Sau khi ăn sáng xong, tâm tình của Đông Dạng vẫn hốt hoảng.
Kim Hàm lẳng lặng nhìn, người phụ nữ này đeo nhẫn của ông, nhưng trong lòng lại không có ông. Theo đuổi bốn năm, ông vẫn không nhìn thấu được bà.
Ngũ tiểu thư nhà Đông gia, cũng đã 30 tuổi, không kết hôn, không lấy chồng, không sinh con không nhận nuôi. Người bên ngoài đối với chuyện này rất tò mò.
Có lần, Đông Dạng từng bị người ta đồn là người bị đồng tính luyến ái, bởi vì trong cuộc sống của bà bạn bè phần lớn đều là người đồng tính.
Cũng có người nói người phụ nữ này là người đá, bởi vậy mà không có ý định kết hôn.
Kim Hàm biết bà không phải là người đồng tính, cũng không phải là người đá, mà bị người ta làm tổn thương, từ đó lại không thể đi ra khỏi đoạn tâm lý thất bại đó. Thời gian 30 năm bà đi tìm những người khác, vô dụng, bà vẫn không thể xóa bỏ được người trong lòng mình. Một lần lại một lần thất bại, bà đóng chặt trái tim mình, cứ như vậy bà nhấm nháp vị đắng của rượu do chính tay mình ủ, trong cuộc sống vẫn không có người đàn ông nào.
Toàn bộ đều là ông sau lần thứ hai đi tìm được, mượn rượu dãi bày tấm lòng với ông.
Một lần bà khóc nức nở, đến khi tỉnh lại đều quên sạch, còn chột dạ hỏi ông : bà có làm chuyện gì quá đáng không. Ông chỉ cười không nói gì lại nhớ kỹ vẻ yếu ớt của bà, một lòng cứ như vậy bị chiếm đóng.
Ngày hôm qua nhìn thấy bà khác thường như vậy, ông nếu vẫn náo loạn không rõ ràng một chuyện, vậy những năm qua ông sống quá vô dụng.
Chính là ông không hiểu, bà làm sao cùng Hoắc Trường An có khúc mắc gì?
Người đàn ông kí không cần nói về công trạng chỉ ở đời thường, cũng họa tâm si tình (yêu đương lăng nhăng) hẳn không phải là bà đã từng thích hay hâm mộ người có tài đó.
Nhưng trên đời này không phải chuyện nên như thế nào có thể như thế ấy.
“Ăn sáng xong, anh đi làm đi”
Đông Dạng cơ hồ chưa có ăn cái gì:
“Em có chút đau đầu, muốn ngủ thêm chút nữa, ngày hôm qua ...cảm ơn anh....”
Bà nói đau đầu, ông liền ở lại cùng bà, không có rời đi một người ngủ giường một người ngủ sô pha, cùng chung một phòng.
“Cảm ơn anh, khách khí như vậy làm gì? Rất xa lạ. À anh còn tưởng rằng hôm nay em sẽ dẫn anh về Ba Thành”
Kim Hàm như cười như không. Đông Dạng ngẩn ra. Kim Hàm lại cười.
“Chẳng lẽ em đồng ý đèo chiếc nhẫn kia không có ý gì sao? Chỉ là muốn mượn dùng một chút, quay đầu lại vẫn muốn trả cho anh”
Viên kim cương léo sáng màu xanh nhạt trên ngón tay, mẹ của ông vì muốn cưới cô con dâu này nên đã tốn rất nhiều tiền. Như vậy cũng tốt, anh em chỉ cần dùng tâm suy nghĩ.
Đông Dạng cúi đầu nhìn, kinh ngạc một chút, ngón tay và nhẫn rất cân xứng, nhẫn khiến ngón tay đẹp hơn. Tâm tình của bà thực phức tạp, ngẩng đàu liếc nhìn người đàn ông này, thật nghiêm túc suy nghĩ một chút.
“Anh thật sự muốn cưới, em gả cho anh cũng không ngại, chỉ là kết hôn, chúng ta liền rời khỏi Đông Ngải, về sau có nguyên nhân đặc biệt, chúng ta sẽ không quay về”
Đột nhiên bà hạ quyết tâm như vậy.
“Em xác định là em bị kích động mà hành động như vậy?”
Kim Hàm không mừng như điên, ông bình tĩnh hỏi, ông muốn toàn tâm toàn ý, chứ không phải ủy khuất cầu toàn.
Đông Dạng nhắm mắt, tay vân vê chiếc nhẫn kia, hiểu được ông đang nói gì
“Không phải”
Ngưng một chút lại nói: “Em muốn dẫn anh về, ngay chiều nay, chút nữa em sẽ nói chuyện với cha”
“Thật sự?” Kim Hàm ánh mắt sáng ngời, thấp giọng hỏi.
“Thật sự” Bà mở mắt cười. “Em nghĩ em nên để mình gả đi rồi” đỡ phải có người hiểu lầm. Dùng điểm tâm xong, bà tiễn Kim Hàm ra xe. Xe của ông đêm qua vẫn đỗ ở ngoài cửa biệt thự.
Đến cửa hai người đền nhìn thấy xe của Hoắc Trường An dừng ở phía trước. kim Hàm thản nhiên thoáng nhìn, quay đầu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của bà.
“A Dạng...” ông cúi đầu gọi
Đông Dạng trả lời: “Vâng”
“Bạn trai có phải có thể hôn bạn gái đúng không?”
Ông giở trò lưu manh trêu chọc một chút. Đông Dạng ngẩn ngơ, người đàn ông này đã ôm bà trong ngực, dịu dàng hôn lên trán bà.
Nụ hôn này làm mặt bà đỏ ửng___
Rất lâu rồi không có thân mật nam nữ như vậy, cả người bà không được tự nhiên, nhưng bà rõ ràng nếu đã đồng ý kết hôn, như vậy rất bình thường. Trừ chỗ, về sau bà phải đối mặt với một việc thân mật hơn nữa, cái hôn này ngay cả đùa giỡn cũng không tính. Chuyện giữa nam và nữ, bà không phải chưa từng trải qua.
“Quay về ngủ đi, buổi chiều anh sẽ qua đón”
Ông không nỡ buông ra, cứ ôm như vậy, thưởng thức vẻ ngượng ngùng của cô gái kia hiện lên trên gương mặt được chăm sóc rất tốt của bà. Đã từng là hy vọng xa vời của ông.
“Vâng”
“Anh đi nhé”
“Vâng”
“Em không phải cũng nên hôn lại anh một cái chứ?”
Bà thôi cười, đối mặt với ánh mặt tha thiết kia, bà cắn răng, kiễng chân, cuối cùng đặt trên mặt ông một nụ hôn, dịu dàng nói: “Đi thôi”
Kim Hàm rất hài lòng, mở cửa xe, vào xe, quay xe rời đi.
Đứng ở trong gió sáng sớm rét run, Đông Dạng vuốt ve gương mặt nóng bừng của mình, nhìn theo sau xe đã đi ra xa, không nhìn chiếc xe việt dã đỗ bên kia, xoay người đi vào biệt thự. Hoắc Trường An ở phía sau gọi lại
“Chúng ta cần nói chuyện”
Âm thanh khàn khàn của một đêm không ngủ.
“Thật xin lỗi tôi và ông không có chuyện gì để nói”
Bà bước đi rất nhanh, bước qua cửa phòng bảo về, vội xoay người, dơ nhẫn kim cương trên tay lên
“Thấy hay không, tôi muốn kết hôn, Hoắc Trường An, mời ông cách xa tôi ra..... còn nữa, lời của ông nửa chữ cũng se không tin”
Nói xong những lời này bà đi vào đóng cửa cũng không quay đầu lại.
Hoắc Trường An đứng lẳng lặng ở cửa biệt thự, nắm chặt tay nhìn mặt trời đang từ từ dâng lên ở phía đông, một trận hỗn độn cảm xúc đang bủa vây trong lòng, ông xoay người, hạ quyết tâm.
Một giờ sau, ông xuất hiện ở phủ thủ tướng, ông đi đến thư phòng thì nhìn thấy Quý Như Tịch trang điểm đoan tranh đang muốn ra ngoài.
“A, ông tại sao giờ này lại ở đây, lịch trình hôm nay của ông không phải rất nhiều sao?”
“Tôi có chuyện muốn nói với bà, đi theo tôi”
Ông khoang tay đi vào thư phòng. “Chuyện gì?”
Quý Như Tịch vẫy tay cho trợ lý lui ra, tiến theo vào. Hoắc Trường An quay đầu, ánh mắt quái gở, phun ra năm chữ rất có lực
“Chúng ta li hôn đi”
Cửa cũng không có đóng, mấy trợ lý đứng bên ngoài nghe được trợn tròn mắt
“Li hôn?”
Quý Như Tịch sửng sốt một hồi, cẩn thận đánh giá ông, phat hiện vẻ mặt của ông không giống như đang nói giỡn.
“Ngay bây giờ?”
“Đúng”
“Ông không cần giang sơn Hoắc gia sao?”
Sau khi náo loạn li hôn, không hề nghi ngờ gì đây chính là tự chịu diệt vong
“Không cần”
Hoắc Trường An cười cười, ánh mắt kia có chút châm chọc lộ ra vẻ kiên định nào đó. “Tôi sẽ cho người chuẩn bị tốt thỏa thuận li hôn”
Quý Như Tịch lại bình tĩnh nhìn thoáng qua, trong lòng không kìm được tỏa ra hơi lạnh. “Bây giờ tôi sẽ không cùng ông li hôn”
“Tôi đã quyết định”
Hoắc Trường An xoay người muốn rời đi, bước từng bước ổn định.
Quý Như Tịch lẳng lặng liếc nhìn, thân ảnh kia ra đi mà kiên quyết, trên mặt không khỏi nổi lên tầng chua xót.
“Mười mấy năm trước tôi nói qua tôi muốn li hôn, tôi muốn buông tha chính mình, tìm một kết cục khác, ông không chịu, bây giờ tôi đã là hoa tàn bại liễu, ông lại muốn đá tôi, thật xin lỗi tôi không chấp nhận, quan trọng nhất là Hoắc gia Đông Ngải Quôc không thể trở thành cát bụi, Hoắc Trường An, ông sẽ trở thành tội nhân của Hoắc gia”
“Tội nhân thì tội nhân, không sao cả, lòng tôi đã quyết”
Ông bước nhanh ra ngoài không muốn ở đây dây dưa cùng bà.
“Bà ấy sẽ không yêu ông, cho dù bà ấy còn sống”
Bà đột nhiên nói ra một câu, kéo bước chân ông dừng lại, dùng âm thanh sắt nhọn để kêu lên.
“Ông muốn li hôn kiên quyết như vậy, là muốn cưới bà ấy sao? Ông đừng quên, thời gian 32 năm hai nhà Hoắc Quý đã hòa về một khối, ông có thể không kiêng dè lợi ích của mình, tôi thì không thể”
Hoắc Trường An quay người liếc bà một cái.
“Quý Như Tịch, đời này, bà sống vì lợi ích, bà không cảm thấy mệt sao?”
“Tôi có yêu ông”
Bà cao giọng nói, đổi lấy nụ cười lạnh lùng của ông.
“Nếu không phải vì yêu ông, tôi việc gì phải mạo hiểm tiến vào Hoắc gia?”
Bà vì mình tranh biện
“Nhưng tôi không yêu bà” Hoắc Trương An thu lại nụ cười lạnh, mặt không thay đổi: “ Quý Như Tịch chúng ta không nên gõ cùng một chỗ, vì cái hôn nhân trên danh nghĩa này, chúng ta đã làm tiêu hao đi tất cả nhiệt huyết trong cuộc sống. Bây giờ chúng ta đều đã già, buông tha cho bản thân, cũng buông tha cho đối phương,...đây mới là sáng suốt”
“Ông cái này gọi là sáng suốt? Không để ý đại cục còn li hôn với tôi, sẽ hủy diệt Hoắc gia, hủy diệt Quý gia, càng hủy hoại tâm huyết cả đời của mẹ, đã từng của Nguyễn Thị, tập đoàn tài chính Hoắc Thị bây giờ, cũng sẽ chịu một đòn chí mạng”
“Hoắc Trường An, ông có biết hay không, điều này sẽ dẫn đến khủng hoảng kinh tế. Đây là ông vì hận người phụ nữ kia cả đời ông muốn trả cái giá đó sao?”
“32 năm tôi cẩn thận tần tụy xử lý chuyện cái nhà này, nuôi dậy con cái, chống đỡ công ty, đội cái danh hiệu Hoắc phu nhân buồn cười này, cả ngày làm bạn cùng bận bụi và cô đơn lạnh lẽo....Quý Như Tịch tôi chỗ nào có lỗi với ông, ông đối với tôi như thế nào?”
Bà vỗ ngực sắc bén hỏi, ủy khuất bao nhiêu năm, cứ vậy tuôn ra. Hoắc Trường An bỗng nhiên bật ra nụ cười lạnh
“Đừng đem mình nói vĩ đại như vậy, bà gả vào Hoắc gia, mưu cầu cái gì, trong lòng bà và tôi đều rõ, nếu không có Hoắc gia là chỗ dựa Quý gia sớm phá sản trước cơn lốc khủng hoảng tài chính rồi”
“Quý Như Tịch, đừng cho là tôi biết những chuyện này, ngày trước bà gả vào Hoắc gia, kinh tế Quý gia sớm đã không vẻ vang như bên ngoài, thiếu nợ trầm trọng, tài chính khốn đốn, nếu không nhờ Hoắc thị giúp đỡ, trong vòng hai năm, Quý gia ắt sẽ sụp đổ”
“Cho nên bà mới mạo hiểm gả vào, dùng tài sản giả mạo báo cáo để mẹ tôi cho Quý thị vay khỏan vay lớn, cuối cùng để Quý thị xoay chuyển trong vòng một năm bị cô lập, thời gian hai năm làm cho Quý thị thay da đổi thịt. Điều này không phải đương nhiên bà gả vào Hoắc gia mà có được sao? Quý Như Tịch, đoạn hôn nhân này, đối với bà thì có lợi, đối với tôi lại là tai họa...vì thế tôi bị vây ở cơn ác mộng suốt 32 năm, Quý Như Tịch, bây giờ tôi chỉ muốn sớm chấm dứt cơn ác mộng này, những ngày sống vô vị, bà cũng trải qua đủ rồi”
Một câu lại một câu, những lời nói vô tình, như đâm thẳng vào tim bà, đau đớn đến nói không ra lời.
274
/503
Kim Hàm lẳng lặng nhìn, người phụ nữ này đeo nhẫn của ông, nhưng trong lòng lại không có ông. Theo đuổi bốn năm, ông vẫn không nhìn thấu được bà.
Ngũ tiểu thư nhà Đông gia, cũng đã 30 tuổi, không kết hôn, không lấy chồng, không sinh con không nhận nuôi. Người bên ngoài đối với chuyện này rất tò mò.
Có lần, Đông Dạng từng bị người ta đồn là người bị đồng tính luyến ái, bởi vì trong cuộc sống của bà bạn bè phần lớn đều là người đồng tính.
Cũng có người nói người phụ nữ này là người đá, bởi vậy mà không có ý định kết hôn.
Kim Hàm biết bà không phải là người đồng tính, cũng không phải là người đá, mà bị người ta làm tổn thương, từ đó lại không thể đi ra khỏi đoạn tâm lý thất bại đó. Thời gian 30 năm bà đi tìm những người khác, vô dụng, bà vẫn không thể xóa bỏ được người trong lòng mình. Một lần lại một lần thất bại, bà đóng chặt trái tim mình, cứ như vậy bà nhấm nháp vị đắng của rượu do chính tay mình ủ, trong cuộc sống vẫn không có người đàn ông nào.
Toàn bộ đều là ông sau lần thứ hai đi tìm được, mượn rượu dãi bày tấm lòng với ông.
Một lần bà khóc nức nở, đến khi tỉnh lại đều quên sạch, còn chột dạ hỏi ông : bà có làm chuyện gì quá đáng không. Ông chỉ cười không nói gì lại nhớ kỹ vẻ yếu ớt của bà, một lòng cứ như vậy bị chiếm đóng.
Ngày hôm qua nhìn thấy bà khác thường như vậy, ông nếu vẫn náo loạn không rõ ràng một chuyện, vậy những năm qua ông sống quá vô dụng.
Chính là ông không hiểu, bà làm sao cùng Hoắc Trường An có khúc mắc gì?
Người đàn ông kí không cần nói về công trạng chỉ ở đời thường, cũng họa tâm si tình (yêu đương lăng nhăng) hẳn không phải là bà đã từng thích hay hâm mộ người có tài đó.
Nhưng trên đời này không phải chuyện nên như thế nào có thể như thế ấy.
“Ăn sáng xong, anh đi làm đi”
Đông Dạng cơ hồ chưa có ăn cái gì:
“Em có chút đau đầu, muốn ngủ thêm chút nữa, ngày hôm qua ...cảm ơn anh....”
Bà nói đau đầu, ông liền ở lại cùng bà, không có rời đi một người ngủ giường một người ngủ sô pha, cùng chung một phòng.
“Cảm ơn anh, khách khí như vậy làm gì? Rất xa lạ. À anh còn tưởng rằng hôm nay em sẽ dẫn anh về Ba Thành”
Kim Hàm như cười như không. Đông Dạng ngẩn ra. Kim Hàm lại cười.
“Chẳng lẽ em đồng ý đèo chiếc nhẫn kia không có ý gì sao? Chỉ là muốn mượn dùng một chút, quay đầu lại vẫn muốn trả cho anh”
Viên kim cương léo sáng màu xanh nhạt trên ngón tay, mẹ của ông vì muốn cưới cô con dâu này nên đã tốn rất nhiều tiền. Như vậy cũng tốt, anh em chỉ cần dùng tâm suy nghĩ.
Đông Dạng cúi đầu nhìn, kinh ngạc một chút, ngón tay và nhẫn rất cân xứng, nhẫn khiến ngón tay đẹp hơn. Tâm tình của bà thực phức tạp, ngẩng đàu liếc nhìn người đàn ông này, thật nghiêm túc suy nghĩ một chút.
“Anh thật sự muốn cưới, em gả cho anh cũng không ngại, chỉ là kết hôn, chúng ta liền rời khỏi Đông Ngải, về sau có nguyên nhân đặc biệt, chúng ta sẽ không quay về”
Đột nhiên bà hạ quyết tâm như vậy.
“Em xác định là em bị kích động mà hành động như vậy?”
Kim Hàm không mừng như điên, ông bình tĩnh hỏi, ông muốn toàn tâm toàn ý, chứ không phải ủy khuất cầu toàn.
Đông Dạng nhắm mắt, tay vân vê chiếc nhẫn kia, hiểu được ông đang nói gì
“Không phải”
Ngưng một chút lại nói: “Em muốn dẫn anh về, ngay chiều nay, chút nữa em sẽ nói chuyện với cha”
“Thật sự?” Kim Hàm ánh mắt sáng ngời, thấp giọng hỏi.
“Thật sự” Bà mở mắt cười. “Em nghĩ em nên để mình gả đi rồi” đỡ phải có người hiểu lầm. Dùng điểm tâm xong, bà tiễn Kim Hàm ra xe. Xe của ông đêm qua vẫn đỗ ở ngoài cửa biệt thự.
Đến cửa hai người đền nhìn thấy xe của Hoắc Trường An dừng ở phía trước. kim Hàm thản nhiên thoáng nhìn, quay đầu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của bà.
“A Dạng...” ông cúi đầu gọi
Đông Dạng trả lời: “Vâng”
“Bạn trai có phải có thể hôn bạn gái đúng không?”
Ông giở trò lưu manh trêu chọc một chút. Đông Dạng ngẩn ngơ, người đàn ông này đã ôm bà trong ngực, dịu dàng hôn lên trán bà.
Nụ hôn này làm mặt bà đỏ ửng___
Rất lâu rồi không có thân mật nam nữ như vậy, cả người bà không được tự nhiên, nhưng bà rõ ràng nếu đã đồng ý kết hôn, như vậy rất bình thường. Trừ chỗ, về sau bà phải đối mặt với một việc thân mật hơn nữa, cái hôn này ngay cả đùa giỡn cũng không tính. Chuyện giữa nam và nữ, bà không phải chưa từng trải qua.
“Quay về ngủ đi, buổi chiều anh sẽ qua đón”
Ông không nỡ buông ra, cứ ôm như vậy, thưởng thức vẻ ngượng ngùng của cô gái kia hiện lên trên gương mặt được chăm sóc rất tốt của bà. Đã từng là hy vọng xa vời của ông.
“Vâng”
“Anh đi nhé”
“Vâng”
“Em không phải cũng nên hôn lại anh một cái chứ?”
Bà thôi cười, đối mặt với ánh mặt tha thiết kia, bà cắn răng, kiễng chân, cuối cùng đặt trên mặt ông một nụ hôn, dịu dàng nói: “Đi thôi”
Kim Hàm rất hài lòng, mở cửa xe, vào xe, quay xe rời đi.
Đứng ở trong gió sáng sớm rét run, Đông Dạng vuốt ve gương mặt nóng bừng của mình, nhìn theo sau xe đã đi ra xa, không nhìn chiếc xe việt dã đỗ bên kia, xoay người đi vào biệt thự. Hoắc Trường An ở phía sau gọi lại
“Chúng ta cần nói chuyện”
Âm thanh khàn khàn của một đêm không ngủ.
“Thật xin lỗi tôi và ông không có chuyện gì để nói”
Bà bước đi rất nhanh, bước qua cửa phòng bảo về, vội xoay người, dơ nhẫn kim cương trên tay lên
“Thấy hay không, tôi muốn kết hôn, Hoắc Trường An, mời ông cách xa tôi ra..... còn nữa, lời của ông nửa chữ cũng se không tin”
Nói xong những lời này bà đi vào đóng cửa cũng không quay đầu lại.
Hoắc Trường An đứng lẳng lặng ở cửa biệt thự, nắm chặt tay nhìn mặt trời đang từ từ dâng lên ở phía đông, một trận hỗn độn cảm xúc đang bủa vây trong lòng, ông xoay người, hạ quyết tâm.
Một giờ sau, ông xuất hiện ở phủ thủ tướng, ông đi đến thư phòng thì nhìn thấy Quý Như Tịch trang điểm đoan tranh đang muốn ra ngoài.
“A, ông tại sao giờ này lại ở đây, lịch trình hôm nay của ông không phải rất nhiều sao?”
“Tôi có chuyện muốn nói với bà, đi theo tôi”
Ông khoang tay đi vào thư phòng. “Chuyện gì?”
Quý Như Tịch vẫy tay cho trợ lý lui ra, tiến theo vào. Hoắc Trường An quay đầu, ánh mắt quái gở, phun ra năm chữ rất có lực
“Chúng ta li hôn đi”
Cửa cũng không có đóng, mấy trợ lý đứng bên ngoài nghe được trợn tròn mắt
“Li hôn?”
Quý Như Tịch sửng sốt một hồi, cẩn thận đánh giá ông, phat hiện vẻ mặt của ông không giống như đang nói giỡn.
“Ngay bây giờ?”
“Đúng”
“Ông không cần giang sơn Hoắc gia sao?”
Sau khi náo loạn li hôn, không hề nghi ngờ gì đây chính là tự chịu diệt vong
“Không cần”
Hoắc Trường An cười cười, ánh mắt kia có chút châm chọc lộ ra vẻ kiên định nào đó. “Tôi sẽ cho người chuẩn bị tốt thỏa thuận li hôn”
Quý Như Tịch lại bình tĩnh nhìn thoáng qua, trong lòng không kìm được tỏa ra hơi lạnh. “Bây giờ tôi sẽ không cùng ông li hôn”
“Tôi đã quyết định”
Hoắc Trường An xoay người muốn rời đi, bước từng bước ổn định.
Quý Như Tịch lẳng lặng liếc nhìn, thân ảnh kia ra đi mà kiên quyết, trên mặt không khỏi nổi lên tầng chua xót.
“Mười mấy năm trước tôi nói qua tôi muốn li hôn, tôi muốn buông tha chính mình, tìm một kết cục khác, ông không chịu, bây giờ tôi đã là hoa tàn bại liễu, ông lại muốn đá tôi, thật xin lỗi tôi không chấp nhận, quan trọng nhất là Hoắc gia Đông Ngải Quôc không thể trở thành cát bụi, Hoắc Trường An, ông sẽ trở thành tội nhân của Hoắc gia”
“Tội nhân thì tội nhân, không sao cả, lòng tôi đã quyết”
Ông bước nhanh ra ngoài không muốn ở đây dây dưa cùng bà.
“Bà ấy sẽ không yêu ông, cho dù bà ấy còn sống”
Bà đột nhiên nói ra một câu, kéo bước chân ông dừng lại, dùng âm thanh sắt nhọn để kêu lên.
“Ông muốn li hôn kiên quyết như vậy, là muốn cưới bà ấy sao? Ông đừng quên, thời gian 32 năm hai nhà Hoắc Quý đã hòa về một khối, ông có thể không kiêng dè lợi ích của mình, tôi thì không thể”
Hoắc Trường An quay người liếc bà một cái.
“Quý Như Tịch, đời này, bà sống vì lợi ích, bà không cảm thấy mệt sao?”
“Tôi có yêu ông”
Bà cao giọng nói, đổi lấy nụ cười lạnh lùng của ông.
“Nếu không phải vì yêu ông, tôi việc gì phải mạo hiểm tiến vào Hoắc gia?”
Bà vì mình tranh biện
“Nhưng tôi không yêu bà” Hoắc Trương An thu lại nụ cười lạnh, mặt không thay đổi: “ Quý Như Tịch chúng ta không nên gõ cùng một chỗ, vì cái hôn nhân trên danh nghĩa này, chúng ta đã làm tiêu hao đi tất cả nhiệt huyết trong cuộc sống. Bây giờ chúng ta đều đã già, buông tha cho bản thân, cũng buông tha cho đối phương,...đây mới là sáng suốt”
“Ông cái này gọi là sáng suốt? Không để ý đại cục còn li hôn với tôi, sẽ hủy diệt Hoắc gia, hủy diệt Quý gia, càng hủy hoại tâm huyết cả đời của mẹ, đã từng của Nguyễn Thị, tập đoàn tài chính Hoắc Thị bây giờ, cũng sẽ chịu một đòn chí mạng”
“Hoắc Trường An, ông có biết hay không, điều này sẽ dẫn đến khủng hoảng kinh tế. Đây là ông vì hận người phụ nữ kia cả đời ông muốn trả cái giá đó sao?”
“32 năm tôi cẩn thận tần tụy xử lý chuyện cái nhà này, nuôi dậy con cái, chống đỡ công ty, đội cái danh hiệu Hoắc phu nhân buồn cười này, cả ngày làm bạn cùng bận bụi và cô đơn lạnh lẽo....Quý Như Tịch tôi chỗ nào có lỗi với ông, ông đối với tôi như thế nào?”
Bà vỗ ngực sắc bén hỏi, ủy khuất bao nhiêu năm, cứ vậy tuôn ra. Hoắc Trường An bỗng nhiên bật ra nụ cười lạnh
“Đừng đem mình nói vĩ đại như vậy, bà gả vào Hoắc gia, mưu cầu cái gì, trong lòng bà và tôi đều rõ, nếu không có Hoắc gia là chỗ dựa Quý gia sớm phá sản trước cơn lốc khủng hoảng tài chính rồi”
“Quý Như Tịch, đừng cho là tôi biết những chuyện này, ngày trước bà gả vào Hoắc gia, kinh tế Quý gia sớm đã không vẻ vang như bên ngoài, thiếu nợ trầm trọng, tài chính khốn đốn, nếu không nhờ Hoắc thị giúp đỡ, trong vòng hai năm, Quý gia ắt sẽ sụp đổ”
“Cho nên bà mới mạo hiểm gả vào, dùng tài sản giả mạo báo cáo để mẹ tôi cho Quý thị vay khỏan vay lớn, cuối cùng để Quý thị xoay chuyển trong vòng một năm bị cô lập, thời gian hai năm làm cho Quý thị thay da đổi thịt. Điều này không phải đương nhiên bà gả vào Hoắc gia mà có được sao? Quý Như Tịch, đoạn hôn nhân này, đối với bà thì có lợi, đối với tôi lại là tai họa...vì thế tôi bị vây ở cơn ác mộng suốt 32 năm, Quý Như Tịch, bây giờ tôi chỉ muốn sớm chấm dứt cơn ác mộng này, những ngày sống vô vị, bà cũng trải qua đủ rồi”
Một câu lại một câu, những lời nói vô tình, như đâm thẳng vào tim bà, đau đớn đến nói không ra lời.
274
/503