Chương 331
Vóc dáng người đàn ông này cao giống như Đông Đình Phong, khoảng 35 tuổi. Ninh Mẫn nhớ rõ năm năm trước đây, khi anh ta xuất hiện lúc đó đã 30 tuổi, anh ta hơn vợ cũ khoảng năm, sáu tuổi. Nhưng nhìn qua không thấy già đi chút nào cả. Toàn thân toát ra dáng vẻ của một người đàn ông thành đạt, tôn quý –vô cùng tao nhã, hoàn toàn không nghĩ, người đàn ông này đã gần bốn mươi tuổi. Giọng nói nhẹ nhàng, tình cảm; làm người đối diện cảm thấy thân thiện, gần gũi. Khi thấy Đông Đình Phong, hắn biểu hiện cực kỳ thân thiết, và hướng về Ninh Mẫn gật đầu chào.
“Có việc gì mà gọi gấp vậy, có chuyện gì? “
Đông Đình Phong giới thiệu Ninh Mẫn với Kỳ Kế xong, liền hỏi.
Chỉ là cuộc gọi điện ngắn ngủi nhưng anh vẫn cẩm nhận được Kỳ Kế đang có chuyện gì đó.
Kỳ Kế lưỡng lự một lúc, hơi mỉm cười, cúi đầu nói: “Tôi muốn xem hình ảnh từ camera ở gara Đông gia một chút!”
Ninh Mẫn Mẫn giật mình một lúc, giờ người đàn ông này lại muốn tìm hiểu chuyện chị Simy rời đi - - ly hôn nhiều năm như vậy, vốn đã trở thành người xa lạ, vì sao anh ta còn quan tâm đến việc vợ trước đi đâu nữa.
“Được! Đi theo em!”
Đông Đình Phong cho người mở lại hình ảnh đó, nhìn vào video clip, khi chị Simy rời đi, từng bị ngất và ngã xuống đất, sau đó được một thanh niên đỡ cô vào xe và đưa đi.
“Ah, người thanh niên này hình như là em trai anh...”
Đông Đình Phong nói.
Kỳ Kế gật đầu: “Cảm ơn, lần sau nhất định cùng uống trà!”
Anh ta không ở lại lâu, liền bỏ đi.
Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn Mẫn tiễn ra cửa, xe của anh ta nhanh chóng rời khỏi Đông viên.
Đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
“Anh ta có ý gì?”
Ninh Mẫn Mẫn bước lên bậc thang, nhẹ nhàng hỏi.
“Ý gì là sao?”
Anh quay đầu hỏi.
“Kỳ Kế đối với chị Đàn như thế nào!”
Cô mím môi.
Đông Đình Phong nghĩ nghĩ: “Người đàn ông làm tổn thương trái tim của một người phụ nữ, người phụ nữ cũng làm tổn thương trái tim của người đàn ông. Yêu và hận!”
Giọng của anh thổn thức ở trong gió.
“A...!”
Ninh Mẫn Mẫn nhẹ nhàng lên tiếng, nghiêng đầu nghĩ một chút: “Vì cái gì?”
“Rất phức tạp! Người ngoài không biết, đúng hay sai.”
Hai người đều hướng nhà chính bước tới.
“Chẳng trách ngày hôm qua, vẻ mặt chị Đàn rất là lạ!”
Ninh Mẫn nhớ tới nét u buồn trong mắt chị Đàn khi đó, tâm trạng có phần rất tệ:
“Mặc kệ như thế nào, Kỳ tiên sinh đã kết hôn và đã có con gái rồi! Như vậy lại nhớ đến vợ trước cũng không hay! Anh không nên để họ gặp nhau. Khi đó chị Đàn sẽ không thoải mái!”
Đông Đình Phong im lặng một lúc: “Có một số việc, em không biết! anh làm như vậy là có nguyên nhân...”
“Anh nói rõ một chút đi!”
Anh nhẹ nhàng “Oa” lên, nhìn cô:
“Sao tự nhiên lại quan tâm đến chuyện này.”
Ninh Mẫn Mẫn thở dài, xoa xoa mái tóc của mình: “Do tò mò, em nghe nói: Vợ trước của Kỳ Kế có thai ba bốn tháng rồi mà còn phá bỏ. Vì chuyện đó hai vợ chồng xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng là ly hôn...”
“Đúng là có chuyện như vậy, nhưng thật sự là do ở bên ngoài thổi phồng lên...”
Đông Đình Phong nhẹ nhàng nói, lúc này anh có điện thoại. Đồng thời thấy Vãn Vãn cùng tiểu Kỳ đang chạy tới, vây quanh Ninh Mẫn Mẫn, câu chuyện liền tạm dừng.
Sau khi kết hôn, Đông Đình Phong bị bạn bè truyền ra tin:
Đông đại thiếu yêuvợ vô độ.
Có người nói, Đông đại thiếu hết sức cưng chiều con trai, cái này không sai, tiểu thiếu gia nhà họ Đông, là một cậu bé thiên tài làm sao không yêu được?
Còn người khác lại nói, Đông đại thiếu lại rất cưng chiều con gái, cách nói này cũng không sai, tiểu công chúa nhà họ Đông thông minh, xinh đẹp lại có giọng nói ngọt ngào, không có lý gì mà lại không hết lòng yêu thương, chiều chuộng người tình nhỏ của cha như vậy?
Có người còn cười, nói: Nhưng quả thật, bảo bối lớn nhất của Đông đại thiếu vẫn là vợ của anh ta.
Đông phu nhân chiếm vị trí lớn nhất trong lòng Đông đại thiếu.
Đông tiên sinh rất thương yêu con gái mình, dù là ở Đông viên, hay là ở Tử Kinh viên, nhóm người giúp việc đều có thể nhìn thấy hình ảnh: Đông tiên sinh thường để cho con gái ngồi trên vai mình, hoặc tung cô bé lên cao rồi đón lấy, cô bé vừa cười vừa la hét trông rất đáng yêu; đông tiên sinh cũng rất bảo vệ con trai. Nhưng yêu nhất vẫn lại là bà xã của mình.
Ví dụ, Đông phu nhân không ăn được là y như rằng Đông tiên sinh tự mình xuống bếp nấu ăn.
Có một tối, Đông phu nhân bị ốm nghén, nôn hết ra, đến đêm lăn qua lăn lại, không ngủ được.
Đông tiên sinh hỏi: “Bị làm sao vậy?”
“Đói?”
Đông phu nhân vừa đắp chăn vừa ôm bụng, vẻ mặt trông rất đáng thương, lẩm bẩm nói: “Đói quá, ngực dán vào lưng rồi! hiện tại em đói đến mức có thể ăn hết đầu một voi!”
Đông tiên sinh nở nụ cười, thương yêu nói: “Em nói em tốt nghiệp học viện quân sự, có nói quá phóng đại không?”
“Em chỉ biết em đang đói muốn xỉu ra đây này!”
“Bây giờ muốn làm gì?”
“Quyết định đi vào bếp!”
“Tự mình nấu?”
“Hay là anh nấu cho em?”
“Hôn một cái!”
Đông tiên sinh chìa gương mặt ra.
Đông phu nhân đứng lên hôn hai cái:
“Cảm ơn ông xã!”
Đông tiên sinh cực kỳ hài lòng, hỏi:
“Muốn ăn cái gì?”
“Mỳ Ý! Còn muốn một chén canh trứng và súp rong biển! Em nhớ rõ trong tủ lạnh có canh xương...”
Đêm đó, hai vợ chồng cùng đi vào bếp, nửa giờ sau Đông tiên sinh đem tất cả đồ mà Đông phu nhân muốn ăn bày ra bàn.
Đông đại thiếu chống cằm nhìn Đông phu nhân ăn rất ngon, cô cười rất thoải mái.Vừa lúc đó, bảo vệ đi tuần tra thấy được cảnh này, liền lấy điện thoại chụp vội ảnh hai người đang ngồi trong bếp.
Sau đó, đem tấm ảnh này lan truyền ra ngoài. Tất cả đều tràn ngập trên internet, thêm một câu:
“Sau hôn nhân: Đầu bếp đẹp trai hạnh phúc bên bà xã.”
Hình ảnh này, hơn một triệu người theo dõi.
Đông Đình Phong trở thành người chồng mẫu mực.
Sau khi nhìn thấy hình ảnh này, Đông Đình Phong bật cười, cảm thấyngười chụp không sai và thưởng lớn cho nhân viên bảo vệ kia, nhưng cuối cùng vẫn điều người đó đi nơi khác:
Cuộc sống riêng của mình, anh không muốn bị chia sẻ ra ngoài...
Chủ nhật 25 tháng ba, Đông phu nhân bị sốt
Nguyên nhân là: Trong lúc tắm cho Vãn Vãn, bị ướt hết quần áo, đúng lúc thời tiết thay đổi – trở lạnh, nên buổi tối bị đau đầu, người sốt cao...
Đông tiên sinh vội vàng đem người đưa đến bệnh viện Tử Kinh viên, không kịp thay giày, đến bệnh viện mới phát hiện chân mình vẫn đang đi dép lê.
Nửa đêm bắt Phó Viện Trưởng Kiều Sâm đích thân tới khám.
Sau khi khám xong Kiều Sâm nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc hạ sốt...
Bởi vì mang thai, Đông phu nhân không muốn uống thuốc, khẳng định để tự nhiệt độ cơ thể mình hạ xuống.
Nhưng sau khi uống một cốc trà gừng nóng, nhiệt độ vẫn không giảm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đông tiên sinh lòng như nửa đốt, liền gọi Kiểu Sâm lập tức phải đến khám cho dù lúc đó bác sĩ đang trong cuộc họp.
Đông tiên sinh nói: “Ông làm thể nào để nhiệt độ giảm đi, nếu không đừng nghĩ bệnh viện này có thể tồn tại.”
Phó Viện Trưởng được một phen dở khóc dở cười:
Lý trí như hắn, vì bà xã, trở thành một người đàn ông không hiểu chuyện.
Cuối cùng đến tối, Đông phu nhân cũng hạ sốt.
Trong lúc bà xã đang ngủ, Đông tiên sinh ngồi tựa bên giường mắt nhắm lại, tay vẫn nắm chặt bàn tay của bà xã, không chịu đi nghỉ.
Kiều Sâm khi tới thăm bệnh nhân, nhìn đến bộ dáng này, không nhịn được, liền chụp lại ngay và đưa lên mạng: Đông phu nhân bị sốt, thiếu chút nữa Đông đại thiếu đốt cháy bệnh viện của tôi; Đông phu nhân hạ sốt, Đông thiếu gia nhẹ nhàng tựa đầu ngủ giống như con mèo nhỏ...
Sau khi câu nói này viết ra, toàn bộ các trang mạng một lần nữa lại sôi sục lên, mọi người đều ngưỡng mộ:
Đông thiếu gia đúng là một người chồng hoàn hảo...
Đông phu nhân vào mạng liền thấy ảnh này. Quả thật Kều Sâm chụp ảnh rất đẹp. Hình ảnh của cô vẫn được xử lý mờ mờ ảo ảo, bên cạnh là gương mặt đẹp trai, hai tay nắm chặt tay của cô rất tình cảm.
Có vô số nữ sinh trên mạng đang bàn tán.
Khát vọng tình yêu Tiểu Trư nói: “Trên đời này, người phụ nữ hạnh phúc nhất là Đông phu nhân, nhất định phải thay chúng tôi chăm sóc thật tốt Đông thiếu gia...!”
Tôi muốn gả cho Đông Đình Phong nói: “Đông thiếu, anh làm thế này làm sao chúng tôi không thể thích anh được chứ?”
Đông Phấn nói: “Nam nhân Truyền kỳ, giống như tạo ra cuộc hôn nhân Truyền kỳ... Hai người để cho chúng tôi tin tưởng tình yêu là có thật. Chỉ hy vọng hai người cho chúng tôi thấy được, nhà giàu cũng có tình yêu đích thực!”
...
Mấy ngày sau, số lượng người theo dõi tăng vọt lên tới con số 2 triệu... Hơn nữa con số này chưa dừng lại ở đó, vẫn còn tiếp tục tăng lên... Đông Đình Phong trở thành người chồng mẫu mực, mọi người đều ngưỡng mộ tình yêu của anh dành cho vợ mình.
Cho dù, bên ngoài loan truyền như thế nào nhưng cuộc sống ở Tử Kinh viên của Đông Đình Phong và Ninh Mẫn Mẫn vẫn vô cùng đơn giản.
Ngủ muộn, ăn sáng, đọc báo...
Sau bữa sáng, Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn đi dạo ở trong vườn, hoặc là cùng hai con chơi đùa một lúc. Sau 12h trưa, chồng ôm vợ yêu chợp mắt một lúc. Sau đó, chơi đàn dương cầm, nghe một chút nhạc; gần tối ngồi nói chuyện một chút. Buổi tối, cùng nhau làm bữa tối, ăn tối xong, ăn tráng miệng hoa quả, sau đó thưởng thức trà....
Tuần trăng mật không có đi du lịch, vì trong quá trình mang thai, không thể đi xa.
Bọn họ cứ như vậy, sống một cuộc sống gia đình bình thường nhất.
Nhưng Đông Đình Phong lại vô cùng thích cuộc sống như thế này.
Trong khoảng thời gian này, anh hoàn toàn đem công việc bỏ qua một bên, dành hết thời gian cho bà xã, giúp vợ anh trò chuyện với bảo bảo
----------
Chương 332
Buổi sáng mỗi ngày, anh đều nói chuyện với Bảo Bảo ở trong bụng; vào buổi trưa, anh cho bé con nghe nhạc; buổi tối, vốn là thời gian vô cùng lãng mạn của vợ chồng mới cưới – thế mà anh không thể làm gì hơn, chỉ có thể ôm và hôn cô, không thể đi sâu hơn nữa. Quả thật hành hạ cơ thể quá mức,….
Mỗi một lần hôn môi, đều có thể thấy anh rất nhiệt tình, mỗi một lần nhiệt tình lại phải dùng nước lạnh dập tắt - - Anh phải có trách nhiệm với sức khỏe Bảo Bảo. Mấy ngày nay đều phải kiềm chế,...
Ngày mồng 1 tháng tư, Đông Đình Phong đưa Ninh Mẫn Mẫn đi bệnh viện Mai Loan khám thai, kết quả: Đều bình thường, Bảo Bảo trong bụng phát triển tốt.
Nghe thấy kết quả như vậy, anh hỏi Kiều Sâm: “Việc kia, trong ba tháng đầu, vợ chồng không được gần gủi ah...”
Kiều Sâm nghe xong, ngẩn người ra, nhìn đến người nào đó có vẻ mặt xấu hổ a... Nhịn không được, cười nham nhở:
“Mấy ngày này, thật sự là làm khó dễ cậu có phải hay không...”
Đông Đình Phong cũng mỉm cười, thành thật gật đầu: “Cũng không phải là... Tôi không dám lỗ mãng.”
“Hai mẹ con đều khỏe mạnh. Vợ chồng nên sinh hoạt vừa phải, và cũng không thể mạnh bạo quá...”
Kiều Sâm nhắc nhở.
Đông Đình Phong thật sự lắng nghe.
Khi ra về, vẻ mặt người đàn ông này rất khoái trá, Ninh Mẫn Mẫn không nhận thấy người đàn ông này đang nhìn trộm cô, đôi môi mỏng hơi cong lên, đôi mắt sáng tựa như sao...
“Oa, không trở về Đông viên sao?”
Ninh Mẫn Mẫn nói chuyện điện thoại với mẹ, hai mẹ con nói chuyện hơn nửa giờ. Sau khi tắt máy, cô phát hiện, bọn họ đang hướng về Tử Kinh viên.
“Uh`m, không trở về!”
Đông Đình Phong trả lời.
“Làm sao vậy? Không phải nói là, dẫn hai đứa đi ra ngoài ăn trưa sao?”
Cô nghi ngờ hỏi.
“Còn sớm!”
Anh nghiêng đầu nhìn sang cô, ánh mắt có vẻ gian xảo. Đúng là họ đi khám thai từ sáng đến giờ mới có 9 giờ rưỡi.
“Về Tử Kinh viên một chuyến!”
Ninh Mẫn Mẫn nghi ngờ nhìn anh, chăm chú nhìn lại có phần hơi sợ hãi, cảm giác anh hơi khác thường, lúc này không biết anh tới đó làm gì.
“Ngày mai anh phải đi Quỳnh Thành!”
Anh nhẹ nhàng nói, lái xe nhanh hơn bình thường.
Việc này, Ninh Mẫn Mẫn cũng biết, ngày 6 tháng tư, bắt đầu chiến dịch tranh cử chức vị Thủ tướng. Anh là một trong những ứng cử viên, đương nhiên phải tham gia các hoạt động trước cuộc bầu cử.
Gần đây, anh vẫn ở nhà, chính xác nên ra ngoài ngoại giao một chút.
“Trước khi đi, em phải trả nợ anh!”
Anh thì thầm nói.
“Uh`m? Cái gì?”
Nhất thời Ninh Mẫn Mẫn không nghĩ ra.
“Em biết rõ mà!”
Anh nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt biểu hiện sự khát khao.
Cuối cùng khi nhìn vào mắt anh, cô hiểu được anh đang nói tới chuyện gì. Liền sau đó mặt cô đỏ bừng lên.
Anh lập tức cười to, chụm vào đầu cô, cúi xuống hôn cô một cái. Lại cố ý cắn môi cô.
Trong người nóng bừng lên, giống như có một dòng điện chạy qua.
Cô vội vàng che môi, trừng mắt nói:
“Này đang lái xe a, cẩn thận! Quấy rối vừa thôi! Lái xe chậm một chút...”
Anh ngồi trở lại, tập trung lái xe.
Một mặt đi với tốc độ chậm, một mặt thì thầm hỏi:
“Nói, đến lúc rồi có phải hay không? Nên trả nợ đi chứ?”
Mặt cô lại ửng đỏ, xoay đầu, mở nhạc ra nghe, nhắm mắt lại cũng không để ý đến con người xấu xa kia.
Nửa giờ sau, họ tới Tử Kinh viên.
Sau khi xe dừng lại, Đông Đình Phong xuống xe trước, vòng lại mở cửa xe và đỡ cô xuống.
Khi tay Đông Đình Phong vừa chạm vào người Ninh Mẫn Mẫn – cô giật nảy mình, một cảm giác nóng rực bao trùm lấy cô- thật sự là rất nóng.
Dạng nhiệt độ giống như ngọn lửa này, khiến cô hồi hộp, người cảm giác vỡ vụn…..
Muốn thu tay lại nhưng anh không cho, lại còn kéo chặt hơn, ngoái đầu lại, nở nụ cười ranh mãnh, làm cho cô hoảng sợ.
Cô bước xuống, bị anh kéo vào ôm chặt lấy, bên tai truyền đến hơi thở của anh, làm cho cô cảm thấy hồi hộp, thân thể run rẩy theo. Định tránh anh một lần nữa. Nhưng không kịp rồi, anh đã hôn lên vành tai của cô, cảm giác cực kỳ nóng bỏng, cơ thể anh lại khẩn trương hơn, thở hổn hển, mang theo sự hưng phấn...
“Chúng ta, lên lầu!”
Ý tứ cực kỳ rõ ràng...
Cơ thể Ninh Mẫn Mẫn căng thẳng, thở gấp một cái, nhìn bầu trời rất đẹp, mặt trời tỏa ấm lòng người, người cô cảm giác mềm nhũn:
“Hình như giữa trưa rồi...”
Cô khẽ thốt ra, định nói tiếp nhưng anh đã nhẹ nhàng nói:
“Anh bảo đầu bếp nấu những món em thích, khoảng 1h nữa là có thể ăn được... Đến lúc đó ăn sẽ đúng giờ hơn...”
Mặt cô lại càng đỏ bừng lên như quả táo đỏ, cắn môi nói:
“Không, để đến tối đi!”
“Không thể chờ được! Anh muốn ngay bây giờ!”
Anh kéo cô đến nhà chính, gió lạnh thổi làm cho gương mặt cô vừa đỏ bừng, giờ dịu đi, khí sắc có vẻ rất tốt.
Vào phòng khách, anh đuổi hết người giúp việc, cởi áo khoác ra, không nói hai lời, trực tiếp bế cô lên, bước đến cầu thang đi lên lầu - -
Ài, người đàn ông này, quả là kiềm chế đã lâu...
Đến cửa phòng, anh dùng cùi tay mở cửa ra, sau đó đi lùi vào, rồi lấy chân đá vào cánh cửa để đóng lại. Vừa đi vừa hôn, nụ hôn nóng bỏng, gấp gáp, bế cô đặt nhẹ nhàng lên giường.
Ninh Mẫn cảm giác thân thể bốc cháy, mặt nóng lên, trong lòng bàn tay nóng lên, mọi chỗ trên da thịt cũng nóng lên... Không chỉ nóng, mà cơ thể còn mềm nhũn.... Bị anh trêu chọc như vậy, cả người nhộn nhạo,...
Anh nói: “Vừa nãy anh hỏi bác sĩ rồi, nói có thể... có thể...”
Vẻ mặt anh rất cao hứng...
Cô thật muốn đem người này đá bay ra ngoài.
Anh cười, hôn càng ngày càng sâu hơn.
Cô im lặng, chấp nhận” số phận”.
Mấy ngày này, bọn họ đều kiềm chế. Hiện tại cũng đã ba tháng, có thể làm rồi...
Chỉ là đột nhiên lại có chút lo lắng, lâu lắm không có thân thiết rồi.
Nhưng loại cảm giác lo lắng này, cũng không duy trì được lâu.
Nụ hôn của anh càng lúc càng nồng nhiệt, bàn tay anh lướt trên người, dần đi xuống giữa hai chân, anh cảm nhận cơ thể cô đã thích ứng,…dòng nước ấm chảy ra, anh tiến vào….
Một lần không thể làm cho anh thỏa mãn.
Lại thêm một lần nữa, mãi đến khi người đầy mồ hôi, nằm vật ra giường, cô oán giận nói:
“Vẫn chưa đủ ah?”
Anh xoa xoa bụng cô: “ Xem ra phải đợi tiểu gia bảo này ra ngoài mới được!”
Cô véo vào hông anh, lườm anh một cái, như vậy vẫn còn chưa thoải mái, thật sự là muốn đánh đây:
“Bụng đang đói đây này!”
Anh cười cười, giống như một con mèo vừa được một bữa nô nê, liếm liếm đầu lưỡi rất khoái trá.
“Đi tắm, rồi chúng ta xuống dưới ăn cái gì đi...”
Vừa ôm cô vừa lấy tay vỗ nhẹ vào bụng cô, nhớ lại chuyện lúc nãy không biết có quấy rầy Bảo Bảo không. Nhưng anh biết bé con và mẹ nó đang cực kỳ hưởng thụ, nhìn khuôn mặt cô có chút xấu hổ, hơi ửng đỏ lại không dừng được:
“Cùng đi!”
Anh đề nghị.
“Không cần!”
Nếu đi cùng anh, chắc cơm trưa cũng không thể ăn.
“Em tắm trước!”
Cô quấn chiếc chăn mỏng, nhanh chóng bước vào nhà tắm.
Anh nhìn mái tóc dài thật đẹp đang đung đưa từ bên này sang bên kia, làn da trắng như tuyết, tâm trí anh lại nhảy loạn xạ lên.
Vẫn lại là nhịn không được, bỏ chăn ra khỏi người, anh vội vàng đi theo. Khi thấy anh ngay sau lưng mình, cô vội vàng đóng cửa nhà tắm lại. Anh mỉm cười lấy tay giữ cánh cửa lại nhanh chóng bước vào, đến gần ôm và hôn cô. Cuối cùng anh đã vào được trong phòng,…
Khi đó, mặt cô lại đỏ bừng lên không biết do trong phòng nóng quá hay do bị người đàn ông kia lăn qua lăn lại, ánh mắt cũng là đắm đuối nhìn anh.
Lúc sau, cô mặc một chiếc váy dài, anh đi bên cạnh cô, vừa cười vừa nói rất vui vẻ, đôi khi lại thì thầm điều gì đó vào tai cô, chuyện rất buồn nôn...
Cô thật oán giận người đàn ông này, làm cho cả người cô đau nhức, hai chân mỏi nhừ.
Anh cười, nói: “Để anh cõng em xuống lầu!”
“Đi!”
Cô nhẹ nhàng mắng yêu một câu, khóe miệng cong cong.
Nhưng vẫn đồng ý để anh cõng cô xuống.
Anh nói: Do anh gây ra, nên anh phải chịu trách nhiệm.
May mắn dưới lầu không ai.
Uh`m, tựa vào lưng anh, trái tim cô lại cảm thấy ấm áp.
Cô nghĩ: Cô đã bị người đàn ông này làm hư rồi...
Bây giờ, cô đúng là một người phụ nữ hạnh phúc.
Vóc dáng người đàn ông này cao giống như Đông Đình Phong, khoảng 35 tuổi. Ninh Mẫn nhớ rõ năm năm trước đây, khi anh ta xuất hiện lúc đó đã 30 tuổi, anh ta hơn vợ cũ khoảng năm, sáu tuổi. Nhưng nhìn qua không thấy già đi chút nào cả. Toàn thân toát ra dáng vẻ của một người đàn ông thành đạt, tôn quý –vô cùng tao nhã, hoàn toàn không nghĩ, người đàn ông này đã gần bốn mươi tuổi. Giọng nói nhẹ nhàng, tình cảm; làm người đối diện cảm thấy thân thiện, gần gũi. Khi thấy Đông Đình Phong, hắn biểu hiện cực kỳ thân thiết, và hướng về Ninh Mẫn gật đầu chào.
“Có việc gì mà gọi gấp vậy, có chuyện gì? “
Đông Đình Phong giới thiệu Ninh Mẫn với Kỳ Kế xong, liền hỏi.
Chỉ là cuộc gọi điện ngắn ngủi nhưng anh vẫn cẩm nhận được Kỳ Kế đang có chuyện gì đó.
Kỳ Kế lưỡng lự một lúc, hơi mỉm cười, cúi đầu nói: “Tôi muốn xem hình ảnh từ camera ở gara Đông gia một chút!”
Ninh Mẫn Mẫn giật mình một lúc, giờ người đàn ông này lại muốn tìm hiểu chuyện chị Simy rời đi - - ly hôn nhiều năm như vậy, vốn đã trở thành người xa lạ, vì sao anh ta còn quan tâm đến việc vợ trước đi đâu nữa.
“Được! Đi theo em!”
Đông Đình Phong cho người mở lại hình ảnh đó, nhìn vào video clip, khi chị Simy rời đi, từng bị ngất và ngã xuống đất, sau đó được một thanh niên đỡ cô vào xe và đưa đi.
“Ah, người thanh niên này hình như là em trai anh...”
Đông Đình Phong nói.
Kỳ Kế gật đầu: “Cảm ơn, lần sau nhất định cùng uống trà!”
Anh ta không ở lại lâu, liền bỏ đi.
Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn Mẫn tiễn ra cửa, xe của anh ta nhanh chóng rời khỏi Đông viên.
Đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
“Anh ta có ý gì?”
Ninh Mẫn Mẫn bước lên bậc thang, nhẹ nhàng hỏi.
“Ý gì là sao?”
Anh quay đầu hỏi.
“Kỳ Kế đối với chị Đàn như thế nào!”
Cô mím môi.
Đông Đình Phong nghĩ nghĩ: “Người đàn ông làm tổn thương trái tim của một người phụ nữ, người phụ nữ cũng làm tổn thương trái tim của người đàn ông. Yêu và hận!”
Giọng của anh thổn thức ở trong gió.
“A...!”
Ninh Mẫn Mẫn nhẹ nhàng lên tiếng, nghiêng đầu nghĩ một chút: “Vì cái gì?”
“Rất phức tạp! Người ngoài không biết, đúng hay sai.”
Hai người đều hướng nhà chính bước tới.
“Chẳng trách ngày hôm qua, vẻ mặt chị Đàn rất là lạ!”
Ninh Mẫn nhớ tới nét u buồn trong mắt chị Đàn khi đó, tâm trạng có phần rất tệ:
“Mặc kệ như thế nào, Kỳ tiên sinh đã kết hôn và đã có con gái rồi! Như vậy lại nhớ đến vợ trước cũng không hay! Anh không nên để họ gặp nhau. Khi đó chị Đàn sẽ không thoải mái!”
Đông Đình Phong im lặng một lúc: “Có một số việc, em không biết! anh làm như vậy là có nguyên nhân...”
“Anh nói rõ một chút đi!”
Anh nhẹ nhàng “Oa” lên, nhìn cô:
“Sao tự nhiên lại quan tâm đến chuyện này.”
Ninh Mẫn Mẫn thở dài, xoa xoa mái tóc của mình: “Do tò mò, em nghe nói: Vợ trước của Kỳ Kế có thai ba bốn tháng rồi mà còn phá bỏ. Vì chuyện đó hai vợ chồng xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng là ly hôn...”
“Đúng là có chuyện như vậy, nhưng thật sự là do ở bên ngoài thổi phồng lên...”
Đông Đình Phong nhẹ nhàng nói, lúc này anh có điện thoại. Đồng thời thấy Vãn Vãn cùng tiểu Kỳ đang chạy tới, vây quanh Ninh Mẫn Mẫn, câu chuyện liền tạm dừng.
Sau khi kết hôn, Đông Đình Phong bị bạn bè truyền ra tin:
Đông đại thiếu yêuvợ vô độ.
Có người nói, Đông đại thiếu hết sức cưng chiều con trai, cái này không sai, tiểu thiếu gia nhà họ Đông, là một cậu bé thiên tài làm sao không yêu được?
Còn người khác lại nói, Đông đại thiếu lại rất cưng chiều con gái, cách nói này cũng không sai, tiểu công chúa nhà họ Đông thông minh, xinh đẹp lại có giọng nói ngọt ngào, không có lý gì mà lại không hết lòng yêu thương, chiều chuộng người tình nhỏ của cha như vậy?
Có người còn cười, nói: Nhưng quả thật, bảo bối lớn nhất của Đông đại thiếu vẫn là vợ của anh ta.
Đông phu nhân chiếm vị trí lớn nhất trong lòng Đông đại thiếu.
Đông tiên sinh rất thương yêu con gái mình, dù là ở Đông viên, hay là ở Tử Kinh viên, nhóm người giúp việc đều có thể nhìn thấy hình ảnh: Đông tiên sinh thường để cho con gái ngồi trên vai mình, hoặc tung cô bé lên cao rồi đón lấy, cô bé vừa cười vừa la hét trông rất đáng yêu; đông tiên sinh cũng rất bảo vệ con trai. Nhưng yêu nhất vẫn lại là bà xã của mình.
Ví dụ, Đông phu nhân không ăn được là y như rằng Đông tiên sinh tự mình xuống bếp nấu ăn.
Có một tối, Đông phu nhân bị ốm nghén, nôn hết ra, đến đêm lăn qua lăn lại, không ngủ được.
Đông tiên sinh hỏi: “Bị làm sao vậy?”
“Đói?”
Đông phu nhân vừa đắp chăn vừa ôm bụng, vẻ mặt trông rất đáng thương, lẩm bẩm nói: “Đói quá, ngực dán vào lưng rồi! hiện tại em đói đến mức có thể ăn hết đầu một voi!”
Đông tiên sinh nở nụ cười, thương yêu nói: “Em nói em tốt nghiệp học viện quân sự, có nói quá phóng đại không?”
“Em chỉ biết em đang đói muốn xỉu ra đây này!”
“Bây giờ muốn làm gì?”
“Quyết định đi vào bếp!”
“Tự mình nấu?”
“Hay là anh nấu cho em?”
“Hôn một cái!”
Đông tiên sinh chìa gương mặt ra.
Đông phu nhân đứng lên hôn hai cái:
“Cảm ơn ông xã!”
Đông tiên sinh cực kỳ hài lòng, hỏi:
“Muốn ăn cái gì?”
“Mỳ Ý! Còn muốn một chén canh trứng và súp rong biển! Em nhớ rõ trong tủ lạnh có canh xương...”
Đêm đó, hai vợ chồng cùng đi vào bếp, nửa giờ sau Đông tiên sinh đem tất cả đồ mà Đông phu nhân muốn ăn bày ra bàn.
Đông đại thiếu chống cằm nhìn Đông phu nhân ăn rất ngon, cô cười rất thoải mái.Vừa lúc đó, bảo vệ đi tuần tra thấy được cảnh này, liền lấy điện thoại chụp vội ảnh hai người đang ngồi trong bếp.
Sau đó, đem tấm ảnh này lan truyền ra ngoài. Tất cả đều tràn ngập trên internet, thêm một câu:
“Sau hôn nhân: Đầu bếp đẹp trai hạnh phúc bên bà xã.”
Hình ảnh này, hơn một triệu người theo dõi.
Đông Đình Phong trở thành người chồng mẫu mực.
Sau khi nhìn thấy hình ảnh này, Đông Đình Phong bật cười, cảm thấyngười chụp không sai và thưởng lớn cho nhân viên bảo vệ kia, nhưng cuối cùng vẫn điều người đó đi nơi khác:
Cuộc sống riêng của mình, anh không muốn bị chia sẻ ra ngoài...
Chủ nhật 25 tháng ba, Đông phu nhân bị sốt
Nguyên nhân là: Trong lúc tắm cho Vãn Vãn, bị ướt hết quần áo, đúng lúc thời tiết thay đổi – trở lạnh, nên buổi tối bị đau đầu, người sốt cao...
Đông tiên sinh vội vàng đem người đưa đến bệnh viện Tử Kinh viên, không kịp thay giày, đến bệnh viện mới phát hiện chân mình vẫn đang đi dép lê.
Nửa đêm bắt Phó Viện Trưởng Kiều Sâm đích thân tới khám.
Sau khi khám xong Kiều Sâm nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc hạ sốt...
Bởi vì mang thai, Đông phu nhân không muốn uống thuốc, khẳng định để tự nhiệt độ cơ thể mình hạ xuống.
Nhưng sau khi uống một cốc trà gừng nóng, nhiệt độ vẫn không giảm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đông tiên sinh lòng như nửa đốt, liền gọi Kiểu Sâm lập tức phải đến khám cho dù lúc đó bác sĩ đang trong cuộc họp.
Đông tiên sinh nói: “Ông làm thể nào để nhiệt độ giảm đi, nếu không đừng nghĩ bệnh viện này có thể tồn tại.”
Phó Viện Trưởng được một phen dở khóc dở cười:
Lý trí như hắn, vì bà xã, trở thành một người đàn ông không hiểu chuyện.
Cuối cùng đến tối, Đông phu nhân cũng hạ sốt.
Trong lúc bà xã đang ngủ, Đông tiên sinh ngồi tựa bên giường mắt nhắm lại, tay vẫn nắm chặt bàn tay của bà xã, không chịu đi nghỉ.
Kiều Sâm khi tới thăm bệnh nhân, nhìn đến bộ dáng này, không nhịn được, liền chụp lại ngay và đưa lên mạng: Đông phu nhân bị sốt, thiếu chút nữa Đông đại thiếu đốt cháy bệnh viện của tôi; Đông phu nhân hạ sốt, Đông thiếu gia nhẹ nhàng tựa đầu ngủ giống như con mèo nhỏ...
Sau khi câu nói này viết ra, toàn bộ các trang mạng một lần nữa lại sôi sục lên, mọi người đều ngưỡng mộ:
Đông thiếu gia đúng là một người chồng hoàn hảo...
Đông phu nhân vào mạng liền thấy ảnh này. Quả thật Kều Sâm chụp ảnh rất đẹp. Hình ảnh của cô vẫn được xử lý mờ mờ ảo ảo, bên cạnh là gương mặt đẹp trai, hai tay nắm chặt tay của cô rất tình cảm.
Có vô số nữ sinh trên mạng đang bàn tán.
Khát vọng tình yêu Tiểu Trư nói: “Trên đời này, người phụ nữ hạnh phúc nhất là Đông phu nhân, nhất định phải thay chúng tôi chăm sóc thật tốt Đông thiếu gia...!”
Tôi muốn gả cho Đông Đình Phong nói: “Đông thiếu, anh làm thế này làm sao chúng tôi không thể thích anh được chứ?”
Đông Phấn nói: “Nam nhân Truyền kỳ, giống như tạo ra cuộc hôn nhân Truyền kỳ... Hai người để cho chúng tôi tin tưởng tình yêu là có thật. Chỉ hy vọng hai người cho chúng tôi thấy được, nhà giàu cũng có tình yêu đích thực!”
...
Mấy ngày sau, số lượng người theo dõi tăng vọt lên tới con số 2 triệu... Hơn nữa con số này chưa dừng lại ở đó, vẫn còn tiếp tục tăng lên... Đông Đình Phong trở thành người chồng mẫu mực, mọi người đều ngưỡng mộ tình yêu của anh dành cho vợ mình.
Cho dù, bên ngoài loan truyền như thế nào nhưng cuộc sống ở Tử Kinh viên của Đông Đình Phong và Ninh Mẫn Mẫn vẫn vô cùng đơn giản.
Ngủ muộn, ăn sáng, đọc báo...
Sau bữa sáng, Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn đi dạo ở trong vườn, hoặc là cùng hai con chơi đùa một lúc. Sau 12h trưa, chồng ôm vợ yêu chợp mắt một lúc. Sau đó, chơi đàn dương cầm, nghe một chút nhạc; gần tối ngồi nói chuyện một chút. Buổi tối, cùng nhau làm bữa tối, ăn tối xong, ăn tráng miệng hoa quả, sau đó thưởng thức trà....
Tuần trăng mật không có đi du lịch, vì trong quá trình mang thai, không thể đi xa.
Bọn họ cứ như vậy, sống một cuộc sống gia đình bình thường nhất.
Nhưng Đông Đình Phong lại vô cùng thích cuộc sống như thế này.
Trong khoảng thời gian này, anh hoàn toàn đem công việc bỏ qua một bên, dành hết thời gian cho bà xã, giúp vợ anh trò chuyện với bảo bảo
----------
Chương 332
Buổi sáng mỗi ngày, anh đều nói chuyện với Bảo Bảo ở trong bụng; vào buổi trưa, anh cho bé con nghe nhạc; buổi tối, vốn là thời gian vô cùng lãng mạn của vợ chồng mới cưới – thế mà anh không thể làm gì hơn, chỉ có thể ôm và hôn cô, không thể đi sâu hơn nữa. Quả thật hành hạ cơ thể quá mức,….
Mỗi một lần hôn môi, đều có thể thấy anh rất nhiệt tình, mỗi một lần nhiệt tình lại phải dùng nước lạnh dập tắt - - Anh phải có trách nhiệm với sức khỏe Bảo Bảo. Mấy ngày nay đều phải kiềm chế,...
Ngày mồng 1 tháng tư, Đông Đình Phong đưa Ninh Mẫn Mẫn đi bệnh viện Mai Loan khám thai, kết quả: Đều bình thường, Bảo Bảo trong bụng phát triển tốt.
Nghe thấy kết quả như vậy, anh hỏi Kiều Sâm: “Việc kia, trong ba tháng đầu, vợ chồng không được gần gủi ah...”
Kiều Sâm nghe xong, ngẩn người ra, nhìn đến người nào đó có vẻ mặt xấu hổ a... Nhịn không được, cười nham nhở:
“Mấy ngày này, thật sự là làm khó dễ cậu có phải hay không...”
Đông Đình Phong cũng mỉm cười, thành thật gật đầu: “Cũng không phải là... Tôi không dám lỗ mãng.”
“Hai mẹ con đều khỏe mạnh. Vợ chồng nên sinh hoạt vừa phải, và cũng không thể mạnh bạo quá...”
Kiều Sâm nhắc nhở.
Đông Đình Phong thật sự lắng nghe.
Khi ra về, vẻ mặt người đàn ông này rất khoái trá, Ninh Mẫn Mẫn không nhận thấy người đàn ông này đang nhìn trộm cô, đôi môi mỏng hơi cong lên, đôi mắt sáng tựa như sao...
“Oa, không trở về Đông viên sao?”
Ninh Mẫn Mẫn nói chuyện điện thoại với mẹ, hai mẹ con nói chuyện hơn nửa giờ. Sau khi tắt máy, cô phát hiện, bọn họ đang hướng về Tử Kinh viên.
“Uh`m, không trở về!”
Đông Đình Phong trả lời.
“Làm sao vậy? Không phải nói là, dẫn hai đứa đi ra ngoài ăn trưa sao?”
Cô nghi ngờ hỏi.
“Còn sớm!”
Anh nghiêng đầu nhìn sang cô, ánh mắt có vẻ gian xảo. Đúng là họ đi khám thai từ sáng đến giờ mới có 9 giờ rưỡi.
“Về Tử Kinh viên một chuyến!”
Ninh Mẫn Mẫn nghi ngờ nhìn anh, chăm chú nhìn lại có phần hơi sợ hãi, cảm giác anh hơi khác thường, lúc này không biết anh tới đó làm gì.
“Ngày mai anh phải đi Quỳnh Thành!”
Anh nhẹ nhàng nói, lái xe nhanh hơn bình thường.
Việc này, Ninh Mẫn Mẫn cũng biết, ngày 6 tháng tư, bắt đầu chiến dịch tranh cử chức vị Thủ tướng. Anh là một trong những ứng cử viên, đương nhiên phải tham gia các hoạt động trước cuộc bầu cử.
Gần đây, anh vẫn ở nhà, chính xác nên ra ngoài ngoại giao một chút.
“Trước khi đi, em phải trả nợ anh!”
Anh thì thầm nói.
“Uh`m? Cái gì?”
Nhất thời Ninh Mẫn Mẫn không nghĩ ra.
“Em biết rõ mà!”
Anh nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt biểu hiện sự khát khao.
Cuối cùng khi nhìn vào mắt anh, cô hiểu được anh đang nói tới chuyện gì. Liền sau đó mặt cô đỏ bừng lên.
Anh lập tức cười to, chụm vào đầu cô, cúi xuống hôn cô một cái. Lại cố ý cắn môi cô.
Trong người nóng bừng lên, giống như có một dòng điện chạy qua.
Cô vội vàng che môi, trừng mắt nói:
“Này đang lái xe a, cẩn thận! Quấy rối vừa thôi! Lái xe chậm một chút...”
Anh ngồi trở lại, tập trung lái xe.
Một mặt đi với tốc độ chậm, một mặt thì thầm hỏi:
“Nói, đến lúc rồi có phải hay không? Nên trả nợ đi chứ?”
Mặt cô lại ửng đỏ, xoay đầu, mở nhạc ra nghe, nhắm mắt lại cũng không để ý đến con người xấu xa kia.
Nửa giờ sau, họ tới Tử Kinh viên.
Sau khi xe dừng lại, Đông Đình Phong xuống xe trước, vòng lại mở cửa xe và đỡ cô xuống.
Khi tay Đông Đình Phong vừa chạm vào người Ninh Mẫn Mẫn – cô giật nảy mình, một cảm giác nóng rực bao trùm lấy cô- thật sự là rất nóng.
Dạng nhiệt độ giống như ngọn lửa này, khiến cô hồi hộp, người cảm giác vỡ vụn…..
Muốn thu tay lại nhưng anh không cho, lại còn kéo chặt hơn, ngoái đầu lại, nở nụ cười ranh mãnh, làm cho cô hoảng sợ.
Cô bước xuống, bị anh kéo vào ôm chặt lấy, bên tai truyền đến hơi thở của anh, làm cho cô cảm thấy hồi hộp, thân thể run rẩy theo. Định tránh anh một lần nữa. Nhưng không kịp rồi, anh đã hôn lên vành tai của cô, cảm giác cực kỳ nóng bỏng, cơ thể anh lại khẩn trương hơn, thở hổn hển, mang theo sự hưng phấn...
“Chúng ta, lên lầu!”
Ý tứ cực kỳ rõ ràng...
Cơ thể Ninh Mẫn Mẫn căng thẳng, thở gấp một cái, nhìn bầu trời rất đẹp, mặt trời tỏa ấm lòng người, người cô cảm giác mềm nhũn:
“Hình như giữa trưa rồi...”
Cô khẽ thốt ra, định nói tiếp nhưng anh đã nhẹ nhàng nói:
“Anh bảo đầu bếp nấu những món em thích, khoảng 1h nữa là có thể ăn được... Đến lúc đó ăn sẽ đúng giờ hơn...”
Mặt cô lại càng đỏ bừng lên như quả táo đỏ, cắn môi nói:
“Không, để đến tối đi!”
“Không thể chờ được! Anh muốn ngay bây giờ!”
Anh kéo cô đến nhà chính, gió lạnh thổi làm cho gương mặt cô vừa đỏ bừng, giờ dịu đi, khí sắc có vẻ rất tốt.
Vào phòng khách, anh đuổi hết người giúp việc, cởi áo khoác ra, không nói hai lời, trực tiếp bế cô lên, bước đến cầu thang đi lên lầu - -
Ài, người đàn ông này, quả là kiềm chế đã lâu...
Đến cửa phòng, anh dùng cùi tay mở cửa ra, sau đó đi lùi vào, rồi lấy chân đá vào cánh cửa để đóng lại. Vừa đi vừa hôn, nụ hôn nóng bỏng, gấp gáp, bế cô đặt nhẹ nhàng lên giường.
Ninh Mẫn cảm giác thân thể bốc cháy, mặt nóng lên, trong lòng bàn tay nóng lên, mọi chỗ trên da thịt cũng nóng lên... Không chỉ nóng, mà cơ thể còn mềm nhũn.... Bị anh trêu chọc như vậy, cả người nhộn nhạo,...
Anh nói: “Vừa nãy anh hỏi bác sĩ rồi, nói có thể... có thể...”
Vẻ mặt anh rất cao hứng...
Cô thật muốn đem người này đá bay ra ngoài.
Anh cười, hôn càng ngày càng sâu hơn.
Cô im lặng, chấp nhận” số phận”.
Mấy ngày này, bọn họ đều kiềm chế. Hiện tại cũng đã ba tháng, có thể làm rồi...
Chỉ là đột nhiên lại có chút lo lắng, lâu lắm không có thân thiết rồi.
Nhưng loại cảm giác lo lắng này, cũng không duy trì được lâu.
Nụ hôn của anh càng lúc càng nồng nhiệt, bàn tay anh lướt trên người, dần đi xuống giữa hai chân, anh cảm nhận cơ thể cô đã thích ứng,…dòng nước ấm chảy ra, anh tiến vào….
Một lần không thể làm cho anh thỏa mãn.
Lại thêm một lần nữa, mãi đến khi người đầy mồ hôi, nằm vật ra giường, cô oán giận nói:
“Vẫn chưa đủ ah?”
Anh xoa xoa bụng cô: “ Xem ra phải đợi tiểu gia bảo này ra ngoài mới được!”
Cô véo vào hông anh, lườm anh một cái, như vậy vẫn còn chưa thoải mái, thật sự là muốn đánh đây:
“Bụng đang đói đây này!”
Anh cười cười, giống như một con mèo vừa được một bữa nô nê, liếm liếm đầu lưỡi rất khoái trá.
“Đi tắm, rồi chúng ta xuống dưới ăn cái gì đi...”
Vừa ôm cô vừa lấy tay vỗ nhẹ vào bụng cô, nhớ lại chuyện lúc nãy không biết có quấy rầy Bảo Bảo không. Nhưng anh biết bé con và mẹ nó đang cực kỳ hưởng thụ, nhìn khuôn mặt cô có chút xấu hổ, hơi ửng đỏ lại không dừng được:
“Cùng đi!”
Anh đề nghị.
“Không cần!”
Nếu đi cùng anh, chắc cơm trưa cũng không thể ăn.
“Em tắm trước!”
Cô quấn chiếc chăn mỏng, nhanh chóng bước vào nhà tắm.
Anh nhìn mái tóc dài thật đẹp đang đung đưa từ bên này sang bên kia, làn da trắng như tuyết, tâm trí anh lại nhảy loạn xạ lên.
Vẫn lại là nhịn không được, bỏ chăn ra khỏi người, anh vội vàng đi theo. Khi thấy anh ngay sau lưng mình, cô vội vàng đóng cửa nhà tắm lại. Anh mỉm cười lấy tay giữ cánh cửa lại nhanh chóng bước vào, đến gần ôm và hôn cô. Cuối cùng anh đã vào được trong phòng,…
Khi đó, mặt cô lại đỏ bừng lên không biết do trong phòng nóng quá hay do bị người đàn ông kia lăn qua lăn lại, ánh mắt cũng là đắm đuối nhìn anh.
Lúc sau, cô mặc một chiếc váy dài, anh đi bên cạnh cô, vừa cười vừa nói rất vui vẻ, đôi khi lại thì thầm điều gì đó vào tai cô, chuyện rất buồn nôn...
Cô thật oán giận người đàn ông này, làm cho cả người cô đau nhức, hai chân mỏi nhừ.
Anh cười, nói: “Để anh cõng em xuống lầu!”
“Đi!”
Cô nhẹ nhàng mắng yêu một câu, khóe miệng cong cong.
Nhưng vẫn đồng ý để anh cõng cô xuống.
Anh nói: Do anh gây ra, nên anh phải chịu trách nhiệm.
May mắn dưới lầu không ai.
Uh`m, tựa vào lưng anh, trái tim cô lại cảm thấy ấm áp.
Cô nghĩ: Cô đã bị người đàn ông này làm hư rồi...
Bây giờ, cô đúng là một người phụ nữ hạnh phúc.