Bảy năm trước.
Vào một buổi sáng, Ninh Mẫn Mẫn vẫn có thói quen dậy sớm, đi đến phòng của Hoắc thiếu.
Cô có chìa khóa phòng này và thường trực tiếp đi vào. Nhưng hôm nay cô cố hết sức mà không mở cửa vào được. Dù sao đây cũng là phủ Thủ tướng, nên cô chú ý một chút.
Đó là họ đang yêu nhau nhưng loại tình cảm này, hiện tại vẫn phải bí mật. Cô không muốn tất cả mọi người đều biết. Ninh vệ sĩ lại dám si mê, câu dẫn Hoắc thiếu - Cô một câu cũng không muốn nghe đến nếu mọi người biết chuyện. Trừ Hách Quân là biết rõ quan hệ của hai người.
Cô mặc đồ thể thao, đứng ở cửa, cung kính gõ ba cái, gọi một tiếng:
“Hoắc tiên sinh, đến giờ dậy và luyện tập buổi sáng rồi !”
Từ lúc ở bên cạnh Hoắc Khải Hàng, mỗi tối đều nhắc nhở anh ngủ đúng giờ, buổi sáng gọi dậy, đây là một phần công việc của cô.
Đúng lúc này cửa mở ra, gương mặt đàn ông sắc lạnh, mặc một bộ quần áo bó sát, lộ ra cơ bắp khỏe mạnh, thần thái rạng rỡ xuất hiện ở tầm mắt của cô. Trong lúc đó gương mặt thấp thoáng có vài phần lo lắng:
“Vào đi! Giúp anh rót nước. Anh đi rửa mặt.”
Trong phòng, mùi cà phê nồng nặc, mỗi buổi tối anh làm việc, thường xuyên pha cà phê uống cho tỉnh táo, đến nỗi phòng này toàn mùi cà phê. - -
Hoắc Khải Hàng đi rửa mặt.
Ninh Mẫn Mẫn lấy một cốc nước lạnh, lại đi chuẩn bị quần áo thể thao - - Trước anh nói muốn mua quần áo thể thao tình nhân nhưng cô không cho phép. Nói mua cũng không mặc. Anh bất đắc dĩ, lấy tay gõ vào đầu cô: “Chúng ta yêu nhau như thế này, xấu hổ sao?”
Không phải là đáng xấu hổ, mà là áp lực.
Người đàn ông này trong mắt cô, như một nhân vật không thể chạm vào, ánh sáng lấp lánh, có một khoảng cách nhất định.
Cứu anh, rồi anh giúp đỡ và trở thành vệ sĩ đặc biệt của anh, bị anh tán tỉnh, từ mối quan hệ cấp trên-cấp dưới lại rơi vào mối quan hệ tình nhân. Đến từng bước một nhưng càng về sau tốc độ lại nhanh hơn. Nhưng trái tim của cô không thể không yêu người đàn ông lạnh lùng này.
Nếu anh là người đàn ông bình thường, cô chắc chắn sẽ tuyên bố với tất cả mọi người: Anh là người yêu của cô.
Nhưng anh không phải là người bình thường. Anh có một gia thế đặc biệt, mà một người bình thường không thể với tới được. Đó là chướng ngại vật mà cô không vượt qua được.
Trước kỳ nghỉ, cô về nhà, từng hỏi qua ông nội một vấn đề:
“Ông nội, người cảm thấy một người như Hoắc thiếu nên cưới người vợ như thế nào?”
Ông nội híp mắt, nói câu đầu tiên là:
“Nhất định phải xuất thân từ gia đình có quyền thế!”
Nghe được điều này Ninh Mẫn Mẫn vô cùng đau khổ:
“Vì cái gì là phải nhất định?”
“Hoắc Khải Hàng như thế nào- Nếu không có bât ngờ xảy ra- đó là người kế thừa Thủ tướng. Khi đó, phải có người vợ giàu có và mạnh mẽ ở bên cạnh, mới có thể giúp cậu ta đứng vững ở vị trí đó. Hôn nhân của nhà quyền quý đa phần đều mang theo ý nghĩa chính trị.”
Ông nội hít một hơi thuốc và hỏi:
“Sao tự nhiên lại nói chuyện này làm gì?”
Ông nội cũng không biết cô bị thuyên chuyển, đang ở bên cạnh Hoắc thiếu.
Cô chau mày, lẩm bẩm nói:
“Tò mò a! Chúng ta đều là người bình thường, rất khó tưởng tượng sẽ phải sinh hoạt như thế nào cùng với họ.”
Ông nội cười, sờ sờ mái tóc ngắn của cô: “Bọn họ là người như thế, suy nghĩ thường không giống mình, chúng ta lo lắng cuộc sống hàng ngày. Còn cuộc sống của họ liên quan đến vận mệnh quốc gia, ảnh hưởng đến sự phát triển của thị trường kinh tế... Bọn họ và chúng ta là hai người hoàn toàn khác nhau, sống ở hai thế giới khác nhau...”
“Ông nội, ở Anh quốc một người bình thường là vương phi, Vậy ở Đông Ngải Quốc có thể hay không vương phi cũng là một người bình thường?”
Cô cẩn thận cắt ngang lời, trên mặt thể hiện bình thường, không thể để cho ông nội cáo già này phát hiện ra.
“Rất không có khả năng!”
Ông nội lật tờ báo và nói.
“Vì cái gì mà không có khả năng?”
“Hoắc Khả Hàng có một người mẹ tài giỏi. Người mẹ này, khẳng định sẽ can thiệp đến hôn nhân của cậu ta. Mà bản thân Hoắc Khả Hàng cũng là một thiên tài chính trị. Nếu cậu ta muốn cuộc sống của mình ở cấp độ cao hơn, khi cưới một cô gái bình thường, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ. Nếu cậu ta có khát vọng đứng đầu tại Đông Ngải Quốc thì phải lựa chọn một cuộc hôn nhân thích hợp, đó là điều nhất định phải làm!”
Ông nội nói, làm cho cô thật sự cảm thấy tức giận, nhưng khi nghĩ lại khó cho rằng những lời này là sai.
Nhân dịp đó, cô cũng muốn cùng ông nội nói rõ chuyện tình cảm của cô và Hoắc Khải Hàng. Cô muốn Hướng gia gia chỉ bảo, yêu một người đàn ông như vậy về sau cô phải đối mặt với gia tộc của anh như thế nào - - gần đây, rất muốn công khai người bạn trai kia. Kết quả... chán nản - - xem ra tạm thời, cô chỉ có thể lựa chọn tiếp tục làm người yêu ngầm của anh.
“Uy, sao vậy? làm gì mà hốt hoảng vậy?”
Người đàn ông bỗng nhiên từ phía sau vòng đi lên, hôn cô một cái, môi của cô có chút ẩm ướt. Cô lau mặt một cái, ngớ ra một hồi, rất nhanh, trán đã bị gõ một cái.
“Ừ, đau quá...”
“Vậy thì hôn nhẹ!”
Tại chỗ vừa mới bị gõ, Hoắc Khải Hàng hôn một cái.
Cô bất ngờ nở nụ cười, xoay người, ôm chặt eo của anh, hôn trên má anh vài cái, nhìn tâm trạng rất tốt của anh, lập tức muốn rèn sắt khi còn nóng:
“Bạn trai thân yêu của tôi, tôi muốn xin nghỉ phép ba ngày, ngươi có phê chuẩn hay không?”
Hoắc Khải Hàng lập tức bĩu môi, véo mũi cô:
“Có việc gì, không phải là đi trộm cắp chứ!”
Cô đẩy anh ra, kêu:
“Tóm lại có cho hay không?”
“Nếu không nói nguyên nhân, anh không cho!”
Hoắc Khải Hàng lại nhéo gương mặt cô, đi vào chọn giày.
“Chờ khi xong việc, em sẽ kể cho anh!”
“Không được!”
“Uy!”
Cô vội vàng đi đóng cửa lại, theo vào phòng quần áo, nhìn anh chọn giầy:
“Có quá gia trưởng như thế không?”
Anh chọn một đôi và cúi xuống vừa thắt dây giày vừa nói:
“Muốn để cho anh đồng ý cũng được. Có một điều kiện!”
“Điều kiện gì?”
Vẻ mặt Ninh Mẫn Mẫn rất đề phòng, nhìn người đàn ông này, trước kia cảm thấy được anh đặc biệt sâu sắc, rất hấp dẫn. Hiện tại, phát hiện ra anh đang tính kế gì đó, nhất định phải đề phòng. Cô là người coi như thông minh, lanh lợi vô tình đã trở thành bạn gái của anh.
Bạn gái là bạn gái, cô lúc nào cũng phải nghe lời bởi bạn trai. Có đôi khi nghĩ lại, cô là người bạn gái thật vô dụng.
“Cho anh một ngày chắc chắn, để công khai là bạn trai của em, nếu được thì anh đồng ý”
Anh nháy mắt, vừa mang giày xong, ôm lấy eo của cô, ép cô vào cánh cửa.
Ninh Mẫn mẫn nuốt từng ngụm nước bọt, mũi ngửi thấy mùi thuốc đánh răng rất thơm, đó là nụ hôn dài vào buổi sáng.
Mỗi ngày, bọn họ đều hôn nhau.
Môi đều đã thành môi cá rồi.
“Em mới 20, không cần quá sốt ruột.”
“Anh hai mươi lăm tuổi rồi ! Nhất định phải sớm một chút, đỡ phải để mẹ anh lo lắng, một lòng muốn anh đi xem mắt... Có được hay không... Ba ngày sau đó, anh mang em đi gặp mẹ anh...”
Ninh Mẫn Mẫn lại nuốt nước miếng, người đàn ông này rất ân cần, làm trái tim cô đập rộn lên... Kỳ lạ thay, lúc nào cũng muốn vui vẻ như thế này, thấy vẻ đẹp trai lại không thể cưỡng lại được...
Không đợi cô trả lời, đặt một nụ hôn ở trên môi, cô thấy được hương vị nước bọt của anh... Ngon ngọt... Cánh môi mềm... Làm cho thân thể của cô cũng mền ra.
Nụ hôn ngừng lại.
“Chuyện này, dừng lại ở đây. Em còn chưa có chuẩn bị tâm lý. Đại thiếu gia, anh tha cho em có được hay không...
Mặt cô đỏ lên, anh sẽ không dễ dàng buông tha như vậy!
Anh dịu dàng nói:
“Nói cho anh biết, khó như vậy ah...”
“Khải Hàng, vài ngày thôi, có được không, có được không...”
Cô hôn lên môi của anh vài cái.
Anh nhích gần cô hơn, ôm thật chặt, làm bộ suy nghĩ một hồi, cong cong môi, thương lượng lại:
“Hai ngày được chưa?”
“Không được, nhất định phải ba ngày!”
“Làm cái gì mà phải cần ba ngày!”
“Chuyện này, phải ba ngày mới có thể giải quyết!”
“Cuối cùng là chuyện gì?”
“Để sau nói. Nếu anh không đáp ứng, em liền đi xin cấp trên! Đến lúc đó, em sẽ đổi thành mười ngày...”
“Thôi được ba ngày!”
“Em biết anh tốt nhất mà !”
Cô vui mừng cười, ôm lấy mặt anh, liền hôn anh một cái, sau đó, phất tay: “Vậy thì sẽ nghỉ từ hôm nay, hiện tại em phải đi đây! Sáng nay em không cùng anh chạy bộ rồi... Nha...”
Lại bị tóm trở về.
“Không được! Nói đi là đi... Hôm nay phải đi theo anh một ngày, nếu không anh sẽ rút lại sự đồng ý...”
Con người thật đáng xấu hổ, lại uy hiếp cô.
Ninh Mẫn Mẫn trợn to mắt: “Này thật sự là làm cho bạn gái tức giận đây. Hoắc Khải Hàng, nếu anh còn dùng ngữ khí này nói chuyện với em, em liền... Ưm...”
Bị hôn rồi !
Hôm nay, Ninh Mẫn Mẫn xin nghĩ phép không thành công.
Vào sáng sớm ngày hôm sau, cô lái xe rời khỏi phủ Thủ tướng. Một giờ sau, cô về tới trụ sở chính Liệp Phong, đứng ở trước mặt sếp Nhuế, nhận một nhiệm vụ mới.
Vào một buổi sáng, Ninh Mẫn Mẫn vẫn có thói quen dậy sớm, đi đến phòng của Hoắc thiếu.
Cô có chìa khóa phòng này và thường trực tiếp đi vào. Nhưng hôm nay cô cố hết sức mà không mở cửa vào được. Dù sao đây cũng là phủ Thủ tướng, nên cô chú ý một chút.
Đó là họ đang yêu nhau nhưng loại tình cảm này, hiện tại vẫn phải bí mật. Cô không muốn tất cả mọi người đều biết. Ninh vệ sĩ lại dám si mê, câu dẫn Hoắc thiếu - Cô một câu cũng không muốn nghe đến nếu mọi người biết chuyện. Trừ Hách Quân là biết rõ quan hệ của hai người.
Cô mặc đồ thể thao, đứng ở cửa, cung kính gõ ba cái, gọi một tiếng:
“Hoắc tiên sinh, đến giờ dậy và luyện tập buổi sáng rồi !”
Từ lúc ở bên cạnh Hoắc Khải Hàng, mỗi tối đều nhắc nhở anh ngủ đúng giờ, buổi sáng gọi dậy, đây là một phần công việc của cô.
Đúng lúc này cửa mở ra, gương mặt đàn ông sắc lạnh, mặc một bộ quần áo bó sát, lộ ra cơ bắp khỏe mạnh, thần thái rạng rỡ xuất hiện ở tầm mắt của cô. Trong lúc đó gương mặt thấp thoáng có vài phần lo lắng:
“Vào đi! Giúp anh rót nước. Anh đi rửa mặt.”
Trong phòng, mùi cà phê nồng nặc, mỗi buổi tối anh làm việc, thường xuyên pha cà phê uống cho tỉnh táo, đến nỗi phòng này toàn mùi cà phê. - -
Hoắc Khải Hàng đi rửa mặt.
Ninh Mẫn Mẫn lấy một cốc nước lạnh, lại đi chuẩn bị quần áo thể thao - - Trước anh nói muốn mua quần áo thể thao tình nhân nhưng cô không cho phép. Nói mua cũng không mặc. Anh bất đắc dĩ, lấy tay gõ vào đầu cô: “Chúng ta yêu nhau như thế này, xấu hổ sao?”
Không phải là đáng xấu hổ, mà là áp lực.
Người đàn ông này trong mắt cô, như một nhân vật không thể chạm vào, ánh sáng lấp lánh, có một khoảng cách nhất định.
Cứu anh, rồi anh giúp đỡ và trở thành vệ sĩ đặc biệt của anh, bị anh tán tỉnh, từ mối quan hệ cấp trên-cấp dưới lại rơi vào mối quan hệ tình nhân. Đến từng bước một nhưng càng về sau tốc độ lại nhanh hơn. Nhưng trái tim của cô không thể không yêu người đàn ông lạnh lùng này.
Nếu anh là người đàn ông bình thường, cô chắc chắn sẽ tuyên bố với tất cả mọi người: Anh là người yêu của cô.
Nhưng anh không phải là người bình thường. Anh có một gia thế đặc biệt, mà một người bình thường không thể với tới được. Đó là chướng ngại vật mà cô không vượt qua được.
Trước kỳ nghỉ, cô về nhà, từng hỏi qua ông nội một vấn đề:
“Ông nội, người cảm thấy một người như Hoắc thiếu nên cưới người vợ như thế nào?”
Ông nội híp mắt, nói câu đầu tiên là:
“Nhất định phải xuất thân từ gia đình có quyền thế!”
Nghe được điều này Ninh Mẫn Mẫn vô cùng đau khổ:
“Vì cái gì là phải nhất định?”
“Hoắc Khải Hàng như thế nào- Nếu không có bât ngờ xảy ra- đó là người kế thừa Thủ tướng. Khi đó, phải có người vợ giàu có và mạnh mẽ ở bên cạnh, mới có thể giúp cậu ta đứng vững ở vị trí đó. Hôn nhân của nhà quyền quý đa phần đều mang theo ý nghĩa chính trị.”
Ông nội hít một hơi thuốc và hỏi:
“Sao tự nhiên lại nói chuyện này làm gì?”
Ông nội cũng không biết cô bị thuyên chuyển, đang ở bên cạnh Hoắc thiếu.
Cô chau mày, lẩm bẩm nói:
“Tò mò a! Chúng ta đều là người bình thường, rất khó tưởng tượng sẽ phải sinh hoạt như thế nào cùng với họ.”
Ông nội cười, sờ sờ mái tóc ngắn của cô: “Bọn họ là người như thế, suy nghĩ thường không giống mình, chúng ta lo lắng cuộc sống hàng ngày. Còn cuộc sống của họ liên quan đến vận mệnh quốc gia, ảnh hưởng đến sự phát triển của thị trường kinh tế... Bọn họ và chúng ta là hai người hoàn toàn khác nhau, sống ở hai thế giới khác nhau...”
“Ông nội, ở Anh quốc một người bình thường là vương phi, Vậy ở Đông Ngải Quốc có thể hay không vương phi cũng là một người bình thường?”
Cô cẩn thận cắt ngang lời, trên mặt thể hiện bình thường, không thể để cho ông nội cáo già này phát hiện ra.
“Rất không có khả năng!”
Ông nội lật tờ báo và nói.
“Vì cái gì mà không có khả năng?”
“Hoắc Khả Hàng có một người mẹ tài giỏi. Người mẹ này, khẳng định sẽ can thiệp đến hôn nhân của cậu ta. Mà bản thân Hoắc Khả Hàng cũng là một thiên tài chính trị. Nếu cậu ta muốn cuộc sống của mình ở cấp độ cao hơn, khi cưới một cô gái bình thường, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ. Nếu cậu ta có khát vọng đứng đầu tại Đông Ngải Quốc thì phải lựa chọn một cuộc hôn nhân thích hợp, đó là điều nhất định phải làm!”
Ông nội nói, làm cho cô thật sự cảm thấy tức giận, nhưng khi nghĩ lại khó cho rằng những lời này là sai.
Nhân dịp đó, cô cũng muốn cùng ông nội nói rõ chuyện tình cảm của cô và Hoắc Khải Hàng. Cô muốn Hướng gia gia chỉ bảo, yêu một người đàn ông như vậy về sau cô phải đối mặt với gia tộc của anh như thế nào - - gần đây, rất muốn công khai người bạn trai kia. Kết quả... chán nản - - xem ra tạm thời, cô chỉ có thể lựa chọn tiếp tục làm người yêu ngầm của anh.
“Uy, sao vậy? làm gì mà hốt hoảng vậy?”
Người đàn ông bỗng nhiên từ phía sau vòng đi lên, hôn cô một cái, môi của cô có chút ẩm ướt. Cô lau mặt một cái, ngớ ra một hồi, rất nhanh, trán đã bị gõ một cái.
“Ừ, đau quá...”
“Vậy thì hôn nhẹ!”
Tại chỗ vừa mới bị gõ, Hoắc Khải Hàng hôn một cái.
Cô bất ngờ nở nụ cười, xoay người, ôm chặt eo của anh, hôn trên má anh vài cái, nhìn tâm trạng rất tốt của anh, lập tức muốn rèn sắt khi còn nóng:
“Bạn trai thân yêu của tôi, tôi muốn xin nghỉ phép ba ngày, ngươi có phê chuẩn hay không?”
Hoắc Khải Hàng lập tức bĩu môi, véo mũi cô:
“Có việc gì, không phải là đi trộm cắp chứ!”
Cô đẩy anh ra, kêu:
“Tóm lại có cho hay không?”
“Nếu không nói nguyên nhân, anh không cho!”
Hoắc Khải Hàng lại nhéo gương mặt cô, đi vào chọn giày.
“Chờ khi xong việc, em sẽ kể cho anh!”
“Không được!”
“Uy!”
Cô vội vàng đi đóng cửa lại, theo vào phòng quần áo, nhìn anh chọn giầy:
“Có quá gia trưởng như thế không?”
Anh chọn một đôi và cúi xuống vừa thắt dây giày vừa nói:
“Muốn để cho anh đồng ý cũng được. Có một điều kiện!”
“Điều kiện gì?”
Vẻ mặt Ninh Mẫn Mẫn rất đề phòng, nhìn người đàn ông này, trước kia cảm thấy được anh đặc biệt sâu sắc, rất hấp dẫn. Hiện tại, phát hiện ra anh đang tính kế gì đó, nhất định phải đề phòng. Cô là người coi như thông minh, lanh lợi vô tình đã trở thành bạn gái của anh.
Bạn gái là bạn gái, cô lúc nào cũng phải nghe lời bởi bạn trai. Có đôi khi nghĩ lại, cô là người bạn gái thật vô dụng.
“Cho anh một ngày chắc chắn, để công khai là bạn trai của em, nếu được thì anh đồng ý”
Anh nháy mắt, vừa mang giày xong, ôm lấy eo của cô, ép cô vào cánh cửa.
Ninh Mẫn mẫn nuốt từng ngụm nước bọt, mũi ngửi thấy mùi thuốc đánh răng rất thơm, đó là nụ hôn dài vào buổi sáng.
Mỗi ngày, bọn họ đều hôn nhau.
Môi đều đã thành môi cá rồi.
“Em mới 20, không cần quá sốt ruột.”
“Anh hai mươi lăm tuổi rồi ! Nhất định phải sớm một chút, đỡ phải để mẹ anh lo lắng, một lòng muốn anh đi xem mắt... Có được hay không... Ba ngày sau đó, anh mang em đi gặp mẹ anh...”
Ninh Mẫn Mẫn lại nuốt nước miếng, người đàn ông này rất ân cần, làm trái tim cô đập rộn lên... Kỳ lạ thay, lúc nào cũng muốn vui vẻ như thế này, thấy vẻ đẹp trai lại không thể cưỡng lại được...
Không đợi cô trả lời, đặt một nụ hôn ở trên môi, cô thấy được hương vị nước bọt của anh... Ngon ngọt... Cánh môi mềm... Làm cho thân thể của cô cũng mền ra.
Nụ hôn ngừng lại.
“Chuyện này, dừng lại ở đây. Em còn chưa có chuẩn bị tâm lý. Đại thiếu gia, anh tha cho em có được hay không...
Mặt cô đỏ lên, anh sẽ không dễ dàng buông tha như vậy!
Anh dịu dàng nói:
“Nói cho anh biết, khó như vậy ah...”
“Khải Hàng, vài ngày thôi, có được không, có được không...”
Cô hôn lên môi của anh vài cái.
Anh nhích gần cô hơn, ôm thật chặt, làm bộ suy nghĩ một hồi, cong cong môi, thương lượng lại:
“Hai ngày được chưa?”
“Không được, nhất định phải ba ngày!”
“Làm cái gì mà phải cần ba ngày!”
“Chuyện này, phải ba ngày mới có thể giải quyết!”
“Cuối cùng là chuyện gì?”
“Để sau nói. Nếu anh không đáp ứng, em liền đi xin cấp trên! Đến lúc đó, em sẽ đổi thành mười ngày...”
“Thôi được ba ngày!”
“Em biết anh tốt nhất mà !”
Cô vui mừng cười, ôm lấy mặt anh, liền hôn anh một cái, sau đó, phất tay: “Vậy thì sẽ nghỉ từ hôm nay, hiện tại em phải đi đây! Sáng nay em không cùng anh chạy bộ rồi... Nha...”
Lại bị tóm trở về.
“Không được! Nói đi là đi... Hôm nay phải đi theo anh một ngày, nếu không anh sẽ rút lại sự đồng ý...”
Con người thật đáng xấu hổ, lại uy hiếp cô.
Ninh Mẫn Mẫn trợn to mắt: “Này thật sự là làm cho bạn gái tức giận đây. Hoắc Khải Hàng, nếu anh còn dùng ngữ khí này nói chuyện với em, em liền... Ưm...”
Bị hôn rồi !
Hôm nay, Ninh Mẫn Mẫn xin nghĩ phép không thành công.
Vào sáng sớm ngày hôm sau, cô lái xe rời khỏi phủ Thủ tướng. Một giờ sau, cô về tới trụ sở chính Liệp Phong, đứng ở trước mặt sếp Nhuế, nhận một nhiệm vụ mới.