Trong mắt Đông Kỳ, Đông Đình Phong không thích cười. Dáng người cao cao, khỏe mạnh, dễ dàng tung cậu lên không, sau đó vững vàng giữ lấy.
Năm nay, Đông Kỳ 5 tuổi, nhưng cậu đã sớm có kí ức.
Cậu biết, trước đây ba không thích ôm cậu, cũng không muốn ở bên cậu.
Lúc đó, cậu rất ít nhìn thấy khuôn mặt ba, bà nội cũng không thích cậu, trong kí ức của cậu, chỉ có cô Lôi Lôi là bên cạnh cậu nhiều nhất.
Sau này, lúc cậu ốm, ba mới bắt đầu chăm sóc cậu, dùng bàn tay to lớn, ấm áp ấy nắm lấy tay cậu, xoa đầu cậu, và luôn dùng ánh mắt kì lạ để quan sát cậu.
Sau này, ba thỉnh thoảnh đưa cậu đến biệt thự ở. Dạy cậu bơi, cùng cậu đá bóng, chỉ cậu cách chơi cờ, đó là thời gian hạnh phúc nhất của cậu.
Có lúc, ba không nói chuyện, thích yên lặng ngồi đọc sách, cậu học dáng vẻ đó, cũng cầm sách tự nhận chữ, học đếm số, đọc những các loại sách cậu xem hiểu. Có lúc, miệng lưỡi của ba rất lợi hại, khiến người khác sợ hãi.
Cậu nhìn thấy bộ dạng ba giáo huấn người khác, nghiêm mặt, không tức giận nhưng đầy uy hiếp, khiến tất cả mọi người phải cúi đầu, không dám thở mạnh.
Nhưng ba chưa từng lớn tiếng với cậu, có chuyện gì cũng giảng đạo cho cậu, chân thành, rất dân chủ.
Cậu thích ba, đặc biệt thích dáng vẻ lúc ba cười, cánh môi cong lên, tinh thần sảng khoái, ấm áp, đẹp ngây ngất, rất cool.
Nhưng ba thật sự rất ít cười, thỉnh thoáng lúc ba đứng trước bà nội, cậu mới thấy nụ cười ấm áp đó, còn đâu đều là hời hợt, thiếu tự nhiên.
Mấy năm nay, cậu đã quen với nụ cười thản nhiên đó của ba. Nhưng gần đây, thái độ của ba dần thay đổi, bởi vì mẹ, ba bắt đầu thích cười.
Cậu tra trong từ điển bách khoa: Cười là hình thức thể hiện tâm trạng hạnh phúc, vui sướng.
“Mẹ, ba hôm nay tại sao lại vui vẻ như vậy?”
Sau bữa trưa, ba phải đi làm, trước lúc đi còn hôn cậu, sau đó ôm mẹ, rất lâu không chịu buông, hơn nữa còn oán trách một câu:
“Làm sao bây giờ? Hôm nay là ngày tốt của chúng ta? Anh thật sự không muốn đi làm!”
Cậu không biết ý nghĩa “ngày tốt” của ba là gì, chỉ cảm thấy câu nói này có chút hài hước. Mọi người đều gọi ba là kẻ cuồng công việc, một kẻ cuồng công việc cũng có lúc không muốn đi làm sao?
Thật kì lạ…
Mẹ chỉ cười mỉm nhưng rất đẹp, sau đó hôn ba, ba lúc này lại tỉm tủm rời đi.
Đúng, là cười tủm tỉm!
Cậu luôn cảm thấy sáng nay lúc cậu không ở nhà đã xảy ra chuyện gì đó.
Hôm nay, cậu dậy rất sớm, đến tìm mẹ. Chính xác mà nói, lúc tờ mờ sáng cậu đã đứng canh trước phòng ngủ, muốn vào nhưng cửa lại khóa, muốn gõ cửa lại cảm thấy không tốt lắm, mới sáng sớm đã đánh thức người khác, quả thật không lễ phép.
Đây là đạo lí ba dạy cậu, ba nói: Lúc cụ nội đang ngủ, không được làm ồn. Có chuyện gì đều phải đợi người ta dậy mới nói.
Cậu không làm ồn, đầu tiên ra đánh răng rửa mặt, sau đó chạy ra sân chơi bóng, đợi đến lúc đồng hồ điểm 6 giờ 30 phút, mới tiếp tục đến trước cửa phòng. Theo lí mà nói, lúc này ba nên dậy rồi, ba phải đi làm.
Nhưng cậu lại đợi trước của thêm nửa tiếng nữa, mãi mới thấy ba bước ra ngoài, lúc ra, khóe miệng còn cong lên.
Đúng, cậu không nhìn nhầm, mới sáng sớm mà tâm tình ba đã rất vui vẻ.
“Chào buổi sáng, ba!”
Cậu ngước cổ lên chào hỏi.
“Chào buổi sáng, con trai!”
“Tại sao mà ba lại dậy muộn như vậy? Đã quá giờ rồi? Đến ba cũng đi làm muộn, thân là Boss có phải ba cũng nên làm gương cho mọi người không?
Cậu gạt gạt cặp lông mày hỏi.
“Hôm nay ngoại lệ.”
Được thôi, bất cứ chuyện gì đều có ngoại lệ, cậu cũng không có ý kiến, sau đó chỉ chỉ vào trong phòng nói:
“Con có thể vào trong hôn mẹ không? Con muốn chào buổi sáng mẹ!”
“E là không được!”
Đông Đình Phong liền đóng của lại.
“Tại sao?”
Cậu có chút thất vọng: “Mẹ vẫn chưa dậy sao?”
“Đúng!”
“Nhưng mọi hôm đâu vậy! Ba nói với con, ngủ nướng là thói quen không tốt, dậy sớm vận động mới tốt cho sức khỏe!”
“Mẹ rất mệt, cần nghỉ ngơi! Ngủ đủ mới có thể chơi với chúng ta!”
“Nhưng đã ngủ cả đêm, đáng lẽ nên đủ rồi chứ?”
Cậu đột nhiên liếc nhìn, lo lắng hỏi tới:
“Ba, là ba khiến mẹ mệt phải không?”
Ba chớp mắt nhìn cậu:
“Tại sao lại nói vậy?”
“Bà trẻ nói. Nếu ba muốn khiến mẹ sinh em bé phải có thế giới của hai người. Bảo con đừng làm phiền ba mẹ. Bởi vì mẹ sẽ rất mệt, không có sức lực để chăm sóc con. Ba, ba làm thế nào để đặt em gái vào bụng mẹ thế? Lúc trước con muốn tìm hiểu trên mạng, nhưng bà trẻ không cho, còn thu lại máy tính bảng của con.”
Ba hơi kinh ngạc, sau đó cúi đầu cười, xoa xoa đầu cậu.
“Cái này… rất phức tạp…”
“Ba có thể nói cho con biết không?”
Cậu thật sự rất hiếu kì.
“Đi!”
Ba rất nhẫn nại dùng những thuật ngữ rất khoa học để trả lời câu hỏi của cậu.
Cuối cùng ba nói:
“Liên quan đến chuyện này, sau này Tiểu Kỳ sẽ được tiếp xúc. Nhưng trước tiên hai ba con chúng ta phải có giao hẹn được không?”
“Giao hẹn gì ạ?”
“Sau này làm một nam tử hán phải giữ mình trong sạch, mai này lớn lên, chỉ cưới người phụ nữ con thích, chỉ làm chuyện bí mật đó với một mình người con yêu. Không được dễ dãi thử nghiệm. Phải có trách nhiệm với mình và cô gái đó!”
“Đương nhiên là được!”
Cậu không nói hai lời liền đáp ứng, mặc dù cậu cảm thấy hiện tại nói đến chuyện có bạn gái có chút xa vời. Nhưng cậu vẫn ghi nhớ lời của ba.
Ngoài ra, đối với chuyện ba nói, cậu kì thật rất ngạc nhiên, hóa ra một đứa trẻ được sinh ra như vậy!
Cậu còn ngạc nhiên hơn về quá trình tạo thành đứa trẻ, cậu rất lo lắng, có phải vì sinh em gái mà mẹ bị ba “làm” cho mệt chết không? Như vậy cậu không thể nào chơi với mẹ được. Cậu rất buồn, nên lập tức nói một câu:
“Ba, con muốn em gái, nhưng ba cũng đừng bắt mẹ mệt quá!”
Ba vừa nghe liền phì cười dữ dội, ôm cậu xuống lầu.
Lúc ăn sáng, ba nói với cậu:
“Đi ra ngoài đi dạo rồi mua ít sách nhé, giá sách bên này ba không chuẩn bị sách cho con. Buổi sáng nên để mẹ ngủ thêm, như vậy mới tốt cho việc sinh em bé.”
Cậu không hai lời liền đáp ứng, không đến làm phiền mẹ.
Vừa đi đã đến trưa, lúc quay về là 12 giờ hơn, vừa vào cửa đã nhìn thấy ba mỉm cười mãn nguyện ôm mẹ.
Tại sao ba lại vui vẻ như vậy?
Ba như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy xa lạ, nhưng không khí này lại khiến cậu thích thú…
*****
“Mẹ, mẹ, nước tràn ra rồi!”
Đông Kỳ phát hiện mẹ không trả lời câu hỏi của cậu mà đang thất thần, từ sau khi mẹ nhận một cuộc điện thoại thì liền như vậy, tinh thần có chút hốt hoảng, mẹ vẫn đang rót nước, cốc nước đã đầy, nhưng mẹ không định dừng lại.
“Xin lỗi, con yêu, mẹ đang có tâm sự…”
Mẹ vội vàng đặt lại cốc nước, đi tìm rẻ lau.
Mẹ lau rất từ từ, giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, lông mày vẫn cau lại, thật sự không giống lúc ba còn ở đây.
Mẹ bị sao vậy?
Cuộc điện thoại đó là ai gọi đến?
***
Có người nói, cuộc đời giống như một vở kịch, lúc hạ lúc lên, bi thương ly hợp, có chìm có nổi, bạn nghĩ nó là thật thì nó có thể là giả, bạn cho nó là giả thì nó có thể là thật. Thật thật giả giả dựa vào kĩ xảo. Kịch giả làm thật, kịch thật hát giả, sinh trong một tấm kịch, ai có thể nhìn rõ mười mươi.
Có người nói, cuộc đời là ván cờ, tiến cờ dễ nhưng lựa chọn lại khó, đánh cờ dễ nhưng thắng cờ khó, nhận cờ dễ nhưng biết cờ khó, biết cờ dễ nhưng giải cờ khó… Giải cờ, thích cờ mới phát hiện chính mình cũng chỉ là một con cờ nhỏ bé, như vậy trong lòng sẽ có suy nghĩ gì?
Tân hôn, nam nhân nhiệt tình như lửa, từ góc độ sinh lí mà nói, đó là bình thường. Ninh Mẫn biết được, Đông Đình Phong rất mê luyến cơ thể mình, hết lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi đòi hỏi.
Hắn giống như nóng lòng khiến cô mang thai, cô cũng không dùng bất cứ biện pháp nào, cô nói với chính mình, tất cả thuận theo tự nhiên. Cô tận tình hưởng thụ kì nghỉ, hưởng thụ cuộc sống bình yên, hưởng thụ người đàn ông có thể khiến mình có cảm giác kích thích, hưởng thụ cuộc sống hôn nhân. Tất cả được 7 ngày.
Đúng, cô cho mình một kì nghỉ 7 ngày.
Đêm đầu tiên tân hôm, bọn họ hầu như tiêu tốn cả đêm lăn qua lăn lại, cô chủ động nhào đến, do cô khiến người đàn ông này kích thích trước, và hắn nhiệt tình phối hợp.
Cuối cùng, hắn lật cơ thể đang run rẩy của cô xuống cười:
“Làm thế nào đây? Em khiến anh mê luyến cơ thể này đến chết rồi…”
“Ngủ một chút đi, anh cho rằng anh là người sắt ư? Có thể thức suốt 24 tiếng sao?”
“Muốn ăn em, không ngủ được!”
“Đừng ồn, sớm làm xong việc đi, nếu như có thời gian còn đi cùng em đi chơi, sau đó chúng ta nên về nước. Có vài chuyện em không muốn lại chạy trốn…”
Giây phút này, cô ôm lấy cổ hắn, nơi tiếp giáp da thịt là một mảnh nóng rực.
“Em muốn làm gì?”
“Chẳng phải cần tổ chức hôn lễ sao? Em dẫn anh vể ra mắt gia đình…”
Ra mắt gia đình là điều tất nhiên, mấy năm nay cô đã bất hiếu, chuyện lấy chồng quan trọng như vậy, cô phải nhận được lời chúc phúc từ ba mẹ, đến lúc đó mới giải quyết được nhưng chuyện khác.
“Xem ra, tiếp theo anh phải tìm hiểu sở thích của bố mẹ vợ rồi! Phải khiến họ thích, anh mới có thể thuận lợi lấy được con gái cưng của họ…”
Ánh mắt hắn lóe lên, trong lòng hiểu rõ, ý nghĩ của việc quay về là gì, hôn nhân của bọn họ sẽ phải trải qua những thử thách khó khăn.
Những khó khăn này sớm muộn gì bọn họ cũng phải đối mặt. Chỉ có trải qua con đường nguy hiểm này, bọn họ mới trở về được cuộc sống bình yên.
“Anh đã lấy được rồi đó!”
Cô bất đắc dĩ thở dài, ngón tay nhẹ nhàng vạch trên trán hắn.
“Trong mắt anh, nhận được sự cho phép của người nhà em mới là quan trọng. Anh sẽ chân thành đối xử. Nói vói anh đi, ba mẹ em là người thế nào?”
“Ba em là người rất rộng lượng, nhưng cũng rất cứng nhắc, ba em chính trực, không thích tính toán chi li, cũng không thích tranh đấu gay gắt, ông chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình; mẹ em là quân y, phụ trách ngoại khoa… Bọn họ đều rất tốt… Chỉ là, chỉ là em đã mất tích quá lâu… Nhất định bọn họ đã rất lo lắng… Hay là em nên gọi điện về nhà nói với họ một tiếng…”
Ngữ khí của cô rất do dự, một khi gọi về, tất cả sẽ không còn yên ổn.
“Vậy tại sao em không về?”
“Em không dám!”
“Tại sao không dám!”
“Chuyện này sẽ liên lụy đến rất nhiều người!”
“Liên lụy thế nào?”
“Em sợ ba mẹ em, người nhà em, còn có Vãn Vãn… Kể cả bây giờ, em vẫn sợ.”
“Không thể nói với anh sao?”
“Tạm thời không muốn nói. Trước khi quay về, em muốn yên tĩnh sống cuộc sống an lành, em phải tích lũy sức lực và dũng khí…”
“Được, vậy không nói nữa, đợi đến lúc em muốn nói thì hãy nói với anh!”
Hắn cầm lấy tay cô, hôn nhẹ lên một cái, rồi lại hôn vào chiếc nhẫn đó: “Anh sẽ bên cạnh em mãi mãi. Sau này, mọi chuyện đều có anh lo!”
Lời hứa này khiến cô cảm thấy ấm áp. Nhưng câu nói tức giận trong cuộc gọi với ông nội là gì?
Vì báo thù. Người đàn ông này muốn báo thù ai?
Hoắc Khải Hàng sao?
Hay là Hoắc gia?
Lúc trước hắn đã từng thừa nhận, Đông gia và Hoắc gia có thù hận, không kém cô chút nào.
Không thể không nói, tiếng quát đó của Đông Lục Phúc khiến tim cô run sợ.
Nhưng Đông Lục Phúc cũng không trả lời, trực tiếp cúp máy, khiến cô càng hoài nghi.
Cô nên hỏi người đàn ông này sao: Đông Đình Phong, anh lấy tôi là bởi vì thích, bởi vì yêu, hay còn bởi vì mục đích khác?
Năm nay, Đông Kỳ 5 tuổi, nhưng cậu đã sớm có kí ức.
Cậu biết, trước đây ba không thích ôm cậu, cũng không muốn ở bên cậu.
Lúc đó, cậu rất ít nhìn thấy khuôn mặt ba, bà nội cũng không thích cậu, trong kí ức của cậu, chỉ có cô Lôi Lôi là bên cạnh cậu nhiều nhất.
Sau này, lúc cậu ốm, ba mới bắt đầu chăm sóc cậu, dùng bàn tay to lớn, ấm áp ấy nắm lấy tay cậu, xoa đầu cậu, và luôn dùng ánh mắt kì lạ để quan sát cậu.
Sau này, ba thỉnh thoảnh đưa cậu đến biệt thự ở. Dạy cậu bơi, cùng cậu đá bóng, chỉ cậu cách chơi cờ, đó là thời gian hạnh phúc nhất của cậu.
Có lúc, ba không nói chuyện, thích yên lặng ngồi đọc sách, cậu học dáng vẻ đó, cũng cầm sách tự nhận chữ, học đếm số, đọc những các loại sách cậu xem hiểu. Có lúc, miệng lưỡi của ba rất lợi hại, khiến người khác sợ hãi.
Cậu nhìn thấy bộ dạng ba giáo huấn người khác, nghiêm mặt, không tức giận nhưng đầy uy hiếp, khiến tất cả mọi người phải cúi đầu, không dám thở mạnh.
Nhưng ba chưa từng lớn tiếng với cậu, có chuyện gì cũng giảng đạo cho cậu, chân thành, rất dân chủ.
Cậu thích ba, đặc biệt thích dáng vẻ lúc ba cười, cánh môi cong lên, tinh thần sảng khoái, ấm áp, đẹp ngây ngất, rất cool.
Nhưng ba thật sự rất ít cười, thỉnh thoáng lúc ba đứng trước bà nội, cậu mới thấy nụ cười ấm áp đó, còn đâu đều là hời hợt, thiếu tự nhiên.
Mấy năm nay, cậu đã quen với nụ cười thản nhiên đó của ba. Nhưng gần đây, thái độ của ba dần thay đổi, bởi vì mẹ, ba bắt đầu thích cười.
Cậu tra trong từ điển bách khoa: Cười là hình thức thể hiện tâm trạng hạnh phúc, vui sướng.
“Mẹ, ba hôm nay tại sao lại vui vẻ như vậy?”
Sau bữa trưa, ba phải đi làm, trước lúc đi còn hôn cậu, sau đó ôm mẹ, rất lâu không chịu buông, hơn nữa còn oán trách một câu:
“Làm sao bây giờ? Hôm nay là ngày tốt của chúng ta? Anh thật sự không muốn đi làm!”
Cậu không biết ý nghĩa “ngày tốt” của ba là gì, chỉ cảm thấy câu nói này có chút hài hước. Mọi người đều gọi ba là kẻ cuồng công việc, một kẻ cuồng công việc cũng có lúc không muốn đi làm sao?
Thật kì lạ…
Mẹ chỉ cười mỉm nhưng rất đẹp, sau đó hôn ba, ba lúc này lại tỉm tủm rời đi.
Đúng, là cười tủm tỉm!
Cậu luôn cảm thấy sáng nay lúc cậu không ở nhà đã xảy ra chuyện gì đó.
Hôm nay, cậu dậy rất sớm, đến tìm mẹ. Chính xác mà nói, lúc tờ mờ sáng cậu đã đứng canh trước phòng ngủ, muốn vào nhưng cửa lại khóa, muốn gõ cửa lại cảm thấy không tốt lắm, mới sáng sớm đã đánh thức người khác, quả thật không lễ phép.
Đây là đạo lí ba dạy cậu, ba nói: Lúc cụ nội đang ngủ, không được làm ồn. Có chuyện gì đều phải đợi người ta dậy mới nói.
Cậu không làm ồn, đầu tiên ra đánh răng rửa mặt, sau đó chạy ra sân chơi bóng, đợi đến lúc đồng hồ điểm 6 giờ 30 phút, mới tiếp tục đến trước cửa phòng. Theo lí mà nói, lúc này ba nên dậy rồi, ba phải đi làm.
Nhưng cậu lại đợi trước của thêm nửa tiếng nữa, mãi mới thấy ba bước ra ngoài, lúc ra, khóe miệng còn cong lên.
Đúng, cậu không nhìn nhầm, mới sáng sớm mà tâm tình ba đã rất vui vẻ.
“Chào buổi sáng, ba!”
Cậu ngước cổ lên chào hỏi.
“Chào buổi sáng, con trai!”
“Tại sao mà ba lại dậy muộn như vậy? Đã quá giờ rồi? Đến ba cũng đi làm muộn, thân là Boss có phải ba cũng nên làm gương cho mọi người không?
Cậu gạt gạt cặp lông mày hỏi.
“Hôm nay ngoại lệ.”
Được thôi, bất cứ chuyện gì đều có ngoại lệ, cậu cũng không có ý kiến, sau đó chỉ chỉ vào trong phòng nói:
“Con có thể vào trong hôn mẹ không? Con muốn chào buổi sáng mẹ!”
“E là không được!”
Đông Đình Phong liền đóng của lại.
“Tại sao?”
Cậu có chút thất vọng: “Mẹ vẫn chưa dậy sao?”
“Đúng!”
“Nhưng mọi hôm đâu vậy! Ba nói với con, ngủ nướng là thói quen không tốt, dậy sớm vận động mới tốt cho sức khỏe!”
“Mẹ rất mệt, cần nghỉ ngơi! Ngủ đủ mới có thể chơi với chúng ta!”
“Nhưng đã ngủ cả đêm, đáng lẽ nên đủ rồi chứ?”
Cậu đột nhiên liếc nhìn, lo lắng hỏi tới:
“Ba, là ba khiến mẹ mệt phải không?”
Ba chớp mắt nhìn cậu:
“Tại sao lại nói vậy?”
“Bà trẻ nói. Nếu ba muốn khiến mẹ sinh em bé phải có thế giới của hai người. Bảo con đừng làm phiền ba mẹ. Bởi vì mẹ sẽ rất mệt, không có sức lực để chăm sóc con. Ba, ba làm thế nào để đặt em gái vào bụng mẹ thế? Lúc trước con muốn tìm hiểu trên mạng, nhưng bà trẻ không cho, còn thu lại máy tính bảng của con.”
Ba hơi kinh ngạc, sau đó cúi đầu cười, xoa xoa đầu cậu.
“Cái này… rất phức tạp…”
“Ba có thể nói cho con biết không?”
Cậu thật sự rất hiếu kì.
“Đi!”
Ba rất nhẫn nại dùng những thuật ngữ rất khoa học để trả lời câu hỏi của cậu.
Cuối cùng ba nói:
“Liên quan đến chuyện này, sau này Tiểu Kỳ sẽ được tiếp xúc. Nhưng trước tiên hai ba con chúng ta phải có giao hẹn được không?”
“Giao hẹn gì ạ?”
“Sau này làm một nam tử hán phải giữ mình trong sạch, mai này lớn lên, chỉ cưới người phụ nữ con thích, chỉ làm chuyện bí mật đó với một mình người con yêu. Không được dễ dãi thử nghiệm. Phải có trách nhiệm với mình và cô gái đó!”
“Đương nhiên là được!”
Cậu không nói hai lời liền đáp ứng, mặc dù cậu cảm thấy hiện tại nói đến chuyện có bạn gái có chút xa vời. Nhưng cậu vẫn ghi nhớ lời của ba.
Ngoài ra, đối với chuyện ba nói, cậu kì thật rất ngạc nhiên, hóa ra một đứa trẻ được sinh ra như vậy!
Cậu còn ngạc nhiên hơn về quá trình tạo thành đứa trẻ, cậu rất lo lắng, có phải vì sinh em gái mà mẹ bị ba “làm” cho mệt chết không? Như vậy cậu không thể nào chơi với mẹ được. Cậu rất buồn, nên lập tức nói một câu:
“Ba, con muốn em gái, nhưng ba cũng đừng bắt mẹ mệt quá!”
Ba vừa nghe liền phì cười dữ dội, ôm cậu xuống lầu.
Lúc ăn sáng, ba nói với cậu:
“Đi ra ngoài đi dạo rồi mua ít sách nhé, giá sách bên này ba không chuẩn bị sách cho con. Buổi sáng nên để mẹ ngủ thêm, như vậy mới tốt cho việc sinh em bé.”
Cậu không hai lời liền đáp ứng, không đến làm phiền mẹ.
Vừa đi đã đến trưa, lúc quay về là 12 giờ hơn, vừa vào cửa đã nhìn thấy ba mỉm cười mãn nguyện ôm mẹ.
Tại sao ba lại vui vẻ như vậy?
Ba như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy xa lạ, nhưng không khí này lại khiến cậu thích thú…
*****
“Mẹ, mẹ, nước tràn ra rồi!”
Đông Kỳ phát hiện mẹ không trả lời câu hỏi của cậu mà đang thất thần, từ sau khi mẹ nhận một cuộc điện thoại thì liền như vậy, tinh thần có chút hốt hoảng, mẹ vẫn đang rót nước, cốc nước đã đầy, nhưng mẹ không định dừng lại.
“Xin lỗi, con yêu, mẹ đang có tâm sự…”
Mẹ vội vàng đặt lại cốc nước, đi tìm rẻ lau.
Mẹ lau rất từ từ, giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, lông mày vẫn cau lại, thật sự không giống lúc ba còn ở đây.
Mẹ bị sao vậy?
Cuộc điện thoại đó là ai gọi đến?
***
Có người nói, cuộc đời giống như một vở kịch, lúc hạ lúc lên, bi thương ly hợp, có chìm có nổi, bạn nghĩ nó là thật thì nó có thể là giả, bạn cho nó là giả thì nó có thể là thật. Thật thật giả giả dựa vào kĩ xảo. Kịch giả làm thật, kịch thật hát giả, sinh trong một tấm kịch, ai có thể nhìn rõ mười mươi.
Có người nói, cuộc đời là ván cờ, tiến cờ dễ nhưng lựa chọn lại khó, đánh cờ dễ nhưng thắng cờ khó, nhận cờ dễ nhưng biết cờ khó, biết cờ dễ nhưng giải cờ khó… Giải cờ, thích cờ mới phát hiện chính mình cũng chỉ là một con cờ nhỏ bé, như vậy trong lòng sẽ có suy nghĩ gì?
Tân hôn, nam nhân nhiệt tình như lửa, từ góc độ sinh lí mà nói, đó là bình thường. Ninh Mẫn biết được, Đông Đình Phong rất mê luyến cơ thể mình, hết lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi đòi hỏi.
Hắn giống như nóng lòng khiến cô mang thai, cô cũng không dùng bất cứ biện pháp nào, cô nói với chính mình, tất cả thuận theo tự nhiên. Cô tận tình hưởng thụ kì nghỉ, hưởng thụ cuộc sống bình yên, hưởng thụ người đàn ông có thể khiến mình có cảm giác kích thích, hưởng thụ cuộc sống hôn nhân. Tất cả được 7 ngày.
Đúng, cô cho mình một kì nghỉ 7 ngày.
Đêm đầu tiên tân hôm, bọn họ hầu như tiêu tốn cả đêm lăn qua lăn lại, cô chủ động nhào đến, do cô khiến người đàn ông này kích thích trước, và hắn nhiệt tình phối hợp.
Cuối cùng, hắn lật cơ thể đang run rẩy của cô xuống cười:
“Làm thế nào đây? Em khiến anh mê luyến cơ thể này đến chết rồi…”
“Ngủ một chút đi, anh cho rằng anh là người sắt ư? Có thể thức suốt 24 tiếng sao?”
“Muốn ăn em, không ngủ được!”
“Đừng ồn, sớm làm xong việc đi, nếu như có thời gian còn đi cùng em đi chơi, sau đó chúng ta nên về nước. Có vài chuyện em không muốn lại chạy trốn…”
Giây phút này, cô ôm lấy cổ hắn, nơi tiếp giáp da thịt là một mảnh nóng rực.
“Em muốn làm gì?”
“Chẳng phải cần tổ chức hôn lễ sao? Em dẫn anh vể ra mắt gia đình…”
Ra mắt gia đình là điều tất nhiên, mấy năm nay cô đã bất hiếu, chuyện lấy chồng quan trọng như vậy, cô phải nhận được lời chúc phúc từ ba mẹ, đến lúc đó mới giải quyết được nhưng chuyện khác.
“Xem ra, tiếp theo anh phải tìm hiểu sở thích của bố mẹ vợ rồi! Phải khiến họ thích, anh mới có thể thuận lợi lấy được con gái cưng của họ…”
Ánh mắt hắn lóe lên, trong lòng hiểu rõ, ý nghĩ của việc quay về là gì, hôn nhân của bọn họ sẽ phải trải qua những thử thách khó khăn.
Những khó khăn này sớm muộn gì bọn họ cũng phải đối mặt. Chỉ có trải qua con đường nguy hiểm này, bọn họ mới trở về được cuộc sống bình yên.
“Anh đã lấy được rồi đó!”
Cô bất đắc dĩ thở dài, ngón tay nhẹ nhàng vạch trên trán hắn.
“Trong mắt anh, nhận được sự cho phép của người nhà em mới là quan trọng. Anh sẽ chân thành đối xử. Nói vói anh đi, ba mẹ em là người thế nào?”
“Ba em là người rất rộng lượng, nhưng cũng rất cứng nhắc, ba em chính trực, không thích tính toán chi li, cũng không thích tranh đấu gay gắt, ông chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình; mẹ em là quân y, phụ trách ngoại khoa… Bọn họ đều rất tốt… Chỉ là, chỉ là em đã mất tích quá lâu… Nhất định bọn họ đã rất lo lắng… Hay là em nên gọi điện về nhà nói với họ một tiếng…”
Ngữ khí của cô rất do dự, một khi gọi về, tất cả sẽ không còn yên ổn.
“Vậy tại sao em không về?”
“Em không dám!”
“Tại sao không dám!”
“Chuyện này sẽ liên lụy đến rất nhiều người!”
“Liên lụy thế nào?”
“Em sợ ba mẹ em, người nhà em, còn có Vãn Vãn… Kể cả bây giờ, em vẫn sợ.”
“Không thể nói với anh sao?”
“Tạm thời không muốn nói. Trước khi quay về, em muốn yên tĩnh sống cuộc sống an lành, em phải tích lũy sức lực và dũng khí…”
“Được, vậy không nói nữa, đợi đến lúc em muốn nói thì hãy nói với anh!”
Hắn cầm lấy tay cô, hôn nhẹ lên một cái, rồi lại hôn vào chiếc nhẫn đó: “Anh sẽ bên cạnh em mãi mãi. Sau này, mọi chuyện đều có anh lo!”
Lời hứa này khiến cô cảm thấy ấm áp. Nhưng câu nói tức giận trong cuộc gọi với ông nội là gì?
Vì báo thù. Người đàn ông này muốn báo thù ai?
Hoắc Khải Hàng sao?
Hay là Hoắc gia?
Lúc trước hắn đã từng thừa nhận, Đông gia và Hoắc gia có thù hận, không kém cô chút nào.
Không thể không nói, tiếng quát đó của Đông Lục Phúc khiến tim cô run sợ.
Nhưng Đông Lục Phúc cũng không trả lời, trực tiếp cúp máy, khiến cô càng hoài nghi.
Cô nên hỏi người đàn ông này sao: Đông Đình Phong, anh lấy tôi là bởi vì thích, bởi vì yêu, hay còn bởi vì mục đích khác?