải buồn, ở ngoài cửa vừa vặn gặp Tiểu Bích, thuận tiện giúp cô ấy mang vào, anh đừng cảm động loạn" Nói xong đặt cà phê trên bàn làm việc.
Bắt đầu xem lướt qua những loại sách khác nhau, Đỗ Vân Phi đứng dậy, đi tới bên người cô sau đó hỏi: "Em muốn loại sách gì, anh sẽ đề cử cho em mấy quyển"
"Em đương nhiên thích xem về phương diện thời trang làm đẹp, anh cũng không có nha" Lâm Tử Hàn quay đầu lại nhìn hắn cười nói.
Đỗ Vân Phi gẩy gẩy mũi: "Loại đó không có"
"Vậy giới thiệu cho em mấy quyển tiểu thuyết thôi"
Đỗ Vân Phi suy nghĩ một chút, lấy một quyển 《Thiên đường》 trên giá sách đưa tới tay cô: "Quyển này không tồi, em cầm xem đi"
"Được, em tin anh" Lâm Tử Hàn vốn không có ý mượn sách, dù hắn đề cử 《Tam Tự kinh》 cô cũng sẽ nhận lấy. Tùy ý xem vài trang sách nghĩ nên mở miệng hỏi hắn chuyện Ngôi sao thiên thần như nào, suy nghĩ sau một hồi tùy ý mà hỏi thăm: "Gần đây công việc thế nào, bận không?"
"Nước ta lớn như vậy, nhân khẩu nhiều như vậy, muốn thong thả là không có khả năng" Đỗ Vân Phi quay trở lại bên cạnh bàn làm việc, bưng cà phê uống một ngụm nói.
"Vụ án Ngôi sao thiên thần có tiến triển không?" Lại là giọng nói rất tùy ý, trái tim lại nhảy loạn "thình thịch", cùng đợi đáp án của hắn.
Sau một lúc trầm mặc, Đỗ Vân Phi mới bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Không có tiến triển gì, cấp trên cho bọn anh thời gian hai tháng, nếu như vẫn còn không có tiến triển, coi như là án tử treo"
Lâm Tử Hàn sửng sốt, tử án? Vậy Lãnh Phong và Lâm Trúc có nguy hiểm không?
"Anh thật không rõ, phạm án nặng như vậy, làm sao có thể xử lý như là tử án! Quá tiện nghi cho những nhóm phần tử tội phạm này" Vừa nói đến chuyện này, Đỗ Vân Phi lại tức đầy một bụng.
Bất mãn với cấp trên, bất mãn với văn bản quy định rõ ràng, nói chung, cái gì cũng bất mãn!
"Có lẽ cấp trên chỉ không muốn tốn thêm nhân lực, tài lực truy tìm điều tra loại án tử không có kết quả này…"
"Làm cảnh sát, không phải nên vì dân trừ hại sao? Nhân lực tài lực lại tính là cái gì? Một ngày không bắt được Lãnh Phong về quy án…" Đỗ Vân Phi đột nhiên dừng lại, nhìn sắc mặt hơi có chút trắng bệch của Lâm Tử Hàn, vội hòa hoãn biểu tình trên mặt: "Xin lỗi, Tử Hàn…"
Lâm Tử Hàn lắc đầu, mỉm cười nói: "Không cần nói xin lỗi với em, em đã không có bất cứ quan hệ nào với anh ta"
"Tử Hàn, em ủng hộ cách làm của anh có đúng không? Truy nã Lãnh Phong, em có thể dễ dàng đưa Tiểu Thư Tuyết về, đúng không?"
"Đúng…" Lâm Tử Hàn cố nhẫn nhịn cho nước mắt khỏi tràn mi, gật đầu.
Nhớ tới việc chính, cô hít một hơi thật sâu dưới đáy lòng, chỉnh lý tâm tình ngẩng đầu nghi hoặc mà hỏi thăm: "Anh biết "Ngôi sao thiên thần" là dạng gì không? Đã thấy chưa?"
"Gần đây mới điều tra được, xem qua hình ảnh cùng giới thiệu"
"Thực sự? Em cũng muốn nhìn một chút" Lâm Tử Hàn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thấy hắn tựa hồ có chút khó xử, vì vậy dùng giọng nói làm nũng tiếp tục cầu xin: "Để cho em nhìn chút đi mà, em thực sự rất hiếu kỳ nó là dạng gì, Vân Phi…"
Nói ra giọng nũng nịu như thế, ngay cả chính cô đều cảm thấy có chút buồn nôn, giữa lúc cô cảm thấy có chút diễn quá hay không. Đỗ Vân Phi vòng qua bàn làm việc, hai tay bắt đầu thao tác máy vi tính, vài giây đồng hồ sau ngẩng đầu nói với cô: "Lại đây thôi"
Lâm Tử Hàn mừng rỡ đi tới, trên màn hình máy vi tính hiện lên hình dạng kim cương, giống nhau như đúc với viên trong tay cô, hình dạng cao thấp đều tương đồng.
"Đây… chính là "Ngôi sao thiên thần" trong truyền thuyết sao?" Lâm Tử Hàn kinh ngạc hỏi thăm, trong đầu lại vang lên ong ong, trời ạ! Ngôi sao thiên thần!
"Đúng vậy" Đỗ Vân Phi nói: "Viên kim cương hoàn mỹ hình quả lê, kim cương lớn báu vật xuất phát từ một quặng mỏ bí mật Châu Phi, độ tinh khiết cực cao, tổng cộng có 58 mặt…"
"Thật đẹp…" Lâm Tử Hàn nuốt nước bọt sợ hãi than.
Đỗ Vân Phi không đồng ý mà cười cười: "Kim cương hình quả lê mặc dù là được làm trên tay người có đỉnh cao khoan cắt trên thế giới, có tiền cũng không phải mua không được, cho nên không có gì kinh ngạc. Anh hoài nghi chính là, viên kim cương này nhất định có bí mật gì kinh người"
Bí mật? Lâm Tử Hàn cười khổ một tiếng ở trong lòng, ngay cả Lâm Trúc và Lãnh Phong đều không rõ ràng lắm nó rốt cuộc có bí mật gì, chỉ vì một câu nói người đời trước, chỉ biết là luôn luôn cướp giật!
"Tử Hàn, em làm sao vậy?" Đỗ Vân Phi đánh giá Lâm Tử Hàn đứng tại chỗ đờ ra, nghi ngờ hỏi. Lâm Tử Hàn sửng sốt, lập tức lắc đầu cười nói: "Không có gì, em chỉ là cảm thấy quá kinh ngạc"
~~~~~~~~~~~
Nằm trên giường, Lâm Tử Hàn vẫn không nghĩ ra Ngôi sao thiên thần sao lại chạy vào bình cá của nhà mình. Từng chút từng chút nghĩ lại mọi việc trong quá khứ, lọc bỏ từ ngày bắt đầu vào Tiêu thị.
Ngày cô chọc phải hắc đạo, là do Duẫn Ngọc Hân phái cô đưa túi tài liệu quảng cáo, gã đàn ông đánh nhau với Lãnh Phong… Cô hoảng loạn cầm đi túi của người đàn ông kia, sau đó…
Lâm Tử Hàn đột nhiên bật dậy từ trên giường, lúc đó về đến nhà bởi vì quá mệt mỏi, ngã xuống giường liền ngủ, Tiểu Thư Tuyết tìm chocolate trong túi cô, nhất định là thời gian đó ném kim cương vào trong bình cá!
Trách không được gã đàn ông kia sống chết nói cô cầm đi kim cương, hóa ra thật sự đúng là bị cô cầm đi! Trời ạ! Thực sự thật là khó tin!
Cô dè dặt lấy viên kim cương được cô bao bọc tầng tầng lớp lớp trong ngăn kéo ra, ngồi trên sàn nhà si ngốc nhìn chăm chú
Viên kim cương Lãnh Phong, Lâm Trúc một mực tìm cuối cùng cũng xuất hiện, hiện tại ngay trong tay cô, nhưng mà cô giao kim cương cho ai?
Hai người bọn họ, một người là ba ruột, một người là người đàn ông cô yêu nhất, đều chiếm địa vị ngang nhau trong sinh mệnh cô.
Ba cô là bởi vì viên kim cương này mà vứt bỏ cô, tuy rằng miệng cô vẫn không chịu tha thứ cho ông, vẫn quát ông. Thật ra trong lòng đã tha thứ cho ông, bởi vì cô có thể cảm giác được chân tình ông thực sự thương yêu mình.
Nếu như phong ba về kim cương được dẹp loạn, hai người bọn họ có thể vĩnh viễn rời khỏi hắc đạo hay không? Sống cuộc sống người bình thường? Cô thực sự rất hy vọng bọn họ có thể không cần tranh đoạt tiếp nữa!