"Anh Thần, như vậy không tốt! Áo cưới khác cũng không tệ..."
"Anh nhìn trúng nó rồi! Không phải nó không được."
Đông Lôi trừng mắt trong chốc lát, người này không nói lý thật đúng là...
"Cũng không phải anh mặc..."
"Là em mặc cho anh nhìn! Anh cảm thấy mặc nó nhìn mới được..."
Giọng nói kia lý lẽ thẳng khí hùng cực kỳ.
"Nhưng là..."
"Không nhưng nhị gì hết, mợ nhỏ, mợ cho con số điện thoại của họ,mợ cảm thấy khó xử, để con thương lượng..."
Đông Lôi lần thứ nhất cảm nhận được người đàn ông này cố chấp như thế nào chỉ có áo cưới thôi—— người đàn ông này, không dễ dàng bị người nắm tình cảm trong tay, đồng thời, cũng không dễ dàng bỏ qua đồ vật mình muốn. Một khi nhìn trúng, anh nhất định phải có được. Bạn có thể nói anh ấy rất có cá tính, cũng có thể nói thật chất bên trong anh ấy có một loại chấp niệm, đó là một lực lượng đáng sợ.
Ngày hôm nay, Thần Huống thật đúng liên lạc với họ.
Lúc ấy, anh dùng giọng nói thật có lỗi, mặt không đỏ hơi thở không gấp lừa gạt bọn họ nói:
"Trương tiên sinh có phải không, ngài khỏe, tôi là Thần Huống... Đúng, có chuyện, tôi muốn nói với tiên sinh một chút, đó chính là áo cưới lúc trước anh đặt, đã làm xong, nhưng không ngờ bị tôi đụng hư mất, để tỏ lòng áy náy, tôi nguyện ý cấp một cái áo cưới khác cho nhà anh, hai người có thể lại đến chọn một bộ, tất cả chi phí tôi chịu trách nhiệm... Tạo phiền phức cho mọi người, tôi thật áy náy..."
Đệ nhất Thủ tướng nói xin lỗi liên tục, đương nhiên cũng là đối phương sảng khoái, hơn nữa thời gian hôn lễ còn lâu, lúc này mới đơn giản bỏ qua áo cưới đã đặt.
Sau đó, Thần Huống vẫn nói với Trương Vận các chi tiết cần thay đổi. Tốc đọ quả thật nhanh, làm cho người tặc lưỡi.
"Không lạ đâu, mợ đã thấy qua nó như vậy một lần rồi..."
Thừa dịp Thần Huống lại đi nghe, Trương Vận nhỏ giọng nói với Đông Lôi:
"Nó luôn không để ý tới ăn mặc... Xem ra lần này, thật sự là đông chân tình với con rồi..."
Lần trước kết hôn, thằng nhỏ này chạy trốn mất xác, để chị bà tức giận không nhỏ.
Đông Lôi thì cảm thấy không có khả năng.
Cô nhận định, nguyên nhân nhất định là: Cô là em gái của Đông Đình Phòng, vì vậy, anh mới bỏ ra chút tâm tư... Nói đến nói đi, cô là dính ánh sáng của anh hai.
Rời khỏi tiệuối cưới, Thần Huống lại nhận một cuộc điện thoại, xe không dừng lại trở về biệt thự Đặt Lâm, anh nói anh có chuyện phải làm, vốn muốn cùng cô ăn cơm, hiện tại rõ không được rồi.
Từ điểm này, có thể nhìn ra được, chính sự so với cô quan trọng nhiều hơn rồi.
Cô nói không sao.
Trong bãi đỗ xe biệt thự Đạt Lâm, một người đi về phía tây, một người đi về phía đông. Hai người nho nhã lễ độ.
Về đến nhà, Đông Lôi mệt mỏi nằm trườn lên giường, chỉ có hai ba tiếng, mà cô vội vàng đối phó với hai người đàn ông, thật sự là mệt mỏi.
Cô kéo chăn che kín đầu, trong đầu hiện lên cái ôm chặt của Cố Duy, cùng với thỉnh cầu hoang đường kia, tay, không tự chủ được xoa bụng, nước mắt bởi vì chỗ đó bằng phẳng, mà lăn xuống.
Đột nhiên, cô vô cùng nhớ thương đứa con gái đã ở trong bụng cô năm tháng...
Đã từng, lòng cô tràn đầy vui mừng, về sau, cô đau khổ ——
Cố Duy, con gái là do anh hại chết...
Anh căn bản chính là một kẻ giết người.
Vì mối tình đầu tình, anh bỏ qua mẹ con tôi, hiện tại, anh như nguyện cùng người tình một chỗ, vì sao còn muốn đến dây dưa với tôi?
Mấy ngày nay, tâm tình Cố Duy rất tồi tệ.
Anh tìm kiếm cách muốn gọi điện thoại cho Đông Lôi, cô không nghe, muốn đến gặp cô, càng là khó như lên trời ——nhà trọ Hoàng gia đã xếp anh vào sổ đen. Anh không vào được.
Thứ bảy, Cố Duy lái xe chạy lung tung trên đường, trong đầu, thoáng hiện cảnh của một năm trước:
Tiểu Bồng cùng Lôi Lôi nổi lên tranh chấp, hai người rất dữ dằn. Anh đi khuyên. Giống như đổ dầu vào lửa.
Cuối cùng, Lôi Lôi tức giận lên xe chạy đi, Tiểu Bồng vươn ra hai tay ngang liền xông ra ngoài, ngăn đón.
Lôi Lôi trầm mặt, xe không có dừng lại, đụng tới.
Sau một khắc, Tiểu Bồng giống như tảng đá bay ra ngoài.
Anh sợ ngây người, vội vàng đi đỡ Tiểu Bồng trong vũng máu...
Còn Lôi Lôi, ngồi ở trong xe có chút kinh sợ, vội vàng hấp tấp nâng cao dưới bụng đến xem, giải thích nói: "Tôi không phải cố ý, tôi có phanh xe, nhưng không được..."
Tiểu Bồng không nghe, kêu thảm đẩy Lôi Lôi ra bên ngoài, đó là một sườn dốc, Lôi Lôi không có ổn định, lăn xuống dưới.
"Duy, em đau bụng, em đau bụng..."
Anh không quay đầu lại, ôm Tiểu Bồng mang vào xe của mình, nhanh chóng từ bên người cô chạy nhanh đi.
Nếu như cái ngày đó, anh có thể đi qua nhìn Lôi Lôi, có lẽ bi kịch liền sẽ không xảy ra...
Nhưng anh cho là cô giả bộ, muốn ỷ vào đứa bé trong bụng uy hiếp anh, ý muốn khống chế anh.
Kết quả, anh nghĩ lầm rồi.
Lần đó, bụng của cô đụng phải vật, đã chảy màu đỏ, nhưng anh không thấy được... Đứa bé trong quá trình đưa đi bệnh viện vì thiếu dưỡng khí, chết từ trong trứng nước.
Trong lúc cô cần người nhà đăng ký phẫu thuật anh không nghe, luôn canh giữ trước bàn giải phẫu Tiểu Bồng.
Chờ anh nhận được tin tức, đi vào khoa phụ sản, Thần Huống đã thay anh ký tên.
Chờ đợi anh chính là một tờ giấy ly hôn.
Cô không muốn gặp lại anh.
Xe mãnh liệt dừng ngay trước cửa biệt thự Đặt lâm.
Anh dựa vào trong xe, lau mặt một cái, nhìn qua bầu trời xanh thẳm, trong đầu tất cả đều là má lúm đồng tiền ngọt ngào của cô, nhưng hôm nay, cô sẽ không còn cười với anh như vậy nữa.
Cái này còn chưa tính.
Chuyện đứa bé, cô hân anh, là hợp tình hợp lý.
Nhưng, sao cô có thể đồng ý gả cho Thần Huống.
Sao cô có thể nhanh như vậy đã gả cho người khác?
Thầm nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng đó cùng cô trên ~ giường, anh liền tức giận phát run, nói không nên lời không cam lòng.
Sắc mặt Cố Duy nặng nề xuống xe, hẹn trước ở bàn làm việc, thẳng lên cao ốc quốc vụ, đi đến văn phòng cha mình Cố Chấn.
Lúc này hai giờ chiều, mấy người thân tín đang cùng Cố Chấn nói chuyện, nhìn thấy anh tới đây, đều ngậm miệng, chào một tiếng.
"Tứ thiếu gia!"
Cố Duy gật đầu một cái.
Cố Chấn phất tay, để cho bọn họ ra ngoài, chờ họ đóng cửa lại, uống một ngụm trà:
"Nói ngắn gọn. Tôi còn có chuyện.. Tối đa mười phút..."
Cố Duy ngồi vào vị trí đối diện cha mình, nhìn tóc bạc mới mọc trên đầu cha mình hôm nay, người đàn ông này, dù sao vẫn là đang bận, vội vàng cũng không biết có bao nhiêu lâu không về nhà nhìn anh và mẹ.
Bận rộn như vậy, mệt như vậy sao.
"Cha, cha sống vì cái gì?"
Câu hỏi này, hỏi vô cùng cô tịch buồn khổ.
Ánh mắt của anh cũng là trống không, mấy tháng này,đột nhiên anh cảm thấy rất không có ý nghĩa.
"Cái này phải xem con đang theo đuổi cái gì!"
Cố Chấn sửa sang tư liệu trên tay.
"Cha cả đời này, cha theo đuổi là cái gì?"
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi lại:
"Có được quyền lực sao?"
Cố Chấn dừng một chút, thật lâu không nói, quay người, nhìn qua cửa sổ, ở nơi này nhìn qua, đều nhìn thấy tất cả phồn hoa đều ở dưới chân.
Hiện tại, ông đại diện Thủ tướng, là một người có quyền lực ở quốc gia này.
Nhưng giữa lông mày của ông, cũng không thấy vui vẻ.
Lông mày nhíu sâu.
Cố Duy giống như không cần cha mình trả lời, lúc này, anh lại nói:
"Con đã không còn gì để theo đuổi!"
Trong lời nói lộ ra chút mờ mịt thê lương.
Lúc tuổi còn trẻ, ông không cưới được người con gái mình muốn, con trai cùng con gái, cũng không phải người phụ nữ mình yêu sinh ra. Cuộc sống của ông, chỉ là một hình thức trên tồn tại. Cuộc sống không hoàn mỹ ông liền theo đuổi cái khác: Ví dụ như quyền lợi ——
Nắm giữ có quyền lợi, nắm quyền thất bại hay thắng lợi trong quốc gia này, giống như là nơi ký thác tinh thần duy nhất trong cuộc sống của ông.
"Vì vậy, cha phải hủy diệt người khác sao..."
Cố Duy từng chữ từng chữ hỏi.
"Con nói là Đông gia sao?"
Cố Chấn vừa quay đầu, hơi giật giật khóe môi, ánh mắt lợi hại:
"Cha còn tưởng rằng con sẽ không để ý!"
Cố Duy không nói.
Cố Chấn ký tên trên các phần văn kiện vừa nói:
"Con đã đối với Đông Lôi nhớ mãi không quên. Lúc trước sao lại ký được chữ kia?"
Lúc trước, anh cũng là bức bách bất đắc dĩ, mà không thể không ký.
Về phần cha, cũng không có can thiệp đến hôn nhân của anh. Hết thảy mặc cho chính anh xử lý.
Cha nói, con đã trưởng thành, chuyện này, tự mình giải quyết.
"Cha... Con muốn cô ấy!"
Giờ khắc này, bốn chữ này, Cố Duy cắn răng mà khẳng định.
Có lẽ lúc trước, anh còn chưa thấy rõ lòng mình, nhưng bây giờ, anh đã hoàn toàn hiểu rõ.
Cố Chấn cầm mắt kính lau chùi, già rồi, ánh mắt là càng ngày càng không được, nghĩ gì, đó là càng ngày càng không thể nhìn rõ mọi chuyện rồi.
Ông gần như nở nụ cười một cái, một lần nữa quẳng xuống một câu:
"Có bản lĩnh, con liền đi giải quyết mẹ con, bà nội con, sau đó đi cướp con bé về! Nói với cha cũng vô dụng."
Ánh mắt Cố Duy bừng sáng:
"Nếu con cướp người về, cha có thể thu tay sao?"
"Một, đối với Đông gia tạo áp lực, không phải là do cha thao túng. Cha chỉ là cam chịu. Trong chuyện này, con có lẽ cũng hiểu rõ. Hai, muốn Đông gia hoàn toàn sụp đỗ, cũng không dễ dàng. Coi như là không có nhà họ Thần ra tay, Đông gia có con lão hồ ly Đông Lục Phúc, trong thời gian ngắn ngược lại không được..."
Hai điểm này, Cố Duy sao có thể không biết.
Chính là bởi vì biết rõ Đông gia tạm thời không có khả năng suy sụp, vì vậy anh luôn thờ ơ lạnh nhạt, làm như vậy là muốn tìm một cơ hội thích hợp, kết quả, Thần Huống rõ ràng xông ra.
"Cha, con hy vọng có thể đạt được ủng hộ của người. Đối với Đông gia bị tổn thương nặng, trong thời gian ngắn, bọn họ không có khả năng lại khôi phục lại cường thịnh như trước, cũng tuyệt đối không có khả năng uy hiếp được địa vị lãnh đạo của Cố Gia. Vì vậy, đúng lúc cho lối thoát, hẳn là có thể thực hiện..."
"Có thể thực hiện là có thể thực hiện!"
Cố Chấn không thể không nhìn kỹ con trai:
"Cha luôn nghĩ chờ con thấy rõ lòng của mình. Bất quá, lấy tình huống hiện tại xem ra, con tỉnh ngộ có chút trễ..."
"Có ý tứ gì?"
Cố Duy không hiểu bất an, đứng thẳng, kêu lên.
"Thần Huống đã đi trước một bước: Hắn và Đông Lôi hôm nay đã là vợ chồng hợp pháp, mà con đã hoàn toàn trở thành chồng trước!"
Cố Chấn nói xong, một chữ dừng lại, hỏi: "Muốn cướp Đông Lôi, con phải để cho bọn họ ly hôn. Con trai, con cảm thấy đấu được với Thần Huống sao?"
Rùng cả mình, đột nhiên từ lòng bàn chân Cố Duy bốc lên hơi lạnh, liên tục không ngừng.
Anh ngăn không được rùng mình, cả người giống như bị đống kết rồi.
Chuyện này sao phát triển nhanh như vậy!
"Điều đó không có khả năng!"
Anh nói. Vẻ mặt không tin.
Cố Chấn gọi điện thoại, lấy quyền hạn mỡ mật mã, lập tức đăng nhập hệ thống dân chính, tìm kiếm Thần Huống, lại để cho anh nhìn.
Trên màn ảnh máy vi tính, trong hộ khẩu của Thần Huống bên vợ bất ngờ điền hai chữ “ Đông Lôi”.
Người con gái này đã thành vợ người khác!
Cố Duy, lập tức ngốc lăng rồi.
"Anh nhìn trúng nó rồi! Không phải nó không được."
Đông Lôi trừng mắt trong chốc lát, người này không nói lý thật đúng là...
"Cũng không phải anh mặc..."
"Là em mặc cho anh nhìn! Anh cảm thấy mặc nó nhìn mới được..."
Giọng nói kia lý lẽ thẳng khí hùng cực kỳ.
"Nhưng là..."
"Không nhưng nhị gì hết, mợ nhỏ, mợ cho con số điện thoại của họ,mợ cảm thấy khó xử, để con thương lượng..."
Đông Lôi lần thứ nhất cảm nhận được người đàn ông này cố chấp như thế nào chỉ có áo cưới thôi—— người đàn ông này, không dễ dàng bị người nắm tình cảm trong tay, đồng thời, cũng không dễ dàng bỏ qua đồ vật mình muốn. Một khi nhìn trúng, anh nhất định phải có được. Bạn có thể nói anh ấy rất có cá tính, cũng có thể nói thật chất bên trong anh ấy có một loại chấp niệm, đó là một lực lượng đáng sợ.
Ngày hôm nay, Thần Huống thật đúng liên lạc với họ.
Lúc ấy, anh dùng giọng nói thật có lỗi, mặt không đỏ hơi thở không gấp lừa gạt bọn họ nói:
"Trương tiên sinh có phải không, ngài khỏe, tôi là Thần Huống... Đúng, có chuyện, tôi muốn nói với tiên sinh một chút, đó chính là áo cưới lúc trước anh đặt, đã làm xong, nhưng không ngờ bị tôi đụng hư mất, để tỏ lòng áy náy, tôi nguyện ý cấp một cái áo cưới khác cho nhà anh, hai người có thể lại đến chọn một bộ, tất cả chi phí tôi chịu trách nhiệm... Tạo phiền phức cho mọi người, tôi thật áy náy..."
Đệ nhất Thủ tướng nói xin lỗi liên tục, đương nhiên cũng là đối phương sảng khoái, hơn nữa thời gian hôn lễ còn lâu, lúc này mới đơn giản bỏ qua áo cưới đã đặt.
Sau đó, Thần Huống vẫn nói với Trương Vận các chi tiết cần thay đổi. Tốc đọ quả thật nhanh, làm cho người tặc lưỡi.
"Không lạ đâu, mợ đã thấy qua nó như vậy một lần rồi..."
Thừa dịp Thần Huống lại đi nghe, Trương Vận nhỏ giọng nói với Đông Lôi:
"Nó luôn không để ý tới ăn mặc... Xem ra lần này, thật sự là đông chân tình với con rồi..."
Lần trước kết hôn, thằng nhỏ này chạy trốn mất xác, để chị bà tức giận không nhỏ.
Đông Lôi thì cảm thấy không có khả năng.
Cô nhận định, nguyên nhân nhất định là: Cô là em gái của Đông Đình Phòng, vì vậy, anh mới bỏ ra chút tâm tư... Nói đến nói đi, cô là dính ánh sáng của anh hai.
Rời khỏi tiệuối cưới, Thần Huống lại nhận một cuộc điện thoại, xe không dừng lại trở về biệt thự Đặt Lâm, anh nói anh có chuyện phải làm, vốn muốn cùng cô ăn cơm, hiện tại rõ không được rồi.
Từ điểm này, có thể nhìn ra được, chính sự so với cô quan trọng nhiều hơn rồi.
Cô nói không sao.
Trong bãi đỗ xe biệt thự Đạt Lâm, một người đi về phía tây, một người đi về phía đông. Hai người nho nhã lễ độ.
Về đến nhà, Đông Lôi mệt mỏi nằm trườn lên giường, chỉ có hai ba tiếng, mà cô vội vàng đối phó với hai người đàn ông, thật sự là mệt mỏi.
Cô kéo chăn che kín đầu, trong đầu hiện lên cái ôm chặt của Cố Duy, cùng với thỉnh cầu hoang đường kia, tay, không tự chủ được xoa bụng, nước mắt bởi vì chỗ đó bằng phẳng, mà lăn xuống.
Đột nhiên, cô vô cùng nhớ thương đứa con gái đã ở trong bụng cô năm tháng...
Đã từng, lòng cô tràn đầy vui mừng, về sau, cô đau khổ ——
Cố Duy, con gái là do anh hại chết...
Anh căn bản chính là một kẻ giết người.
Vì mối tình đầu tình, anh bỏ qua mẹ con tôi, hiện tại, anh như nguyện cùng người tình một chỗ, vì sao còn muốn đến dây dưa với tôi?
Mấy ngày nay, tâm tình Cố Duy rất tồi tệ.
Anh tìm kiếm cách muốn gọi điện thoại cho Đông Lôi, cô không nghe, muốn đến gặp cô, càng là khó như lên trời ——nhà trọ Hoàng gia đã xếp anh vào sổ đen. Anh không vào được.
Thứ bảy, Cố Duy lái xe chạy lung tung trên đường, trong đầu, thoáng hiện cảnh của một năm trước:
Tiểu Bồng cùng Lôi Lôi nổi lên tranh chấp, hai người rất dữ dằn. Anh đi khuyên. Giống như đổ dầu vào lửa.
Cuối cùng, Lôi Lôi tức giận lên xe chạy đi, Tiểu Bồng vươn ra hai tay ngang liền xông ra ngoài, ngăn đón.
Lôi Lôi trầm mặt, xe không có dừng lại, đụng tới.
Sau một khắc, Tiểu Bồng giống như tảng đá bay ra ngoài.
Anh sợ ngây người, vội vàng đi đỡ Tiểu Bồng trong vũng máu...
Còn Lôi Lôi, ngồi ở trong xe có chút kinh sợ, vội vàng hấp tấp nâng cao dưới bụng đến xem, giải thích nói: "Tôi không phải cố ý, tôi có phanh xe, nhưng không được..."
Tiểu Bồng không nghe, kêu thảm đẩy Lôi Lôi ra bên ngoài, đó là một sườn dốc, Lôi Lôi không có ổn định, lăn xuống dưới.
"Duy, em đau bụng, em đau bụng..."
Anh không quay đầu lại, ôm Tiểu Bồng mang vào xe của mình, nhanh chóng từ bên người cô chạy nhanh đi.
Nếu như cái ngày đó, anh có thể đi qua nhìn Lôi Lôi, có lẽ bi kịch liền sẽ không xảy ra...
Nhưng anh cho là cô giả bộ, muốn ỷ vào đứa bé trong bụng uy hiếp anh, ý muốn khống chế anh.
Kết quả, anh nghĩ lầm rồi.
Lần đó, bụng của cô đụng phải vật, đã chảy màu đỏ, nhưng anh không thấy được... Đứa bé trong quá trình đưa đi bệnh viện vì thiếu dưỡng khí, chết từ trong trứng nước.
Trong lúc cô cần người nhà đăng ký phẫu thuật anh không nghe, luôn canh giữ trước bàn giải phẫu Tiểu Bồng.
Chờ anh nhận được tin tức, đi vào khoa phụ sản, Thần Huống đã thay anh ký tên.
Chờ đợi anh chính là một tờ giấy ly hôn.
Cô không muốn gặp lại anh.
Xe mãnh liệt dừng ngay trước cửa biệt thự Đặt lâm.
Anh dựa vào trong xe, lau mặt một cái, nhìn qua bầu trời xanh thẳm, trong đầu tất cả đều là má lúm đồng tiền ngọt ngào của cô, nhưng hôm nay, cô sẽ không còn cười với anh như vậy nữa.
Cái này còn chưa tính.
Chuyện đứa bé, cô hân anh, là hợp tình hợp lý.
Nhưng, sao cô có thể đồng ý gả cho Thần Huống.
Sao cô có thể nhanh như vậy đã gả cho người khác?
Thầm nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng đó cùng cô trên ~ giường, anh liền tức giận phát run, nói không nên lời không cam lòng.
Sắc mặt Cố Duy nặng nề xuống xe, hẹn trước ở bàn làm việc, thẳng lên cao ốc quốc vụ, đi đến văn phòng cha mình Cố Chấn.
Lúc này hai giờ chiều, mấy người thân tín đang cùng Cố Chấn nói chuyện, nhìn thấy anh tới đây, đều ngậm miệng, chào một tiếng.
"Tứ thiếu gia!"
Cố Duy gật đầu một cái.
Cố Chấn phất tay, để cho bọn họ ra ngoài, chờ họ đóng cửa lại, uống một ngụm trà:
"Nói ngắn gọn. Tôi còn có chuyện.. Tối đa mười phút..."
Cố Duy ngồi vào vị trí đối diện cha mình, nhìn tóc bạc mới mọc trên đầu cha mình hôm nay, người đàn ông này, dù sao vẫn là đang bận, vội vàng cũng không biết có bao nhiêu lâu không về nhà nhìn anh và mẹ.
Bận rộn như vậy, mệt như vậy sao.
"Cha, cha sống vì cái gì?"
Câu hỏi này, hỏi vô cùng cô tịch buồn khổ.
Ánh mắt của anh cũng là trống không, mấy tháng này,đột nhiên anh cảm thấy rất không có ý nghĩa.
"Cái này phải xem con đang theo đuổi cái gì!"
Cố Chấn sửa sang tư liệu trên tay.
"Cha cả đời này, cha theo đuổi là cái gì?"
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi lại:
"Có được quyền lực sao?"
Cố Chấn dừng một chút, thật lâu không nói, quay người, nhìn qua cửa sổ, ở nơi này nhìn qua, đều nhìn thấy tất cả phồn hoa đều ở dưới chân.
Hiện tại, ông đại diện Thủ tướng, là một người có quyền lực ở quốc gia này.
Nhưng giữa lông mày của ông, cũng không thấy vui vẻ.
Lông mày nhíu sâu.
Cố Duy giống như không cần cha mình trả lời, lúc này, anh lại nói:
"Con đã không còn gì để theo đuổi!"
Trong lời nói lộ ra chút mờ mịt thê lương.
Lúc tuổi còn trẻ, ông không cưới được người con gái mình muốn, con trai cùng con gái, cũng không phải người phụ nữ mình yêu sinh ra. Cuộc sống của ông, chỉ là một hình thức trên tồn tại. Cuộc sống không hoàn mỹ ông liền theo đuổi cái khác: Ví dụ như quyền lợi ——
Nắm giữ có quyền lợi, nắm quyền thất bại hay thắng lợi trong quốc gia này, giống như là nơi ký thác tinh thần duy nhất trong cuộc sống của ông.
"Vì vậy, cha phải hủy diệt người khác sao..."
Cố Duy từng chữ từng chữ hỏi.
"Con nói là Đông gia sao?"
Cố Chấn vừa quay đầu, hơi giật giật khóe môi, ánh mắt lợi hại:
"Cha còn tưởng rằng con sẽ không để ý!"
Cố Duy không nói.
Cố Chấn ký tên trên các phần văn kiện vừa nói:
"Con đã đối với Đông Lôi nhớ mãi không quên. Lúc trước sao lại ký được chữ kia?"
Lúc trước, anh cũng là bức bách bất đắc dĩ, mà không thể không ký.
Về phần cha, cũng không có can thiệp đến hôn nhân của anh. Hết thảy mặc cho chính anh xử lý.
Cha nói, con đã trưởng thành, chuyện này, tự mình giải quyết.
"Cha... Con muốn cô ấy!"
Giờ khắc này, bốn chữ này, Cố Duy cắn răng mà khẳng định.
Có lẽ lúc trước, anh còn chưa thấy rõ lòng mình, nhưng bây giờ, anh đã hoàn toàn hiểu rõ.
Cố Chấn cầm mắt kính lau chùi, già rồi, ánh mắt là càng ngày càng không được, nghĩ gì, đó là càng ngày càng không thể nhìn rõ mọi chuyện rồi.
Ông gần như nở nụ cười một cái, một lần nữa quẳng xuống một câu:
"Có bản lĩnh, con liền đi giải quyết mẹ con, bà nội con, sau đó đi cướp con bé về! Nói với cha cũng vô dụng."
Ánh mắt Cố Duy bừng sáng:
"Nếu con cướp người về, cha có thể thu tay sao?"
"Một, đối với Đông gia tạo áp lực, không phải là do cha thao túng. Cha chỉ là cam chịu. Trong chuyện này, con có lẽ cũng hiểu rõ. Hai, muốn Đông gia hoàn toàn sụp đỗ, cũng không dễ dàng. Coi như là không có nhà họ Thần ra tay, Đông gia có con lão hồ ly Đông Lục Phúc, trong thời gian ngắn ngược lại không được..."
Hai điểm này, Cố Duy sao có thể không biết.
Chính là bởi vì biết rõ Đông gia tạm thời không có khả năng suy sụp, vì vậy anh luôn thờ ơ lạnh nhạt, làm như vậy là muốn tìm một cơ hội thích hợp, kết quả, Thần Huống rõ ràng xông ra.
"Cha, con hy vọng có thể đạt được ủng hộ của người. Đối với Đông gia bị tổn thương nặng, trong thời gian ngắn, bọn họ không có khả năng lại khôi phục lại cường thịnh như trước, cũng tuyệt đối không có khả năng uy hiếp được địa vị lãnh đạo của Cố Gia. Vì vậy, đúng lúc cho lối thoát, hẳn là có thể thực hiện..."
"Có thể thực hiện là có thể thực hiện!"
Cố Chấn không thể không nhìn kỹ con trai:
"Cha luôn nghĩ chờ con thấy rõ lòng của mình. Bất quá, lấy tình huống hiện tại xem ra, con tỉnh ngộ có chút trễ..."
"Có ý tứ gì?"
Cố Duy không hiểu bất an, đứng thẳng, kêu lên.
"Thần Huống đã đi trước một bước: Hắn và Đông Lôi hôm nay đã là vợ chồng hợp pháp, mà con đã hoàn toàn trở thành chồng trước!"
Cố Chấn nói xong, một chữ dừng lại, hỏi: "Muốn cướp Đông Lôi, con phải để cho bọn họ ly hôn. Con trai, con cảm thấy đấu được với Thần Huống sao?"
Rùng cả mình, đột nhiên từ lòng bàn chân Cố Duy bốc lên hơi lạnh, liên tục không ngừng.
Anh ngăn không được rùng mình, cả người giống như bị đống kết rồi.
Chuyện này sao phát triển nhanh như vậy!
"Điều đó không có khả năng!"
Anh nói. Vẻ mặt không tin.
Cố Chấn gọi điện thoại, lấy quyền hạn mỡ mật mã, lập tức đăng nhập hệ thống dân chính, tìm kiếm Thần Huống, lại để cho anh nhìn.
Trên màn ảnh máy vi tính, trong hộ khẩu của Thần Huống bên vợ bất ngờ điền hai chữ “ Đông Lôi”.
Người con gái này đã thành vợ người khác!
Cố Duy, lập tức ngốc lăng rồi.