Trước mặt có bóng người.
Đó là mẹ.
Mộc Mộc đi theo sau lưng, nhìn thấy bóng của mẹ, đang bò tới ghế sô fa, âm thanh bi thảm kêu lên.
“A Trọng, A Trọng... A Trọng... “
Mẹ gọi cha.
Cả người Ninh Mẫn Mẫn nhất thời như dòng điện chạy qua, đứng yên tại chỗ.
Cha làm sao vậy?
Cô không dám đi vào hướng đó, để xem có chuyện gì, cũng không có đủ dũng khí tìm ra sự thật.
Ô Phương thấy vậy, liền tiến lên đỡ lấy cô.
Ninh Mẫn Mẫn quyết định tiến lại gần, không thể không đối mặt.
Tại thời điểm đó, nhìn thấy một vũng máu và đôi chân của cô đang dẫm lên nó, vừa nhấc lên, cảm thấy dưới chân hơi dính dính.
Cha cô- Ninh Trọng chính là đang bị chảy máu, nửa người dựa vào vào sô pha, trên vai, ngực, ở hai đùi đều có vết thương do đạn bắn vào, toàn thân đều là máu
“Đã chết...”
Một bảo vệ sau khi kiểm tra, nhẹ nhàng nói.
Làm sao có thể chết?
Các vị thần nếu bị thương như vậy cũng có thể chết, huống chi là người?
Ninh Mẫn Mẫn hít thở không ra, chỉ có thể nhìn thấy mẹ đang quỳ trong vũng máu, ôm cha, đau xót khóc lớn, la hét kêu tên ta. Nhưng hai mắt cha chỉ mở lớn, không có bất cứ phản ứng gì.
Lúc này, trong đầu Ninh Mẫn Mẫn trống rỗng, chân quỳ xuống, tay đụng phải toàn máu, bò tới bên thân thể cha, kêu:
“Cha, Cha... Cha... Người tỉnh lại đi, người tỉnh đi, con là Mẫn Mẫn, con trở về bên cha rồi......”
Nhưng thân thể cha vẫn không nhúc nhích, chân tay đã dần dần lạnh đi.
Nước mắt từng giọt một rơi vào lòng bàn tay to lớn kia, hình ảnh trong quá khứ tràn về:
Đôi tay này dắt tay cô tới trường học.
Đôi tay này tiếp tục dạy cô viết chữ.
Khi sáu tuổi, đôi tay này bắt đầu luyện võ cho cô.
Khi bị bệnh, đôi tay này ôm cô đến bệnh viện, lòng bàn tay đầy vết chai vừa vuốt lên trán cô vừa kể chuyện cho cô nghe.
Khi sinh nhật, đôi tay này làm bánh ngọt cho cô ăn.
Khi gặp khó khăn trong học tập, đôi tay này giảng giải cho cô.
Khi trở thành đội viên của tổ Liệp Phong, cũng là đôi tay này ôm cô vào lòng, cổ vũ cô: Hoặc là không làm, nếu làm phải thật xuất sắc...
Hiện tại, bàn tay này không thể vỗ tay cổ vũ cô, người này cũng không thể cười với cô rồi...
Cơ thể ông đã không còn sức lực, nhiệt độ cơ thể cũng dần trở lên lạnh ngắt...
“Cút ngay, ngươi cút ngay cho ta, cút ngay, cút ngay...”
Đột nhiên, mẹ cô tức giận, giống như một con sư tử ngoài tầm kiểm soát, đẩy cô ra, trên mặt bà đầy máu, vẻ mặt vô cùng hung dữ.
Ninh Mẫn Mẫn bị ngã, đầu va vào bàn trà, sau đó máu chảy ra, bụng cô cũng bị ảnh hưởng, nước mắt từng giọt rơi xuống,…
Cô chưa thấy mẹ tức giận như thế bao giờ.
Trên đời này mẹ của cô, là người vợ đức hạnh nhất, người mẹ dịu dàng nhất, có tấm lòng nhân ái.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa bao giờ mắng mỏ cô.
Khi mang thai lần đầu tiên, mẹ cũng không có trách cô, vì sự cố chấp muốn sinh con, mẹ cũng không có nổi giận.
Mẹ cô nói: Con đã trưởng thành, con quyết định như thế nào, chúng ta đều tôn trọng. Chỉ mong con sẽ không hối hận.
Từ lúc cô mang thai lần hai, mẹ vẫn luôn chăm sóc cô tỉ mỉ, từ việc đi cầu thang lên lầu luôn dặn dò là không được đi nhanh, không được sốt ruột, nhất định phải đi từng bước một. Mà lúc này, lại đẩy cô ra - - mang bao nhiêu sự hận thù, tức giận mới bộc phát đẩy cô như vậy.
“Mẹ...”
Mang theo bao nhiêu oan ức và nỗi thống khổ kêu lên thảm thiết.
Lăng Châu nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, ôm đầu Ninh Trọng, cắn răng, nói từng chữ từng chữ một:
“Đừng gọi ta, ta gánh không nổi tiếng “mẹ” mà cô gọi đâu!
“Nếu cô thật sự coi ta là mẹ cô, cô nên nghe lời khuyên của ta. Đúng là cô chưa bao giờ nghe.
“Từ nhỏ đến lớn, mặc dù không thích ngươi học võ giống như con trai, nhưng vì ngươi thích ta liền đáp ứng ngươi, thật sự ta muốn ngươi học y”
Vào bộ đội, ngươi không đồng ý, muốn chuyển sang bên quân sự; Khi vào quân sự ngươi bảo là không chuyên nghiệp nên không đi học; muốn vào Liệp Phong, ngươi nói vào đội Liệp Phong mục đích là rèn luyện bản thân. Vậy mà, ngươi lại gạt chúng ta, lần lượt tham gia nhiệm vụ...
“Từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, ngươi đã nghe ta và ba ngươi nói chưa...
“Hiện tại ngươi mãn ý rồi chứ?
“A Trọng bị ngươi hại chết rồi...
“Ngươi thấy không, ba ngươi đã chết, ông ấy đã chết, toàn bộ là vì ngươi, vì ngươi mà ông ấy mới chết... Ông nội cũng bị ngươi hại chết, tất cả đều là ngươi làm hại...”
Lúc này bà đã không kiểm soát được mình nữa rồi, gầm lên một câu:
“ Ninh gia chúng ta đã tạo ra nghiệp chướng gì đây, sao lại nuôi dưỡng ngươi như vậy- một cái tai họa... Sớm biết trước chuyện như thế này, dù thế nào ta cũng không muốn sinh ra ngươi...”
Từng tiếng một trách cứ, giống như dùng lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim.
Ninh Mẫn Mẫn nhìn thấy máu tràn ra khắp nơi, cảm giác tim cô ngừng đập, ngồi im một chỗ,vẻ mặt thẫn thờ.
Mẹ gọi cô là tai họa.
Cô đúng là kẻ gây bi thương, đau khổ cho những người thương yêu cô.
Đúng là cô luôn làm cho họ lo lắng.
Mẹ cô nói cô rất bướng bỉnh, không giống những đứa bé khác- đơn giản để bố mẹ sắp xếp. Từ nhỏ đến lớn, đều là cha mẹ chiều theo ý muốn của cô.
Cô không phải một cô con gái ngoan, lại càng không phải là một cháu gái ngoan.
“Phu nhân!”
Ô Phương nhẹ nhàng kêu lên, đỡ cô.
Mộc Mộc quay đầu, trong lòng nhớ tới hai chữ: “Ông nội”.
Ông lão hiền lành đâu rồi?
“Mẹ, ông nội làm sao vậy?”
Giờ khắc này, cả người lảo đảo như sắp ngã, giống như một viên ngọc bé nhỏ ở trong mưa gió dập dềnh, chỉ cần gió lớn một chút là bị vỡ vụn.
Lăng Châu không có trả lời, chỉ là ôm Ninh Trọng khóc lớn.
“Phu nhân, mọi người thấy ở trong phòng, nhưng Ninh lão gia tử... Đã... mất...”
Một bảo vệ từ trong phòng cô chạy ra, giọng nhẹ nhàng báo cáo.
Thân thể Ninh Mẫn Mẫn không ngừng run lên, mạnh mẽ đẩy tiểu Ô ra, đi vào phòng mình.
“Phu nhân, người không nên đi vào?”
Bảo vệ kia nghĩ muốn ngăn cản.
Nhưng sao có thể ngăn cản được.
Máu chảy đầy sàn nhà, Ninh Mẫn Mẫn nhìn thấy một bảo vệ cao lớn đang đem đầu ông nội gắn lại cơ thể... Chặt đứt... Trên mặt tất cả đều là máu...
Cả người cô ngã về phía trước, miệng cảm thấy mặn mặn, tanh tanh.
Cô cảm thấy buồn nôn, đột nhiên bụng đau dữ dội, có cái gì ào ào chảy ra, theo bản năng tay phải sờ xuống bắp đùi, đưa tay lên nhìn toàn bộ là máu ướt đẫm.
Ô phương thấy váy của cô nhuộm đỏ - toàn bộ là máu, vẻ mặt sợ hãi kêu lên:
“Không tốt rồi, máu chảy ra...”
Cô muốn đỡ Ninh Mẫn Mẫn, nhưng quá nặng, không đỡ được, đang muốn kêu tiểu Cao đưa người ra ngoài, lập tức đưa đến bệnh viện.
Ầm một tiếng súng vang lên.
Sau lưng, tiểu Cao bị trúng một viên đạn bay qua người các cô, rơi xuống giường, chết ngay tại chỗ.
Đó là mẹ.
Mộc Mộc đi theo sau lưng, nhìn thấy bóng của mẹ, đang bò tới ghế sô fa, âm thanh bi thảm kêu lên.
“A Trọng, A Trọng... A Trọng... “
Mẹ gọi cha.
Cả người Ninh Mẫn Mẫn nhất thời như dòng điện chạy qua, đứng yên tại chỗ.
Cha làm sao vậy?
Cô không dám đi vào hướng đó, để xem có chuyện gì, cũng không có đủ dũng khí tìm ra sự thật.
Ô Phương thấy vậy, liền tiến lên đỡ lấy cô.
Ninh Mẫn Mẫn quyết định tiến lại gần, không thể không đối mặt.
Tại thời điểm đó, nhìn thấy một vũng máu và đôi chân của cô đang dẫm lên nó, vừa nhấc lên, cảm thấy dưới chân hơi dính dính.
Cha cô- Ninh Trọng chính là đang bị chảy máu, nửa người dựa vào vào sô pha, trên vai, ngực, ở hai đùi đều có vết thương do đạn bắn vào, toàn thân đều là máu
“Đã chết...”
Một bảo vệ sau khi kiểm tra, nhẹ nhàng nói.
Làm sao có thể chết?
Các vị thần nếu bị thương như vậy cũng có thể chết, huống chi là người?
Ninh Mẫn Mẫn hít thở không ra, chỉ có thể nhìn thấy mẹ đang quỳ trong vũng máu, ôm cha, đau xót khóc lớn, la hét kêu tên ta. Nhưng hai mắt cha chỉ mở lớn, không có bất cứ phản ứng gì.
Lúc này, trong đầu Ninh Mẫn Mẫn trống rỗng, chân quỳ xuống, tay đụng phải toàn máu, bò tới bên thân thể cha, kêu:
“Cha, Cha... Cha... Người tỉnh lại đi, người tỉnh đi, con là Mẫn Mẫn, con trở về bên cha rồi......”
Nhưng thân thể cha vẫn không nhúc nhích, chân tay đã dần dần lạnh đi.
Nước mắt từng giọt một rơi vào lòng bàn tay to lớn kia, hình ảnh trong quá khứ tràn về:
Đôi tay này dắt tay cô tới trường học.
Đôi tay này tiếp tục dạy cô viết chữ.
Khi sáu tuổi, đôi tay này bắt đầu luyện võ cho cô.
Khi bị bệnh, đôi tay này ôm cô đến bệnh viện, lòng bàn tay đầy vết chai vừa vuốt lên trán cô vừa kể chuyện cho cô nghe.
Khi sinh nhật, đôi tay này làm bánh ngọt cho cô ăn.
Khi gặp khó khăn trong học tập, đôi tay này giảng giải cho cô.
Khi trở thành đội viên của tổ Liệp Phong, cũng là đôi tay này ôm cô vào lòng, cổ vũ cô: Hoặc là không làm, nếu làm phải thật xuất sắc...
Hiện tại, bàn tay này không thể vỗ tay cổ vũ cô, người này cũng không thể cười với cô rồi...
Cơ thể ông đã không còn sức lực, nhiệt độ cơ thể cũng dần trở lên lạnh ngắt...
“Cút ngay, ngươi cút ngay cho ta, cút ngay, cút ngay...”
Đột nhiên, mẹ cô tức giận, giống như một con sư tử ngoài tầm kiểm soát, đẩy cô ra, trên mặt bà đầy máu, vẻ mặt vô cùng hung dữ.
Ninh Mẫn Mẫn bị ngã, đầu va vào bàn trà, sau đó máu chảy ra, bụng cô cũng bị ảnh hưởng, nước mắt từng giọt rơi xuống,…
Cô chưa thấy mẹ tức giận như thế bao giờ.
Trên đời này mẹ của cô, là người vợ đức hạnh nhất, người mẹ dịu dàng nhất, có tấm lòng nhân ái.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa bao giờ mắng mỏ cô.
Khi mang thai lần đầu tiên, mẹ cũng không có trách cô, vì sự cố chấp muốn sinh con, mẹ cũng không có nổi giận.
Mẹ cô nói: Con đã trưởng thành, con quyết định như thế nào, chúng ta đều tôn trọng. Chỉ mong con sẽ không hối hận.
Từ lúc cô mang thai lần hai, mẹ vẫn luôn chăm sóc cô tỉ mỉ, từ việc đi cầu thang lên lầu luôn dặn dò là không được đi nhanh, không được sốt ruột, nhất định phải đi từng bước một. Mà lúc này, lại đẩy cô ra - - mang bao nhiêu sự hận thù, tức giận mới bộc phát đẩy cô như vậy.
“Mẹ...”
Mang theo bao nhiêu oan ức và nỗi thống khổ kêu lên thảm thiết.
Lăng Châu nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, ôm đầu Ninh Trọng, cắn răng, nói từng chữ từng chữ một:
“Đừng gọi ta, ta gánh không nổi tiếng “mẹ” mà cô gọi đâu!
“Nếu cô thật sự coi ta là mẹ cô, cô nên nghe lời khuyên của ta. Đúng là cô chưa bao giờ nghe.
“Từ nhỏ đến lớn, mặc dù không thích ngươi học võ giống như con trai, nhưng vì ngươi thích ta liền đáp ứng ngươi, thật sự ta muốn ngươi học y”
Vào bộ đội, ngươi không đồng ý, muốn chuyển sang bên quân sự; Khi vào quân sự ngươi bảo là không chuyên nghiệp nên không đi học; muốn vào Liệp Phong, ngươi nói vào đội Liệp Phong mục đích là rèn luyện bản thân. Vậy mà, ngươi lại gạt chúng ta, lần lượt tham gia nhiệm vụ...
“Từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, ngươi đã nghe ta và ba ngươi nói chưa...
“Hiện tại ngươi mãn ý rồi chứ?
“A Trọng bị ngươi hại chết rồi...
“Ngươi thấy không, ba ngươi đã chết, ông ấy đã chết, toàn bộ là vì ngươi, vì ngươi mà ông ấy mới chết... Ông nội cũng bị ngươi hại chết, tất cả đều là ngươi làm hại...”
Lúc này bà đã không kiểm soát được mình nữa rồi, gầm lên một câu:
“ Ninh gia chúng ta đã tạo ra nghiệp chướng gì đây, sao lại nuôi dưỡng ngươi như vậy- một cái tai họa... Sớm biết trước chuyện như thế này, dù thế nào ta cũng không muốn sinh ra ngươi...”
Từng tiếng một trách cứ, giống như dùng lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim.
Ninh Mẫn Mẫn nhìn thấy máu tràn ra khắp nơi, cảm giác tim cô ngừng đập, ngồi im một chỗ,vẻ mặt thẫn thờ.
Mẹ gọi cô là tai họa.
Cô đúng là kẻ gây bi thương, đau khổ cho những người thương yêu cô.
Đúng là cô luôn làm cho họ lo lắng.
Mẹ cô nói cô rất bướng bỉnh, không giống những đứa bé khác- đơn giản để bố mẹ sắp xếp. Từ nhỏ đến lớn, đều là cha mẹ chiều theo ý muốn của cô.
Cô không phải một cô con gái ngoan, lại càng không phải là một cháu gái ngoan.
“Phu nhân!”
Ô Phương nhẹ nhàng kêu lên, đỡ cô.
Mộc Mộc quay đầu, trong lòng nhớ tới hai chữ: “Ông nội”.
Ông lão hiền lành đâu rồi?
“Mẹ, ông nội làm sao vậy?”
Giờ khắc này, cả người lảo đảo như sắp ngã, giống như một viên ngọc bé nhỏ ở trong mưa gió dập dềnh, chỉ cần gió lớn một chút là bị vỡ vụn.
Lăng Châu không có trả lời, chỉ là ôm Ninh Trọng khóc lớn.
“Phu nhân, mọi người thấy ở trong phòng, nhưng Ninh lão gia tử... Đã... mất...”
Một bảo vệ từ trong phòng cô chạy ra, giọng nhẹ nhàng báo cáo.
Thân thể Ninh Mẫn Mẫn không ngừng run lên, mạnh mẽ đẩy tiểu Ô ra, đi vào phòng mình.
“Phu nhân, người không nên đi vào?”
Bảo vệ kia nghĩ muốn ngăn cản.
Nhưng sao có thể ngăn cản được.
Máu chảy đầy sàn nhà, Ninh Mẫn Mẫn nhìn thấy một bảo vệ cao lớn đang đem đầu ông nội gắn lại cơ thể... Chặt đứt... Trên mặt tất cả đều là máu...
Cả người cô ngã về phía trước, miệng cảm thấy mặn mặn, tanh tanh.
Cô cảm thấy buồn nôn, đột nhiên bụng đau dữ dội, có cái gì ào ào chảy ra, theo bản năng tay phải sờ xuống bắp đùi, đưa tay lên nhìn toàn bộ là máu ướt đẫm.
Ô phương thấy váy của cô nhuộm đỏ - toàn bộ là máu, vẻ mặt sợ hãi kêu lên:
“Không tốt rồi, máu chảy ra...”
Cô muốn đỡ Ninh Mẫn Mẫn, nhưng quá nặng, không đỡ được, đang muốn kêu tiểu Cao đưa người ra ngoài, lập tức đưa đến bệnh viện.
Ầm một tiếng súng vang lên.
Sau lưng, tiểu Cao bị trúng một viên đạn bay qua người các cô, rơi xuống giường, chết ngay tại chỗ.