Đang ở một hoàn cảnh lạ lẫm, Đông Lôi ngoại trừ có chút câu nệ, mặt khác ngược lại là không có gì không thích ứng, giống như Thần Huống nói, người nhà họ Thần rất dễ thân cận.
Buổi sáng đi Tiền viện nói chuyện với bà nội trong chốc lát, Phương Phỉ đã về, còn chồng cô ta thì đi làm. Hình như nhà họ ở chỗ này có công ty. Bọn họ lần này tới đây chủ yếu chính là đến nói chuyện làm ăn.
Phương Phỉ cùng Văn Hạo rất ân ái, chỉ là vẫn không có con. Lúc trước có thai ngoài tử cung, bác sĩ dặn dò mấy năm này không thể lại mang thai.
Giữa trưa, Đông Lôi và người trong nhà Thần gia ăn một bữa cơm, nói chuyện vô luận là ông nội bà nội, hay ba chồng, mẹ chồng, đều rất nhiệt tình
Buổi chiều, Đông Lôi trở về phòng ngủ trưa, mới ngủ được một chút liền bị đánh thức, sau đó bị đưa đi sân bay.
Là Lô Hà tới đón cô, nói phó Thủ tướng đã lên máy bay riêng, muốn bay về Quỳnh Thành lấy văn bản tài liệu đi nơi khác họp, nên bọn họ phải lập tức đuổi theo.
Máy bay đúng giờ cất cánh.
Một giờ hành trình, Thần Huống cũng không có lộ diện, anh đang trong phòng họp cùng mấy người thuộc hạ.
Đợi đến lúc xuống máy bay, mới nhìn thấy anh từ phòng họp đi ra, trong miệng còn bàn giao gì đó. Bên cạnh anh là mấy người đàn ông mặc tây trang, tất cả đều là nhân vật cao tầng của Đông Ngải Quốc.
Nhiều người, cô đều nhận ra, lúc trước là thuộc hạ trung thành đáng tin của anh hai, bây giờ cùng phe với Thần Huống, nhìn thấy cô, từng người gật đầu thăm hỏi, không hề gọi cô Đông Thất tiểu thư, mà xưng là Thần phu nhân.
Cô bình tĩnh chào hỏi bọn họ, trong lòng buồn vô cớ, Thần phu nhân cái thân phận này, đã định rồi.
Thần Huống đỡ cô đi xuống máy bay, nói:
“Anh có việc rất vội, không đưa em về. Cầm văn bản tài liệu bay đến thành phố Bình Kinh. Anh kêu Tiểu Lỗ đưa em về. Mấy ngày nay sẽ rất vội, chờ anh điều tra xong chúng ta lại đi chụp ảnh cưới.”
“Vâng!”
Cô vuốt loạn tóc bị gió thổi bay, gật đầu.
“Anh đi đây, có việc điện thoại cho anh!”
Dưới trời chiều ánh đỏ, anh nhìn cô thật sâu, quay đầu lại lần nữa lên máy bay
Một khắc này, cô đứng ở bãi sân máy bay nhìn máy bay một bước lên trời, cũng không biết chồng đi lần này không chỉ có vì việc công, mà còn có hẹn với chồng trước của cô.
Cố Duy bây giờ đang ở thành phố Bình Kinh, ngày hôm qua,anh ta bị cưỡng ép đuổi xa chỗ ở Thần gia, cũng bị đưa vào sở cảnh sát. Sở cảnh sát lấy tội danh hủy hoạt đồ vật của người khác, tạm giam 16h. Sau đó, Thần Huống hạ lệnh trục xuất anh ta quay về Bình Kinh rồi thả ra, đồng thời tạm giữ tất cả giấy chứng nhận 72 tiếng đồng hồ, tự kiểm điểm.
Sauk hi Cố Duy trở lại Bình Kinh, tìm cách lấy được số điện thoại riêng của Thần Huống, sau khi gọi điện thoại, nói một câu đầu tiên nói:
“Thần Huống, đêm nay chín giờ, khách sạn Bình Kin, anh tới đây. Chúng ta nói một chút chuyện có liên quan tới Ngôi Bang. Có lẽ tôi có thể giúp anh làm chút chuyện mà anh không làm được.”
Bên kia trầm mặc hồi lâu, đáp lại:
“Được!”
Sau khi chấm dứt trò chuyện, Cố Duy trở về nhà, trước đi gặp mẹ Bành Ngọc.
Trong phòng, Bành Ngọc đang nói chuyện với Cố Hoan, thảo luận dùng nguyên liệu vải nào làm quần áo cho đứa nhỏ.
Chị Cố Duy - Cố Hoan còn một tháng nữa sẽ sinh, những thứ cần đều được chuẩn bị tốt, mấy thứ này, cô ta tự mình làm, Bành Ngọc thì bên cạnh hỗ trợnghĩ k ế.
“A Duy, sao ủ rũ như vậy?”
Cố Hoan khép lại quyển thời trang trẻ em, dịu dàng hỏi.
Lúc bình thường, Cố Duy đều mang vẻ mặt tươi cười, nhưng từ lúc anh ly hôn, tươi cười trên mặt càng lúc càng mờ nhạt.
Cố Duy không nói lời nào, đặt mông ngồi vào trên ghế sa lon, nhìn mẹ ngồi trước mặt, sắc mặt nhàn nhạt.
Bành Ngọc cảm thấy con trai khác thường, vừa quay đầu, hỏi:
“Làm sao vậy?”
Cố Duy như trước không nói, cầm lên quyển thời trang trẻ em lật xem.
Quyển sách này, đều là quần áo trẻ con, đến con gái 16 tuổi, đều có.
Anh nhớ kỹ lúc trước cùng Đông Lôi cầm quyển sách này thảo luận qua, nên chuẩn bị những gì cho con gái, ngay cả phòng bố trí như thế nào cũng xem qua.
Khi đó, bọn họ thỉnh thoảng sẽ ở ngồi ở trong phòng con một chút, cùng đoán đứa nhỏ sẽ giống ai.
Khi đó, bọn họ lẳng lặng đang chờ bảo bảo sinh ra.
Khi đó, bọn họ rất chú ý dưỡng thai, Đông Lôi thường thường nghe một ít nhạc cổ điển, nói dưỡng cho con gái có khí chất ưu nhã từ nhỏ. Còn anh, thường đọc tin tức tài chính cho con nghe, cảm thấy trí tuệ quan trọng hơn.
Khi đó, bọn họ vô cùng ân ái. Anh thích chăm sóc bà xã đang có bụng tròn trịa, cùng nói chuyện với tiểu bảo bảo.
... Đứa con của anh khi bọn họ dốc lòng chăm sóc, một ngày một ngày khỏe mạnh phát triển.
Anh vì đứa bé kia, thậm chí còn được nhẫn nại khát vọng của bản thân đối với bà xã.
Anh yêu kết tinh tình yêu của họ như vậy, kết quả, nó lại biến thành một đoàn huyết nhục...
Đến nay anh còn nhớ rõ, ngày ấy, anh từ phòng giải phẫu của Tiểu Bồng chạy đến phòng bệnh bà xã, khi anh nhìn thấy một cục kia, chân như nhũn ra, trái tim như bị đâm đến đau nhức, như bị xé rách.
Khi đó, anh hối hận: Sao không qua đó xem cô, trong đầu chỉ nghĩ Tiểu Bồng bị thương?
Anh nghĩ, thật sự là bởi vì Tiểu Bồng bị thương lợi hại, mà Lôi Lôi chỉ là lui về sau, đỡ lan can cứng rắn ngồi xuống, chỉ là nhất thời không có nắm vững, té xuống, đầu không cẩn thận dập đầu một cái, còn bụng có lẽ không có việc gì mới đúng...
Khi đó, cô hô đau bụng, anh cho rằng đây chẳng qua là một loại thủ đoạn phụ nữ tranh giành tình cảm.
Ai có thể nghĩ đến, hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, đứa nhỏ rõ ràng không còn.
Khi đó, anh căn bản cũng không muốn ly hôn.
Lúc kết hôn, cõi lòng anh đầy thành ý, anh không có nghĩ tới một ngày kia, phải từ bỏ bà xã đáng yêu này, lại đi tìm ó niềm vui mới.
Lúc làm lễ, trong lòng của anh tràn thành kính, đều muốn cả đời dắt tay của cô, cùng một chỗ đến đầu bạc.
Đáng tiếc a, anh không thể không ký.
“Nếu như cậu không ký, Tiểu Bồng nhà tôi sẽ lấy tội danh cố ý đả thương người khởi tố Đông Lôi.”
Đây là cha ruột Tiểu Bồng để cho người ta truyền đến một câu.
Ga ra giám sát và điều khiển vừa vặn chụp đuợc Đông Lôi không chút do dự đâm vào người Tiểu Bồng, giám sát và điều khiển tư liệu trở thành chứng cứ khống chế anh, có thể làm Đông Lôi bị trách nhiệm hình sự, hơn nữa sẽ phải bị ngồi tù.
Bây giờ Tiểu Bồng khác ngày trước, bởi vì thân phận của cô, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tiểu Bồng kỳ thật cũng không họ Phạm, mà họ Cung.
Bình Kinh Cung gia, danh vọng gần với Cố Gia, Tiểu Bồng là Cung gia Tam gia lúc tuổi còn trẻ lưu lại ở bên ngoài.
Tiểu Bồng là năm 2012 tháng tám mới được Cung gia nhận về.
Lúc trước, cô vẫn bị Cố Tĩnh giam lỏng, khi đó, cô có con với Cố Duy.
Cố Duy tìm cách cứu cô ra, trogn quá trình chạy trốn bị ngã dãn tới sinh non.
Sau khi cứu ra, Tiểu Bồng rất thương tâm nói cho anh nghe sự thật.
Khi đó, cô biết rõ anh đã kết hôn, hơn nữa tự nhận là anh vì cô mà bị bức bách kết hôn.
Cô rõ ràng Cố Duy lấy Đông Lôi có thể lấy được chỗ tốt, cũng cho rằng Cố Duy đi tới bước này, chỉ là diễn trò.
Cô ta hông ngại, đối với Cố Duy nói:
“Em chờ anh ly hôn rồi lấy em!”
Tháng tám, Cố Duy cùng Cung gia Tam gia xã giao, cùng Tiểu Bồng không hẹn mà gặp.
Ngày đó, Cung Nhân nhận ra đôi bông tai Tiểu Bồng đang đeo đó là vật định tình khi còn trẻ ông đã đưa cho một nữ sinh. Một tiết mục nhận thân cứ như vậy mà diễn ra trước mặt Cố Duy..
Cung gia Tam gia trước kia tang vợ, sau đó cả đời chưa lập gia đình, dưới gối chỉ có một con nuôi, Tiểu Bồng nhận thân, một người thường trở thành người thừa kế duy nhất Cung gia, Ma Tước bay lên đầu cành thành Phượng Hoàng, đúng là khắc họa nhân sinh của Tiểu Bồng.
Cung Nhân Cung Tam gia đối với con gái vẫn tồn tại áy náy, biết được con gái cùng Cố Duy là người yêu mà bị chia cách, Cố Duy bởi vì con gái bị Cố Tĩnh cưỡng ép, mà không thể không lấy Đông Lôi, đau lòng cực kỳ.
Ông muốn cho con gái ông một thân phận mới được.
Nhưng hết lần này tới lần khác Cố Duy lấy cũng không phải là tiểu thư nhà bình thường, lại đang mang thai, muốn kêu người ta lập tức ly hôn lấy con gái của ông, tự nhiên là không thể nào.
Mười hai tháng, Đông Lôi lái xe đâm vào Tiểu Bồng, làm cho chân trái Tiểu Bồng vỡ nát gãy xương, một người lành lặn lại làm bạn với xe lăn cả đời, thành người tàn phế.
Cung Tam gia sau khi biết đột nhiên giận dữ, mượn cơ hội này, cưỡng ép ép buộc anh ly hôn.
Đây là nhân tố bên ngoài.
Còn nguyên nhân bên trong, là bà ngoại bức bách.
Cung gia cùng Cố Gia có lợi ích quan hệ rắc rối và phức tạp.
Tổ mẫu có ý là: Nếu như Đông Lôi muốn ly hôn, vậy ly hôn. Nếu không ly hôn, Đông Lôi sẽ bị khởi tố, Cung gia cũng sẽ sinh không trung thành. Ly hôn rồi, bảo toàn Đông Lôi, còn Cung gia, lại có thể kết mối quan hệ thông gia. Đây là phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường.
Bởi vì, Cố Gia có một chút nhược điểm rơi vào trên tay Cung Nhân, vỡ lở ra mà nói, rất khó nghe. Lôi kéo là biện pháp duy nhất. Trừ phi là anh cũng có thể bắt được điểm yếu của Cung Tam. Nếu không, quá dễ dàng bị ông khống chế.
Thì cứ như vậy, anh bị ép ký chữ.
Nhưng anh cũng không có nghĩ buông tha Đông Lôi, cho tới nay, anh chỉ là đang chờ cơ hội.
Đối với Tiểu Bồng, anh có áy náy, nhưng mà lại áy náy ra sao, cũng không có biện pháp lấy hôn nhân đi bồi thường cô ta.
Hiện tại, anh muốn cả đời này chỉ có Đông Lôi.
“A Duy, Tiểu Bồng đã có sao?”
Bành Ngọc đột nhiên hỏi một câu.
“Hả? Có cái gì?”
Cố Duy trợn mắt hỏi lại.
“Đứa nhỏ!”
Cố Duy khẽ giật mình:
“Không có khả năng!”
“Sao không có khả năng?”
Cố Hoan nhẹ nhàng hỏi: “Hai người tránh thai sao?”
Cố Duy không đáp, trên thực tế là, từ khi cưới Đông Lôi, anh không có tìm người phụ nữ bên ngoài giải quyết sinh lý.
Có bà xã, anh tìm mấy phụ nữ không sạch sẽ đó làm gì.
Vẫn còn nhớ kỹ, mới kết hôn bởi vì quá mức ân ái, anh thiếu chút nữa hại cô sinh non. Sau đó bảo vệ tốt cái thai. Lại sau đó, anh không thể không cấm dục.
Mặc dù cấm dục, anh vẫn không có ra ngoài ăn bậy ăn bạ, trong nhà có bàn tay nhỏ bé của bà xã an ủi anh, giống như có thể làm cho anh thỏa mãn.
Sau đó thân cận Tiểu Bồng, chủ yếu là bởi vì thân thể của cô vì đẻ non mà bị tổn thương nặng, tâm anh có áy náy, cứu ra mấy tháng đó, đều ở bệnh viện với cô ta, nhưng chưa từng qua đêm bên cô ta.
Mấy tháng này ly hôn, hắn và Tiểu Bồng mặc dù thường lén lút ở chung, nhưng không có lên giường.
Bởi vì anh cứng rắn không đứng dậy.
Trước kia gặp mặt đối với thân thể phụ nữ, anh có thể phấn khởi, hiện tại anh thấy, đã cảm thấy buồn nôn.
Vì thế, anh còn cố ý đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ nói, này thuộc về tâm lý.
Ngày đó ở Quỳnh Thành, ngồi trong xe đối mặt với Đông Lôi, thân thể của anh trong trạng thái phản ứng rất nhạy cảm, một cái hôn đã cứng lên, chỉ là, người con gái kia không hề nhiệt tình như lửa...
Nghĩ đến thái độ của Đông Lôi với mình, Cố Duy thở ra một hơi, rất đau đầu.
Giờ phút này, đối diện, Bành Ngọc kéo miếng vải tơ tầm, hai tay ở trên mặt không ngừng lượn vòng, nói:
“Hôm nay mẹ Tiểu Bồng đã tới, ý tứ nói ra chuyện kết hôn. Mẹ cho rằng Tiểu Bồng mang bầu, mới hỏi con... Con trai, con tính lúc nào cùng Tiểu Bồng kết hôn... Cho mẹ thời gian chính xác, mẹ cũng chuẩn bị tốt cho con... Hôn lễ này, không có khả năng hơn hồi trước...”
Đùng!
Cố Duy ném quyển sách đi, làm cho động tĩnh rất lớn.
“Làm gì vậy? Con tức giận cái gì? Con có phải bị người bên Đông gia tái hôn kích thích hay không?”
Bành Ngọc chưa từng thấy con trai khác thường như vậy.
Cố Hoan cũng nhìn thấy:
“Em thích Đông Lôi không muốn lấy Tiểu Bồng có phải hay không!”
Đây không phải hỏi lại, mà là sự thật tính trần thuật.
Bành Ngọc nghe, nhíu mày một cái, lẳng lặng nhìn xem, thở dài một hơi, tỉnh táo nhắc nhở:
“Tiểu Bồng bởi vì Đông Lôi cả đời này khó đứng lên... Con trai, con phải hiểu, nha đầu kia nếu như không phải là con gái Cung gia, có lẽ con còn có thể tùy hứng một hồi, nhưng hết lần này tới lần khác nó là con gái bảo bối của Cung gia, con muốn bỏ Tiểu Bồng, không thể nào...”
“Làm sao không được? Cô ta không còn một chân, con mất một đứa con gái, chẳng lẽ này còn chưa đủ sao?”
Anh đứng lên, không thể nhịn được nữa kêu một câu.
“Chưa đủ.”
Ngoài cửa, truyền đến một thanh âm già nua, là bà nội đến, trên tay còn chống quải trượng, ánh mắt thay đổi lúc bình thường từ thiện, mà lộ ra uy nghiêm lạnh lùng:
“Biết ơn phải báo. Hai đời Cung gia đều có ân với Cố gia chúng ta, lúc này bởi vì Đông Lôi náo thành như vậy, sao con còn nhớ đến con nhỏ ác độc kia? Lão tứ, ngựa tốt không ăn đồ bỏ.”
Cố Duy không nói lời nào, trước kia cảm thấy bà nội ôn từ dễ thân, hiện tại, anh phát hiện người đáng sợ nhất Cố Gia chính là bà.
Bà có thể bất động thanh sắc bóp nát trên tay, một bó tuổi rồi, rõ ràng còn có thể người vì bà làm việc.
“Mẹ, người xem, Đông Thần hai nhà một quan hệ thông gia, Đông gia chỉ sợ là không xập được rồi.”
Bành Ngọc mày nhíu lại.
“Vì vậy, người Cố gia phải đoàn kết một lòng. Không thể nội chiến rồi. Lão tứ, ngày mai con không được đi đâu, ta hẹn người nhà Tiểu Bồng, cùng thương lượng chuyện kết hôn! Sớm chút kết hôn, sớm chút định tính. Tránh khỏi con ăn trong nồi, nhớ tới trong bát... Là đàn ông, chính là làm việc quyết đoán, kiêng kỵ nhất đúng là dây dưa dài dòng như đàn bà!”
Bà nội nói một câu, làm Cố Duy nhíu mày.
Không, anh sẽ không lấy Tiểu Bồng.
Đó là một quyết định sai lầm.
Buổi sáng đi Tiền viện nói chuyện với bà nội trong chốc lát, Phương Phỉ đã về, còn chồng cô ta thì đi làm. Hình như nhà họ ở chỗ này có công ty. Bọn họ lần này tới đây chủ yếu chính là đến nói chuyện làm ăn.
Phương Phỉ cùng Văn Hạo rất ân ái, chỉ là vẫn không có con. Lúc trước có thai ngoài tử cung, bác sĩ dặn dò mấy năm này không thể lại mang thai.
Giữa trưa, Đông Lôi và người trong nhà Thần gia ăn một bữa cơm, nói chuyện vô luận là ông nội bà nội, hay ba chồng, mẹ chồng, đều rất nhiệt tình
Buổi chiều, Đông Lôi trở về phòng ngủ trưa, mới ngủ được một chút liền bị đánh thức, sau đó bị đưa đi sân bay.
Là Lô Hà tới đón cô, nói phó Thủ tướng đã lên máy bay riêng, muốn bay về Quỳnh Thành lấy văn bản tài liệu đi nơi khác họp, nên bọn họ phải lập tức đuổi theo.
Máy bay đúng giờ cất cánh.
Một giờ hành trình, Thần Huống cũng không có lộ diện, anh đang trong phòng họp cùng mấy người thuộc hạ.
Đợi đến lúc xuống máy bay, mới nhìn thấy anh từ phòng họp đi ra, trong miệng còn bàn giao gì đó. Bên cạnh anh là mấy người đàn ông mặc tây trang, tất cả đều là nhân vật cao tầng của Đông Ngải Quốc.
Nhiều người, cô đều nhận ra, lúc trước là thuộc hạ trung thành đáng tin của anh hai, bây giờ cùng phe với Thần Huống, nhìn thấy cô, từng người gật đầu thăm hỏi, không hề gọi cô Đông Thất tiểu thư, mà xưng là Thần phu nhân.
Cô bình tĩnh chào hỏi bọn họ, trong lòng buồn vô cớ, Thần phu nhân cái thân phận này, đã định rồi.
Thần Huống đỡ cô đi xuống máy bay, nói:
“Anh có việc rất vội, không đưa em về. Cầm văn bản tài liệu bay đến thành phố Bình Kinh. Anh kêu Tiểu Lỗ đưa em về. Mấy ngày nay sẽ rất vội, chờ anh điều tra xong chúng ta lại đi chụp ảnh cưới.”
“Vâng!”
Cô vuốt loạn tóc bị gió thổi bay, gật đầu.
“Anh đi đây, có việc điện thoại cho anh!”
Dưới trời chiều ánh đỏ, anh nhìn cô thật sâu, quay đầu lại lần nữa lên máy bay
Một khắc này, cô đứng ở bãi sân máy bay nhìn máy bay một bước lên trời, cũng không biết chồng đi lần này không chỉ có vì việc công, mà còn có hẹn với chồng trước của cô.
Cố Duy bây giờ đang ở thành phố Bình Kinh, ngày hôm qua,anh ta bị cưỡng ép đuổi xa chỗ ở Thần gia, cũng bị đưa vào sở cảnh sát. Sở cảnh sát lấy tội danh hủy hoạt đồ vật của người khác, tạm giam 16h. Sau đó, Thần Huống hạ lệnh trục xuất anh ta quay về Bình Kinh rồi thả ra, đồng thời tạm giữ tất cả giấy chứng nhận 72 tiếng đồng hồ, tự kiểm điểm.
Sauk hi Cố Duy trở lại Bình Kinh, tìm cách lấy được số điện thoại riêng của Thần Huống, sau khi gọi điện thoại, nói một câu đầu tiên nói:
“Thần Huống, đêm nay chín giờ, khách sạn Bình Kin, anh tới đây. Chúng ta nói một chút chuyện có liên quan tới Ngôi Bang. Có lẽ tôi có thể giúp anh làm chút chuyện mà anh không làm được.”
Bên kia trầm mặc hồi lâu, đáp lại:
“Được!”
Sau khi chấm dứt trò chuyện, Cố Duy trở về nhà, trước đi gặp mẹ Bành Ngọc.
Trong phòng, Bành Ngọc đang nói chuyện với Cố Hoan, thảo luận dùng nguyên liệu vải nào làm quần áo cho đứa nhỏ.
Chị Cố Duy - Cố Hoan còn một tháng nữa sẽ sinh, những thứ cần đều được chuẩn bị tốt, mấy thứ này, cô ta tự mình làm, Bành Ngọc thì bên cạnh hỗ trợnghĩ k ế.
“A Duy, sao ủ rũ như vậy?”
Cố Hoan khép lại quyển thời trang trẻ em, dịu dàng hỏi.
Lúc bình thường, Cố Duy đều mang vẻ mặt tươi cười, nhưng từ lúc anh ly hôn, tươi cười trên mặt càng lúc càng mờ nhạt.
Cố Duy không nói lời nào, đặt mông ngồi vào trên ghế sa lon, nhìn mẹ ngồi trước mặt, sắc mặt nhàn nhạt.
Bành Ngọc cảm thấy con trai khác thường, vừa quay đầu, hỏi:
“Làm sao vậy?”
Cố Duy như trước không nói, cầm lên quyển thời trang trẻ em lật xem.
Quyển sách này, đều là quần áo trẻ con, đến con gái 16 tuổi, đều có.
Anh nhớ kỹ lúc trước cùng Đông Lôi cầm quyển sách này thảo luận qua, nên chuẩn bị những gì cho con gái, ngay cả phòng bố trí như thế nào cũng xem qua.
Khi đó, bọn họ thỉnh thoảng sẽ ở ngồi ở trong phòng con một chút, cùng đoán đứa nhỏ sẽ giống ai.
Khi đó, bọn họ lẳng lặng đang chờ bảo bảo sinh ra.
Khi đó, bọn họ rất chú ý dưỡng thai, Đông Lôi thường thường nghe một ít nhạc cổ điển, nói dưỡng cho con gái có khí chất ưu nhã từ nhỏ. Còn anh, thường đọc tin tức tài chính cho con nghe, cảm thấy trí tuệ quan trọng hơn.
Khi đó, bọn họ vô cùng ân ái. Anh thích chăm sóc bà xã đang có bụng tròn trịa, cùng nói chuyện với tiểu bảo bảo.
... Đứa con của anh khi bọn họ dốc lòng chăm sóc, một ngày một ngày khỏe mạnh phát triển.
Anh vì đứa bé kia, thậm chí còn được nhẫn nại khát vọng của bản thân đối với bà xã.
Anh yêu kết tinh tình yêu của họ như vậy, kết quả, nó lại biến thành một đoàn huyết nhục...
Đến nay anh còn nhớ rõ, ngày ấy, anh từ phòng giải phẫu của Tiểu Bồng chạy đến phòng bệnh bà xã, khi anh nhìn thấy một cục kia, chân như nhũn ra, trái tim như bị đâm đến đau nhức, như bị xé rách.
Khi đó, anh hối hận: Sao không qua đó xem cô, trong đầu chỉ nghĩ Tiểu Bồng bị thương?
Anh nghĩ, thật sự là bởi vì Tiểu Bồng bị thương lợi hại, mà Lôi Lôi chỉ là lui về sau, đỡ lan can cứng rắn ngồi xuống, chỉ là nhất thời không có nắm vững, té xuống, đầu không cẩn thận dập đầu một cái, còn bụng có lẽ không có việc gì mới đúng...
Khi đó, cô hô đau bụng, anh cho rằng đây chẳng qua là một loại thủ đoạn phụ nữ tranh giành tình cảm.
Ai có thể nghĩ đến, hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, đứa nhỏ rõ ràng không còn.
Khi đó, anh căn bản cũng không muốn ly hôn.
Lúc kết hôn, cõi lòng anh đầy thành ý, anh không có nghĩ tới một ngày kia, phải từ bỏ bà xã đáng yêu này, lại đi tìm ó niềm vui mới.
Lúc làm lễ, trong lòng của anh tràn thành kính, đều muốn cả đời dắt tay của cô, cùng một chỗ đến đầu bạc.
Đáng tiếc a, anh không thể không ký.
“Nếu như cậu không ký, Tiểu Bồng nhà tôi sẽ lấy tội danh cố ý đả thương người khởi tố Đông Lôi.”
Đây là cha ruột Tiểu Bồng để cho người ta truyền đến một câu.
Ga ra giám sát và điều khiển vừa vặn chụp đuợc Đông Lôi không chút do dự đâm vào người Tiểu Bồng, giám sát và điều khiển tư liệu trở thành chứng cứ khống chế anh, có thể làm Đông Lôi bị trách nhiệm hình sự, hơn nữa sẽ phải bị ngồi tù.
Bây giờ Tiểu Bồng khác ngày trước, bởi vì thân phận của cô, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tiểu Bồng kỳ thật cũng không họ Phạm, mà họ Cung.
Bình Kinh Cung gia, danh vọng gần với Cố Gia, Tiểu Bồng là Cung gia Tam gia lúc tuổi còn trẻ lưu lại ở bên ngoài.
Tiểu Bồng là năm 2012 tháng tám mới được Cung gia nhận về.
Lúc trước, cô vẫn bị Cố Tĩnh giam lỏng, khi đó, cô có con với Cố Duy.
Cố Duy tìm cách cứu cô ra, trogn quá trình chạy trốn bị ngã dãn tới sinh non.
Sau khi cứu ra, Tiểu Bồng rất thương tâm nói cho anh nghe sự thật.
Khi đó, cô biết rõ anh đã kết hôn, hơn nữa tự nhận là anh vì cô mà bị bức bách kết hôn.
Cô rõ ràng Cố Duy lấy Đông Lôi có thể lấy được chỗ tốt, cũng cho rằng Cố Duy đi tới bước này, chỉ là diễn trò.
Cô ta hông ngại, đối với Cố Duy nói:
“Em chờ anh ly hôn rồi lấy em!”
Tháng tám, Cố Duy cùng Cung gia Tam gia xã giao, cùng Tiểu Bồng không hẹn mà gặp.
Ngày đó, Cung Nhân nhận ra đôi bông tai Tiểu Bồng đang đeo đó là vật định tình khi còn trẻ ông đã đưa cho một nữ sinh. Một tiết mục nhận thân cứ như vậy mà diễn ra trước mặt Cố Duy..
Cung gia Tam gia trước kia tang vợ, sau đó cả đời chưa lập gia đình, dưới gối chỉ có một con nuôi, Tiểu Bồng nhận thân, một người thường trở thành người thừa kế duy nhất Cung gia, Ma Tước bay lên đầu cành thành Phượng Hoàng, đúng là khắc họa nhân sinh của Tiểu Bồng.
Cung Nhân Cung Tam gia đối với con gái vẫn tồn tại áy náy, biết được con gái cùng Cố Duy là người yêu mà bị chia cách, Cố Duy bởi vì con gái bị Cố Tĩnh cưỡng ép, mà không thể không lấy Đông Lôi, đau lòng cực kỳ.
Ông muốn cho con gái ông một thân phận mới được.
Nhưng hết lần này tới lần khác Cố Duy lấy cũng không phải là tiểu thư nhà bình thường, lại đang mang thai, muốn kêu người ta lập tức ly hôn lấy con gái của ông, tự nhiên là không thể nào.
Mười hai tháng, Đông Lôi lái xe đâm vào Tiểu Bồng, làm cho chân trái Tiểu Bồng vỡ nát gãy xương, một người lành lặn lại làm bạn với xe lăn cả đời, thành người tàn phế.
Cung Tam gia sau khi biết đột nhiên giận dữ, mượn cơ hội này, cưỡng ép ép buộc anh ly hôn.
Đây là nhân tố bên ngoài.
Còn nguyên nhân bên trong, là bà ngoại bức bách.
Cung gia cùng Cố Gia có lợi ích quan hệ rắc rối và phức tạp.
Tổ mẫu có ý là: Nếu như Đông Lôi muốn ly hôn, vậy ly hôn. Nếu không ly hôn, Đông Lôi sẽ bị khởi tố, Cung gia cũng sẽ sinh không trung thành. Ly hôn rồi, bảo toàn Đông Lôi, còn Cung gia, lại có thể kết mối quan hệ thông gia. Đây là phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường.
Bởi vì, Cố Gia có một chút nhược điểm rơi vào trên tay Cung Nhân, vỡ lở ra mà nói, rất khó nghe. Lôi kéo là biện pháp duy nhất. Trừ phi là anh cũng có thể bắt được điểm yếu của Cung Tam. Nếu không, quá dễ dàng bị ông khống chế.
Thì cứ như vậy, anh bị ép ký chữ.
Nhưng anh cũng không có nghĩ buông tha Đông Lôi, cho tới nay, anh chỉ là đang chờ cơ hội.
Đối với Tiểu Bồng, anh có áy náy, nhưng mà lại áy náy ra sao, cũng không có biện pháp lấy hôn nhân đi bồi thường cô ta.
Hiện tại, anh muốn cả đời này chỉ có Đông Lôi.
“A Duy, Tiểu Bồng đã có sao?”
Bành Ngọc đột nhiên hỏi một câu.
“Hả? Có cái gì?”
Cố Duy trợn mắt hỏi lại.
“Đứa nhỏ!”
Cố Duy khẽ giật mình:
“Không có khả năng!”
“Sao không có khả năng?”
Cố Hoan nhẹ nhàng hỏi: “Hai người tránh thai sao?”
Cố Duy không đáp, trên thực tế là, từ khi cưới Đông Lôi, anh không có tìm người phụ nữ bên ngoài giải quyết sinh lý.
Có bà xã, anh tìm mấy phụ nữ không sạch sẽ đó làm gì.
Vẫn còn nhớ kỹ, mới kết hôn bởi vì quá mức ân ái, anh thiếu chút nữa hại cô sinh non. Sau đó bảo vệ tốt cái thai. Lại sau đó, anh không thể không cấm dục.
Mặc dù cấm dục, anh vẫn không có ra ngoài ăn bậy ăn bạ, trong nhà có bàn tay nhỏ bé của bà xã an ủi anh, giống như có thể làm cho anh thỏa mãn.
Sau đó thân cận Tiểu Bồng, chủ yếu là bởi vì thân thể của cô vì đẻ non mà bị tổn thương nặng, tâm anh có áy náy, cứu ra mấy tháng đó, đều ở bệnh viện với cô ta, nhưng chưa từng qua đêm bên cô ta.
Mấy tháng này ly hôn, hắn và Tiểu Bồng mặc dù thường lén lút ở chung, nhưng không có lên giường.
Bởi vì anh cứng rắn không đứng dậy.
Trước kia gặp mặt đối với thân thể phụ nữ, anh có thể phấn khởi, hiện tại anh thấy, đã cảm thấy buồn nôn.
Vì thế, anh còn cố ý đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ nói, này thuộc về tâm lý.
Ngày đó ở Quỳnh Thành, ngồi trong xe đối mặt với Đông Lôi, thân thể của anh trong trạng thái phản ứng rất nhạy cảm, một cái hôn đã cứng lên, chỉ là, người con gái kia không hề nhiệt tình như lửa...
Nghĩ đến thái độ của Đông Lôi với mình, Cố Duy thở ra một hơi, rất đau đầu.
Giờ phút này, đối diện, Bành Ngọc kéo miếng vải tơ tầm, hai tay ở trên mặt không ngừng lượn vòng, nói:
“Hôm nay mẹ Tiểu Bồng đã tới, ý tứ nói ra chuyện kết hôn. Mẹ cho rằng Tiểu Bồng mang bầu, mới hỏi con... Con trai, con tính lúc nào cùng Tiểu Bồng kết hôn... Cho mẹ thời gian chính xác, mẹ cũng chuẩn bị tốt cho con... Hôn lễ này, không có khả năng hơn hồi trước...”
Đùng!
Cố Duy ném quyển sách đi, làm cho động tĩnh rất lớn.
“Làm gì vậy? Con tức giận cái gì? Con có phải bị người bên Đông gia tái hôn kích thích hay không?”
Bành Ngọc chưa từng thấy con trai khác thường như vậy.
Cố Hoan cũng nhìn thấy:
“Em thích Đông Lôi không muốn lấy Tiểu Bồng có phải hay không!”
Đây không phải hỏi lại, mà là sự thật tính trần thuật.
Bành Ngọc nghe, nhíu mày một cái, lẳng lặng nhìn xem, thở dài một hơi, tỉnh táo nhắc nhở:
“Tiểu Bồng bởi vì Đông Lôi cả đời này khó đứng lên... Con trai, con phải hiểu, nha đầu kia nếu như không phải là con gái Cung gia, có lẽ con còn có thể tùy hứng một hồi, nhưng hết lần này tới lần khác nó là con gái bảo bối của Cung gia, con muốn bỏ Tiểu Bồng, không thể nào...”
“Làm sao không được? Cô ta không còn một chân, con mất một đứa con gái, chẳng lẽ này còn chưa đủ sao?”
Anh đứng lên, không thể nhịn được nữa kêu một câu.
“Chưa đủ.”
Ngoài cửa, truyền đến một thanh âm già nua, là bà nội đến, trên tay còn chống quải trượng, ánh mắt thay đổi lúc bình thường từ thiện, mà lộ ra uy nghiêm lạnh lùng:
“Biết ơn phải báo. Hai đời Cung gia đều có ân với Cố gia chúng ta, lúc này bởi vì Đông Lôi náo thành như vậy, sao con còn nhớ đến con nhỏ ác độc kia? Lão tứ, ngựa tốt không ăn đồ bỏ.”
Cố Duy không nói lời nào, trước kia cảm thấy bà nội ôn từ dễ thân, hiện tại, anh phát hiện người đáng sợ nhất Cố Gia chính là bà.
Bà có thể bất động thanh sắc bóp nát trên tay, một bó tuổi rồi, rõ ràng còn có thể người vì bà làm việc.
“Mẹ, người xem, Đông Thần hai nhà một quan hệ thông gia, Đông gia chỉ sợ là không xập được rồi.”
Bành Ngọc mày nhíu lại.
“Vì vậy, người Cố gia phải đoàn kết một lòng. Không thể nội chiến rồi. Lão tứ, ngày mai con không được đi đâu, ta hẹn người nhà Tiểu Bồng, cùng thương lượng chuyện kết hôn! Sớm chút kết hôn, sớm chút định tính. Tránh khỏi con ăn trong nồi, nhớ tới trong bát... Là đàn ông, chính là làm việc quyết đoán, kiêng kỵ nhất đúng là dây dưa dài dòng như đàn bà!”
Bà nội nói một câu, làm Cố Duy nhíu mày.
Không, anh sẽ không lấy Tiểu Bồng.
Đó là một quyết định sai lầm.