Thần Huống thiếu chút nữa cười ra tiếng.
May mắn sức chịu đựng của anh mạnh mẽ, nhịn xuống không cười.
Nhưng dáng vẻ muốn cười mà lại không cười, lại khiến khuôn mặt Đông Lôi đỏ lên.
Có phải cô đã hỏi một câu quá ngu xuẩn hay không?
Một người đàn ông chung phòng với một người phụ nữ, lại là quan hệ vợ chồng, hơn nữa là tân hôn...
Sao cô có thể hỏi một câu “Ngủ như thế nào”?
Câu hỏi này trong tình huống như vậy thật ái muội- -
Thậm chí còn có mùi vị mời gọi là sao...
A... Không, cô không có ý đó..
“Em cảm thấy chúng ta nên ngủ như thế nào!”
Hôn mê, anh hỏi lại cau này càng ái muội không rõ rồi.
Cô xấu hổ:
“Em…em…em...”
Thần Huống thấy cô thẹn thùng, liền ngồi dậy vỗ chỗ trống ben cạnh:
“Qua đây!”
Cô không đi qua, cúi đầu, giống như đứa nhỏ làm sai.
Thần Huống kéo kéo khóe môi:
“Em không qua, là muốn anh tới ôm em sao?”
Cái gì?
Ôm?
Cô trừng mắt to, đành phải nhảy một chân tới, tới khoảng cách gần, cô dừng lại, cúi đầu kêu một tiếng:
“Anh Thần, em…!”
“Anh có ăn em sao? Đi ngủ...”
Anh dùng ánh mắt chỉ chỉ vị trí bên cạnh.
“Thật... Thật muốn ngủ chung sao?”
Lòng của cô, khó có thể tiếp nhận.
“Em cảm thấy sao?”
Anh cúi đầu hỏi.
Từng đợt mùi thơm trên người của cô gái nhỏ thổi tới..
Váy ngủ hình chữ A dù che kín cả người cô, nhưng vẫn có thể nhận ra được dáng người phía sau váy sau, xuyên thấu tấm vải mỏng manh anh vẫn như cũ có thể cảm nhận được đường cong mềm mại của cô...
Ách,anh tập trung tinh lực, không đi nghĩ tới chuyện khác.
“TaEm, em có thể thương lượng với anh một việc sao?”
Cô nhút nhát hỏi, có vẻ lo lắng không thôi.
“Ngồi xuống, nói nghe một chút!”
Không ngồi.
Bây giờ sao cô có thể ngồi vào chỗ của mình.
Một bước xa, hai người giằng co.
Thần Huống liếc.
Đông Lôi hít sâu khí, nhẹ thở ra, đang cố gắng bình ổn cảm xúc, biểu tình trên mặt rất phong phú.
Một hồi lâu, cô mới nói:
“Em biết chúng ta bây giờ là vợ chồng, chúng ta nên là cùng giường chung gối, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nhưng hiện tại... Em bây giờ còn không có cách thích ứng với quan hệ hôn nhân của chúng ta... Có một số việc, có thể hay không... Có thể chậm lại một chút hay không... Em..em...”
Yêu cầu như vậy, có phải có chút quá đáng hay không!
Quan hệ nghĩa vụ vợ chồng cũng phải thực hiện, nếu không thực hiện, tình cảm vợ chồng sẽ vỡ tan, hôn nhân sẽ mất đi bảo đảm. Nếu bạn muốn giữ gìn cuộc hôn nhân này, vợ chồng cùng phòng là nhất định phải làm.
“Được!”
Anh đáp ứng vô cùng sảng khoái, này ngược lại khiến Đông Lôi ngẩn ngơ.
Cô ngẩng đầu ngắm anh, hình như có không xác định.
“Chỉ là tạm thời!”
Người nào đó bổ sung một câu.
Đông Lôi cố gắng nghe: Cái này ý nghĩa tối hôm nay, anh khẳng định không đụng vào mình phải hay không?
Chỉ là anh nói”Tạm thời” là có hạn chế thời gian.
Cô đang nghĩ, đối diện, Thần Huống nhíu mày:
“Hiện tại có thể ngủ đi?”
Cô vẫn không có đi qua, trên mặt vẫn có khỏe khẩn trương.
Anh nhìn, đứng lên, vượt qua cô đi ra bên ngoài, một hồi trở về, một tay cầm hai cái ly, một tay cầm một chai rượu đỏ, đến gần, đưa ly chân dài cho cô:
“Em khẩn trương quá rồi, tới, uống ly rượu, bình tĩnh lại... Vừa vặn họ mới tặng chai rượu này... Nếm thử xem... Hương vị như thế nào...”
Ào ào.
Rượu đỏ ào ào xuống ly.
<
Dưới ánh đèn, chất lỏng màu đỏ sáng bóng mê hoặc lòng người, mùi rượu mê người.
Đông Lôi dán môi, uống vào một ngụm, nhấm nhấp, sau một lúc lâu, nói một tiếng:
“Rượu ngon!”
“Tất nhiên là rượu ngon. Rượu thượng phẩm trân quý hai mươi năm mà. Là anh lừa từ tay anh hai của em!”
Anh cũng uống một ngụm, tâm tình là nhàn hạ.
Lúc bình thường, anh rất ít uống rượu. Bất quá, không có nghĩa là anh không có hứng thú với rượu. Anh có ham mê cất giữ rượu. Chỉ là không có đam mê như Cẩn Chi.
Hai vợ chồng vừa uống rượu vừa đánh giá.
Đông Lôi chỉ biết sơ lược về rựou, chủ yếu là bị ảnh hưởng từ anh hai. Cho tới bây giờ cô không nghĩ tới bản thân học được những điều này từ anh hai, bây giờ cư nhiên thành chủ đề nói chuyện với chồng.
Hai người ngồi trên sofa, hai vợ chồng nói chuyện về rựou, cũng có chút ý tứ.
Thời gian như vô tình trôi qua.
Thần Huống cẩn thận suy nghĩ lại, gần mười năm, anh chưa từng có cuộc sống như vậy, tùy ý nói chuyện với một người phụ nữ, thậm chí còn đang dẫn đường để cô câu thông với mình, nhưng cảm giác không xấu.
Hoặc là nói, anh rất hưởng thụ bầu không khí như vậy.
Cuối cùng, nghĩ đến trước đó vợ bé nhỏ bị con trai mình chọc giận, anh cảm thấy nên nói rõ một chút, liền chuyển hướng nói chuyện quấn đến về chuyện này:
“Lôi Lôi, Tiểu Đốc đứa nhỏ có nói lời khiến em đau lòng, xin lỗi.”
Anh trịnh trọng nghiêm túc xin lỗi, cảm thấy áy náy, sau đó nói:
“Trước khi anh và mẹ nó ly hôn nó cũng không có thân cận với anh. Rôi sau anh và mẹ nó ly hôn thì nó lại càng ít nói chuyện với anh. Trong lòng có thành kiến rất lớn. Nhưng là... Có một số việc, một đứa nhỏ như nó khó có thể hiểu hết...”
Đông Lôi nghe xong không nhị được bật thốt lên một câu:
“Anh Thân, có chuyện, em không rõ!”
“ Chuyện gì?”
“Anh và vợ trước, sao lại dẫn đến tình trạng ly hôn...”
Ách, có phải cô lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn hay không.
Câu hỏi bởi vậy đột nhiên dừng lại.
“Hai người không hợp ý nhau...”
Thần Huống không hề trách móc, uống hết một ngụm rượu cuối cùng, lại rót thêm một ly, nghĩ tới miệng mấp máy:
“Lúc trước, anh không nên chấp nhận hôn nhân này. Hôn nhân thất bại, trách nhiệm của anh rất lớn. Bây giờ nghĩ lại, khi đó anh thật sự rất khốn nạn. Sauk hi từ Ba Thành trở về, lòng anh như đã chết, đối với chuyện gì cũng không sao cả. Trong nhà kêu anh xem mắt, anh liền đi xem mắt, trong nhà hỏi anh người con gái đó có được hay không, anh nói được. Trong nhà nói kết hôn đi, anh không phản đối.
“Anh nên phản đối. Anh không nên dính vào. Hại Tô Trinh, cũng hại Tiểu Đốc.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của anh nồng đậm tự trách.
Từng mấy năm tới nay, lần đầu tiên nhắc tới hôn nhân thất bại của mình với người khác, đối tượng lại là vợ sau của mình.
“Sau này, Tô Trinh bị truyền thông lộ ra tin hẹn hò với thiếu gia Chu gia, trên báo, cô chủ động thừa nhận với anh, cô đã yêu người đàn ông kia, chỉ là vẫn không biết cách nào nói ly hôn với anh, cũng là không có cơ hội. Khi đó, một năm anh về nhà chỉ có vài lần.
“Anh đã thành toàn cho cô ấy. Bằng thời gian nhanh nhất hôn ly rồi.
“Chỉ là Chu Văn kia cũng không tốt, cũng không có đối xử tử tế Tô Trinh. Căn bản là không có quyết định cưới cô ấy, sau đó cùng một tiểu thư danh gia kết hôn. Sauk hi kết hôn lại tiếp tục ăn chơi đàng điếm.
“Nhân phẩm người đàn ông đó thật tồi.
“Mấy năm nay Tô Trinh cũng không tốt, đây là sự thật. Đúng là Tiểu Đốc muốn để cho anh và mẹ nó hợp lại, đó là chuyện không có khả năng...”
Tô Trinh đến nay vẫn độc thân, Đông Lôi biết. Chỉ có thể nói vận khí cô ấy quá kém rồi.
Người ta thường nói, bị cắn một lần thì thông minh hơn, cô ah, cũng như vậy đó thôi...
“ Chu Văn kia quả thật rất tồi. Anh Thần, có muốn giáo huấn tên khốn đó một trận hay không...”
Đông Lôi có chút đồng tình với Tô Trinh.
Có lẽ cô ấy giống cô, hôn nhân dầu tiên đều đã thất bại đi!
“Sớm hay muộn, anh ta sẽ lật thuyền trong mương!”
Hai người nói như vậy, nửa bình rượu cũng chạy hết vào bụng rồii, thần kinh căng thẳng của Đông Lôi giống như bị cái gì đó vuốt thuận, trên mặt đỏ ửng càng lúc càng lớn, bị ngọn đèn chiếu vào, có vẻ đặc biệt mê người.
Thần Huống không tự giác nhìn lâu hơn, đột nhiên nghĩ tới một người từ:
Sắc đẹp thay cơm.
Cô vợ nhỏ dáng vẻ nhỏ,
Thật sự là quá chọc người thương yêu rồi.
Anh chuyển tầm mắt, lấy cái ly trong tay cô cất đi.
“Lôi Lôi, em uống rượu có được hay không?”
Anh đột nhiên hỏi.
“Không nhiều cũng không ít đi! Bình thường em cũng hay trộm rượu của anh hai để uống. Tỉ lệ uống say hình như không có. A..., cũng không phải, có một lần nửa đêm muốn uống rượu đến say bí tị...”
Nhắc tới việc này, anh hỏi một câu:
“Lần đó, vì cái gì một mình uống rượu giải sầu?”
Cô nháy một cái mắt:
“Em có thể không nói sao? Những chuyện này, bây giờ nghĩ lại, có chút buồn cười. Quá khứ rồi...”
Kỳ thật anh biết, cho nên, rất hào phóng không có hỏi tiếp, nói:
“Tùy em thôi!”
“Cảm ơn!”
Cô không muốn cho anh biết lần đó uống rượu là vì vị hôn phu lúc trước muốn kết hôn mà buồn khổ mới uống rượu.
Nếu anh chỉ là anh Thần bình thường, cô sẽ nói với anh cũng không thấy ngại, nhưng hiện tại thân phận của anh là chồng.
“Ngủ đi! Thời gian không còn sớm rồi!”
Anh cầm tài liệu ngồi đến trên giường, giơ giơ tài liệu trong tay:
“Anh phải làm việc một chút...”
Nói xong, anh lại nhìn ngọn đèn trong phòng, anh cũng đã quen như vậy, vì thế còn nói:
“Nếu mở đèn, mà em ngủ không được, anh liền đi thư phòng. Bất quá, anh thích dựa vào giường xem hơn...”
Xem xong đem tài liệu sẽ ném trên tủ giường, rồi có thể ngủ.
“Không ảnh hưởng!”
Cô nhẹ nhàng đáp ứng, một chân nhảy qua, chậm rãi ngồi xuống mông lại tiếp xúc với giường liền có xúc cảm cứng rắn, hình như là tấm phản, giống như tảng đá, không khỏi khẽ gọi một câu:
“Cứng quá!”
“Là cứng rắn. Từ nhỏ ngủ giường cứng quen rồi.”
Anh biết trong phòng cô nệm rất mềm, ngồi lên còn có thể lún xuống.
“Giường cưới, không cứng rắn, hôm nay, em chỉ có thể chấp nhận một chút!”
“Uh`m!”
Chăn đầy đủ lớn, cô vén lên một góc, che trên thân.
Anh tất hết đèn trong phòng, chỉ để lại một cái bên cạnh anh.
Tầm mắt trở nên tối, buồn ngủ tự nhiên đánh úp lại.
Đông Lôi đưa lưng về phía anh, ôm thân thể, từ từ nhắm hai mắt, từ hơi thở có thể ngửi được hương vị xa lạ, mặc kệ là giường hay hơi thở bên cạnh, cũng không quen thuộc với mình. Bên tai, thường thường có tiếng lật sách, còn có tiếng viết chữ, anh đang viết gì đó.
Chẳng qua, tinh thần không có khẩn trương, có lẽ dp rượu.
Trong đầu hiện lên hoàn cảnh trước đây cô gặp được người đàn ông này, lại nghĩ đến anh từng yêu một cô gái, từng vì cô gái kia mà cùng người nhà đoạn tuyệt. Sau này, cô gái ấy phản bội anh thiếu chút nữa phạm vào tội cố ý giết người...
Cô từng nghe mẹ nói Thần Huống là một người nghiêm túc cẩn thận, chuyện lần đó vì cô gái đó náo động lớn như vậy, là chuyện tất cả mọi người không nghĩ tới.
Chuyện đó là môt đả kích rất lớn với Thần Huống. Hôn nhân đầu tiên của anh thất bại có thể nguyên nhân là do anh không còn hứng thú với tình yêu.
Thần Huống đúng là từ sau chuyện lần đó càng trầm mặc ít nói.
Bất quá, trải qua hôm nay, cô phát hiện kỳ thật anh rất hay nói.
Này nói lên anh cũng mong có được một hôn nhân tốt đẹp đi!.
Nhưng giữa bọn họ không có tình yêu, đó là sự thật, không có yêu làm căn cơ cho hôn nhân, nói thật, cô không cách nào xác định, tương lai, bọn họ có thể đi tới cuối đời hay không.
Cô miên man suy nghĩ một trận, vô tình liền đã ngủ.
May mắn sức chịu đựng của anh mạnh mẽ, nhịn xuống không cười.
Nhưng dáng vẻ muốn cười mà lại không cười, lại khiến khuôn mặt Đông Lôi đỏ lên.
Có phải cô đã hỏi một câu quá ngu xuẩn hay không?
Một người đàn ông chung phòng với một người phụ nữ, lại là quan hệ vợ chồng, hơn nữa là tân hôn...
Sao cô có thể hỏi một câu “Ngủ như thế nào”?
Câu hỏi này trong tình huống như vậy thật ái muội- -
Thậm chí còn có mùi vị mời gọi là sao...
A... Không, cô không có ý đó..
“Em cảm thấy chúng ta nên ngủ như thế nào!”
Hôn mê, anh hỏi lại cau này càng ái muội không rõ rồi.
Cô xấu hổ:
“Em…em…em...”
Thần Huống thấy cô thẹn thùng, liền ngồi dậy vỗ chỗ trống ben cạnh:
“Qua đây!”
Cô không đi qua, cúi đầu, giống như đứa nhỏ làm sai.
Thần Huống kéo kéo khóe môi:
“Em không qua, là muốn anh tới ôm em sao?”
Cái gì?
Ôm?
Cô trừng mắt to, đành phải nhảy một chân tới, tới khoảng cách gần, cô dừng lại, cúi đầu kêu một tiếng:
“Anh Thần, em…!”
“Anh có ăn em sao? Đi ngủ...”
Anh dùng ánh mắt chỉ chỉ vị trí bên cạnh.
“Thật... Thật muốn ngủ chung sao?”
Lòng của cô, khó có thể tiếp nhận.
“Em cảm thấy sao?”
Anh cúi đầu hỏi.
Từng đợt mùi thơm trên người của cô gái nhỏ thổi tới..
Váy ngủ hình chữ A dù che kín cả người cô, nhưng vẫn có thể nhận ra được dáng người phía sau váy sau, xuyên thấu tấm vải mỏng manh anh vẫn như cũ có thể cảm nhận được đường cong mềm mại của cô...
Ách,anh tập trung tinh lực, không đi nghĩ tới chuyện khác.
“TaEm, em có thể thương lượng với anh một việc sao?”
Cô nhút nhát hỏi, có vẻ lo lắng không thôi.
“Ngồi xuống, nói nghe một chút!”
Không ngồi.
Bây giờ sao cô có thể ngồi vào chỗ của mình.
Một bước xa, hai người giằng co.
Thần Huống liếc.
Đông Lôi hít sâu khí, nhẹ thở ra, đang cố gắng bình ổn cảm xúc, biểu tình trên mặt rất phong phú.
Một hồi lâu, cô mới nói:
“Em biết chúng ta bây giờ là vợ chồng, chúng ta nên là cùng giường chung gối, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nhưng hiện tại... Em bây giờ còn không có cách thích ứng với quan hệ hôn nhân của chúng ta... Có một số việc, có thể hay không... Có thể chậm lại một chút hay không... Em..em...”
Yêu cầu như vậy, có phải có chút quá đáng hay không!
Quan hệ nghĩa vụ vợ chồng cũng phải thực hiện, nếu không thực hiện, tình cảm vợ chồng sẽ vỡ tan, hôn nhân sẽ mất đi bảo đảm. Nếu bạn muốn giữ gìn cuộc hôn nhân này, vợ chồng cùng phòng là nhất định phải làm.
“Được!”
Anh đáp ứng vô cùng sảng khoái, này ngược lại khiến Đông Lôi ngẩn ngơ.
Cô ngẩng đầu ngắm anh, hình như có không xác định.
“Chỉ là tạm thời!”
Người nào đó bổ sung một câu.
Đông Lôi cố gắng nghe: Cái này ý nghĩa tối hôm nay, anh khẳng định không đụng vào mình phải hay không?
Chỉ là anh nói”Tạm thời” là có hạn chế thời gian.
Cô đang nghĩ, đối diện, Thần Huống nhíu mày:
“Hiện tại có thể ngủ đi?”
Cô vẫn không có đi qua, trên mặt vẫn có khỏe khẩn trương.
Anh nhìn, đứng lên, vượt qua cô đi ra bên ngoài, một hồi trở về, một tay cầm hai cái ly, một tay cầm một chai rượu đỏ, đến gần, đưa ly chân dài cho cô:
“Em khẩn trương quá rồi, tới, uống ly rượu, bình tĩnh lại... Vừa vặn họ mới tặng chai rượu này... Nếm thử xem... Hương vị như thế nào...”
Ào ào.
Rượu đỏ ào ào xuống ly.
<
Dưới ánh đèn, chất lỏng màu đỏ sáng bóng mê hoặc lòng người, mùi rượu mê người.
Đông Lôi dán môi, uống vào một ngụm, nhấm nhấp, sau một lúc lâu, nói một tiếng:
“Rượu ngon!”
“Tất nhiên là rượu ngon. Rượu thượng phẩm trân quý hai mươi năm mà. Là anh lừa từ tay anh hai của em!”
Anh cũng uống một ngụm, tâm tình là nhàn hạ.
Lúc bình thường, anh rất ít uống rượu. Bất quá, không có nghĩa là anh không có hứng thú với rượu. Anh có ham mê cất giữ rượu. Chỉ là không có đam mê như Cẩn Chi.
Hai vợ chồng vừa uống rượu vừa đánh giá.
Đông Lôi chỉ biết sơ lược về rựou, chủ yếu là bị ảnh hưởng từ anh hai. Cho tới bây giờ cô không nghĩ tới bản thân học được những điều này từ anh hai, bây giờ cư nhiên thành chủ đề nói chuyện với chồng.
Hai người ngồi trên sofa, hai vợ chồng nói chuyện về rựou, cũng có chút ý tứ.
Thời gian như vô tình trôi qua.
Thần Huống cẩn thận suy nghĩ lại, gần mười năm, anh chưa từng có cuộc sống như vậy, tùy ý nói chuyện với một người phụ nữ, thậm chí còn đang dẫn đường để cô câu thông với mình, nhưng cảm giác không xấu.
Hoặc là nói, anh rất hưởng thụ bầu không khí như vậy.
Cuối cùng, nghĩ đến trước đó vợ bé nhỏ bị con trai mình chọc giận, anh cảm thấy nên nói rõ một chút, liền chuyển hướng nói chuyện quấn đến về chuyện này:
“Lôi Lôi, Tiểu Đốc đứa nhỏ có nói lời khiến em đau lòng, xin lỗi.”
Anh trịnh trọng nghiêm túc xin lỗi, cảm thấy áy náy, sau đó nói:
“Trước khi anh và mẹ nó ly hôn nó cũng không có thân cận với anh. Rôi sau anh và mẹ nó ly hôn thì nó lại càng ít nói chuyện với anh. Trong lòng có thành kiến rất lớn. Nhưng là... Có một số việc, một đứa nhỏ như nó khó có thể hiểu hết...”
Đông Lôi nghe xong không nhị được bật thốt lên một câu:
“Anh Thân, có chuyện, em không rõ!”
“ Chuyện gì?”
“Anh và vợ trước, sao lại dẫn đến tình trạng ly hôn...”
Ách, có phải cô lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn hay không.
Câu hỏi bởi vậy đột nhiên dừng lại.
“Hai người không hợp ý nhau...”
Thần Huống không hề trách móc, uống hết một ngụm rượu cuối cùng, lại rót thêm một ly, nghĩ tới miệng mấp máy:
“Lúc trước, anh không nên chấp nhận hôn nhân này. Hôn nhân thất bại, trách nhiệm của anh rất lớn. Bây giờ nghĩ lại, khi đó anh thật sự rất khốn nạn. Sauk hi từ Ba Thành trở về, lòng anh như đã chết, đối với chuyện gì cũng không sao cả. Trong nhà kêu anh xem mắt, anh liền đi xem mắt, trong nhà hỏi anh người con gái đó có được hay không, anh nói được. Trong nhà nói kết hôn đi, anh không phản đối.
“Anh nên phản đối. Anh không nên dính vào. Hại Tô Trinh, cũng hại Tiểu Đốc.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của anh nồng đậm tự trách.
Từng mấy năm tới nay, lần đầu tiên nhắc tới hôn nhân thất bại của mình với người khác, đối tượng lại là vợ sau của mình.
“Sau này, Tô Trinh bị truyền thông lộ ra tin hẹn hò với thiếu gia Chu gia, trên báo, cô chủ động thừa nhận với anh, cô đã yêu người đàn ông kia, chỉ là vẫn không biết cách nào nói ly hôn với anh, cũng là không có cơ hội. Khi đó, một năm anh về nhà chỉ có vài lần.
“Anh đã thành toàn cho cô ấy. Bằng thời gian nhanh nhất hôn ly rồi.
“Chỉ là Chu Văn kia cũng không tốt, cũng không có đối xử tử tế Tô Trinh. Căn bản là không có quyết định cưới cô ấy, sau đó cùng một tiểu thư danh gia kết hôn. Sauk hi kết hôn lại tiếp tục ăn chơi đàng điếm.
“Nhân phẩm người đàn ông đó thật tồi.
“Mấy năm nay Tô Trinh cũng không tốt, đây là sự thật. Đúng là Tiểu Đốc muốn để cho anh và mẹ nó hợp lại, đó là chuyện không có khả năng...”
Tô Trinh đến nay vẫn độc thân, Đông Lôi biết. Chỉ có thể nói vận khí cô ấy quá kém rồi.
Người ta thường nói, bị cắn một lần thì thông minh hơn, cô ah, cũng như vậy đó thôi...
“ Chu Văn kia quả thật rất tồi. Anh Thần, có muốn giáo huấn tên khốn đó một trận hay không...”
Đông Lôi có chút đồng tình với Tô Trinh.
Có lẽ cô ấy giống cô, hôn nhân dầu tiên đều đã thất bại đi!
“Sớm hay muộn, anh ta sẽ lật thuyền trong mương!”
Hai người nói như vậy, nửa bình rượu cũng chạy hết vào bụng rồii, thần kinh căng thẳng của Đông Lôi giống như bị cái gì đó vuốt thuận, trên mặt đỏ ửng càng lúc càng lớn, bị ngọn đèn chiếu vào, có vẻ đặc biệt mê người.
Thần Huống không tự giác nhìn lâu hơn, đột nhiên nghĩ tới một người từ:
Sắc đẹp thay cơm.
Cô vợ nhỏ dáng vẻ nhỏ,
Thật sự là quá chọc người thương yêu rồi.
Anh chuyển tầm mắt, lấy cái ly trong tay cô cất đi.
“Lôi Lôi, em uống rượu có được hay không?”
Anh đột nhiên hỏi.
“Không nhiều cũng không ít đi! Bình thường em cũng hay trộm rượu của anh hai để uống. Tỉ lệ uống say hình như không có. A..., cũng không phải, có một lần nửa đêm muốn uống rượu đến say bí tị...”
Nhắc tới việc này, anh hỏi một câu:
“Lần đó, vì cái gì một mình uống rượu giải sầu?”
Cô nháy một cái mắt:
“Em có thể không nói sao? Những chuyện này, bây giờ nghĩ lại, có chút buồn cười. Quá khứ rồi...”
Kỳ thật anh biết, cho nên, rất hào phóng không có hỏi tiếp, nói:
“Tùy em thôi!”
“Cảm ơn!”
Cô không muốn cho anh biết lần đó uống rượu là vì vị hôn phu lúc trước muốn kết hôn mà buồn khổ mới uống rượu.
Nếu anh chỉ là anh Thần bình thường, cô sẽ nói với anh cũng không thấy ngại, nhưng hiện tại thân phận của anh là chồng.
“Ngủ đi! Thời gian không còn sớm rồi!”
Anh cầm tài liệu ngồi đến trên giường, giơ giơ tài liệu trong tay:
“Anh phải làm việc một chút...”
Nói xong, anh lại nhìn ngọn đèn trong phòng, anh cũng đã quen như vậy, vì thế còn nói:
“Nếu mở đèn, mà em ngủ không được, anh liền đi thư phòng. Bất quá, anh thích dựa vào giường xem hơn...”
Xem xong đem tài liệu sẽ ném trên tủ giường, rồi có thể ngủ.
“Không ảnh hưởng!”
Cô nhẹ nhàng đáp ứng, một chân nhảy qua, chậm rãi ngồi xuống mông lại tiếp xúc với giường liền có xúc cảm cứng rắn, hình như là tấm phản, giống như tảng đá, không khỏi khẽ gọi một câu:
“Cứng quá!”
“Là cứng rắn. Từ nhỏ ngủ giường cứng quen rồi.”
Anh biết trong phòng cô nệm rất mềm, ngồi lên còn có thể lún xuống.
“Giường cưới, không cứng rắn, hôm nay, em chỉ có thể chấp nhận một chút!”
“Uh`m!”
Chăn đầy đủ lớn, cô vén lên một góc, che trên thân.
Anh tất hết đèn trong phòng, chỉ để lại một cái bên cạnh anh.
Tầm mắt trở nên tối, buồn ngủ tự nhiên đánh úp lại.
Đông Lôi đưa lưng về phía anh, ôm thân thể, từ từ nhắm hai mắt, từ hơi thở có thể ngửi được hương vị xa lạ, mặc kệ là giường hay hơi thở bên cạnh, cũng không quen thuộc với mình. Bên tai, thường thường có tiếng lật sách, còn có tiếng viết chữ, anh đang viết gì đó.
Chẳng qua, tinh thần không có khẩn trương, có lẽ dp rượu.
Trong đầu hiện lên hoàn cảnh trước đây cô gặp được người đàn ông này, lại nghĩ đến anh từng yêu một cô gái, từng vì cô gái kia mà cùng người nhà đoạn tuyệt. Sau này, cô gái ấy phản bội anh thiếu chút nữa phạm vào tội cố ý giết người...
Cô từng nghe mẹ nói Thần Huống là một người nghiêm túc cẩn thận, chuyện lần đó vì cô gái đó náo động lớn như vậy, là chuyện tất cả mọi người không nghĩ tới.
Chuyện đó là môt đả kích rất lớn với Thần Huống. Hôn nhân đầu tiên của anh thất bại có thể nguyên nhân là do anh không còn hứng thú với tình yêu.
Thần Huống đúng là từ sau chuyện lần đó càng trầm mặc ít nói.
Bất quá, trải qua hôm nay, cô phát hiện kỳ thật anh rất hay nói.
Này nói lên anh cũng mong có được một hôn nhân tốt đẹp đi!.
Nhưng giữa bọn họ không có tình yêu, đó là sự thật, không có yêu làm căn cơ cho hôn nhân, nói thật, cô không cách nào xác định, tương lai, bọn họ có thể đi tới cuối đời hay không.
Cô miên man suy nghĩ một trận, vô tình liền đã ngủ.