Thật ra thì, cô không nên đi học ở chỗ này, ở thời điểm học đi lên, bà đã cố ý ghi danh vào trung học Quỳnh Thành, rời xa địa bàn của Cố gia ở Bắc Kinh. Lý do, cô muốn độc lập. Kỳ thật cô vì Hoắc Khải Hàng nên mới tới.
Lần đầu tiên gặp mặt hắn ở trung học Quỳnh Thành, hắn đi cùng mấy người khác đi qua trước mặt cái cô gái đang thét chói tai, thiếu niên anh tuấn, bộ dáng lạnh lùng, thâm sâu đã khắc trong lòng hắn.
Từ đó trở đi, cô có cơ hội gần gũi để quan sát hắn.
Bởi vì tự ti nhát gan, bởi vì gương mặt không sâu sắc, nên cô chưa bao giờ xuất hiện trước mặt hắn. Cô nghĩ, khẳng định hắn không nhớ cô. Tự chủ đến gần, không phải cô nói là có thể làm được. Tự biết tên, cô có.
Một năm kia, mùa hoa nở của năm tháng, bọn họ như người qua đường giáp và người qua đường ất.
Trên đường đến trường học, gặp thoáng qua, hắn không biết cô, mà cô chỉ lặng lẽ để hắn ở trong lòng, một cô gái ôm ấp tình cảm, trong lòng tràn đầy hình ảnh của thiếu niên đẹp trai lãnh khốc…
Sau khi khai giảng được nữa học kỳ không bao lâu, cô nghe nói hắn sa đọa, cả ngày ở cùng với những học sinh xấu.
Những người thiếu gia có tiền đó, chuyện gì cũng đã làm, đánh lộn đánh lạo là chuyện nhỏ, bọn họ còn có thể tụ tập đi chơi gái, hít thuốc phiện, đen không thể đen hơn… hoàn toàn bóp méo cái lối suy nghĩ của cuộc sống bình thường.
Hoắc Khải Hàng là một học sinh giỏi, nhân phẩm của hắn ở mặt nào cũng tốt,trong mắt thầy cô là một học sinh gương mẫu. Hắn không nên sa đọa như vậy.
Cô không hiểu vì sao hắn lại thay đổi giống như một người khác, cô không thích nhìn hắn hư hỏng, bại hoại, hắn ở trong lòng cô luôn là anh tuấn cao lớn, hình tượng tốt đẹp làm sao.Cô rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì với hắn. Cô muốn dùng sức lực non nớt của cô giúp hắn.
Cho nên, cô bắt đầu theo dõi hắn, quan sát hắn, nắm rõ các hoạt động của hắn—phần lớn thời gian, bọn họ đều tụ tập ở hội sở Cẩm Tú.
Cái chỗ đó, không có thẻ hội viên là không vào được, tiêu phí là con số trên trời, ra vào hội viên, là một đám ăn mặc hàng hiệu, lái xe hiệu, chỗ đó tuyệt đối không phải nơi cô có thể đặt chân vào.
Cô nghĩ ra một biện pháp, cô mượn một tấm thẻ credit trên người một đồng học nữ giàu có.
Cô nói với bạn học nữ thân thiết đó:
“Đồng, mình thích một đứa con trai, mình muốn vào đó nhìn hắn.”
Trong mắt của Đồng, cô là một học sinh ngoan ngoãn, cô ta cũng vô cùng kinh ngạc, một học sinh ngoan cư nhiên cũng yêu thương, kính đáo hỏi người đó là ai. Cô lại không chịu nói. Đồng cũng không ép buộc, đây là cô bé rất thẳng thắn, hơn nữa cô cũng từng đi du học ở nước ngoài, đơn giản liền lấy thẻ đưa cho cô.
Vì thế, Cố Hiểu lấy sô tiền chính mình kiếm được, mua một bộ quần áo xinh đẹp,sau đó nhờ vào tấm thẻ này đi vào, tìm kiếm bóng dáng của người kia.
Một lần, hai lần, ba lần, cô nhìn thấy hắn và những người bạn học không kiềm chế chơi---
Không, hắn vẫn thờ ơ nhìn, không ngừng uống rượu. Chẳng biết tại sao lại say. Một lần một lần, uống say không còn biết gì, sau đó ói xanh cả mặt.
Có một lần hắn đi vào phòng rửa tay ói, đi ra ngoài đụng phải cô, hắn uống tới đầu óc không còn rõ ràng, thiếu chút nữa đã té ngã, cô đỡ hắn lên, mắt hắn say lờ mờ, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, hất ra, nghiêng ngã lảo đảo chạy ra ngoài hội sở, say rượu mà lái xe đi.
Một lần cuối cùng vừa vào hội sở, trong lúc vô tình cô nghe được có người muốn hủy diệt hắn, để đã kích Hoắc gia—vì Hoắc Khải Hàng là niềm kiêu ngạo của Hoắc gia.
Cô nghe, vừa kinh vừa sợ, muốn chạy đi nhắc nhở hắn, lại sợ khuôn mặt này phải lộ ra ngoài ánh sáng, sẽ rước lấy phiền toái cho Cố gia. Cô nghĩ ra một cách, đánh ngất một nhân viên nữ, lột đồng phục làm việc của người ta, sau đó che mặt, một đường tránh né các cameras theo dõi, đi tìm hắn.
Khi đó, hắn uống quá nhiều, lại hút thuốc, nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ nằm ở trên giường.,..
Khi đó, một cô gái dáng người nổi bật đang rúc vào trong ngực hắn, cùng hắn hôn môi, sau khi cô đi vào, cũng phá hủy máy theo dõi trong phòng, kéo người con gái trên người Hoắc Khải Hàng ra—đánh cho mặt mũi sung vù: thân thủ của cô, tuyệt đối là hạng nhất.
Cô tức giận, giận người không đứng đắn này, cả người dơ bẩn hèn hạ mà dám chạm vào nam thần của cô, trong suy nghĩ của cô, nam thần là người không dính chút bụi trần…
Cô hắt nước lên mặt hắn, hung hăng vỗ mặt hắn:
“Hoắc Khải Hàng, tỉnh lại, tỉnh, cậu không thể ở đây. Có người muốn hại cậu, có người muốn hại cậu đó.. đi theo tôi, mau đi theo tôi..”
Cả người hắn vô cùng nóng, hai tay vòng ra liền ôm cô, nghĩ cô là người bồi ngủ, hôn cô, mò mẫn cô, đè cô..ngăn cô.
Cô càng phản kháng, càng gọi, hắn càng hưng phấn, xé rách quần áo của cô, giống như dã thú phát điên, gầm thét chiếm lấy cô.
Sau đó hắn lâm vào hôn mê, hai mắt cô đầy nước mắt mơ hồ đứng lên, mặc quần áo của hắn và khoác áo ngoài lên, muốn rời đi, nhưng cửa đã bị người khóa trái.
Trong lúc vội vàng, cô xé ga trải giường thành miếng nhỏ, cột thành một dây thừng cứu mạng, từ lầu ba chạy thoát ra ngoài.
Liền trong ngày hôm đó, hội sở bị kiểm tra đột xuất, nhiều thiếu gia chơi gái đều bị bắt đi. Hoắc Khỉa Hàng có trong đó hay không, cô không biết, về sau chuyện này được mở rộng cho thấy hắn không có chuyện. Không có đề cập tới hút thuốc phiện, cũng không có mang tiếng xấu chơi gái.
Hai tháng sau, hắn chuyển trường, nghe nói là đi trường quân đội, đây là trải nghiệm của từng người ở Hoắc gia.
Mà cô lại phát hiện mình mang thai rồi.
Khi cô phát hiện kinh nguyệt của mình đến trễ, khi cô mua que thử thai thử, và một sự thật hiện ra, cô mười bảy tuổi, cả người cứ như mộng rồi.
Cô không thể nói với cha mẹ: cô mang thai con của Hoắc Khải Hàng, một sẽ hủy tương lai của HOắc Khải Hàng, hai, Cố gia sẽ không tha cho cô.
Cô cũng không thể chạy tới trước mặt Hoắc Khải Hàng nói, đầu óc không rõ ràng, căn bản hắn không biết đã cùng ai làm chuyện đó..
Đó là sau chuyện đó, Hoắc Khải Hàng khi thấy cô, khuôn mặt rất bình tĩnh là có thể biết.
Sau khi xảy ra chuyện này, bọn họ từng gặp nhau ở sân trường một lần. Người con trai cướp đi lần đầu tiên của cô, khiến cô đau đớn, hoàn toàn không nhớ rõ quá trình kia.
Cô rất đau khổ, nhưng chỉ có thể chua xót chấp nhận số phận.
Cô cũng nghĩ đi phá thai.
Càng nghĩ càng không nỡ.
Thiếu niên đó đối với cô là không thể chạm tới, cuộc đời này , bọn họ nhất định sẽ không thể nào đến với nhau. Đứa nhỏ này, đang chảy dòng máu của hắn, nếu là con trai, khả năng sẽ di truyền gương mặt của hắn.
Cô nói với bản thân: Lưu lại đi! Lén nuôi lớn nó. Nó chỉ thuộc về cô.
Vì thế, cô ích kỷ một lần, trong lúc nghỉ hè bụng đã lộ ra, đi làm công kiếm tiền, cầm tiền tiêu vặt tích góp những năm kia, chạy tới một thị trấn nhỏ, vừa đi làm vừa dưỡng thai, vừa tránh né cha truy tìm.
Cố gia rất để ý mặt mũi, dĩ nhiên sẽ không khoa trương tìm kiếm khắp nơi, khiến cô thắng được một thời gian.
Kết quả, vẫn bị họ tìm ra, trong ngày cô sinh đứa bé, cô chưa kịp nhìn mặt con thì đã bị cha cho người ôm đi.
Cô quỳ gối bên cạnh cha, đau khổ cầu xin:
“Cha, xin cha trả đứa bé lại cho con! Xin cha!”
“Đứa bé là của ai?”
Cha lạnh lùng hỏi cô.
Cô không chịu nói, tuyệt thực chống đối, lúc hấp hối, người cha chết sống cũng không chịu trả con cho cô cũng cho cô ra ngoài.
Về sau, cha lui một bước, nói: “Chỉ cần con chịu đi bộ đội đặc chủng, đứa bé đó, cha sẽ cho người nuôi dưỡng nó, hàng năm sẽ cho con gặp mặt nó. Nếu con không chịu, cha sẽ cho người đưa nó đi.”
Cô đấu không lại cha cô, cô chỉ cần nghe theo sắp xếp của ông, đi bộ đội, ở trong ngọn lửa cháy bùng bùng rèn luyện bản thân, trở thành bác sĩ bộ đội.
Đứa bé một ngày một ngày lớn lên, cuối cùng cha cũng thấy mặt mũi Cố Đan càng giống một người, nhưng ông vẫn không tức giận, không lấy tiểu Đan để rêu rao, mà có kế hoạch bồi dưỡng nó. Mãi đến bảy năm trước, bọn họ cũng lấy nó uy hiếp cô..
Chất RE cũng bắt đầu từ đó được tiêm vào.
Lần đầu tiên cô làm chuyện trái lương tâm đó, cô bắt đầu cố gắng tìm kiếm Cố Đan, dẫn đi, từ đó ẩn cư.
Một lần, hai ba lần, cô đều nhận thất bại để chấm dứt. cũng bởi vì vậy mà ăn không ít khổ. Tiểu Đan cũng vì vậy mà bị liên lụy.
Một năm kia, Cố Đan bị tiêm vào một lượng lớn chất RE, phản ứng sinh lý khiến đứa nhỏ đau khổ không chịu nổi.
Cuối cùng cô cũng sợ hãi, cũng không dám phản kháng nũa, chỉ có khuất phục—Cố Đan là mạng của cô, cô không thể để nó gặp chuyện không may, một đứa bé hiếu thuận như vậy, nên được sống tốt.
Nghĩ đến những điều đã trải qua, nước mắt từ trong hốc mắt của Cố Hiểu rơi xuống.
“Thực xin lỗi, tôi không bảo vệ tốt cho nó. Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Cảm giác tội lỗi đầy trong lòng cô.
Có người mẹ nào chịu để con mình phải chịu tội, nên cô chỉ có thể im lặng thừa nhận. Cô vô lực tự cứu, cũng không có cách bảo vệ cho đứa nhỏ-- sức lực của cô, nhỏ bé không đáng kẻ, không có cách chống lại cha cô, cũng không có cách cầu người ngoài, từ đó thoát khỏi tay cha cô.
“Mẹ, người không cần nói xin lỗi với người khác. Mẹ không có lỗi với bất cứ ai, là những người đó có lỗi với mẹ.”
Cửa, ầm một cái bị đụng vỡ, hai mắt Cố Đan sưng đỏ chạy tới, bước thật nhanh lại ôm cổ mẹ.
Cậu đau lòng mẹ cậu. Qúa đau lòng, quá đau. Mẹ thật ngốc, mẹ không nên sinh hắn ra. Bởi vì mẹ, đã bức chính mình vào bước đường cùng, quá khổ, quá ngốc như vậy.
“Đứa nhỏ nói đúng, cô không cần xin lỗi bất cứ ai. Là tôi có lỗi với cô. Là Cố gia có lỗi với cô. Cố Hiểu, chuyện này xử lý thế nào, tôi đã có cách… Về sau, cô không cần phải gánh vác một mình, nghỉ ngơi thật tốt đi…”
Lần đầu tiên gặp mặt hắn ở trung học Quỳnh Thành, hắn đi cùng mấy người khác đi qua trước mặt cái cô gái đang thét chói tai, thiếu niên anh tuấn, bộ dáng lạnh lùng, thâm sâu đã khắc trong lòng hắn.
Từ đó trở đi, cô có cơ hội gần gũi để quan sát hắn.
Bởi vì tự ti nhát gan, bởi vì gương mặt không sâu sắc, nên cô chưa bao giờ xuất hiện trước mặt hắn. Cô nghĩ, khẳng định hắn không nhớ cô. Tự chủ đến gần, không phải cô nói là có thể làm được. Tự biết tên, cô có.
Một năm kia, mùa hoa nở của năm tháng, bọn họ như người qua đường giáp và người qua đường ất.
Trên đường đến trường học, gặp thoáng qua, hắn không biết cô, mà cô chỉ lặng lẽ để hắn ở trong lòng, một cô gái ôm ấp tình cảm, trong lòng tràn đầy hình ảnh của thiếu niên đẹp trai lãnh khốc…
Sau khi khai giảng được nữa học kỳ không bao lâu, cô nghe nói hắn sa đọa, cả ngày ở cùng với những học sinh xấu.
Những người thiếu gia có tiền đó, chuyện gì cũng đã làm, đánh lộn đánh lạo là chuyện nhỏ, bọn họ còn có thể tụ tập đi chơi gái, hít thuốc phiện, đen không thể đen hơn… hoàn toàn bóp méo cái lối suy nghĩ của cuộc sống bình thường.
Hoắc Khải Hàng là một học sinh giỏi, nhân phẩm của hắn ở mặt nào cũng tốt,trong mắt thầy cô là một học sinh gương mẫu. Hắn không nên sa đọa như vậy.
Cô không hiểu vì sao hắn lại thay đổi giống như một người khác, cô không thích nhìn hắn hư hỏng, bại hoại, hắn ở trong lòng cô luôn là anh tuấn cao lớn, hình tượng tốt đẹp làm sao.Cô rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì với hắn. Cô muốn dùng sức lực non nớt của cô giúp hắn.
Cho nên, cô bắt đầu theo dõi hắn, quan sát hắn, nắm rõ các hoạt động của hắn—phần lớn thời gian, bọn họ đều tụ tập ở hội sở Cẩm Tú.
Cái chỗ đó, không có thẻ hội viên là không vào được, tiêu phí là con số trên trời, ra vào hội viên, là một đám ăn mặc hàng hiệu, lái xe hiệu, chỗ đó tuyệt đối không phải nơi cô có thể đặt chân vào.
Cô nghĩ ra một biện pháp, cô mượn một tấm thẻ credit trên người một đồng học nữ giàu có.
Cô nói với bạn học nữ thân thiết đó:
“Đồng, mình thích một đứa con trai, mình muốn vào đó nhìn hắn.”
Trong mắt của Đồng, cô là một học sinh ngoan ngoãn, cô ta cũng vô cùng kinh ngạc, một học sinh ngoan cư nhiên cũng yêu thương, kính đáo hỏi người đó là ai. Cô lại không chịu nói. Đồng cũng không ép buộc, đây là cô bé rất thẳng thắn, hơn nữa cô cũng từng đi du học ở nước ngoài, đơn giản liền lấy thẻ đưa cho cô.
Vì thế, Cố Hiểu lấy sô tiền chính mình kiếm được, mua một bộ quần áo xinh đẹp,sau đó nhờ vào tấm thẻ này đi vào, tìm kiếm bóng dáng của người kia.
Một lần, hai lần, ba lần, cô nhìn thấy hắn và những người bạn học không kiềm chế chơi---
Không, hắn vẫn thờ ơ nhìn, không ngừng uống rượu. Chẳng biết tại sao lại say. Một lần một lần, uống say không còn biết gì, sau đó ói xanh cả mặt.
Có một lần hắn đi vào phòng rửa tay ói, đi ra ngoài đụng phải cô, hắn uống tới đầu óc không còn rõ ràng, thiếu chút nữa đã té ngã, cô đỡ hắn lên, mắt hắn say lờ mờ, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, hất ra, nghiêng ngã lảo đảo chạy ra ngoài hội sở, say rượu mà lái xe đi.
Một lần cuối cùng vừa vào hội sở, trong lúc vô tình cô nghe được có người muốn hủy diệt hắn, để đã kích Hoắc gia—vì Hoắc Khải Hàng là niềm kiêu ngạo của Hoắc gia.
Cô nghe, vừa kinh vừa sợ, muốn chạy đi nhắc nhở hắn, lại sợ khuôn mặt này phải lộ ra ngoài ánh sáng, sẽ rước lấy phiền toái cho Cố gia. Cô nghĩ ra một cách, đánh ngất một nhân viên nữ, lột đồng phục làm việc của người ta, sau đó che mặt, một đường tránh né các cameras theo dõi, đi tìm hắn.
Khi đó, hắn uống quá nhiều, lại hút thuốc, nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ nằm ở trên giường.,..
Khi đó, một cô gái dáng người nổi bật đang rúc vào trong ngực hắn, cùng hắn hôn môi, sau khi cô đi vào, cũng phá hủy máy theo dõi trong phòng, kéo người con gái trên người Hoắc Khải Hàng ra—đánh cho mặt mũi sung vù: thân thủ của cô, tuyệt đối là hạng nhất.
Cô tức giận, giận người không đứng đắn này, cả người dơ bẩn hèn hạ mà dám chạm vào nam thần của cô, trong suy nghĩ của cô, nam thần là người không dính chút bụi trần…
Cô hắt nước lên mặt hắn, hung hăng vỗ mặt hắn:
“Hoắc Khải Hàng, tỉnh lại, tỉnh, cậu không thể ở đây. Có người muốn hại cậu, có người muốn hại cậu đó.. đi theo tôi, mau đi theo tôi..”
Cả người hắn vô cùng nóng, hai tay vòng ra liền ôm cô, nghĩ cô là người bồi ngủ, hôn cô, mò mẫn cô, đè cô..ngăn cô.
Cô càng phản kháng, càng gọi, hắn càng hưng phấn, xé rách quần áo của cô, giống như dã thú phát điên, gầm thét chiếm lấy cô.
Sau đó hắn lâm vào hôn mê, hai mắt cô đầy nước mắt mơ hồ đứng lên, mặc quần áo của hắn và khoác áo ngoài lên, muốn rời đi, nhưng cửa đã bị người khóa trái.
Trong lúc vội vàng, cô xé ga trải giường thành miếng nhỏ, cột thành một dây thừng cứu mạng, từ lầu ba chạy thoát ra ngoài.
Liền trong ngày hôm đó, hội sở bị kiểm tra đột xuất, nhiều thiếu gia chơi gái đều bị bắt đi. Hoắc Khỉa Hàng có trong đó hay không, cô không biết, về sau chuyện này được mở rộng cho thấy hắn không có chuyện. Không có đề cập tới hút thuốc phiện, cũng không có mang tiếng xấu chơi gái.
Hai tháng sau, hắn chuyển trường, nghe nói là đi trường quân đội, đây là trải nghiệm của từng người ở Hoắc gia.
Mà cô lại phát hiện mình mang thai rồi.
Khi cô phát hiện kinh nguyệt của mình đến trễ, khi cô mua que thử thai thử, và một sự thật hiện ra, cô mười bảy tuổi, cả người cứ như mộng rồi.
Cô không thể nói với cha mẹ: cô mang thai con của Hoắc Khải Hàng, một sẽ hủy tương lai của HOắc Khải Hàng, hai, Cố gia sẽ không tha cho cô.
Cô cũng không thể chạy tới trước mặt Hoắc Khải Hàng nói, đầu óc không rõ ràng, căn bản hắn không biết đã cùng ai làm chuyện đó..
Đó là sau chuyện đó, Hoắc Khải Hàng khi thấy cô, khuôn mặt rất bình tĩnh là có thể biết.
Sau khi xảy ra chuyện này, bọn họ từng gặp nhau ở sân trường một lần. Người con trai cướp đi lần đầu tiên của cô, khiến cô đau đớn, hoàn toàn không nhớ rõ quá trình kia.
Cô rất đau khổ, nhưng chỉ có thể chua xót chấp nhận số phận.
Cô cũng nghĩ đi phá thai.
Càng nghĩ càng không nỡ.
Thiếu niên đó đối với cô là không thể chạm tới, cuộc đời này , bọn họ nhất định sẽ không thể nào đến với nhau. Đứa nhỏ này, đang chảy dòng máu của hắn, nếu là con trai, khả năng sẽ di truyền gương mặt của hắn.
Cô nói với bản thân: Lưu lại đi! Lén nuôi lớn nó. Nó chỉ thuộc về cô.
Vì thế, cô ích kỷ một lần, trong lúc nghỉ hè bụng đã lộ ra, đi làm công kiếm tiền, cầm tiền tiêu vặt tích góp những năm kia, chạy tới một thị trấn nhỏ, vừa đi làm vừa dưỡng thai, vừa tránh né cha truy tìm.
Cố gia rất để ý mặt mũi, dĩ nhiên sẽ không khoa trương tìm kiếm khắp nơi, khiến cô thắng được một thời gian.
Kết quả, vẫn bị họ tìm ra, trong ngày cô sinh đứa bé, cô chưa kịp nhìn mặt con thì đã bị cha cho người ôm đi.
Cô quỳ gối bên cạnh cha, đau khổ cầu xin:
“Cha, xin cha trả đứa bé lại cho con! Xin cha!”
“Đứa bé là của ai?”
Cha lạnh lùng hỏi cô.
Cô không chịu nói, tuyệt thực chống đối, lúc hấp hối, người cha chết sống cũng không chịu trả con cho cô cũng cho cô ra ngoài.
Về sau, cha lui một bước, nói: “Chỉ cần con chịu đi bộ đội đặc chủng, đứa bé đó, cha sẽ cho người nuôi dưỡng nó, hàng năm sẽ cho con gặp mặt nó. Nếu con không chịu, cha sẽ cho người đưa nó đi.”
Cô đấu không lại cha cô, cô chỉ cần nghe theo sắp xếp của ông, đi bộ đội, ở trong ngọn lửa cháy bùng bùng rèn luyện bản thân, trở thành bác sĩ bộ đội.
Đứa bé một ngày một ngày lớn lên, cuối cùng cha cũng thấy mặt mũi Cố Đan càng giống một người, nhưng ông vẫn không tức giận, không lấy tiểu Đan để rêu rao, mà có kế hoạch bồi dưỡng nó. Mãi đến bảy năm trước, bọn họ cũng lấy nó uy hiếp cô..
Chất RE cũng bắt đầu từ đó được tiêm vào.
Lần đầu tiên cô làm chuyện trái lương tâm đó, cô bắt đầu cố gắng tìm kiếm Cố Đan, dẫn đi, từ đó ẩn cư.
Một lần, hai ba lần, cô đều nhận thất bại để chấm dứt. cũng bởi vì vậy mà ăn không ít khổ. Tiểu Đan cũng vì vậy mà bị liên lụy.
Một năm kia, Cố Đan bị tiêm vào một lượng lớn chất RE, phản ứng sinh lý khiến đứa nhỏ đau khổ không chịu nổi.
Cuối cùng cô cũng sợ hãi, cũng không dám phản kháng nũa, chỉ có khuất phục—Cố Đan là mạng của cô, cô không thể để nó gặp chuyện không may, một đứa bé hiếu thuận như vậy, nên được sống tốt.
Nghĩ đến những điều đã trải qua, nước mắt từ trong hốc mắt của Cố Hiểu rơi xuống.
“Thực xin lỗi, tôi không bảo vệ tốt cho nó. Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Cảm giác tội lỗi đầy trong lòng cô.
Có người mẹ nào chịu để con mình phải chịu tội, nên cô chỉ có thể im lặng thừa nhận. Cô vô lực tự cứu, cũng không có cách bảo vệ cho đứa nhỏ-- sức lực của cô, nhỏ bé không đáng kẻ, không có cách chống lại cha cô, cũng không có cách cầu người ngoài, từ đó thoát khỏi tay cha cô.
“Mẹ, người không cần nói xin lỗi với người khác. Mẹ không có lỗi với bất cứ ai, là những người đó có lỗi với mẹ.”
Cửa, ầm một cái bị đụng vỡ, hai mắt Cố Đan sưng đỏ chạy tới, bước thật nhanh lại ôm cổ mẹ.
Cậu đau lòng mẹ cậu. Qúa đau lòng, quá đau. Mẹ thật ngốc, mẹ không nên sinh hắn ra. Bởi vì mẹ, đã bức chính mình vào bước đường cùng, quá khổ, quá ngốc như vậy.
“Đứa nhỏ nói đúng, cô không cần xin lỗi bất cứ ai. Là tôi có lỗi với cô. Là Cố gia có lỗi với cô. Cố Hiểu, chuyện này xử lý thế nào, tôi đã có cách… Về sau, cô không cần phải gánh vác một mình, nghỉ ngơi thật tốt đi…”