Hà Cúc Hoa có chút lo lắng, thật sự sợ bọn họ không hợp ý nhau, giữa vợ chồng không cách nào câu thông, hôn nhân này đúng thật rất nguy hiểm đấy. Huống chi tuổi hai người kém nhau nhiều như vậy, tất nhiên sẽ có sự khác nhau, không có chủ đề chung, sẽ nhanh chóng để cho hôn nhân đi vào ngõ cụt.
"Không có việc gì!"
Cuối cùng cô không có nói ra việc đang ở cạnh người này mà kêu tên người đàn ông khác.
Chuyện này nếu mẹ biết sẽ càng lo lắng.
Tối hôm đó, cô ngủ lại Đông gia, vì thế cô gọi điện thoại cho Thần Huống, Thần Huống lên tiếng "Đã biết".
Mơ hồ, cô còn nghe được âm than âm ĩ bên kia, còn chưa kịp nói một câu "Nhớ đi ngủ sớm một chút", đã bị vội vàng cúp máy.
Cô thấy tình cảnh này, lòng có buồn vô chút buồn bã.
May mà, buổi tối ngủ chung với mẹ, hai mẹ con líu ríu, có chuyện nói không hết, mới vơi bớt buồn bã trong lòng cô.
Ngày hôm sau, cô lại ở Đông gia thêm một ngày, lúc chạng vạng tối, lái xe aA Dũng trở về biệt thự Ngọc Cảnh.
Đến đó, cô chịu đựng không có gọi điện thoại cho Thần Huống, ngược lại chị Ngôn không nhịn được, nói chuyện điện thoại với anh.
"A Huống nói, bữa tối có thể không về được. Hôm qua buổi tối, cậu ấy đã không về. Đây là sao? Rõ ràng loay hoay bận hết ngày tới đêm."
Đông Lôi không nói lời nào, ăn cơm tối, tắm rửa, đợi đến lúc nửa đêm, không thấy anh trở về, sau đó cô chờ chờ, đến lúc ngủ quên trên ghế sofa. Cuối cùng chị Ngôn gọi cô tỉnh, mới biết trời đã sáng. Còn Thần Huống lại một đêm chưa về.
Cô nhìn điện thoại, cũng không thấy cuộc gọi nhỡ, hay tin nhắn.
Cầm lấy điện thoại, trong lòng cô không phải khẩu vị, tâm tình rất thấp.
Trong phòng đi qua lại một hồi lâu, rốt cuộc cô vẫn gọi điện thoại cho anh.
Trong chốc lát, đã kết nối, giọng nói của anh truyền vào tai:
"Lôi Lôi?"
"Ừm!"
"Có việc?"
"Anh.. Hôm nay vẫn bận việc sao?"
"Ừ!"
"A! Em định nói với anh, hôm nay em đi trường học báo danh..."
"Ừ!"
Anh nhàn nhạt đáp một câu, nghe giọng nói mệt mỏi kia cô cũng không hỏi gì thêm.
Đông Lôi cảm thấy không có lời gì để nói, có chút luống cuống, không nói gì trong chốc lát, mới hỏi lại:
"Buổi tối hôm nay khi nào anh về?"
"Không biết nữa!"
Ba chữ, rất nhạt, làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái.
"A!"
"Mấy ngày nay đều bận rộn! Buổi tối có thể sẽ lưu lại sở tư pháp làm việc."
"Ừm!"
"Nếu không có việc gì, anh cúp máy đây! Anh còn có việc..."
Dáng vẻ không kiên nhẫn, có chút làm cho người ta chán ghét.
Đầu cô nóng lên, gọi anh lại:
"Chờ một chút!"
"Nói!"
"Em muốn ở trong trường, anh thấy có được không?"
Cô bật thốt lên, có chút xúc động.
Bên kia lặng im một lát, trả lời:
"Chính em quyết định! Anh phải đi họp rồi..."
Vội vàng cúp máy!
Trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Đông Lôi ngồi ở trên bậc thang, nhìn xem đóa hoa nộ rộ dưới bậc thang, trong lòng cô không chút tư vị.
Tân hôn!
Đây chính là mùi vị tân hôn.
Có chút thê thảm!
Sao cô có cảm giác bị đày vô lãnh cung vậy!
Ăn sáng xong, cỡi chiếc xe đạp hôm qua lấy từ nhà mẹ về đi ra ngoài, nơi này cách đại học Quỳnh Thành không xa, cô muốn đến trường làm thủ tục nhập học...
Làm vô cùng thuận lợi, chẳng qua lúc cô nói rõ muốn ngủ lại trường, vị lãnh đạo kia dùng ánh mắt khác thường xem xét cô, có lẽ đang kỳ quái:
Phó Thủ tướng mới tân hôn, cô dâu lại vứt bỏ chồng chạy tới trường học ngủ lại, chỉ có thể nói vấn đề sâu sắc đấy...
Đông Lôi làm như không thấy.
Chẳng qua, rốtt cuộc vẫn làm được rồi.
Mặc quần áo sinh viên đơn giản, cô dẫn xe đạp đi trên đường rộng rãi bóng rừng ở trường học, nhìn một đôi tình nhân tay trong tay đi trong sân trường, cười cười nói nói, thân mật như vậy.
Cô hít sâu thở ra một hơi, trong lòng một mảnh trống rỗng.
Không có tình yêu.
Tương lai của cô, chỉ có việc học.
Đúng, cô phải cố gắng trở thành một người phụ nữ có ích, mà không phải trở thành một người phụ nữ của một người nào đó cả đời, trừ lần đó ra, không đáng một đồng.
Cô đi thư viện, mượn đi vài quyển sách y học, sau đó về nhà nghiên cứu.
Tối hôm đó, Thần Huống vẫn chưa có trở về.
Buổi sáng, cô nhìn thấy cảnh này, nhíu mày một cái, không có tâm trạng gì, đem mình nhốt vào thư phòng, vội vàng lấy sách vở của mình ra xem.
Giữa trưa
Lúc cô thay đồ xong định cỡi xe đạp muốn đi ra ngoài, điện thoại vang lên, là Chu Phục Linh điện thoại.
"Cậu ở đâu?"
Chu Phục Linh hỏi.
"Làm gì vậy?"
"Nghe nói cậu về Quỳnh Thành rồi, gặp mặt, tâm sự chứ sao..."
"Được, gặp mặt ở đâu..."
"Khu vực Vượng Giác."
"Một giờ gặp!"
"Chờ một chút, trước khi cậu đến, tốt nhất đừng dẫn theo vệ sĩ..."
Đông Lôi cả kinh: "Sao cậu biết có vệ sĩ theo tớ?"
Chu Phục Linh cười cười: "Nghe theo là tốt rồi!"
Từ khi sinh non, ly hôn, trở về Đông gia, sau lưng Đông Lôi luôn có hơn một người vệ sĩ. Sauk hi gả đi Thần gia, người vệ sĩ này đã rút về, chẳng qua, hiện tại vẫn trở về bảo vệ cô. Cô biết mẹ sợ cô gặp chuyện không may.
Người biết rõ bên cạnh cô có vệ sĩ không nhiều, nói như vậy, bình thường gặp mặt, cũng không cần phải tránh vệ sĩ. Trừ phi cô ta có chuyện khác muốn nói.
Cô nghĩ đến gì đó, trong lòng như đã hiểu rõ.
Sau đó, cô cưỡi xe đạp đi thư việc, ở thư viện đi vòng vo một vòng, sau đó lặng lẽ từ cửa hông đi ra, chui vào một chiếc xe taxi, đã đến gần khu vực Vượng Giác thì xuống xe, đi bộ đi vào công viên ở trong, quả nhiên thấy Chu Phục Linh đang ngồi ở dưới bóng cây chờ.
"Phục Linh!"
Cô vẫy tay gọi.
Chu Phục Linh cũng vẫy tay.
"Cậu làm gì mà thần bí như vậy?"
Đến gần, cô hỏi.
"Có người muốn gặp cậu!"
Chu Phục Linh nhìn chung quanh một chút:
"Vệ sĩ của cậu đâu?"
"Ở gần thư viện đại học Quỳnh Thành! Không có theo tới!"
"Xác định?"
"Đương nhiên, xe đạp của tớ vẫn ở đó!"
"Tốt lắm!"
Cô ta huýt sáo một tiếng, ngay sau đó, một người đàn ông đội nón lưỡi trai từ trong góc đi ra, đứng ở trước mặt cô, tháo kính xuống, cô thấy rõ khuôn mặt của người nọ, quả nhiên là Cố Duy!
Đông Lôi không có ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhíu mày một cái, cả người đề phòng nhìn hắn: Khuôn mặt của hắn gầy đi, có chút gì đó dính lên mặt, hẳn là cố ý dán lên, vừa nhìn, có chút xa lạ.
"Cố Duy... Anh ở đây làm gì?"
"Hư..."
Cố Duy một tay lấy túi xách của cô, bụm miệng của cô, lôi cô vào bụi cây um tùm phía sau, một bên nói:
"Phục Linh giúp tôi nhìn một chút, đừng để cho người khác tới gần nơi này..."
"Ừ!"
Phục Linh gật đầu, thấy Đông Lôi bị người đàn ông kéo vào biến mất ở sau lùm cây.
"Thả tôi ra... Ưm......"
Âm thanh đã bị ngăn chặn.
Đông Lôi tức giận trùng mắt tên dê xồm này, một tay ôm chặt eo cô, hung hăng đè ép cô, không hề báo trước hôn lên môi cô.
Cô giật mình tức giận, cố sức đẩy hắn ra, trong miệng phát A... A... A..., muốn gọi, đầu lưỡi cũng bị hắn quấn quít lấy, cô trốn không thoát, dưới chân mềm nhũn, ngã về phía sau cây, người đàn ông đáng hận này thuận thế áp đảo cô.
Trong lúc giãy giụa, có lá cây, bị bẻ gãy, nhao nhao rơi xuống trên đầu cô, cành lá xanh tươi không ngừng rung động.
Cô đưa ra một tay, đánh lên mặt hắn, bị hắn bắt được. Cô thùa dịp cứu môi mình.
Lúc này, nón của hắn đã xuống trên mặt đất, cô mới nhìn thấy trên trán có máu ứ đọng, mấy cục u rất lớn.
Đông Lôi ngược lại hít một hơi, bởi vì mấy khối máu ứ đọng, cũng bởi vì tên đáng ghét này khinh bạc cô, đè thấp giọng nói tức giận mắng:
"Anh nổi điên gì vậy? Anh còn dám đụng tôi một chút, tôi sẽ kêu..."
"Được, em muốn thì kêu... Chỉ cần em bỏ được muốn đưa anh vào trong tù một lần nữa, chỉ cần em muốn để cho bạn tốt của em bị liên quan..."
Hắn ngồi dưới đất, một thái độ giật dây, cười thấy hàm răng trắng, vẻ mặt không sợ hãi.
Đông Lôi hít sâu, nghiến răng, nhất thời lại không dám lên tiếng.
Cô buộc bản thân tỉnh táo lại. Phải tỉnh táo.
Tháng năm, giữa trưa dần dần nóng lên, cho dù là ngồi ở dưới bóng cây, có thổi tới gió, dù có chút mát mẻ nhưng vẫn làm cô cảm thấy nóng, áo khoác mỏng bên trong đã đổ mồ hôi.
Cô nghĩ, cô không nên đến chỗ hẹn này.
Lúc nhận được điện thoại của Chu Phục Linh, cô đã đoán có thể Phục Linh là được Cố Duy nhờ đến hẹn cô, cô có thể không đến, nhưng, chết tiệt...l òng hiếu kỳ kéo cô tới đây.
Cố Duy nhặt nón lên, một lần nữa đội vào, đè thấp nón xuống, quay đầu nhìn cô mỉm cười, ánh mắt dường như đang nói..., anh biết ngay em không dám kêu.
Đông Lôi tức giận cắn răng, lau môi bị hôn đau, muốn cướp đường mà đi, chợt lại nghĩ tới thân phận đào phạm hiện tại của anh, dưới chân lại giống như mọc rể, rút không lên, trừng hơn nửa ngày, không nhịn được hỏi một câu:
"Rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm sâu, nhếch miệng cười, nói:
"Em vẫn quan tâm anh không phải sao? Lôi Lôi, rốt cuộc em muốn lừa dối mình đến khi nào? Vì muốn tranh hơn thua với anh, gả cho một người đàn ông em không thương, hắn cũng không thương em... Tội gì..."
"Không có việc gì!"
Cuối cùng cô không có nói ra việc đang ở cạnh người này mà kêu tên người đàn ông khác.
Chuyện này nếu mẹ biết sẽ càng lo lắng.
Tối hôm đó, cô ngủ lại Đông gia, vì thế cô gọi điện thoại cho Thần Huống, Thần Huống lên tiếng "Đã biết".
Mơ hồ, cô còn nghe được âm than âm ĩ bên kia, còn chưa kịp nói một câu "Nhớ đi ngủ sớm một chút", đã bị vội vàng cúp máy.
Cô thấy tình cảnh này, lòng có buồn vô chút buồn bã.
May mà, buổi tối ngủ chung với mẹ, hai mẹ con líu ríu, có chuyện nói không hết, mới vơi bớt buồn bã trong lòng cô.
Ngày hôm sau, cô lại ở Đông gia thêm một ngày, lúc chạng vạng tối, lái xe aA Dũng trở về biệt thự Ngọc Cảnh.
Đến đó, cô chịu đựng không có gọi điện thoại cho Thần Huống, ngược lại chị Ngôn không nhịn được, nói chuyện điện thoại với anh.
"A Huống nói, bữa tối có thể không về được. Hôm qua buổi tối, cậu ấy đã không về. Đây là sao? Rõ ràng loay hoay bận hết ngày tới đêm."
Đông Lôi không nói lời nào, ăn cơm tối, tắm rửa, đợi đến lúc nửa đêm, không thấy anh trở về, sau đó cô chờ chờ, đến lúc ngủ quên trên ghế sofa. Cuối cùng chị Ngôn gọi cô tỉnh, mới biết trời đã sáng. Còn Thần Huống lại một đêm chưa về.
Cô nhìn điện thoại, cũng không thấy cuộc gọi nhỡ, hay tin nhắn.
Cầm lấy điện thoại, trong lòng cô không phải khẩu vị, tâm tình rất thấp.
Trong phòng đi qua lại một hồi lâu, rốt cuộc cô vẫn gọi điện thoại cho anh.
Trong chốc lát, đã kết nối, giọng nói của anh truyền vào tai:
"Lôi Lôi?"
"Ừm!"
"Có việc?"
"Anh.. Hôm nay vẫn bận việc sao?"
"Ừ!"
"A! Em định nói với anh, hôm nay em đi trường học báo danh..."
"Ừ!"
Anh nhàn nhạt đáp một câu, nghe giọng nói mệt mỏi kia cô cũng không hỏi gì thêm.
Đông Lôi cảm thấy không có lời gì để nói, có chút luống cuống, không nói gì trong chốc lát, mới hỏi lại:
"Buổi tối hôm nay khi nào anh về?"
"Không biết nữa!"
Ba chữ, rất nhạt, làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái.
"A!"
"Mấy ngày nay đều bận rộn! Buổi tối có thể sẽ lưu lại sở tư pháp làm việc."
"Ừm!"
"Nếu không có việc gì, anh cúp máy đây! Anh còn có việc..."
Dáng vẻ không kiên nhẫn, có chút làm cho người ta chán ghét.
Đầu cô nóng lên, gọi anh lại:
"Chờ một chút!"
"Nói!"
"Em muốn ở trong trường, anh thấy có được không?"
Cô bật thốt lên, có chút xúc động.
Bên kia lặng im một lát, trả lời:
"Chính em quyết định! Anh phải đi họp rồi..."
Vội vàng cúp máy!
Trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Đông Lôi ngồi ở trên bậc thang, nhìn xem đóa hoa nộ rộ dưới bậc thang, trong lòng cô không chút tư vị.
Tân hôn!
Đây chính là mùi vị tân hôn.
Có chút thê thảm!
Sao cô có cảm giác bị đày vô lãnh cung vậy!
Ăn sáng xong, cỡi chiếc xe đạp hôm qua lấy từ nhà mẹ về đi ra ngoài, nơi này cách đại học Quỳnh Thành không xa, cô muốn đến trường làm thủ tục nhập học...
Làm vô cùng thuận lợi, chẳng qua lúc cô nói rõ muốn ngủ lại trường, vị lãnh đạo kia dùng ánh mắt khác thường xem xét cô, có lẽ đang kỳ quái:
Phó Thủ tướng mới tân hôn, cô dâu lại vứt bỏ chồng chạy tới trường học ngủ lại, chỉ có thể nói vấn đề sâu sắc đấy...
Đông Lôi làm như không thấy.
Chẳng qua, rốtt cuộc vẫn làm được rồi.
Mặc quần áo sinh viên đơn giản, cô dẫn xe đạp đi trên đường rộng rãi bóng rừng ở trường học, nhìn một đôi tình nhân tay trong tay đi trong sân trường, cười cười nói nói, thân mật như vậy.
Cô hít sâu thở ra một hơi, trong lòng một mảnh trống rỗng.
Không có tình yêu.
Tương lai của cô, chỉ có việc học.
Đúng, cô phải cố gắng trở thành một người phụ nữ có ích, mà không phải trở thành một người phụ nữ của một người nào đó cả đời, trừ lần đó ra, không đáng một đồng.
Cô đi thư viện, mượn đi vài quyển sách y học, sau đó về nhà nghiên cứu.
Tối hôm đó, Thần Huống vẫn chưa có trở về.
Buổi sáng, cô nhìn thấy cảnh này, nhíu mày một cái, không có tâm trạng gì, đem mình nhốt vào thư phòng, vội vàng lấy sách vở của mình ra xem.
Giữa trưa
Lúc cô thay đồ xong định cỡi xe đạp muốn đi ra ngoài, điện thoại vang lên, là Chu Phục Linh điện thoại.
"Cậu ở đâu?"
Chu Phục Linh hỏi.
"Làm gì vậy?"
"Nghe nói cậu về Quỳnh Thành rồi, gặp mặt, tâm sự chứ sao..."
"Được, gặp mặt ở đâu..."
"Khu vực Vượng Giác."
"Một giờ gặp!"
"Chờ một chút, trước khi cậu đến, tốt nhất đừng dẫn theo vệ sĩ..."
Đông Lôi cả kinh: "Sao cậu biết có vệ sĩ theo tớ?"
Chu Phục Linh cười cười: "Nghe theo là tốt rồi!"
Từ khi sinh non, ly hôn, trở về Đông gia, sau lưng Đông Lôi luôn có hơn một người vệ sĩ. Sauk hi gả đi Thần gia, người vệ sĩ này đã rút về, chẳng qua, hiện tại vẫn trở về bảo vệ cô. Cô biết mẹ sợ cô gặp chuyện không may.
Người biết rõ bên cạnh cô có vệ sĩ không nhiều, nói như vậy, bình thường gặp mặt, cũng không cần phải tránh vệ sĩ. Trừ phi cô ta có chuyện khác muốn nói.
Cô nghĩ đến gì đó, trong lòng như đã hiểu rõ.
Sau đó, cô cưỡi xe đạp đi thư việc, ở thư viện đi vòng vo một vòng, sau đó lặng lẽ từ cửa hông đi ra, chui vào một chiếc xe taxi, đã đến gần khu vực Vượng Giác thì xuống xe, đi bộ đi vào công viên ở trong, quả nhiên thấy Chu Phục Linh đang ngồi ở dưới bóng cây chờ.
"Phục Linh!"
Cô vẫy tay gọi.
Chu Phục Linh cũng vẫy tay.
"Cậu làm gì mà thần bí như vậy?"
Đến gần, cô hỏi.
"Có người muốn gặp cậu!"
Chu Phục Linh nhìn chung quanh một chút:
"Vệ sĩ của cậu đâu?"
"Ở gần thư viện đại học Quỳnh Thành! Không có theo tới!"
"Xác định?"
"Đương nhiên, xe đạp của tớ vẫn ở đó!"
"Tốt lắm!"
Cô ta huýt sáo một tiếng, ngay sau đó, một người đàn ông đội nón lưỡi trai từ trong góc đi ra, đứng ở trước mặt cô, tháo kính xuống, cô thấy rõ khuôn mặt của người nọ, quả nhiên là Cố Duy!
Đông Lôi không có ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhíu mày một cái, cả người đề phòng nhìn hắn: Khuôn mặt của hắn gầy đi, có chút gì đó dính lên mặt, hẳn là cố ý dán lên, vừa nhìn, có chút xa lạ.
"Cố Duy... Anh ở đây làm gì?"
"Hư..."
Cố Duy một tay lấy túi xách của cô, bụm miệng của cô, lôi cô vào bụi cây um tùm phía sau, một bên nói:
"Phục Linh giúp tôi nhìn một chút, đừng để cho người khác tới gần nơi này..."
"Ừ!"
Phục Linh gật đầu, thấy Đông Lôi bị người đàn ông kéo vào biến mất ở sau lùm cây.
"Thả tôi ra... Ưm......"
Âm thanh đã bị ngăn chặn.
Đông Lôi tức giận trùng mắt tên dê xồm này, một tay ôm chặt eo cô, hung hăng đè ép cô, không hề báo trước hôn lên môi cô.
Cô giật mình tức giận, cố sức đẩy hắn ra, trong miệng phát A... A... A..., muốn gọi, đầu lưỡi cũng bị hắn quấn quít lấy, cô trốn không thoát, dưới chân mềm nhũn, ngã về phía sau cây, người đàn ông đáng hận này thuận thế áp đảo cô.
Trong lúc giãy giụa, có lá cây, bị bẻ gãy, nhao nhao rơi xuống trên đầu cô, cành lá xanh tươi không ngừng rung động.
Cô đưa ra một tay, đánh lên mặt hắn, bị hắn bắt được. Cô thùa dịp cứu môi mình.
Lúc này, nón của hắn đã xuống trên mặt đất, cô mới nhìn thấy trên trán có máu ứ đọng, mấy cục u rất lớn.
Đông Lôi ngược lại hít một hơi, bởi vì mấy khối máu ứ đọng, cũng bởi vì tên đáng ghét này khinh bạc cô, đè thấp giọng nói tức giận mắng:
"Anh nổi điên gì vậy? Anh còn dám đụng tôi một chút, tôi sẽ kêu..."
"Được, em muốn thì kêu... Chỉ cần em bỏ được muốn đưa anh vào trong tù một lần nữa, chỉ cần em muốn để cho bạn tốt của em bị liên quan..."
Hắn ngồi dưới đất, một thái độ giật dây, cười thấy hàm răng trắng, vẻ mặt không sợ hãi.
Đông Lôi hít sâu, nghiến răng, nhất thời lại không dám lên tiếng.
Cô buộc bản thân tỉnh táo lại. Phải tỉnh táo.
Tháng năm, giữa trưa dần dần nóng lên, cho dù là ngồi ở dưới bóng cây, có thổi tới gió, dù có chút mát mẻ nhưng vẫn làm cô cảm thấy nóng, áo khoác mỏng bên trong đã đổ mồ hôi.
Cô nghĩ, cô không nên đến chỗ hẹn này.
Lúc nhận được điện thoại của Chu Phục Linh, cô đã đoán có thể Phục Linh là được Cố Duy nhờ đến hẹn cô, cô có thể không đến, nhưng, chết tiệt...l òng hiếu kỳ kéo cô tới đây.
Cố Duy nhặt nón lên, một lần nữa đội vào, đè thấp nón xuống, quay đầu nhìn cô mỉm cười, ánh mắt dường như đang nói..., anh biết ngay em không dám kêu.
Đông Lôi tức giận cắn răng, lau môi bị hôn đau, muốn cướp đường mà đi, chợt lại nghĩ tới thân phận đào phạm hiện tại của anh, dưới chân lại giống như mọc rể, rút không lên, trừng hơn nửa ngày, không nhịn được hỏi một câu:
"Rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm sâu, nhếch miệng cười, nói:
"Em vẫn quan tâm anh không phải sao? Lôi Lôi, rốt cuộc em muốn lừa dối mình đến khi nào? Vì muốn tranh hơn thua với anh, gả cho một người đàn ông em không thương, hắn cũng không thương em... Tội gì..."