Hoắc Trường Nhạc cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, tiếp tục nói:
“Vừa mới bắt đầu ông ấy quả thực cố ý định muốn đẩy Cẩn Chi lên vị trí cao đó. Quyết định này từ ba mươi năm trước đã có, vì thế, ông ấy vẫn hợp tác với rất nhiều gia tộc chính trị. Luôn lặng lẽ ở trong bóng tối thúc đẩy. Nhưng Cẩn Chi cũng không biết.
Lúc nói tới đây, ông ngừng một chút, cố ý nhìn:
“Có khi bác nói như vậy, có lẽ con sẽ cho rằng bác đang giải thích giúp Cẩn Chi. Nhưng trên thực tế, thật sự là nó không biết gì. Cũng ví dụ như, Na gia và Đông gia có hiệp ước, chính là Cẩn Chi cũng không biết rõ chuyện đó...”
Ninh Mẫn nghe có chút hồ đồ.
“Na Dĩnh kia sao?”
“Ừ!”
Hoắc Trường Nhạc gật đầu: “Còn nữa, cha ta HOắc Kiến Quốc và ông ấy cũng có ước định!”
Một câu trả lời hợp lý như vậy, càng để cho Ninh Mẫn mơ hồ:
“Con... con có chút không rõ!”
“Cũng vậy thôi, bác nói như vậy, con thật sự có lẽ không thể giải thích vì sao. Như vậy, vậy trước tiên từ mẹ của ta là ai, nói đến chuyện này...”
Tiếp theo, giọng nói Hoắc Trường Nhạc không nhanh không chậm, nói cho Ninh Mẫn và Hoành Vi nghe những chuyện của thế hệ trước đấy, chuyện xưa cực kỳ ly kỳ mà mịt mờ.
Nhân vật chính trong chuyện xưa này liên quan đến vài vị trí từng làm mưa làm gió ở Đông Ngải, nhân vật chính trị đang lớn mạnh, ví dụ như Hoắc Kiến Quốc, như Nguyễn Nhất Hà, như Tôn Dư, dụ như Hoắc Kiến Đường...
Đó là chuyện xảy ra rất nhiều năm trước rồi.
Khi đó,Thủ tướng đầu tiên của Đông Ngải Quốc Hoắc Hành Trạch muốn về hưu, dưới gối có bốn người con trai, Hoắc Kiến Quốc là đứa con nhỏ nhất, là đứa con khi Hoắc Hành Trạch đã già mới sinh.
Hoắc Kiến QUốc nhỏ hơn anh hai của ông tận mười tám tuổi.
Nhiều người nhìn bốn người con của Hoắc gia, Hoắc Kiến Quốc trẻ tuổi nhất, mới hai mươi mấy tuổi. So với mấy người anh trai của ông đã đứng vững gót chân ở giới chính trị quân đội mà nói, ông không nghi ngờ là tầm thường nhất, cũng là không có.. một chút thành tích gì hết.
Tất cả mọi người cảm thấy lần cạnh tranh Thủ tướng đầu tiên, con trai trưởng Hoắc gia, con trai thứ hai, có thể đấu với hai nhà Thần Cố, con trai thứ ba, tuyệt không có khả năng.
Nhưng hết lần này tới lần khác tình hình phát triển, vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.
Hoắc Kiến Quốc lấy tốc độ tia chớp lấy được hòn ngọc quý trên tay tập đoàn Nguyễn thị, thành công nghịch chuyển tình thế. Vợ chồng đồng lòng, dưới sự ảnh hưởng của cha vợ, ngồi trên ghế Thủ tướng.
Trong mắt người đời, Hoắc Kiến Quốc và Nguyễn Nhất Hà là một đôi vợ chồng ân ái, nhưng trên thực tế thì sao, bọn họ là khế ước hôn nhân. Luôn bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Nguyễn Nhất Hà yêu người đàn ông nhưng người đó cũng không phải Hoắc Kiến Quốc, mà là một người dòng thứ ở Hoắc gia, tên là Hoắc Kiến Đường.
Lúc HOắc Kiến Đường và Nguyễn Nhất Hà yêu, Nguyễn Nhất Hà bỏ đi thân phận, sống với vẻ bề ngoài của một nữ sinh bình thường. Ở trước mặt Hoắc Kiến Đường, là một nữ sinh không có tâm cơ, không có bối cảnh, ở trong gia đình mồ côi cha mà lớn lên, không có mẹ, không ai quan tâm bà, bà cũng không nhắc đến cha mình.
Hoắc Kiến Đường có chí hướng thật xa, vì cái chí hướng kia, ông không thể không trèo cành cây cao khác, lấy hiện thực đổi lấy vị trí trong giới chính trị cho ông.
Trải qua đau khổ lựa chọn, ông tàn nhẫn quyết tâm chia tay với Nguyễn Nhất Hà.
Còn Hoắc Kiến Quốc, là biết rõ thân phận của Nguyễn Nhất Hà, thiếu gia không chút nào xuất chúng của Hoắc gia, vừa lúc đó thừa dịp yếu ớt mà vào, chiếm được thân thể Nguyễn Nhất Hà, lấy lòng bà. Hai người ước định, nắm tay bắt được vị trí Thủ tướng —— lúc ấy, Nguyễn Nhất Hà làm như vậy, không phải là muốn trả thù người đàn ông phụ lòng bạc nghĩa kia.
Kết quả, HOắc Kiến Quốc biểu lộ tài năng và trí tuệ, liền được sự ủng hộ toàn lực của tập đoàn Nguyễn tòa, được cha vợ dốc hết tất cả ủng hộ, đã nhận được quyền lực.
Nhưng hôn nhân của ông, không hề hạnh phúc giống như bề ngoài người đời nhìn thấy.
Nguyễn Nhất Hà là một người phụ nữ kiêu ngạo, trong vài năm đầu HOắc Kiến Quốc, vẫn muốn chiếm được tâm của người phụ nữ này, vì vậy vẫn luôn hạ thấp bản thân mình
Dù là như thế, vẫn như trước ông đều gặp phải trắc trở trên người Nguyễn Nhất Hà.
Nói ví dụ như, chuyện giường chiếu.
Hai người này, có cuộc sống hôn nhân đã qua nhiều năm, chuyện vợ chồng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hoắc Kiến Quốc vẫn không bước vào lòng Nguyễn Nhất Hà.
Vì thế, ông rất buồn rầu.
Giữa vợ chồng xuất hiện vết rách, vì duyên cớ Hoắc Kiến Đường vạch trần chuyện Hoắc Kiến Quốc tính kế trên người Nguyễn Nhất Hà, xảy ra chuyện mang thai kia.
Khi đó, Nguyễn Nhất Hà rất đau buồn và oán hận, lại cùng Hoắc Kiến Đường lần nữa ở cùng một chỗ, thậm chí còn hồ đồ mà mang thai con của Hoắc Kiến Đường.
Sauk hi Hoắc Kiến Quốc biết rõ, giận tím mặt, làm lớn chuyện với Hoắc Kiến Đường. Sau đó Hoắc Kiến Đường đang trên đường về nhà bị xe đụng chết.
Nguyễn Nhất Hà nghe được, nhận định đó là Hoắc Kiến Quốc cho người ta làm.
Quan hệ vợ chồng quan hệ quậy càng căng, nhưng bởi vì Hoắc Kiến Quốc bận tâm thân phận Thủ tướng, mà Nguyễn Nhất Hà là muốn bảo vệ bào thai trong bụng, hai người tiếp tục duy trì ân ái bên ngoài.
Hoắc Trường Bình trong tình huống này được sinh ra.
Đứa bé này tồn tại, từng giây từng phút nhắc nhở HOắc Kiến Quốc một đoạn sỉ nhục này.
Khi đó, Hoắc Kiến Quốc và Nguyễn Nhất Hà đã bắt đầu chia phòng ngủ —— việc này, ngoại trừ người thân cận chăm sóc cuộc sống và ăn uống hàng ngày của bọn họ, thì không ai biết.
Hoắc Kiến Quốc không phải là một người đàn ông có ham muốn mãnh liệt, ông chú tâm vào sự nghiệp hơn. Quanh năm vội vàng xử lý quốc sự. Dùng cái này để bù đắp trống rỗng trong lòng. Nhưng đây không phải là nói lên tình trạng sinh lý của Hoắc Kiến Quốc không khỏe mạnh. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tình trạng thời kì sinh lý đang đứng ở đỉnh núi cao. Nhưng bởi vì ông không cách đạt được thỏa mãn trên người vợ mình, chỉ có thể đè nén nhiều năm.
Hoắc Trường Bình đến thế gian, liền gia tăng lên nổi đau khổ của ông, khiến ông cảm giác vô cùng nghẹn khuất.
Chính là đoạn thời gian kia, ông đã có người phụ nữ sinh mệnh thứ hai trong đời ông —— Tôn Dư.
Tôn Dư là một người con gái thiên tài, nhiều thế hệ Tôn gia đều là dòng dõi Nho học, có giao hảo với Hoắc gia. Tôn Dư so với Hoắc Kiến Quốc nhỏ hơn mười lăm tuổi. Thời điểm Hoắc Kiến Quốc lấy Nguyễn Nhất Hà, Tôn Dư mới mười tuổi. Bà thích Hoắc Kiến Quốc. Khi còn bé loại yêu thích này, đương nhiên là một loại yêu thích rất đơn thuần.
Tôn Dư rất đáng yêu, vả lại rất dính người, trong bốn đứa con của Hoắc gia, gần gũi với Hoắc Kiến Quốc nhất.
Tôn Dư là một đứa bé trưởng thành sớm, đã từng nghĩ tới, về sau lớn lên nếu có thể gả cho anh Hoắc thật là tốt biết bao, đáng tiếc, thời điểm bà còn là đứa con nít, Hoắc Kiến QUốc liền lấy tốc độ kinh người kết hôn sinh con. Hoắc phu nhân thông minh tài giỏi, mà tuổi của bà và Hoắc Kiến Quốc chênh lệch nhiều như vậy, chỉ có thể không biết làm gì.
Sau mười năm, Tôn Dư hai mươi tuổi bởi vì trời sinh đã thông minh, sớm liền hoàn thành việc học, tham gia công việc.
Một năm kia, cha mẹ Tôn Dư bởi vì bệnh trước sau lần lượt đều mất, Hoắc Kiến Quốc từ chăm sóc em gái, cũng là chăm sóc cho đời sau của chú thím, liền sắp xếp cho bà công việc phiên dịch trong quốc vụ.
Nguyên nhân bởi vì công tác, Tôn Dư và Hoắc Kiến Quốc có cơ hội tiếp xúc rất nhiều.
Hoắc Kiến Quốc là từ nhỏ nhìn Tôn Dư lớn lên đấy, bí mật, Tôn Dư gọi ông là anh tư.
Khi Hoắc Kiến QUốc ba mươi lăm tuổi, đã có thể mạnh mẽ làm mưa làm gió, khuôn mặt cương nghị, tay nắm quyền thế, người lại ổn trọng, miễn là phụ nữ thấy, không động tâ mới lạ. Nhưng ông tập trung tinh thần trên chuyện của quốc gia, chưa từng náo qua một chút chuyện xấu nào.
Một năm nay giữa mùa hạ, HOắc Kiến Quốc xuất ngoại phỏng vấn đi về, mượn cảm giác say rượu đi vào phòng vợ, trong lòng buồn khổ, muốn cưỡng ép để vui mừng, bị cự tuyệt, còn bị đả thương.
Hoắc Kiến QUốc trong cơn tức giận chạy ra khỏi Thủ tướng phủ.
Tất cả mọi người tìm không thấy ông.
Tôn Dư một mình tìm đến.
Lúc ấy Hoắc Kiến Quốc đang bị phát sốt, bà liền canh giữ ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc đến khi ông hạ sốt, tận tâm tận lực chăm sóc. Sauk hi Hoắc Kiến QUốc tỉnh lại, thấy đứa nhỏ này vội vàng chăm sóc cho mình, cảm nhận được một loại ấm áp khác thường.
Đêm hôm đó, Hoắc Kiến Quốc nhất thời xúc động, đã muốn người em gái nhỏ hơn mình mười lăm tuổi.
Mấy phen ân ái, khiến ông mê luyến.
Từ nay về sau, hai người mượn cớ công sự liên tiếp hẹn hò.
Vui vẻ làm tình nhiều lần, khó tránh khỏi có cá lọt lưới.
Một lần biết được mang thai, Tôn Dư há hốc mồm.
Hai mươi tuổi, Tôn Dư đang hạnh phúc với Hoắc Kiến Quốc, vốn trong lòng có cảm giác tội ác rất nghiêm trọng, về sau trong lúc vô tình từ trong miệng người đàn ông này mới biết rõ, quan hệ của ông và Nguyễn Nhất Hà tan vỡ, lúc Nguyễn Nhất Hà vì người khác sinh ra một đứa con, liền càng đau lòng Hoắc Kiến Quốc hơn. Tuy biết rõ cô gái tốt không nên chen chân vào hôn nhân người khác, nhưng bà không thể ngăn nổi lòng của mình. Không chỉ có tham luyến Hoắc Kiến Quốc lần đầu tiên ở ngoài hay trên giường đều cưng chiều bà, càng tham luyến thâm tình bảo vệ của người đàn ông này.
Sauk hi phát hiện mang thai, bà vội vàng hỏi Hoắc Kiến Quốc phải làm sao bây giờ?
Hoắc Kiến QUốc rất vui mừng, ôm bà thẳng thân nói:
“Sinh ra thôi. Anh muốn, anh sẽ chịu trách nhiệm!”
Tôn Dư nháy nháy mắt, ủy khuất vô cùng:
“Sinh ra thì chính là con riêng!”
“Đợi anh, anh sẽ ly hôn với bà ấy!”
Tôn Dư thật cao hứng, đồng thời lại lo lắng:
“Cái này sẽ ảnh hưởng đến chuyện của anh!”
Lúc ấy ông phải đối mặt với tổng tuyển cử mười năm một lần.
Hoắc Kiến Quốc đối với đứa bé này còn là rất chờ mong, thậm chí còn nguyện ý vì đứa bé mà chấp nhận tất cả mạo hiểm.
Cái này khiến Tôn Dư rất cảm động —— phụ nữ đều là động vật tình cảm, được đàn ông dỗ dành, cái gì cũng đều đem ra.
Sau đó, Hoắc Kiến Quốc tìm Nguyễn Nhất Hà ngả bài, muốn ly hôn.
Nguyễn Nhất Hà không chịu ly hôn, hơn nữa còn có ý muốn cứu vãn đoạn hôn nhân này
“Vừa mới bắt đầu ông ấy quả thực cố ý định muốn đẩy Cẩn Chi lên vị trí cao đó. Quyết định này từ ba mươi năm trước đã có, vì thế, ông ấy vẫn hợp tác với rất nhiều gia tộc chính trị. Luôn lặng lẽ ở trong bóng tối thúc đẩy. Nhưng Cẩn Chi cũng không biết.
Lúc nói tới đây, ông ngừng một chút, cố ý nhìn:
“Có khi bác nói như vậy, có lẽ con sẽ cho rằng bác đang giải thích giúp Cẩn Chi. Nhưng trên thực tế, thật sự là nó không biết gì. Cũng ví dụ như, Na gia và Đông gia có hiệp ước, chính là Cẩn Chi cũng không biết rõ chuyện đó...”
Ninh Mẫn nghe có chút hồ đồ.
“Na Dĩnh kia sao?”
“Ừ!”
Hoắc Trường Nhạc gật đầu: “Còn nữa, cha ta HOắc Kiến Quốc và ông ấy cũng có ước định!”
Một câu trả lời hợp lý như vậy, càng để cho Ninh Mẫn mơ hồ:
“Con... con có chút không rõ!”
“Cũng vậy thôi, bác nói như vậy, con thật sự có lẽ không thể giải thích vì sao. Như vậy, vậy trước tiên từ mẹ của ta là ai, nói đến chuyện này...”
Tiếp theo, giọng nói Hoắc Trường Nhạc không nhanh không chậm, nói cho Ninh Mẫn và Hoành Vi nghe những chuyện của thế hệ trước đấy, chuyện xưa cực kỳ ly kỳ mà mịt mờ.
Nhân vật chính trong chuyện xưa này liên quan đến vài vị trí từng làm mưa làm gió ở Đông Ngải, nhân vật chính trị đang lớn mạnh, ví dụ như Hoắc Kiến Quốc, như Nguyễn Nhất Hà, như Tôn Dư, dụ như Hoắc Kiến Đường...
Đó là chuyện xảy ra rất nhiều năm trước rồi.
Khi đó,Thủ tướng đầu tiên của Đông Ngải Quốc Hoắc Hành Trạch muốn về hưu, dưới gối có bốn người con trai, Hoắc Kiến Quốc là đứa con nhỏ nhất, là đứa con khi Hoắc Hành Trạch đã già mới sinh.
Hoắc Kiến QUốc nhỏ hơn anh hai của ông tận mười tám tuổi.
Nhiều người nhìn bốn người con của Hoắc gia, Hoắc Kiến Quốc trẻ tuổi nhất, mới hai mươi mấy tuổi. So với mấy người anh trai của ông đã đứng vững gót chân ở giới chính trị quân đội mà nói, ông không nghi ngờ là tầm thường nhất, cũng là không có.. một chút thành tích gì hết.
Tất cả mọi người cảm thấy lần cạnh tranh Thủ tướng đầu tiên, con trai trưởng Hoắc gia, con trai thứ hai, có thể đấu với hai nhà Thần Cố, con trai thứ ba, tuyệt không có khả năng.
Nhưng hết lần này tới lần khác tình hình phát triển, vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.
Hoắc Kiến Quốc lấy tốc độ tia chớp lấy được hòn ngọc quý trên tay tập đoàn Nguyễn thị, thành công nghịch chuyển tình thế. Vợ chồng đồng lòng, dưới sự ảnh hưởng của cha vợ, ngồi trên ghế Thủ tướng.
Trong mắt người đời, Hoắc Kiến Quốc và Nguyễn Nhất Hà là một đôi vợ chồng ân ái, nhưng trên thực tế thì sao, bọn họ là khế ước hôn nhân. Luôn bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Nguyễn Nhất Hà yêu người đàn ông nhưng người đó cũng không phải Hoắc Kiến Quốc, mà là một người dòng thứ ở Hoắc gia, tên là Hoắc Kiến Đường.
Lúc HOắc Kiến Đường và Nguyễn Nhất Hà yêu, Nguyễn Nhất Hà bỏ đi thân phận, sống với vẻ bề ngoài của một nữ sinh bình thường. Ở trước mặt Hoắc Kiến Đường, là một nữ sinh không có tâm cơ, không có bối cảnh, ở trong gia đình mồ côi cha mà lớn lên, không có mẹ, không ai quan tâm bà, bà cũng không nhắc đến cha mình.
Hoắc Kiến Đường có chí hướng thật xa, vì cái chí hướng kia, ông không thể không trèo cành cây cao khác, lấy hiện thực đổi lấy vị trí trong giới chính trị cho ông.
Trải qua đau khổ lựa chọn, ông tàn nhẫn quyết tâm chia tay với Nguyễn Nhất Hà.
Còn Hoắc Kiến Quốc, là biết rõ thân phận của Nguyễn Nhất Hà, thiếu gia không chút nào xuất chúng của Hoắc gia, vừa lúc đó thừa dịp yếu ớt mà vào, chiếm được thân thể Nguyễn Nhất Hà, lấy lòng bà. Hai người ước định, nắm tay bắt được vị trí Thủ tướng —— lúc ấy, Nguyễn Nhất Hà làm như vậy, không phải là muốn trả thù người đàn ông phụ lòng bạc nghĩa kia.
Kết quả, HOắc Kiến Quốc biểu lộ tài năng và trí tuệ, liền được sự ủng hộ toàn lực của tập đoàn Nguyễn tòa, được cha vợ dốc hết tất cả ủng hộ, đã nhận được quyền lực.
Nhưng hôn nhân của ông, không hề hạnh phúc giống như bề ngoài người đời nhìn thấy.
Nguyễn Nhất Hà là một người phụ nữ kiêu ngạo, trong vài năm đầu HOắc Kiến Quốc, vẫn muốn chiếm được tâm của người phụ nữ này, vì vậy vẫn luôn hạ thấp bản thân mình
Dù là như thế, vẫn như trước ông đều gặp phải trắc trở trên người Nguyễn Nhất Hà.
Nói ví dụ như, chuyện giường chiếu.
Hai người này, có cuộc sống hôn nhân đã qua nhiều năm, chuyện vợ chồng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hoắc Kiến Quốc vẫn không bước vào lòng Nguyễn Nhất Hà.
Vì thế, ông rất buồn rầu.
Giữa vợ chồng xuất hiện vết rách, vì duyên cớ Hoắc Kiến Đường vạch trần chuyện Hoắc Kiến Quốc tính kế trên người Nguyễn Nhất Hà, xảy ra chuyện mang thai kia.
Khi đó, Nguyễn Nhất Hà rất đau buồn và oán hận, lại cùng Hoắc Kiến Đường lần nữa ở cùng một chỗ, thậm chí còn hồ đồ mà mang thai con của Hoắc Kiến Đường.
Sauk hi Hoắc Kiến Quốc biết rõ, giận tím mặt, làm lớn chuyện với Hoắc Kiến Đường. Sau đó Hoắc Kiến Đường đang trên đường về nhà bị xe đụng chết.
Nguyễn Nhất Hà nghe được, nhận định đó là Hoắc Kiến Quốc cho người ta làm.
Quan hệ vợ chồng quan hệ quậy càng căng, nhưng bởi vì Hoắc Kiến Quốc bận tâm thân phận Thủ tướng, mà Nguyễn Nhất Hà là muốn bảo vệ bào thai trong bụng, hai người tiếp tục duy trì ân ái bên ngoài.
Hoắc Trường Bình trong tình huống này được sinh ra.
Đứa bé này tồn tại, từng giây từng phút nhắc nhở HOắc Kiến Quốc một đoạn sỉ nhục này.
Khi đó, Hoắc Kiến Quốc và Nguyễn Nhất Hà đã bắt đầu chia phòng ngủ —— việc này, ngoại trừ người thân cận chăm sóc cuộc sống và ăn uống hàng ngày của bọn họ, thì không ai biết.
Hoắc Kiến Quốc không phải là một người đàn ông có ham muốn mãnh liệt, ông chú tâm vào sự nghiệp hơn. Quanh năm vội vàng xử lý quốc sự. Dùng cái này để bù đắp trống rỗng trong lòng. Nhưng đây không phải là nói lên tình trạng sinh lý của Hoắc Kiến Quốc không khỏe mạnh. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tình trạng thời kì sinh lý đang đứng ở đỉnh núi cao. Nhưng bởi vì ông không cách đạt được thỏa mãn trên người vợ mình, chỉ có thể đè nén nhiều năm.
Hoắc Trường Bình đến thế gian, liền gia tăng lên nổi đau khổ của ông, khiến ông cảm giác vô cùng nghẹn khuất.
Chính là đoạn thời gian kia, ông đã có người phụ nữ sinh mệnh thứ hai trong đời ông —— Tôn Dư.
Tôn Dư là một người con gái thiên tài, nhiều thế hệ Tôn gia đều là dòng dõi Nho học, có giao hảo với Hoắc gia. Tôn Dư so với Hoắc Kiến Quốc nhỏ hơn mười lăm tuổi. Thời điểm Hoắc Kiến Quốc lấy Nguyễn Nhất Hà, Tôn Dư mới mười tuổi. Bà thích Hoắc Kiến Quốc. Khi còn bé loại yêu thích này, đương nhiên là một loại yêu thích rất đơn thuần.
Tôn Dư rất đáng yêu, vả lại rất dính người, trong bốn đứa con của Hoắc gia, gần gũi với Hoắc Kiến Quốc nhất.
Tôn Dư là một đứa bé trưởng thành sớm, đã từng nghĩ tới, về sau lớn lên nếu có thể gả cho anh Hoắc thật là tốt biết bao, đáng tiếc, thời điểm bà còn là đứa con nít, Hoắc Kiến QUốc liền lấy tốc độ kinh người kết hôn sinh con. Hoắc phu nhân thông minh tài giỏi, mà tuổi của bà và Hoắc Kiến Quốc chênh lệch nhiều như vậy, chỉ có thể không biết làm gì.
Sau mười năm, Tôn Dư hai mươi tuổi bởi vì trời sinh đã thông minh, sớm liền hoàn thành việc học, tham gia công việc.
Một năm kia, cha mẹ Tôn Dư bởi vì bệnh trước sau lần lượt đều mất, Hoắc Kiến Quốc từ chăm sóc em gái, cũng là chăm sóc cho đời sau của chú thím, liền sắp xếp cho bà công việc phiên dịch trong quốc vụ.
Nguyên nhân bởi vì công tác, Tôn Dư và Hoắc Kiến Quốc có cơ hội tiếp xúc rất nhiều.
Hoắc Kiến Quốc là từ nhỏ nhìn Tôn Dư lớn lên đấy, bí mật, Tôn Dư gọi ông là anh tư.
Khi Hoắc Kiến QUốc ba mươi lăm tuổi, đã có thể mạnh mẽ làm mưa làm gió, khuôn mặt cương nghị, tay nắm quyền thế, người lại ổn trọng, miễn là phụ nữ thấy, không động tâ mới lạ. Nhưng ông tập trung tinh thần trên chuyện của quốc gia, chưa từng náo qua một chút chuyện xấu nào.
Một năm nay giữa mùa hạ, HOắc Kiến Quốc xuất ngoại phỏng vấn đi về, mượn cảm giác say rượu đi vào phòng vợ, trong lòng buồn khổ, muốn cưỡng ép để vui mừng, bị cự tuyệt, còn bị đả thương.
Hoắc Kiến QUốc trong cơn tức giận chạy ra khỏi Thủ tướng phủ.
Tất cả mọi người tìm không thấy ông.
Tôn Dư một mình tìm đến.
Lúc ấy Hoắc Kiến Quốc đang bị phát sốt, bà liền canh giữ ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc đến khi ông hạ sốt, tận tâm tận lực chăm sóc. Sauk hi Hoắc Kiến QUốc tỉnh lại, thấy đứa nhỏ này vội vàng chăm sóc cho mình, cảm nhận được một loại ấm áp khác thường.
Đêm hôm đó, Hoắc Kiến Quốc nhất thời xúc động, đã muốn người em gái nhỏ hơn mình mười lăm tuổi.
Mấy phen ân ái, khiến ông mê luyến.
Từ nay về sau, hai người mượn cớ công sự liên tiếp hẹn hò.
Vui vẻ làm tình nhiều lần, khó tránh khỏi có cá lọt lưới.
Một lần biết được mang thai, Tôn Dư há hốc mồm.
Hai mươi tuổi, Tôn Dư đang hạnh phúc với Hoắc Kiến Quốc, vốn trong lòng có cảm giác tội ác rất nghiêm trọng, về sau trong lúc vô tình từ trong miệng người đàn ông này mới biết rõ, quan hệ của ông và Nguyễn Nhất Hà tan vỡ, lúc Nguyễn Nhất Hà vì người khác sinh ra một đứa con, liền càng đau lòng Hoắc Kiến Quốc hơn. Tuy biết rõ cô gái tốt không nên chen chân vào hôn nhân người khác, nhưng bà không thể ngăn nổi lòng của mình. Không chỉ có tham luyến Hoắc Kiến Quốc lần đầu tiên ở ngoài hay trên giường đều cưng chiều bà, càng tham luyến thâm tình bảo vệ của người đàn ông này.
Sauk hi phát hiện mang thai, bà vội vàng hỏi Hoắc Kiến Quốc phải làm sao bây giờ?
Hoắc Kiến QUốc rất vui mừng, ôm bà thẳng thân nói:
“Sinh ra thôi. Anh muốn, anh sẽ chịu trách nhiệm!”
Tôn Dư nháy nháy mắt, ủy khuất vô cùng:
“Sinh ra thì chính là con riêng!”
“Đợi anh, anh sẽ ly hôn với bà ấy!”
Tôn Dư thật cao hứng, đồng thời lại lo lắng:
“Cái này sẽ ảnh hưởng đến chuyện của anh!”
Lúc ấy ông phải đối mặt với tổng tuyển cử mười năm một lần.
Hoắc Kiến Quốc đối với đứa bé này còn là rất chờ mong, thậm chí còn nguyện ý vì đứa bé mà chấp nhận tất cả mạo hiểm.
Cái này khiến Tôn Dư rất cảm động —— phụ nữ đều là động vật tình cảm, được đàn ông dỗ dành, cái gì cũng đều đem ra.
Sau đó, Hoắc Kiến Quốc tìm Nguyễn Nhất Hà ngả bài, muốn ly hôn.
Nguyễn Nhất Hà không chịu ly hôn, hơn nữa còn có ý muốn cứu vãn đoạn hôn nhân này