Vào ngày này, Simy vừa là người trang điểm, lại vừa là phù dâu.
Nói về chuyện này, vốn là không liên quan tới cô, bởi vì Đông Lôi muốn làm phù dâu, dẫn đến số người làm phù dâu từ số chẵn lại thành số lẻ, cô dâu lại không có chị em ruột nào cả. Vì thế, Cẩn Chi liền tính bảo cô làm phù dâu.
Nói chung, những phụ nữ đã ly hôn không thể làm phù dâu, đó là một điềm xấu. Nhưng Cẩn Chi lại không thèm để ý.
Nhưng cô để ý, không muốn bởi vì mình mà làm phá hủy hôn lễ của người em họ này.
Ở trong mắt tất cả mọi người, cô luôn là người xui xẻo.
Người nào gặp phải cô, cũng liền gặp chuyện không may.
Đây là lý do của cô.
Cẩn Chi cười, nói: “Em biết chị bao nhiêu năm như vậy, cũng không thấy chị khắc em? Chỉ có thể là trong tâm trí chị có ma quỷ mà thôi!”
Ngẫm lại cũng thấy lạ, cô xung khắc rất nhiều người, nhưng mình lại không khắc Cẩn Chi.
Người đàn ông này, trong mười năm xây dựng lên sự nghiệp bề thế như vậy. Thành tựu đó, hầu như không ai có thể sánh được.
Vài năm nay, cũng chỉ có cậu ấy sẵn sàng đi bên cạnh cô, luôn luôn bí mật giúp đỡ cô.
Cô rất biết ơn, luôn hi vọng cậu ấy có được một hôn lễ hoàn hảo.
Vì thế, cô dốc hết lòng, thậm chí còn tự mình trang điểm cho cô dâu.
Trong hôn lễ, cô không nói chuyện với bất cứ ai, từ sáng đến tối giấu mình ở bên trong, không ra ngoài gặp ai cả. Chỉ vì tinh thần vẫn hoảng hốt.
Vì cả ngày không ăn gì, dạ dày hơi đau.
Dạ dày âm ỉ đau, lại bao gồm cả cơn đau trong tim, cô vẫn cố gắng gượng ép mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy chồng cũ và vợ con của hắn xuất hiện tại bữa tiệc này, cô không chịu được và cảm thấy đau khổ đã được đẩy lên tới tận cùng.
Người đàn ông kia vẫn như cũ, lịch sự, nho nhã, tác phong của người lãnh đạo. Mấy năm nay, sự nghiệp của hắn ngày càng thuận lợi, lại cưới một người vợ thông minh, xinh đẹp; sinh được một cô bé rất dễ thương, đáng yêu; vợ chồng hòa thuận, vẻ mặt tươi cười, hoan hỉ.
Đặc biệt khi thấy người đàn ông đó cưng chiều vợ hắn, tim của cô lại như bị dao đâm.
Khi đó, ánh sáng lướt qua gương mặt họ, tạo ra một hình ảnh vô hư, cô cảm thấy như trở lại quá khứ. Những tháng ngày hỗn loạn khi gặp người đàn ông này, hắn thu phục, khỏa lấp nỗi cô đơn trong lòng cô, tạo cho cô cảm giác ấm áp. Chỉ là về sau... Đã xảy ra quá nhiều chuyện... Bọn họ đã ly hôn... Không thích rồi... Quá nhiều chuyện, khoảng cách giữa bọn họ... Tách biệt như nhũng người xa lạ.
Trong buổi tiệc, hắn thoáng nhìn cô, ánh mắt không hề cưng chiều, chỉ là vẻ lãnh đạm.
Trái tim cô cảm thấy lạnh lẽo, run rẩy, muốn đi ra ngoài để mình lấy lại bình tĩnh.
Mọi thứ đều đã qua!
Toàn bộ đã trở thành quá khứ.
Không thể dịch chuyển được quá khứ!
“Cô không nên trở lại!”
Vợ của hắn xuất hiện trước mặt cô, lạnh lùng nói.
Cô nở nụ cười, hai tay chắp vào nhau, nhìn vóc dáng nhỏ bé của mình, kiêu ngạo hướng cằm lên:
“Cô không có tư cách để chỉ chích tôi!”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ.
Người phụ nữ đó bình tĩnh nhìn cô, giống như đang nghiên cứu, lại giống như đắn đo chọn cách diễn đạt, một lúc sau mới nói:
“Tôi không có chỉ trích cô. Lúc trước đi tuyệt tình như vậy, để cho anh ấy bị cắm sừng như vậy, bây giờ còn trở về để làm gì?”
Người phụ nữ này cho tới bây giờ vẫn là một nhân vật lợi hại: Nhưng lại yêu người đàn ông kia điên cuồng.
Cô biết người đàn ông kia và người phụ nữ này đã biết nhau 24 năm.
Bọn họ đều nói, cô là kẻ thứ ba, kẻ thứ ba nhất định không có kết quả tốt đẹp.
Cô cũng từng nghĩ tới vấn đề này: Cảm thấy đúng là thắng thì có tất cả, thua thì lại trở về con số không.
Hôn nhân không thể tham lam, cũng không thể lừa dối.
Lừa dối sẽ phá hoại hôn nhân.
Cảm giác không tin tưởng, sẽ dẫn đến hôn nhân thất bại, bởi vì tình cảm sẽ rất mỏng manh.
Còn chuyện bị cắm sừng!)..
Cô cười cười...
Nhớ lại chuyện cũ, thật sự làm cho người ta cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
< “Tôi trở về, không phải là vì anh ta. Cô cũng không cần quá lo lắng. Nếu anh ta yêu cô, tôi có trở về hay không, đối với cô không có bất cứ vấn đề gì ảnh hưởng... Cũng không cần sợ... Đời này, tôi và anh ta, là kẻ thù không đội trời chung... Tuyết đối không thể dây dưa...”
Khi đó âm thanh dàn nhạc phát ra lấn át cả câu chuyện, không muốn nói chuyện với người phụ nữ này nữa, nghĩ muốn rời bỏ bữa tiệc này, cô dâu đã thay một bộ lễ phục dạ hội, đã không cần trang điểm nữa.
Cô nói lời chào tạm biệt chú rể.
Cẩn Chi nhìn cô một cái, nói, “Sắc mặt của chị sao khó coi thế.”
Cô sờ sờ mặt mình, cười nói: “Có sao?”
Tuy cô đã không còn là cô gái năm đó, càng ngày càng có thể che giấu cảm xúc của mình nhưng Cẩn Chi là ai? Không phải là người khác, cậu ấy có thể đọc được tâm tư của cô, cũng biết rõ cô đau ở đâu.
Nhưng cậu ấy đã không muốn bóc trần nụ cười miễn cưỡng của cô, người em này rất tế nhị, rất tình cảm. Ninh Mẫn Mẫn gả cho người đàn ông như vậy quả là may mắn, thật sự là rất may mắn.
Cô ôm lấy chú rể, sau cùng nói chúc mừng và rời đi.
Đi tới bãi đỗ xe khi đó, cô cảm thấy choáng váng khi nhìn xung quanh thấy ngọn đèn phát ra ánh sáng le lói, từng đợt gió lạnh thổi tới, người cô run lên: Hình ảnh người đàn ông đang hôn một cô gái liền hiện ra ngay trước mắt. Một đứa bé bụ bẫm, xinh đẹp.
Nhìn xem anh rất yêu đứa nhỏ, nhưng cô lại chính tay “Giết chết” đứa con của họ.
Tất cả đã không thể quay lại như cũ được rồi.
Anh hận cô và cô cũng hận anh.
Đột nhiên, cô mỉm cười, loạng choạng bước đi.
Trong đầu cô tự nhiên mê loạn, mắt mở to cố gắng tìm xe của mình nhưng không thể tìm thấy, từ sâu trong tim hiện ra lỗi thống khổ, ánh sáng của ngọn đèn chiếu ra giống như đèn trong phòng phẫu thuật... Đập vào mắt cô, đập vào linh hồn cô.
Nhiều năm như vậy, vẫn cảm thấy đau đớn tột cùng.
Cô đứng không nổi, ngã xuống, chạm vào mặt đất giá lạnh, nước mắt lại rơi.
Suy nghĩ giống như trở về tuổi mười tám, hoặc là trẻ hơn!
Nếu không gặp mặt, cũng sẽ không yêu nhau.
Trong những năm tháng kia, có một thời gian cô không muốn thừa nhận tình cảm kia đó là tình yêu...
Từ thời điểm, không biết yêu đến khi yêu... Càng về sau, không còn tình yêu, số phận lại trêu đùa cô một lần nữa...
Nói về chuyện này, vốn là không liên quan tới cô, bởi vì Đông Lôi muốn làm phù dâu, dẫn đến số người làm phù dâu từ số chẵn lại thành số lẻ, cô dâu lại không có chị em ruột nào cả. Vì thế, Cẩn Chi liền tính bảo cô làm phù dâu.
Nói chung, những phụ nữ đã ly hôn không thể làm phù dâu, đó là một điềm xấu. Nhưng Cẩn Chi lại không thèm để ý.
Nhưng cô để ý, không muốn bởi vì mình mà làm phá hủy hôn lễ của người em họ này.
Ở trong mắt tất cả mọi người, cô luôn là người xui xẻo.
Người nào gặp phải cô, cũng liền gặp chuyện không may.
Đây là lý do của cô.
Cẩn Chi cười, nói: “Em biết chị bao nhiêu năm như vậy, cũng không thấy chị khắc em? Chỉ có thể là trong tâm trí chị có ma quỷ mà thôi!”
Ngẫm lại cũng thấy lạ, cô xung khắc rất nhiều người, nhưng mình lại không khắc Cẩn Chi.
Người đàn ông này, trong mười năm xây dựng lên sự nghiệp bề thế như vậy. Thành tựu đó, hầu như không ai có thể sánh được.
Vài năm nay, cũng chỉ có cậu ấy sẵn sàng đi bên cạnh cô, luôn luôn bí mật giúp đỡ cô.
Cô rất biết ơn, luôn hi vọng cậu ấy có được một hôn lễ hoàn hảo.
Vì thế, cô dốc hết lòng, thậm chí còn tự mình trang điểm cho cô dâu.
Trong hôn lễ, cô không nói chuyện với bất cứ ai, từ sáng đến tối giấu mình ở bên trong, không ra ngoài gặp ai cả. Chỉ vì tinh thần vẫn hoảng hốt.
Vì cả ngày không ăn gì, dạ dày hơi đau.
Dạ dày âm ỉ đau, lại bao gồm cả cơn đau trong tim, cô vẫn cố gắng gượng ép mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy chồng cũ và vợ con của hắn xuất hiện tại bữa tiệc này, cô không chịu được và cảm thấy đau khổ đã được đẩy lên tới tận cùng.
Người đàn ông kia vẫn như cũ, lịch sự, nho nhã, tác phong của người lãnh đạo. Mấy năm nay, sự nghiệp của hắn ngày càng thuận lợi, lại cưới một người vợ thông minh, xinh đẹp; sinh được một cô bé rất dễ thương, đáng yêu; vợ chồng hòa thuận, vẻ mặt tươi cười, hoan hỉ.
Đặc biệt khi thấy người đàn ông đó cưng chiều vợ hắn, tim của cô lại như bị dao đâm.
Khi đó, ánh sáng lướt qua gương mặt họ, tạo ra một hình ảnh vô hư, cô cảm thấy như trở lại quá khứ. Những tháng ngày hỗn loạn khi gặp người đàn ông này, hắn thu phục, khỏa lấp nỗi cô đơn trong lòng cô, tạo cho cô cảm giác ấm áp. Chỉ là về sau... Đã xảy ra quá nhiều chuyện... Bọn họ đã ly hôn... Không thích rồi... Quá nhiều chuyện, khoảng cách giữa bọn họ... Tách biệt như nhũng người xa lạ.
Trong buổi tiệc, hắn thoáng nhìn cô, ánh mắt không hề cưng chiều, chỉ là vẻ lãnh đạm.
Trái tim cô cảm thấy lạnh lẽo, run rẩy, muốn đi ra ngoài để mình lấy lại bình tĩnh.
Mọi thứ đều đã qua!
Toàn bộ đã trở thành quá khứ.
Không thể dịch chuyển được quá khứ!
“Cô không nên trở lại!”
Vợ của hắn xuất hiện trước mặt cô, lạnh lùng nói.
Cô nở nụ cười, hai tay chắp vào nhau, nhìn vóc dáng nhỏ bé của mình, kiêu ngạo hướng cằm lên:
“Cô không có tư cách để chỉ chích tôi!”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ.
Người phụ nữ đó bình tĩnh nhìn cô, giống như đang nghiên cứu, lại giống như đắn đo chọn cách diễn đạt, một lúc sau mới nói:
“Tôi không có chỉ trích cô. Lúc trước đi tuyệt tình như vậy, để cho anh ấy bị cắm sừng như vậy, bây giờ còn trở về để làm gì?”
Người phụ nữ này cho tới bây giờ vẫn là một nhân vật lợi hại: Nhưng lại yêu người đàn ông kia điên cuồng.
Cô biết người đàn ông kia và người phụ nữ này đã biết nhau 24 năm.
Bọn họ đều nói, cô là kẻ thứ ba, kẻ thứ ba nhất định không có kết quả tốt đẹp.
Cô cũng từng nghĩ tới vấn đề này: Cảm thấy đúng là thắng thì có tất cả, thua thì lại trở về con số không.
Hôn nhân không thể tham lam, cũng không thể lừa dối.
Lừa dối sẽ phá hoại hôn nhân.
Cảm giác không tin tưởng, sẽ dẫn đến hôn nhân thất bại, bởi vì tình cảm sẽ rất mỏng manh.
Còn chuyện bị cắm sừng!)..
Cô cười cười...
Nhớ lại chuyện cũ, thật sự làm cho người ta cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
< “Tôi trở về, không phải là vì anh ta. Cô cũng không cần quá lo lắng. Nếu anh ta yêu cô, tôi có trở về hay không, đối với cô không có bất cứ vấn đề gì ảnh hưởng... Cũng không cần sợ... Đời này, tôi và anh ta, là kẻ thù không đội trời chung... Tuyết đối không thể dây dưa...”
Khi đó âm thanh dàn nhạc phát ra lấn át cả câu chuyện, không muốn nói chuyện với người phụ nữ này nữa, nghĩ muốn rời bỏ bữa tiệc này, cô dâu đã thay một bộ lễ phục dạ hội, đã không cần trang điểm nữa.
Cô nói lời chào tạm biệt chú rể.
Cẩn Chi nhìn cô một cái, nói, “Sắc mặt của chị sao khó coi thế.”
Cô sờ sờ mặt mình, cười nói: “Có sao?”
Tuy cô đã không còn là cô gái năm đó, càng ngày càng có thể che giấu cảm xúc của mình nhưng Cẩn Chi là ai? Không phải là người khác, cậu ấy có thể đọc được tâm tư của cô, cũng biết rõ cô đau ở đâu.
Nhưng cậu ấy đã không muốn bóc trần nụ cười miễn cưỡng của cô, người em này rất tế nhị, rất tình cảm. Ninh Mẫn Mẫn gả cho người đàn ông như vậy quả là may mắn, thật sự là rất may mắn.
Cô ôm lấy chú rể, sau cùng nói chúc mừng và rời đi.
Đi tới bãi đỗ xe khi đó, cô cảm thấy choáng váng khi nhìn xung quanh thấy ngọn đèn phát ra ánh sáng le lói, từng đợt gió lạnh thổi tới, người cô run lên: Hình ảnh người đàn ông đang hôn một cô gái liền hiện ra ngay trước mắt. Một đứa bé bụ bẫm, xinh đẹp.
Nhìn xem anh rất yêu đứa nhỏ, nhưng cô lại chính tay “Giết chết” đứa con của họ.
Tất cả đã không thể quay lại như cũ được rồi.
Anh hận cô và cô cũng hận anh.
Đột nhiên, cô mỉm cười, loạng choạng bước đi.
Trong đầu cô tự nhiên mê loạn, mắt mở to cố gắng tìm xe của mình nhưng không thể tìm thấy, từ sâu trong tim hiện ra lỗi thống khổ, ánh sáng của ngọn đèn chiếu ra giống như đèn trong phòng phẫu thuật... Đập vào mắt cô, đập vào linh hồn cô.
Nhiều năm như vậy, vẫn cảm thấy đau đớn tột cùng.
Cô đứng không nổi, ngã xuống, chạm vào mặt đất giá lạnh, nước mắt lại rơi.
Suy nghĩ giống như trở về tuổi mười tám, hoặc là trẻ hơn!
Nếu không gặp mặt, cũng sẽ không yêu nhau.
Trong những năm tháng kia, có một thời gian cô không muốn thừa nhận tình cảm kia đó là tình yêu...
Từ thời điểm, không biết yêu đến khi yêu... Càng về sau, không còn tình yêu, số phận lại trêu đùa cô một lần nữa...