Hôm sau là thứ sáu, buổi chiều Ninh Mẫn đến thăm Đông Lục Phúc.
“Ông à, cháu muốn đi đón Tiểu Kỳ, ông có thể giúp cháu sắp xếp một chút được không?”
Đông Lục Phúc đang đeo kính đọc tin nghe thấy liền ngạc nhiên đặt tờ báo xuống, đây có lẽ là lần đầu tiên cháu dâu trưởng của ông nhớ đến đứa chắt này, ông liền cười rạng rỡ nói:
“Được rồi, được rồi, ông nhờ lão Trương đưa cháu đi...”
“Cháu cảm ơn ông! Mà ông ơi, ông có tấm ảnh nào của Tiểu Kỳ không? Cháu mấy năm nay quá lơ là... bởi vì bị bệnh, cháu cũng không chăm sóc nó nên cháu muốn xem ảnh của nó từ nhỏ đến bây giờ ạ...”
Đông gia bảo vệ Đông Kỳ rất tốt, trên mạng hầu như không có đến một tấm hình của đứa trẻ này, cô không biết Đông Kỳ trông như thế nào, phải chuẩn bị một phương án cẩn thận.
“Có, có, có... ông ở đây có bức chân dung của nó, mới năm ngoái thôi. Cho cháu xem, còn nhưng cái khác đều do mẹ chồng cháu bảo quản, cháu muốn xem ông sẽ sai người cầm đến... Sau này, mẹ con cháu cũng nên chụp lấy một bộ ảnh, Tiểu Kỳ nhà chúng ta là đứa trẻ rất ưu tú, nếu chụp ảnh cùng với cháu nhất định sẽ rất đẹp... Nào, nào, nào! Đến đây xem đi! Đứa trẻ đáng yêu này nhất định là sẽ anh tuấn giống ba nó và rất có năng lực...”
Lão gia tìm được cả một đống ảnh cho cô xem.
Đứa nhỏ trên bức chân dung thật sự rất đẹp, chỉ là khoảng cách giữa hai lông mày không giống như những đứa trẻ tầm thường, mi tâm luôn cau lại, dường như không vui vẻ gì. Ngẫm lại Đông Kỳ có ba mẹ cũng như không, cũng tại bầu không khí ở Đông gia đã bóp nghẹt một đứa trẻ đáng yêu.
“Ông à, Tiểu Kỳ nhìn đi nhìn lại tại sao lại giống lão Trương vậy? Đều không có cười!”
Nhìn đứa trẻ này, cô không kìm lòng được mà nhớ đến con gái mình, mặc dù lớn lên chỉ có mẹ, nhưng tình cách của nó vô cùng vui vẻ, cười lên có thể mê người, và rất ham vui.
“Ha... ha, đừng để mấy tấm ảnh này lừa cháu, trên thực tế, nó rất đáng yêu! Đây là ông dùng điện thoại chụp lại, còn thực sự nó cười rất nhiều, cũng rất nghịch ngợm...”
Rất hiển nhiên, lão gia có tình cảm đặc biệt với đứa chắt này, cho nên lúc nhắc đến Đông Kỳ, tâm tình của ông vô cùng tốt, lại chạy đi lấy thêm một tấm ảnh nữa đến.
Lúc Ninh Mẫn nhìn thấy cười ngẩn ra, hai má núm đồng tiền, cùng với chiếc răng khểnh lộ ra, nụ cười rực rỡ của đứa trẻ trên bức ảnh này tại sao lại có vài phần giống con gái cô?
***
Một tiếng sau, Ninh Mẫn xuất hiện tại cửa phòng lớp học trường tiểu học Dục Anh, một cô giáo trẻ nhìn cô một lượt rồi hỏi:
“Chị là... người nhà của bạn nhỏ nào? Tại sao tôi chưa từng gặp?”
Trên người khoác một chiếc váy lông đơn giản, cùng chiếc áo khoác ngoài, cả người cô toát lên sự đoan trang mà nho nhã, mái tóc xõa ngang vai, cùng thêm vẻ nữ tính bẩm sinh của cô, khuôn mặt hoàn mỹ, mặc dù đã trải qua bao năm, nhưng vẫn xinh đẹp như trước.
Ninh Mẫn vừa cười vừa nói: “Tôi là Hàn Tịnh, là người nhà của Đông Kỳ.”
Thanh âm trong trẻo mà ngọt ngào khiến những tiếng xôn xao trong lớp học bỗng dưng tắt hẳn, lúc này mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô.
Chỉ cần liếc mắt, Ninh Mẫn đã có thể nhìn thấy Đông Kỳ đang ngồi ở chiếc bàn giữa lớp, quả thật so với tấm ảnh đó cậu đáng yêu hơn nhiều, trắng nõm, mịn màng, mặc dù mặc chung một loại đồng phục, nhưng vẻ tuấn tú, đáng yêu của cậu nổi trội hơn hẳn, có thể khiến người khác liếc nhìn một cái liền thấy sự hiện diện của mình.
Lúc này, Đông Kỳ đang nằm úp trên bàn, buồn chán chơi với mô hình máy bay, tựa hồ không giống những đứa trẻ khác đang háo hức đợi người nhà đến đón, nhưng khi nghe thấy câu này, cậu liền ngồi thẳng lên, ngay đầu lại, bắt gặp nụ cười ấm áp của Ninh Mẫn, khuôn mặt nhỏ bé liền ngẩn ra một lúc, vội vàng dụi lại mắt, hình như không tin vào những gì đang xảy ra.
Sau khi biết đó là sự thật, hai mắt cậu liền đỏ rực đứng lên phi như bay về phía cửa lớp, mở to cặp mắt trong suốt nhìn ngắm, kích động mà hét lên một tiếng:
“Mẹ!”
“Ông à, cháu muốn đi đón Tiểu Kỳ, ông có thể giúp cháu sắp xếp một chút được không?”
Đông Lục Phúc đang đeo kính đọc tin nghe thấy liền ngạc nhiên đặt tờ báo xuống, đây có lẽ là lần đầu tiên cháu dâu trưởng của ông nhớ đến đứa chắt này, ông liền cười rạng rỡ nói:
“Được rồi, được rồi, ông nhờ lão Trương đưa cháu đi...”
“Cháu cảm ơn ông! Mà ông ơi, ông có tấm ảnh nào của Tiểu Kỳ không? Cháu mấy năm nay quá lơ là... bởi vì bị bệnh, cháu cũng không chăm sóc nó nên cháu muốn xem ảnh của nó từ nhỏ đến bây giờ ạ...”
Đông gia bảo vệ Đông Kỳ rất tốt, trên mạng hầu như không có đến một tấm hình của đứa trẻ này, cô không biết Đông Kỳ trông như thế nào, phải chuẩn bị một phương án cẩn thận.
“Có, có, có... ông ở đây có bức chân dung của nó, mới năm ngoái thôi. Cho cháu xem, còn nhưng cái khác đều do mẹ chồng cháu bảo quản, cháu muốn xem ông sẽ sai người cầm đến... Sau này, mẹ con cháu cũng nên chụp lấy một bộ ảnh, Tiểu Kỳ nhà chúng ta là đứa trẻ rất ưu tú, nếu chụp ảnh cùng với cháu nhất định sẽ rất đẹp... Nào, nào, nào! Đến đây xem đi! Đứa trẻ đáng yêu này nhất định là sẽ anh tuấn giống ba nó và rất có năng lực...”
Lão gia tìm được cả một đống ảnh cho cô xem.
Đứa nhỏ trên bức chân dung thật sự rất đẹp, chỉ là khoảng cách giữa hai lông mày không giống như những đứa trẻ tầm thường, mi tâm luôn cau lại, dường như không vui vẻ gì. Ngẫm lại Đông Kỳ có ba mẹ cũng như không, cũng tại bầu không khí ở Đông gia đã bóp nghẹt một đứa trẻ đáng yêu.
“Ông à, Tiểu Kỳ nhìn đi nhìn lại tại sao lại giống lão Trương vậy? Đều không có cười!”
Nhìn đứa trẻ này, cô không kìm lòng được mà nhớ đến con gái mình, mặc dù lớn lên chỉ có mẹ, nhưng tình cách của nó vô cùng vui vẻ, cười lên có thể mê người, và rất ham vui.
“Ha... ha, đừng để mấy tấm ảnh này lừa cháu, trên thực tế, nó rất đáng yêu! Đây là ông dùng điện thoại chụp lại, còn thực sự nó cười rất nhiều, cũng rất nghịch ngợm...”
Rất hiển nhiên, lão gia có tình cảm đặc biệt với đứa chắt này, cho nên lúc nhắc đến Đông Kỳ, tâm tình của ông vô cùng tốt, lại chạy đi lấy thêm một tấm ảnh nữa đến.
Lúc Ninh Mẫn nhìn thấy cười ngẩn ra, hai má núm đồng tiền, cùng với chiếc răng khểnh lộ ra, nụ cười rực rỡ của đứa trẻ trên bức ảnh này tại sao lại có vài phần giống con gái cô?
***
Một tiếng sau, Ninh Mẫn xuất hiện tại cửa phòng lớp học trường tiểu học Dục Anh, một cô giáo trẻ nhìn cô một lượt rồi hỏi:
“Chị là... người nhà của bạn nhỏ nào? Tại sao tôi chưa từng gặp?”
Trên người khoác một chiếc váy lông đơn giản, cùng chiếc áo khoác ngoài, cả người cô toát lên sự đoan trang mà nho nhã, mái tóc xõa ngang vai, cùng thêm vẻ nữ tính bẩm sinh của cô, khuôn mặt hoàn mỹ, mặc dù đã trải qua bao năm, nhưng vẫn xinh đẹp như trước.
Ninh Mẫn vừa cười vừa nói: “Tôi là Hàn Tịnh, là người nhà của Đông Kỳ.”
Thanh âm trong trẻo mà ngọt ngào khiến những tiếng xôn xao trong lớp học bỗng dưng tắt hẳn, lúc này mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô.
Chỉ cần liếc mắt, Ninh Mẫn đã có thể nhìn thấy Đông Kỳ đang ngồi ở chiếc bàn giữa lớp, quả thật so với tấm ảnh đó cậu đáng yêu hơn nhiều, trắng nõm, mịn màng, mặc dù mặc chung một loại đồng phục, nhưng vẻ tuấn tú, đáng yêu của cậu nổi trội hơn hẳn, có thể khiến người khác liếc nhìn một cái liền thấy sự hiện diện của mình.
Lúc này, Đông Kỳ đang nằm úp trên bàn, buồn chán chơi với mô hình máy bay, tựa hồ không giống những đứa trẻ khác đang háo hức đợi người nhà đến đón, nhưng khi nghe thấy câu này, cậu liền ngồi thẳng lên, ngay đầu lại, bắt gặp nụ cười ấm áp của Ninh Mẫn, khuôn mặt nhỏ bé liền ngẩn ra một lúc, vội vàng dụi lại mắt, hình như không tin vào những gì đang xảy ra.
Sau khi biết đó là sự thật, hai mắt cậu liền đỏ rực đứng lên phi như bay về phía cửa lớp, mở to cặp mắt trong suốt nhìn ngắm, kích động mà hét lên một tiếng:
“Mẹ!”