Trong cuộc đời, Ninh Mẫn đã từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, đoạn ái tình này đã từng cho cô cảm thấy sự bình yên và ấm áp, nhưng sau 6 năm, nó vẫn khiến trái tim cô đau đớn.
Có lúc, cô đã nghĩ, nếu biết trước quen Hoắc Khải Hàng sẽ có kết quả như ngày hôm nay, thì có lẽ, có lẽ cô không nên có liên quan với người đàn ông đó. Như vậy, cuộc sống của cô sẽ không bị thay đổi.
Chí ít cô có thể ở bên cạnh ba mẹ mình, sau khi xuất ngũ có thể làm một công việc đơn giản, sau đó sẽ kiếm một người đàn ông có cùng chí hướng và sở thích với mình xây dựng một gia đình nho nhỏ, cuộc sống sớm tối bên nhau, không phải lo sợ cái chết đang đến gần.
Cô đã từng yêu, nhưng hiện thực lại quá tàn nhẫn, cấp trên thì không được phép làm việc theo cảm tính, đứng trước cái “tập thể” và cái “tôi” phát sinh mẫu thuẫn, bắt buộc phải bỏ một trong hai, thì thường họ sẽ bỏ qua cái “tôi” mà hết mình vì cái “tập thể”. Bởi lẽ “Tận Trung Báo Quốc” là trách nhiệm của mỗi công dân.
Nếu như tiếp đó không có mưu đồ, không có gièm pha, thật tâm tận trung thì sẽ được lưu danh sử sách.
Nhưng nếu như có người dùng địa vị của mình để mượn dao giết người, nhổ cỏ tận gốc, vậy cái chết kiểu đó thì ai có thể cam tâm?
Trên đường đi vào nghĩa trang, Ninh Mẫn vẫn luôn nhắm mắt, trong đầu cô, hình ảnh, giọng nói và nụ cười của những thành viên cứ lần lượt hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết, hình ảnh nhỏ nhặt đó cứ góp nhặt từng chút một lại trong cuộc sống, và in sâu trên tờ giấy trắng gọi là sinh mệnh. Nó là sự miêu tả sinh động những trải nghiệm của năm tháng thiếu thời đó.
Bọn họ đã từng cùng nhau chơi đùa giống như người thân trong gia đình, cùng huấn luyện, cùng nghiên cứu đối sách, cùng chia sẻ những hỉ nộ ái ố.
Bọn họ cùng kề vai chiến đấu, trong mỗi nhiệm vụ nguy hiểm đều chăm sóc cho nhau, phối hợp ăn ý với nhau để hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Nhưng đã từng có lúc, bọn họ cùng mặc quần áo đen, tay cầm hoa cúc trắng đến viếng đồng nghiệp không may mắn qua đời, đưa tiễn đồng nghiệp đi nốt quãng đường cuối cùng, chỉ mong bọn bọ có thể ra đi thanh thản.
Nhưng đáng tiếc là, chuyện cho tới hôm nay, ngoại trừ cô ra thì tất cả bọn họ đều không còn, một nhiệm vụ giải cứu khiến bọn họ từng người, từng người phải trả giá bằng sinh mệnh quý báu của mình.
Bánh xe không ngừng chuyển động, Ninh Mẫn dựa lưng vào ghế, trong đầu cô lần lượt hiện lên những cái tên:
Triển Sơ Nhất, nam, 31 tuổi, sở trường phá nổ, gỡ bom, thân thủ linh hoạt, vì cứu thành viên mà bị bom nổ, thịt nát xương tan. Bất cứ ai tận mắt chứng kiến cảnh này đều rơi nước mắt, hài cốt không còn đến một mảnh, đó chính là sự đáng thương vô cùng.
Đến tận bây giờ, cô vẫn không đủ dũng khí trong lúc tỉnh táo để nhớ về cảnh tượng thi thể bị nổ tung dải đầy trên mặt đất đó. Bởi vì, nó khiến người ta đau đớn như bị cắt từng khúc gan khúc ruột.
Đổng Thành Phương, nam, 32 tuổi, sở trường bắn ngắm, giỏi chế tạo súng, đã từng là một tay súng cừ khôi, vì cứu đồng đội anh đã bị bắt sống, sau đó muốn đồng đội trốn thoát, anh đã nhảy xuống bể axit sunfuric, cuối cùng bị chưng khô.
Đến bây giờ, cô cũng không thể tưởng tượng nổi, mùi vị khi sự sống bị ăn mòn từ từ như vậy đáng sợ thế nào?
Trương Gia Nghi, nam, 35 tuổi, thành viên lớn tuổi nhất trong đội, anh mới kết hôn không lâu, đang dự định xuất ngũ, nghe nói cô trở về, anh đã để lại vợ trẻ ở nhà để trở về tổ chức muốn cùng làm việc với cô. Kết quả, vì cứu đồng đội mà trên người anh hằn sâu hàng ngàn vết đạn, sau khi chết lại còn bị bọn chúng phanh thây, mỗi chỗ một mảnh, cực kì bi thảm...
Nghĩ đến trong nhà anh vẫn còn vợ trẻ, trong bụng chị còn đang mang thai sinh mệnh bé bỏng mà cô không cầm nổi nước mắt. Một gia đình hạnh phúc đã bị tan vỡ, cái trách nhiệm này ai có thể gánh được đây?
Châu Vật, nam, 30 tuổi, sở trường thông thạo nhiều ngôn ngữ, đừng nhìn đầu anh nhỏ mà xem thường, anh rất tinh thông các kỹ thuật bắn, thân thủ rất mạnh, tuyệt đối phải khiến người khác phải kinh hãi. Anh là người hay đùa nhất trong đội, nhưng từ nay về sau, Ninh Mẫn cô không thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của anh được nữa. Nhiệm vụ tháng 9 ấy đã khiến anh bị treo cổ, lúc anh ra đi, trên mặt vẫn nở một nụ cười, người đàn ông lạc quan yêu đời ấy cứ như vậy mà biến mất không thể xuất hiện lần nào nữa.
Hoành Vy, nữ, 30 tuổi, chị không phải là bác sĩ nhưng khả năng xử lí vết thương của chị rất giỏi, bình thường chị cứ tĩnh lặng như nước, không thích nói chuyện và thích trốn trong một góc khuất nào đó. Vì cứu Chu Vật - người đàn ông của chị mà chị bị bắt, sau đó còn bị bọn chúng ném từ tầng 10 xuống, thịt nát xương tan...
Chu Vật đã từng nói, nụ cười của Hoành Vy rất quyến rũ, bên trong nó che giấu một loại u buồn nào đó, cả người chị toát lên một mùi hương vô cùng mê hoặc, nhưng chị lại không thích cười, còn Chu Vật lúc nhàn rỗi không có việc gì hay trêu chọc chị. Bọn họ là người yêu và cũng là cộng sự của nhau. Nhưng hôm nay, khoãng thời gian tươi đẹp đó mãi mãi trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa trong kí ức.
Hòa Bình, nam, 32 tuổi, am hiểu ngắm bắn, sở trường thiên về chiến đấu, từ nhỏ đã tập võ, là người có thân thủ tốt nhất trong cả đội, đầu óc anh rất nhanh nhẹ, và anh đã từng là cộng sự tốt nhất của cô.
6 năm trước, lúc cô rời đi, Hòa Bình đã tiếp nhận chức vụ đội trưởng đội hành động đặc biệt Liệp Phong, lúc cô trở về, anh đã rút lui, cam tâm tình nguyện làm đội phó. Nhưng trong lần hành động này, vì cứu cô mà anh bị tử thần cướp đi tính mạng.
Cả đội hành động Liệp Phong vốn có 14 người, 7 năm trước, lúc giải cứu Đệ Nhất thiếu, 4 thành viên đã bị chết, chỉ còn lại 10 người. Sau khi cô rời khỏi đội, có 3 người lần lượt chuyển công tác, xuất ngũ, đến nay chỉ còn lại 6 người. Nhưng do nhiệm vụ lần này không thể hành động với quy mô lớn, lúc tiến hành, cấp trên sợ thành viên cũ và mới không thể phối hợp ăn ý, cho nên các thành viên mới đều không thể tham gia.
Có lẽ là bởi vì, bọn họ đã từng giải cứu thành công Đệ Nhất thiếu cho nên cấp trên cho rằng, lần này bọn họ cũng nhất định có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Huống hồ cả đội cùng nhau phối hợp tác chiến.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, kết quả cuối cùng cả đội đều bị chết.
Không phải vì bọn họ không đủ xuất sắc, không đủ dũng cảm, mà là có người đã dùng kế trong ứng ngoại hợp khiến bọn họ lần lượt tìm đến con đường chết. Bên kia có một kẻ nhất định muốn tất cả bọn họ phải chết.
Và bên bờ vực của sự sống chết, chính quyết định của Hoắc Khải Hàng đã khiến bọn họ bị rơi xuống vực thẳm.
Sau đó, trong quá trình chạy trốn, từng người từng người một chết thảm, không một ai có được cái chết bình thường, bọn họ đều bỏ mạng nơi đất khách quê người, hồn phách không thể trở về quê hương.
Ninh Mẫn đã từng không dám nhớ lại cảnh tượng thảm khốc kia, cảm giác mê man đó đã cướp đi mạng sống từng đồng nghiệp của cô, một thân một mình ở chốn xa lạ, cô cảm thấy chính mình như một cái xác không hồn. Đã từng có lúc, cô muốn một nhát súng kết thúc tất cả. Nhưng cô lại nhớ đến lời của Hòa Bình trước lúc ra đi, anh muốn cô sống tiếp.
Sống đau khổ.
Không một ai có thể biết được, cô đã phải tốn nhiều dũng khí thế nào mới có thể thoát khỏi những hình ảnh tuyệt vọng đó.
Cũng không một ai có thể biết, trái tim cô đã bị tổn thương nặng nề thế nào?
Cô của hiện tại, bề ngoài thì giống như đã hoàn toàn hồi phục, nhưng thực tế, cô vẫn cảm thấy đau như trước, đúng, tim cô vẫn đau, chỉ là cô ngụy trang quá tốt, luôn để mình giống như những người bình thường. Đáng tiếc, những âm hồn bất tán đó vẫn luôn khiến cô cảm thấy sợ hãi.
“Phu nhân, đã đến nghĩa trang rồi!”
Dòng suy nghĩ không biết đã trôi đến nơi nào, sắc mặt vẫn tỉnh táo nhưng tâm tình Ninh Mẫn cuộn trào lên mãnh liệt.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy xe đã dừng hẳn, tài xế A Xán đang quay đầu lại phía cô báo cáo.
Ánh mắt Ninh Mẫn nhìn ra ngoài phía cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi, đất trời giống như một miếng thạch quả màu bạc, tuyết trên đường đã bị xe cán tuyết gạt đi, thời tiết lạnh giá nên người đến nghĩa trang thăm viếng cũng ít, điều này lại càng khiến cảnh vật nơi đây tăng thêm phần lạnh lẽo.
Cô xuống xe.
Đông gia đã phái hai chiếc xe đưa cô đi, một chiếc chở 3 mẹ con Hàn gia, một chiếc chỉ mình cô ngồi. Hai tài xế này đều là vệ sĩ.
Xuất phát từ bản năng vệ sĩ của mình nên lúc xuống xe bọn họ bắt đầu nhìn ngó xung quanh, song song đứng phía sau Ninh Mẫn.
“Tịnh Tịnh, bọn họ cũng đi theo sao?”
Triệu Bình Phương lại gần thấp giọng hỏi.
“Đông tiên sinh đã dặn dò, chúng tôi phải bảo đảm an toàn cho phu nhân, nên một bước cũng không thể rời!”
A Xán mặt mày không thay đổi quay sang nói lại nguyên lời của Đông đại thiếu.
Từng đợt gió thổi qua, Ninh Mẫn cảm thấy có chút lạnh, tay cô tự động giữ chặt lấy áo khoác, bước đi từng bước nhỏ trên đường lớn, lúc A Xán muốn đi theo thì một thanh âm nhẹ nhàng bay tới:
“Đi xa là được. Nếu thật sự có kẻ muốn ngắm bắn tôi thì dù các cậu ở gần cũng vô ích.”
Giọng nói rất bình tĩnh nhưng lại có một luồng sức mạnh phi thường, nó khiến người ta không thể không nghe theo.
A Xán không nhịn được nhìn về phía cô, nhớ đến dáng điệu cầm súng của người phụ nữ này cậu ta cảm thấy cô thật sự không phải người tầm thường.
Ngữ khí đó giống như rất giống với việc cấp trên ra chỉ thị.
Nhưng cô chỉ là một người phụ nữ sống trầm lặng suốt bao nhiêu năm thì làm sao có thể khiến người ta có cảm giác như vậy?
Cuối cùng bọn họ cũng nghe lời cô, không đi gần quá.
Hàn Thuần đi tới, ánh mắt híp lại nhìn A Xán, rồi lại yên lặng đi tiếp.
Sau khi Hàn Trùng chết, tro cốt được mai táng ở Ba Thành, chỗ này là nơi ông sinh ra, lá rụng về cội, Đông gia đã đón tất cả vợ con Hàn Trùng đến Ba Thành, rồi cho bọn họ một căn nhà để bọn họ an cư lập nghiệp.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đi đến trước mộ Hàn Trùng, Triệu Bình Phương lấy ra đồ cúng tế bày trước mộ, châm hương, rồi đưa cho mỗi người một nén.
Nhìn thấy tấm ảnh trên bia đá, Ninh Mẫn ngẩn ra, đột nhiên cô có cảm giác giống như đã từng gặp người này trước kia rồi, chỉ là nhất thời cô không nhớ được.
Cô kính cẩn dập đầu, nếu sau khi chết thật sự có linh hồn thì cái dập đầu này coi như lời xin lỗi của cô đến người quá cố, vì cô mà khiến Hàn Tịnh phải chết. Còn nếu thật sự không có cái linh hồn ấy thì cô muốn thể hiện một phần kính cẩn. Một người nguyện lấy thân để hoàn thành nhiệm vụ, nguyện dùng mạng sống của mình để cứu người khác, đương nhiên đáng nhận được sự tôn kính.
Dập đầu xong thì có tiếng điện thoại vang lên, đó là của Triệu Bình Phương, sau khi bà ta nghe xong thì sắc mặt lập tức lộ ra vẻ khẩn trương, hoảng hốt nhìn xung quanh, hai vệ sĩ của Đông gia cách bọn họ khoảng 200 mét:
“Bọn họ đến rồi!”
“Tại sao không nhìn thấy?” Hàn Lộ cũng nhìn ngó một hồi, “A, có chiếc xe đang tới!”
Lúc này, điện thoại lại vang lên, Triệu Bình Phương lần nữa nghe máy, sau đó trên mặt lộ ra vẻ chần chừ nhìn về phía “Hàn Tịnh” vẫn vô cùng bình tĩnh kia:
“Chiếc xe kia... Bọn họ muốn con lên đó...”
“Vậy sao được! Muốn gặp mặt phải xuống xe chứ!”
Hàn Thuần không đồng ý, họa là ra cậu ta gây ra, nếu như không phải chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của cậu ta và bắt đầu nguy hiểm đến cuộc sống cũng như tính mạng của người nhà cậu ta, thì bất luận thế nào cậu ta cũng không muốn để cô phải mạo hiểm. Suy cho cùng thì đối phương đưa ra điều kiện này cũng có chút kì quái.
Thậm chí cậu ta còn nghi ngờ, cậu ta gặp phải chuyện này căn bản là một cái bẫy, mục tiêu cuối cùng của bọn họ có thể là Hàn Tịnh.
Nếu như suy đoán này là thật, vậy khi Hàn Tịnh lên xe rồi, hậu quả không thể lường trước được.
“Nhưng ngữ khí của bọn họ rất dữ dằn!”
Triệu Bình Phương lộ ra vẻ khó xử, bà ta sao có thể không biết được tính nguy hiểm khi lên chiếc xe đó chứ.
Đang nói chuyện, điện thoại lại vang lên, Triệu Bình Phương nhìn thấy số liền khổ sở nói:
“Bọn họ lại gọi đến...”
“Con muốn nói chuyện với bọn họ...”
Hàn Thuần muốn giật lấy chiếc điện thoại, bất luận thế nào thì cậu ta cũng không thể để cô lên xe. Mấy người này, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Nhưng Ninh Mẫn đã nhanh hơn cậu ta một chút, cô giật lấy, nghe máy, bên trong truyền ra một thanh âm lành lạnh, lộ ra khí thế ra lệnh:
“Tại sao còn chưa đến...”
Rất xa lạ, cô có thể khẳng định rằng: trong kí ức của cô chưa từng nge thấy loại thanh âm thế này.
“Ngươi là ai?”
Ninh Mẫn lãnh đạm hỏi.
“Cô là ai?”
“Hàn Tịnh!”
“Hóa ra cô chính là Đông phu nhân!”
“Hãy nói thẳng luôn đi, không cần phải vòng vo.”
“Đợi!”
Hình như điện thoại được đưa cho một người khác.
Cô đợi một lúc, sau đó bên trong điện thoại truyền dến giọng nói an tĩnh của một người phụ nữ:
“Alo!”
Chỉ một tiếng này đã khiến tâm can Ninh Mẫn run lên.
“Alo!”
Đối phương cũng trầm mặc một lúc, hình như đã bị cái gì đó kích động mà cố gắng hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói ra một câu:
“Nghe nói, Bắc Kinh, Trung Quốc là một nơi nồng nặc mùi của đế vương, Tử Cấm Thành ở đó nguy nga, hùng tráng, lịch sử lâu đời, sau này có cơ hội, chúng ta sẽ cùng đi, đến lúc đó, cô làm hướng dẫn viên cho tôi, được không?”
Câu này, nếu như rơi vào tai người khác đảm bảo sẽ không hiểu đầu đuôi là gì, nhưng nó lại khiến tròng mắt của Ninh Mẫn ngấn lệ, thanh âm thoáng chút đã khàn khàn, không nói được gì, tay cũng run rẩy, bởi vì điều này quá khó tin.
Cô cũng hít một hơi thật sâu, cố gắng đè tảng đá đang chèn ở cổ họng mình xuống, một nụ cười nhàn nhạt truyền ra:
“Đúng, tôi thích Trung Quốc. Nhưng ở đó cũng có điểm tôi không hề thích. Ví dụ như: không khí không hề trong sạch, vào giờ cao điểm, tắt đường kẹt xe thật sự khiến người ta phát điên. Nhất vào tuần lễ vàng thì người người đông nghịt. Nếu muốn đến đó thì nhất định phải chọn vào mùa ít khách...”
“Đợi xuất ngũ tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi. Đến lúc đó tùy cô tổ chức miễn sao có thể mang theo tất cả chúng ta cùng đi. Không đến Vạn Lí Trường Thành không phải hảo hán nha! Thành viên đội chúng ta, nam thì đều là những ông chồng thuần khiết, nam tử hán; nữ thì toàn là nữ anh hùng hào kiệt... Làm sao có thể không đi ngắm chứ...”
Thanh âm run rẩy đó đột nhiên dừng lại, có tiếng khóc tràn ra.
Ninh Mẫn hít vào một hơi thật sâu, rồi từng bước từng bước di đến chiếc Mercedes-Benz thể thao màu đen đỗ ở ven đường, bỏ lại ba mẹ con Hàn gia sau lưng, mắt cô lúc này giống như đã nhòa đi.
Đi đến chỗ chiếc xe thì cửa sau đột nhiên được mở ra, một người đàn ông mặc chiếc áo khoác da đen bước xuống, ngũ quan cực kì anh tuấn, mái tóc ngắn, toát lên vẻ sạch sẽ, hai tay xỏ túi, anh ta dùng một ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy quan sát cô, một lúc sau mới gật đầu với cô, cử chỉ rất phong độ:
“Đông phu nhân?”
“Đúng!”
“Mong chờ đã lâu, mời!”
Ninh Mẫn đang muốn đi vào xe thì Hàn Thuần xông đến giữ cô lại:
“Không thể đi vào.”
Ninh Mẫn nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, còn đưa lại cho cậu ta điện thoại, lúc quay đầu thì bắt gặp hai vệ sĩ Đông gia đang lo lắng chạy qua muốn ngăn cô lại.
Cánh tay giơ lên, Ninh Mẫn thản nhiên nói:
“Các người đứng yên tại chỗ. Tôi có chuyện muốn thương lượng với bọn họ!”
Nói xong, cô cúi người bước vào, người đàn ông áo đen cũng ngồi vào chỗ lái xe.
Một lúc sau, chiếc xe giống như một viên đạn, lao nhanh trong gió lạnh ra ngoài.
Ninh Mẫn không hề ngăn cản, và cũng không có để ý bóng người đang đuổi theo chiếc xe kia, ngẩng đầu lên với ánh mắt tĩnh mịch, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú kia thì những tầng tầng mờ mờ đang vây lấy mắt Ninh Mẫn từng chút từng chút ngưng tụ lại.
Cô không dám tin vào những gì vừa nhìn thấy, trong nháy mắt, nước nước chảy xuống, đầu tiên là một nụ cười, sau đó cô vươn tay ra lau đi dòng nước mắt trên mặt người phụ nữ kia, cảm giác ấm áp này đang nói với cô rằng: Cô ấy thật sự còn sống.
“Biết không? Chuyện khiến tôi hối hận nhất cả đời này chính là đưa mọi người cùng tôi chấp hành nhiệm vụ đáng chết đó. Những ngày này, tôi chỉ mong tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ là một cơn ác mộng, để rồi khi tỉnh dậy, chúng ta vẫn còn trong đội, sống những ngày tháng huấn luyện đơn giản và căng thẳng. Thỉnh thoảng sẽ có một vài nhiệm vụ giúp chúng ta điều hòa cuộc sống có chút buồn tẻ đó.
Nhưng mỗi ngày khi tôi tỉnh mộng, một thân một mình sống nơi xứ lạ, có nhà không thể trở về, sống qua những ngày tháng chui lủi như chó mèo, thật sự lúc đó tôi muốn một phát súng kết thúc tất cả. Mỗi đêm, những cảnh chết chóc thảm khốc đó khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Sau khi tỉnh dậy, cảm giác đau khổ không ngừng cào xé tâm can tôi.
Những đồng nghiệp thân yêu của tôi, nhiệt huyết của bọn họ không thể sôi sục, tiếng cười của bọn họ không thể tỏa sáng, thân thể bọn họ đã bị dẫm đạp, nhưng tôi lại bất lực không thể đưa họ trở về quê hương.
Hài cốt của Sơ Nhất không còn, Thành Phương thì bị chưng khô trong bể axit, cơ thể Gia Nghi dị dạng, Châu Vật bị treo cổ, Hòa Bình liều mạng cứu tôi, còn chị, tận mắt tôi đã nhìn thấy chị bị rơi từ tầng 10 xuống, thì làm sao tôi có thể coi như không có chuyện gì chứ?
Vy, tôi đang nằm mơ sao?”
Chốc lát, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô không phải loại người hay khóc, từ nhỏ cô rất thích cười, 25 năm qua đi, cô hầu như không biết mùi vị của nước mắt như thế nào?
Cho dù 6 năm trước, lúc cô và Hoắc Khải Hàng chia tay, cô cũng không hề rơi nước mắt.
Lúc đó, cô chỉ cảm thấy đau, đau ở tim, đau ở kinh mạch, đau ở trí nhớ, nhưng cô không khóc.
Có lẽ là bởi vì cô quá bình tĩnh và lí trí, giữa cô và hắn có một khoảng cách không thể nào vượt qua.
Nhưng khi cô tận mắt nhìn thấy đồng nghiệp của mình hi sinh, trái tim cô dường như trở nên yếu đuối.
Bởi vì, Hoắc Khải Hàng đã chặt dứt đường sống của bọn họ.
Người yêu năm xưa chính là tòng phạm dẫn đến cái chết của bọn họ. Cho dù hắn chỉ là bất đắc dĩ thì nó cũng là một sự thật không thể chối cãi được.
Nhiệm vụ tháng 9 này đã tàn nhẫn xóa sạch tình yêu của cô đối với Hoắc Khải Hàng, một tình yêu sâu đậm đã trở thành ký ức đau thương trong cuộc đời cô...
Có lúc, cô đã nghĩ, nếu biết trước quen Hoắc Khải Hàng sẽ có kết quả như ngày hôm nay, thì có lẽ, có lẽ cô không nên có liên quan với người đàn ông đó. Như vậy, cuộc sống của cô sẽ không bị thay đổi.
Chí ít cô có thể ở bên cạnh ba mẹ mình, sau khi xuất ngũ có thể làm một công việc đơn giản, sau đó sẽ kiếm một người đàn ông có cùng chí hướng và sở thích với mình xây dựng một gia đình nho nhỏ, cuộc sống sớm tối bên nhau, không phải lo sợ cái chết đang đến gần.
Cô đã từng yêu, nhưng hiện thực lại quá tàn nhẫn, cấp trên thì không được phép làm việc theo cảm tính, đứng trước cái “tập thể” và cái “tôi” phát sinh mẫu thuẫn, bắt buộc phải bỏ một trong hai, thì thường họ sẽ bỏ qua cái “tôi” mà hết mình vì cái “tập thể”. Bởi lẽ “Tận Trung Báo Quốc” là trách nhiệm của mỗi công dân.
Nếu như tiếp đó không có mưu đồ, không có gièm pha, thật tâm tận trung thì sẽ được lưu danh sử sách.
Nhưng nếu như có người dùng địa vị của mình để mượn dao giết người, nhổ cỏ tận gốc, vậy cái chết kiểu đó thì ai có thể cam tâm?
Trên đường đi vào nghĩa trang, Ninh Mẫn vẫn luôn nhắm mắt, trong đầu cô, hình ảnh, giọng nói và nụ cười của những thành viên cứ lần lượt hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết, hình ảnh nhỏ nhặt đó cứ góp nhặt từng chút một lại trong cuộc sống, và in sâu trên tờ giấy trắng gọi là sinh mệnh. Nó là sự miêu tả sinh động những trải nghiệm của năm tháng thiếu thời đó.
Bọn họ đã từng cùng nhau chơi đùa giống như người thân trong gia đình, cùng huấn luyện, cùng nghiên cứu đối sách, cùng chia sẻ những hỉ nộ ái ố.
Bọn họ cùng kề vai chiến đấu, trong mỗi nhiệm vụ nguy hiểm đều chăm sóc cho nhau, phối hợp ăn ý với nhau để hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Nhưng đã từng có lúc, bọn họ cùng mặc quần áo đen, tay cầm hoa cúc trắng đến viếng đồng nghiệp không may mắn qua đời, đưa tiễn đồng nghiệp đi nốt quãng đường cuối cùng, chỉ mong bọn bọ có thể ra đi thanh thản.
Nhưng đáng tiếc là, chuyện cho tới hôm nay, ngoại trừ cô ra thì tất cả bọn họ đều không còn, một nhiệm vụ giải cứu khiến bọn họ từng người, từng người phải trả giá bằng sinh mệnh quý báu của mình.
Bánh xe không ngừng chuyển động, Ninh Mẫn dựa lưng vào ghế, trong đầu cô lần lượt hiện lên những cái tên:
Triển Sơ Nhất, nam, 31 tuổi, sở trường phá nổ, gỡ bom, thân thủ linh hoạt, vì cứu thành viên mà bị bom nổ, thịt nát xương tan. Bất cứ ai tận mắt chứng kiến cảnh này đều rơi nước mắt, hài cốt không còn đến một mảnh, đó chính là sự đáng thương vô cùng.
Đến tận bây giờ, cô vẫn không đủ dũng khí trong lúc tỉnh táo để nhớ về cảnh tượng thi thể bị nổ tung dải đầy trên mặt đất đó. Bởi vì, nó khiến người ta đau đớn như bị cắt từng khúc gan khúc ruột.
Đổng Thành Phương, nam, 32 tuổi, sở trường bắn ngắm, giỏi chế tạo súng, đã từng là một tay súng cừ khôi, vì cứu đồng đội anh đã bị bắt sống, sau đó muốn đồng đội trốn thoát, anh đã nhảy xuống bể axit sunfuric, cuối cùng bị chưng khô.
Đến bây giờ, cô cũng không thể tưởng tượng nổi, mùi vị khi sự sống bị ăn mòn từ từ như vậy đáng sợ thế nào?
Trương Gia Nghi, nam, 35 tuổi, thành viên lớn tuổi nhất trong đội, anh mới kết hôn không lâu, đang dự định xuất ngũ, nghe nói cô trở về, anh đã để lại vợ trẻ ở nhà để trở về tổ chức muốn cùng làm việc với cô. Kết quả, vì cứu đồng đội mà trên người anh hằn sâu hàng ngàn vết đạn, sau khi chết lại còn bị bọn chúng phanh thây, mỗi chỗ một mảnh, cực kì bi thảm...
Nghĩ đến trong nhà anh vẫn còn vợ trẻ, trong bụng chị còn đang mang thai sinh mệnh bé bỏng mà cô không cầm nổi nước mắt. Một gia đình hạnh phúc đã bị tan vỡ, cái trách nhiệm này ai có thể gánh được đây?
Châu Vật, nam, 30 tuổi, sở trường thông thạo nhiều ngôn ngữ, đừng nhìn đầu anh nhỏ mà xem thường, anh rất tinh thông các kỹ thuật bắn, thân thủ rất mạnh, tuyệt đối phải khiến người khác phải kinh hãi. Anh là người hay đùa nhất trong đội, nhưng từ nay về sau, Ninh Mẫn cô không thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của anh được nữa. Nhiệm vụ tháng 9 ấy đã khiến anh bị treo cổ, lúc anh ra đi, trên mặt vẫn nở một nụ cười, người đàn ông lạc quan yêu đời ấy cứ như vậy mà biến mất không thể xuất hiện lần nào nữa.
Hoành Vy, nữ, 30 tuổi, chị không phải là bác sĩ nhưng khả năng xử lí vết thương của chị rất giỏi, bình thường chị cứ tĩnh lặng như nước, không thích nói chuyện và thích trốn trong một góc khuất nào đó. Vì cứu Chu Vật - người đàn ông của chị mà chị bị bắt, sau đó còn bị bọn chúng ném từ tầng 10 xuống, thịt nát xương tan...
Chu Vật đã từng nói, nụ cười của Hoành Vy rất quyến rũ, bên trong nó che giấu một loại u buồn nào đó, cả người chị toát lên một mùi hương vô cùng mê hoặc, nhưng chị lại không thích cười, còn Chu Vật lúc nhàn rỗi không có việc gì hay trêu chọc chị. Bọn họ là người yêu và cũng là cộng sự của nhau. Nhưng hôm nay, khoãng thời gian tươi đẹp đó mãi mãi trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa trong kí ức.
Hòa Bình, nam, 32 tuổi, am hiểu ngắm bắn, sở trường thiên về chiến đấu, từ nhỏ đã tập võ, là người có thân thủ tốt nhất trong cả đội, đầu óc anh rất nhanh nhẹ, và anh đã từng là cộng sự tốt nhất của cô.
6 năm trước, lúc cô rời đi, Hòa Bình đã tiếp nhận chức vụ đội trưởng đội hành động đặc biệt Liệp Phong, lúc cô trở về, anh đã rút lui, cam tâm tình nguyện làm đội phó. Nhưng trong lần hành động này, vì cứu cô mà anh bị tử thần cướp đi tính mạng.
Cả đội hành động Liệp Phong vốn có 14 người, 7 năm trước, lúc giải cứu Đệ Nhất thiếu, 4 thành viên đã bị chết, chỉ còn lại 10 người. Sau khi cô rời khỏi đội, có 3 người lần lượt chuyển công tác, xuất ngũ, đến nay chỉ còn lại 6 người. Nhưng do nhiệm vụ lần này không thể hành động với quy mô lớn, lúc tiến hành, cấp trên sợ thành viên cũ và mới không thể phối hợp ăn ý, cho nên các thành viên mới đều không thể tham gia.
Có lẽ là bởi vì, bọn họ đã từng giải cứu thành công Đệ Nhất thiếu cho nên cấp trên cho rằng, lần này bọn họ cũng nhất định có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Huống hồ cả đội cùng nhau phối hợp tác chiến.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, kết quả cuối cùng cả đội đều bị chết.
Không phải vì bọn họ không đủ xuất sắc, không đủ dũng cảm, mà là có người đã dùng kế trong ứng ngoại hợp khiến bọn họ lần lượt tìm đến con đường chết. Bên kia có một kẻ nhất định muốn tất cả bọn họ phải chết.
Và bên bờ vực của sự sống chết, chính quyết định của Hoắc Khải Hàng đã khiến bọn họ bị rơi xuống vực thẳm.
Sau đó, trong quá trình chạy trốn, từng người từng người một chết thảm, không một ai có được cái chết bình thường, bọn họ đều bỏ mạng nơi đất khách quê người, hồn phách không thể trở về quê hương.
Ninh Mẫn đã từng không dám nhớ lại cảnh tượng thảm khốc kia, cảm giác mê man đó đã cướp đi mạng sống từng đồng nghiệp của cô, một thân một mình ở chốn xa lạ, cô cảm thấy chính mình như một cái xác không hồn. Đã từng có lúc, cô muốn một nhát súng kết thúc tất cả. Nhưng cô lại nhớ đến lời của Hòa Bình trước lúc ra đi, anh muốn cô sống tiếp.
Sống đau khổ.
Không một ai có thể biết được, cô đã phải tốn nhiều dũng khí thế nào mới có thể thoát khỏi những hình ảnh tuyệt vọng đó.
Cũng không một ai có thể biết, trái tim cô đã bị tổn thương nặng nề thế nào?
Cô của hiện tại, bề ngoài thì giống như đã hoàn toàn hồi phục, nhưng thực tế, cô vẫn cảm thấy đau như trước, đúng, tim cô vẫn đau, chỉ là cô ngụy trang quá tốt, luôn để mình giống như những người bình thường. Đáng tiếc, những âm hồn bất tán đó vẫn luôn khiến cô cảm thấy sợ hãi.
“Phu nhân, đã đến nghĩa trang rồi!”
Dòng suy nghĩ không biết đã trôi đến nơi nào, sắc mặt vẫn tỉnh táo nhưng tâm tình Ninh Mẫn cuộn trào lên mãnh liệt.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy xe đã dừng hẳn, tài xế A Xán đang quay đầu lại phía cô báo cáo.
Ánh mắt Ninh Mẫn nhìn ra ngoài phía cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi, đất trời giống như một miếng thạch quả màu bạc, tuyết trên đường đã bị xe cán tuyết gạt đi, thời tiết lạnh giá nên người đến nghĩa trang thăm viếng cũng ít, điều này lại càng khiến cảnh vật nơi đây tăng thêm phần lạnh lẽo.
Cô xuống xe.
Đông gia đã phái hai chiếc xe đưa cô đi, một chiếc chở 3 mẹ con Hàn gia, một chiếc chỉ mình cô ngồi. Hai tài xế này đều là vệ sĩ.
Xuất phát từ bản năng vệ sĩ của mình nên lúc xuống xe bọn họ bắt đầu nhìn ngó xung quanh, song song đứng phía sau Ninh Mẫn.
“Tịnh Tịnh, bọn họ cũng đi theo sao?”
Triệu Bình Phương lại gần thấp giọng hỏi.
“Đông tiên sinh đã dặn dò, chúng tôi phải bảo đảm an toàn cho phu nhân, nên một bước cũng không thể rời!”
A Xán mặt mày không thay đổi quay sang nói lại nguyên lời của Đông đại thiếu.
Từng đợt gió thổi qua, Ninh Mẫn cảm thấy có chút lạnh, tay cô tự động giữ chặt lấy áo khoác, bước đi từng bước nhỏ trên đường lớn, lúc A Xán muốn đi theo thì một thanh âm nhẹ nhàng bay tới:
“Đi xa là được. Nếu thật sự có kẻ muốn ngắm bắn tôi thì dù các cậu ở gần cũng vô ích.”
Giọng nói rất bình tĩnh nhưng lại có một luồng sức mạnh phi thường, nó khiến người ta không thể không nghe theo.
A Xán không nhịn được nhìn về phía cô, nhớ đến dáng điệu cầm súng của người phụ nữ này cậu ta cảm thấy cô thật sự không phải người tầm thường.
Ngữ khí đó giống như rất giống với việc cấp trên ra chỉ thị.
Nhưng cô chỉ là một người phụ nữ sống trầm lặng suốt bao nhiêu năm thì làm sao có thể khiến người ta có cảm giác như vậy?
Cuối cùng bọn họ cũng nghe lời cô, không đi gần quá.
Hàn Thuần đi tới, ánh mắt híp lại nhìn A Xán, rồi lại yên lặng đi tiếp.
Sau khi Hàn Trùng chết, tro cốt được mai táng ở Ba Thành, chỗ này là nơi ông sinh ra, lá rụng về cội, Đông gia đã đón tất cả vợ con Hàn Trùng đến Ba Thành, rồi cho bọn họ một căn nhà để bọn họ an cư lập nghiệp.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đi đến trước mộ Hàn Trùng, Triệu Bình Phương lấy ra đồ cúng tế bày trước mộ, châm hương, rồi đưa cho mỗi người một nén.
Nhìn thấy tấm ảnh trên bia đá, Ninh Mẫn ngẩn ra, đột nhiên cô có cảm giác giống như đã từng gặp người này trước kia rồi, chỉ là nhất thời cô không nhớ được.
Cô kính cẩn dập đầu, nếu sau khi chết thật sự có linh hồn thì cái dập đầu này coi như lời xin lỗi của cô đến người quá cố, vì cô mà khiến Hàn Tịnh phải chết. Còn nếu thật sự không có cái linh hồn ấy thì cô muốn thể hiện một phần kính cẩn. Một người nguyện lấy thân để hoàn thành nhiệm vụ, nguyện dùng mạng sống của mình để cứu người khác, đương nhiên đáng nhận được sự tôn kính.
Dập đầu xong thì có tiếng điện thoại vang lên, đó là của Triệu Bình Phương, sau khi bà ta nghe xong thì sắc mặt lập tức lộ ra vẻ khẩn trương, hoảng hốt nhìn xung quanh, hai vệ sĩ của Đông gia cách bọn họ khoảng 200 mét:
“Bọn họ đến rồi!”
“Tại sao không nhìn thấy?” Hàn Lộ cũng nhìn ngó một hồi, “A, có chiếc xe đang tới!”
Lúc này, điện thoại lại vang lên, Triệu Bình Phương lần nữa nghe máy, sau đó trên mặt lộ ra vẻ chần chừ nhìn về phía “Hàn Tịnh” vẫn vô cùng bình tĩnh kia:
“Chiếc xe kia... Bọn họ muốn con lên đó...”
“Vậy sao được! Muốn gặp mặt phải xuống xe chứ!”
Hàn Thuần không đồng ý, họa là ra cậu ta gây ra, nếu như không phải chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của cậu ta và bắt đầu nguy hiểm đến cuộc sống cũng như tính mạng của người nhà cậu ta, thì bất luận thế nào cậu ta cũng không muốn để cô phải mạo hiểm. Suy cho cùng thì đối phương đưa ra điều kiện này cũng có chút kì quái.
Thậm chí cậu ta còn nghi ngờ, cậu ta gặp phải chuyện này căn bản là một cái bẫy, mục tiêu cuối cùng của bọn họ có thể là Hàn Tịnh.
Nếu như suy đoán này là thật, vậy khi Hàn Tịnh lên xe rồi, hậu quả không thể lường trước được.
“Nhưng ngữ khí của bọn họ rất dữ dằn!”
Triệu Bình Phương lộ ra vẻ khó xử, bà ta sao có thể không biết được tính nguy hiểm khi lên chiếc xe đó chứ.
Đang nói chuyện, điện thoại lại vang lên, Triệu Bình Phương nhìn thấy số liền khổ sở nói:
“Bọn họ lại gọi đến...”
“Con muốn nói chuyện với bọn họ...”
Hàn Thuần muốn giật lấy chiếc điện thoại, bất luận thế nào thì cậu ta cũng không thể để cô lên xe. Mấy người này, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Nhưng Ninh Mẫn đã nhanh hơn cậu ta một chút, cô giật lấy, nghe máy, bên trong truyền ra một thanh âm lành lạnh, lộ ra khí thế ra lệnh:
“Tại sao còn chưa đến...”
Rất xa lạ, cô có thể khẳng định rằng: trong kí ức của cô chưa từng nge thấy loại thanh âm thế này.
“Ngươi là ai?”
Ninh Mẫn lãnh đạm hỏi.
“Cô là ai?”
“Hàn Tịnh!”
“Hóa ra cô chính là Đông phu nhân!”
“Hãy nói thẳng luôn đi, không cần phải vòng vo.”
“Đợi!”
Hình như điện thoại được đưa cho một người khác.
Cô đợi một lúc, sau đó bên trong điện thoại truyền dến giọng nói an tĩnh của một người phụ nữ:
“Alo!”
Chỉ một tiếng này đã khiến tâm can Ninh Mẫn run lên.
“Alo!”
Đối phương cũng trầm mặc một lúc, hình như đã bị cái gì đó kích động mà cố gắng hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói ra một câu:
“Nghe nói, Bắc Kinh, Trung Quốc là một nơi nồng nặc mùi của đế vương, Tử Cấm Thành ở đó nguy nga, hùng tráng, lịch sử lâu đời, sau này có cơ hội, chúng ta sẽ cùng đi, đến lúc đó, cô làm hướng dẫn viên cho tôi, được không?”
Câu này, nếu như rơi vào tai người khác đảm bảo sẽ không hiểu đầu đuôi là gì, nhưng nó lại khiến tròng mắt của Ninh Mẫn ngấn lệ, thanh âm thoáng chút đã khàn khàn, không nói được gì, tay cũng run rẩy, bởi vì điều này quá khó tin.
Cô cũng hít một hơi thật sâu, cố gắng đè tảng đá đang chèn ở cổ họng mình xuống, một nụ cười nhàn nhạt truyền ra:
“Đúng, tôi thích Trung Quốc. Nhưng ở đó cũng có điểm tôi không hề thích. Ví dụ như: không khí không hề trong sạch, vào giờ cao điểm, tắt đường kẹt xe thật sự khiến người ta phát điên. Nhất vào tuần lễ vàng thì người người đông nghịt. Nếu muốn đến đó thì nhất định phải chọn vào mùa ít khách...”
“Đợi xuất ngũ tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi. Đến lúc đó tùy cô tổ chức miễn sao có thể mang theo tất cả chúng ta cùng đi. Không đến Vạn Lí Trường Thành không phải hảo hán nha! Thành viên đội chúng ta, nam thì đều là những ông chồng thuần khiết, nam tử hán; nữ thì toàn là nữ anh hùng hào kiệt... Làm sao có thể không đi ngắm chứ...”
Thanh âm run rẩy đó đột nhiên dừng lại, có tiếng khóc tràn ra.
Ninh Mẫn hít vào một hơi thật sâu, rồi từng bước từng bước di đến chiếc Mercedes-Benz thể thao màu đen đỗ ở ven đường, bỏ lại ba mẹ con Hàn gia sau lưng, mắt cô lúc này giống như đã nhòa đi.
Đi đến chỗ chiếc xe thì cửa sau đột nhiên được mở ra, một người đàn ông mặc chiếc áo khoác da đen bước xuống, ngũ quan cực kì anh tuấn, mái tóc ngắn, toát lên vẻ sạch sẽ, hai tay xỏ túi, anh ta dùng một ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy quan sát cô, một lúc sau mới gật đầu với cô, cử chỉ rất phong độ:
“Đông phu nhân?”
“Đúng!”
“Mong chờ đã lâu, mời!”
Ninh Mẫn đang muốn đi vào xe thì Hàn Thuần xông đến giữ cô lại:
“Không thể đi vào.”
Ninh Mẫn nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, còn đưa lại cho cậu ta điện thoại, lúc quay đầu thì bắt gặp hai vệ sĩ Đông gia đang lo lắng chạy qua muốn ngăn cô lại.
Cánh tay giơ lên, Ninh Mẫn thản nhiên nói:
“Các người đứng yên tại chỗ. Tôi có chuyện muốn thương lượng với bọn họ!”
Nói xong, cô cúi người bước vào, người đàn ông áo đen cũng ngồi vào chỗ lái xe.
Một lúc sau, chiếc xe giống như một viên đạn, lao nhanh trong gió lạnh ra ngoài.
Ninh Mẫn không hề ngăn cản, và cũng không có để ý bóng người đang đuổi theo chiếc xe kia, ngẩng đầu lên với ánh mắt tĩnh mịch, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú kia thì những tầng tầng mờ mờ đang vây lấy mắt Ninh Mẫn từng chút từng chút ngưng tụ lại.
Cô không dám tin vào những gì vừa nhìn thấy, trong nháy mắt, nước nước chảy xuống, đầu tiên là một nụ cười, sau đó cô vươn tay ra lau đi dòng nước mắt trên mặt người phụ nữ kia, cảm giác ấm áp này đang nói với cô rằng: Cô ấy thật sự còn sống.
“Biết không? Chuyện khiến tôi hối hận nhất cả đời này chính là đưa mọi người cùng tôi chấp hành nhiệm vụ đáng chết đó. Những ngày này, tôi chỉ mong tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ là một cơn ác mộng, để rồi khi tỉnh dậy, chúng ta vẫn còn trong đội, sống những ngày tháng huấn luyện đơn giản và căng thẳng. Thỉnh thoảng sẽ có một vài nhiệm vụ giúp chúng ta điều hòa cuộc sống có chút buồn tẻ đó.
Nhưng mỗi ngày khi tôi tỉnh mộng, một thân một mình sống nơi xứ lạ, có nhà không thể trở về, sống qua những ngày tháng chui lủi như chó mèo, thật sự lúc đó tôi muốn một phát súng kết thúc tất cả. Mỗi đêm, những cảnh chết chóc thảm khốc đó khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Sau khi tỉnh dậy, cảm giác đau khổ không ngừng cào xé tâm can tôi.
Những đồng nghiệp thân yêu của tôi, nhiệt huyết của bọn họ không thể sôi sục, tiếng cười của bọn họ không thể tỏa sáng, thân thể bọn họ đã bị dẫm đạp, nhưng tôi lại bất lực không thể đưa họ trở về quê hương.
Hài cốt của Sơ Nhất không còn, Thành Phương thì bị chưng khô trong bể axit, cơ thể Gia Nghi dị dạng, Châu Vật bị treo cổ, Hòa Bình liều mạng cứu tôi, còn chị, tận mắt tôi đã nhìn thấy chị bị rơi từ tầng 10 xuống, thì làm sao tôi có thể coi như không có chuyện gì chứ?
Vy, tôi đang nằm mơ sao?”
Chốc lát, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô không phải loại người hay khóc, từ nhỏ cô rất thích cười, 25 năm qua đi, cô hầu như không biết mùi vị của nước mắt như thế nào?
Cho dù 6 năm trước, lúc cô và Hoắc Khải Hàng chia tay, cô cũng không hề rơi nước mắt.
Lúc đó, cô chỉ cảm thấy đau, đau ở tim, đau ở kinh mạch, đau ở trí nhớ, nhưng cô không khóc.
Có lẽ là bởi vì cô quá bình tĩnh và lí trí, giữa cô và hắn có một khoảng cách không thể nào vượt qua.
Nhưng khi cô tận mắt nhìn thấy đồng nghiệp của mình hi sinh, trái tim cô dường như trở nên yếu đuối.
Bởi vì, Hoắc Khải Hàng đã chặt dứt đường sống của bọn họ.
Người yêu năm xưa chính là tòng phạm dẫn đến cái chết của bọn họ. Cho dù hắn chỉ là bất đắc dĩ thì nó cũng là một sự thật không thể chối cãi được.
Nhiệm vụ tháng 9 này đã tàn nhẫn xóa sạch tình yêu của cô đối với Hoắc Khải Hàng, một tình yêu sâu đậm đã trở thành ký ức đau thương trong cuộc đời cô...