Cô ta ngẩng đầu, đau khổ nhìn Ninh Mẫn, nhìn sang Đông Đình Phong, vừa chăm chú nhìn Hoắc Khải Hàng, sau đó liếc nhìn người chồng của cô ta, vẻ mặt của hắn luôn bình tĩnh như thế-- bốn người này, thật sự đáng sợ, hợp tác với nhau, chỉ trong một buổi tối đã tra ra tất cả mọi chuyện.
Kỳ thật lúc trước cô cũng không biết Vãn Vãn vì tiêm vắc-xin phòng bệnh mói bị bệnh này, hiện tại cô ta đã biết rõ, trong lòng rất bất an, có cảm giác tội lỗi. Cô ta không dám tưởng tượng, nếu con trai cô ta cũng bị bệnh mày, cô ta sẽ điên cuồng thế nào.
“Thật xin lỗi.”
Giọng nói Cố Hiểu khàn khàn: “Tôi không nghĩ Vãn Vãn bởi vì con trai tôi mới bị nhiễm loại bện này,…tôi…tôi thật sự không nghĩ tới…”
“Cô cũng biết có lỗi sao?”
Ninh Mẫn đau lòng cười: “Nếu trong lòng cô có một chút lương tâm, thì sẽ không thành tay sai của bọn họ rồi. Hiện tại cô, căn bản không phải là Cố Hiểu mà tôi biết, Cố Hiểu mà tôi biết, tuy cô ấy không thích nói chuyện, nhưng cô ấy có tấm lòng lương thiện. Cô ấy sẽ không tổn thương người vô tội. Nhưng thủ đoạn độc ác của cô như vậy. Qủa thật không bằng cầm thú."
Cố Hiểu há miệng thở dốc, không có cách nào giải thích cho mình thêm một câu nào.
Ninh Mẫn không có chú ý nhiều tới Cố Hiểu, mà chuyển ánh mắt phẫn nộ qua hai người đối diện cô, miệng cười lạnh:
“Còn mấy người, Hoắc Trường Bình, Qúy Như Thương, hai người là đầu sỏ trong chuyện này, các người muốn làm bao nhiêu chuyện tán tận lương tâm nữa mới chịu dừng tay lại hả?”
Giờ khắc này, lửa giận của Ninh Mẫn xông thẳng lên não rồi, Vãn Vãn tốt như vậy thiếu chút nữa đã chết trong tay bọn họ, làm sao cô không tức giận cơ chứ?
Hoắc Trường Bình nở nụ cười, lau vết máu ngoài miệng, liền vuốt tay:
“Đợi một chút, từ từ đã, tôi không nhận tôi là người mất trí làm chuyện tán tận lương tâm,
Ninh Sênh Ca, tôi phải sữa lại phán đoán sai lầm của cô. Đừng nghĩ rằng có chút lời trong máy ghi âm, cùng với Nghê Mịch chỉ chứng, thì cho rằng là tôi làm được không? Cắt câu lấy nghĩa (lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình) không phải của người thông minh nên làm, nhẹ dạ tin theo lời của một bên, lại càng không thể làm được.
Mấy người cứ tin tưởng như vậy, Nghê Mịch chỉ chứng thì hoàn toàn có thể tin sao?
Cứ cho mấy người hoàn toàn tin những thứ gọi là chứng cứ đi, bây giờ tôi còn chưa bị cắt chức, mà bị oan uổn như vậy, cuối cùng thì vẫn có quyền kháng án cho mình mà.
Hiện tại, tôi nói rõ ràng cho mấy người biết: Việc này, các người đã oan uổng tôi, Hoắc Ninh Vãn bị nhiễm bệnh, không có một chút quan hệ gì với tôi…
Ừm, nếu là mấy người cho là tôi làm, được, mời mấy người giải thích cho tôi một chút, tôi vì cái gì mà phải tổn thương một đứa nhỏ như vậy—nếu không có lợi ích gì, không có thực hiện mục đích gì, xin hỏi, là tôi ăn no rảnh mỡ mà đi làm chuyện mạo hiểm như vậy hả? Tôi đâu có bệnh đâu?"
Một câu một câu, cãi lại rất có khí thế, vẫn hùng hồn lý lẽ,thật giống như ông ta không có làm chuyện hại người này.
Hoắc Trường Bình lăn lộn nhiều năm trong giới chính trị, mồm mép đã luyện tới lưu loát trơn tru….
Lúc này, Đông Đình Phong vốn luôn trầm mặc nhàn nhạt nở nụ cưòi:
“Rất đơn giản, bởi vì ông muốn trả thù Hoắc gia, trả thù Hoắc Trường An, ông muốn cho con trai Hoắc Trường An đau khổ.”
Giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng tuyệt đối đủ lực, từng câu từng chữ đều nhắm trúng chỗ đau của Hoắc Trường Bình.
Nhưng biểu hiện của ông, ánh mắt vừa vặn chỉ trầm một chút đã trở lại bình thường, vẫn nhàn nhã như cũ, giống như không có bị bất cứ cái gì ảnh hưởng.
Ngay sau đó, ông ung dung hỏi lại:
“Đây là lời nói vô căn cứ. Tôi vì cái gì mà trả thủ Hoắc gia? Trả thù Hoắc Trường An? Đông Đình Phong, khi nói chuyện cần có chứng cứ. Không có chứng cứ, đó chính là nói nhảm…. Cậu phải chịu trách nhiệm phát luật vì tội vu oan đó.”
Ánh mắt Đông Đình Phong đen và sáng, giống như một thanh bảo kiếm phát sáng dưới ánh trăng, cười nhẹ, giống như đang châm biếm, phẩng phất như muốn nói, nếu không có chứng cứ, tôi có thể ngồi ở chỗ này sao?
Hoắc Trường Bình nhìn thấy, chỉ cảm thấy từng đợi khí lạnh tuôn trào ra.
“Có ba nguyên nhân.”
Một chữ một trọng âm, giọng nói Đông Đình Phong như chém sắt nói ra năm chữ.(trong tiếng trung có năm chữ nhé, dịch việt chỉ bốn đó.)
“Ba nguyên nhân.”
Hoắc Trường Bình trấn định cười, hỏi lại.
“Thứ nhất, Hoắc Trường An đoạt người yêu của ông, Chung Đề.”
Vừa nhắc tới Chung Đề, sắc mặt HOắc Trường Bình không khỏi biến đổi, biến đổi này vẫn không khôi phục bình thường.
“Thứ hai, vì Hoắc Trường An đánh gãy chân chó của ông.”
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt ông lần thứ hai rõ ràng trầm xuống, đồng thời có ẩn ẩn lửa giận muốn bùng phát.
“Thứ ba,… trong người của ông không có chảy dòng máu nhà họ Hoắc. Ông căn bản không phải con trai Hoắc Kiến Quốc. Ôong chỉ là con riêng của Hoắc lão phu nhân. Quan trọng là cha ruột của ông, bởi vì Hoắc gia mà chết, nên ông hận HOắc gia.”
Chuyện xưa như khói, năm tháng mênh mang, thật ra những chuyện này HOắc Trường Bình luôn chôn giấu trong lòng, bây giờ lại hiện lên trong đầu Hoắc Trường Bình, tươi cười của ông gần như biến mất, sự tao nhã của ông cũng dần dần mất hẳn, mặt hắn lập tức bị vặn vẹo đau đớn.
Nhắc tới Chung Đề, những người lớn tuổi gần như ai cũng biết tới cái tên này, cái tên này, từng được đặt ngang hàng với HOắc Trường An.
Ba mươi hai năm trước, gần như những người địa vị cao quý đều biết một sự kiện, con trai trưởng Hoắc gia có nuôi dưỡng một người phụ nữ, tên là Chung Đề.
Người phụ nữ kia, xinh đẹp như hoa, làn da mịn màn nhẫn nhụi, thân hình như liễu, là một người con gái xinh đẹp. Tên bà là Chung Đề, một người có địa vị thấp nhất trong xã hội, nhưng bà dựa vào học bổng mà được thi vào trường Đại Học Quỳnh Thành. Bà là cô nhi, cha mẹ nuôi là người bán món ăn kiếm sống.
Người biết Chung Đề trước không phải Hoắc Trường An mà là Hoắc Trường Bình.
Khi đó Hoắc Trường Bình giấu diếm thân phận là cậu hai Hoắc gia lẵng lẽ tiếp cận người phụ nữ xinh đẹp đó, nhờ sự ôn nhu của ông mà chiếm được cảm tình của bà ấy, hai người liền trở thành bạn bè. Có thể quan hệ bạn bè, HOắc Trường An liếc mắt một cái liền nhìn trúng người phụ nữ dám tát vào mặt Qúy thiếu, cũng mạnh mẽ tấn công, khiến bà trở thành người phụ nữ của ông.
Vì thế Hoắc Trường Bình từng tìm HOắc Trường An náo loạn.
Hai người đánh đấm tùm lum, huyên náo túi bụi, cuối cùng kinh động tới Nguyễn Nhất Hà, chuyện này mới ngừng lại.
Sau khi Nguyễn Nhất Hà điều tra rõ ràng, liền đổ lên đầu Chung Đề cái tội danh lẳng lơ. Rồi sau đó, trường Đại Học Quỳnh Thành đuổi học bà.
Sau việc đó, Hoắc Trường Bình còn đi học lại bị Nguyễn Nhất Hà đưa vào trường quân đội, Hoắc Trường An thì bị cấm túc.
Sau khi không còn bị cấm túc, HOắc Trường An kiếm chuyện chống đối lại Nguyễn Nhất Hà, khiến cho bà ta chỉ có thể bỏ mặc cho qua. Tùy ý ông đi tìm Chung Đề, dễ dàng tha thứ cho ông ở dưới mí mắt của bà ta mà đưa người về nuôi dưỡng.
Từ đó, Hoắc Trường Bình hận Hoắc Trường An tới tận xương tủy.
Anh em tranh giành một người phụ nữ, nếu bị truyền ra, trong giới thượng lưu nhất định sẽ bị gièm pha, ở Hoắc gia chuyện như vậy, cấm tuyệt đối không được xảy ra.
Cho nên, Nguyễn Nhất Hà sử dụng thủ đoạn của bà, cường ngạnh ép chuyện này xuống.
Vì vậy, lúc đó, những người biết con trai trưởng HOắc gia nuôi phụ nữ ở bên ngoài nhưng lại không biết là cướp từ trên tay em trai ông.
Còn chuyện HOắc Trường An đánh gãy hai chân Hoắc Trường Bình, người ngoài đều không biết rõ chuyện là như thế nào.
Hoắc gia chỉ nói với người ngoài: “Là chuyện ngoài ý muốn..”
Nguyên nhân hậu quả như thế nào, gần như không ai biết.
Hiện tại bị Đông Đình Phong vạch trần, giống như kéo lên vết thương trên người Hoắc Trường Bình.
Về chuyện HOắc Trường Bình không phải người HOắc gia, thật đúng là một chuyện kinh động rồi.
Bất kể là Đổng gia, hay Nghê Mịch, hoặc là Cố Hiểu, đều đã hoảng sợ rồi, ngay cả Qúy Như Thương cũng hơi kinh ngạc, sau đó giật mình, giống như nghĩ tới chuyện gì.
Còn Hoắc Khải Hàng, hắn rõ ràng nhất, cũng buồn bực nhất, sao Đông Đình Phong biết được.
Ánh mắt Ninh Mẫn hơi động, chuyện này cô không biết, cũng là gần đây Đông Đình Phong mới nói cho cô nghe---
Loại oán hận này tuyết đối sâu nặng.
Người có oán hận như vậy, tâm của ông, sao có thể không bị vặn vẹo chứ?
Giờ khắc này, Hoắc Trường Bình nắm chặt đầu gối, ánh mắt âm độc, hình như đang tức giận tìm con đường thích hợp mà phát ra.
Ninh Mẫn nhìn chăm chú, có thể tổng kết lại mọi chuyện:
“Vì ba nguyên nhân này, ông rất hận người Hoắc gia cho nên mới ra tay với Vãn Vãn đúng không.
“Tất cả chỉ vì trả thù. Ông cố ý chơi trò mèo vờn chuột với người HOắc gia.
Súng bắn tỉa lúc đó là do ông phái đi phải không..
Bom được gắn ở dưới đất cũng là ông cho người làm..
Ông khống chế Qúy Như Thương, cấu kết với bà ta làm việc xấu, chính là muốn bức HOắc gia và Đông gia thành kẻ thù, khiến cho HOắc gia ở trong giới chính trị dần đi xuống.
Còn có, Hoắc Trường Bình, tôi đã điều tra, những năm gần đây, ông luôn tìm tới bác sĩ tâm lý, bởi vì chuyện của ba mươi năm trước, ông luôn ghi hận trong lòng, nên tâm lý của ông đã sớm biến thái rồi…”
Ninh Mẫn cắn răng, cũng bởi vì tâm lý biến thái của ông ta, con gái cô mới bị nhiễm cái bệnh quỷ quái này,
Giờ khắc này, cô rất muốn bâm thây, uống máu của ông ta.
Kỳ thật lúc trước cô cũng không biết Vãn Vãn vì tiêm vắc-xin phòng bệnh mói bị bệnh này, hiện tại cô ta đã biết rõ, trong lòng rất bất an, có cảm giác tội lỗi. Cô ta không dám tưởng tượng, nếu con trai cô ta cũng bị bệnh mày, cô ta sẽ điên cuồng thế nào.
“Thật xin lỗi.”
Giọng nói Cố Hiểu khàn khàn: “Tôi không nghĩ Vãn Vãn bởi vì con trai tôi mới bị nhiễm loại bện này,…tôi…tôi thật sự không nghĩ tới…”
“Cô cũng biết có lỗi sao?”
Ninh Mẫn đau lòng cười: “Nếu trong lòng cô có một chút lương tâm, thì sẽ không thành tay sai của bọn họ rồi. Hiện tại cô, căn bản không phải là Cố Hiểu mà tôi biết, Cố Hiểu mà tôi biết, tuy cô ấy không thích nói chuyện, nhưng cô ấy có tấm lòng lương thiện. Cô ấy sẽ không tổn thương người vô tội. Nhưng thủ đoạn độc ác của cô như vậy. Qủa thật không bằng cầm thú."
Cố Hiểu há miệng thở dốc, không có cách nào giải thích cho mình thêm một câu nào.
Ninh Mẫn không có chú ý nhiều tới Cố Hiểu, mà chuyển ánh mắt phẫn nộ qua hai người đối diện cô, miệng cười lạnh:
“Còn mấy người, Hoắc Trường Bình, Qúy Như Thương, hai người là đầu sỏ trong chuyện này, các người muốn làm bao nhiêu chuyện tán tận lương tâm nữa mới chịu dừng tay lại hả?”
Giờ khắc này, lửa giận của Ninh Mẫn xông thẳng lên não rồi, Vãn Vãn tốt như vậy thiếu chút nữa đã chết trong tay bọn họ, làm sao cô không tức giận cơ chứ?
Hoắc Trường Bình nở nụ cười, lau vết máu ngoài miệng, liền vuốt tay:
“Đợi một chút, từ từ đã, tôi không nhận tôi là người mất trí làm chuyện tán tận lương tâm,
Ninh Sênh Ca, tôi phải sữa lại phán đoán sai lầm của cô. Đừng nghĩ rằng có chút lời trong máy ghi âm, cùng với Nghê Mịch chỉ chứng, thì cho rằng là tôi làm được không? Cắt câu lấy nghĩa (lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình) không phải của người thông minh nên làm, nhẹ dạ tin theo lời của một bên, lại càng không thể làm được.
Mấy người cứ tin tưởng như vậy, Nghê Mịch chỉ chứng thì hoàn toàn có thể tin sao?
Cứ cho mấy người hoàn toàn tin những thứ gọi là chứng cứ đi, bây giờ tôi còn chưa bị cắt chức, mà bị oan uổn như vậy, cuối cùng thì vẫn có quyền kháng án cho mình mà.
Hiện tại, tôi nói rõ ràng cho mấy người biết: Việc này, các người đã oan uổng tôi, Hoắc Ninh Vãn bị nhiễm bệnh, không có một chút quan hệ gì với tôi…
Ừm, nếu là mấy người cho là tôi làm, được, mời mấy người giải thích cho tôi một chút, tôi vì cái gì mà phải tổn thương một đứa nhỏ như vậy—nếu không có lợi ích gì, không có thực hiện mục đích gì, xin hỏi, là tôi ăn no rảnh mỡ mà đi làm chuyện mạo hiểm như vậy hả? Tôi đâu có bệnh đâu?"
Một câu một câu, cãi lại rất có khí thế, vẫn hùng hồn lý lẽ,thật giống như ông ta không có làm chuyện hại người này.
Hoắc Trường Bình lăn lộn nhiều năm trong giới chính trị, mồm mép đã luyện tới lưu loát trơn tru….
Lúc này, Đông Đình Phong vốn luôn trầm mặc nhàn nhạt nở nụ cưòi:
“Rất đơn giản, bởi vì ông muốn trả thù Hoắc gia, trả thù Hoắc Trường An, ông muốn cho con trai Hoắc Trường An đau khổ.”
Giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng tuyệt đối đủ lực, từng câu từng chữ đều nhắm trúng chỗ đau của Hoắc Trường Bình.
Nhưng biểu hiện của ông, ánh mắt vừa vặn chỉ trầm một chút đã trở lại bình thường, vẫn nhàn nhã như cũ, giống như không có bị bất cứ cái gì ảnh hưởng.
Ngay sau đó, ông ung dung hỏi lại:
“Đây là lời nói vô căn cứ. Tôi vì cái gì mà trả thủ Hoắc gia? Trả thù Hoắc Trường An? Đông Đình Phong, khi nói chuyện cần có chứng cứ. Không có chứng cứ, đó chính là nói nhảm…. Cậu phải chịu trách nhiệm phát luật vì tội vu oan đó.”
Ánh mắt Đông Đình Phong đen và sáng, giống như một thanh bảo kiếm phát sáng dưới ánh trăng, cười nhẹ, giống như đang châm biếm, phẩng phất như muốn nói, nếu không có chứng cứ, tôi có thể ngồi ở chỗ này sao?
Hoắc Trường Bình nhìn thấy, chỉ cảm thấy từng đợi khí lạnh tuôn trào ra.
“Có ba nguyên nhân.”
Một chữ một trọng âm, giọng nói Đông Đình Phong như chém sắt nói ra năm chữ.(trong tiếng trung có năm chữ nhé, dịch việt chỉ bốn đó.)
“Ba nguyên nhân.”
Hoắc Trường Bình trấn định cười, hỏi lại.
“Thứ nhất, Hoắc Trường An đoạt người yêu của ông, Chung Đề.”
Vừa nhắc tới Chung Đề, sắc mặt HOắc Trường Bình không khỏi biến đổi, biến đổi này vẫn không khôi phục bình thường.
“Thứ hai, vì Hoắc Trường An đánh gãy chân chó của ông.”
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt ông lần thứ hai rõ ràng trầm xuống, đồng thời có ẩn ẩn lửa giận muốn bùng phát.
“Thứ ba,… trong người của ông không có chảy dòng máu nhà họ Hoắc. Ông căn bản không phải con trai Hoắc Kiến Quốc. Ôong chỉ là con riêng của Hoắc lão phu nhân. Quan trọng là cha ruột của ông, bởi vì Hoắc gia mà chết, nên ông hận HOắc gia.”
Chuyện xưa như khói, năm tháng mênh mang, thật ra những chuyện này HOắc Trường Bình luôn chôn giấu trong lòng, bây giờ lại hiện lên trong đầu Hoắc Trường Bình, tươi cười của ông gần như biến mất, sự tao nhã của ông cũng dần dần mất hẳn, mặt hắn lập tức bị vặn vẹo đau đớn.
Nhắc tới Chung Đề, những người lớn tuổi gần như ai cũng biết tới cái tên này, cái tên này, từng được đặt ngang hàng với HOắc Trường An.
Ba mươi hai năm trước, gần như những người địa vị cao quý đều biết một sự kiện, con trai trưởng Hoắc gia có nuôi dưỡng một người phụ nữ, tên là Chung Đề.
Người phụ nữ kia, xinh đẹp như hoa, làn da mịn màn nhẫn nhụi, thân hình như liễu, là một người con gái xinh đẹp. Tên bà là Chung Đề, một người có địa vị thấp nhất trong xã hội, nhưng bà dựa vào học bổng mà được thi vào trường Đại Học Quỳnh Thành. Bà là cô nhi, cha mẹ nuôi là người bán món ăn kiếm sống.
Người biết Chung Đề trước không phải Hoắc Trường An mà là Hoắc Trường Bình.
Khi đó Hoắc Trường Bình giấu diếm thân phận là cậu hai Hoắc gia lẵng lẽ tiếp cận người phụ nữ xinh đẹp đó, nhờ sự ôn nhu của ông mà chiếm được cảm tình của bà ấy, hai người liền trở thành bạn bè. Có thể quan hệ bạn bè, HOắc Trường An liếc mắt một cái liền nhìn trúng người phụ nữ dám tát vào mặt Qúy thiếu, cũng mạnh mẽ tấn công, khiến bà trở thành người phụ nữ của ông.
Vì thế Hoắc Trường Bình từng tìm HOắc Trường An náo loạn.
Hai người đánh đấm tùm lum, huyên náo túi bụi, cuối cùng kinh động tới Nguyễn Nhất Hà, chuyện này mới ngừng lại.
Sau khi Nguyễn Nhất Hà điều tra rõ ràng, liền đổ lên đầu Chung Đề cái tội danh lẳng lơ. Rồi sau đó, trường Đại Học Quỳnh Thành đuổi học bà.
Sau việc đó, Hoắc Trường Bình còn đi học lại bị Nguyễn Nhất Hà đưa vào trường quân đội, Hoắc Trường An thì bị cấm túc.
Sau khi không còn bị cấm túc, HOắc Trường An kiếm chuyện chống đối lại Nguyễn Nhất Hà, khiến cho bà ta chỉ có thể bỏ mặc cho qua. Tùy ý ông đi tìm Chung Đề, dễ dàng tha thứ cho ông ở dưới mí mắt của bà ta mà đưa người về nuôi dưỡng.
Từ đó, Hoắc Trường Bình hận Hoắc Trường An tới tận xương tủy.
Anh em tranh giành một người phụ nữ, nếu bị truyền ra, trong giới thượng lưu nhất định sẽ bị gièm pha, ở Hoắc gia chuyện như vậy, cấm tuyệt đối không được xảy ra.
Cho nên, Nguyễn Nhất Hà sử dụng thủ đoạn của bà, cường ngạnh ép chuyện này xuống.
Vì vậy, lúc đó, những người biết con trai trưởng HOắc gia nuôi phụ nữ ở bên ngoài nhưng lại không biết là cướp từ trên tay em trai ông.
Còn chuyện HOắc Trường An đánh gãy hai chân Hoắc Trường Bình, người ngoài đều không biết rõ chuyện là như thế nào.
Hoắc gia chỉ nói với người ngoài: “Là chuyện ngoài ý muốn..”
Nguyên nhân hậu quả như thế nào, gần như không ai biết.
Hiện tại bị Đông Đình Phong vạch trần, giống như kéo lên vết thương trên người Hoắc Trường Bình.
Về chuyện HOắc Trường Bình không phải người HOắc gia, thật đúng là một chuyện kinh động rồi.
Bất kể là Đổng gia, hay Nghê Mịch, hoặc là Cố Hiểu, đều đã hoảng sợ rồi, ngay cả Qúy Như Thương cũng hơi kinh ngạc, sau đó giật mình, giống như nghĩ tới chuyện gì.
Còn Hoắc Khải Hàng, hắn rõ ràng nhất, cũng buồn bực nhất, sao Đông Đình Phong biết được.
Ánh mắt Ninh Mẫn hơi động, chuyện này cô không biết, cũng là gần đây Đông Đình Phong mới nói cho cô nghe---
Loại oán hận này tuyết đối sâu nặng.
Người có oán hận như vậy, tâm của ông, sao có thể không bị vặn vẹo chứ?
Giờ khắc này, Hoắc Trường Bình nắm chặt đầu gối, ánh mắt âm độc, hình như đang tức giận tìm con đường thích hợp mà phát ra.
Ninh Mẫn nhìn chăm chú, có thể tổng kết lại mọi chuyện:
“Vì ba nguyên nhân này, ông rất hận người Hoắc gia cho nên mới ra tay với Vãn Vãn đúng không.
“Tất cả chỉ vì trả thù. Ông cố ý chơi trò mèo vờn chuột với người HOắc gia.
Súng bắn tỉa lúc đó là do ông phái đi phải không..
Bom được gắn ở dưới đất cũng là ông cho người làm..
Ông khống chế Qúy Như Thương, cấu kết với bà ta làm việc xấu, chính là muốn bức HOắc gia và Đông gia thành kẻ thù, khiến cho HOắc gia ở trong giới chính trị dần đi xuống.
Còn có, Hoắc Trường Bình, tôi đã điều tra, những năm gần đây, ông luôn tìm tới bác sĩ tâm lý, bởi vì chuyện của ba mươi năm trước, ông luôn ghi hận trong lòng, nên tâm lý của ông đã sớm biến thái rồi…”
Ninh Mẫn cắn răng, cũng bởi vì tâm lý biến thái của ông ta, con gái cô mới bị nhiễm cái bệnh quỷ quái này,
Giờ khắc này, cô rất muốn bâm thây, uống máu của ông ta.