Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 426: Ngoại truyện 30.1

Đông Lôi bị đẩy ngã xuống đất, từ trên bậc thang trược chân xuồn dưới, đôi chân lại đang mang giày cao gót a,khẽ đảo, chân lại đau nhức, nhất thời đau đến đứng không dậy nổi.
Bên kia, Thần Vạn Niên đang giúp vợ đẩy xe lăn đi ra, vừa hay nhìn thấy một màn này, không khỏi kêu một tiếng:
"Vợ lão tứ, con làm cái gì vậy? Hả "
Người đàn bà này tên là Khúc Ba, là người vợ của lão tứ Thần gia, mợ tư của Thần Huống, mẹ Thần Thản.
"Con có thể làm gì?
"Con muốn lấy lại công bằng cho Tiểu Thản?
"Ba mẹ, hai người sao có thể bất công như vậy, làm sao lại tùy ý để con cháu Thần gia làm ẩu?
"Chẳng lẽ hai người đã quên sao? Chính là con nhỏ này, làm hại tiểu Thản nhà con phải nằm liệt giường đó...
"Vậy mà hai người còn cho con nhỏ hồ ly tinh này bước vào cửa Thần gia, vào ở nhà Thần gia..."
Hai mắt Khúc Ba bốc hỏa trừng mắt nhìn Đông Lôi đang giãy giụa đứng lên, nhìn bộ dáng đáng thương này của cô, bà càng tức giận quát:
"Cô đứng lên cho tôi, giả bộ cái gì chứ?
"Nhìn bề ngoài, ngược lại cô thật có năng lực, ban đầu khiến đầu óc con tôi choáng váng, sau đó một cước đá con tôi đi, làm hại nó thành người tàn phế, lúc này thay đổi nhanh chóng, lại chạy tới mê hoặc con cháu khác của Thần gia chúng tôi...
"Người Đông gia cũng là danh môn đại tộc, sao có loại người con gái không biết xấu hổ như cô, thật sự là mất hết thể diện tổ tông mấy người..."
"Tiểu Khúc, bà đang nói gì vậy? Bà là trưởng bối... Thật sự là hồ đồ..."
Một người đàn ông mặc quân trang chạy theo tới, vẻ mặt hào hoa phong nhã, trong miệng quát to một tiếng.
Người nọ là cha Thần Thản. Thần Tham.
"Trưởng bối? Thần gia chúng ta khi nào có vãn bối không biết xấu hổ như vậy... Ba mẹ, con nói luôn những lời này, tiệc nhà hôm nay, có con không có cô ta, có cô ta không có con... Khúc Ba con tuyệt đối không có khả năng sống một chỗ cùng với cô ta..."
Giờ phút này, sắc mặt Đông Lôi trắng bệch.
Bị đả kích như vậy, đều ở trong dự liệu của cô.
Ở Thần gia, chỉ có tứ phu nhân Thần gia là hung hãn, nếu không chọc tới bà, bà tuyệt đối là một người tốt vợ, nhưng một khi chọc giận bà, bà mà nổi điên, lão tứ Thần Tham cũng ngăn cản không được.
Người đanh đá, lợi hại nhất, đây là những người biết rõ về bà.
Nghe nói, trước hôn nhân, Thần Tham có một học muội điên cuồng đuổi theo ông, khi đó Khúc Ba đã đính hôn với Thần Tham, sau khi biết chuyện này, đến tìm học muội mắng người ta xối xả, từ nay về sau không có người còn dám có ý đồ với Thần Tham, cũng biết người phụ nữ này là không dễ chọc.
"Vợ lão tứ, cô đây đang nhảy nhót gì hả, Tiểu Thản xảy ra tai nạn xe cộ là tài xế xe tải say rượu, cái đó có liên quan gì tới Đông Lôi.."
Thần Vạn Niên nhăn mặt quát một tiếng, ngược lại đối với cháu gái nói:
"Phương Phỉ, đi đỡ Đông Lôi lên."
"Tôi xem ai dám đỡ!"
Khúc Ba dậm chân kêu to, một đôi mắt cực hận, tia lửa bắn ra bốn phía, nhìn xung quanh nếu thật sự có lửa thật đôi mắt bà đã đốt cháy tất cả mọi thứ ở đây. Thần Phương Phỉ dù miệng lợi hại như thế nào, đến trước mặt mợ tư cô cũng không dám lỗ mãng.
Khúc Ba thấy cháu gái đứng im, lúc này mới quay đầu lại đối mặt với bố chồng, mẹ chồng của mình, nói:
"Sao không có người quan hệ?
"Nếu ngày đó Tiểu Thản ở trong trường học đợi, có thể gặp được chuyện như vậy sao?
"Nếu Đông Lôi không đi hẹn hò với Cố Duy, có thể xảy ra những chuyện kia sao?
"Nếu ngày đó Đông Lôi không có nói cái gì với Tiểu Thản là cô ta lựa chọn chính là Cố Duy, Tiểu Thản cũng không có tức giận đến chạy xe nhanh, rồi xảy ra tai nạn xe cộ sao?
"Tất cả, tất cả đều là Đông Lôi là cô ta chân đứng hai thuyền mà làm ầm ĩ đi ra hay sao?
"Cha, sao cha cứ bảo vệ cháu dâu mới của người, chỉ không suy nghĩ cho cháu trai của mình, một đứa nhỏ vui vẻ như vậy, hôm nay đã thành người bị liệt... Chẳng lẽ cha còn muốn con vui vẻ ngồi ở chỗ này nghe tên đầu sỏ gây chuyện cho con mình một tiếng mợ tư sao?
"Con làm không được..."
Khúc Ba vỗ bộ ngực, từng câu từng chữ rất hung hăng,lúc ủy khuất, lúc nghiến răng nghiến lợi... Khiến cho mọi người đều yên lặng.
Đông Lôi tìm không thấy giọng nói để cãi lại —— đối với Thần Thản, cô có chút áy náy.
Năm trước tháng sáu, Thần Thản kêu Thần Huống và anh hai cô, cùng nhau xông vào nhà Cố Duy, vừa vặn "Bắt gian tại giường", Đông Lôi mượn cơ hội nói rõ bản thân đã yêu Cố Duy, chính thức cùng Thần Thản nói rõ ràng.
Thần Thản cười đã tiếp nhận một sự thật như vậy, còn chúc phúc cô một tiếng, cũng đi về trường học, nhưng trên đường trở về bởi vì tốc độ xe quá nhanh, cùng với tài xế xe tải đụng nhau, dẫn đến tứ chi bại liệt, đời này chỉ có thể làm bạn với giường, cuộc sống không thể tự gánh vác, đã thành một tên phế nhân, chuyện này đối với người mẹ nào cũng đều là một đả kích nặng nề.
Khúc Ba hận cô như vậy, cô có thể hiểu được. Bởi vì đây cũng là nỗi khổ riêng của cô.
"Mợ tư, Tiểu Thản vẫn tốt. không phải bác sĩ cũng nói như vậy sao. Sao mợ có thể đổ hết nguyên nhân lên đầu Đông Lôi, rất không lý trí."
Đúng lúc, Thần HUống đi tắm rửa xong trở về, tiến lên đỡ Đông Lôi, thấy chân cô sưng đỏ rồi, nhíu mày, ngẩng đầu nói một xậy.
Khúc Ba vừa nhìn thấy chú trai lớn, vừa đến chỉ quan tâm lo cho con nhỏ hồ ly tinh kia, dáng vẻ bảo vệ, đối với bà mà nói, giống như là đổ thêm dầu vào lửa:

"Mợ không lý trí, hay là mất lý trí?
"Con biết rõ người phụ nữ này hại em trai của con, con vẫn lấy cô ta..
"Thần Huống nếu con đã để ý cô ta trước, vậy sao không quen cô ta đi, sao còn giới thiệu cho tiểu Thản?
"Lúc trước con nên tự thân xuất mã.
"Mợ ngược lại muốn nhìn nếu mẹ con gặp phải chuyện này, thấy con trai bảo bối của mình bởi vì là người phụ nữ này mà tàn phế, còn có thể bình tĩnh tiếp nhận cô ta thành người nhà Thần gia hay không, thật có lỗi, sự độ lượng của tôi không có lớn như vậy, tôi làm không được..."
Khúc Ba như điên kêu to, tâm tình vô cùng kích động.
Thần Huống đi qua lấy cái ghế cho Đông Lôi ngồi xuống, vừa muốn nói chuyện, lại bị cắt đứt.
"A Tham, dẫn vợ con đi về phòng, một trưởng bối, sao lại nói như vậy."
Ngồi ở xe lăn, lão thái thái nhàn nhạt lên tiếng:
"Ai quy định nam nữ kết giao phải có kết quả tốt đẹp? Hiện tại xã hội này khi kết hôn rồi còn ly hôn đó, tiện tay có thể quơ được một bó to. Một khi xảy ra chuyện, đừng nên đổ toàn bộ trách nhiệm lên người khác. Con không biết xấu hổ à..."
Giọng nói không nhẹ không nặng, lại có chút uy hiếp làm cho người ta không thể khinh thường.
Khúc Ba phẫn nộ, vừa bị quát như vậy, tâm tình cũng thu liễm một chút, nhưng giọng nói vẫn ủy khuất:
"Mẹ, mẹ chỉ biết bảo vệ cháu trai trưởng của mẹ. Tiểu Thản cũng là cháu trai của mẹ. Cháu trai xảy ra chuyện, mẹ không oán, mẹ còn vui vẻ nghe người hại cháu mình gọi một tiếng bà nội? Coi như là cô ta không hại Tiểu Thản, mẹ đừng quên, cô ta cũng đã gả cho người đàn ông khác, còn có con đó, người phụ nữ như vậy tiến vào Thần gia, chính là bôi tro chét trấu lên mặt người Thần gia..."
"Đùng!"
Lão thái thái hung hăng quăng quyển sách trong tay ra ngoài, vứt đến trước mặt Khúc Ba rơi trên mặt đất, gương mặt bắt đầu chìm xuống:
"Đã kết hôn làm sao vậy? Mẹ cô còn bỏ trốn theo người ta đó... Thì sao, có phải tôi cũng bôi đen thể hiện Thần gia hay không? Có phải tôi cũng đáng chết vạn lần hay không, nên ngoan ngoãn cút ra khỏi Thkhoonga hả? Gặp người như vậy, đã đủ không may, ánh mắt cô cay độc như vậy, không cho người ta có cơ hội trở mình sao?"
Đông Lôi vụng trộm liếc một cái, sắc mặt lão thái thái lạnh lùng, tất cả mọi người không có lên tiếng, ngay cả Khúc Ba cũng lộ ra vài phần khiếp ý, hiển nhiên a, lão thái thái trong nhà rất có quyền uy.
Thần Vạn Niên cũng có sắc mặt không vui, nói:
"Vợ lão tứ, nói như con vậy nghe cũng quá vô lý rồi. Tiểu Thản là cháu của tôi, nó gặp chuyện không may, tôi cùng Mai tử đương nhiên đều gấp, nhưng dù gấp, cũng không có thể đem tức giận bỏ lên đầu người khác? Được rồi được rồi, lão tứ, mang vợ của con đi rửa mặt đi. Ngày tốt như vậy, mấy người muốn phá hổng mới vui có phải hay không?"
Khúc Ba bị hai vị lão nhân mắng như vậy, không còn lời gì để nói.
Lúc này, Thần Huống đứng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mợ tứ đang tức giận khó nhịn, lẳng lặng nói mấy câu:
"Mợ, mợ cứ yên tâm, Thản Thản con sẽ tìm bác sĩ tốt cho em ấy.
"Hơn nữa, có hai chuyện, con muốn nói một chút.
"Chuyện thứ nhất, mợ nói Thản Thản là do Lôi Lôi làm hại, này không công bằng. Lúc ấy, Thản Thản còn chưa cùng Lôi Lôi chính thức kết giao, Lôi Lôi có quyền lực lựa chọn người cô ấy thích. Thản Thản gặp chuyện không may, chẳng qua là ngoài ý muốn, đứa nhỏ kia luôn luôn thích tăng tốc độ, việc này, mợ cũng biết. Luật pháp Đông Ngải quy định: Mỗi người trưởng thành đều phải chịu trách nhiệm hành vi của mình.
"Mợ tư, ngườ thông minh nhất định khiêm tốn, người lương thiện nhất định tha thứ. Chỉ có người kém cõi mới hùng hổ dọa người, người ích kỷ mới có thể tính toán chi li. Người lựa chọn so đo, tâm nhất định không được vui vẻ; người chọn tha thứ, tâm sẽ bình tĩnh thản nhiên. Không giận không nóng nảy. Mợ là một người thông minh, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, không phải khôn ngoan mà ngu xuẩn.
"Chuyện thứ hai, thế giới này rất lớn, có người, cả đời đều có thể qua hạnh phúc, có người, vừa ra đời, chỉ trải qua nhấp nhô. Một người phụ nữ gả một người đàn ông, có thể sống quãng đời còn lại gần nhau, đó là phúc phận, nửa đường giải tán, đó là bất hạnh. Lúc này kết hôn, là lần thứ hai của Lôi Lôi, con cũng là lần thứ hai, hai người đều kết hôn lần hai, chưa bao giờ tồn tại ý xứng hay không này. Cũng không có cái gì bôi đen không bôi đen cả.
"Có một câu nói như thế này, hiện tại dâng tặng cho ngài: Một người, không bởi vì may mắn mà bảo thủ, không bởi vì vận rủi mà chưa gượng dậy nổi. Cường giả chân chính, giỏi về từ trong tình cảnh hiểm nghèo tìm được bóng mờ, từ nghịch cảnh tìm được ánh sáng, lúc nào cũng tìm đúng mục tiêu để bản thân tiến lên phía trước.
"Mợ, nhân sinh khắp nơi tràn ngập ngoài ý muốn. Xin mợ có thể tha thứ cho người khác nhiều một chút, dùng một tâm tình tốt đẹp đi cổ vũ Thần Thản, làm cường giả chân chính, oán trời trách đất, đó là kẻ yếu mới làm, mất sẽ chỉ là cốt khí Thần gia."
Mấy câu, vững vàng tỉnh táo, tràn ngập trí tuệ, không phải là quát lớn, hơn hẳn quát lớn, có thể làm cho lòng người sinh xấu hổ.
Thần Huống chưa bao giờ là một người thô lỗ.
Đây cũng là lần đầu tiên Thần gia nghe được Thần Huống nói chuyện thay một người phụ nữ. Người này, cho tới nay cũng không lớn thích lắm miệng.
Bên cạnh, Thần Tham trầm mặc một cái, đi về phía Thần Vạn Niên khom người nói:
"Ba mẹ, thật có lỗi. Tiểu Khúc chính là tính tình này, con sẽ khuyên bà ấy."
Ông rất nho nhã lễ độ, kéo bà vợ không chịu bỏ qua đi về phía sân nhỏ của mình.
Đổi nơi, thấy con trai trưởng Thần Vũ của họ, Khúc Ba lại kêu trời trách đất:
"A Vũ, con thấy không, đây chính là người anh con luôn kính trọng từ nhỏ, uổng cho tiểu Thản thân với nó như vậy. Vậy mà nó không biết xấu hổ đi lấy một người đàn bà dâm đãng vào cửa..."
"Mẹ... Mẹ yên tĩnh một chút."
Thần Vũ ở bên kia thấp giọng khuyên một câu.
Đông Lôi dựa vào trong ngực Thần Huống, chưa có đi xa, trong lòng từng trận đau đớn ——
Đúng vậy, cô là một người đàn bà dâm đãng. Tính tình Khúc Ba thẳng thắng, không có che giấu. Nhưng người thấy cô không xứng với Thần Huống, chắc chắn sẽ không ít.
Bên tai truyền đến âm thanh xe lăn trên mặt đất.

back top