Ở một chỗ khác Đông Dạng kéo Ninh Mẫn ra chỗ yên lặng nơi ban công, không có quan khách.
“Có muốn một ly hay không?”
Lúc bồi bàn đi qua, Đông Dạng lấy một ly rượu kẹp trên tay và hỏi
“Không cảm ơn, tôi cần một ly nước lọc là đủ”
Người bồi bàn kia liền đáp: “ chờ một chút, sẽ mang tới ngay”
Chỉ một lát người bồi bàn kia đã mang nước tới. Hai người phụ nữ xinh đẹp dần dần chìm vào trong góc khuất.
“Ngày hôm qua do ông cụ ngăn cẳn, ta còn có chuyện chưa nói xong đâu.... nhưng hiện tại nói cũng không có ý nghĩa gì, nhìn bộ dạng Cẩn Chi nhà ta nâng niu cô, ..chậc ,,, ta không biết nói gì .... trước kia ta cho rằng Cẩn Chi nhà ta là người theo chủ nghĩa ăn chay cơ, bây giờ mới phát hiện nó vẫn không chọn đồ ăn mặn dễ nuốt, một khi chọn trúng lập tức phá giới.”
Những lời này làm Ninh Mẫn đỏ mặt, uống một ngụm nước liền sặc trong cổ họng, ho khan một chút mới khôi phục vẻ tự nhiên hỏi:
“Bây giờ cô đã không còn tức giận nữa?”
“ Cẩn Chi không tức giận, sao ta phải tức giận chứ ? ta tức giận đơn giản là đau lòng cho Cẩn Chi, hiện tại cô cùng Cẩn Chi nhà ta vui vẻ, ta còn nói được gì, không tức giận, không tức giận, chỉ cần các người hòa hợp vui vẻ, ta vui còn không kịp nữa là.......”
Lời này có bao nhiêu điểm bất đắc dĩ, ngoài điểm bất đắc dĩ còn có chút trêu chọc, trong trêu chọc tràn đầy sự cưng chiều. Ninh Mẫn có thể cảm nhận được.
“Tiếp theo dự tính cái gì vậy?”
Đông Dạng giờ phút này, hoàn toàn không còn cơn tức giận nữa, vẻ mặt rất thân thiện, ánh mắt bà nhìn cô, tựa như đang nhìn chính con dâu của mình vậy--- người này tự nhiên coi Đông Đình Phong như con trai mình mà đối đãi.
“Ngày mai tại Bắc Thượng, Cẩn Chi muốn chính thức gặp cha mẹ con, để bàn về hôn sự “
Lời nói của Ninh Mẫn ấm ấm
“Không tồi không tồi , nên gặp mặt. Đều là chuyện cưới xin nếu không gặp, thật không có quy củ ....đúng rồi chúng ta hôm nay có thể nói chuyện rất tốt rồi, về sau không được khi dễ Cẩn Chi nhà ta, nghe không, nếu con khi dễ nó ta sẽ khi dễ con...”
Đông Dạng nũng nịu cảnh cáo. Ninh Mẫn ngẩn ra mà cười
“Cô à, anh ấy không khi dễ con thì thôi, con có thể khi dễ anh ấy sao? À hoặc là hôm nào đó con tìm anh ấy thử, xem xem có khả năng dùng vũ lực công bằng đấu với anh ấy hay không,.. nhưng hình như có chút khó khăn, nghe nói võ nghệ của anh ấy cũng không tồi, con thật muốn đem anh ấy đánh quỳ rạp trên mặt đất, cô lại đến thay anh ấy ra mặt .... haizzz...cô thật có thể che chở cho anh ấy....”
Đông Dạng nghĩ nghĩ, rồi bỗng nở nụ cười, người ta xuất thân là bộ đội đặc chủng, có thể có mấy người thắng được cô, lừa được cô, nhưng cô vẫn nói như vậy:
“Chỉ cần con chăm sóc tốt, yêu thương Cẩn Chi nhà ta ,ta cũng sẽ bảo vệ con, đến đây, đến đây để ta ôm nào...”
Lúc nói chuyện bà đi tới , ôm chặt lấy cô, loại bảo vệ này, là bảo vệ những người thân trong gia đình.
“Ninh Ninh hoan nghênh con đã trở thành một thành viên trong Đông gia ... hôm qua cô có chút nặng lời con đừng để bụng, ai không có lúc nóng nảy , con nói có đúng không? Cô cũng chỉ là đau lòng cho Cẩn Chi mà thôi. Đứa trẻ này thật không dễ dàng gì gặp được người con gái khiến nó để tâm ... sau này, phải sống thật tốt , sớm sinh cho nó một tiểu tử mập mạp, bố mẹ cùng cậu nó ở nơi chín suối cũng được an ủi...”
Nói xong câu cuối , Đông Dạng có hàng ngàn cảm xúc. Nếu không phải thời gian , địa điểm không phù hợp, cô rất muốn hỏi chuyện về cha của Cẩn Chi – đối với chuyện này có vài chỗ , cô rất tò mò
Một cái ôm chưa đủ, Đông Dạng cò đẩy cô ra nhéo hai má cô
“Tiểu yêu tinh, dáng người nóng bỏng như vậy, nơi này còn nhỏ, nắm không chặt, nên có thêm thịt khiến cho đàn ông nhìn vào phải thèm nhỏ rãi, làn da tốt như vậy, khó trách khiến Cẩn Chi nhà ta mê mẩm con không lối thoát.... hôm qua trọn một đêm cộng thêm hôm nay tới trưa cũng không nghe điện thoại... các con thật là.... ân ái nha...tôt , rất tốt ân ân ái ái là chuyện tốt, sớm sinh em bé cho ta còn vui đùa...ha ha”
Ninh Mẫn đỏ mặt, ánh đèn thản nhiên chiếu rọi lên mặt cô, biến thành vẻ thẹn thùng mê người.
“a a a ,ngại gì chứ.... đứa nhỏ này vẫn còn giả bộ thuần khiết với ta ....”
Đông Dạng là người thẳng thắng, nói chuyện rất tốt, chỉ cần không chọc tới giới hạn của bà , thì bà sẽ hi hi ha ha, nhung một khi phạm phải, trở mặt vô tình , làm cho ra nhẽ. Người này tính tình thật tốt làm cho người ta thích. Chính là hai người nói chuyện không lâu có vài người quen đến cùng bà chào hỏi :
“ Tiểu Dạng à bắt đầu đấu giá , cô không đến chơi sao? Chuỗi hạt chân châu kia rất tốt , không biết ai quyên góp? Thật sự rất đẹp. Nếu giá thích hợp , tôi thật cũng muốn có“
Đông Dạng lập tức đáp ứng: “ Đến đây , đến đây, lập tức đi.... tiểu Ninh con có muôn đi xem cùng không?”
Ninh Mẫn lắc đầu “ Đối với châu báu gì con cũng không rõ, không nhìn ra được tốt xấu”
“ Nhìn không ra ta dạy con, tới đây đi.... như thế nào muốn tiết kiệm tiền cho Cẩn Chi nhà ta sao?”
“ Con chỉ là không thích xã giao, muốn ở trong này ngồi một lát, ồ, con đã có bạn tới , cô cứ tự nhiên đi...”
Đông Dạng vừa nhìn thấy con gái Cố gia , Cố Hiểu không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh họ, bà gật đầu rời đi
Sau tiếng nói chuyện đùa và tiếng cười hi hi ha ha, Cố Hiểu đi đến mỉm cười ôm trầm lấy cô
“Có cảm thấy quá thích hợp hay không?.”
Cố Hiếu rất xúc động, hai người cùng ngồi xuống, Cố Hiếu nhìn cô , nhìn , hỏi.: “Đã nhìn quen bộ dạng nam tính tóc ngắn của cậu, hôm nay nhìn cậu trang điểm như vậy thật có chút không quen được ... nhưng nhìn xem thật sự rất đẹp...”
“Chính xác có chút không quen, nhưng đều là do thói quen mà thành, chúng ta làm lính đặc chủng, luôn luôn thích ứng tốt trong mọi hoàn cảnh, chỉ là tớ không có nghĩ đến sẽ gặp cậu, nhưng hiện tại nghĩ một chút, gặp cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, cậu và người kia ....”
Ninh Mẫn nói một nửa lẳng lặng không nói nữa
“ Chính là hôn nhân chính trị. Mình không có cảm giác với người đàn ông đó”
Cố Hiểu thản nhiên nói, giống như đang nói chuyện vận mệnh tiền đồ của người khác chứ không phải của chính mình vậy.
“Nếu đã không thích tại sao còn tiếp tục? Mình nghe nói các cậu đã chọn ngày cưới?...”
Ninh Mẫn đột nhưng cảm thấy rất đau lòng
“Nói chính xác , thì mấy ngày trước bọn mình đã đăng ký rồi “
Cố Hiểu cười cười, nụ cười yên lặng mà mang vẻ bất đắc dĩ: “ kéo dài đã nhiều năm như vậy, cũng không có lý do để kéo dài thêm được nữa. Kết hôn có lúc không có quan hệ tới nguyện vọng của bản thân, đơn giản là chính trị cần, không phải rất nhiều người cũng có thể giống như Hoắc thiếu, vì cậu mà vứt bỏ mọi thứ dễ như trở bàn tay vậy,..... a Ninh mình nghĩ rằng cậu sẽ ở lại bên cạnh Hoắc thiếu..... không nghĩ tới cuối cùng cậu lại chọn Đông thiếu..... nhưng như vậy cũng tốt, rất tốt, cậu và hắn rất xứng đôi, chỉ là mình thật sự có chút đau lòng cho Hoắc thiếu....”
“Có thể không nhắc tới anh ấy được không? Bây giờ mình đã là vợ người khác..”
Nhắc tới người đó lòng cô còn đau biết bao nhiêu,
“ Ừ , vậy không nhắc tới nữa, nói chuyện về Đông thiếu của cậu đi, Ninh Ninh anh ấy đối tốt với cậu chứ?”
Cố Hiểu hỏi nhẹ nhành, ánh mắt rất phức tạp, dường như ẩn dấu vô số tâm sự
“ rất tốt”
Cô gật đầu âm thanh cũng mềm mại vài phần
“Anh ấy cho mình cảm giác an toàn, giống như con thuyền ở giữa đại dương trước phong ba bão táp, thiếu chút nữa lật thuyền, suýt mất mạng, tìm được một chỗ tránh không sóng không gió, phong cảnh không tệ, còn có xưởng sửa chữa, phí thu hợp lý, tay nghề cao, có khách sạn, có nhà ăn, có thể yên tĩnh nghỉ ngơi lấy lại sức, hưởng thụ một phần yên tĩnh như vậy, cứ cho là do bản năng sinh tồn mà có tình cảm yêu thích thực sự,... Hiểu Hiểu mình thích anh ấy, cảm thấy gả cho anh ấy rất tốt.... mình cũng hy vọng cậu có thể tìm được một người như vậy “
Cố Hiểu yên lặng nghe, lắc đầu, sụt sịt nói
“Không có khả năng.....thương trường nhà họ Cố có rất nhiều chuyện , mình thân bất do kỷ (không thể làm gì được). Mình không có cách giống như cậu vậy...hoàn cảnh sống trái ngược nhau với cậu mà nói rất đơn giản,... mọi chuyện đều phải suy nghĩ kỹ, thiếu rất nhiều thứ.... nếu cậu ở vào vị trí của mình, có lẽ cũng chỉ có thể cam chịu số phận. Đồng ý với hôn nhân mỹ mãn có lợi cho người nhà, đi trên con đường tưởng như con đường có cuộc sống đầy đủ ..... đi hoàn thành sứ mệnh của bản thân, đây chính là giá trị duy nhất mình có”
“ Hiểu Hiểu....”
Cô tại sao lại bi quan như vậy
“Cho nên mình thực sự hy vọng cậu có thể hạnh phúc, về sau mặc kệ có chuyện gì xảy ra, đều có thể cùng người đàn ông của mình đồng tâm hiệp lực, tin tưởng lẫn nhau”
“ Điều này tất nhiên rồi”
Ninh Mẫn gật đầu “ Nếu mình đã lựa chọn người đàn ông này, mình sẽ tin tưởng anh ấy , cùng anh ấy giữ gìn bảo vệ cái nhà , đoạn hôn nhân ,phần tình cảm này.”
Ngữ khí thành thật, khiến Cố Hiểu hiểu được, người bạn của cô, đã có dụng tâm ở bên cạnh Đông Đình Phong, về những chuyện đã qua, cô đã thử buông tay, điều này làm cô buồn sầu, cũng làm lòng cô vướng mắc, loại tình cảm này thật quá phức tạp, rất phức tạp.
“Không vào cửa Hoắc gia, nước của Đông gia cũng rất nhơ bẩn, Ninh Ninh , mình chỉ hy vọng lựa chọn lần này của cậu là hoàn toàn chính xác.... có thể ở trong bùn nhơ, mà giữ gìn phẩm chất của chính mình, không sợ anh ấy sau này hay trước kia có làm điều gì sai trái, cậu cũng có thể khoan dung, ngàn vạn lần đừng làm chuyện mình phải hối hận, nhất định phải hòa thuận vui vẻ..” cố Hiểu cười rồi ôm Ninh Mẫn một cái, câu nói đầy ý vị sâu xa. Lúc này có người tới tìm cô ấy , cô ấy đi theo ra ngoài.
Dưới ánh đèn sáng ngời Ninh Mẫn yên lặng thưởng trà, nghĩ tới câu nói sau cùng của Cố Hiểu, theo như trực giác mách bảo đây chính là lời cảnh cáo, nhắc nhở cô.
Cô đột nhiên có chút không vui, vì Cố Hiểu vội vã kết hôn, không yêu không thương chỉ vì cam chịu số phận.
Trước kia cô cũng không biết cô ấy là người nhà Cố gia, nghĩ rằng chỉ trùng hợp họ Cố, sau này mới biết cô ấy là do người nhà Cố gia sắp đặt vào
Nghe nói con gái Cố gia đều phải ra nhập ngũ, hơn nữa đa số là bồ đội đặc chủng, có kinh nghiệm nhiều năm trong quân đội, sau đó chuyển ra ngoài trở về Đại Tây Bắc, tại địa bàn của mình, đảm nhiệm các chức vụ quan trọng trong quân sự. Nhưng sau khi Cố Hiếu xuất ngũ cũng không đi khu vực mà Cố gia phân công, cô ấy tự mình rời khỏi nhà, vẫn phiêu bạt , không nơi nương tựa.
Uông Dĩ Hàm này cô đã gặp qua, người đàn ông này quả thật không tồi, nhưng đoạn hôn nhân này--- không có tình yêu ..a......cô ấy dường như cũng không muốn tổ chức, trong lòng cô ấy vẫn cất dấu một người, chỉ là cô ấy vẫn không có tranh thủ, có lẽ tranh thủ không được, cũng có lẽ không thể tranh thủ được, cho nên cô ấy đã vứt bỏ chính mình.
Cô đang suy nghĩ, bỗng có một bóng người đứng trước mặt cô, cô ngẩng đầu nhìn, sống lưng tỏa ra từng tầng khí lạnh, vù cái đứng lên, đáy mắt toát ra không ngừng từng tầng ý hận
“Tại sao lại là cô?”
“Có muốn một ly hay không?”
Lúc bồi bàn đi qua, Đông Dạng lấy một ly rượu kẹp trên tay và hỏi
“Không cảm ơn, tôi cần một ly nước lọc là đủ”
Người bồi bàn kia liền đáp: “ chờ một chút, sẽ mang tới ngay”
Chỉ một lát người bồi bàn kia đã mang nước tới. Hai người phụ nữ xinh đẹp dần dần chìm vào trong góc khuất.
“Ngày hôm qua do ông cụ ngăn cẳn, ta còn có chuyện chưa nói xong đâu.... nhưng hiện tại nói cũng không có ý nghĩa gì, nhìn bộ dạng Cẩn Chi nhà ta nâng niu cô, ..chậc ,,, ta không biết nói gì .... trước kia ta cho rằng Cẩn Chi nhà ta là người theo chủ nghĩa ăn chay cơ, bây giờ mới phát hiện nó vẫn không chọn đồ ăn mặn dễ nuốt, một khi chọn trúng lập tức phá giới.”
Những lời này làm Ninh Mẫn đỏ mặt, uống một ngụm nước liền sặc trong cổ họng, ho khan một chút mới khôi phục vẻ tự nhiên hỏi:
“Bây giờ cô đã không còn tức giận nữa?”
“ Cẩn Chi không tức giận, sao ta phải tức giận chứ ? ta tức giận đơn giản là đau lòng cho Cẩn Chi, hiện tại cô cùng Cẩn Chi nhà ta vui vẻ, ta còn nói được gì, không tức giận, không tức giận, chỉ cần các người hòa hợp vui vẻ, ta vui còn không kịp nữa là.......”
Lời này có bao nhiêu điểm bất đắc dĩ, ngoài điểm bất đắc dĩ còn có chút trêu chọc, trong trêu chọc tràn đầy sự cưng chiều. Ninh Mẫn có thể cảm nhận được.
“Tiếp theo dự tính cái gì vậy?”
Đông Dạng giờ phút này, hoàn toàn không còn cơn tức giận nữa, vẻ mặt rất thân thiện, ánh mắt bà nhìn cô, tựa như đang nhìn chính con dâu của mình vậy--- người này tự nhiên coi Đông Đình Phong như con trai mình mà đối đãi.
“Ngày mai tại Bắc Thượng, Cẩn Chi muốn chính thức gặp cha mẹ con, để bàn về hôn sự “
Lời nói của Ninh Mẫn ấm ấm
“Không tồi không tồi , nên gặp mặt. Đều là chuyện cưới xin nếu không gặp, thật không có quy củ ....đúng rồi chúng ta hôm nay có thể nói chuyện rất tốt rồi, về sau không được khi dễ Cẩn Chi nhà ta, nghe không, nếu con khi dễ nó ta sẽ khi dễ con...”
Đông Dạng nũng nịu cảnh cáo. Ninh Mẫn ngẩn ra mà cười
“Cô à, anh ấy không khi dễ con thì thôi, con có thể khi dễ anh ấy sao? À hoặc là hôm nào đó con tìm anh ấy thử, xem xem có khả năng dùng vũ lực công bằng đấu với anh ấy hay không,.. nhưng hình như có chút khó khăn, nghe nói võ nghệ của anh ấy cũng không tồi, con thật muốn đem anh ấy đánh quỳ rạp trên mặt đất, cô lại đến thay anh ấy ra mặt .... haizzz...cô thật có thể che chở cho anh ấy....”
Đông Dạng nghĩ nghĩ, rồi bỗng nở nụ cười, người ta xuất thân là bộ đội đặc chủng, có thể có mấy người thắng được cô, lừa được cô, nhưng cô vẫn nói như vậy:
“Chỉ cần con chăm sóc tốt, yêu thương Cẩn Chi nhà ta ,ta cũng sẽ bảo vệ con, đến đây, đến đây để ta ôm nào...”
Lúc nói chuyện bà đi tới , ôm chặt lấy cô, loại bảo vệ này, là bảo vệ những người thân trong gia đình.
“Ninh Ninh hoan nghênh con đã trở thành một thành viên trong Đông gia ... hôm qua cô có chút nặng lời con đừng để bụng, ai không có lúc nóng nảy , con nói có đúng không? Cô cũng chỉ là đau lòng cho Cẩn Chi mà thôi. Đứa trẻ này thật không dễ dàng gì gặp được người con gái khiến nó để tâm ... sau này, phải sống thật tốt , sớm sinh cho nó một tiểu tử mập mạp, bố mẹ cùng cậu nó ở nơi chín suối cũng được an ủi...”
Nói xong câu cuối , Đông Dạng có hàng ngàn cảm xúc. Nếu không phải thời gian , địa điểm không phù hợp, cô rất muốn hỏi chuyện về cha của Cẩn Chi – đối với chuyện này có vài chỗ , cô rất tò mò
Một cái ôm chưa đủ, Đông Dạng cò đẩy cô ra nhéo hai má cô
“Tiểu yêu tinh, dáng người nóng bỏng như vậy, nơi này còn nhỏ, nắm không chặt, nên có thêm thịt khiến cho đàn ông nhìn vào phải thèm nhỏ rãi, làn da tốt như vậy, khó trách khiến Cẩn Chi nhà ta mê mẩm con không lối thoát.... hôm qua trọn một đêm cộng thêm hôm nay tới trưa cũng không nghe điện thoại... các con thật là.... ân ái nha...tôt , rất tốt ân ân ái ái là chuyện tốt, sớm sinh em bé cho ta còn vui đùa...ha ha”
Ninh Mẫn đỏ mặt, ánh đèn thản nhiên chiếu rọi lên mặt cô, biến thành vẻ thẹn thùng mê người.
“a a a ,ngại gì chứ.... đứa nhỏ này vẫn còn giả bộ thuần khiết với ta ....”
Đông Dạng là người thẳng thắng, nói chuyện rất tốt, chỉ cần không chọc tới giới hạn của bà , thì bà sẽ hi hi ha ha, nhung một khi phạm phải, trở mặt vô tình , làm cho ra nhẽ. Người này tính tình thật tốt làm cho người ta thích. Chính là hai người nói chuyện không lâu có vài người quen đến cùng bà chào hỏi :
“ Tiểu Dạng à bắt đầu đấu giá , cô không đến chơi sao? Chuỗi hạt chân châu kia rất tốt , không biết ai quyên góp? Thật sự rất đẹp. Nếu giá thích hợp , tôi thật cũng muốn có“
Đông Dạng lập tức đáp ứng: “ Đến đây , đến đây, lập tức đi.... tiểu Ninh con có muôn đi xem cùng không?”
Ninh Mẫn lắc đầu “ Đối với châu báu gì con cũng không rõ, không nhìn ra được tốt xấu”
“ Nhìn không ra ta dạy con, tới đây đi.... như thế nào muốn tiết kiệm tiền cho Cẩn Chi nhà ta sao?”
“ Con chỉ là không thích xã giao, muốn ở trong này ngồi một lát, ồ, con đã có bạn tới , cô cứ tự nhiên đi...”
Đông Dạng vừa nhìn thấy con gái Cố gia , Cố Hiểu không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh họ, bà gật đầu rời đi
Sau tiếng nói chuyện đùa và tiếng cười hi hi ha ha, Cố Hiểu đi đến mỉm cười ôm trầm lấy cô
“Có cảm thấy quá thích hợp hay không?.”
Cố Hiếu rất xúc động, hai người cùng ngồi xuống, Cố Hiếu nhìn cô , nhìn , hỏi.: “Đã nhìn quen bộ dạng nam tính tóc ngắn của cậu, hôm nay nhìn cậu trang điểm như vậy thật có chút không quen được ... nhưng nhìn xem thật sự rất đẹp...”
“Chính xác có chút không quen, nhưng đều là do thói quen mà thành, chúng ta làm lính đặc chủng, luôn luôn thích ứng tốt trong mọi hoàn cảnh, chỉ là tớ không có nghĩ đến sẽ gặp cậu, nhưng hiện tại nghĩ một chút, gặp cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, cậu và người kia ....”
Ninh Mẫn nói một nửa lẳng lặng không nói nữa
“ Chính là hôn nhân chính trị. Mình không có cảm giác với người đàn ông đó”
Cố Hiểu thản nhiên nói, giống như đang nói chuyện vận mệnh tiền đồ của người khác chứ không phải của chính mình vậy.
“Nếu đã không thích tại sao còn tiếp tục? Mình nghe nói các cậu đã chọn ngày cưới?...”
Ninh Mẫn đột nhưng cảm thấy rất đau lòng
“Nói chính xác , thì mấy ngày trước bọn mình đã đăng ký rồi “
Cố Hiểu cười cười, nụ cười yên lặng mà mang vẻ bất đắc dĩ: “ kéo dài đã nhiều năm như vậy, cũng không có lý do để kéo dài thêm được nữa. Kết hôn có lúc không có quan hệ tới nguyện vọng của bản thân, đơn giản là chính trị cần, không phải rất nhiều người cũng có thể giống như Hoắc thiếu, vì cậu mà vứt bỏ mọi thứ dễ như trở bàn tay vậy,..... a Ninh mình nghĩ rằng cậu sẽ ở lại bên cạnh Hoắc thiếu..... không nghĩ tới cuối cùng cậu lại chọn Đông thiếu..... nhưng như vậy cũng tốt, rất tốt, cậu và hắn rất xứng đôi, chỉ là mình thật sự có chút đau lòng cho Hoắc thiếu....”
“Có thể không nhắc tới anh ấy được không? Bây giờ mình đã là vợ người khác..”
Nhắc tới người đó lòng cô còn đau biết bao nhiêu,
“ Ừ , vậy không nhắc tới nữa, nói chuyện về Đông thiếu của cậu đi, Ninh Ninh anh ấy đối tốt với cậu chứ?”
Cố Hiểu hỏi nhẹ nhành, ánh mắt rất phức tạp, dường như ẩn dấu vô số tâm sự
“ rất tốt”
Cô gật đầu âm thanh cũng mềm mại vài phần
“Anh ấy cho mình cảm giác an toàn, giống như con thuyền ở giữa đại dương trước phong ba bão táp, thiếu chút nữa lật thuyền, suýt mất mạng, tìm được một chỗ tránh không sóng không gió, phong cảnh không tệ, còn có xưởng sửa chữa, phí thu hợp lý, tay nghề cao, có khách sạn, có nhà ăn, có thể yên tĩnh nghỉ ngơi lấy lại sức, hưởng thụ một phần yên tĩnh như vậy, cứ cho là do bản năng sinh tồn mà có tình cảm yêu thích thực sự,... Hiểu Hiểu mình thích anh ấy, cảm thấy gả cho anh ấy rất tốt.... mình cũng hy vọng cậu có thể tìm được một người như vậy “
Cố Hiểu yên lặng nghe, lắc đầu, sụt sịt nói
“Không có khả năng.....thương trường nhà họ Cố có rất nhiều chuyện , mình thân bất do kỷ (không thể làm gì được). Mình không có cách giống như cậu vậy...hoàn cảnh sống trái ngược nhau với cậu mà nói rất đơn giản,... mọi chuyện đều phải suy nghĩ kỹ, thiếu rất nhiều thứ.... nếu cậu ở vào vị trí của mình, có lẽ cũng chỉ có thể cam chịu số phận. Đồng ý với hôn nhân mỹ mãn có lợi cho người nhà, đi trên con đường tưởng như con đường có cuộc sống đầy đủ ..... đi hoàn thành sứ mệnh của bản thân, đây chính là giá trị duy nhất mình có”
“ Hiểu Hiểu....”
Cô tại sao lại bi quan như vậy
“Cho nên mình thực sự hy vọng cậu có thể hạnh phúc, về sau mặc kệ có chuyện gì xảy ra, đều có thể cùng người đàn ông của mình đồng tâm hiệp lực, tin tưởng lẫn nhau”
“ Điều này tất nhiên rồi”
Ninh Mẫn gật đầu “ Nếu mình đã lựa chọn người đàn ông này, mình sẽ tin tưởng anh ấy , cùng anh ấy giữ gìn bảo vệ cái nhà , đoạn hôn nhân ,phần tình cảm này.”
Ngữ khí thành thật, khiến Cố Hiểu hiểu được, người bạn của cô, đã có dụng tâm ở bên cạnh Đông Đình Phong, về những chuyện đã qua, cô đã thử buông tay, điều này làm cô buồn sầu, cũng làm lòng cô vướng mắc, loại tình cảm này thật quá phức tạp, rất phức tạp.
“Không vào cửa Hoắc gia, nước của Đông gia cũng rất nhơ bẩn, Ninh Ninh , mình chỉ hy vọng lựa chọn lần này của cậu là hoàn toàn chính xác.... có thể ở trong bùn nhơ, mà giữ gìn phẩm chất của chính mình, không sợ anh ấy sau này hay trước kia có làm điều gì sai trái, cậu cũng có thể khoan dung, ngàn vạn lần đừng làm chuyện mình phải hối hận, nhất định phải hòa thuận vui vẻ..” cố Hiểu cười rồi ôm Ninh Mẫn một cái, câu nói đầy ý vị sâu xa. Lúc này có người tới tìm cô ấy , cô ấy đi theo ra ngoài.
Dưới ánh đèn sáng ngời Ninh Mẫn yên lặng thưởng trà, nghĩ tới câu nói sau cùng của Cố Hiểu, theo như trực giác mách bảo đây chính là lời cảnh cáo, nhắc nhở cô.
Cô đột nhiên có chút không vui, vì Cố Hiểu vội vã kết hôn, không yêu không thương chỉ vì cam chịu số phận.
Trước kia cô cũng không biết cô ấy là người nhà Cố gia, nghĩ rằng chỉ trùng hợp họ Cố, sau này mới biết cô ấy là do người nhà Cố gia sắp đặt vào
Nghe nói con gái Cố gia đều phải ra nhập ngũ, hơn nữa đa số là bồ đội đặc chủng, có kinh nghiệm nhiều năm trong quân đội, sau đó chuyển ra ngoài trở về Đại Tây Bắc, tại địa bàn của mình, đảm nhiệm các chức vụ quan trọng trong quân sự. Nhưng sau khi Cố Hiếu xuất ngũ cũng không đi khu vực mà Cố gia phân công, cô ấy tự mình rời khỏi nhà, vẫn phiêu bạt , không nơi nương tựa.
Uông Dĩ Hàm này cô đã gặp qua, người đàn ông này quả thật không tồi, nhưng đoạn hôn nhân này--- không có tình yêu ..a......cô ấy dường như cũng không muốn tổ chức, trong lòng cô ấy vẫn cất dấu một người, chỉ là cô ấy vẫn không có tranh thủ, có lẽ tranh thủ không được, cũng có lẽ không thể tranh thủ được, cho nên cô ấy đã vứt bỏ chính mình.
Cô đang suy nghĩ, bỗng có một bóng người đứng trước mặt cô, cô ngẩng đầu nhìn, sống lưng tỏa ra từng tầng khí lạnh, vù cái đứng lên, đáy mắt toát ra không ngừng từng tầng ý hận
“Tại sao lại là cô?”