“ Anh coi một ít tài liệu!”
“ Việc của công ty rất nhiều sao?”
“ Cũng hơi hơi!”
"Đi ngủ sớm một chút."
"Em có chút việc muốn nói với anh."
“ Ừ!”
"Quên đi, ngày mai gặp mặt nói."
Ninh Mẫn vừa đi vừa nói chuyện, ánh mắt tỏa ra dịu dàng, sợi tóc tung bay trong gió.
Hoành Vy nhìn, lấy điện thoại chụp lại bức hình này, ánh mắt rất ngọt ngào, đã từng thuộc về Hoắc Khải Hàng, nhưng hiện tại thuộc về Đông Đình Phong.
Chờ cô nghe điện thoại xong, Hoành Vy đưa bức hình cho cô xem: “ Xem này, A Ninh, tìm được người mình thích không phải dễ.”
Mặc dù cô không nói không hối hận, nhưng biểu tình của cô lúc này, đã chứng minh, cô yêu chồng của mình, cô không hối hận, cô cũng rất hạnh phúc.
Cuộc sống của mỗi người không thể bước lầm, nếu gặp được người mình yêu thì phải nắm bắt lấy.
Ninh Mẫn nhìn lướt qua, nụ cười xủa mình, dịu dàng như nước, rất đẹp.
Tình yêu làm cho lòng cô đễ chịu, làm cô cười ngọt ngào, làm tâm cô xinh đẹp.
Đông Cẩn Chi cám ơn anh mang đến ấm áp cho em.
Trở về Quỳnh Thành đã hai giờ đêm, Hoành Vy đưa cô trở lại bệnh viện, sau đó đi về.
Ninh Mẫn đi vào phòng bệnh, tắm rửa rồi ôm con gái ngủ.
Bởi vì ngủ không đủ giấc nên khi trời sáng tỉnh đậy có chút đau đầu, có lẽ đêm qua gió thổi hơi nhiều.
Khi đang chải đầu cho vãn Vãn thì Vãn Vãn nói: “ Mẹ, sao mắt mẹ đen vậy...”
Mẹ cô qua đây sớm thấy vậy cũng nói: “ Mẫn Mẫn, con sao vậy? Sắc mặt rất kém?”
“ Do ngủ không đủ giấc!”
“ Để mẹ ở đây cho, con về nhà Cẩn Chi ngủ đi, với thân thể hiện tại này, không thể gắng sức...” Cô ôm mẹ của minh không nói, cô biết mẹ muốn tốt cho mình.
Có thể nghe được mẹ lải nhải đó là một loại hạnh phúc.
Khi con người sinh ra, khi còn bé, nằm trong vòng tay ba mẹ, không bao lâu, gặp được ngươi mình thích, sau đó đi đến kết hôn, trên có bốn ba mẹ, dưới có con cái, đó là một đời người. Mà cô cũng đã trải qua như vậy. Không bỏ sót một chút nào.
“ Đi đi đến phòng bên cạnh nghỉ đi.”
Ninh Mẫn không cãi lại, đi ngủ , đóng cửa lại nằm lên giường, nhưng vừa nãy đầu vẫn đau, tạm thời chưa hết được.
Cô nhắm mắt lại không ngừng lật qua lật lại, không bao lâu nghe tiếng cửa mở, có người đến, là Đông Đình Phong đến đây!
“ Mẹ nói, em không thoải mái?”
“ Anh đến rồi!” Cô miến cưỡng hỏi một câu, đầu nhích lên gối: “ Tiểu Kỳ đâu?”
“ Ở ngoài với Vãn Vãn” thân hình anh cao lớn đến gần, ngồi bên cạnh giường, anh nâng mặt cô lên, nhìn thẳng, hơi thở anh phả vào mặt cô.
Cô hít một hơi, cảm thấy rất tốt.
“ Sắc mặt rất là kém, đến đây...” Anh vỗ vào đùi mình: “ Dựa vào đây, anh xoa đầu cho em.”
“ Anh biết làm!”
“ Mẹ anh hay đau nửa đầu. Anh cố ý bắt chước người ta.”
Cô gối đầu lên, anh day huyệt cho cô, cảm giác ngón tay ở huyệt thái dương chuyển động mang theo chút lực, mũi cô ngửi thấy mùi hơi thở quen thuộc của anh, lập tức bình tĩnh lại.
Thật đúng là thần kỳ.
“ Có chút hiệu quả!” cô khen anh một câu.
“ Đó la đương nhiên! Chỉ cần anh muốn, nhất định cái gì cũng được....”
Anh mỉm cười mang theo chút đắc ý.
Đúng vậy người nam nhân này có tính kiêu ngạo.
Cô nhìn anh cũng cười: “ Ai nha nha, người nam nhân này nhà ai vậy ta, như thế nào càng nhìn càng thấy thích... kỹ thuật tốt như vậy, thưởng...”
Khi nói chuyện tay cô xờ xoạn lung tung, da thịt anh rất rắn chắc.
“ Thưởng cái gì? Không phải cái gì anh cũng lấy đâu...”
Anh cười, tay cô di chuyển trên mặt anh.
“ Cúi đầu xuống chút!”
Cô kéo đầu anh xuống, đoi lông mày run nhẹ: “ Mộ cái hôn!”
Nhìn anh, đầu cô nhướm lên, ngậm, hôn nhẹ, môi vừa chạm vào môi anh, cắn anh, đầu lưỡi ngỏ, chui vào trong... Anh muốn đuổi theo, cô lui lại, ngã vào đùi anh cười, rất quyến rũ... mà trên môi anh, còn dư lại hương vị của cô, cùng với một trận cay nóng...
“ Làm sao bây giờ? càng làm càng nghiện!”
Anh hỏi, cúi đầu hôn vài cái, thật triền miên.
Khoảng khắc này, rất vui vẻ hòa thuận, làm cho cả hai đều vui mừng.
Đầu Ninh Mẫn không còn đau, anh quả nhiên có tay nghề tốt. Có lẽ sau này, cô còn biết nhiều chuyện hơn nữa.
Hôm nay cô rất bám anh, cũng rất dịu dàng, Đông Đình Phong có thể cảm giác được, khi cô cười, có thêm vài phần quyến rũ... anh bị chim đắm trong đó... không muốn động đậy, chỉ nhìn thấy ánh mắt cười của cô, anh liền nhập ma.
Cho đến khi có người gõ cửa, Trần Tụy có chuyện báo cáo cho Đôg Đình Ph8ng, Ninh Mẫn mới thả lỏng người, cô không sdi ra ngoài, tiếp rục nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Mơ hồ nghe được âm thanh ở sát vách, tiếng nô đùa của Vãn Vãn và đông Kỳ. Hai đứa nhỏ này rất hợp nhau.
Không biết qua bao lâu, Đông Đình Phong xử lý xong mọi việc quay trở lại, thấy cô đang thất thần, tóc dại, cả người cô tỏa ra vẻ quyến rũ, tinh thần cũng tốt lên.
Anh nhìn cô rồi ôm cô từ phía sau, không chịu buông tay.
Ôm một hồi.
Cô cười, bọn cô giốn như hai đứa trẻ sao?
Cô nói: Đông tiên sinh, ôm không thấy chán à
Anh hôn: Không bao giờ anh chán em.
Hai người ôm nhau một lúc anh kéo cô qua, ngồi trên ghế sô pha, làm cho cô ngồi lên đùi anh, hai tay vòng qua eo cô.
“ Anh có việc muốn hỏi em!”
“ Chuyện gì?”
“ Ừ chuyện này có chút nhạy ca,r, nhưng anh vẫn phải hỏi...” Đông Đình Phong nói, vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng.
Cô bị sự nghiêm túc của anh làm cho căng thẳng nói: “ Rố cuộc có chuyện gì?”
Anh châm chước một chút: “ Trước đây em nói, Vãn Vãn có một em trai cùng trứng có phảo không?”
“ Ừ!”
“ Hôm qua lúc anh rảnh rỗi có xem qua tài liệu. Nói chung trứng cùng giới thì có thể cùng trứng còn trứng mà một đoi trai gái thì xác suất rất nhỏ. Xuất hiện trường hợp này thì đa số nhiễm sắc thể sẽ sinh ra dị biến. Không thể phát triển bình thường được. Thai nam nữ là khác trứng.”
Ninh Mẫn kinh ngạc, không biét sao anh nhắc tới việc này, có mục đích gì. Cô nhìn anh một lúc nói: “ Lúc trước kia bác sĩ nói là cuống rốn cùng trứng. Sau vài lần kiểm tra đều nói đứa bé phát triển bình thường. Cho đến khi sinh, mơi biết, đầu của đứa nhỏ bị lớn hơn bình hường, do vì thai trai gái, nên có thể xảy ra biến dị, họ khồn thể chắc 100% đứa nhỏ sẽ phát triển bình thường. Chờ sau này kiểm tra lại.”
Đông Đình Phong nghe vậy nhíu mi một chút.
Ninh Mẫn thấy vậy, không hỏi tiếp tục nói: “ Thật ra lúc ấy, tâm trạng em rất loạn. Sợ sinh ra một đứa con dị dạng. Sau khi sinh xong, con gái ra trước rất khỏe mạnh, cái đầu cũng nhỏ. Bởi vì con trai đầu hoi bự, nên sinh thường không được, sau đó em chảy rất nhiều máu. Cuối cùng bác chồng đã ký tên, sau đó đứa bé kia mất, chờ sau khi sinh xong, em có thấy đứa bé kia, đầu nó rất lớn... Không coi là dị dạng, nhưng mà nó cũng mất cân đối.”
Nhắc đến chuyện đó, cô cũng chán nản.
Đông Đình Phong vô vai cô, trấn an cô hỏi: “ Vậy lúc đó em đi khám ở bệnh viện nào?”
“ Là một bệnh viện nhỏ!”
Lý do đơn giản vì cô không muốn nhà họ Hoắc biết hành tung của cô.
Đông Đình Phong cúi đầu không nói: “ có lẽ là hai trứng cũng không chừng... cùng trứng, hội chứn sẽ giống nhau. Hai trứng, có một cái giống mẹ một cái giống ba.”
Ninh Mãn không hiểu sao anh lại có ý tưởng này, nói nhỏ: “ Điều đó không quan trọng! Ai, sao anh lại để tâm chuyện này?”
Ánh mắt Dôg Đình Phong chớp động: “ À, không có gì... chỉ là đoán mò thôi...”
“ Anh đoán cái gì?”
Khi anh đoán, đa ssoos là nguyên nhân.
Nhưng anh khôn trả lời chỉ nói: “ Không có gì, nói ra em lại kêu anh hị trúng tà... thêa nào, ngủ một giấc, hiện tại có đỡ hơn chút nào chưa?”
“ Dạ rồi!”
“ Anh đưa Đông Kỳ đi làm xeta nghiệm. Giữa trưa, đi ăn cơm, mang theo Vãn Vãn. Buổi chiều tan ca, lấy được hợp đồng... anh có điện thoại cho Hoắc Trường An... Nếu em thấy không thoải mái, buỏi chiều ngủ tiếp...”
Nói xong anh hôn cô, lúc phải đi lại bị cô kéo lại.
“ Chờ một chút, em có chuyện này muốn nói với anh!”
“ Chuện gì?”
Ninh Mẫn đem chuyện hôm qua nói hết cho anh nghe không có giấu diếm cái gì.
Đông Đình Phong nghe xong, khóe môi hơi nhếch lên, đáy mắt có chút cười.
Thật ra, anh biết, hôm qua cô đi Đồng Loa Loan, cũng biết cô đi ra bãi biển, cho dù là thời gian bao nhiêu, anh cũng biết. Nhưng anh không biét Cố Đơn sẽ xuất hiện tại nhà nghỉ, cũng không biết Hoắc Khải Hàng từ bỏ quyền nuôi con.
“ Em đau đầu, vì Cố Đơn!”
Cố Đơn là con của Hoắc Khải Hàng, chuyện này làm cho anh ngạc nhiên.
“ Đúng, còn có, nếu em đoán không lầm đứa hỏ này la nhận huấn luyện, rất mẫn cảm...anh nói, có phải chúng ta nên nói chuyện này cho Hoắc Trường Anh hay không...”
Đông Đình Phong trầm ngâm một chút.
Lúc này điện thoại của Ninh mẫn rung lên: “ Dãy số lạ...”
Cô nhìn một cái rồi nghe: “ Ai vậy?”
“ Cố Đơn!”
Hai chữ này làm cho Ninh Mẫn tròn mắt, vội vàng che tai phone,hai mắt sáng lên nhìn Đông Đìn Phong nói: “ Là Cố Đơn! Cậu bé biết số diện thoại của em...”
Huyện này, đứa bé đoa thật rất lợi hại.
Ánh mắt Đông Đình Phong chớt xẹt qua tia sáng.
Ninh Mẫn bắt đầu đối thoại: “ Cố Đơn , con ở đâu?”
“ Đang chuẩn bị đi!”
“ Con muốn đi đâu?”
Giọng nói trong điện thoại có vẻ trầm tĩnh, không giống một đứa trẻ, cậu bé khôbg đáp mà hỏi: “ Cô ở đâu, con có thể gặp cô không?”
“ Mẹ con đâu?”
“ Bị con quăng rồi!”
“ ......”
Ninh Mẵn hết chỗ nói, nhất thời không biết đây là tình huống gì: “ Con nói thời gian với địa điểm đi!”
“ Sau nửa giờ. Tại sân vận động bóng rổ Quỳnh Thành, một mình cô qua đây.”
“ Được!”
Tắt điện thoại, Ninh Mẫn đứng lên: “ Cẩn Chi , em phải đi gặp cậu bé!”
“ Anh đi cùng em!”
Đông Đình Phong muốn thấy đứa bé kia. Mặt khác , trực giác nói cho anh biết: Đứa bé kia mang lại nguy hiểm.
"Không. . . . . . Cậu bé yêu cầu chỉ thấy em!"
Lông mày Đông Đình Phong nhăn lại: “ Không Được nếu đứa bé kia tấn công em thì làm sao bây giờ?”
“ Anh không tin em như vậy sao? Yên tâm, em sẽ chăm sóc mình... nhiều năm qua, em không phải vẫn tốt sao? Em không có việc gì... Anh ở đây trông chừng Vãn Vãn cùng Tiểu Kỳ đi... Đúng rồi, anh không phải nói đi xét nghiệm sao... Sắp đến giờ rồi đấy...”
Cô hôn anh một cái, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Đôg Đình Phong đi theo, hai tay đút túi, nhìn theo, chờ cô đi vào thang máy, anh cầm điện thoại gọi điện phân phó: “ Phu nhân xuống dưới, di theo đằng xa, bảo đảm an toàn cho cô ấy. Đừn để người khác phát hiện...”
“ Dạ!” Anh không có ngăn cản cô, cô cũng không phải người đễ dàngnghe lời khuyên của người khác. Nhưng anh phảo bảo vệ an toàn cho cô.
Anh xoay người trở về phòng mang Đông Kỳ đi xét nghiệm.
Buổi sáng hôm nay, Hoắc Trường An nhận được một tin tức động trời: Căn cứ vào kết quả ADN, Hoắc Khảo Hàng cùng Quý Như Tịch không có quan hệ mẹ con.
“ Việc của công ty rất nhiều sao?”
“ Cũng hơi hơi!”
"Đi ngủ sớm một chút."
"Em có chút việc muốn nói với anh."
“ Ừ!”
"Quên đi, ngày mai gặp mặt nói."
Ninh Mẫn vừa đi vừa nói chuyện, ánh mắt tỏa ra dịu dàng, sợi tóc tung bay trong gió.
Hoành Vy nhìn, lấy điện thoại chụp lại bức hình này, ánh mắt rất ngọt ngào, đã từng thuộc về Hoắc Khải Hàng, nhưng hiện tại thuộc về Đông Đình Phong.
Chờ cô nghe điện thoại xong, Hoành Vy đưa bức hình cho cô xem: “ Xem này, A Ninh, tìm được người mình thích không phải dễ.”
Mặc dù cô không nói không hối hận, nhưng biểu tình của cô lúc này, đã chứng minh, cô yêu chồng của mình, cô không hối hận, cô cũng rất hạnh phúc.
Cuộc sống của mỗi người không thể bước lầm, nếu gặp được người mình yêu thì phải nắm bắt lấy.
Ninh Mẫn nhìn lướt qua, nụ cười xủa mình, dịu dàng như nước, rất đẹp.
Tình yêu làm cho lòng cô đễ chịu, làm cô cười ngọt ngào, làm tâm cô xinh đẹp.
Đông Cẩn Chi cám ơn anh mang đến ấm áp cho em.
Trở về Quỳnh Thành đã hai giờ đêm, Hoành Vy đưa cô trở lại bệnh viện, sau đó đi về.
Ninh Mẫn đi vào phòng bệnh, tắm rửa rồi ôm con gái ngủ.
Bởi vì ngủ không đủ giấc nên khi trời sáng tỉnh đậy có chút đau đầu, có lẽ đêm qua gió thổi hơi nhiều.
Khi đang chải đầu cho vãn Vãn thì Vãn Vãn nói: “ Mẹ, sao mắt mẹ đen vậy...”
Mẹ cô qua đây sớm thấy vậy cũng nói: “ Mẫn Mẫn, con sao vậy? Sắc mặt rất kém?”
“ Do ngủ không đủ giấc!”
“ Để mẹ ở đây cho, con về nhà Cẩn Chi ngủ đi, với thân thể hiện tại này, không thể gắng sức...” Cô ôm mẹ của minh không nói, cô biết mẹ muốn tốt cho mình.
Có thể nghe được mẹ lải nhải đó là một loại hạnh phúc.
Khi con người sinh ra, khi còn bé, nằm trong vòng tay ba mẹ, không bao lâu, gặp được ngươi mình thích, sau đó đi đến kết hôn, trên có bốn ba mẹ, dưới có con cái, đó là một đời người. Mà cô cũng đã trải qua như vậy. Không bỏ sót một chút nào.
“ Đi đi đến phòng bên cạnh nghỉ đi.”
Ninh Mẫn không cãi lại, đi ngủ , đóng cửa lại nằm lên giường, nhưng vừa nãy đầu vẫn đau, tạm thời chưa hết được.
Cô nhắm mắt lại không ngừng lật qua lật lại, không bao lâu nghe tiếng cửa mở, có người đến, là Đông Đình Phong đến đây!
“ Mẹ nói, em không thoải mái?”
“ Anh đến rồi!” Cô miến cưỡng hỏi một câu, đầu nhích lên gối: “ Tiểu Kỳ đâu?”
“ Ở ngoài với Vãn Vãn” thân hình anh cao lớn đến gần, ngồi bên cạnh giường, anh nâng mặt cô lên, nhìn thẳng, hơi thở anh phả vào mặt cô.
Cô hít một hơi, cảm thấy rất tốt.
“ Sắc mặt rất là kém, đến đây...” Anh vỗ vào đùi mình: “ Dựa vào đây, anh xoa đầu cho em.”
“ Anh biết làm!”
“ Mẹ anh hay đau nửa đầu. Anh cố ý bắt chước người ta.”
Cô gối đầu lên, anh day huyệt cho cô, cảm giác ngón tay ở huyệt thái dương chuyển động mang theo chút lực, mũi cô ngửi thấy mùi hơi thở quen thuộc của anh, lập tức bình tĩnh lại.
Thật đúng là thần kỳ.
“ Có chút hiệu quả!” cô khen anh một câu.
“ Đó la đương nhiên! Chỉ cần anh muốn, nhất định cái gì cũng được....”
Anh mỉm cười mang theo chút đắc ý.
Đúng vậy người nam nhân này có tính kiêu ngạo.
Cô nhìn anh cũng cười: “ Ai nha nha, người nam nhân này nhà ai vậy ta, như thế nào càng nhìn càng thấy thích... kỹ thuật tốt như vậy, thưởng...”
Khi nói chuyện tay cô xờ xoạn lung tung, da thịt anh rất rắn chắc.
“ Thưởng cái gì? Không phải cái gì anh cũng lấy đâu...”
Anh cười, tay cô di chuyển trên mặt anh.
“ Cúi đầu xuống chút!”
Cô kéo đầu anh xuống, đoi lông mày run nhẹ: “ Mộ cái hôn!”
Nhìn anh, đầu cô nhướm lên, ngậm, hôn nhẹ, môi vừa chạm vào môi anh, cắn anh, đầu lưỡi ngỏ, chui vào trong... Anh muốn đuổi theo, cô lui lại, ngã vào đùi anh cười, rất quyến rũ... mà trên môi anh, còn dư lại hương vị của cô, cùng với một trận cay nóng...
“ Làm sao bây giờ? càng làm càng nghiện!”
Anh hỏi, cúi đầu hôn vài cái, thật triền miên.
Khoảng khắc này, rất vui vẻ hòa thuận, làm cho cả hai đều vui mừng.
Đầu Ninh Mẫn không còn đau, anh quả nhiên có tay nghề tốt. Có lẽ sau này, cô còn biết nhiều chuyện hơn nữa.
Hôm nay cô rất bám anh, cũng rất dịu dàng, Đông Đình Phong có thể cảm giác được, khi cô cười, có thêm vài phần quyến rũ... anh bị chim đắm trong đó... không muốn động đậy, chỉ nhìn thấy ánh mắt cười của cô, anh liền nhập ma.
Cho đến khi có người gõ cửa, Trần Tụy có chuyện báo cáo cho Đôg Đình Ph8ng, Ninh Mẫn mới thả lỏng người, cô không sdi ra ngoài, tiếp rục nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Mơ hồ nghe được âm thanh ở sát vách, tiếng nô đùa của Vãn Vãn và đông Kỳ. Hai đứa nhỏ này rất hợp nhau.
Không biết qua bao lâu, Đông Đình Phong xử lý xong mọi việc quay trở lại, thấy cô đang thất thần, tóc dại, cả người cô tỏa ra vẻ quyến rũ, tinh thần cũng tốt lên.
Anh nhìn cô rồi ôm cô từ phía sau, không chịu buông tay.
Ôm một hồi.
Cô cười, bọn cô giốn như hai đứa trẻ sao?
Cô nói: Đông tiên sinh, ôm không thấy chán à
Anh hôn: Không bao giờ anh chán em.
Hai người ôm nhau một lúc anh kéo cô qua, ngồi trên ghế sô pha, làm cho cô ngồi lên đùi anh, hai tay vòng qua eo cô.
“ Anh có việc muốn hỏi em!”
“ Chuyện gì?”
“ Ừ chuyện này có chút nhạy ca,r, nhưng anh vẫn phải hỏi...” Đông Đình Phong nói, vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng.
Cô bị sự nghiêm túc của anh làm cho căng thẳng nói: “ Rố cuộc có chuyện gì?”
Anh châm chước một chút: “ Trước đây em nói, Vãn Vãn có một em trai cùng trứng có phảo không?”
“ Ừ!”
“ Hôm qua lúc anh rảnh rỗi có xem qua tài liệu. Nói chung trứng cùng giới thì có thể cùng trứng còn trứng mà một đoi trai gái thì xác suất rất nhỏ. Xuất hiện trường hợp này thì đa số nhiễm sắc thể sẽ sinh ra dị biến. Không thể phát triển bình thường được. Thai nam nữ là khác trứng.”
Ninh Mẫn kinh ngạc, không biét sao anh nhắc tới việc này, có mục đích gì. Cô nhìn anh một lúc nói: “ Lúc trước kia bác sĩ nói là cuống rốn cùng trứng. Sau vài lần kiểm tra đều nói đứa bé phát triển bình thường. Cho đến khi sinh, mơi biết, đầu của đứa nhỏ bị lớn hơn bình hường, do vì thai trai gái, nên có thể xảy ra biến dị, họ khồn thể chắc 100% đứa nhỏ sẽ phát triển bình thường. Chờ sau này kiểm tra lại.”
Đông Đình Phong nghe vậy nhíu mi một chút.
Ninh Mẫn thấy vậy, không hỏi tiếp tục nói: “ Thật ra lúc ấy, tâm trạng em rất loạn. Sợ sinh ra một đứa con dị dạng. Sau khi sinh xong, con gái ra trước rất khỏe mạnh, cái đầu cũng nhỏ. Bởi vì con trai đầu hoi bự, nên sinh thường không được, sau đó em chảy rất nhiều máu. Cuối cùng bác chồng đã ký tên, sau đó đứa bé kia mất, chờ sau khi sinh xong, em có thấy đứa bé kia, đầu nó rất lớn... Không coi là dị dạng, nhưng mà nó cũng mất cân đối.”
Nhắc đến chuyện đó, cô cũng chán nản.
Đông Đình Phong vô vai cô, trấn an cô hỏi: “ Vậy lúc đó em đi khám ở bệnh viện nào?”
“ Là một bệnh viện nhỏ!”
Lý do đơn giản vì cô không muốn nhà họ Hoắc biết hành tung của cô.
Đông Đình Phong cúi đầu không nói: “ có lẽ là hai trứng cũng không chừng... cùng trứng, hội chứn sẽ giống nhau. Hai trứng, có một cái giống mẹ một cái giống ba.”
Ninh Mãn không hiểu sao anh lại có ý tưởng này, nói nhỏ: “ Điều đó không quan trọng! Ai, sao anh lại để tâm chuyện này?”
Ánh mắt Dôg Đình Phong chớp động: “ À, không có gì... chỉ là đoán mò thôi...”
“ Anh đoán cái gì?”
Khi anh đoán, đa ssoos là nguyên nhân.
Nhưng anh khôn trả lời chỉ nói: “ Không có gì, nói ra em lại kêu anh hị trúng tà... thêa nào, ngủ một giấc, hiện tại có đỡ hơn chút nào chưa?”
“ Dạ rồi!”
“ Anh đưa Đông Kỳ đi làm xeta nghiệm. Giữa trưa, đi ăn cơm, mang theo Vãn Vãn. Buổi chiều tan ca, lấy được hợp đồng... anh có điện thoại cho Hoắc Trường An... Nếu em thấy không thoải mái, buỏi chiều ngủ tiếp...”
Nói xong anh hôn cô, lúc phải đi lại bị cô kéo lại.
“ Chờ một chút, em có chuyện này muốn nói với anh!”
“ Chuện gì?”
Ninh Mẫn đem chuyện hôm qua nói hết cho anh nghe không có giấu diếm cái gì.
Đông Đình Phong nghe xong, khóe môi hơi nhếch lên, đáy mắt có chút cười.
Thật ra, anh biết, hôm qua cô đi Đồng Loa Loan, cũng biết cô đi ra bãi biển, cho dù là thời gian bao nhiêu, anh cũng biết. Nhưng anh không biét Cố Đơn sẽ xuất hiện tại nhà nghỉ, cũng không biết Hoắc Khải Hàng từ bỏ quyền nuôi con.
“ Em đau đầu, vì Cố Đơn!”
Cố Đơn là con của Hoắc Khải Hàng, chuyện này làm cho anh ngạc nhiên.
“ Đúng, còn có, nếu em đoán không lầm đứa hỏ này la nhận huấn luyện, rất mẫn cảm...anh nói, có phải chúng ta nên nói chuyện này cho Hoắc Trường Anh hay không...”
Đông Đình Phong trầm ngâm một chút.
Lúc này điện thoại của Ninh mẫn rung lên: “ Dãy số lạ...”
Cô nhìn một cái rồi nghe: “ Ai vậy?”
“ Cố Đơn!”
Hai chữ này làm cho Ninh Mẫn tròn mắt, vội vàng che tai phone,hai mắt sáng lên nhìn Đông Đìn Phong nói: “ Là Cố Đơn! Cậu bé biết số diện thoại của em...”
Huyện này, đứa bé đoa thật rất lợi hại.
Ánh mắt Đông Đình Phong chớt xẹt qua tia sáng.
Ninh Mẫn bắt đầu đối thoại: “ Cố Đơn , con ở đâu?”
“ Đang chuẩn bị đi!”
“ Con muốn đi đâu?”
Giọng nói trong điện thoại có vẻ trầm tĩnh, không giống một đứa trẻ, cậu bé khôbg đáp mà hỏi: “ Cô ở đâu, con có thể gặp cô không?”
“ Mẹ con đâu?”
“ Bị con quăng rồi!”
“ ......”
Ninh Mẵn hết chỗ nói, nhất thời không biết đây là tình huống gì: “ Con nói thời gian với địa điểm đi!”
“ Sau nửa giờ. Tại sân vận động bóng rổ Quỳnh Thành, một mình cô qua đây.”
“ Được!”
Tắt điện thoại, Ninh Mẫn đứng lên: “ Cẩn Chi , em phải đi gặp cậu bé!”
“ Anh đi cùng em!”
Đông Đình Phong muốn thấy đứa bé kia. Mặt khác , trực giác nói cho anh biết: Đứa bé kia mang lại nguy hiểm.
"Không. . . . . . Cậu bé yêu cầu chỉ thấy em!"
Lông mày Đông Đình Phong nhăn lại: “ Không Được nếu đứa bé kia tấn công em thì làm sao bây giờ?”
“ Anh không tin em như vậy sao? Yên tâm, em sẽ chăm sóc mình... nhiều năm qua, em không phải vẫn tốt sao? Em không có việc gì... Anh ở đây trông chừng Vãn Vãn cùng Tiểu Kỳ đi... Đúng rồi, anh không phải nói đi xét nghiệm sao... Sắp đến giờ rồi đấy...”
Cô hôn anh một cái, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Đôg Đình Phong đi theo, hai tay đút túi, nhìn theo, chờ cô đi vào thang máy, anh cầm điện thoại gọi điện phân phó: “ Phu nhân xuống dưới, di theo đằng xa, bảo đảm an toàn cho cô ấy. Đừn để người khác phát hiện...”
“ Dạ!” Anh không có ngăn cản cô, cô cũng không phải người đễ dàngnghe lời khuyên của người khác. Nhưng anh phảo bảo vệ an toàn cho cô.
Anh xoay người trở về phòng mang Đông Kỳ đi xét nghiệm.
Buổi sáng hôm nay, Hoắc Trường An nhận được một tin tức động trời: Căn cứ vào kết quả ADN, Hoắc Khảo Hàng cùng Quý Như Tịch không có quan hệ mẹ con.