Ngoại truyện 1.1
Năm 2014 rét đậm, Ninh Mẫn không muốn về nhà liền đi dạo một vòng, một lúc sau vẫn về tới Tử Kinh Viên.
Có lẽ, đây là số mệnh.
Ninh Mẫn rất thích Tử Kinh Viên.
Nơi đây có ánh mặt trời, nơi đây có tiếng cười, nơi đây có người đàn ông cô yêu, nơi đây là một cõi yên vui.
Cuộc sống cực kì là ấm áp.
Cô thường thường ngồi thư giãn ở nhà ngoài, nhìn bọn nhỏ chơi đùa.
Có khi, người đàn ông của nàng cũng sẽ giống như đứa trẻ không chịu lớn, cùng chơi đùa với mấy đứa nhỏ.
Hai tiểu tát ma khuyển, vung vẩy cái đuôi tuyết trắng, nghênh miệng, vây quanh bọn họ, thường thường sẽ lăn lộn trên mặt, dùng dáng điệu ngây thơ của mình thu hút sự chú ý của bọn nhỏ.
Một cuộc sống thoải mái.
Cô nhìn Đông Duyệt thường xuyên ôm lấy con cún Cát Tường, Cát Tường chắc chắn sẽ dùng đầu lưỡi phấn hồng của mình liếm mặt tiểu chủ nhân. Một con cún khác tên là Như Ý lại thích bám lấy Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt nói, nhóc rất thích hai con cún và chúng rất đẹp.
Này cún nhỏ cũng có một quá khứ không tốt đẹp cho lắm, hai con có cùng một chủ nhân nhưng đã bệnh chết. Sau đó không nhà không cửa. Lúc ấy, Đông Đình Phong đã mua hai con cún đó cho bọn nhỏ, khi ấy chúng còn rất nhỏ.
Hắn nói, chúng nó lớn lên cùng với bọn nhỏ. Trong thế giới của một đứa trẻ mà không có một con vật nào đó chơi cùng thì quả là tịch mịch.
Cún con đã mang lại cho gia đình cô rất nhiều náo nhiệt, vui vẻ. Sự vui vẻ này đã xua tan đi sự lạnh lẽo.
Lúc ở Trung Quốc, Ninh Mẫn cảm thấy mùa đông ngày càng tới gần, không chỉ cơ thể thấy lạnh mà tâm cũng lạnh, ngẩng đầu, nhìn lên không trung, cô càng cảm thấy lạnh lẽo.
Mà hiện tại đã là tháng chạp, nhưng thời tiết ở Đông Ngải lại ấm áp thần kì.
Được rồi, thật ra buổi tối vẫn rất lạnh, sáng sớm cũng lạnh, nhưng giữa trưa, sắc trời lại rất sáng sủa, ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp chắn đi gió lạnh, có thể làm cho người ta ấm dào dạt.
Cô thích cùng bọn nhỏ nói chuyện, nghe bọn chúng kêu ma ma, hoặc là cho bọn chúng tự kể chuyện xưa, nhìn bọn chúng vây quanh bên người mình, nghe chúng kể chuyện xong còn bày ra bộ dáng như đúng rồi.
Mà lúc đó, chồng cô cũng sẽ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, im lặng lắng nghe.
Cả gia đình ngồi quá trưa một chút, cho đến khi ánh nắng chiều tà le lói chiếu, bọn họ mới rời khỏi chiến trường, một nhà sáu người, trở lại biệt thự, cùng ăn bữa tối hòa thuận vui vẻ.
Trước kia Vãn Vãn và Kì Kì đều được chiều chuộng, rất kén ăn, bây giờ lại không ý kiến có gì ăn nấy.
Bọn họ nói hai năm nay, ở trên đảo, vì mạng sống, cái gì đều phải ăn.
Hoắc Đan giáo huấn bọn họ về cách làm sao để sống tốt trong hoàn cảnh gian nan.
Cả nhóm lúc ấy, cùng nấu cơm, cùng chia đồ ăn, tự giặt quần áo thường, nếu ngã bị thương, thì tự mình xử lý miệng vết thương.....
Hoắc Đan thật sự có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với hai đứa trẻ này.
Duyệt Duyệt nói được rất nhiều loại ngôn ngữ, tất cả đều là do Hoắc Đan dạy.
Nghe Đông Kì nói, Hoắc Đan vì cứu sống đứa bé gái này mà phải chịu không ít khổ.
Khi đó, Duyệt Duyệt thiếu chút nữa là chết, Hoắc Đan vì cứu Duyệt Duyệt, đánh nhau với một tử tù rất có địa vị ở đó, sau đó, một nữ tù nhân đã bảo vệ Hoắc Đan. Tiểu cô nương kia coi trọng Hoắc Đan. Bé nói với nhóc: nếu về sau cậu cưới tôi, thì tôi sẽ bảo ba ba tôi cứu em gái cậu.
Hoắc Đan cắn răng đáp ứng, còn ký hôn thư.
Trở về Đông Ngải có một tháng, bọn họ một nhà sáu người sống rất hạnh phúc, nhưng bọn nhỏ vẫn không ngừng nhớ tới Hoắc Đan.
Bây giờ đứa nhỏ kia đã trở về với Hoắc Khải Hàng, thỉnh thoảng sẽ cho Đông Kì với mấy đứa nhóc gọi điện thoại, mỗi khi bọn nhỏ cùng nhau nói chuyện phiếm đều có thể tán gẫu khí thế ngất trời.
Một gia đình hòa hợp, tràn ngập tiếng cười.
Chính là có đôi khi, cô khó tránh khỏi sẽ có sầu não.
Có khi, nhìn xa phương xa, lại nghĩ tới mẹ từng rất yêu thương mình, hiện giờ chỉ biết đau khổ và lạnh lẽo trong căn nhà đó, ngày đêm hoài niệm, thực đau đớn biết bao.
Mạc Nghiêu Chi đã tới.
Sang bên kia, thời tiết vô cùng tốt, cô đang ngồi dựa vào ghế tắm nắng, nhắm mắt dưỡng thần. Chợt có người khụ một tiếng:
“Nhàn hạ nhỉ.”
Cô trợn mắt, nhìn gương mặt rất quen thuộc, áo ba-đờ-xuy, hai tay đút túi, toàn thân đều có một cỗ hương vị ưu việt phát tán liên tục ra ngoài không trung.
“Sao anh lại tới đây?”
Đông Đình Phong mặc bộ đồ thể thao vận động, ôm Tiểu Duyệt Duyệt mặc quần áo đỏ lửa trên tay, đi tới, cúi xuống hôn lên một bên mặt cô.
“Tôi phụng mệnh đến nhìn xem!”
Ý tứ thực rõ ràng, là đến quan sát Ninh Mẫn.
Ninh Mẫn không muốn chạm mặt với người nhà họ Mạc, đứng lên, ôm lấy Duyệt Duyệt, muốn về phòng.
Mạc Nghiêu Chi cũng không có ý định buông tha cô, lấy thân cản đường đi, cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Duyệt.
“Sách, tiểu gia hỏa này còn xinh hơn cả Chiếu Phiến......”
Duyệt Duyệt ngẩng cao đầu ôm lấy cổ mẹ tức giận hỏi:
“Ma ma a, Hắn là ai vậy nha?”
Ninh Mẫn mím môi không nói.
Duyệt Duyệt lại vươn thân mình lên ngó, tò mò tràn ngập cõi lòng hỏi:
“Ba ba, Hắn là ai vậy?”
Đông đình phong sờ sờ cái mũi, cười, nhìn Ninh Mẫn. Thân phận này, sợ là Ninh Mẫn cả đời cũng không muốn nhận.
“Tôi là nhị cữu của con!”
“Câm miệng!”
Ninh Mẫn hung hăng quát một tiếng, Duyệt Duyệt sợ tới mức sửng sốt.
Lúc này, Quý a di mang nước trà lên, Ninh Mẫn đưa Duyệt Duyệt cho bà để bà ôm đi.
Chờ đứa nhỏ đi xa, cô mới lại lạnh lùng hét lên một tiếng:
“Về sau, phiền anh đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.”
“Trốn tránh không phải biện pháp!”
Mạc Nghiêu Chi ánh mắt sâu như biển:
“Trong quan hệ huyết mạch, không phải loại quan hệ cô nói dứt là dứt ra được. Tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, nhưng tôi phải nói với cô điều này, cha sinh bệnh, ông ấy rất quan tâm ngươi!”
“Cha ta đã chết! Cẩn Chi, tiễn khách!”
Ninh Mẫn hạ lệnh đuổi khách, đôi mắt vốn rất ôn nhu, giờ đây lại phóng ra những tia nhìn ắc như dao.
“Cô cứ như vậy cũng không phải việc làm lí trí.”
Mạc Nghiêu Chi nhíu mày: “Phi cơ gặp rủi ro, trừ cẩn chi và bốn đứa nhỏ này, những người khác không một ai may mắn thoát khỏi. Thần Chi đã chết. Cố Tĩnh trợ giúp Vu Dao bắt cóc cũng táng thân biển rộng. Tất cả ân ân oán oán đều nên theo trận này tán đi. Mặc kệ cô có thừa nhận hay không, cô thủy chung chính là con cháu Mạc gia......”
“Tôi Ninh Mẫn đời này chỉ làm con cháu Ninh gia!”
Cô nén giận rời đi.
Mạc Nghiêu Chi mở miệng muốn gọi, lại bị Đông Đình Phong lấy ánh mắt ngăn lại.
“Nghiêu chi, đừng ép buộc cô ấy!”
Hắn mời Mạc Nghieu Chi ngồi: “Nóng vội ăn không hết nhiệt đậu hủ. Khúc mắc này đồ vật này nọ, không phải một sớm một chiều là có thể cởi. Chăm sóc tốt cho cha anh. Về sau nhát định có cơ hội gặp.”
Hai
Đêm nay, Ninh Mẫn đem dỗ đứa nhỏ ngủ, nhưng chính mình lại không ngủ, mà một mình đứng trong gió nhìn về phương Bắc.
Ánh trăng chiếu lên người cô, làm cho thân hình cô càng trở nên đơn bạc, nói không nên lời có bao nhiêu sầu não.
Trong lòng, có ngàn ngàn mối tơ vò.
Cô không muốn thừa nhận loại huyết thống như vậy. Từ nhỏ đến lớn, nuôi dưỡng cô lớn chính là người nhà Ninh gia, tròng lòng cô, chỉ có bọn họ là người thân. Đối với sinh phụ mẹ đẻ, cô không có cảm tình gì. Có chính là đau. Cô sẽ không đi gặp. Không có ý nghĩa. Nhất là cô bây giờ còn chưa được mẹ tha thứ. Làm sao cô có thể đi nhận người thân được.
Một chiếc áo áo ba-đờ-xuy được phủ lên người cô.
“Bên ngoài rất lạnh!”
Đông Đình Phong nói.
“Cám ơn!”
Cô kéo hai vạt áo lại
“Suy nghĩ cái gì?”
“Nghĩ đến ma ma!”
Hắn nhìn thật sâu vào cô, ôm cô vào vòng tay mình, đầu đăth trên đỉnh đầu cô, nghĩ nghĩ nói:
“Ngày mai, chúng ta đi bình sơn vùng giải phóng cũ nhìn xem?”
cô chần chờ một chút, ban ngày trở về một chút, vẫn là nên trở về nhìn xem.
“Được!”
Duỗi đầu một đao, lui đầu một đao.
Một đao này, sớm hay muộn cũng tới!
Năm 2014 rét đậm, Ninh Mẫn không muốn về nhà liền đi dạo một vòng, một lúc sau vẫn về tới Tử Kinh Viên.
Có lẽ, đây là số mệnh.
Ninh Mẫn rất thích Tử Kinh Viên.
Nơi đây có ánh mặt trời, nơi đây có tiếng cười, nơi đây có người đàn ông cô yêu, nơi đây là một cõi yên vui.
Cuộc sống cực kì là ấm áp.
Cô thường thường ngồi thư giãn ở nhà ngoài, nhìn bọn nhỏ chơi đùa.
Có khi, người đàn ông của nàng cũng sẽ giống như đứa trẻ không chịu lớn, cùng chơi đùa với mấy đứa nhỏ.
Hai tiểu tát ma khuyển, vung vẩy cái đuôi tuyết trắng, nghênh miệng, vây quanh bọn họ, thường thường sẽ lăn lộn trên mặt, dùng dáng điệu ngây thơ của mình thu hút sự chú ý của bọn nhỏ.
Một cuộc sống thoải mái.
Cô nhìn Đông Duyệt thường xuyên ôm lấy con cún Cát Tường, Cát Tường chắc chắn sẽ dùng đầu lưỡi phấn hồng của mình liếm mặt tiểu chủ nhân. Một con cún khác tên là Như Ý lại thích bám lấy Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt nói, nhóc rất thích hai con cún và chúng rất đẹp.
Này cún nhỏ cũng có một quá khứ không tốt đẹp cho lắm, hai con có cùng một chủ nhân nhưng đã bệnh chết. Sau đó không nhà không cửa. Lúc ấy, Đông Đình Phong đã mua hai con cún đó cho bọn nhỏ, khi ấy chúng còn rất nhỏ.
Hắn nói, chúng nó lớn lên cùng với bọn nhỏ. Trong thế giới của một đứa trẻ mà không có một con vật nào đó chơi cùng thì quả là tịch mịch.
Cún con đã mang lại cho gia đình cô rất nhiều náo nhiệt, vui vẻ. Sự vui vẻ này đã xua tan đi sự lạnh lẽo.
Lúc ở Trung Quốc, Ninh Mẫn cảm thấy mùa đông ngày càng tới gần, không chỉ cơ thể thấy lạnh mà tâm cũng lạnh, ngẩng đầu, nhìn lên không trung, cô càng cảm thấy lạnh lẽo.
Mà hiện tại đã là tháng chạp, nhưng thời tiết ở Đông Ngải lại ấm áp thần kì.
Được rồi, thật ra buổi tối vẫn rất lạnh, sáng sớm cũng lạnh, nhưng giữa trưa, sắc trời lại rất sáng sủa, ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp chắn đi gió lạnh, có thể làm cho người ta ấm dào dạt.
Cô thích cùng bọn nhỏ nói chuyện, nghe bọn chúng kêu ma ma, hoặc là cho bọn chúng tự kể chuyện xưa, nhìn bọn chúng vây quanh bên người mình, nghe chúng kể chuyện xong còn bày ra bộ dáng như đúng rồi.
Mà lúc đó, chồng cô cũng sẽ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, im lặng lắng nghe.
Cả gia đình ngồi quá trưa một chút, cho đến khi ánh nắng chiều tà le lói chiếu, bọn họ mới rời khỏi chiến trường, một nhà sáu người, trở lại biệt thự, cùng ăn bữa tối hòa thuận vui vẻ.
Trước kia Vãn Vãn và Kì Kì đều được chiều chuộng, rất kén ăn, bây giờ lại không ý kiến có gì ăn nấy.
Bọn họ nói hai năm nay, ở trên đảo, vì mạng sống, cái gì đều phải ăn.
Hoắc Đan giáo huấn bọn họ về cách làm sao để sống tốt trong hoàn cảnh gian nan.
Cả nhóm lúc ấy, cùng nấu cơm, cùng chia đồ ăn, tự giặt quần áo thường, nếu ngã bị thương, thì tự mình xử lý miệng vết thương.....
Hoắc Đan thật sự có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với hai đứa trẻ này.
Duyệt Duyệt nói được rất nhiều loại ngôn ngữ, tất cả đều là do Hoắc Đan dạy.
Nghe Đông Kì nói, Hoắc Đan vì cứu sống đứa bé gái này mà phải chịu không ít khổ.
Khi đó, Duyệt Duyệt thiếu chút nữa là chết, Hoắc Đan vì cứu Duyệt Duyệt, đánh nhau với một tử tù rất có địa vị ở đó, sau đó, một nữ tù nhân đã bảo vệ Hoắc Đan. Tiểu cô nương kia coi trọng Hoắc Đan. Bé nói với nhóc: nếu về sau cậu cưới tôi, thì tôi sẽ bảo ba ba tôi cứu em gái cậu.
Hoắc Đan cắn răng đáp ứng, còn ký hôn thư.
Trở về Đông Ngải có một tháng, bọn họ một nhà sáu người sống rất hạnh phúc, nhưng bọn nhỏ vẫn không ngừng nhớ tới Hoắc Đan.
Bây giờ đứa nhỏ kia đã trở về với Hoắc Khải Hàng, thỉnh thoảng sẽ cho Đông Kì với mấy đứa nhóc gọi điện thoại, mỗi khi bọn nhỏ cùng nhau nói chuyện phiếm đều có thể tán gẫu khí thế ngất trời.
Một gia đình hòa hợp, tràn ngập tiếng cười.
Chính là có đôi khi, cô khó tránh khỏi sẽ có sầu não.
Có khi, nhìn xa phương xa, lại nghĩ tới mẹ từng rất yêu thương mình, hiện giờ chỉ biết đau khổ và lạnh lẽo trong căn nhà đó, ngày đêm hoài niệm, thực đau đớn biết bao.
Mạc Nghiêu Chi đã tới.
Sang bên kia, thời tiết vô cùng tốt, cô đang ngồi dựa vào ghế tắm nắng, nhắm mắt dưỡng thần. Chợt có người khụ một tiếng:
“Nhàn hạ nhỉ.”
Cô trợn mắt, nhìn gương mặt rất quen thuộc, áo ba-đờ-xuy, hai tay đút túi, toàn thân đều có một cỗ hương vị ưu việt phát tán liên tục ra ngoài không trung.
“Sao anh lại tới đây?”
Đông Đình Phong mặc bộ đồ thể thao vận động, ôm Tiểu Duyệt Duyệt mặc quần áo đỏ lửa trên tay, đi tới, cúi xuống hôn lên một bên mặt cô.
“Tôi phụng mệnh đến nhìn xem!”
Ý tứ thực rõ ràng, là đến quan sát Ninh Mẫn.
Ninh Mẫn không muốn chạm mặt với người nhà họ Mạc, đứng lên, ôm lấy Duyệt Duyệt, muốn về phòng.
Mạc Nghiêu Chi cũng không có ý định buông tha cô, lấy thân cản đường đi, cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Duyệt.
“Sách, tiểu gia hỏa này còn xinh hơn cả Chiếu Phiến......”
Duyệt Duyệt ngẩng cao đầu ôm lấy cổ mẹ tức giận hỏi:
“Ma ma a, Hắn là ai vậy nha?”
Ninh Mẫn mím môi không nói.
Duyệt Duyệt lại vươn thân mình lên ngó, tò mò tràn ngập cõi lòng hỏi:
“Ba ba, Hắn là ai vậy?”
Đông đình phong sờ sờ cái mũi, cười, nhìn Ninh Mẫn. Thân phận này, sợ là Ninh Mẫn cả đời cũng không muốn nhận.
“Tôi là nhị cữu của con!”
“Câm miệng!”
Ninh Mẫn hung hăng quát một tiếng, Duyệt Duyệt sợ tới mức sửng sốt.
Lúc này, Quý a di mang nước trà lên, Ninh Mẫn đưa Duyệt Duyệt cho bà để bà ôm đi.
Chờ đứa nhỏ đi xa, cô mới lại lạnh lùng hét lên một tiếng:
“Về sau, phiền anh đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.”
“Trốn tránh không phải biện pháp!”
Mạc Nghiêu Chi ánh mắt sâu như biển:
“Trong quan hệ huyết mạch, không phải loại quan hệ cô nói dứt là dứt ra được. Tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, nhưng tôi phải nói với cô điều này, cha sinh bệnh, ông ấy rất quan tâm ngươi!”
“Cha ta đã chết! Cẩn Chi, tiễn khách!”
Ninh Mẫn hạ lệnh đuổi khách, đôi mắt vốn rất ôn nhu, giờ đây lại phóng ra những tia nhìn ắc như dao.
“Cô cứ như vậy cũng không phải việc làm lí trí.”
Mạc Nghiêu Chi nhíu mày: “Phi cơ gặp rủi ro, trừ cẩn chi và bốn đứa nhỏ này, những người khác không một ai may mắn thoát khỏi. Thần Chi đã chết. Cố Tĩnh trợ giúp Vu Dao bắt cóc cũng táng thân biển rộng. Tất cả ân ân oán oán đều nên theo trận này tán đi. Mặc kệ cô có thừa nhận hay không, cô thủy chung chính là con cháu Mạc gia......”
“Tôi Ninh Mẫn đời này chỉ làm con cháu Ninh gia!”
Cô nén giận rời đi.
Mạc Nghiêu Chi mở miệng muốn gọi, lại bị Đông Đình Phong lấy ánh mắt ngăn lại.
“Nghiêu chi, đừng ép buộc cô ấy!”
Hắn mời Mạc Nghieu Chi ngồi: “Nóng vội ăn không hết nhiệt đậu hủ. Khúc mắc này đồ vật này nọ, không phải một sớm một chiều là có thể cởi. Chăm sóc tốt cho cha anh. Về sau nhát định có cơ hội gặp.”
Hai
Đêm nay, Ninh Mẫn đem dỗ đứa nhỏ ngủ, nhưng chính mình lại không ngủ, mà một mình đứng trong gió nhìn về phương Bắc.
Ánh trăng chiếu lên người cô, làm cho thân hình cô càng trở nên đơn bạc, nói không nên lời có bao nhiêu sầu não.
Trong lòng, có ngàn ngàn mối tơ vò.
Cô không muốn thừa nhận loại huyết thống như vậy. Từ nhỏ đến lớn, nuôi dưỡng cô lớn chính là người nhà Ninh gia, tròng lòng cô, chỉ có bọn họ là người thân. Đối với sinh phụ mẹ đẻ, cô không có cảm tình gì. Có chính là đau. Cô sẽ không đi gặp. Không có ý nghĩa. Nhất là cô bây giờ còn chưa được mẹ tha thứ. Làm sao cô có thể đi nhận người thân được.
Một chiếc áo áo ba-đờ-xuy được phủ lên người cô.
“Bên ngoài rất lạnh!”
Đông Đình Phong nói.
“Cám ơn!”
Cô kéo hai vạt áo lại
“Suy nghĩ cái gì?”
“Nghĩ đến ma ma!”
Hắn nhìn thật sâu vào cô, ôm cô vào vòng tay mình, đầu đăth trên đỉnh đầu cô, nghĩ nghĩ nói:
“Ngày mai, chúng ta đi bình sơn vùng giải phóng cũ nhìn xem?”
cô chần chờ một chút, ban ngày trở về một chút, vẫn là nên trở về nhìn xem.
“Được!”
Duỗi đầu một đao, lui đầu một đao.
Một đao này, sớm hay muộn cũng tới!