Cuối cùng có thể đi về ngủ, Lâm Tử Hàn thư thái tắm rửa một chút, khi ra khỏi phòng tắm, Tạ Vân Triết đang ngồi ở trên giường, nhìn cô với nụ cười hạnh phúc.
Anh tiến lên, ôm cô vào trong lòng, kích động mà mở miệng: "Tử Hàn, cuối cùng chúng ta cũng kết hôn". Anh yêu cô, vẫn luôn yêu. Lấy cô, là nguyện vọng lớn nhất kiếp này, hôm nay cuối cùng cũng thoả nguyện, anh có thể nào không vui mừng?
Lâm Tử Hàn chột dạ giật mình xoay người khỏi lòng ngực của anh, chỉ Uhm mở miệng: "Em… em ngày hôm nay bất tiện, cũng không thể được…"
Kéo dài một ngày được một ngày, cùng lắm thì ngày mai cùng anh ấy đi tuần trăng mật đi, tạm thời Tạ phu nhân cũng không có cơ hội kiểm tra giường.
"Ừ, đêm nay anh sẽ không chạm vào em". Tạ Vân Triết lại cười nói.
"Anh ngủ sofa có được hay không?" Ai biết anh có thể "làm" hay không , tạm thời vẫn nên ngủ riêng.
Tạ Vân Triết chạm vào mũi cô một cái, buồn cười nói: "Anh đã nói không chạm vào em".
"Vậy cũng được".
"Được rồi, anh ngủ ở sofa". Tạ Vân Triết thoả hiệp.
Lâm Tử Hàn nâng mắt lên nhìn anh với lòng biết ơn: "Cảm ơn".
"Mệt một ngày, đi ngủ sớm một chút thôi". Anh đẩy cô đi đến phía giường, nhìn cô nằm xuống, mới lấy chăn trở lại sofa.
Sáng sớm hôm sau, Tạ phu nhân quả nhiên tiến đến kiểm tra giường, nhìn ga giường trắng tinh, nghi ngờ đánh giá hai người.
Tạ Vân Triết vội hỏi: "Mẹ, tối hôm qua con uống nhiều quá, cái dính vào giường thì (Lạc hồng >.