Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 273: Lại về Tiêu gia 2

Nhân viên bảo vệ Tiêu gia thấy là Tạ Vân Triết, không hỏi nhiều, liền mở rộng cửa cho anh vào. Xe tiến vào đại viện Tiêu gia, thống khổ cùng kích động xé rách trái tim Lâm Tử Hàn thành trăm lỗ hổng.
Nơi này là nhà của Tiêu Ký Phàm, mà anh, lại vĩnh viễn đều không có khả năng trở về! Đồng thời, cô lại có thể nhìn thấy Tiểu Thư Tuyết kích động không ngớt.
Nhìn thấy Tiêu phu nhân, Lâm Tử Hàn vẫn còn giống như trước đây có chút khẩn trương, lễ phép gọi: "Chào Tiêu phu nhân" Lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn biểu tình trên mặt Tiêu phu nhân.
Tiêu phu nhân không thích cô, thế nhưng vẫn chừa chút thể diện cho Tạ Vân Triết, cười tủm tỉm nghênh đón hai người vào nhà, nói với Vân Triết: "Ký Phàm đi công tác còn chưa về, cháu không phải tới đánh nó chứ?"
Lâm Tử Hàn đau xót trong lòng, đồng tình liếc mắt nhìn Tiêu phu nhân, bà còn không biết Ký Phàm đã chết, không biết khi bà biết được tin tức này thì sẽ như thế nào đây? Dù sao bà vẫn còn rất yêu thương Tiêu Ký Phàm.
Tạ Vân Triết khẽ mỉm cười nói: "Cháu đưa Tử Hàn tới gặp Tiểu Thư Tuyết, không quấy nhiễu phu nhân chứ?"
"Đương nhiên không" Tiêu phu nhân sớm ngờ tới bọn họ là vì Tiểu Thư Tuyết mà đến, tuy rằng trong lòng không quá nguyện ý để Lâm Tử Hàn gặp, nhưng là không thể cự tuyệt.
"Phu nhân, cháu…" Lâm Tử Hàn kích động đứng lên, cảm kích nói: "Cám ơn phu nhân"
"Không cần cám ơn, Tiểu Thư Tuyết ở trên lầu, cô đi gặp đi" Tiêu phu nhân mỉm cười, Lâm Tử Hàn mừng rỡ xoay người, bước nhanh lên trên lầu.
Tiểu Thư Tuyết nghe được tiếng cửa mở ngẩng đầu nhỏ lên, khi nhìn rõ là Lâm Tử Hàn thì hưng phấn hét lên một tiếng, vọt ra từ trong đám đồ chơi.
Lâm Tử Hàn cúi người tiếp được thân thể nhỏ bé của cô bé, vừa khóc vừa cười ôm con bé, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của nó.
"Mẹ, con rất nhớ mẹ nha" Tiểu Thư Tuyết ghé vào trong lòng cô, tủi thân mở miệng nói: "Con cũng rất nhớ ba ba, vì sao hai người đều không trở lại gặp con chứ?"
"Xin lỗi…" Lâm Tử Hàn hổ thẹn vỗ về đầu nhỏ của con bé, nức nở nói: "Bảo bối, ba ba và mẹ đều bận quá, xin lỗi…"
"Mẹ, ba ba có cùng trở về với mẹ không?" Tiểu Thư Tuyết rời khỏi vòng ôm của cô, trông mong nhìn cô.
Lâm Tử Hàn chậm rãi lắc đầu, nước mắt lăn khỏi viền mắt: "Không có, ba ba bề bộn nhiều việc, ba ba nói ba ba cũng rất nhớ con, cho nên con phải ngoan nha"
"Mẹ, mẹ đừng khóc mà, con vẫn rất ngoan ngoãn, không tin mẹ hỏi bà nội đi"
"Mẹ biết…" Lâm Tử Hàn lần thứ hai ôm con bé vào trong lòng, gắt gao ôm, bảo cô mở miệng thế nào đây, ba ba của nó đã không còn tồn tại nữa!
Tạ Vân Triết yên lặng đứng ở cửa không thể nhìn tiếp nữa, xúc động xoay người, đã đi đến dưới lầu. Vào giờ khắc này, anh cảm giác được mình là ích kỷ cùng ác độc cỡ nào. Một gia đình bình yên, bị anh hủy tan phá thành mảnh nhỏ.
Anh sao lại không rút ra chứ! Thiếu chút nữa sẽ phá hủy gia đình hạnh phúc này, may mà anh giác ngộ sớm, cuối cùng, anh không cần làm tội nhân kia nữa!
Ngửa đầu khẽ thở dài, đột nhiên cảm thấy trong lòng chẳng phải thống khổ, có lẽ thật sự nhìn người khác hạnh phúc cũng là một loại hạnh phúc!
~~~~~~~~~~
Đầu mùa xuân ánh nắng ấm áp chiếu khắp Lâm gia, chiếu vào người Lâm Tử Hàn trong hoa viên. Bụng bốn tháng đã rất rõ ràng, lúc này đang quỳ một gối xuống, dùng kéo cắt tỉa cây cúc vàng bên trong vườn.
"Chị, đây có đủ tiêu chuẩn không?" Lâm Tử Y hái mười bông, có chín bông lọt vào sự ghét bỏ của Lâm Tử Hàn, cô cảm giác mình sắp tan vỡ.
Lâm Tử Hàn tiếp nhận cúc vàng trong tay cô ấy, nhìn sang hai bên, ý tứ rất rõ ràng, cô không hài lòng. Cúc vàng rơi một độ cong hoàn mỹ trên không trung, rơi vào bên chân một người.
Lâm Trúc hạ mắt nhìn thoáng qua cúc vàng bên chân, than nhẹ một tiếng cúi người nhặt lên, ôn hòa mở miệng nói: "Tử Hàn, hôm nay là sinh nhật con, con muốn làm thế nào?"
"Hôm nay là tiết thanh minh" Lâm Tử Hàn ngay cả liếc ông một cái cũng không, buộc dây ruy băng vào những bông cúc vàng được tuyển chọn khéo léo lại.
"Ba dượng, ba sao lại có thể để chị con sinh ra vào ngày tiết thanh minh chứ, ngày nhiều điềm xấu nha" Lâm Tử Y tức giận hét lên.
"Cái này… Ta cũng rất bất đắc dĩ" Lâm Trúc không được tự nhiên cười cười, ánh mắt lần thứ hai xoay chuyển tới trên người Lâm Tử Hàn nói: "Thật ra là ngày nào cũng không quan trọng , Tử Hàn, ta sẽ làm cho con một tiệc sinh nhật vui vẻ nhất, nói cho ta biết con muốn thế nào, muốn quà gì, chỉ cần ta có thể làm được, đều cho con"
Lâm Tử Hàn không suy nghĩ, liền nói: "Tôi muốn Lãnh Phong sống lại"
Lâm Trúc sững sờ, ha ha cười khan nói: "Tử Hàn, con đây là không phải cố ý khó xử ta sao?"
"Ông có lẽ nên trở lại biệt thự lớn của ông đi thôi, tòa nhà bé nhỏ này dung không được đại phật tôn quý" Lâm Tử Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn ông, ôm lấy bó hoa lướt qua ông, đi đến ga ra.
Trong lòng tủi hổ, hiện ra từng chút một. Ông ta cho rằng ba ngày thì hai ngày chạy qua đây, cô sẽ cảm kích ông ta, tha thứ cho ông ta sao? Cô muốn, là mỗi một ngày đều có thể gặp ông ta!

back top