Trên tấm hình.
Mặt Đông Đình Phong không thay đổi, mắt Hoắc thiếu cũn lạnh lùng để làm ngụy trang, ánh mắt mơ hồ tỏa sáng, có vui mừng, có dịu dàng, Ninh Mẫn thông minh, mặt thấy tình yêu.
Trên mặt hiện lên dòng chữ trang trọng: Đông thiếu, giúp anh thành công, hành vi quân tử.
Mí mắt anh giật vài cái, cực kỳ áp lực, cực kỳ chua xót, đáy mắt gợn sóng bốc lên.
Không người chồng nào yêu vợ nhưng lại nhận chấp nhận ảnh chụp khỏa thân của vợ, mà lại không có biểu cảm gì.
Hắn, lại càng không thể chấp nhận được.
Vì thế, hắn yên lặng một hồi, cầm di động lên, buông lỏng, ngoán tay lướt trên màn hình, bấm số điện thoại bấm xong rồi lạ xóa.
Đông kỳ sau khi đi toilet xong, thấy vậy liền kêu: “ Ba ba, ba làm sao vậy?”
Đông Đình Phong ngẩng đầu, mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh: “ Không có gì, có đói bụng không, chúng ta đi ăn chút gì đi.”
Con gái lách vào lòng hắn: “ Ba, hiện tại con nghĩ không phải là chuyện đói bụng, không phải là hôm nay chúng ta đi Đông Ngải? Ngày mai là giao thừa rồi!”
“ Ừ, việc này, chúng ta cũng không biết có đi không nữa. Chúng ta đợi mẹ về rồi mới có thể đi!”
“ Thì ba gọi điện cho mẹ về không được sao?”
Hắn nghe vậy, nhìn trong mắt con, chỉ sợ việc tối nay không có bình thường. Trên thực tế, nó rất phức tạp. Bởi vì tình cảm của con người rất phức tạp.
“ Không thể làm như vậy!”
“ Vì cái gì?”
“ Bây giờ, ba để cho mẹ con lựa chọn. Không thể mỗi lần ba đều chủ động, mà mẹ chỉ bị động. Mẹ con cần hiểu rõ lòng mình.” Quyền quyết định, không phải nằm trong tay hắn.
Đâylà lần đầu tiên, cảm nhận được, vận mệnh hắn không thể nắm giữ được.
Phòng giám hộ. Ninh Mẫn không động đậy, đứng im tại chỗ.
Vì thế, cô dưới thân của nam nhân này, cô cảm thấy nụ hôn, hôn cho đến khi than thể cô run rẩy, vô lực.
Nó rất quen thuoccj, đập vào mắt, cô nhớ đến nụ hôn đầu tiên, nhớ đên vô số lần mà anh đã hôn nhưng cô đã quên.
Anh từng nói, hai người bọn họ sẽ bắt đầu lại bằng nụ hôn, cực kỳ ăn ý. Những việc đã làm, đều làm ở trên người, đơn giản nhất là nụ hôn, đên quấn quýt đầu lưỡi, hôn sâu… Bọn họ thường xuyên luyện tập.
Anh từng hôn cô đến nỗi cô không thở được.
Bây giờ, cô thực sự cảm nhận được, môi của anh, có chút khô nứt, có phần quấn quýt.
Cô nghĩ muốn đẩy ra, nhưng anh dùng lực ôm, cô không dám dùng sức, sợ anh giận.
Sau một lúc, anh buông tay, thở khẽ, ánh mắt nhu hòa, giọng nói khan khan, ánh mắt dò xét, không muốn buông tha bất cứ biểu tình gì trên mặt anh nói: “ Chuyện này anh đã tưởng tượng rất nhiều. Rất nhiều lần, ở trong giấc mơ của anh, anh thấy em về, anh ôm em, không nỡ buông ra. Trên đời này, việc để anh chú ý quá ít. Anh chỉ thích một người con gái, trong cuộc sống sau này, tìm một chút niềm vui, khi rảnh rỗi, sẽ đi chung quanh một chút. Anh trả giá nhiều như vậy, không phải là quyền lực, mà chỉ là cuộc sống bình thường thôi, có một gia đình đơn giản. Nhưng mà tại sao lại không được.”
Bàn tay anh đang xoa ngực của cô, trước kia, giống như nam sinh, hiện tại rất mềm, càng làm cho anh mê muội.
Cô yên tĩnh nghe, không giống như trước, khi hôn sâu, mí mắt cười.
Nghe vậy, làm cho người ta cảm thấy xa lạ, giữa bọn cô, đã xa nhau lâu như vậy, mới gặp nhau lại một chút. Anh đã chắc rằng anh yêu cô.
“ Bây giờ, chúng ta đi Úc trước, anh đã nói với ba, Ba anh hỏi: Vinh dự gia tộc, cùng một gia đình nhỏ, anh chọn cái nào?”
“ Anh nói, ba, vì gia tộc mà sống, thật sự rất mệt mỏi, sáu năm trước, anh đã một lần hi sinh vì gia tộc. Bây giờ, anh muốn cho bản than một sự lứa chọn.”
“ Ba anh lại hỏi: Con không có quyền lựa chọn gia tộc? Bởi vì con đang ở trong gia tộc này, cho nên, dù con không lấy, thì người khác sẽ lấu mất, con sẽ mất hết toàn bộ.”
“ Anh nói: Trên đời này, có rất nhiều người, không cần sự coi trọng của gia tộc, nhưng họ sống rất hạnh phúc, vì sao con cứ phải bám lấy nó?”
“ Ba anh lắc đầu, mỗi người đều có dục vọng của mình. Đừng nghĩ rằng người bình thường sẽ hạnh phúc. Con cái sau này của mình, cũng phải làm như vậy. Huống chi con họ Hoắc. Từ nhỏ con đã phải trả giá rất nhiều.”
“ Anh nói: Ba, việc con họ Hoắc hay không không có liên quan, họ Hoắc ham muốn chiếm giữ rất lớn. Một người, sống trên đời này, giống như một hành trình. Nếu mình muốn cuộc hành trình của mình xa hoa, giỏi hơn người ta, vậy trong hành lý của ba phải bỏ rất nhiều thứ. Mấy thứ đó sẽ làm cho ba mệt mỏi. Nếu ba giảm bớt đi, ba có thể thấy được nhiều cảnh đẹp hơn. Chủ yếu là quan điểm của mỗi người thôi.”
“ Ba anh trầm mặc một hồi, nói: “ Nếu mới có sáu năm mà con đã hiểu đạo lý này, có lẽ số mệnh của con không phải như vậy. Mà bây giờ, con tin rằng con có thể kiếm được tất cả những thứ con bỏ lỡ sao?”
“ Anh nói, trên đời này không có gì là tuyệt đối. Ba, nếu con tiếp tục tranh giành. Con sẽ hối hận cả đời. Cuộc đời chỉ có trăm năm, nói dài thì cũng dài, nếu so sánh với vũ trụ, nó chỉ là nháy mắt. Nếu đấu thắng thì con có tất cả, nếu con thua, con chỉ có hai bàn tay trắng. Mỗi người có một kết quả. Đối với sự hy vọng của ba, con sẽ làm ba thấy vọng rồi, con muốn có thời gian hạnh phúc và ấm áp. Ba, lúc ba và mẹ kết hôn, con không thấy hai người hạnh phúc. Lúc nhỏ, con không có thể làm được, nhưng bây giờ con không muốn dẵm lên vết xe đổ của hai người, lại đơn độc một đời.”
“ Ba than thở với anh: Được, con đi đi! Thừa lúc còn có cơ hội, còn trẻ, còn sống.”
“ Cho nên, ba đến đây, nếu sau này con hối hận, hãy về với ba.”
Ninh Mẫn lẳng lặng nghe, cảm xúc lên xuống, không nói cái gì, trái tim cô bị tổn thương, anh cũng vậy, anh coi cô như ánh mặt trời. Mấy năm nay, anh vùng vẫy giữa tình yêu và gia tộc, anh cũng rất đau khổ.
“ Đừng nói nữa, anh cần nghỉ ngơi!”
Sắc mặt của anh trắng xanh, cô thấy da của anh rất nhợt nhạt.
“ Không cần. Anh không cần nghỉ ngơi. Anh muốn cái gì, em biết… Đừng trốn tránh, Mẫn Mẫn!”
Tay anh ở trên người cô, ánh mắt anh nặng nề, có chút chua xót: “ Anh không trốn tránh trách nhiệm, chín tháng qua anh đã quyết định. Buông tha Liệp phong, anh không phải tranh đấu. Anh không muốn có sự lựa chọn thứ hai… Thật ra, nếu anh không đồng ý, cũng vô dụng. Lúc ấy, khi mọi người bỏ phiếu. Mạc Thần gọi điện cho anh, để cho anh tự nguyện tuyên bố kết quả…”
Người kia biết rõ quan hệ của bọn anh, lạ ép anh như vậy, anh nghĩ muốn cho họ đau khổ.
“ Anh đã biết!”
Nhắm mắt, cô đã nghe tin tức này từ nhà họ Đông, mở mắt, cô nói: “ Có một số việc, lý trí tán thành, nhưng tình cảm không cho phép. Anh nằm xuống đi…”
Trán của anh có rất nhiều mồ hôi, vừa nãy, dùng sức liều mạng như vậy, là hành động không có lý trí.
Cô dìu anh nằm xuống, nắm tay anh, mắt của anh nhìn ngón tay cô, cảm xúc thất vọng đã không còn, nắm lấy tay cô, không cho cô đi mất.
“ Anh làm gì, anh làm gì?”
Hơi giật mình, cô muốn rút tay về.
“ Đừng động! đừng rời bỏ anh!”
Đột nhiên Hoắc thiếu kêu lên, giọng nói ương ngạnh, cứng đơ, chịu đựng tay đau đớn, nhìn anh, thậm chí muốn cô ngồi xuống, anh thật sự điên rồi.
Cô vội vã dìu anh, sợ anh rớt từ trên giường xuống, anh dựa vào ngực cô, nắm lấy tay cô, đem nhẫn tháo xuống, ném ra ngoài cửa sổ, động tác lưu loát, nơi này là tầng 16.
“ Hoắc Khải Phong, anh làm gì vậy, nhẫn của em, sao anh lại ném đi?”
Hành động này của anh, làm cho cô sững sờ. Muốn đẩy anh ra, nhưng trên người anh có vết thương, cô không dám dùng lực, trợn mắt với anh, cúi đầu, anh duỗi tay nắm gáy cô, đè ccoo xuống, sau đó, mooimcoo lại bị hôn lần thứ hai.
Trước sau đều bá đạo như vậy.
“ Hoắc Khải Phong, anh không thể như vậy!”
Bây giờ, cô thở hổn hển, đẩy anh ra.
“ Không thể như thế nào? Không thể hôn em? Không thể ném nhẫn của em.”
Anh lạnh lùng kêu, ánh mắt giận dữ, chiếc nhẫn ấy, khơi lên lửa giận trong lòng anh ấy, cùng với sự bi ai.
Ninh Mẫn im lặng, không nói, cơn giận của anh, không thể cùng anh nói đạo lý.
Xem ra, anh cũng không muốn ngje.
“ Nhẫn của em ,ở đây này!”
Anh dựa vào cô, dùng lực chon vào cổ cô, đem nhẫn nắm chặt lại: “ Đây mới là nhẫn của em!”
Ninh Mẫn không nhận: “ Em đỡ anh nằm xuống, anh đừng làm loạn!”
“ Đeo. Anh sẽ nằm xuống!”
Đây là uy hiếp?
Mặt Đông Đình Phong không thay đổi, mắt Hoắc thiếu cũn lạnh lùng để làm ngụy trang, ánh mắt mơ hồ tỏa sáng, có vui mừng, có dịu dàng, Ninh Mẫn thông minh, mặt thấy tình yêu.
Trên mặt hiện lên dòng chữ trang trọng: Đông thiếu, giúp anh thành công, hành vi quân tử.
Mí mắt anh giật vài cái, cực kỳ áp lực, cực kỳ chua xót, đáy mắt gợn sóng bốc lên.
Không người chồng nào yêu vợ nhưng lại nhận chấp nhận ảnh chụp khỏa thân của vợ, mà lại không có biểu cảm gì.
Hắn, lại càng không thể chấp nhận được.
Vì thế, hắn yên lặng một hồi, cầm di động lên, buông lỏng, ngoán tay lướt trên màn hình, bấm số điện thoại bấm xong rồi lạ xóa.
Đông kỳ sau khi đi toilet xong, thấy vậy liền kêu: “ Ba ba, ba làm sao vậy?”
Đông Đình Phong ngẩng đầu, mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh: “ Không có gì, có đói bụng không, chúng ta đi ăn chút gì đi.”
Con gái lách vào lòng hắn: “ Ba, hiện tại con nghĩ không phải là chuyện đói bụng, không phải là hôm nay chúng ta đi Đông Ngải? Ngày mai là giao thừa rồi!”
“ Ừ, việc này, chúng ta cũng không biết có đi không nữa. Chúng ta đợi mẹ về rồi mới có thể đi!”
“ Thì ba gọi điện cho mẹ về không được sao?”
Hắn nghe vậy, nhìn trong mắt con, chỉ sợ việc tối nay không có bình thường. Trên thực tế, nó rất phức tạp. Bởi vì tình cảm của con người rất phức tạp.
“ Không thể làm như vậy!”
“ Vì cái gì?”
“ Bây giờ, ba để cho mẹ con lựa chọn. Không thể mỗi lần ba đều chủ động, mà mẹ chỉ bị động. Mẹ con cần hiểu rõ lòng mình.” Quyền quyết định, không phải nằm trong tay hắn.
Đâylà lần đầu tiên, cảm nhận được, vận mệnh hắn không thể nắm giữ được.
Phòng giám hộ. Ninh Mẫn không động đậy, đứng im tại chỗ.
Vì thế, cô dưới thân của nam nhân này, cô cảm thấy nụ hôn, hôn cho đến khi than thể cô run rẩy, vô lực.
Nó rất quen thuoccj, đập vào mắt, cô nhớ đến nụ hôn đầu tiên, nhớ đên vô số lần mà anh đã hôn nhưng cô đã quên.
Anh từng nói, hai người bọn họ sẽ bắt đầu lại bằng nụ hôn, cực kỳ ăn ý. Những việc đã làm, đều làm ở trên người, đơn giản nhất là nụ hôn, đên quấn quýt đầu lưỡi, hôn sâu… Bọn họ thường xuyên luyện tập.
Anh từng hôn cô đến nỗi cô không thở được.
Bây giờ, cô thực sự cảm nhận được, môi của anh, có chút khô nứt, có phần quấn quýt.
Cô nghĩ muốn đẩy ra, nhưng anh dùng lực ôm, cô không dám dùng sức, sợ anh giận.
Sau một lúc, anh buông tay, thở khẽ, ánh mắt nhu hòa, giọng nói khan khan, ánh mắt dò xét, không muốn buông tha bất cứ biểu tình gì trên mặt anh nói: “ Chuyện này anh đã tưởng tượng rất nhiều. Rất nhiều lần, ở trong giấc mơ của anh, anh thấy em về, anh ôm em, không nỡ buông ra. Trên đời này, việc để anh chú ý quá ít. Anh chỉ thích một người con gái, trong cuộc sống sau này, tìm một chút niềm vui, khi rảnh rỗi, sẽ đi chung quanh một chút. Anh trả giá nhiều như vậy, không phải là quyền lực, mà chỉ là cuộc sống bình thường thôi, có một gia đình đơn giản. Nhưng mà tại sao lại không được.”
Bàn tay anh đang xoa ngực của cô, trước kia, giống như nam sinh, hiện tại rất mềm, càng làm cho anh mê muội.
Cô yên tĩnh nghe, không giống như trước, khi hôn sâu, mí mắt cười.
Nghe vậy, làm cho người ta cảm thấy xa lạ, giữa bọn cô, đã xa nhau lâu như vậy, mới gặp nhau lại một chút. Anh đã chắc rằng anh yêu cô.
“ Bây giờ, chúng ta đi Úc trước, anh đã nói với ba, Ba anh hỏi: Vinh dự gia tộc, cùng một gia đình nhỏ, anh chọn cái nào?”
“ Anh nói, ba, vì gia tộc mà sống, thật sự rất mệt mỏi, sáu năm trước, anh đã một lần hi sinh vì gia tộc. Bây giờ, anh muốn cho bản than một sự lứa chọn.”
“ Ba anh lại hỏi: Con không có quyền lựa chọn gia tộc? Bởi vì con đang ở trong gia tộc này, cho nên, dù con không lấy, thì người khác sẽ lấu mất, con sẽ mất hết toàn bộ.”
“ Anh nói: Trên đời này, có rất nhiều người, không cần sự coi trọng của gia tộc, nhưng họ sống rất hạnh phúc, vì sao con cứ phải bám lấy nó?”
“ Ba anh lắc đầu, mỗi người đều có dục vọng của mình. Đừng nghĩ rằng người bình thường sẽ hạnh phúc. Con cái sau này của mình, cũng phải làm như vậy. Huống chi con họ Hoắc. Từ nhỏ con đã phải trả giá rất nhiều.”
“ Anh nói: Ba, việc con họ Hoắc hay không không có liên quan, họ Hoắc ham muốn chiếm giữ rất lớn. Một người, sống trên đời này, giống như một hành trình. Nếu mình muốn cuộc hành trình của mình xa hoa, giỏi hơn người ta, vậy trong hành lý của ba phải bỏ rất nhiều thứ. Mấy thứ đó sẽ làm cho ba mệt mỏi. Nếu ba giảm bớt đi, ba có thể thấy được nhiều cảnh đẹp hơn. Chủ yếu là quan điểm của mỗi người thôi.”
“ Ba anh trầm mặc một hồi, nói: “ Nếu mới có sáu năm mà con đã hiểu đạo lý này, có lẽ số mệnh của con không phải như vậy. Mà bây giờ, con tin rằng con có thể kiếm được tất cả những thứ con bỏ lỡ sao?”
“ Anh nói, trên đời này không có gì là tuyệt đối. Ba, nếu con tiếp tục tranh giành. Con sẽ hối hận cả đời. Cuộc đời chỉ có trăm năm, nói dài thì cũng dài, nếu so sánh với vũ trụ, nó chỉ là nháy mắt. Nếu đấu thắng thì con có tất cả, nếu con thua, con chỉ có hai bàn tay trắng. Mỗi người có một kết quả. Đối với sự hy vọng của ba, con sẽ làm ba thấy vọng rồi, con muốn có thời gian hạnh phúc và ấm áp. Ba, lúc ba và mẹ kết hôn, con không thấy hai người hạnh phúc. Lúc nhỏ, con không có thể làm được, nhưng bây giờ con không muốn dẵm lên vết xe đổ của hai người, lại đơn độc một đời.”
“ Ba than thở với anh: Được, con đi đi! Thừa lúc còn có cơ hội, còn trẻ, còn sống.”
“ Cho nên, ba đến đây, nếu sau này con hối hận, hãy về với ba.”
Ninh Mẫn lẳng lặng nghe, cảm xúc lên xuống, không nói cái gì, trái tim cô bị tổn thương, anh cũng vậy, anh coi cô như ánh mặt trời. Mấy năm nay, anh vùng vẫy giữa tình yêu và gia tộc, anh cũng rất đau khổ.
“ Đừng nói nữa, anh cần nghỉ ngơi!”
Sắc mặt của anh trắng xanh, cô thấy da của anh rất nhợt nhạt.
“ Không cần. Anh không cần nghỉ ngơi. Anh muốn cái gì, em biết… Đừng trốn tránh, Mẫn Mẫn!”
Tay anh ở trên người cô, ánh mắt anh nặng nề, có chút chua xót: “ Anh không trốn tránh trách nhiệm, chín tháng qua anh đã quyết định. Buông tha Liệp phong, anh không phải tranh đấu. Anh không muốn có sự lựa chọn thứ hai… Thật ra, nếu anh không đồng ý, cũng vô dụng. Lúc ấy, khi mọi người bỏ phiếu. Mạc Thần gọi điện cho anh, để cho anh tự nguyện tuyên bố kết quả…”
Người kia biết rõ quan hệ của bọn anh, lạ ép anh như vậy, anh nghĩ muốn cho họ đau khổ.
“ Anh đã biết!”
Nhắm mắt, cô đã nghe tin tức này từ nhà họ Đông, mở mắt, cô nói: “ Có một số việc, lý trí tán thành, nhưng tình cảm không cho phép. Anh nằm xuống đi…”
Trán của anh có rất nhiều mồ hôi, vừa nãy, dùng sức liều mạng như vậy, là hành động không có lý trí.
Cô dìu anh nằm xuống, nắm tay anh, mắt của anh nhìn ngón tay cô, cảm xúc thất vọng đã không còn, nắm lấy tay cô, không cho cô đi mất.
“ Anh làm gì, anh làm gì?”
Hơi giật mình, cô muốn rút tay về.
“ Đừng động! đừng rời bỏ anh!”
Đột nhiên Hoắc thiếu kêu lên, giọng nói ương ngạnh, cứng đơ, chịu đựng tay đau đớn, nhìn anh, thậm chí muốn cô ngồi xuống, anh thật sự điên rồi.
Cô vội vã dìu anh, sợ anh rớt từ trên giường xuống, anh dựa vào ngực cô, nắm lấy tay cô, đem nhẫn tháo xuống, ném ra ngoài cửa sổ, động tác lưu loát, nơi này là tầng 16.
“ Hoắc Khải Phong, anh làm gì vậy, nhẫn của em, sao anh lại ném đi?”
Hành động này của anh, làm cho cô sững sờ. Muốn đẩy anh ra, nhưng trên người anh có vết thương, cô không dám dùng lực, trợn mắt với anh, cúi đầu, anh duỗi tay nắm gáy cô, đè ccoo xuống, sau đó, mooimcoo lại bị hôn lần thứ hai.
Trước sau đều bá đạo như vậy.
“ Hoắc Khải Phong, anh không thể như vậy!”
Bây giờ, cô thở hổn hển, đẩy anh ra.
“ Không thể như thế nào? Không thể hôn em? Không thể ném nhẫn của em.”
Anh lạnh lùng kêu, ánh mắt giận dữ, chiếc nhẫn ấy, khơi lên lửa giận trong lòng anh ấy, cùng với sự bi ai.
Ninh Mẫn im lặng, không nói, cơn giận của anh, không thể cùng anh nói đạo lý.
Xem ra, anh cũng không muốn ngje.
“ Nhẫn của em ,ở đây này!”
Anh dựa vào cô, dùng lực chon vào cổ cô, đem nhẫn nắm chặt lại: “ Đây mới là nhẫn của em!”
Ninh Mẫn không nhận: “ Em đỡ anh nằm xuống, anh đừng làm loạn!”
“ Đeo. Anh sẽ nằm xuống!”
Đây là uy hiếp?