Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 369

Ninh Mẫn mỗi ngày có ba tiết, mỗi tiết 2gio. Thứ hai đến thứ sáu, buổi chiều 2 tiết buổi tối 1tiet, hôm nay là chủ nhật học viên đến rất đông.
Ninh Mẫn vẫn như thường ngày, đi vào phòng học, tiết thứ nhất cô dạy rất nhiều thứ. Không khí sôi động__đại khái vì hôm nay cô rất bình dị gần gũi.
Sau khi kết thúc buổi học cô mỉm cười, nói
“các học viên, hôm nay là buổi dạy cuối cùng tôi dạy các em. Từ ngày mai, sẽ có giáo viên mới đến tiếp quản. cảm ơn các em thời gian qua đã tín nhiệm tôi, hôm nay cơm trưa tôi mời mọi người.”
Trong nhà hàng, toàn tuyển chọn đầu bếp hàn quốc, nơi đây đồ ăn rất chấ lượng.
Ninh Mẫn chưa tưng tới, nơi tiêu phí cao cấp này, cô và HOành Vi đã lâu không có giao thiệp như vậy, chỗ này ăn một bữa cũng mấy tháng lương. Chỗ này là do học viên nữ A Sa chọn, A sa là con nhà giàu đang theo đuổi Lãng Dịch, đối với cô không ưa. Đoán chừng là thấy Lãng Dịch thích cô, hôm nay chọn chỗ này là muốn làm khó cô…loại tâm tình của cô gái này thật khiến người ta muốn thở dài.
Nhưng lúc trẻ ai mà không điên cuồng?
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, dự là trong tầm sổ tay. Cuối cùng nhân viên nhà hàng lại hỏi ai trả tiền? Lãng Dịch muốn trả
“Không phải là tôi”
Cô ngăn lại đến lấy vừa nhìn đã giật mình một cái, đúng là thật đắt, vượt ra ngoài dự đoán của cô
“Tôi không có nhiều tiền mặt có thể dùng thẻ được không?’
“Có thể”
Cô móc trong ví ra đưa cho nhân viên thẻ, dùng thẻ tiêu sai bữa cơm này.
A Sa kia nnhinf thấy buồn bực, bảy tám vạn đấy, lương nghèo kiếp xác của huấn luyện viên vậy mà cự nhiên mắt cũng không chớp cái nào, chuyện lạ
Lúc đó ở khách sạn, Đông Đình Phong nhận được tin nhắn khấu trừ tài khoản, ngồi thẳng dậy, ánh mắt léo sáng. Cô đang tiêu tiền của anh.
Ninh Mẫn uống rượu rất lâu rồi không uống, có chút say.
Về đến nhà lúc chơi cùng bọn trẻ, cô cảm thấy khó khăn,dựa vào chỗ nào đó, yên lặng nhìn bọn trẻ chơi, cuối cùng lại ngủ, ngủ rất say, rất an tâm, không có cảm xúc nào quấy rầy phá hư giác ngủ của cô.
Tỉnh lại trời đã nhuộm đen, trên người có tấm vải mỏng, trong không khí có mùi thức ăn. Cô ngửi một cái là mùi cà ri bít tết. hương vị quen thuộc như vậy.
Đó là sở trường của Đông Đình Phong, trước kia cô thật sự thích món này. Cô đứng lên, mở cửa phòng ra, nghe được tiếng cười nói vang vọng trong phòng khách
Chẳng lẽ là…..
Tim cô không hiểu sao nhảy loạn lên.
Đẩy cửa phòng ra cô nhìn thấy đứa con gái hai tuổi đang đuổi bắt anh trai Đông Kỳ, vui vẻ ra mặt, Cố Đan ngồi trên sô pha đang xem tin tức, cũng không thấy hai mẹ con HOành Vi đâu, phía bên kia phòng bếp truyền đến tiếng con gái Vãn Vãn cùng tiếng của Tiểu Kiệt, hai đứa nhỏ tựa như đang làm công việc hỗ trợ.
“Ai nấu cơm vậy tiểu Kỳ?” cô nhẹ nhàng hỏi con trai.
Cô em gái nhỏ bắt được anh trai cười khanh khách, ngọt ngào.
“Mẹ tự đi nhìn đi” Đông Kỳ cười tủm tỉm. hoắc Đan quay đầu cười cười thần bí, còn mang theo mong chờ.
Ninh Mẫn đi vào nhìn thấy Vãn VÃn và tiểu kỳ đang nhặt rau, tay đầy đất.
Áo màu xám quần tay đen cộng them cái tạp dề hoa hoa … một thân ảnh cao lớn quen thuộc đứng trước lò vi song.
“Mẹ mẹ dậy rồi ah”
Vãn Vãn nhìn thấy cô kêu lên ngọt ngào. Tiểu Kiệt cũng kêu lên một tiếng
“Mẹ, mẹ ngồi đi chút đi hôm nay bữa tối cứ để bọn con phụ giúp cha..”
Thân ảnh kia chậm rãi quay lại, gương mặt quen thuộc, nụ cười mê hồn, nhìn cô, ánh mắt thâm tình, đôi môi mỉm cười tay cầm đồ ăn, bộ dạng ở nhà như vậy hiện ra trong tầm mắt cô, khiến cô hoảng hốt nhớ lại những ngày mang thai, người đàn ông này yêu cô, vì cô nấu canh dưỡng thai, đem cô hầu hạ như nữ hoàng.
Cô rất thích được anh sủng ái, khi đó cô thường ở bên canh làm trwoj thủ cho anh hoặc ôm lấy anh.. khi đó vui vẻ như vậy
“Bữa tối lập tức có ngay, em đi tắm rửa đợi 10 phút sẽ có”
Bốn mắt giao tiếp, Đông Đình Phong ôn tồn nói, trên mặt anh dính gia vị, nhưng lại không tương phản hình tượng của anh, mà càng khiến anh đạm chất đàn ông.
Không hiểu sao sống mũi cô có chút xúc động. tình cành này giống như hai năm xa cách giữa bọn họ không có tồn tại vậy.
Hoặc là do không chịu nổi nhớ nhung chính cô đã xây dựng nên giấc mộng này, ân ái như trước kia, anh vì cô mà nấu canh dưỡng thai, sủng ái cưng chiều cô.
Cô trầm mặc rất lâu, tựa hồ như mất đi chức năng nói chuyện, không biết đối mặt thế nào. Nếu đổi lại hai năm trước cô tất nhiên sẽ cự tuyệt đuổi anh ra khỏi nhà, nhưng còn bây giờ thì sao, tim cô vẫn còn đau, chỉ là không mãnh liệt như trước kia.
Có lẽ thời gian đã nhấn chìm thù hận, có lẽ lời nói của cha mẹ chồng, đã hóa giải cảm xúc của cô, càng có thể bởi vì niềm vui của bọn trẻ, khiến thế giới băng giá của cô hoàn toàn phá tan, bây giờ cô chỉ cảm thấy ấm áp, mà không hề oán hận

Cô yên lặng xoay người đi ra.
Còn anh, đứng đó nhìn, trên người rất nóng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng có cảm giác sắp rơi xuống đất vậy:
Bà xã không vui không buồn, bình tĩnh như vậy là có ý gì?
Anh quay lại tiếp tục nấu ăn, nghĩ nghĩ, khóe môi khẽ cười. không có đuổi anh đi, vậy là một điềm tốt…anh nghĩ hôm sẽ có biến chuyển…
Bữa tối rất phong phú,
Một nồi canh lẩu, thịt dê béo ngậy, một ít hải sản, có rau dưa, một đĩa nấm, ngoài ra còn có, đĩa cà ri, có đĩa thịt bò, đĩa gà xòa mộc nhĩ, ba món rau, hai đĩa hoa quả bày ra đầy bàn.
Bọn nhỏ thích ăn lẩu, khí thế ăn ngất trời, dính cả tương canh, nói chuyện ồn ào, bầu không khí gia đình, nồng đậm như thế.
Anh vẫn không thể nào nói chuyện với cô, hai người thậm chí không ngồi cùng nhau, cô cũng không quan tâm anh. Lúc ăn cơm, anh ngồi bên phải bên tay trái là Đông Kỳ, ôm con gái nhỏ ngồi trên đùi, cô ngồi bên trái mà ngồi bên tay trái là Vãn VÃn, Hoắc Đan và Tiểu Kiệt ngồi đối diện nhau.
Cô liền hỏi tiểu Đan: “Đan, Vi đi đâu?”
Hoắc Đan nhún vai “Nhận được điện thoại liền rời đi, nói đêm nay không về”
Cô gọi cho Hoành Vi một cuộc
“Mình có việc bận, bộn bề nhiều chuyện, quay về se nói chuyện”
Hoành Vi ném một câu rồi cúp máy.
Lúc ăn cơm, anh rất cẩn thận gắp đồ cho bọn trẻ, ăn rất ít, ánh mắt không lúc nào rời khỏi bọn trẻ, bên môi mang theo nụ cười, một bữa ăn gia đình ngẫu nhiên như vậy
“Đây là thịt bò viên anh làm cả buổi chiều em ném thử xem ăn có ngon không?”
Anh dùng thìa múc cho cô hai cái thịt bò viên, tươi cười ân cần, có chút lấy lòng.
Cô gữi im lặng, gắp một miếng lên cắn, bên trong như có nước tràn ra, mìu vị không tệ, cô cũng không tỏ vẻ gì, chỉ ăn hết cả hai cái.
Anh nở nụ cười, chính mình cũng ăn,một cái, trơn tuột có chút nóng
Đây là bữa cơm ngon nhất trong suốt hai năm qua của anh, an rất ngon miệng toàn thân đều ấm áp.
Sau khi ăn xong, cô thu dọn bát đĩa, anh cầm khăn lau dọn mặt bàn, hai người rất ăn ý thu dọn, một mạch không nói lời nào.
Làm xong cô phát hiện bọn trẻ đi xem hoạt hình hết, phòng khách không một tiếng động, cô ngồi xuống mở mắt nhìn đèn chum.
“Vừa pha xong, trà Long Tĩnh Tây Hồ, nếm thử xem”
Anh để trà xuống đi qua ngồi bên cạnh cô, rót cho cô một ly tra rất đúng quy cách, đặt xuống trước mặt cô, người đàn ông này giơ tay nhấc chân đều tao nhã.
Ninh Mẫn đưa mắt nhìn cầm chén trà lên ngửi một cái, trà chính cống, hẳn là Long Tĩnh cao cấp, trong nhà không có thứ này, là anh mang tới.
Cô nhấp một ngụm, hương trà thấm đượm lo lắng, hòa thuận vui vẻ.không khí thật vi diệu.
Anh vẫn nhìn cô, cô cắt tóc ngắn, cằm nhọn, mặc cái áo lông màu xám xanh. Cũng không mang theo phụ kiện gì, trên tay trống trơn, nhẫn cưới hai năm trước cô đã trả lại cho anh, mà trên ngón tay anh vẫn đeo chiếc nhẫn đó.
“A Ninh…”
Anh nhẹ nhàng gọi, nhu hòa như vậy, ánh mắt ôn tồn vô tận. cô ngẩng đầu lên liếc nhìn anh, một mảng thâm tình bủa vây cô.
“Em làm rơi đồ này ở nhà, anh mang đến trả lại cho em”
Một chiếc hộp màu đỏ nhung xuất hiện trước tầm mắt cô, bên trong là đồ nữ giới.anh tha thiết nhìn,
Cô run sợ trong lòng, nhìn đến chiếc nhẫn kia cùng với chiếc nhẫn trên tay anh lấp lánh dưới ánh đèn hòa lẫn vào nhau.
“Anh có thể một lần nữa đeo cho em chiếc nhẫn này được không?”
Anh đem nhẫn ra nhẹ nhàng hỏi, cô đứng lên
“Tôi đi xem bọn nhỏ”
“A Ninh…”
Anh đuổi theo, một tay gữi lấy cô, nhẹ nhàng lôi kéo,một đôi yêu nhau bao nhiêu nhớ nhung bủa vây. Anh khóa chặt cô trong lòng mình
“Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?”

back top