Buổi trưa, cô và Tổ Anh Nam cùng nhau đi ăn cơm, đi đường vòng, tìm một chỗ yêm tĩnh, ngồi xuống ghế đá, Tổ Anh Nam thấy bộ dạng cúi đầu ủ rũ của cô, cũng đã biế chuyện gì xảy ra, lại giả vờ làm không biết, hỏi:
"Cậu và Trương Hộc làm sao vậy? Chia tay hả?"
"Chia tay cái gì?"
Đông Lôi cảm thấy lời này thật không hiểu nổi rồi.
"Tôi và cậu ấy không phải là người yêu.."
"Nhưng vấn đề là chuyện cậu ấy đang đuổi theo cậu rất rõ ràng!Nếu không bằng người này, sao có thể hiền hòa như vậy? Trương Hộc đó, cậu đi ra ngoài hỏi thăm một chút xem, cho tới nay, cũng chỉ có cậu ấy được người khác hầu hạ, khi nào thì biến thành cậu ấy hầu hạ người? Trương gia bọn họ là thế gia nổi danh về y dược, còn cậu ất là bác sĩ thiên tài của họ, người như vậy, cậu nên nắm thật chắc một chút hắc hắc..."
Xem đi, mọi người thật sự đều hiểu lầm.
"Tôi và cậu ấy không phải là... Chờ một chút, tôi chỉ xem người ta như bạn học được không, tôi đã sớm kết hôn..."
Tổ Anh Nam cố làm ra vẻ kinh ngạc, nhìn từ đầu đến chân:
"Cậu kết hôn? Không thể nào..."
"Tôi thật sự đã kết hôn!"
Bốn phía không có ai khác, Đông Lôi gần như muốn giơ hai tay thề...
"Nhưng cậu không có đeo nhẫn cưới"
"Tôi đã quên đeo!"
Đông Lôi nhìn ngón tay của mình, sáng nay phải đi gấp, lại quên đeo nhẫn.
"Thật không nghĩ tới, cậu còn trẻ như vậy mà đã kết hôn, Tuyết này, cậu có phải rất yêu người đó hay không.."
Tổ Anh Nam cố ý hỏi như vậy.
Đây là một loại thử dò xét.
Đông Lôi cũng không biết, trầm mặc lại.
Yêu hay không yêu Thần Huống, chuyện này cô chưa từng nghĩ tới.
Gả cho người đàn ông này, là do tình thế bất đắc dĩ; bây giờ anh hai đã tỉnh, nguy cơ cũng đã giải trừ, nhưng hôn nhân của bọn họ cũng đã thành sự thật không thể thay đổi, tự nhiên sẽ không thể nào bởi vì hôn nhân trước có vết sẹo, mà không cần tính toán chuyện sau này. Hai nhà đều là gia tộc danh môn, cũng không thể lấy hôn nhân làm trò đùa.
Cô nghĩ, quan hệ của cô và Thần Huống, sẽ vẫn tiếp tục giữ vững, nhưng cuộc hôn nhân này, lại không có một chút liên quan tới tình yêu.
Hôn nhân không có tình yêu, vận mệnh nó sẽ như thế nào không ai biết được, chuyện cô có thể làm là cố gắng bảo vệ nó thật tốt.
"Nghĩ gì mà lâu như vậy? Chẳng lẽ hôn nhân không tình yêy?"
Tổ Anh Nam cố ý lộ ra vẻ kinh dị.
Đáy mắt Đông Lôi hiện ra tia sáng kỳ quái, ánh mắt dính trên tay ly hồng trà, nói:
"Cũng không tính là không yêu. Quan hệ của chúng tôi, rất đặc biệt, cậu không hiểu..."
"Không phải là lợi ích hôn nhân trong truyền thuyết đi! Sáng sớm hôm nay, tôi nhìn tháy cậu bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, vậy hẳn là chồng cậu đưa đi học hả..."
Tổ Anh Nam tiếp tục dùng giọng nói dò đoán hỏi.
Đông Lôi sờ sờ đầu tóc, không có phủ nhận, mà gật đầu:
"Ừn!"
"Kia... Cậu có yêu người con trai nào không?"
Tổ Anh Nam lại hỏi tới một câu.
Đông Lôi và Tổ Anh Nam biết nhau thời gian cũng không lâu, nhưng coi cảm thấy cô và Tổ Anh Nam rất hợp ý, cô bé này trầm ổn, tình tình khi chung đụng với người khác tuy có chút lãnh, nhưng khi đối mặt với cô lại lộ vẻ thân thiết, cho nên, mấy ngày này, hai người hỗn rất quen. Có điều, lại không có hỏi ngọn ngành chuyện của nhau.
Đây là lần đầu tiên Tổ Anh Nam hỏi những chuyện riêng tư như vậy, Đông Lôi suy nghĩ một chút, nhưng không có bỏ qua đề tài này, vẫn đáp:
"Xem như có đi!"
"Sao lại xem như có đi!"
"Chia tay rồi!"
Đông Lôi quấy ống hút trên tay, nói thật nhỏ.
"Vì sao chia tay?"
Hỏi tới nhiều như vậy Đông Lôi không khỏi quay đầu lại nhìn cô ta một cái, lúc bình thường, Tổ Anh Nam cũng không nhiều lời như vậy, sao hôm nay cô ta lại hỏi nhiều thế?
"Tôi chỉ hiếu kỳ... Xin lỗi, đã quên đây là chuyện thương tâm của cậu..."
Tổ Anh Nam mặt không đỏ hơi thở không gấp giải thích.
Đông Lôi nhẹ nhàng thở dài:
"Cũng không có gì phải xin lỗi, đều đã qua rồi. Tôi không muốn nhắc lại."
Đối với Tổ Anh Nam mà nói, lúc này ẩn núp bên cạnh Đông Lôi chỉ có một mục đích, giúp Cố Duy, sao cô có thể để cô ấy tùy ý qua loa nhắc đến chuyện này.
Đầu óc của cô thật nhanh dạo qua một vòng, ý tứ sâu xa nói một câu:
"Tuyết, hôn nhân không yêu sẽ không lâu dài, nếu như cậu vẫn tình cũ khó quên, tôi khuyên cậu hãy lựa chọn một lần nữa, nhân sinh cả đời, gặp gỡ một người đàn ông thật lòng yêu chính mình, thật sự không dễ, chỉ vì nhất thời hiểu lầm, hay vì sự kích động nhất thời mà bỏ qua, đến khi già rồi, cậu sẽ hối hận."
"Cậu có ý gì?"
Đông Lôi đột nhiên cảm thấy cô ta nói lời này, như ám chỉ chuyện gì đó chẳng lẽ cô ta biết rõ lai lịch của cô, nên cố ý nói như vậy?
"Không có ý gì! Chỉ là thương cảm nói một câu thôi!
Tổ Anh Nam thấy ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác của cô, thật bình tĩnh thở dài nói:
"Có vài người theo đuổi cả đời, nhưng đến chết vẫn không có cách đến gần người mình yêu. Một người đàn ông, nếu như có thể thay đổi hoàn toàn, lãng tử quay đầu, cho dù đã phạm phải sai lầm, cũng nên được tha thứ, nếu như cậu còn yêu người đó."
"Tiểu Tổ, giọng nói của cậu đầy tang thương, nghe không giống như một người hơn hai mươi. Cậu yêu ai hả? Sao người ta lại chướng mắt cậu? Tôi không để ý tới, trong lời của cậu đầy cảm khái...."
Đông Lôi tò mò tâm cũng cồn cào theo. Cũng không có nghĩ kỹ lời nói của cô ấy.
Tổ Anh Nam yên lặng một chút, nghỉ tới việc này qua hai mươi mấy năm nay, quả thật chính là một bộ tình sử dài lê thê, mặc kệ là ai có qua kinh nghiệm như cô, tâm tình tự nhiên sẽ không giống với người thường.
"Chuyện tình cảm, có khi, thật sự dựa vào duyên phận! Không liên quan đến thời gian, không liên quan đến gặp nhau sớm hay muộn. Trong chuyện này quả thật không có ai chống chọi được..."
Cô nhìn về phương xa, ánh mắt sâu kín, giọng nói cũng sâu kín.
"Cậu có từng tranh thủ sao?"
Đông Lôi nhẹ nhàng hỏi.
"Tranh thủ?"
Tổ Anh Nam lẩm bẩm nhớ tới:
"Biết rõ hắn không có cảm giác với cậu, còn dán mặt mũi vào, cậu không biết cách làm này rất ngốc sao?"
"Cậu chưa từng thử qua, sao biết không có cơ hội?"
"Hắn có người yêu."
"Có kết hôn không?"
Tổ Anh Nam liếc xéo một cái, lắc đầu:
"Không có!"
Sớm chia tay rồi.
"Hắn và bạn gái rất yêu nhau sao?"
"Trước kia, tôi cho là bọn họ rất yêu nhau, bây giờ, tôi không xác định. Bọn họ chia tay rồi. Nhưng hắn vẫn muốn cô ấy quay về!"
"Nếu còn chưa kết hôn, nếu bọn họ chia tay rồi, vậy thì nói rõ cậu còn có cơ hội. Nếu cậu buông tha cơ hội này, cậu ngốc!"
Tổ Anh Nam buồn cười, lại không cười, trong lòng đang suy nghĩ: Nếu cậu biết rõ người tôi thích là chồng trước của cậu, không biết trong lòng cậu sẽ có cảm giác thế nào.
Còn chuyện có muốn tranh thủ hay không, cô ta nghĩ, vẫn phải bàn bạc kỹ hơn...
Nếu như người trước mắt xác định sẽ không quay lại, có lẽ cô ta sẽ ra sức đánh cược một lần...
"Chuyện của tôi, cậu cũng đừng quan tâm, cậu nha, vẫn nên quan tâm chính mình đi... Nhìn đi, Trương Hộc đến đây, xem dáng vẻ là tới tìm cậu.."
Trên con đường rộng lớn, Trương Hộc chân thành mà đến.
Đông Lôi quay đầu nhìn, không khỏi đứng lên.
"Có thể nói chuyện với cậu một chút không?"
Cậu nói.
"Được, tôi cũng đang muốn tìm cậu..."
Trương Hộc nhìn Tổ Anh Nam gật gật đầu:
"Vừa đi, vừa nói..."
Đông Lôi và Tổ Anh Nam vẫy tay tạm biệt nhau.
Đường mòn.
Hai người song song đi tới.
"Tôi..."
"Tôi..."
Hai người trăm miệng một lời mở miệng, đứng lại rồi, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
"Cậu nói trước đi..."
Trương Hộc rất lịch sự nói.
"Vẫn là cậu nói trước đi!"
Đông Lôi nói.
Trương Hộc cũng không khách khí, suy nghĩ một chút, nhìn cô thật sâu nói:
"Tôi không quan tâm tới thời sự, nếu như quan tâm, có lẽ tôi sớm nên nhận ra cậu. Đông Lôi, Đông gia Thất tiểu thư, cô vợ mới cưới của phó Thủ tướng Thần."
Đông Lôi rất mất tự nhiên cười cười: "Tôi không phải cố ý muốn lừa gạt cậu. Lấy tên Đông Tuyết này, chủ yếu vì trốn tránh được thanh tĩnh."
"Cũng phải! Tôi có thể hiểu được!"
Cậu gật đầu. Ánh mắt yên tĩnh.
"Tôi cho rằng, cậu sẽ giận tôi.. Cậu không tức giận chứ.. Mấy ngày nay, tôi vẫn lo lắng, vì chuyện giấu giếm này mà mất đi một người bạn tốt..."
"Bạn tốt?"
Anh lặp lại một câu, bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Tôi đã kết hôn. Không thể nào làm bạn gái của cậu, nhưng tôi rất muốn làm bạn với cậu, không biết cậu có nguyện ý làm bạn với tôi không."
Đông Lôi rất chân thành hỏi.
Trương Hộc lại đột nhiên than thở một tiếng: "Sao tôi đột nhiên có một cảm giác hận không gặp nhau trước khi chưa nên vợ nên chồng thế này."
Trong lòng Đông Lôi giật mình, không khỏi khô khốc cười một tiếng:
"Đừng nói giỡn!"
"Nhưng trước đó tôi thật sự đang theo đuổi cậu.."
Anh rất nghiêm túc nói.
Đông Lôi: "..."
Cô không nói lại được.
"Thật vất vả động tâm với một người, không nghĩ tới hoa đã có chủ. Bạn học Đông cậu thật sự làm cho tôi hoảng sợ."
Cậu lại thở dài.
Đông Lôi cũng cười.
"Mấy ngày nay, tôi vẫn nghĩ không thể làm người yêu được. thì làm bạn bè bình thường cũng tốt. Đông Tuyết...."
Cậu đưa tay ra, cười nói:
"Mặc kệ như thế nào, được quen biết cậu, tôi vẫn rất cao hứng..."
Đông Lôi thấy thế, không khỏi nở nụ cười, đưa tay nắm tay cậu.
"Tôi cũng vậy, thật vui khi được quen cậu! Trương Hộc..."
Hai người cười một tiếng, từ đó thành tri kỷ.
Ngày qua ngày trôi qua vẫn yên tĩnh không gợn sóng, một cái nháy mắt, tháng chín mùa thu lặng yên không tiếng động kéo đến.
Với Đông Lôi tháng chín là một tháng rất đặc biệt.
Thời tiết lành lạnh kéo đến, mùi hoa quế tỏa ra...
Mấy năm nay, rất nhiều chuyện bất hạnh, đều xảy ra trong tháng chín...
Tháng 9 năm 2011, chị dâu Ninh Mẫn vượt qua nguy hiểm để trốn thoát, bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động.
Tháng 9 năm 2012, nhà mẹ đẻ chị dâu đã xảy ra cuộc giết chóc đầy máu tanh, anh hai gặp phải cướp máy bay, cháu gái cháu trai phải chết oan chết uổng, căn cơ Đông gia, bị dao động.
Tháng 9 năm 2013, anh hai chính thức trình đơn từ chức cho quốc gia, cũng thúc đẩy hội nghị tuyển cử tân Thủ tướng tuyển.
Cùng một tháng, lão đại Ngôi Bang nổi dậy, liên tục thần long thấy đầu không thấy đuôi rất thần bí, bang chủ Diệp Chính Vũ, bởi vì kẻ khả nghi đang lén lút vận chuyển ma túy về phía Đông Ngải, bị bắt ở biên cảnh Đông Ngải, người Ngôi Bang trong một lần hành động bị bắt toàn bộ, hơn nữa người bị bắt còn có hai nhân vật quan trọng:
Cố Duy và Quan Lâm!
Ngày 15 tháng 9, tin tức này được đưa ra ngoài ánh sáng, Đông Lôi nhìn hai khuôn mặt trong hình kia, ngây người một hồi lâu.
Lúc này danh tiếng của Cố Duy đã lan truyền lớn, theo tin tức báo viết, hắn được người Tứ Hải bang giúp đỡ, người này xảo diệu lợi dụng tâm lý lòng tham không đáy của người Ngôi Bang, lấy thân vượt khó, cuối cùng bước lên cùng một tuyến với lão đại Ngôi Bang, âm mưu kéo dài thời gian, cùng Quan Lâm nội ứng ngoại hợp, một lần hành động bắt gọn người Ngôi Bang.
Tin tức không có viết đặc công Đông Ngải bắt người Ngôi Bang như thế nào, chỉ dùng rất văn rất đơn giản "Cuộc chiến đẫm máu" chỉ viết sơ lược vài chữ về tình hình chiến đấu đầy máu tanh ấy.
Nghe nói, Cố Duy còn lấy ra một loạt chứng cứ để chứng minh, sự kiện vượt ngục không phải do mình gây nên, mà là Ngôi Bang bức bách Tứ Hải bang để có thể đẩy mạnh tiêu thụ ma túy nên cố ý bôi nhọ hắn.
Nói cách khác, hắn dùng hành động của mình, rửa sạch tội danh buôn lậu thuốc phiện của hắn.
Về phần Quan Lâm, Đông Lôi vốn tưởng rằng đời này sẽ không khả năng gặp lại người này, nghe nói rất nhiều năm trước, người phụ nữ này đã ra nước ngoài, không nghĩ tới, nhiều năm sau, cô ta lấy thân phận trùm buôn bán ma túy xuất hiện ở trong tầm mắt cô. Sở dĩ Diệp Chính Vũ bị bắt lại, có quan hệ với người phụ nữ ẩn núo nhiều năm này.
Chỉ là cô rất hiếu kỳ, sao Quan Lâm lại gả cho Diệp Chính Vũ?
Bây giờ, cô ta vì cái gì phản bội chồng của mình?
Không thể nào bởi vì tinh thần trọng nghĩa!
Đông Lôi cảm thấy: Bên trong này chỉ sợ có rất nhiều chuyện không thể cho ai biết.
Một khắc đó, cô còn đang suy nghĩ: Lúc này, nếu Thần Huống nhìn thấy bạn gái mối tình đầu của anh không biết sẽ có cảm giác như thế nào...
"Tổ Anh Nam, Đông Tuyết, hai người còn đứng đó làm gì?"
Một cánh tay quơ quơ ở trước mặt cô, là Trương Hộc đến đây:
"Nhìn gì vậy? Phát ngốc luôn rồi!"
"Tin tức quan trọng!"
Đông Lôi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Tổ Anh Nam cũng là ngơ ngác, sau khi cẩm nhận được ánh mắt của cô mới cười cười, nụ cười kia, nửa âm u nửa tươi sáng, rất phức tạp.
Cô để Trương Hộc nhìn tin tức quan trọng trên laptop:
"Ngôi Bang bị bắt rồi..."
"A!"
Trương Hộc chỉ liếc một cái.
"Cậu không kích động sao?"
Đông Lôi thấy cậu phản ứng bình tĩnh, nói: "Ngôi bang này trong những năm nay không biết hại bao nhiêu người... Lần này, khối u ác tính này rốt cục bị cắt bỏ rồi. Thật tốt."
"Không riêng gì những người này buôn ma túy. Trên đời này có quá nhiều người hám lợi."
"Thật sự không muốn nói chuyện với cậu!"
Đông Lôi khinh khỉnh.
Cậu cười, ngồi xuống:
"Thời gian qua tôi không quan tâm chuyện như vậy, tôi quan tâm chuyện cậu đang bị nhức đầu... Đông Tuyết, tôi hỏi cậu, sau khi được ông nội tôi châm cứu, cậu cảm giác trên đầu có chỗ nào còn đau không?"
Trương Hộc chỉ quan tâm vấn đề y học.
Đông Lôi có đau nửa đầu, nếu trúng mưa dầm, hoặc là ngủ không ngon, sẽ nhức đầu. Ludc nghỉ hè, cô vẫn luôn nhức đầu, hơn nữa ngày nào cũng gặp ác mộng, ngày hôm sau khi tỉnh mộng, lại hoàn toàn không nhớ rõ chính mình mơ tới cái gì, mà mỗi lần như vậy cả người đều dính đầy mồ hôi.
Trong lúc vô tình cô nói chuyện này với Trương Hộc, Trương Hộc dẫn cô đến gặp ông nội cậu ấy để ông ấy chẩn đoán bệnh - - ông nội cậu là chuyên gia trung y đã về hưu, vẫn luôn nghiên cứu trung y Trung, thành tựu của ông trong giới trung y ở Đông Ngải Quốc không ai có thể sánh kịp, quan trọng nhất là thủ pháp châm cứu của ông, bác sỉ trong nước cho đến nay không ai vượt qua ông.
"Hình như cũng không quá đau."
Cô sờ sờ đầu nói.
"Có gặp ác mộng không?"
"Cơn ác mộng vẫ xuất hiện!"
"Vẫn không nhớ nổi mơ tới cái gì?"
"ừm!"
Cô gật đầu.
Trương Hộc như có điều suy nghĩ:
"Trước đó cậu có nói với tôi, năm mười lăm tuổi xảy ra tai nạn giao thông, cho nên mới quên đi một vài chuyện trước kia, làm thế nào cũng không nhớ nổi, có phải hay không..."
"Ừm, Làm sao vậy?"
Đông Lôi tò mò hỏi.
Trương Hộc trầm ngâm một chút nói:
"Đau nửa đầu là di chứng, ảnh chụp trên đầu của cậu tôi phát hiện, đầu cậu có dấu vết bị đánh rất rõ ràng, dấu vết này không giống như tai nạn giao thông gây ra, mà giống như bị vũ khí sắc bén nago đó gây ra. Lúc trước không có tiến hành giải phẫu phần sọ, mà dựa vào dược vật để tiến hành trị liệu. Nếu như khi đó có thể lựa chọn giải phẫu phần sọ, có lẽ cũng sẽ không bị di chứng đau nửa đầu như vậy."
Đông Lôi sững sờ một chút, bật thốt lên:
"Sao có thể không phải là tai nạn giao thông?"
Không biết có phải hoa mắt hay không, một khắc kia, dư quang nơi khóe mắt cô thấy được ánh sáng khác thường, đáy mắt Tổ Anh Nam chợt lóe lên, sau đó nói tiếp:
"Theo lý thuyết, một người không thể nào vô duyên vô cớ quên đi một đoạn ký ức... Có phải cậu đã trải qua chuyện gì rất kích thích hay không, sau đó cậu vì gặp chuyện đó quá sợ hãi loại nên cố ý quên nó, cho nên bây giờ cậu luôn gặp ác mộng, sau đó lại không nhớ nổi đó là gì..."
Đông Lôi không khỏi ngẩn người một chút: là như vậy sao?
Buổi chiều sau khi tan học hơn 4 giờ, lúc lấy xe chuẩn bị đi thư viện, Đông Lôi nhận được một cuộc điện thoại của Thần Huống gọi đến:
"Lôi Lôi, buổi tối, em đi nhà trọ Hoàng gia ngủ một đêm nha, buổi tối anh chắc không về được..."
Giọng nói phá lệ yên tĩnh, có chút không giống với thường ngày.
"Sao vậy? Rốt cuộc ang đang bận chuyện gì đến vậy?"
Cô đứng lại hỏi.
Ngày hôm qua, anh nói buổi tối có chuyện phải làm, không có về nhà, kêu cô đến nhà mẹ đẻ, hôm nay cũng như vậy hơn nữa còn không nói là chuyện gì. Mà cô biết rõ thân phận của anh, cũng không yêu cầu anh phải nói rõ anh đang làm gì.
"Không có việc gì!"
"Giọng của anh nghe giống như rất mệt mỏi.."
"Không sao!"
Anh ở bên kia khẽ thở ra một hơi.
Đông Lôi im lặng suy nghĩ một chút hỏi:
"Bây giờ anh đang ở đâu!"
"Anh còn ở bên ngoài!"
"Bên ngoài? Có ý gì?"
"Đồng Lăng thị!"
Đông Lôi gần như muốn nhảy dựng lên, nhìn quanh nơi này không có ai, lúc này mới vội vàng kêu lên:
"Nơi Ngôi Bang và Tứ Hải Băng gặp mặt, chẳng lẽ là anh tự mình đi dẫn người ra hay sao?"
"Ừm!"
A, trời ơi!
"Có bị thương không. Trên tin tức nói tình cảnh chiến đấu lúc đó rất kịch liệt..."
Tim cô đột nhiên treo lên.
"Như thế nào? Quan tâm anh hả?"
Anh cúi đầu hỏi, giọng nói có chút ấm áp.
"Rốt cuộc có bị thương không?"
"Không có!"
"Không có là khái niệm gì hả? Là bị thương không nặng, hay hoàn toàn không có bị thương không sao cả..."
Anh chần chờ một chút:
"Vết thương nhẹ!"
Cô khẩn trương lên:
"Nói mau, bị thương ở đâu?"
"Trên chân bị chém một nhát, Yên tâm, anh khỏe mạnh lắm, sẽ mau chóng chạy trở về, bây giờ còn có chút việc anh phải xử lý.. Được rồi, anh phải đi làm việc em tự chăm sóc mình thật tốt nha..."
Anh muốn cúp máy, cô gọi lại:
"Chờ một chút!"
"Làm sao vậy?"
"Chụp hình gửi cho em xem một chút! Em muốn nhìn thấy anh bình yên vô sự, nếu không, bây giờ em sẽ tự lên máy bay tư nhân của ông nội em bay đến đó..."
Người đàn ông bên kia, giống như sửng sốt một chút!
"Lập tức chụp! Không được phép làm bừa! Chụp ngay chỗ bị thương, chỗ nào cũng phải chụp gửi cho em... Này, còn ở đó hay không?"
Sao không có âm thanh rồi.
"Không được. Bên cạnh anh đi theo rất nhiều người!"
Giọng nói kia có một chút bất đắc dĩ.
Cô nghĩ tới hình tượng phó Thủ tướng cũng nên chú ý một chút. Nếu ở trước mặt cấp dưới đi tự sướng, đúng là có chút không tốt lắm.
"Vậy chờ anh ở một mình thì chụp gửi cho em..."
"Không chụp!"
"Này!"
"Ngày mai anh sẽ tự đóng gói thật kỹ, trực tiếp đưa đến trước mặt em để cho em kiểm tra được không? Bà quản gia nhỏ!"
Bà quản gia nhỏ?
A, cách nói này, nghe thật sự có chút là lạ...
Cô không khỏi nở nụ cười, cắn cắn môi, vẫn không muốn cúp điện thoại, dừng một chút sau đó nói:
"Còn có..."
Nhưng cô không có nói tiếp
"Cái gì?"
"Không có gì! Em không hỏi gì!"
"Em muốn hỏi Cố Duy phải hay không?"
Aizzz, người đàn ông này, thật sự nhìn thấu suy nghĩ của cô.
"Hắn trúng một phát đạn..."
"Cái gì..."
Cô không khỏi la hoảng lên.
"Không có nguy hiểm đến tính mạng."
Anh bổ sung một câu:
"Viên đạn đã được lấy ra... Em đừng lo lắng!"
Cô không nói tiếp được, bởi vì tâm tình đó quá mức phức tạp.
Sau đó cô cũng không biết khu nào cúp máy.
Đối với Cố Duy, cô đã rất cố gắng không quan tâm, nhưng nghe được tin tức như vậy, tâm của cô vẫn không nhịn được căng thẳng.
"Cậu và Trương Hộc làm sao vậy? Chia tay hả?"
"Chia tay cái gì?"
Đông Lôi cảm thấy lời này thật không hiểu nổi rồi.
"Tôi và cậu ấy không phải là người yêu.."
"Nhưng vấn đề là chuyện cậu ấy đang đuổi theo cậu rất rõ ràng!Nếu không bằng người này, sao có thể hiền hòa như vậy? Trương Hộc đó, cậu đi ra ngoài hỏi thăm một chút xem, cho tới nay, cũng chỉ có cậu ấy được người khác hầu hạ, khi nào thì biến thành cậu ấy hầu hạ người? Trương gia bọn họ là thế gia nổi danh về y dược, còn cậu ất là bác sĩ thiên tài của họ, người như vậy, cậu nên nắm thật chắc một chút hắc hắc..."
Xem đi, mọi người thật sự đều hiểu lầm.
"Tôi và cậu ấy không phải là... Chờ một chút, tôi chỉ xem người ta như bạn học được không, tôi đã sớm kết hôn..."
Tổ Anh Nam cố làm ra vẻ kinh ngạc, nhìn từ đầu đến chân:
"Cậu kết hôn? Không thể nào..."
"Tôi thật sự đã kết hôn!"
Bốn phía không có ai khác, Đông Lôi gần như muốn giơ hai tay thề...
"Nhưng cậu không có đeo nhẫn cưới"
"Tôi đã quên đeo!"
Đông Lôi nhìn ngón tay của mình, sáng nay phải đi gấp, lại quên đeo nhẫn.
"Thật không nghĩ tới, cậu còn trẻ như vậy mà đã kết hôn, Tuyết này, cậu có phải rất yêu người đó hay không.."
Tổ Anh Nam cố ý hỏi như vậy.
Đây là một loại thử dò xét.
Đông Lôi cũng không biết, trầm mặc lại.
Yêu hay không yêu Thần Huống, chuyện này cô chưa từng nghĩ tới.
Gả cho người đàn ông này, là do tình thế bất đắc dĩ; bây giờ anh hai đã tỉnh, nguy cơ cũng đã giải trừ, nhưng hôn nhân của bọn họ cũng đã thành sự thật không thể thay đổi, tự nhiên sẽ không thể nào bởi vì hôn nhân trước có vết sẹo, mà không cần tính toán chuyện sau này. Hai nhà đều là gia tộc danh môn, cũng không thể lấy hôn nhân làm trò đùa.
Cô nghĩ, quan hệ của cô và Thần Huống, sẽ vẫn tiếp tục giữ vững, nhưng cuộc hôn nhân này, lại không có một chút liên quan tới tình yêu.
Hôn nhân không có tình yêu, vận mệnh nó sẽ như thế nào không ai biết được, chuyện cô có thể làm là cố gắng bảo vệ nó thật tốt.
"Nghĩ gì mà lâu như vậy? Chẳng lẽ hôn nhân không tình yêy?"
Tổ Anh Nam cố ý lộ ra vẻ kinh dị.
Đáy mắt Đông Lôi hiện ra tia sáng kỳ quái, ánh mắt dính trên tay ly hồng trà, nói:
"Cũng không tính là không yêu. Quan hệ của chúng tôi, rất đặc biệt, cậu không hiểu..."
"Không phải là lợi ích hôn nhân trong truyền thuyết đi! Sáng sớm hôm nay, tôi nhìn tháy cậu bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, vậy hẳn là chồng cậu đưa đi học hả..."
Tổ Anh Nam tiếp tục dùng giọng nói dò đoán hỏi.
Đông Lôi sờ sờ đầu tóc, không có phủ nhận, mà gật đầu:
"Ừn!"
"Kia... Cậu có yêu người con trai nào không?"
Tổ Anh Nam lại hỏi tới một câu.
Đông Lôi và Tổ Anh Nam biết nhau thời gian cũng không lâu, nhưng coi cảm thấy cô và Tổ Anh Nam rất hợp ý, cô bé này trầm ổn, tình tình khi chung đụng với người khác tuy có chút lãnh, nhưng khi đối mặt với cô lại lộ vẻ thân thiết, cho nên, mấy ngày này, hai người hỗn rất quen. Có điều, lại không có hỏi ngọn ngành chuyện của nhau.
Đây là lần đầu tiên Tổ Anh Nam hỏi những chuyện riêng tư như vậy, Đông Lôi suy nghĩ một chút, nhưng không có bỏ qua đề tài này, vẫn đáp:
"Xem như có đi!"
"Sao lại xem như có đi!"
"Chia tay rồi!"
Đông Lôi quấy ống hút trên tay, nói thật nhỏ.
"Vì sao chia tay?"
Hỏi tới nhiều như vậy Đông Lôi không khỏi quay đầu lại nhìn cô ta một cái, lúc bình thường, Tổ Anh Nam cũng không nhiều lời như vậy, sao hôm nay cô ta lại hỏi nhiều thế?
"Tôi chỉ hiếu kỳ... Xin lỗi, đã quên đây là chuyện thương tâm của cậu..."
Tổ Anh Nam mặt không đỏ hơi thở không gấp giải thích.
Đông Lôi nhẹ nhàng thở dài:
"Cũng không có gì phải xin lỗi, đều đã qua rồi. Tôi không muốn nhắc lại."
Đối với Tổ Anh Nam mà nói, lúc này ẩn núp bên cạnh Đông Lôi chỉ có một mục đích, giúp Cố Duy, sao cô có thể để cô ấy tùy ý qua loa nhắc đến chuyện này.
Đầu óc của cô thật nhanh dạo qua một vòng, ý tứ sâu xa nói một câu:
"Tuyết, hôn nhân không yêu sẽ không lâu dài, nếu như cậu vẫn tình cũ khó quên, tôi khuyên cậu hãy lựa chọn một lần nữa, nhân sinh cả đời, gặp gỡ một người đàn ông thật lòng yêu chính mình, thật sự không dễ, chỉ vì nhất thời hiểu lầm, hay vì sự kích động nhất thời mà bỏ qua, đến khi già rồi, cậu sẽ hối hận."
"Cậu có ý gì?"
Đông Lôi đột nhiên cảm thấy cô ta nói lời này, như ám chỉ chuyện gì đó chẳng lẽ cô ta biết rõ lai lịch của cô, nên cố ý nói như vậy?
"Không có ý gì! Chỉ là thương cảm nói một câu thôi!
Tổ Anh Nam thấy ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác của cô, thật bình tĩnh thở dài nói:
"Có vài người theo đuổi cả đời, nhưng đến chết vẫn không có cách đến gần người mình yêu. Một người đàn ông, nếu như có thể thay đổi hoàn toàn, lãng tử quay đầu, cho dù đã phạm phải sai lầm, cũng nên được tha thứ, nếu như cậu còn yêu người đó."
"Tiểu Tổ, giọng nói của cậu đầy tang thương, nghe không giống như một người hơn hai mươi. Cậu yêu ai hả? Sao người ta lại chướng mắt cậu? Tôi không để ý tới, trong lời của cậu đầy cảm khái...."
Đông Lôi tò mò tâm cũng cồn cào theo. Cũng không có nghĩ kỹ lời nói của cô ấy.
Tổ Anh Nam yên lặng một chút, nghỉ tới việc này qua hai mươi mấy năm nay, quả thật chính là một bộ tình sử dài lê thê, mặc kệ là ai có qua kinh nghiệm như cô, tâm tình tự nhiên sẽ không giống với người thường.
"Chuyện tình cảm, có khi, thật sự dựa vào duyên phận! Không liên quan đến thời gian, không liên quan đến gặp nhau sớm hay muộn. Trong chuyện này quả thật không có ai chống chọi được..."
Cô nhìn về phương xa, ánh mắt sâu kín, giọng nói cũng sâu kín.
"Cậu có từng tranh thủ sao?"
Đông Lôi nhẹ nhàng hỏi.
"Tranh thủ?"
Tổ Anh Nam lẩm bẩm nhớ tới:
"Biết rõ hắn không có cảm giác với cậu, còn dán mặt mũi vào, cậu không biết cách làm này rất ngốc sao?"
"Cậu chưa từng thử qua, sao biết không có cơ hội?"
"Hắn có người yêu."
"Có kết hôn không?"
Tổ Anh Nam liếc xéo một cái, lắc đầu:
"Không có!"
Sớm chia tay rồi.
"Hắn và bạn gái rất yêu nhau sao?"
"Trước kia, tôi cho là bọn họ rất yêu nhau, bây giờ, tôi không xác định. Bọn họ chia tay rồi. Nhưng hắn vẫn muốn cô ấy quay về!"
"Nếu còn chưa kết hôn, nếu bọn họ chia tay rồi, vậy thì nói rõ cậu còn có cơ hội. Nếu cậu buông tha cơ hội này, cậu ngốc!"
Tổ Anh Nam buồn cười, lại không cười, trong lòng đang suy nghĩ: Nếu cậu biết rõ người tôi thích là chồng trước của cậu, không biết trong lòng cậu sẽ có cảm giác thế nào.
Còn chuyện có muốn tranh thủ hay không, cô ta nghĩ, vẫn phải bàn bạc kỹ hơn...
Nếu như người trước mắt xác định sẽ không quay lại, có lẽ cô ta sẽ ra sức đánh cược một lần...
"Chuyện của tôi, cậu cũng đừng quan tâm, cậu nha, vẫn nên quan tâm chính mình đi... Nhìn đi, Trương Hộc đến đây, xem dáng vẻ là tới tìm cậu.."
Trên con đường rộng lớn, Trương Hộc chân thành mà đến.
Đông Lôi quay đầu nhìn, không khỏi đứng lên.
"Có thể nói chuyện với cậu một chút không?"
Cậu nói.
"Được, tôi cũng đang muốn tìm cậu..."
Trương Hộc nhìn Tổ Anh Nam gật gật đầu:
"Vừa đi, vừa nói..."
Đông Lôi và Tổ Anh Nam vẫy tay tạm biệt nhau.
Đường mòn.
Hai người song song đi tới.
"Tôi..."
"Tôi..."
Hai người trăm miệng một lời mở miệng, đứng lại rồi, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
"Cậu nói trước đi..."
Trương Hộc rất lịch sự nói.
"Vẫn là cậu nói trước đi!"
Đông Lôi nói.
Trương Hộc cũng không khách khí, suy nghĩ một chút, nhìn cô thật sâu nói:
"Tôi không quan tâm tới thời sự, nếu như quan tâm, có lẽ tôi sớm nên nhận ra cậu. Đông Lôi, Đông gia Thất tiểu thư, cô vợ mới cưới của phó Thủ tướng Thần."
Đông Lôi rất mất tự nhiên cười cười: "Tôi không phải cố ý muốn lừa gạt cậu. Lấy tên Đông Tuyết này, chủ yếu vì trốn tránh được thanh tĩnh."
"Cũng phải! Tôi có thể hiểu được!"
Cậu gật đầu. Ánh mắt yên tĩnh.
"Tôi cho rằng, cậu sẽ giận tôi.. Cậu không tức giận chứ.. Mấy ngày nay, tôi vẫn lo lắng, vì chuyện giấu giếm này mà mất đi một người bạn tốt..."
"Bạn tốt?"
Anh lặp lại một câu, bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Tôi đã kết hôn. Không thể nào làm bạn gái của cậu, nhưng tôi rất muốn làm bạn với cậu, không biết cậu có nguyện ý làm bạn với tôi không."
Đông Lôi rất chân thành hỏi.
Trương Hộc lại đột nhiên than thở một tiếng: "Sao tôi đột nhiên có một cảm giác hận không gặp nhau trước khi chưa nên vợ nên chồng thế này."
Trong lòng Đông Lôi giật mình, không khỏi khô khốc cười một tiếng:
"Đừng nói giỡn!"
"Nhưng trước đó tôi thật sự đang theo đuổi cậu.."
Anh rất nghiêm túc nói.
Đông Lôi: "..."
Cô không nói lại được.
"Thật vất vả động tâm với một người, không nghĩ tới hoa đã có chủ. Bạn học Đông cậu thật sự làm cho tôi hoảng sợ."
Cậu lại thở dài.
Đông Lôi cũng cười.
"Mấy ngày nay, tôi vẫn nghĩ không thể làm người yêu được. thì làm bạn bè bình thường cũng tốt. Đông Tuyết...."
Cậu đưa tay ra, cười nói:
"Mặc kệ như thế nào, được quen biết cậu, tôi vẫn rất cao hứng..."
Đông Lôi thấy thế, không khỏi nở nụ cười, đưa tay nắm tay cậu.
"Tôi cũng vậy, thật vui khi được quen cậu! Trương Hộc..."
Hai người cười một tiếng, từ đó thành tri kỷ.
Ngày qua ngày trôi qua vẫn yên tĩnh không gợn sóng, một cái nháy mắt, tháng chín mùa thu lặng yên không tiếng động kéo đến.
Với Đông Lôi tháng chín là một tháng rất đặc biệt.
Thời tiết lành lạnh kéo đến, mùi hoa quế tỏa ra...
Mấy năm nay, rất nhiều chuyện bất hạnh, đều xảy ra trong tháng chín...
Tháng 9 năm 2011, chị dâu Ninh Mẫn vượt qua nguy hiểm để trốn thoát, bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động.
Tháng 9 năm 2012, nhà mẹ đẻ chị dâu đã xảy ra cuộc giết chóc đầy máu tanh, anh hai gặp phải cướp máy bay, cháu gái cháu trai phải chết oan chết uổng, căn cơ Đông gia, bị dao động.
Tháng 9 năm 2013, anh hai chính thức trình đơn từ chức cho quốc gia, cũng thúc đẩy hội nghị tuyển cử tân Thủ tướng tuyển.
Cùng một tháng, lão đại Ngôi Bang nổi dậy, liên tục thần long thấy đầu không thấy đuôi rất thần bí, bang chủ Diệp Chính Vũ, bởi vì kẻ khả nghi đang lén lút vận chuyển ma túy về phía Đông Ngải, bị bắt ở biên cảnh Đông Ngải, người Ngôi Bang trong một lần hành động bị bắt toàn bộ, hơn nữa người bị bắt còn có hai nhân vật quan trọng:
Cố Duy và Quan Lâm!
Ngày 15 tháng 9, tin tức này được đưa ra ngoài ánh sáng, Đông Lôi nhìn hai khuôn mặt trong hình kia, ngây người một hồi lâu.
Lúc này danh tiếng của Cố Duy đã lan truyền lớn, theo tin tức báo viết, hắn được người Tứ Hải bang giúp đỡ, người này xảo diệu lợi dụng tâm lý lòng tham không đáy của người Ngôi Bang, lấy thân vượt khó, cuối cùng bước lên cùng một tuyến với lão đại Ngôi Bang, âm mưu kéo dài thời gian, cùng Quan Lâm nội ứng ngoại hợp, một lần hành động bắt gọn người Ngôi Bang.
Tin tức không có viết đặc công Đông Ngải bắt người Ngôi Bang như thế nào, chỉ dùng rất văn rất đơn giản "Cuộc chiến đẫm máu" chỉ viết sơ lược vài chữ về tình hình chiến đấu đầy máu tanh ấy.
Nghe nói, Cố Duy còn lấy ra một loạt chứng cứ để chứng minh, sự kiện vượt ngục không phải do mình gây nên, mà là Ngôi Bang bức bách Tứ Hải bang để có thể đẩy mạnh tiêu thụ ma túy nên cố ý bôi nhọ hắn.
Nói cách khác, hắn dùng hành động của mình, rửa sạch tội danh buôn lậu thuốc phiện của hắn.
Về phần Quan Lâm, Đông Lôi vốn tưởng rằng đời này sẽ không khả năng gặp lại người này, nghe nói rất nhiều năm trước, người phụ nữ này đã ra nước ngoài, không nghĩ tới, nhiều năm sau, cô ta lấy thân phận trùm buôn bán ma túy xuất hiện ở trong tầm mắt cô. Sở dĩ Diệp Chính Vũ bị bắt lại, có quan hệ với người phụ nữ ẩn núo nhiều năm này.
Chỉ là cô rất hiếu kỳ, sao Quan Lâm lại gả cho Diệp Chính Vũ?
Bây giờ, cô ta vì cái gì phản bội chồng của mình?
Không thể nào bởi vì tinh thần trọng nghĩa!
Đông Lôi cảm thấy: Bên trong này chỉ sợ có rất nhiều chuyện không thể cho ai biết.
Một khắc đó, cô còn đang suy nghĩ: Lúc này, nếu Thần Huống nhìn thấy bạn gái mối tình đầu của anh không biết sẽ có cảm giác như thế nào...
"Tổ Anh Nam, Đông Tuyết, hai người còn đứng đó làm gì?"
Một cánh tay quơ quơ ở trước mặt cô, là Trương Hộc đến đây:
"Nhìn gì vậy? Phát ngốc luôn rồi!"
"Tin tức quan trọng!"
Đông Lôi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Tổ Anh Nam cũng là ngơ ngác, sau khi cẩm nhận được ánh mắt của cô mới cười cười, nụ cười kia, nửa âm u nửa tươi sáng, rất phức tạp.
Cô để Trương Hộc nhìn tin tức quan trọng trên laptop:
"Ngôi Bang bị bắt rồi..."
"A!"
Trương Hộc chỉ liếc một cái.
"Cậu không kích động sao?"
Đông Lôi thấy cậu phản ứng bình tĩnh, nói: "Ngôi bang này trong những năm nay không biết hại bao nhiêu người... Lần này, khối u ác tính này rốt cục bị cắt bỏ rồi. Thật tốt."
"Không riêng gì những người này buôn ma túy. Trên đời này có quá nhiều người hám lợi."
"Thật sự không muốn nói chuyện với cậu!"
Đông Lôi khinh khỉnh.
Cậu cười, ngồi xuống:
"Thời gian qua tôi không quan tâm chuyện như vậy, tôi quan tâm chuyện cậu đang bị nhức đầu... Đông Tuyết, tôi hỏi cậu, sau khi được ông nội tôi châm cứu, cậu cảm giác trên đầu có chỗ nào còn đau không?"
Trương Hộc chỉ quan tâm vấn đề y học.
Đông Lôi có đau nửa đầu, nếu trúng mưa dầm, hoặc là ngủ không ngon, sẽ nhức đầu. Ludc nghỉ hè, cô vẫn luôn nhức đầu, hơn nữa ngày nào cũng gặp ác mộng, ngày hôm sau khi tỉnh mộng, lại hoàn toàn không nhớ rõ chính mình mơ tới cái gì, mà mỗi lần như vậy cả người đều dính đầy mồ hôi.
Trong lúc vô tình cô nói chuyện này với Trương Hộc, Trương Hộc dẫn cô đến gặp ông nội cậu ấy để ông ấy chẩn đoán bệnh - - ông nội cậu là chuyên gia trung y đã về hưu, vẫn luôn nghiên cứu trung y Trung, thành tựu của ông trong giới trung y ở Đông Ngải Quốc không ai có thể sánh kịp, quan trọng nhất là thủ pháp châm cứu của ông, bác sỉ trong nước cho đến nay không ai vượt qua ông.
"Hình như cũng không quá đau."
Cô sờ sờ đầu nói.
"Có gặp ác mộng không?"
"Cơn ác mộng vẫ xuất hiện!"
"Vẫn không nhớ nổi mơ tới cái gì?"
"ừm!"
Cô gật đầu.
Trương Hộc như có điều suy nghĩ:
"Trước đó cậu có nói với tôi, năm mười lăm tuổi xảy ra tai nạn giao thông, cho nên mới quên đi một vài chuyện trước kia, làm thế nào cũng không nhớ nổi, có phải hay không..."
"Ừm, Làm sao vậy?"
Đông Lôi tò mò hỏi.
Trương Hộc trầm ngâm một chút nói:
"Đau nửa đầu là di chứng, ảnh chụp trên đầu của cậu tôi phát hiện, đầu cậu có dấu vết bị đánh rất rõ ràng, dấu vết này không giống như tai nạn giao thông gây ra, mà giống như bị vũ khí sắc bén nago đó gây ra. Lúc trước không có tiến hành giải phẫu phần sọ, mà dựa vào dược vật để tiến hành trị liệu. Nếu như khi đó có thể lựa chọn giải phẫu phần sọ, có lẽ cũng sẽ không bị di chứng đau nửa đầu như vậy."
Đông Lôi sững sờ một chút, bật thốt lên:
"Sao có thể không phải là tai nạn giao thông?"
Không biết có phải hoa mắt hay không, một khắc kia, dư quang nơi khóe mắt cô thấy được ánh sáng khác thường, đáy mắt Tổ Anh Nam chợt lóe lên, sau đó nói tiếp:
"Theo lý thuyết, một người không thể nào vô duyên vô cớ quên đi một đoạn ký ức... Có phải cậu đã trải qua chuyện gì rất kích thích hay không, sau đó cậu vì gặp chuyện đó quá sợ hãi loại nên cố ý quên nó, cho nên bây giờ cậu luôn gặp ác mộng, sau đó lại không nhớ nổi đó là gì..."
Đông Lôi không khỏi ngẩn người một chút: là như vậy sao?
Buổi chiều sau khi tan học hơn 4 giờ, lúc lấy xe chuẩn bị đi thư viện, Đông Lôi nhận được một cuộc điện thoại của Thần Huống gọi đến:
"Lôi Lôi, buổi tối, em đi nhà trọ Hoàng gia ngủ một đêm nha, buổi tối anh chắc không về được..."
Giọng nói phá lệ yên tĩnh, có chút không giống với thường ngày.
"Sao vậy? Rốt cuộc ang đang bận chuyện gì đến vậy?"
Cô đứng lại hỏi.
Ngày hôm qua, anh nói buổi tối có chuyện phải làm, không có về nhà, kêu cô đến nhà mẹ đẻ, hôm nay cũng như vậy hơn nữa còn không nói là chuyện gì. Mà cô biết rõ thân phận của anh, cũng không yêu cầu anh phải nói rõ anh đang làm gì.
"Không có việc gì!"
"Giọng của anh nghe giống như rất mệt mỏi.."
"Không sao!"
Anh ở bên kia khẽ thở ra một hơi.
Đông Lôi im lặng suy nghĩ một chút hỏi:
"Bây giờ anh đang ở đâu!"
"Anh còn ở bên ngoài!"
"Bên ngoài? Có ý gì?"
"Đồng Lăng thị!"
Đông Lôi gần như muốn nhảy dựng lên, nhìn quanh nơi này không có ai, lúc này mới vội vàng kêu lên:
"Nơi Ngôi Bang và Tứ Hải Băng gặp mặt, chẳng lẽ là anh tự mình đi dẫn người ra hay sao?"
"Ừm!"
A, trời ơi!
"Có bị thương không. Trên tin tức nói tình cảnh chiến đấu lúc đó rất kịch liệt..."
Tim cô đột nhiên treo lên.
"Như thế nào? Quan tâm anh hả?"
Anh cúi đầu hỏi, giọng nói có chút ấm áp.
"Rốt cuộc có bị thương không?"
"Không có!"
"Không có là khái niệm gì hả? Là bị thương không nặng, hay hoàn toàn không có bị thương không sao cả..."
Anh chần chờ một chút:
"Vết thương nhẹ!"
Cô khẩn trương lên:
"Nói mau, bị thương ở đâu?"
"Trên chân bị chém một nhát, Yên tâm, anh khỏe mạnh lắm, sẽ mau chóng chạy trở về, bây giờ còn có chút việc anh phải xử lý.. Được rồi, anh phải đi làm việc em tự chăm sóc mình thật tốt nha..."
Anh muốn cúp máy, cô gọi lại:
"Chờ một chút!"
"Làm sao vậy?"
"Chụp hình gửi cho em xem một chút! Em muốn nhìn thấy anh bình yên vô sự, nếu không, bây giờ em sẽ tự lên máy bay tư nhân của ông nội em bay đến đó..."
Người đàn ông bên kia, giống như sửng sốt một chút!
"Lập tức chụp! Không được phép làm bừa! Chụp ngay chỗ bị thương, chỗ nào cũng phải chụp gửi cho em... Này, còn ở đó hay không?"
Sao không có âm thanh rồi.
"Không được. Bên cạnh anh đi theo rất nhiều người!"
Giọng nói kia có một chút bất đắc dĩ.
Cô nghĩ tới hình tượng phó Thủ tướng cũng nên chú ý một chút. Nếu ở trước mặt cấp dưới đi tự sướng, đúng là có chút không tốt lắm.
"Vậy chờ anh ở một mình thì chụp gửi cho em..."
"Không chụp!"
"Này!"
"Ngày mai anh sẽ tự đóng gói thật kỹ, trực tiếp đưa đến trước mặt em để cho em kiểm tra được không? Bà quản gia nhỏ!"
Bà quản gia nhỏ?
A, cách nói này, nghe thật sự có chút là lạ...
Cô không khỏi nở nụ cười, cắn cắn môi, vẫn không muốn cúp điện thoại, dừng một chút sau đó nói:
"Còn có..."
Nhưng cô không có nói tiếp
"Cái gì?"
"Không có gì! Em không hỏi gì!"
"Em muốn hỏi Cố Duy phải hay không?"
Aizzz, người đàn ông này, thật sự nhìn thấu suy nghĩ của cô.
"Hắn trúng một phát đạn..."
"Cái gì..."
Cô không khỏi la hoảng lên.
"Không có nguy hiểm đến tính mạng."
Anh bổ sung một câu:
"Viên đạn đã được lấy ra... Em đừng lo lắng!"
Cô không nói tiếp được, bởi vì tâm tình đó quá mức phức tạp.
Sau đó cô cũng không biết khu nào cúp máy.
Đối với Cố Duy, cô đã rất cố gắng không quan tâm, nhưng nghe được tin tức như vậy, tâm của cô vẫn không nhịn được căng thẳng.