"Im ngay!" Lâm Tử Hàn vỗ vỗ nhẹ lên mặt con gái, giận dữ nói: "Gọi chú Tiêu".
"Chú Tiêu tốt chứ" Tiểu Thư Tuyết nhỏ giọng nói: "Chú Tiêu trông đẹp trai thật nha".
Khuôn mặt Tiêu Ký Phàm vừa nới lỏng một chút trong nháy mắt đã chuyển sang màu xanh, cô bé đang khen ngợi mình đúng không?
"Im miệng" Lâm Tử Hàn nhìn thoáng qua khuôn mặt biến sắc của Tiêu Ký Phàm, vội quát Tiểu Thư Tuyết. Một bên xin lỗi, một bên kéo cánh tay nhỏ bé của Tiểu Thư Tuyết bước nhanh thoát khỏi anh. Nhanh chóng đi xa anh, sợ rằng nha đầu ngốc này sẽ nói thêm câu nào nữa.
Đều là cha anh dạy bảo cả băng đản, nhìn cô dạy con mình như vậy. Anh quay đầu lại nhìn nhất định phải tìm cô tính sổ.
Tiêu Ký Phàm nhìn bóng dáng hai người rời đi, khóe miệng vô thức mỉm cười, thực sự là một cặp mẹ con dở hơi. Nhưng, ở nhà lúc nào cô ta cũng đeo cặp kính đen này sao? Lẽ nào không ai nói cho cô ta biết, nó trông thực sự khó coi sao?
Một đứa trẻ đáng yêu như thế, hết lần này tới lần khác lại bị người ăn mặc như thế dạy bảo.
"Nha đầu ngốc, con muốn làm cho mẹ tức chết phải không?" Sau khi đi xa Tiêu Ký Phàm được năm mươi mét, Lâm Tử Hàn mới dừng lại nhăn nhó nói.
"Mẹ, chú Tiêu trông rất đẹp trai mà". Tiểu Thư Tuyết vẫn dùng giọng nói non nớt và đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào cô không sợ chết nói.
Lâm Tử Hàn bị cô bé đánh bại, đảo cặp mắt trắng dã: "Thật đẹp trai thì thế nào, là ông xã của người khác, là ba ba của người khác!" Sau khi nói xong thì đứng dậy bước nhanh về phía Duẫn gia.
Duẫn gia quả thật trông rất ấn tượng, đứng ở cánh của sắt chạm khắc tuyệt đẹp, Lâm Tử Hàn nhón chân lên nhìn xung quanh, kiến trúc bên trong hoa viên, làm cho cô ngạc nhiên không ngớt. Lâm gia cùng với nó so sánh thực sự còn kém rất xa.
"Mẹ ơi, con cũng muốn nhìn". Tiểu Thư Tuyết kéo kéo ống quần cô nói.
"Có cái gì đẹp đâu". Lâm Tử Hàn không để ý tới cô bé, bước lên bấm chuông cửa. Sau một lúc lâu, một người đàn ông trung niên bước ra, nhìn Lâm Tử Hàn từ trên xuống dưới.
Lâm Tử Hàn mỉm cười, lễ phép nói: "Chào chú, đây là hoa hồng anh Tiêu tặng cho cô Duẫn, xin chú ký nhận hộ cháu".
Người đàn ông trung niên nhận lấy hoa hồng, đưa cho cô tờ giấy đã ký, quay người vào trong nhà. Cánh cửa sắt lớn đóng sầm lại.
Không được nghỉ ngơi, lại phải đi làm, Lâm Tử Hàn đi nhanh ra cửa, không chờ xe của Vương Văn Khiết, cô đi nhờ xe của nam đồng nghiệp.
Cô cúi xuống cười to, quay ra cửa sổ xe trêu đùa Lưu Bằng : "Lưu Bằng, tối qua không có chỗ ở sao, đến nhà bọn em ngủ ở giường của Văn Khiết được không?"
Lưu Bằng đỏ mặt, cười ngượng.
"Em có lên xe hay không đây? Làm bóng đèn không tốt lắm đâu". (kỳ đà cản mũi)
"Em nói thật vô liêm sỉ" Vương Văn Khiết ấn vào trán cô một cái, ngượng ngùng nói.
Lâm Tử Hàn quay người, đi vào ngồi ghế sau: "Dù sao ghế sau cũng để không, hai người cứ coi em không tồn tại là được rồi".
"Tử Hàn, bộ quần áo liền này của em thật dễ thương". Lưu Bằng nhìn vào kính chiếu hậu, ha ha cười nói.
Lâm Tử Hàn cười nói: "Không có người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, chỉ có một người dễ thương bên cạnh thôi"
"Em thấy đủ chưa, chị trong mắt anh ấy, ngay cả dễ thương cũng vô ích". Vương Văn Khiết trừng mắt với Lưu Bằng tức giận nói.
"Chú Tiêu tốt chứ" Tiểu Thư Tuyết nhỏ giọng nói: "Chú Tiêu trông đẹp trai thật nha".
Khuôn mặt Tiêu Ký Phàm vừa nới lỏng một chút trong nháy mắt đã chuyển sang màu xanh, cô bé đang khen ngợi mình đúng không?
"Im miệng" Lâm Tử Hàn nhìn thoáng qua khuôn mặt biến sắc của Tiêu Ký Phàm, vội quát Tiểu Thư Tuyết. Một bên xin lỗi, một bên kéo cánh tay nhỏ bé của Tiểu Thư Tuyết bước nhanh thoát khỏi anh. Nhanh chóng đi xa anh, sợ rằng nha đầu ngốc này sẽ nói thêm câu nào nữa.
Đều là cha anh dạy bảo cả băng đản, nhìn cô dạy con mình như vậy. Anh quay đầu lại nhìn nhất định phải tìm cô tính sổ.
Tiêu Ký Phàm nhìn bóng dáng hai người rời đi, khóe miệng vô thức mỉm cười, thực sự là một cặp mẹ con dở hơi. Nhưng, ở nhà lúc nào cô ta cũng đeo cặp kính đen này sao? Lẽ nào không ai nói cho cô ta biết, nó trông thực sự khó coi sao?
Một đứa trẻ đáng yêu như thế, hết lần này tới lần khác lại bị người ăn mặc như thế dạy bảo.
"Nha đầu ngốc, con muốn làm cho mẹ tức chết phải không?" Sau khi đi xa Tiêu Ký Phàm được năm mươi mét, Lâm Tử Hàn mới dừng lại nhăn nhó nói.
"Mẹ, chú Tiêu trông rất đẹp trai mà". Tiểu Thư Tuyết vẫn dùng giọng nói non nớt và đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào cô không sợ chết nói.
Lâm Tử Hàn bị cô bé đánh bại, đảo cặp mắt trắng dã: "Thật đẹp trai thì thế nào, là ông xã của người khác, là ba ba của người khác!" Sau khi nói xong thì đứng dậy bước nhanh về phía Duẫn gia.
Duẫn gia quả thật trông rất ấn tượng, đứng ở cánh của sắt chạm khắc tuyệt đẹp, Lâm Tử Hàn nhón chân lên nhìn xung quanh, kiến trúc bên trong hoa viên, làm cho cô ngạc nhiên không ngớt. Lâm gia cùng với nó so sánh thực sự còn kém rất xa.
"Mẹ ơi, con cũng muốn nhìn". Tiểu Thư Tuyết kéo kéo ống quần cô nói.
"Có cái gì đẹp đâu". Lâm Tử Hàn không để ý tới cô bé, bước lên bấm chuông cửa. Sau một lúc lâu, một người đàn ông trung niên bước ra, nhìn Lâm Tử Hàn từ trên xuống dưới.
Lâm Tử Hàn mỉm cười, lễ phép nói: "Chào chú, đây là hoa hồng anh Tiêu tặng cho cô Duẫn, xin chú ký nhận hộ cháu".
Người đàn ông trung niên nhận lấy hoa hồng, đưa cho cô tờ giấy đã ký, quay người vào trong nhà. Cánh cửa sắt lớn đóng sầm lại.
Không được nghỉ ngơi, lại phải đi làm, Lâm Tử Hàn đi nhanh ra cửa, không chờ xe của Vương Văn Khiết, cô đi nhờ xe của nam đồng nghiệp.
Cô cúi xuống cười to, quay ra cửa sổ xe trêu đùa Lưu Bằng : "Lưu Bằng, tối qua không có chỗ ở sao, đến nhà bọn em ngủ ở giường của Văn Khiết được không?"
Lưu Bằng đỏ mặt, cười ngượng.
"Em có lên xe hay không đây? Làm bóng đèn không tốt lắm đâu". (kỳ đà cản mũi)
"Em nói thật vô liêm sỉ" Vương Văn Khiết ấn vào trán cô một cái, ngượng ngùng nói.
Lâm Tử Hàn quay người, đi vào ngồi ghế sau: "Dù sao ghế sau cũng để không, hai người cứ coi em không tồn tại là được rồi".
"Tử Hàn, bộ quần áo liền này của em thật dễ thương". Lưu Bằng nhìn vào kính chiếu hậu, ha ha cười nói.
Lâm Tử Hàn cười nói: "Không có người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, chỉ có một người dễ thương bên cạnh thôi"
"Em thấy đủ chưa, chị trong mắt anh ấy, ngay cả dễ thương cũng vô ích". Vương Văn Khiết trừng mắt với Lưu Bằng tức giận nói.