Chương 105
Lúc này, Hà Cúc Hoa lại nhớ đến câu nói “không muốn cô ấy chịu uất ức" của con trai mà trong đầu bà không ngừng hỏi “cô ấy” rốt cuộc là ai?
Đông Lôi ngồi cúi cúi, hai tay chống cằm, cùi chỏ chống trên đùi cũng đang suy nghĩ.
Mấy hôm nay, cô vẫn luôn quan sát anh trai và Hàn Tịnh, cô cảm thấy giữa bọn họ có chút gì đó không đúng lắm, Hàn Tinh giống như đang trốn anh trai cô, còn ánh mắt anh trai cô nhìn Hàn Tịnh, trong nét trầm tĩnh có vài phần gấp gáp truy đuổi, nó không giống như vẻ lãnh đạm trước đây.
Nhất là mỗi lần nhìn thấy Hàn Tịnh và Đông Kỳ chơi với nhau, ánh mắt Đông Đình Phong lại lóe sáng, cánh môi cũng cong cong, giống như đang hưởng thụ một bầu không khí gia đình hạnh phúc, xum vầy.
Đông Lôi không có cha, từ nhỏ đến lớn nhờ sự bao bọc, che chở của anh trai mà trưởng thành.
Huynh trưởng như cha. Đối với anh trai, cô luôn có một loại tình cảm đặc biệt. Trong mắt cô, anh trai phong hoa tuyệt vời, độc nhất vô nhị.
Có lẽ, với những người không quen biết Đông Đình Phong thì đều cảm thấy hắn lạnh lùng, cao ngạo. Trong công việc, cẩn thận tỉ mỉ, yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Trong cuộc sống, hắn lại là một anh trai khiêm tốn kính trên nhường dưới.
Về phương diện dùng người, anh trai cô luôn tuân theo nguyên tắc: Dùng người thì không nghi ngờ, một khi nghi ngờ sẽ không dùng, còn về mặt đối đãi với nhân viên, thì bất cứ kẻ nào là nhân viên của Đông Đình Phong thì đều khẳng định một sự thật: không có bất cứ Boss nào có thể đối đãi với cấp dưới tuyệt vời như hắn. Ngoài ra, anh trai cô cũng thường xuyên thăm hỏi tình hình sức khỏe của cấp dưới. Cho nên, mấy người đó, một khi làm việc với Đông Đình Phong thì không nỡ rời đi.
Đông Lôi vẫn luôn cảm thấy, trên đời này, hình như không có người nào có thể sánh bằng anh trai cô, sự ưu tú của hắn, năng lực của hắn đều khiến người làm em gái như cô phải thán phục ngước nhìn.
Có lúc cô còn nghĩ, tại sao cùng cha mẹ sinh ra mà chỉ số thông minh của cô và anh trai lại khác biệt xa như vậy, anh trai học cái gì đều nhanh, còn cô ư, mặc dù không phải là ngu ngốc nhưng so với anh trai thì kém xa.
Lúc còn nhỏ cô thường nghĩ, một người đàn ông chỉ lén lút cười lên ấm áp, còn trong cuộc sống lại tỉ mỉ chu đáo, sự nghiệp thành công như Đông Đình Phong, vậy ai có thể xứng với hắn?
Cô nhìn thấy, tất cả những người phụ nữ có dính đến scandal tình dục cùng Đông Đình Phong thì không một ai có đủ tư cách làm chị dâu cô, cô cảm thấy bọn họ đều là những người tầm thường, còn anh trai cô giống như đại thần, khoảng cách giữa bọn họ quá xa, cho dù đó là An Na.
Đúng, cô rất thích An Na, từ nhỏ đến lớn, An Na là người phụ nữ duy nhất gần gũi với anh trai cô, lúc trước, An Na thường đến nhà cô chơi. Nhưng xét về khía cạnh tương xứng thì An Na và Đông Đình Phong không được tính là đăng đối.
Chỉ có thể nói, so với những người phụ nữ khác thì người làm em gái như cô thích An Na làm chị dâu hơn. Mẹ cô cũng thích. Bởi vì quen biết nên rất thân.
Nhưng cú điện thoại đó tối qua đã khiến Đông Lôi đột nhiên phát hiện: An Na và anh trai cô có vấn đề.
Thử nghĩ xem, nếu như An Na thật sự đã lấy được trái tim anh trai cô, vậy tại sao anh ấy lại giấu An Na chuyện này?
Nhưng, giả dụ, anh trai cô không yêu An Na, vậy tại sao suốt bao năm qua anh ấy không nói rõ với An Na?
Chuyện này cô nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.
“Mẹ, con đi tìm anh nói chuyện...”
Đông Lôi vứt lại một câu rồi lẩn nhanh như khói chạy ra ngoài.
Bên ngoài tuyết đang rơi, nhưng cũng không lớn lắm, chắc một lúc nữa có thể ngừng hẳn!
Đông Lôi quấn chặt lấy áo choàng đi đến số một Đông viên. Cô lên tầng ba, thấy cửa phòng không khóa, cánh cửa thư phòng khép hờ truyền ra giọng nói của anh trai cô và một người khác.
Đi vào, nhìn thấy Đông Đình Phong và Trần Tụy đang bàn bạc về chuyện công ty, cô gõ cửa nhó đầu vào cười cười hỏi:
“Anh, hiện tại anh bận lắm sao?”
“Sắp xong rồi... Có chuyện gì à?”
“Vâng!”
“Đợi anh một chút... Tiểu Trần, cứ làm như vậy đi!”
Đông Đình Phong dặn dò một câu.
“Rõ!”
Trần Tụy gật đầu, lúc ngẩng lên có nhìn Đông Lôi một chút, trong ánh mắt đang cuộn trào lên cái gì đó.
Đông Đình Phong thấy vậy liền quan sát Trần Tụy, hình như cậu ta đang suy nghĩ gì?
Trần Tụy cảm thấy được gì đó lập tức rời đi, anh ta nhìn Boss đang cười mà khuôn mặt không hiểu sao nóng lên.
“Em muốn nói chuyện với anh...”
Đông Lôi không để ý chuyện này liền chạy đến ngồi đối diện Đông Đình Phong nói.
“Nói chuyện gì? Chuyện của em và Kiều Sâm? Đại tiểu thư, em thật sự muốn hủy hôn sao?”
Đông Đình Phong vẫn đang sắp xếp văn kiện trên bàn.
“Anh, lẽ nào anh không tán thành? Người đó không thích em mà!”
Nhắc đến người đó, biểu tình của Đông Lôi có chút ủ rũ.
Mấy ngày nay, trưởng bối Kiều gia vẫn luôn đến gặp cô thương lượng về chuyện này, bên Kiều gia không muốn hủy hôn.
Còn Đông gia, ông nội cô nói, chuyện này do cô tự quyết định. Ông hy vọng cô có thể có được một hôn nhân hạnh phúc mĩ mãn, không giống như anh trai cô, không yêu mà kết hôn, để rồi phải sống những ngày tháng đau khổ.
Về phần Đông Đình Phong, cô vẫn chưa hỏi ý kiến của hắn, nhưng cô tin, anh trai sẽ tôn trọng quyết định của cô.
“Nếu em có bản lĩnh giữ được trái tim của cậu ấy thì Kiều Sâm chính xác sẽ trở thành một người chồng tốt. Còn nếu như em không giữ được mà chỉ yêu đơn phương thì cuộc hôn nhân này sẽ không duy trì được lâu. Đây là lựa chọn của em.”
“Em cũng cảm thấy như vậy! Tại sao trước đây anh không khuyên em đừng đi vào con đường cụt này?”
“Khuyên có ích sao?”
“...”
“Trước đây, trong mắt em chỉ có mình cậu ấy, anh nói cũng vô ích, nó chỉ càng khiến tình cảm anh em sứt mẻ.”
“...”
“Nếu đã như vậy, hãy để em nếm thử một lần cũng tốt. Nếu em đào được vàng thì là chuyện tốt, nhưng nếu em va chạm đến đầu rơi máu chảy, vậy cũng xem như là bài học cho em. Cuộc đời con người đâu phải chỉ có thể yêu một lần. Lôi Lôi của anh thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng hiểu rõ. Cuộc sống này là của chính mình, người khác thấy được cũng vô ích, quan trọng là mình muốn đi thế nào?”
“...”
“Thất bại chính là thất bại ư? Nếu không có thất bại thì làm sao có được thành công.”
“...”
Những câu này cô đều công nhận, liên tục gật đầu giống như đập tỏi vậy.
“Thế nào, hiện tại em có thể nhìn thấy rõ rồi, có thể buông tay, tâm tình có dễ chịu chút nào không?”
“Em có thể điều chỉnh lại!”
“Vậy thì tốt. Con gái Đông gia không phải lo không gả đi được. Yên tâm, em vẫn còn trẻ nên cố gắng học hành thì hơn. Sau này không sợ không tìm được đức lang quân như ý. Lôi Lôi của chúng ta xinh đẹp như vậy, không cần phải gả vào nhà giàu có, phải chọn người đàn ông nào có năng lực, thật lòng yêu em, đó mới là điều quan trọng!”
Đông Đình Phong sắp xếp lại đống văn kiện trên bàn, ngồi xuống, xoay cổ, nhìn thấy em gái ngoan ngoãn ngồi đó giống như một cô học trò, tướng mạo xinh đẹp như vậy, không hiểu sao Kiều Sâm lại không động lòng cơ chứ. Chỉ có thể nói, duyên phận thật quá mơ hồ!
“Anh, không nói chuyện này nữa, em có chuyện muốn hỏi anh...”
Đông Lôi xoay người đi ra đóng cửa lại, liếc liếc sang phòng nhỏ bên thư phòng, thấp giọng nói:
“Chị dâu có đây không?”
“Anh đang làm việc, chị dâu em đang ở trong phòng nghỉ ngơi! Tại sao lại mờ ám vậy? Ai, anh phát hiện gần đây quan hệ của em và cô ấy cải thiện không ít nhỉ...”
Nhất định là chuyện ngày hôm đó đã khiến nha đầu này nhìn cô ấy bằng ánh mắt khác.
“Dừng, hiện tại chúng ta không nói đến chuyện Hàn Tịnh...”
“Vậy em muốn nói gì? An Na sao?”
Chỉ cần liếc mắt qua Đông Đình Phong đã có thể biết được, nha đầu này đến đây là vì chuyện gì.
Đông Lôi ghé sát người vào mặt bàn cười hì hì:
“Đúng, chúng ta bàn về chị An Na. Sau khi anh bị thương hình như chưa đến bệnh viện thăm chị ấy, đúng không?”
“Cô ấy gọi điện cho em?”
“Vâng, chị ấy đang loạn lên ở bệnh viện. Hình như nhớ anh rất nhiều.”
Đông Lôi vừa nói vừa đánh giá sắc mặt của Đông Đình Phong, cô thật sự rất hiếu kỳ, không biết An Na trong lòng anh trai cô có vị trí thế nào?
“Anh, anh có dự định gì với chị An Na... Không phải anh muốn ly hôn với Hàn Tịnh sao? Anh định khi nào kí đơn?”
“Lôi Lôi, em thay An Na thăm dò anh sao?”
Đông Đình Phong liếc qua sau đó đến cầm một chén trà, còn không quên cầm cho Đông Lôi một hộp sữa, hắn nha, hắn vẫn coi Đông Lôi là cô gái nhỏ chưa trưởng thành.
“Không phải. Kỳ thực hiện tại em cảm thấy Hàn Tịnh cũng không quá kém cỏi như trước.” Mặc dù rất ghét sữa nhưng cô vẫn mở nắp ra uống một ngụm, nhanh chóng nuốt xuống rồi bồi thêm một câu, “Nếu như chị ấy và tên kia không có mấy chuyện đó thì em nghĩ em sẽ thích chị ấy.”
Đông Đình Phong không nói, hắn rất vui vì em gái hắn có thể nghĩ được như vậy, thậm chí hắn còn có chút kì vọng không biết phản ứng của em gái mình sẽ thế nào khi biết cô không phải Hàn Tịnh.
Nhưng hắn tin, tương lai cô nhất định có thể nhận được sự kính trọng của tất cả mọi người Đông gia, hơn nữa còn tin tưởng, chuyện này đối với cô không thành vấn đề. Vấn đề quan trọng nhất hiện tại là làm thế nào để hắn nắm được trái tim cô.
Rõ ràng, trái tim cô không ở đây, hai ngày nay cô không nói chuyện với hắn, lại còn cố tình trốn hắn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không có cách nào bồi dưỡng tình cảm với hắn. Phải sớm tối bên nhau mới có thể hiểu được nhau.
“Anh, anh...” Có người lay hắn, “Anh đang nghĩ gì mà thất thần như vậy?”
Hắn quay đầu, nhìn thấy Đông Lôi không biết từ lúc nào đã qua đây, còn nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Cái gì? Em vừa nói cái gì? Anh đang nghĩ chút công chuyện...”
Hắn nói dối một cách trôi chảy không hề chớp mắt.
“Em đang hỏi anh: Rốt cuộc anh thích phụ nữ thế nào? Nói thật, mấy năm nay, anh đối với chị An Na cũng không thể hiện ra là không cưới chị ấy... Nhưng thật ra gần đây, ánh mắt anh nhìn Hàn Tịnh có chút khác. Anh, anh có thể ăn “cỏ đã gặm” rồi sao?”
“Không thể!”
Người phụ nữ không phải “cỏ đã gặm”.
Sau khi xác định được câu trả lời, Đông Lôi ngược lại có chút thất thần.
Lúc rời đi, cô cứ vỗ vỗ vào mặt tự nhủ:
“Lôi Lôi, mày nghĩ linh tinh gì vậy, lẽ nào mày muốn Hàn Tịnh tiếp tục ở lại làm chị dâu mày sao? Vậy chị An Na phải làm sao? Bọn họ ly hôn là tốt nhất, chị ấy và Thôi Tán có quan hệ như vậy, lại sống cùng một nhà thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Ly hôn, rời khỏi đây không phải là quá tốt sao?”
***
Hai ngày nay Ninh Mẫn đã không nói chuyện với Đông Đình Phong, hiện tại, cô đang cố gắng giữ khoảng cách với hắn. Nhưng hắn lại không muốn tiếp tục loại quan hệ nửa vời như vậy.
Vừa tỉnh giấc, nhìn thấy bên cạnh có khuôn mặt của nam nhân đang ngủ, Ninh Mẫn giật mình kinh hãi một lúc sau đó mới nhớ ra đây là phòng của hắn.
Hắn ngủ rất say, màu da bánh mật, sống mũi cao, thẳng, cặp lông mày hình lưỡi dao, lông mi dài giống như mi giả của con gái vậy, vừa dày, vừa dài, cánh môi màu hồng phấn giống như đánh son, rất sáng.
Hắn đang mặc một chiếc áo len, và cứ mặc như vậy mà ngủ, trên người không hề đắp chăn. Hắn như vậy rất giống cậu bé hàng xóm.
Cô chạm vào tay hắn, rất lạnh, có thể hắn bị cảm.
Người này tại sao lại như vậy...
Cô muốn gọi hắn dậy, nhưng mở miệng ra thì cái gì cũng không nói được nên đành lấy chăn đắp lên người cho hắn và cũng không đuổi hắn.
Đây là phòng hắn. Vì thư phòng có người ngoài ra vào nên cô bị hắn lôi vào đây nghỉ ngơi, vốn là đang đọc sách, nhưng ai dè đọc được một lúc lại ngủ quên mất.
Chỗ này ngập tràn mùi hương của hắn, nhưng cô hiện tại giống như không còn bài xích, hơn nữa mùi hương ấy còn có thể giúp cô an tâm.
Ai ngờ khi chiếc chăn vừa được đắp lên người Đông Đình Phong lập tức trở mình, còn ôm cả cô vào lòng. Tư thế này giống như tư thế tình cảm của hai vợ chồng thân thiết, ông xã ôm lấy bà xã cùng ngủ.
Cô đảo mắt một vòng rồi nghi ngờ ra một chuyện: Người này giả vờ để ngủ ôm cô sao?
Ninh Mẫn không hề có bất kỳ kinh ngiệm giường chiếu nào với nam nhân.
6 năm trước, cô và Hoắc Khải Hàng yêu nhau trong vòng có mấy tháng, thời gian đó Hoắc Khải Hàng có ôm cô, hôn cô, nhưng không hề có yêu cầu nào khác.
Lúc đó, Hoắc Khải Hàng đã là một chàng trai 25 tuổi, nhìn hết bụi trần phồn hoa nhưng vẫn duy trì một trái tim thuần khiết nhất, đối với chuyện nam nữ hầu như không có khát vọng hướng tới, nhưng hắn lại thích lặng lẽ thưởng thức khoảng khắc chỉ có hai người bên nhau. Những lúc thân mật, hắn luôn dừng đúng lúc nên dừng, điều này khiến cô cảm thấy được tôn trọng, được bảo vệ.
Cô đã từng đỏ mặt, trợn tròn mắt, nghiêng đầu cười hỏi Hoắc Khải Hàng:
“Anh không muốn sao?”
Hắn nhéo mũi cô, ôm cô vào lòng, ôn nhu nói:
“Như vậy đã là quá tốt rồi. Đơn giản có thể bù dắp những khiếm khuyết của tôi. Tôi biết, trái tim em là của tôi, vậy hà tất gì tôi phải vội vàng. Cuộc sống là quá trình hưởng thụ một cách chậm rãi. Lúc yêu nhau nên đơn thuần một chút, mấy chuyện đó hãy để sau khi kết hôn làm cũng không muộn, chỉ cần nhịp nhàng đi tiếp thì sẽ đến lúc đó. Vậy tôi vội cái gì?”
Cô dựa vào người hắn cười:
“Có lý, vậy anh có khiếm khuyết gì?”
“Không có một tình yêu mê muội lúc thanh xuân, vậy có được xem làm nuối tiếc không?”
Hắn nghiêm túc hỏi.
Còn cô bật cười đắc ý, cô chính là tình đầu của Đệ nhất thiếu, trong lúc tâm lý hắn đã trở nên chín chắn và lí trí, bọn họ gặp nhau, đồng cảm, bị hấp dẫn và trở thành một nửa kia quan trọng của nhau.
Như vậy thật tốt!
Cô hạnh phúc vì hắn có những nuối tiếc như vậy, nó giúp tình yêu của bọn họ thêm ấm áp hơn.
Ngày đó, dưới ánh trăng và vườn hoa nở rộ sắc xuân, bọn họ cùng nhau ngắm sao, Hoắc Khải Hàng nói với cô:
“Lúc đi học không có thời gian để yêu, thỉnh thoảng đến vườn hoa nhìn thấy các đôi nam nữ tay nắm tay, trên mặt họ còn hiện lên nụ cười thuần khiết, tôi cũng có chút ngưỡng mộ, nhưng tóm lại vẫn không thể gặp được người khiến trái tim mình rung động nên tôi đành buộc chính mình buông xuống tất cả để đi ngắm trăng một mình.
Sau này, đến lúc trưởng thành một chút, bên cạnh luôn có cả đống công việc khiến tôi không còn bất cứ tinh lực nào để yêu đương. Khi bước vào một vòng tròn như vậy, đối diện với chuyện tình cảm nam nữ, thì tim chỉ tồn tại tính lợi ích. Ánh mắt ngưỡng mộ kia mang nhiều sự tính toán, chỉ coi chuyện tình nam nữ là một phương thức dẫn đến thành công cho mục đích của họ. Dưới tình huống như vậy, cái gọi là tình yêu sớm đã không còn thuần khiết, mà mang quá nhiều sự phức tạp và quan hệ lợi ích.
Chỉ có em mới khiến tôi cảm thấy có một năng lực giống như ánh dương. Có thể cùng tôi thảo luận về thời sự, nghiên cứu chính luận, có thể làm bạn với tôi, hỉ hả cười nói, cũng có thể vì tôi vào sinh ra tử mà mi tâm không hề cau có.
Trên đời này, phải đi tận đâu mới tìm được một cô gái hợp tôi như vậy. Nếu như gặp được rồi thì tôi đương nhiên phải trân trọng. Tôi chưa từng yêu, em cũng vậy, trên trường tình, chúng ta đều là những kẻ mới, vậy phải từ từ trải nghiệm, từng bước từng bước một, đầu tiên là quen biết, sau đó là quen thuộc, sau đó yêu nhau, sau đó tôn trọng nhau, chờ nước chảy thành sông đi đến hôn nhân rồi cùng nhau chia sẻ cuộc sống sau này. Mang thai, sinh con, bế con, cùng bên con nhìn chúng trưởng thành, đó chính là cuộc sống cả đời này của chúng ta.”
Người đàn ông này rất chững chạc, hắn đã lên một kế hoạch hoàn mĩ cho cuộc đời của họ.
Người đàn ông này rất thâm tình, hắn không muốn mượn tình yêu để chơi đùa, thỏa mãn dục vọng.
Người đàn ông này rất lãng mạn, hắn sẽ vì cô xây dựng một bầu không khí yêu thương mĩ lệ nhất, khiến cô có cảm giác ngọt ngào.
Người đàn ông này rất bảo thủ nhưng cô lại thích cái cách hắn bảo thủ để yêu cô như vậy.
Cho đến tháng 7 năm đó, do say rượu nên mới khiến quan hệ của bọn họ có tính đột phá, đó là lần đầu tiên hai người gần gũi da thịt.
Nhưng sau đó, bọn họ cũng không ở cùng nhau mà bị cách ly.
Hắn bị Hoắc phu nhân ép phải liên hôn với một đại gia tộc nào đó, hắn sống chết không nghe theo, quan hệ hai mẹ con trở nên căng thẳng, nghe nói, hắn đã bị nhốt mấy ngày liền.
Hơn nửa tháng trời, họn họ không hề gặp nhau. Sau đó hắn đưa cô đến một chỗ khác vì hắn sợ mẹ hắn sẽ tìm cô sinh chuyện.
Cho nên, các loại ôm nhau lúc tỉnh này cô từng trải qua.
Nhưng đến hôm nay, cô đã bị người đàn ông xa lạ này vừa hôn, vừa ôm, vừa ngủ N lần.
Cánh tay người đàn ông này mạnh mẽ ôm lấy cô, đem cô vùi vào trong ngực hắn, cô chỉ muốn đẩy hắn ra, nhưng lúc ngẩng đầu lên cánh môi mềm mại lướt qua mặt hắn, da thịt cô lập tức nóng lên.
Quá thân mật, quá mờ ám!
“Này, anh... căn bản không ngủ đúng không...”
Tim cô đang đập loạn lên. Tất cả đều tại tên đáng ghét này.
Hắn nhắm mắt, cặp lông mi dài khẽ rung, khóe môi cũng cong lên hình cánh cung, điều này chứng tỏ tên khốn nạn này đang rất thích thú với tư thế ngủ kiểu này, hơn nữa tâm tình còn rất tốt.
A, hiện tại càng nhìn cô càng hiểu rõ biểu tình của hắn.
“Ư, đừng cựa quậy, anh vừa rất bận đó nên rất mệt, muốn ngủ một chút!”
Người đàn ông cúi đầu lầu bầu một câu, rồi lại ôm cô chặt hơn, cơ thể mềm mại của cô nằm trọn trong vòng tay hắn, hại hắn có chút bất ổn.
A, hóa ra hắn cũng có loại phản ứng đó với phụ nữ.
Hắn thì rất thích cảm giác ôm cô như vậy. Còn cô, cô sắp ngạt thở rồi.
Người đàn ông này thật sự quá quá có thể mang đến tai họa cho cô.
“Đông Đình Phong...”
Cằm hắn chống vào mặt cô khiến cô toát mồ hôi lạnh, cô cắn răng, hối hận thật sự không nên tốt tính đắp chăn cho hắn.
“Nếu anh còn động chân động tay thì tôi sẽ đá bay anh xuống giường đấy! Tôi không thèm để ý người anh bị thương hay không đâu!”
Cô cúi đầu cảnh cáo.
“Anh đâu có động chân động tay, chỉ ôm thôi!”
Hắn cuối cùng cũng mở mắt, ánh mắt lấp lánh giống như bầu trời vừa được trận mưa lớn gột rửa sạch sẽ vậy, đối mặt với cô ở khoảng cách gần gũi gang tấc như này, ngữ khí của hắn có chút giống tên vô lại.
Cô ở bên cẩn thẩn quan sát, da hắn thật sự rất đẹp, rất sạch sẽ. A, cô nghĩ đi đâu vậy?
Mặt cô lập tức đỏ lên, trong đáy mắt hiện lên chút ảo não, hắn mím môi, mỉm cười nhưng không dám cười lớn, bằng không rất dễ bị cô đá xuống, người phụ nữ này rất nhẫn tâm!
“Chúng ta ở bên nhau, em không cần phải trốn anh. Nếu như em lại trốn anh chứng tỏ em sợ yêu anh!”
Cả người Ninh Mẫn cứng nhắc.
Hắn bỏ qua ánh mắt kì dị của cô, mắt hắn càng lúc càng tràn đầy hạnh phúc, nhất thời lóe lên, thử thăm dò:
“A, lẽ nào em thật sự sợ yêu anh?”
------------
Chương 106
Ánh mắt cô bắt đầu loạn lên.
Có lẽ là...
Cô trốn tránh là một loại biểu hiện của sợ hãi.
Sợ thích, sợ rung động, sợ lưu luyến tất cả mọi thứ ở nơi này, sợ lại có thêm nhiều nỗi lo lắng.
Đông Đình Phong rất ưu tú, khi một người đàn ông ưu tú lại muốn tận tâm đối tốt với bạn, còn ấn tượng của bạn với anh ta đã thay đổi, lại còn bằng lòng sống chung, thì ai có thể đảm bảo được trái tim của chính mình không phản bội lại lí trí, bỏ súng đầu hàng cơ chứ?
Có một câu như vậy: Tình đầu đẹp nhưng nó không thể dẫn đến hôn nhân.
Tình yêu của cô đã một lần không thành, trái tim đã sớm bị cô phong kín, cuộc sống tương lai không thể lại có người cùng chia sẻ được. Nếu ai đó nhân lúc cô yếu đuối mà xâm nhập vào căn phòng trái tim ấy thì kết cục thế nào, ai có thể biết được chứ?
Lúc trước cô đã đồng ý ở lại, nhưng hiện tại cô có chút hối hận, thời gian 1 năm sẽ có quá nhiều thay đổi.
Con người là một động vật có tình cảm, nhưng lần này cô vẫn tỏ ra khinh thường.
“Hứ, anh thật sự nghĩ bản thân mình tốt vậy sao?”
Rốt cuộc thì cô vẫn đẩy hắn ra, nhưng cẩn thẩn không động đến vết thương của hắn, cự tuyệt thâm nhập tìm hiểu, cô không muốn biết loại cảm giác rung động này có vị thế nào?
“Vậy làm gì mà em phải tránh anh? Mấy ngày liền không thèm để ý đến anh. Đây là cái gia đình bạo lực sao, Đông phu nhân... Anh cũng có quyền kháng nghị chứ?”
Đông Đình Phong gối đầu lên chiếc gối cô vừa nằm, ngửi thấy mùi hương còn vương lại, đó là mùi lan Freesia. Loại lan này tượng trưng cho tình yêu thuần khiết, sâu đậm, có lẽ nó có thể là loài hoa đại diện cho tình yêu của bọn họ.
Hắn mỉm cười, thích a!
“Không trốn!”
Cô vuốt nhẹ mái tóc dài của mình khiến chúng lay động giống như dòng nước vậy, sau đó cột lại thành hình đuôi ngựa, cả người cô lúc này tràn đầy vẻ xuân sắc, đầu vừa lắc qua, đuôi ngựa cũng lay động khiến ánh mắt Đông Đình Phong sáng rực lên. Cô đã xoay đầu đứng dậy, trên người mặc một chiếc áo ngủ bằng lông mềm mại, tinh thần chăm chú, dáng vẻ mê người, lộ ra vài phần lười biếng:
“Chỉ là tôi đang suy nghĩ!”
“Vậy đã nghĩ được cái gì?”
Hắn ngồi thẳng lên, trên người mặc chiếc một chiếc áo len cổ rộng, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng khiến khuôn mặt hắn trắng hơn lạ thường, có vẻ rất rảnh rỗi.
“Số mệnh đã cho tôi cái gì.”
Cô đứng đó lẳng lẽ nói.
“Nghe có chút ảo não! Vậy em cảm thấy số mệnh đã cho em cái gì?”
Cô có thể cùng hắn nói chuyện phiếm mà không hề trốn tránh. Hắn thích cùng cô nói chuyện, giọng nói hoàn hảo đó khi chui vào lỗ tai có cảm giác vô cùng rung động, tim cũng cảm thấy đặc biệt mãn nguyện. Hóa ra cùng người mình thích ở bên cạnh nhau lại là chuyện thoải mái như vậy, dù chỉ là nói chuyện phiếm không thôi. Trong người hắn có một dòng mãn ý lười biếng đang lan tỏa khắp cơ thể.
Hắn tưởng tượng, nếu tương lai có người như vậy ở bên thì cuộc sống sẽ không còn nhàm chám, vô vị nữa và một cảm giác ấm áp lờ mờ đang vẫy gọi hắn.
“Có hạnh phúc, có bi thương, có tình cảm không thể dứt bỏ, có hiện thực tàn khốc, và một cuộc đời không ai biết trước được. Tôi được số phận an bài rằng trên đường đời sẽ gặp vô vàn trắc trở, còn tôi thì mê man không biết lối đi nào là đúng.”
Cô chầm chậm nói ra, ngữ khí có vẻ bi thương, nó mang đến một loại tâm tình suy sụp khác thường, cả căn phòng tĩnh lặng thoáng chút bị nhiễm loại tâm tình này trở nên ngưng đọng.
Đông Đình Phong thu lại vẻ thư thái và nụ cười lúc nãy đi tới trước mặt cô, hắn không hề bỏ qua ánh mắt đầy mơ hồ của cô.
Chắc hẳn cô đã bị chuyện gì đó làm tổn thương rất nặng nề.
Lúc cô đối mặt với nguy hiểm cô có thể ngụy trang cho chính mình bằng sự mạnh mẽ, nhưng thực tế, cô đã chịu thương tích đầy người, mệt mỏi muốn gục ngã, chỉ là cô đã cố giấu kín tất cả những thứ đó. Lúc này, cô có thể lộ ra biểu cảm như vậy đó không phải là dấu hiệu cô đang dần dần mở lòng với hắn, không còn bài xích hắn mà xem hắn như bạn bè sao?
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc cô.
Cô có né tránh nhưng cũng không bỏ đi, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc, giọng nói mát lạnh của hắn vang lên:
“Nha đầu ngốc, cuộc đời vốn có vui buồn li hợp, chúng ta đều phải trải qua, sau đó mới trưởng thành và trở nên chín chắn hơn. Tất cả những người dũng cảm đều đã từng có giây phút do dự, đã từng có lúc thất bại thì mới có thể tích lũy được kinh nghiệm phong phú cho bản thân, để chúng ta có thể tự tìm được con đường của chính mình.
Chúng ta nên dùng sự bình tĩnh để tiếp nhận sự khiêu chiến của cuộc sống. Nhất thời khó khăn, nhất thời thất bại, nhất thời cản trở chỉ có thể đại diện cho sự từng trải nhất thời của cuộc đời mà thôi. Chịu đựng được thì qua cơn mưa trời lại sáng. Nếu như có đang bị giày vò trên đống lửa em cũng không cần phải sợ hãi cái gì cả. Lúc trước, có thể em phải chiến đấu một mình, nhưng hiện tại và sau này, anh sẽ ở bên cạnh em, cùng em đi tiếp.
Chỉ cần em nhất quyết không từ bỏ thì anh tin, chúng ta có thể nắm tay nhau đi hết cuộc đời này, có thể cùng nhau vượt qua mưa gió bão bùng, dù có lạc đường cũng có thể nhanh chóng tìm lại bản thân, rồi cùng nhau xua tan mây gió khiến ánh mặt trời lại lần nữa chiếu rọi trên con đường chúng ta cùng đi...”
Ninh Mẫn yên lặng lắng nghe giống như một cô học trò ngoan ngoãn đang nghe thầy giáo giảng bài.
Nghe đến mấy câu cuối, cô cảm nhận được sự chân thành của hắn.
Có một loại cảm giác ấm áp đang xông vào nội tâm, giống như thoáng chốc đã khiến sự cô độc của cô tan biến.
Từ tháng 9 năm 2011 đến tháng 1 năm 2012, cô đã trải qua quá nhiều giông tố biến đổi, mưa bom bão đạn, các loại chết chóc, dù dũng cảm và nhiệt tình đến đâu thì trái tim cũng đã bị hiện thực tàn khốc khiến cho thương tích đầy người, cô chưa từng dám nghĩ đến sẽ có người đến bên và sưởi ấm trái tim lạnh lẽo này. Nhưng sự xuất hiện của hắn bây giờ đang từng chút từng chút chiếm đóng tư tưởng của cô, khiến cô thay đổi cách nhìn về hắn, khiến cô nhìn thấy một Đông Cẩn Chi không giống trước nữa.
Cô tự nói với mình cần phải sắt đá hơn, nhưng mỗi lần nói chuyện với hắn nhiều một chút là tim cô lại sinh ra vài phần cảm giác thưởng thức.
Đây là mị lực đặc biệt trên người hắn sao? Hay là do cô bị trúng tà?
Cô có chút mê muội, cô không thích mình phát hiện hắn tốt như vậy.
“Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không?”
“Hả, làm gì mà khách khí với anh như vậy?”
Hắn cau mày, nhéo mũi cô một cái, cử chỉ có vẻ rất thân mật.
Cô có chút xấu hổ: “Người này thật sự càng ngày càng coi cô như người của anh ta rồi tùy ý làm những gì mình thích.”
Hất cánh tay hỗn đản kia ra, cô trừng mắt một cái rồi mới nói:
“Đời này, thật bại lớn nhất của anh là gì?”
Đời người rất dài, mỗi người đi trên con đường đời đó đều có thể gặp gỡ vô số người, trong vô số người này có 99% chỉ là khách qua đường, không thể xuất hiện bất cứ lần nào trong cuộc sống của bạn, và trong 1% còn lại, có ít người là người thân, có ít người là bạn học, có ít người là đồng nghiệp...
Nhưng mặc dù trong số những người kia, số những người thật sự có thể trở thành bạn bè rất ít ỏi, những người thật sự hiểu bạn, đồng ý ở bên bạn cả đời lại càng ít.
Cho nên mới có câu như vậy: Vàng bạc dễ kiếm, tri âm khó cầu.
Đông Đình Phong, đối với người này đầu tiên không phải suy nghĩ về tác phong của hắn, cũng như tâm tư của hắn đối với cô. Người này hơn cô mấy tuổi, xuất thân tốt, kiến thức rộng, từng trải, kinh nghiệm đủ, cũng được xem là một người bạn đáng để quen biết. Chỉ là cô thật sự không muốn nhìn thẳng vào sự thật này.
“Lúc 12 tuổi không thể cứu em! Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn em bị sốt, rồi từng chút từng chút bị thần chết mang đi. Cảm giác giày vò đó cho đến tận bây giờ anh vẫn còn thấy đau đớn.”
Hắn yên lặng kể lại.
Trước mắt giống như trở về quá khứ.
Quãng thời gian ngắn ngủi đó, nhìn thấy sinh mệnh bé bỏng, hoạt bát từng chút từng chút một mất đi sự sống, còn mình thì bất lực ngồi bên. Cái cảm giác đó hắn không cách nào diễn tả được.
Có lẽ vì xa nhà quá lâu nên một câu quan tâm rất tầm thương này của hắn cũng khiến cô cảm thấy xúc động.
“Đông Đình Phong, anh thật sự rất biết cách khiến người ta cảm động.”
Cô khẽ thở dài.
“Đây là những lời thật lòng của anh!”
Hắn vừa vuốt ve mái tóc của cô, những sợi tóc dài xinh xắn đang trượt qua những kẽ tay. Lúc cô muốn đánh vào tay hắn thì hắn nhanh chóng rụt tay lại khiến cô đánh trượt, hành động qua lại kiểu này mặc dù rất tùy ý, vì nó chỉ là một cách tự vệ nhưng lại có một cảm giác vô cùng thân thiết.
Hắn mỉm cười nhìn cô, hắn thật sự rất thích loại hành động qua lại kiểu này:
“Nghe Kiều Sâm nói, lúc nhỏ, em để tóc ngắn. Tiếc là anh không nhìn thấy... Ngay cả hồi ức cũng rỗng không. Chỉ có giọng nói ấm áp đó mãi mãi in sâu trong tâm trí của anh."
Hai người nhìn nhau, hắn rất chân thành, còn cô cũng không có cảm giác bất mãn.
Loại chuyển biến như vậy căn bản lý trí không thể khống chế được.
Cảm giác thay đổi này càng ngày càng rõ, nó khiến cô phải tự cảnh cáo mình, nhất định phải giữ khoảng cách với người đàn ông này. Không thể rung động, tuyệt đối không thể.
“Tinh... tinh... tinh...”
Tiếng điện thoại trên phòng vang lên phá vỡ bầu không khí có chút ám muội, Ninh Mẫn vội vàng chạy đến nhận điện thoại, mượn cơ hội này để cố đè ném sự xao động của mình.
Điện thoại từ dưới nhà gọi lên, là chú Bách:
“Alo, thiếu phu nhân đúng không?”
“Vâng!”
“Mẹ cô, bà Triệu Bình Phương đến muốn gặp cô?”
Cô ngẩn người, mẹ của Hàn Tịnh tại sao lại xuất hiên?
“Đồng thời cả em trai và em gái cô cũng đến. Bọn họ đang ở cửa lớn Đông viên, bảo vệ gọi điện đến, muốn hỏi để bọn họ vào hay đuổi bọn họ đi ạ? Lão thái gia bảo hỏi ý kiến của cô rồi quyết định...”
Lại còn dẫn nhau cả nhà đến chứ?
Bảo đảm không có chuyện tốt gì?
Ninh Mẫn cau mày, vốn là cô muốn bảo người đuổi bọn họ đi nhưng ngẫm lại, cái nhà này có chút vô lại, nếu họ đã tìm đến đây thì nhất định cản không được, vậy thì đi gặp một chút.
“Để bọn họ vào. Tôi sẽ xuống!”
“Vâng, vậy tôi sẽ sai người dẫn họ đến biệt thự Lâm Ba ngồi!”
Vừa cúp điện thoại, bên cạnh Đông Đình Phong đã hỏi:
“Ai đến vậy?”
“Mẹ của Hàn Tịnh, Triệu Bình Phương, còn có cả con trai và con gái bà ta, tôi phải xuống gặp... Hừ, cũng không biết lại mang tới tai họa gì! Người phụ nữ đó xuất hiện tóm lại không phải chuyện tốt đẹp. Thật khổ cho Hàn Tịnh, trước khi được gả cho anh, không biết cô ấy làm thế nào để chịu đựng họ suốt 20 năm.”
Ninh Mẫn đối với Triệu Bình Phương thật sự không có cảm tình.
Đương nhiên Đông Đình Phong đối với nhà này cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì, lông mày thoáng chút nhíu chặt, thậm chí còn lóe lên vài tia chán ghét.
“Anh rất ghét bọn họ sao?”
Ninh Mẫn nhìn thấy liền hiếu kì hỏi.
Hắn không trả lời, có chút chuyện cô không nên biết, nếu biết chỉ sợ càng khiến cô bực mình.
Về phần Triệu Bình Phương, Đông Đình Phong chỉ gặp hai lần, nhân phẩm người này thật sự không ra sao cả, thấy tiền là mắt sáng lên, rất thích khoe mẽ, cực kỳ hư vinh, đối với người ngoài luôn thích lên giọng, Đông gia vì bà ta mà tiêu tốn không ít tiền.
Không phải vì Đông gia tiếc chút tiền đó mà người phụ nữ này căn bản là kẻ lòng tham không đáy, lúc nào cũng gây chuyện được.
Trước đây, ông nội cảm thấy Hàn Trùng chết là Đông gia đã nợ vợ con Hàn Trùng rất nhiều, nên ông nghĩ chiếu cố bọn họ là cần thiết, nhưng Triệu Bình Phương này không biết điều, hết lần này đến lần khác bà ta giống như đòi nợ Đông gia, hiện tại ngay cả ông nội hắn cũng không thể bình tĩnh với bà ta nữa.
Đối với hai đứa con khác của Hàn gia là Hàn Lộ và Hàn Thuần, trước đây cũng không ghét lắm nhưng hiện tại hắn lại cực kì ác cảm.
“Nếu không muốn gặp thì đừng gặp. Đừng bắt mình miễn cưỡng. Em không phải Hàn Tịnh nên không cần phải thay cô ấy chịu tội.”
Hắn không muốn cô cảm thấy khó chịu, càng không muốn cô gặp Hàn Thuần.
“Chịu tội? Mấy người bình thường đó không thể khiến tôi chịu tội được! Hứ, mà tôi đang rảnh, tôi muốn xem xem bọn họ có thể làm ra cái trò gì... A, anh ra ngoài đi tôi phải thay quần áo!”
Cô đuổi hắn ra ngoài.
Đông Đình Phong có chút nuối tiếc, không khí đang tốt như vậy lại bị phá vỡ, nhưng nhìn thấy tận sâu trong ánh mắt của cô, mây mù đã tan biến thay vào đó là ánh sáng rực rỡ lóe lên, giống như cô đã khôi phục lại mọi sự tự tin. Hắn không căn trở, nhưng cũng không có lập tức rời đi, ánh mắt đột nhiên chuyển động, hỏi ngược lại:
“Lúc trước không phải em đã nói rồi sao? Em vô tình bị bắt phải đến đây. Nhưng mọi chuyện về Hàn Tịnh, em đều vô cùng hiểu rõ, vậy em thông qua cách gì để hiểu được vậy?”
“Nhật kí!”
“Nhật kí?”
“Đúng, trên giá sách của anh có mấy quyển nhật kí, là của Hàn Tình viết mấy năm nay, trong đó có rất nhiều thông tin hữu ích. Này, rốt cuộc anh có ra không hả... Tôi còn phải thay đồ...”
“Anh đối với cách phối đồ cũng có nghiên cứu qua, hay anh nên ở lại đánh giá giúp em.”
Hắn nhìn thẳng vào cô, nhất quyết không chịu đi, một ý kiến rất hay nhưng ánh mắt có chút xấu xa.
Cô lập tức trợn tròn mắt:
“Không cần!”
Người này thật sự rất thích “ăn bớt”!
Đông Đình Phong phong độ bước ngoài, khóe miệng khẽ cong lên, tâm tình cũng rất vui sướng.
Ừ, một ngày nào đó, hắn phải có được cái quyền này... Lúc cô thay đồ hắn không phải tránh ra. Đó mới là cảm giác yêu thương mà hắn muốn.
Hắn đi tới thư phòng sau đó dễ dàng tìm thấy chiếc hộp trang sức mà bình thường Hàn Tịnh coi như bảo bối, chỉ là chiếc hòm này bị khóa.
“Chìa khóa đâu?”
Hắn đi lại hỏi cô.
Cách một cánh cửa, Ninh Mẫn trả lời:
“Chìa khóa trong cái bát ở thư phòng!”
Lần nữa quay trở lại thư phòng, cuối cùng hắn cũng mở được chiếc hộp trang sức.
Đông Đình Phong ngồi trên bàn từ từ đọc, càng đọc tâm tư càng trùng xuống, và càng cảm thấy cuốn nhật kí này có vấn đề: Chữ viết thì không sai, nhưng mấy nội dung này tại sao xem giống như cố ý viết để khiến người khác hiểu rõ toàn bộ cuộc sống của Hàn Tịnh như vậy, có chút gì đó quỷ dị...
Hơn nữa, ở đây còn có ảnh gần đây của Triệu Bình Phương, Hàn Thuần và Hàn Lộ.
Hàn Tịnh từ đâu có được mấy tấm ảnh này?
5 năm nay, Hàn Tịnh ngăn cách tuyệt đối với thế giới bên ngoài, ngoại trừ thỉnh thoảnh có gọi điện cho Triệu Bình Phương ra thì hầu như bọn họ không hề qua lại. Về phần nguyên nhân thì hiện tại hắn đã rõ. Theo lý mà nói, mấy tấm hình này đáng lẽ không nên có trong nhật kí của Hàn Tịnh.
Nhưng nó lại xuất hiện, vậy là có ý gì?
“Pặc” Hắn đặt cuốn nhật kí xuống bàn, ngón tay vân vê mi tâm:
Ở sân bay Hoa Châu, Hàn Tịnh lên máy bay, Tiểu Vũ Mao lại bị đưa về Đông gia, chuyện đánh tráo đăng ký giấy tờ này, Hàn Tịnh rất có khả năng cũng tham gia vào trong đó, để rồi không may mắn bị chết trong vụ tai nạn máy bay đó.
Là như vậy sao?
Tại sao hắn lại cảm thấy chuyện này còn có mờ ám?
Theo những gì hắn biết từ một nguồn đáng tin cậy thì có thể xác định được chuyện như vậy: Vụ cướp máy bay này là do tập đoàn chính phủ mới Mạc Thị của nước láng giềng cố ý gây hấn. Chỉ là trước mắt không có đầy đủ chứng cứ để vạch trần sự thật này.
Lẽ nào, sự xuất hiện của Tiểu Vũ Mao là Mạc Thị đứng sau giở trò ma quỷ.
***
Ninh Mẫn mặc một chiếc váy lông đơn giản, đi đôi giày đế bằng, khoác một chiếc áo choàng không nhanh không chậm đến biệt thự nhỏ Lâm Ba, đó là chỗ dành riêng để tiếp khách.
Vừa đi đến cửa, quả nhiên Ninh Mẫn nhìn thấy, lần này không chỉ có Triệu Bình Phương đến mà ngay cả em trai, em gái của Hàn Tịnh cũng đến.
Trong phòng khách lớn như vậy, Đông Lục Phúc đang ngồi bên nói chuyện với bọn họ, ngoài ra còn có chú Bách và hai người hầu khác đứng bên cạnh.
Cũng không biết Đông Lục Phúc nói cái gì mà khiến thần sắc của Triệu Bình Phương có chút lúng túng đến co quắp, liên tục gật đầy, dáng vẻ đầy xu nịnh.
Ngồi cạnh Triệu Bình Phương là một cô gái, tướng mạo cô ta rất xinh, rất biết ăn vận, vừa liếc qua đã cảm thấy con người này đặc biệt xảo quyệt, ánh mắt cũng rất già giặn.
Người này tên Hàn Lộ, năm nay 24 tuổi, đang làm nhân viên bán hàng cho một công ty nước ngoài.
Nam nhân ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn tên Hàn Thuần, năm nay 22 tuổi.
Ninh Mẫn đều nhận ra bọn họ là bởi vì trong cuốn nhật kí của Hàn Tịnh có mấy bức ảnh của họ.
Theo như cuốn nhật kí thì đứa em trai này lúc nhỏ có quan hệ cực tốt với Hàn Tinh, thường ngủ chung với Hàn Tịnh, sau khi Hàn Trùng qua đời, Triệu Bình Phương không sao quản được đứa con trai này nên bà ta ném cậu ta cho Hàn Tịnh.
6 năm trước, sau khi Hàn Tịnh gả cho Đông Đình Phong, Hàn Trùng đang học lớp 10, vốn là thành tích học tập rất tốt nhưng sau này khi Hàn Tịnh hóa điên bị đưa đến Hoa Châu, đứa trẻ này vì không có ai quản nên bắt đầu giao du với mấy bạn xấu, sau đó dần dần đua đòi, học theo thói xấu. Năm lớp 12 vì đánh nhau với người ta nên bị đuổi học, sau này không có đi học lại mà bắt đầu lăn lộn vào xã hội.
Theo cuốn nhật kí ghi lại, cậu ta góp vốn cùng một người bạn mở quán net nhưng bị thua lỗ, rồi sau đó uống rượu say đánh nhau với người khác, cuối cùng được luật sư của Đông gia bảo lãnh cho ra ngoài.
Đầu tóc vàng vàng, đỏ đỏ, vừa nhìn đã biết tiểu tử này có vấn đề rồi!
Ninh Mẫn bước vào thì phát hiện ánh mắt tiểu tử này đang dừng lại trên người cô, ánh mắt rất thân mật, phát sáng một cách kì lạ.
“Ông nội, cháu đến rồi ạ!”
Ninh Mẫn lên tiếng chào hỏi.
“Ừ, qua đây gặp bà thông gia đi. Tịnh Tịnh, mẹ cháu và em cháu hiếm khi mới đến, cháu ở đây tiếp bà ấy, để ông sai người làm cơm...”
Đông Lục Phúc đứng dậy nhường phòng khách lại cho bọn họ, lúc đi ra còn đóng cửa lại.
Ninh Mẫn cũng không có trả lời, cô vẫn đứng nhìn ba mẹ con người này, dáng vẻ kiều diễm, ánh mắt không ngừng di chuyển trên người ba mẹ con bọn họ:
Triệu Bình Phương đứng lên kèm theo một nụ cười, nhìn thấy biểu tình này giống như bọn họ đến có chuyện nhờ vả; Hàn Lộ mắt lạnh, ánh mắt cảm thấy cực kỳ phiền phức, nhưng cô ta buồn bực thế nào cũng không nói; Hàn Thuần đứng thẳng, ánh mắt say đắm, khóe miệng hơi cong lên giống như vừa vui mừng, vừa khẩn trương vậy.
Không hiểu sao Ninh Mẫn cảm thấy ánh mắt tên Hàn Thuần này nhìn cô không giống như ánh mắt của em trai lâu ngày nhìn thấy chị gái.
Loại ánh mắt này mang theo tính chiếm đoạt, đó là biểu cảm của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ.
Ninh Mẫn không tự chủ được cau mày.
Hàn Tịnh từ nhỏ đã bảo vệ Hàn Thuần, 6 năm trước, cô ấy bị điên nên không thể chăm sóc cậu em này được nữa, cũng không quan tâm việc học hành của cậu ta, nhưng tại sao sau khi tình hình sức khỏe dần hồi phục cô ấy lại không hề muốn gặp lại bất kỳ người nào của Hàn gia, bao gồm cả Hàn Thuần. Ngay cả lúc Hàn Thuần ngồi tù cô ấy cũng không quan tâm, điều này hình như có chút không bình thường.
Lẽ nào 6 năm trước đã xảy ra chuyện gì đó khiến chị em họ trở mặt thành thù sao?
Lúc này, Hà Cúc Hoa lại nhớ đến câu nói “không muốn cô ấy chịu uất ức" của con trai mà trong đầu bà không ngừng hỏi “cô ấy” rốt cuộc là ai?
Đông Lôi ngồi cúi cúi, hai tay chống cằm, cùi chỏ chống trên đùi cũng đang suy nghĩ.
Mấy hôm nay, cô vẫn luôn quan sát anh trai và Hàn Tịnh, cô cảm thấy giữa bọn họ có chút gì đó không đúng lắm, Hàn Tinh giống như đang trốn anh trai cô, còn ánh mắt anh trai cô nhìn Hàn Tịnh, trong nét trầm tĩnh có vài phần gấp gáp truy đuổi, nó không giống như vẻ lãnh đạm trước đây.
Nhất là mỗi lần nhìn thấy Hàn Tịnh và Đông Kỳ chơi với nhau, ánh mắt Đông Đình Phong lại lóe sáng, cánh môi cũng cong cong, giống như đang hưởng thụ một bầu không khí gia đình hạnh phúc, xum vầy.
Đông Lôi không có cha, từ nhỏ đến lớn nhờ sự bao bọc, che chở của anh trai mà trưởng thành.
Huynh trưởng như cha. Đối với anh trai, cô luôn có một loại tình cảm đặc biệt. Trong mắt cô, anh trai phong hoa tuyệt vời, độc nhất vô nhị.
Có lẽ, với những người không quen biết Đông Đình Phong thì đều cảm thấy hắn lạnh lùng, cao ngạo. Trong công việc, cẩn thận tỉ mỉ, yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Trong cuộc sống, hắn lại là một anh trai khiêm tốn kính trên nhường dưới.
Về phương diện dùng người, anh trai cô luôn tuân theo nguyên tắc: Dùng người thì không nghi ngờ, một khi nghi ngờ sẽ không dùng, còn về mặt đối đãi với nhân viên, thì bất cứ kẻ nào là nhân viên của Đông Đình Phong thì đều khẳng định một sự thật: không có bất cứ Boss nào có thể đối đãi với cấp dưới tuyệt vời như hắn. Ngoài ra, anh trai cô cũng thường xuyên thăm hỏi tình hình sức khỏe của cấp dưới. Cho nên, mấy người đó, một khi làm việc với Đông Đình Phong thì không nỡ rời đi.
Đông Lôi vẫn luôn cảm thấy, trên đời này, hình như không có người nào có thể sánh bằng anh trai cô, sự ưu tú của hắn, năng lực của hắn đều khiến người làm em gái như cô phải thán phục ngước nhìn.
Có lúc cô còn nghĩ, tại sao cùng cha mẹ sinh ra mà chỉ số thông minh của cô và anh trai lại khác biệt xa như vậy, anh trai học cái gì đều nhanh, còn cô ư, mặc dù không phải là ngu ngốc nhưng so với anh trai thì kém xa.
Lúc còn nhỏ cô thường nghĩ, một người đàn ông chỉ lén lút cười lên ấm áp, còn trong cuộc sống lại tỉ mỉ chu đáo, sự nghiệp thành công như Đông Đình Phong, vậy ai có thể xứng với hắn?
Cô nhìn thấy, tất cả những người phụ nữ có dính đến scandal tình dục cùng Đông Đình Phong thì không một ai có đủ tư cách làm chị dâu cô, cô cảm thấy bọn họ đều là những người tầm thường, còn anh trai cô giống như đại thần, khoảng cách giữa bọn họ quá xa, cho dù đó là An Na.
Đúng, cô rất thích An Na, từ nhỏ đến lớn, An Na là người phụ nữ duy nhất gần gũi với anh trai cô, lúc trước, An Na thường đến nhà cô chơi. Nhưng xét về khía cạnh tương xứng thì An Na và Đông Đình Phong không được tính là đăng đối.
Chỉ có thể nói, so với những người phụ nữ khác thì người làm em gái như cô thích An Na làm chị dâu hơn. Mẹ cô cũng thích. Bởi vì quen biết nên rất thân.
Nhưng cú điện thoại đó tối qua đã khiến Đông Lôi đột nhiên phát hiện: An Na và anh trai cô có vấn đề.
Thử nghĩ xem, nếu như An Na thật sự đã lấy được trái tim anh trai cô, vậy tại sao anh ấy lại giấu An Na chuyện này?
Nhưng, giả dụ, anh trai cô không yêu An Na, vậy tại sao suốt bao năm qua anh ấy không nói rõ với An Na?
Chuyện này cô nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.
“Mẹ, con đi tìm anh nói chuyện...”
Đông Lôi vứt lại một câu rồi lẩn nhanh như khói chạy ra ngoài.
Bên ngoài tuyết đang rơi, nhưng cũng không lớn lắm, chắc một lúc nữa có thể ngừng hẳn!
Đông Lôi quấn chặt lấy áo choàng đi đến số một Đông viên. Cô lên tầng ba, thấy cửa phòng không khóa, cánh cửa thư phòng khép hờ truyền ra giọng nói của anh trai cô và một người khác.
Đi vào, nhìn thấy Đông Đình Phong và Trần Tụy đang bàn bạc về chuyện công ty, cô gõ cửa nhó đầu vào cười cười hỏi:
“Anh, hiện tại anh bận lắm sao?”
“Sắp xong rồi... Có chuyện gì à?”
“Vâng!”
“Đợi anh một chút... Tiểu Trần, cứ làm như vậy đi!”
Đông Đình Phong dặn dò một câu.
“Rõ!”
Trần Tụy gật đầu, lúc ngẩng lên có nhìn Đông Lôi một chút, trong ánh mắt đang cuộn trào lên cái gì đó.
Đông Đình Phong thấy vậy liền quan sát Trần Tụy, hình như cậu ta đang suy nghĩ gì?
Trần Tụy cảm thấy được gì đó lập tức rời đi, anh ta nhìn Boss đang cười mà khuôn mặt không hiểu sao nóng lên.
“Em muốn nói chuyện với anh...”
Đông Lôi không để ý chuyện này liền chạy đến ngồi đối diện Đông Đình Phong nói.
“Nói chuyện gì? Chuyện của em và Kiều Sâm? Đại tiểu thư, em thật sự muốn hủy hôn sao?”
Đông Đình Phong vẫn đang sắp xếp văn kiện trên bàn.
“Anh, lẽ nào anh không tán thành? Người đó không thích em mà!”
Nhắc đến người đó, biểu tình của Đông Lôi có chút ủ rũ.
Mấy ngày nay, trưởng bối Kiều gia vẫn luôn đến gặp cô thương lượng về chuyện này, bên Kiều gia không muốn hủy hôn.
Còn Đông gia, ông nội cô nói, chuyện này do cô tự quyết định. Ông hy vọng cô có thể có được một hôn nhân hạnh phúc mĩ mãn, không giống như anh trai cô, không yêu mà kết hôn, để rồi phải sống những ngày tháng đau khổ.
Về phần Đông Đình Phong, cô vẫn chưa hỏi ý kiến của hắn, nhưng cô tin, anh trai sẽ tôn trọng quyết định của cô.
“Nếu em có bản lĩnh giữ được trái tim của cậu ấy thì Kiều Sâm chính xác sẽ trở thành một người chồng tốt. Còn nếu như em không giữ được mà chỉ yêu đơn phương thì cuộc hôn nhân này sẽ không duy trì được lâu. Đây là lựa chọn của em.”
“Em cũng cảm thấy như vậy! Tại sao trước đây anh không khuyên em đừng đi vào con đường cụt này?”
“Khuyên có ích sao?”
“...”
“Trước đây, trong mắt em chỉ có mình cậu ấy, anh nói cũng vô ích, nó chỉ càng khiến tình cảm anh em sứt mẻ.”
“...”
“Nếu đã như vậy, hãy để em nếm thử một lần cũng tốt. Nếu em đào được vàng thì là chuyện tốt, nhưng nếu em va chạm đến đầu rơi máu chảy, vậy cũng xem như là bài học cho em. Cuộc đời con người đâu phải chỉ có thể yêu một lần. Lôi Lôi của anh thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng hiểu rõ. Cuộc sống này là của chính mình, người khác thấy được cũng vô ích, quan trọng là mình muốn đi thế nào?”
“...”
“Thất bại chính là thất bại ư? Nếu không có thất bại thì làm sao có được thành công.”
“...”
Những câu này cô đều công nhận, liên tục gật đầu giống như đập tỏi vậy.
“Thế nào, hiện tại em có thể nhìn thấy rõ rồi, có thể buông tay, tâm tình có dễ chịu chút nào không?”
“Em có thể điều chỉnh lại!”
“Vậy thì tốt. Con gái Đông gia không phải lo không gả đi được. Yên tâm, em vẫn còn trẻ nên cố gắng học hành thì hơn. Sau này không sợ không tìm được đức lang quân như ý. Lôi Lôi của chúng ta xinh đẹp như vậy, không cần phải gả vào nhà giàu có, phải chọn người đàn ông nào có năng lực, thật lòng yêu em, đó mới là điều quan trọng!”
Đông Đình Phong sắp xếp lại đống văn kiện trên bàn, ngồi xuống, xoay cổ, nhìn thấy em gái ngoan ngoãn ngồi đó giống như một cô học trò, tướng mạo xinh đẹp như vậy, không hiểu sao Kiều Sâm lại không động lòng cơ chứ. Chỉ có thể nói, duyên phận thật quá mơ hồ!
“Anh, không nói chuyện này nữa, em có chuyện muốn hỏi anh...”
Đông Lôi xoay người đi ra đóng cửa lại, liếc liếc sang phòng nhỏ bên thư phòng, thấp giọng nói:
“Chị dâu có đây không?”
“Anh đang làm việc, chị dâu em đang ở trong phòng nghỉ ngơi! Tại sao lại mờ ám vậy? Ai, anh phát hiện gần đây quan hệ của em và cô ấy cải thiện không ít nhỉ...”
Nhất định là chuyện ngày hôm đó đã khiến nha đầu này nhìn cô ấy bằng ánh mắt khác.
“Dừng, hiện tại chúng ta không nói đến chuyện Hàn Tịnh...”
“Vậy em muốn nói gì? An Na sao?”
Chỉ cần liếc mắt qua Đông Đình Phong đã có thể biết được, nha đầu này đến đây là vì chuyện gì.
Đông Lôi ghé sát người vào mặt bàn cười hì hì:
“Đúng, chúng ta bàn về chị An Na. Sau khi anh bị thương hình như chưa đến bệnh viện thăm chị ấy, đúng không?”
“Cô ấy gọi điện cho em?”
“Vâng, chị ấy đang loạn lên ở bệnh viện. Hình như nhớ anh rất nhiều.”
Đông Lôi vừa nói vừa đánh giá sắc mặt của Đông Đình Phong, cô thật sự rất hiếu kỳ, không biết An Na trong lòng anh trai cô có vị trí thế nào?
“Anh, anh có dự định gì với chị An Na... Không phải anh muốn ly hôn với Hàn Tịnh sao? Anh định khi nào kí đơn?”
“Lôi Lôi, em thay An Na thăm dò anh sao?”
Đông Đình Phong liếc qua sau đó đến cầm một chén trà, còn không quên cầm cho Đông Lôi một hộp sữa, hắn nha, hắn vẫn coi Đông Lôi là cô gái nhỏ chưa trưởng thành.
“Không phải. Kỳ thực hiện tại em cảm thấy Hàn Tịnh cũng không quá kém cỏi như trước.” Mặc dù rất ghét sữa nhưng cô vẫn mở nắp ra uống một ngụm, nhanh chóng nuốt xuống rồi bồi thêm một câu, “Nếu như chị ấy và tên kia không có mấy chuyện đó thì em nghĩ em sẽ thích chị ấy.”
Đông Đình Phong không nói, hắn rất vui vì em gái hắn có thể nghĩ được như vậy, thậm chí hắn còn có chút kì vọng không biết phản ứng của em gái mình sẽ thế nào khi biết cô không phải Hàn Tịnh.
Nhưng hắn tin, tương lai cô nhất định có thể nhận được sự kính trọng của tất cả mọi người Đông gia, hơn nữa còn tin tưởng, chuyện này đối với cô không thành vấn đề. Vấn đề quan trọng nhất hiện tại là làm thế nào để hắn nắm được trái tim cô.
Rõ ràng, trái tim cô không ở đây, hai ngày nay cô không nói chuyện với hắn, lại còn cố tình trốn hắn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không có cách nào bồi dưỡng tình cảm với hắn. Phải sớm tối bên nhau mới có thể hiểu được nhau.
“Anh, anh...” Có người lay hắn, “Anh đang nghĩ gì mà thất thần như vậy?”
Hắn quay đầu, nhìn thấy Đông Lôi không biết từ lúc nào đã qua đây, còn nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Cái gì? Em vừa nói cái gì? Anh đang nghĩ chút công chuyện...”
Hắn nói dối một cách trôi chảy không hề chớp mắt.
“Em đang hỏi anh: Rốt cuộc anh thích phụ nữ thế nào? Nói thật, mấy năm nay, anh đối với chị An Na cũng không thể hiện ra là không cưới chị ấy... Nhưng thật ra gần đây, ánh mắt anh nhìn Hàn Tịnh có chút khác. Anh, anh có thể ăn “cỏ đã gặm” rồi sao?”
“Không thể!”
Người phụ nữ không phải “cỏ đã gặm”.
Sau khi xác định được câu trả lời, Đông Lôi ngược lại có chút thất thần.
Lúc rời đi, cô cứ vỗ vỗ vào mặt tự nhủ:
“Lôi Lôi, mày nghĩ linh tinh gì vậy, lẽ nào mày muốn Hàn Tịnh tiếp tục ở lại làm chị dâu mày sao? Vậy chị An Na phải làm sao? Bọn họ ly hôn là tốt nhất, chị ấy và Thôi Tán có quan hệ như vậy, lại sống cùng một nhà thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Ly hôn, rời khỏi đây không phải là quá tốt sao?”
***
Hai ngày nay Ninh Mẫn đã không nói chuyện với Đông Đình Phong, hiện tại, cô đang cố gắng giữ khoảng cách với hắn. Nhưng hắn lại không muốn tiếp tục loại quan hệ nửa vời như vậy.
Vừa tỉnh giấc, nhìn thấy bên cạnh có khuôn mặt của nam nhân đang ngủ, Ninh Mẫn giật mình kinh hãi một lúc sau đó mới nhớ ra đây là phòng của hắn.
Hắn ngủ rất say, màu da bánh mật, sống mũi cao, thẳng, cặp lông mày hình lưỡi dao, lông mi dài giống như mi giả của con gái vậy, vừa dày, vừa dài, cánh môi màu hồng phấn giống như đánh son, rất sáng.
Hắn đang mặc một chiếc áo len, và cứ mặc như vậy mà ngủ, trên người không hề đắp chăn. Hắn như vậy rất giống cậu bé hàng xóm.
Cô chạm vào tay hắn, rất lạnh, có thể hắn bị cảm.
Người này tại sao lại như vậy...
Cô muốn gọi hắn dậy, nhưng mở miệng ra thì cái gì cũng không nói được nên đành lấy chăn đắp lên người cho hắn và cũng không đuổi hắn.
Đây là phòng hắn. Vì thư phòng có người ngoài ra vào nên cô bị hắn lôi vào đây nghỉ ngơi, vốn là đang đọc sách, nhưng ai dè đọc được một lúc lại ngủ quên mất.
Chỗ này ngập tràn mùi hương của hắn, nhưng cô hiện tại giống như không còn bài xích, hơn nữa mùi hương ấy còn có thể giúp cô an tâm.
Ai ngờ khi chiếc chăn vừa được đắp lên người Đông Đình Phong lập tức trở mình, còn ôm cả cô vào lòng. Tư thế này giống như tư thế tình cảm của hai vợ chồng thân thiết, ông xã ôm lấy bà xã cùng ngủ.
Cô đảo mắt một vòng rồi nghi ngờ ra một chuyện: Người này giả vờ để ngủ ôm cô sao?
Ninh Mẫn không hề có bất kỳ kinh ngiệm giường chiếu nào với nam nhân.
6 năm trước, cô và Hoắc Khải Hàng yêu nhau trong vòng có mấy tháng, thời gian đó Hoắc Khải Hàng có ôm cô, hôn cô, nhưng không hề có yêu cầu nào khác.
Lúc đó, Hoắc Khải Hàng đã là một chàng trai 25 tuổi, nhìn hết bụi trần phồn hoa nhưng vẫn duy trì một trái tim thuần khiết nhất, đối với chuyện nam nữ hầu như không có khát vọng hướng tới, nhưng hắn lại thích lặng lẽ thưởng thức khoảng khắc chỉ có hai người bên nhau. Những lúc thân mật, hắn luôn dừng đúng lúc nên dừng, điều này khiến cô cảm thấy được tôn trọng, được bảo vệ.
Cô đã từng đỏ mặt, trợn tròn mắt, nghiêng đầu cười hỏi Hoắc Khải Hàng:
“Anh không muốn sao?”
Hắn nhéo mũi cô, ôm cô vào lòng, ôn nhu nói:
“Như vậy đã là quá tốt rồi. Đơn giản có thể bù dắp những khiếm khuyết của tôi. Tôi biết, trái tim em là của tôi, vậy hà tất gì tôi phải vội vàng. Cuộc sống là quá trình hưởng thụ một cách chậm rãi. Lúc yêu nhau nên đơn thuần một chút, mấy chuyện đó hãy để sau khi kết hôn làm cũng không muộn, chỉ cần nhịp nhàng đi tiếp thì sẽ đến lúc đó. Vậy tôi vội cái gì?”
Cô dựa vào người hắn cười:
“Có lý, vậy anh có khiếm khuyết gì?”
“Không có một tình yêu mê muội lúc thanh xuân, vậy có được xem làm nuối tiếc không?”
Hắn nghiêm túc hỏi.
Còn cô bật cười đắc ý, cô chính là tình đầu của Đệ nhất thiếu, trong lúc tâm lý hắn đã trở nên chín chắn và lí trí, bọn họ gặp nhau, đồng cảm, bị hấp dẫn và trở thành một nửa kia quan trọng của nhau.
Như vậy thật tốt!
Cô hạnh phúc vì hắn có những nuối tiếc như vậy, nó giúp tình yêu của bọn họ thêm ấm áp hơn.
Ngày đó, dưới ánh trăng và vườn hoa nở rộ sắc xuân, bọn họ cùng nhau ngắm sao, Hoắc Khải Hàng nói với cô:
“Lúc đi học không có thời gian để yêu, thỉnh thoảng đến vườn hoa nhìn thấy các đôi nam nữ tay nắm tay, trên mặt họ còn hiện lên nụ cười thuần khiết, tôi cũng có chút ngưỡng mộ, nhưng tóm lại vẫn không thể gặp được người khiến trái tim mình rung động nên tôi đành buộc chính mình buông xuống tất cả để đi ngắm trăng một mình.
Sau này, đến lúc trưởng thành một chút, bên cạnh luôn có cả đống công việc khiến tôi không còn bất cứ tinh lực nào để yêu đương. Khi bước vào một vòng tròn như vậy, đối diện với chuyện tình cảm nam nữ, thì tim chỉ tồn tại tính lợi ích. Ánh mắt ngưỡng mộ kia mang nhiều sự tính toán, chỉ coi chuyện tình nam nữ là một phương thức dẫn đến thành công cho mục đích của họ. Dưới tình huống như vậy, cái gọi là tình yêu sớm đã không còn thuần khiết, mà mang quá nhiều sự phức tạp và quan hệ lợi ích.
Chỉ có em mới khiến tôi cảm thấy có một năng lực giống như ánh dương. Có thể cùng tôi thảo luận về thời sự, nghiên cứu chính luận, có thể làm bạn với tôi, hỉ hả cười nói, cũng có thể vì tôi vào sinh ra tử mà mi tâm không hề cau có.
Trên đời này, phải đi tận đâu mới tìm được một cô gái hợp tôi như vậy. Nếu như gặp được rồi thì tôi đương nhiên phải trân trọng. Tôi chưa từng yêu, em cũng vậy, trên trường tình, chúng ta đều là những kẻ mới, vậy phải từ từ trải nghiệm, từng bước từng bước một, đầu tiên là quen biết, sau đó là quen thuộc, sau đó yêu nhau, sau đó tôn trọng nhau, chờ nước chảy thành sông đi đến hôn nhân rồi cùng nhau chia sẻ cuộc sống sau này. Mang thai, sinh con, bế con, cùng bên con nhìn chúng trưởng thành, đó chính là cuộc sống cả đời này của chúng ta.”
Người đàn ông này rất chững chạc, hắn đã lên một kế hoạch hoàn mĩ cho cuộc đời của họ.
Người đàn ông này rất thâm tình, hắn không muốn mượn tình yêu để chơi đùa, thỏa mãn dục vọng.
Người đàn ông này rất lãng mạn, hắn sẽ vì cô xây dựng một bầu không khí yêu thương mĩ lệ nhất, khiến cô có cảm giác ngọt ngào.
Người đàn ông này rất bảo thủ nhưng cô lại thích cái cách hắn bảo thủ để yêu cô như vậy.
Cho đến tháng 7 năm đó, do say rượu nên mới khiến quan hệ của bọn họ có tính đột phá, đó là lần đầu tiên hai người gần gũi da thịt.
Nhưng sau đó, bọn họ cũng không ở cùng nhau mà bị cách ly.
Hắn bị Hoắc phu nhân ép phải liên hôn với một đại gia tộc nào đó, hắn sống chết không nghe theo, quan hệ hai mẹ con trở nên căng thẳng, nghe nói, hắn đã bị nhốt mấy ngày liền.
Hơn nửa tháng trời, họn họ không hề gặp nhau. Sau đó hắn đưa cô đến một chỗ khác vì hắn sợ mẹ hắn sẽ tìm cô sinh chuyện.
Cho nên, các loại ôm nhau lúc tỉnh này cô từng trải qua.
Nhưng đến hôm nay, cô đã bị người đàn ông xa lạ này vừa hôn, vừa ôm, vừa ngủ N lần.
Cánh tay người đàn ông này mạnh mẽ ôm lấy cô, đem cô vùi vào trong ngực hắn, cô chỉ muốn đẩy hắn ra, nhưng lúc ngẩng đầu lên cánh môi mềm mại lướt qua mặt hắn, da thịt cô lập tức nóng lên.
Quá thân mật, quá mờ ám!
“Này, anh... căn bản không ngủ đúng không...”
Tim cô đang đập loạn lên. Tất cả đều tại tên đáng ghét này.
Hắn nhắm mắt, cặp lông mi dài khẽ rung, khóe môi cũng cong lên hình cánh cung, điều này chứng tỏ tên khốn nạn này đang rất thích thú với tư thế ngủ kiểu này, hơn nữa tâm tình còn rất tốt.
A, hiện tại càng nhìn cô càng hiểu rõ biểu tình của hắn.
“Ư, đừng cựa quậy, anh vừa rất bận đó nên rất mệt, muốn ngủ một chút!”
Người đàn ông cúi đầu lầu bầu một câu, rồi lại ôm cô chặt hơn, cơ thể mềm mại của cô nằm trọn trong vòng tay hắn, hại hắn có chút bất ổn.
A, hóa ra hắn cũng có loại phản ứng đó với phụ nữ.
Hắn thì rất thích cảm giác ôm cô như vậy. Còn cô, cô sắp ngạt thở rồi.
Người đàn ông này thật sự quá quá có thể mang đến tai họa cho cô.
“Đông Đình Phong...”
Cằm hắn chống vào mặt cô khiến cô toát mồ hôi lạnh, cô cắn răng, hối hận thật sự không nên tốt tính đắp chăn cho hắn.
“Nếu anh còn động chân động tay thì tôi sẽ đá bay anh xuống giường đấy! Tôi không thèm để ý người anh bị thương hay không đâu!”
Cô cúi đầu cảnh cáo.
“Anh đâu có động chân động tay, chỉ ôm thôi!”
Hắn cuối cùng cũng mở mắt, ánh mắt lấp lánh giống như bầu trời vừa được trận mưa lớn gột rửa sạch sẽ vậy, đối mặt với cô ở khoảng cách gần gũi gang tấc như này, ngữ khí của hắn có chút giống tên vô lại.
Cô ở bên cẩn thẩn quan sát, da hắn thật sự rất đẹp, rất sạch sẽ. A, cô nghĩ đi đâu vậy?
Mặt cô lập tức đỏ lên, trong đáy mắt hiện lên chút ảo não, hắn mím môi, mỉm cười nhưng không dám cười lớn, bằng không rất dễ bị cô đá xuống, người phụ nữ này rất nhẫn tâm!
“Chúng ta ở bên nhau, em không cần phải trốn anh. Nếu như em lại trốn anh chứng tỏ em sợ yêu anh!”
Cả người Ninh Mẫn cứng nhắc.
Hắn bỏ qua ánh mắt kì dị của cô, mắt hắn càng lúc càng tràn đầy hạnh phúc, nhất thời lóe lên, thử thăm dò:
“A, lẽ nào em thật sự sợ yêu anh?”
------------
Chương 106
Ánh mắt cô bắt đầu loạn lên.
Có lẽ là...
Cô trốn tránh là một loại biểu hiện của sợ hãi.
Sợ thích, sợ rung động, sợ lưu luyến tất cả mọi thứ ở nơi này, sợ lại có thêm nhiều nỗi lo lắng.
Đông Đình Phong rất ưu tú, khi một người đàn ông ưu tú lại muốn tận tâm đối tốt với bạn, còn ấn tượng của bạn với anh ta đã thay đổi, lại còn bằng lòng sống chung, thì ai có thể đảm bảo được trái tim của chính mình không phản bội lại lí trí, bỏ súng đầu hàng cơ chứ?
Có một câu như vậy: Tình đầu đẹp nhưng nó không thể dẫn đến hôn nhân.
Tình yêu của cô đã một lần không thành, trái tim đã sớm bị cô phong kín, cuộc sống tương lai không thể lại có người cùng chia sẻ được. Nếu ai đó nhân lúc cô yếu đuối mà xâm nhập vào căn phòng trái tim ấy thì kết cục thế nào, ai có thể biết được chứ?
Lúc trước cô đã đồng ý ở lại, nhưng hiện tại cô có chút hối hận, thời gian 1 năm sẽ có quá nhiều thay đổi.
Con người là một động vật có tình cảm, nhưng lần này cô vẫn tỏ ra khinh thường.
“Hứ, anh thật sự nghĩ bản thân mình tốt vậy sao?”
Rốt cuộc thì cô vẫn đẩy hắn ra, nhưng cẩn thẩn không động đến vết thương của hắn, cự tuyệt thâm nhập tìm hiểu, cô không muốn biết loại cảm giác rung động này có vị thế nào?
“Vậy làm gì mà em phải tránh anh? Mấy ngày liền không thèm để ý đến anh. Đây là cái gia đình bạo lực sao, Đông phu nhân... Anh cũng có quyền kháng nghị chứ?”
Đông Đình Phong gối đầu lên chiếc gối cô vừa nằm, ngửi thấy mùi hương còn vương lại, đó là mùi lan Freesia. Loại lan này tượng trưng cho tình yêu thuần khiết, sâu đậm, có lẽ nó có thể là loài hoa đại diện cho tình yêu của bọn họ.
Hắn mỉm cười, thích a!
“Không trốn!”
Cô vuốt nhẹ mái tóc dài của mình khiến chúng lay động giống như dòng nước vậy, sau đó cột lại thành hình đuôi ngựa, cả người cô lúc này tràn đầy vẻ xuân sắc, đầu vừa lắc qua, đuôi ngựa cũng lay động khiến ánh mắt Đông Đình Phong sáng rực lên. Cô đã xoay đầu đứng dậy, trên người mặc một chiếc áo ngủ bằng lông mềm mại, tinh thần chăm chú, dáng vẻ mê người, lộ ra vài phần lười biếng:
“Chỉ là tôi đang suy nghĩ!”
“Vậy đã nghĩ được cái gì?”
Hắn ngồi thẳng lên, trên người mặc chiếc một chiếc áo len cổ rộng, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng khiến khuôn mặt hắn trắng hơn lạ thường, có vẻ rất rảnh rỗi.
“Số mệnh đã cho tôi cái gì.”
Cô đứng đó lẳng lẽ nói.
“Nghe có chút ảo não! Vậy em cảm thấy số mệnh đã cho em cái gì?”
Cô có thể cùng hắn nói chuyện phiếm mà không hề trốn tránh. Hắn thích cùng cô nói chuyện, giọng nói hoàn hảo đó khi chui vào lỗ tai có cảm giác vô cùng rung động, tim cũng cảm thấy đặc biệt mãn nguyện. Hóa ra cùng người mình thích ở bên cạnh nhau lại là chuyện thoải mái như vậy, dù chỉ là nói chuyện phiếm không thôi. Trong người hắn có một dòng mãn ý lười biếng đang lan tỏa khắp cơ thể.
Hắn tưởng tượng, nếu tương lai có người như vậy ở bên thì cuộc sống sẽ không còn nhàm chám, vô vị nữa và một cảm giác ấm áp lờ mờ đang vẫy gọi hắn.
“Có hạnh phúc, có bi thương, có tình cảm không thể dứt bỏ, có hiện thực tàn khốc, và một cuộc đời không ai biết trước được. Tôi được số phận an bài rằng trên đường đời sẽ gặp vô vàn trắc trở, còn tôi thì mê man không biết lối đi nào là đúng.”
Cô chầm chậm nói ra, ngữ khí có vẻ bi thương, nó mang đến một loại tâm tình suy sụp khác thường, cả căn phòng tĩnh lặng thoáng chút bị nhiễm loại tâm tình này trở nên ngưng đọng.
Đông Đình Phong thu lại vẻ thư thái và nụ cười lúc nãy đi tới trước mặt cô, hắn không hề bỏ qua ánh mắt đầy mơ hồ của cô.
Chắc hẳn cô đã bị chuyện gì đó làm tổn thương rất nặng nề.
Lúc cô đối mặt với nguy hiểm cô có thể ngụy trang cho chính mình bằng sự mạnh mẽ, nhưng thực tế, cô đã chịu thương tích đầy người, mệt mỏi muốn gục ngã, chỉ là cô đã cố giấu kín tất cả những thứ đó. Lúc này, cô có thể lộ ra biểu cảm như vậy đó không phải là dấu hiệu cô đang dần dần mở lòng với hắn, không còn bài xích hắn mà xem hắn như bạn bè sao?
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc cô.
Cô có né tránh nhưng cũng không bỏ đi, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc, giọng nói mát lạnh của hắn vang lên:
“Nha đầu ngốc, cuộc đời vốn có vui buồn li hợp, chúng ta đều phải trải qua, sau đó mới trưởng thành và trở nên chín chắn hơn. Tất cả những người dũng cảm đều đã từng có giây phút do dự, đã từng có lúc thất bại thì mới có thể tích lũy được kinh nghiệm phong phú cho bản thân, để chúng ta có thể tự tìm được con đường của chính mình.
Chúng ta nên dùng sự bình tĩnh để tiếp nhận sự khiêu chiến của cuộc sống. Nhất thời khó khăn, nhất thời thất bại, nhất thời cản trở chỉ có thể đại diện cho sự từng trải nhất thời của cuộc đời mà thôi. Chịu đựng được thì qua cơn mưa trời lại sáng. Nếu như có đang bị giày vò trên đống lửa em cũng không cần phải sợ hãi cái gì cả. Lúc trước, có thể em phải chiến đấu một mình, nhưng hiện tại và sau này, anh sẽ ở bên cạnh em, cùng em đi tiếp.
Chỉ cần em nhất quyết không từ bỏ thì anh tin, chúng ta có thể nắm tay nhau đi hết cuộc đời này, có thể cùng nhau vượt qua mưa gió bão bùng, dù có lạc đường cũng có thể nhanh chóng tìm lại bản thân, rồi cùng nhau xua tan mây gió khiến ánh mặt trời lại lần nữa chiếu rọi trên con đường chúng ta cùng đi...”
Ninh Mẫn yên lặng lắng nghe giống như một cô học trò ngoan ngoãn đang nghe thầy giáo giảng bài.
Nghe đến mấy câu cuối, cô cảm nhận được sự chân thành của hắn.
Có một loại cảm giác ấm áp đang xông vào nội tâm, giống như thoáng chốc đã khiến sự cô độc của cô tan biến.
Từ tháng 9 năm 2011 đến tháng 1 năm 2012, cô đã trải qua quá nhiều giông tố biến đổi, mưa bom bão đạn, các loại chết chóc, dù dũng cảm và nhiệt tình đến đâu thì trái tim cũng đã bị hiện thực tàn khốc khiến cho thương tích đầy người, cô chưa từng dám nghĩ đến sẽ có người đến bên và sưởi ấm trái tim lạnh lẽo này. Nhưng sự xuất hiện của hắn bây giờ đang từng chút từng chút chiếm đóng tư tưởng của cô, khiến cô thay đổi cách nhìn về hắn, khiến cô nhìn thấy một Đông Cẩn Chi không giống trước nữa.
Cô tự nói với mình cần phải sắt đá hơn, nhưng mỗi lần nói chuyện với hắn nhiều một chút là tim cô lại sinh ra vài phần cảm giác thưởng thức.
Đây là mị lực đặc biệt trên người hắn sao? Hay là do cô bị trúng tà?
Cô có chút mê muội, cô không thích mình phát hiện hắn tốt như vậy.
“Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không?”
“Hả, làm gì mà khách khí với anh như vậy?”
Hắn cau mày, nhéo mũi cô một cái, cử chỉ có vẻ rất thân mật.
Cô có chút xấu hổ: “Người này thật sự càng ngày càng coi cô như người của anh ta rồi tùy ý làm những gì mình thích.”
Hất cánh tay hỗn đản kia ra, cô trừng mắt một cái rồi mới nói:
“Đời này, thật bại lớn nhất của anh là gì?”
Đời người rất dài, mỗi người đi trên con đường đời đó đều có thể gặp gỡ vô số người, trong vô số người này có 99% chỉ là khách qua đường, không thể xuất hiện bất cứ lần nào trong cuộc sống của bạn, và trong 1% còn lại, có ít người là người thân, có ít người là bạn học, có ít người là đồng nghiệp...
Nhưng mặc dù trong số những người kia, số những người thật sự có thể trở thành bạn bè rất ít ỏi, những người thật sự hiểu bạn, đồng ý ở bên bạn cả đời lại càng ít.
Cho nên mới có câu như vậy: Vàng bạc dễ kiếm, tri âm khó cầu.
Đông Đình Phong, đối với người này đầu tiên không phải suy nghĩ về tác phong của hắn, cũng như tâm tư của hắn đối với cô. Người này hơn cô mấy tuổi, xuất thân tốt, kiến thức rộng, từng trải, kinh nghiệm đủ, cũng được xem là một người bạn đáng để quen biết. Chỉ là cô thật sự không muốn nhìn thẳng vào sự thật này.
“Lúc 12 tuổi không thể cứu em! Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn em bị sốt, rồi từng chút từng chút bị thần chết mang đi. Cảm giác giày vò đó cho đến tận bây giờ anh vẫn còn thấy đau đớn.”
Hắn yên lặng kể lại.
Trước mắt giống như trở về quá khứ.
Quãng thời gian ngắn ngủi đó, nhìn thấy sinh mệnh bé bỏng, hoạt bát từng chút từng chút một mất đi sự sống, còn mình thì bất lực ngồi bên. Cái cảm giác đó hắn không cách nào diễn tả được.
Có lẽ vì xa nhà quá lâu nên một câu quan tâm rất tầm thương này của hắn cũng khiến cô cảm thấy xúc động.
“Đông Đình Phong, anh thật sự rất biết cách khiến người ta cảm động.”
Cô khẽ thở dài.
“Đây là những lời thật lòng của anh!”
Hắn vừa vuốt ve mái tóc của cô, những sợi tóc dài xinh xắn đang trượt qua những kẽ tay. Lúc cô muốn đánh vào tay hắn thì hắn nhanh chóng rụt tay lại khiến cô đánh trượt, hành động qua lại kiểu này mặc dù rất tùy ý, vì nó chỉ là một cách tự vệ nhưng lại có một cảm giác vô cùng thân thiết.
Hắn mỉm cười nhìn cô, hắn thật sự rất thích loại hành động qua lại kiểu này:
“Nghe Kiều Sâm nói, lúc nhỏ, em để tóc ngắn. Tiếc là anh không nhìn thấy... Ngay cả hồi ức cũng rỗng không. Chỉ có giọng nói ấm áp đó mãi mãi in sâu trong tâm trí của anh."
Hai người nhìn nhau, hắn rất chân thành, còn cô cũng không có cảm giác bất mãn.
Loại chuyển biến như vậy căn bản lý trí không thể khống chế được.
Cảm giác thay đổi này càng ngày càng rõ, nó khiến cô phải tự cảnh cáo mình, nhất định phải giữ khoảng cách với người đàn ông này. Không thể rung động, tuyệt đối không thể.
“Tinh... tinh... tinh...”
Tiếng điện thoại trên phòng vang lên phá vỡ bầu không khí có chút ám muội, Ninh Mẫn vội vàng chạy đến nhận điện thoại, mượn cơ hội này để cố đè ném sự xao động của mình.
Điện thoại từ dưới nhà gọi lên, là chú Bách:
“Alo, thiếu phu nhân đúng không?”
“Vâng!”
“Mẹ cô, bà Triệu Bình Phương đến muốn gặp cô?”
Cô ngẩn người, mẹ của Hàn Tịnh tại sao lại xuất hiên?
“Đồng thời cả em trai và em gái cô cũng đến. Bọn họ đang ở cửa lớn Đông viên, bảo vệ gọi điện đến, muốn hỏi để bọn họ vào hay đuổi bọn họ đi ạ? Lão thái gia bảo hỏi ý kiến của cô rồi quyết định...”
Lại còn dẫn nhau cả nhà đến chứ?
Bảo đảm không có chuyện tốt gì?
Ninh Mẫn cau mày, vốn là cô muốn bảo người đuổi bọn họ đi nhưng ngẫm lại, cái nhà này có chút vô lại, nếu họ đã tìm đến đây thì nhất định cản không được, vậy thì đi gặp một chút.
“Để bọn họ vào. Tôi sẽ xuống!”
“Vâng, vậy tôi sẽ sai người dẫn họ đến biệt thự Lâm Ba ngồi!”
Vừa cúp điện thoại, bên cạnh Đông Đình Phong đã hỏi:
“Ai đến vậy?”
“Mẹ của Hàn Tịnh, Triệu Bình Phương, còn có cả con trai và con gái bà ta, tôi phải xuống gặp... Hừ, cũng không biết lại mang tới tai họa gì! Người phụ nữ đó xuất hiện tóm lại không phải chuyện tốt đẹp. Thật khổ cho Hàn Tịnh, trước khi được gả cho anh, không biết cô ấy làm thế nào để chịu đựng họ suốt 20 năm.”
Ninh Mẫn đối với Triệu Bình Phương thật sự không có cảm tình.
Đương nhiên Đông Đình Phong đối với nhà này cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì, lông mày thoáng chút nhíu chặt, thậm chí còn lóe lên vài tia chán ghét.
“Anh rất ghét bọn họ sao?”
Ninh Mẫn nhìn thấy liền hiếu kì hỏi.
Hắn không trả lời, có chút chuyện cô không nên biết, nếu biết chỉ sợ càng khiến cô bực mình.
Về phần Triệu Bình Phương, Đông Đình Phong chỉ gặp hai lần, nhân phẩm người này thật sự không ra sao cả, thấy tiền là mắt sáng lên, rất thích khoe mẽ, cực kỳ hư vinh, đối với người ngoài luôn thích lên giọng, Đông gia vì bà ta mà tiêu tốn không ít tiền.
Không phải vì Đông gia tiếc chút tiền đó mà người phụ nữ này căn bản là kẻ lòng tham không đáy, lúc nào cũng gây chuyện được.
Trước đây, ông nội cảm thấy Hàn Trùng chết là Đông gia đã nợ vợ con Hàn Trùng rất nhiều, nên ông nghĩ chiếu cố bọn họ là cần thiết, nhưng Triệu Bình Phương này không biết điều, hết lần này đến lần khác bà ta giống như đòi nợ Đông gia, hiện tại ngay cả ông nội hắn cũng không thể bình tĩnh với bà ta nữa.
Đối với hai đứa con khác của Hàn gia là Hàn Lộ và Hàn Thuần, trước đây cũng không ghét lắm nhưng hiện tại hắn lại cực kì ác cảm.
“Nếu không muốn gặp thì đừng gặp. Đừng bắt mình miễn cưỡng. Em không phải Hàn Tịnh nên không cần phải thay cô ấy chịu tội.”
Hắn không muốn cô cảm thấy khó chịu, càng không muốn cô gặp Hàn Thuần.
“Chịu tội? Mấy người bình thường đó không thể khiến tôi chịu tội được! Hứ, mà tôi đang rảnh, tôi muốn xem xem bọn họ có thể làm ra cái trò gì... A, anh ra ngoài đi tôi phải thay quần áo!”
Cô đuổi hắn ra ngoài.
Đông Đình Phong có chút nuối tiếc, không khí đang tốt như vậy lại bị phá vỡ, nhưng nhìn thấy tận sâu trong ánh mắt của cô, mây mù đã tan biến thay vào đó là ánh sáng rực rỡ lóe lên, giống như cô đã khôi phục lại mọi sự tự tin. Hắn không căn trở, nhưng cũng không có lập tức rời đi, ánh mắt đột nhiên chuyển động, hỏi ngược lại:
“Lúc trước không phải em đã nói rồi sao? Em vô tình bị bắt phải đến đây. Nhưng mọi chuyện về Hàn Tịnh, em đều vô cùng hiểu rõ, vậy em thông qua cách gì để hiểu được vậy?”
“Nhật kí!”
“Nhật kí?”
“Đúng, trên giá sách của anh có mấy quyển nhật kí, là của Hàn Tình viết mấy năm nay, trong đó có rất nhiều thông tin hữu ích. Này, rốt cuộc anh có ra không hả... Tôi còn phải thay đồ...”
“Anh đối với cách phối đồ cũng có nghiên cứu qua, hay anh nên ở lại đánh giá giúp em.”
Hắn nhìn thẳng vào cô, nhất quyết không chịu đi, một ý kiến rất hay nhưng ánh mắt có chút xấu xa.
Cô lập tức trợn tròn mắt:
“Không cần!”
Người này thật sự rất thích “ăn bớt”!
Đông Đình Phong phong độ bước ngoài, khóe miệng khẽ cong lên, tâm tình cũng rất vui sướng.
Ừ, một ngày nào đó, hắn phải có được cái quyền này... Lúc cô thay đồ hắn không phải tránh ra. Đó mới là cảm giác yêu thương mà hắn muốn.
Hắn đi tới thư phòng sau đó dễ dàng tìm thấy chiếc hộp trang sức mà bình thường Hàn Tịnh coi như bảo bối, chỉ là chiếc hòm này bị khóa.
“Chìa khóa đâu?”
Hắn đi lại hỏi cô.
Cách một cánh cửa, Ninh Mẫn trả lời:
“Chìa khóa trong cái bát ở thư phòng!”
Lần nữa quay trở lại thư phòng, cuối cùng hắn cũng mở được chiếc hộp trang sức.
Đông Đình Phong ngồi trên bàn từ từ đọc, càng đọc tâm tư càng trùng xuống, và càng cảm thấy cuốn nhật kí này có vấn đề: Chữ viết thì không sai, nhưng mấy nội dung này tại sao xem giống như cố ý viết để khiến người khác hiểu rõ toàn bộ cuộc sống của Hàn Tịnh như vậy, có chút gì đó quỷ dị...
Hơn nữa, ở đây còn có ảnh gần đây của Triệu Bình Phương, Hàn Thuần và Hàn Lộ.
Hàn Tịnh từ đâu có được mấy tấm ảnh này?
5 năm nay, Hàn Tịnh ngăn cách tuyệt đối với thế giới bên ngoài, ngoại trừ thỉnh thoảnh có gọi điện cho Triệu Bình Phương ra thì hầu như bọn họ không hề qua lại. Về phần nguyên nhân thì hiện tại hắn đã rõ. Theo lý mà nói, mấy tấm hình này đáng lẽ không nên có trong nhật kí của Hàn Tịnh.
Nhưng nó lại xuất hiện, vậy là có ý gì?
“Pặc” Hắn đặt cuốn nhật kí xuống bàn, ngón tay vân vê mi tâm:
Ở sân bay Hoa Châu, Hàn Tịnh lên máy bay, Tiểu Vũ Mao lại bị đưa về Đông gia, chuyện đánh tráo đăng ký giấy tờ này, Hàn Tịnh rất có khả năng cũng tham gia vào trong đó, để rồi không may mắn bị chết trong vụ tai nạn máy bay đó.
Là như vậy sao?
Tại sao hắn lại cảm thấy chuyện này còn có mờ ám?
Theo những gì hắn biết từ một nguồn đáng tin cậy thì có thể xác định được chuyện như vậy: Vụ cướp máy bay này là do tập đoàn chính phủ mới Mạc Thị của nước láng giềng cố ý gây hấn. Chỉ là trước mắt không có đầy đủ chứng cứ để vạch trần sự thật này.
Lẽ nào, sự xuất hiện của Tiểu Vũ Mao là Mạc Thị đứng sau giở trò ma quỷ.
***
Ninh Mẫn mặc một chiếc váy lông đơn giản, đi đôi giày đế bằng, khoác một chiếc áo choàng không nhanh không chậm đến biệt thự nhỏ Lâm Ba, đó là chỗ dành riêng để tiếp khách.
Vừa đi đến cửa, quả nhiên Ninh Mẫn nhìn thấy, lần này không chỉ có Triệu Bình Phương đến mà ngay cả em trai, em gái của Hàn Tịnh cũng đến.
Trong phòng khách lớn như vậy, Đông Lục Phúc đang ngồi bên nói chuyện với bọn họ, ngoài ra còn có chú Bách và hai người hầu khác đứng bên cạnh.
Cũng không biết Đông Lục Phúc nói cái gì mà khiến thần sắc của Triệu Bình Phương có chút lúng túng đến co quắp, liên tục gật đầy, dáng vẻ đầy xu nịnh.
Ngồi cạnh Triệu Bình Phương là một cô gái, tướng mạo cô ta rất xinh, rất biết ăn vận, vừa liếc qua đã cảm thấy con người này đặc biệt xảo quyệt, ánh mắt cũng rất già giặn.
Người này tên Hàn Lộ, năm nay 24 tuổi, đang làm nhân viên bán hàng cho một công ty nước ngoài.
Nam nhân ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn tên Hàn Thuần, năm nay 22 tuổi.
Ninh Mẫn đều nhận ra bọn họ là bởi vì trong cuốn nhật kí của Hàn Tịnh có mấy bức ảnh của họ.
Theo như cuốn nhật kí thì đứa em trai này lúc nhỏ có quan hệ cực tốt với Hàn Tinh, thường ngủ chung với Hàn Tịnh, sau khi Hàn Trùng qua đời, Triệu Bình Phương không sao quản được đứa con trai này nên bà ta ném cậu ta cho Hàn Tịnh.
6 năm trước, sau khi Hàn Tịnh gả cho Đông Đình Phong, Hàn Trùng đang học lớp 10, vốn là thành tích học tập rất tốt nhưng sau này khi Hàn Tịnh hóa điên bị đưa đến Hoa Châu, đứa trẻ này vì không có ai quản nên bắt đầu giao du với mấy bạn xấu, sau đó dần dần đua đòi, học theo thói xấu. Năm lớp 12 vì đánh nhau với người ta nên bị đuổi học, sau này không có đi học lại mà bắt đầu lăn lộn vào xã hội.
Theo cuốn nhật kí ghi lại, cậu ta góp vốn cùng một người bạn mở quán net nhưng bị thua lỗ, rồi sau đó uống rượu say đánh nhau với người khác, cuối cùng được luật sư của Đông gia bảo lãnh cho ra ngoài.
Đầu tóc vàng vàng, đỏ đỏ, vừa nhìn đã biết tiểu tử này có vấn đề rồi!
Ninh Mẫn bước vào thì phát hiện ánh mắt tiểu tử này đang dừng lại trên người cô, ánh mắt rất thân mật, phát sáng một cách kì lạ.
“Ông nội, cháu đến rồi ạ!”
Ninh Mẫn lên tiếng chào hỏi.
“Ừ, qua đây gặp bà thông gia đi. Tịnh Tịnh, mẹ cháu và em cháu hiếm khi mới đến, cháu ở đây tiếp bà ấy, để ông sai người làm cơm...”
Đông Lục Phúc đứng dậy nhường phòng khách lại cho bọn họ, lúc đi ra còn đóng cửa lại.
Ninh Mẫn cũng không có trả lời, cô vẫn đứng nhìn ba mẹ con người này, dáng vẻ kiều diễm, ánh mắt không ngừng di chuyển trên người ba mẹ con bọn họ:
Triệu Bình Phương đứng lên kèm theo một nụ cười, nhìn thấy biểu tình này giống như bọn họ đến có chuyện nhờ vả; Hàn Lộ mắt lạnh, ánh mắt cảm thấy cực kỳ phiền phức, nhưng cô ta buồn bực thế nào cũng không nói; Hàn Thuần đứng thẳng, ánh mắt say đắm, khóe miệng hơi cong lên giống như vừa vui mừng, vừa khẩn trương vậy.
Không hiểu sao Ninh Mẫn cảm thấy ánh mắt tên Hàn Thuần này nhìn cô không giống như ánh mắt của em trai lâu ngày nhìn thấy chị gái.
Loại ánh mắt này mang theo tính chiếm đoạt, đó là biểu cảm của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ.
Ninh Mẫn không tự chủ được cau mày.
Hàn Tịnh từ nhỏ đã bảo vệ Hàn Thuần, 6 năm trước, cô ấy bị điên nên không thể chăm sóc cậu em này được nữa, cũng không quan tâm việc học hành của cậu ta, nhưng tại sao sau khi tình hình sức khỏe dần hồi phục cô ấy lại không hề muốn gặp lại bất kỳ người nào của Hàn gia, bao gồm cả Hàn Thuần. Ngay cả lúc Hàn Thuần ngồi tù cô ấy cũng không quan tâm, điều này hình như có chút không bình thường.
Lẽ nào 6 năm trước đã xảy ra chuyện gì đó khiến chị em họ trở mặt thành thù sao?