“Không sao! Không cẩn thận nên vấp thôi! Em đi ngủ đi! Anh sẽ ở đây trông chừng! Đợi trời sáng, anh sẽ đưa em đến bệnh viện!”
Đông Đình Phong một lần nữa đứng lên, đến bên giường đắp lại chăn cho cô.
An Na yên lặng nhìn hắn, biết rõ hắn nói dối nhưng vẫn không vạch trần, cô dịch người vào phía trong, kéo lấy tay hắn, vẻ mặt mong đợi nói:
“Vâng. Vậy thì tối nay anh hãy ở lại đây! Em muốn ôm anh ngủ...”
Cô cố quên đi nỗi đau, thiết tha nhìn hắn: Mặc kệ thế nào, nhưng muộn như vậy mà hắn vẫn có thể bỏ vợ con đến bên cô, điều đó đã đủ chứng minh cô mới là người hắn quan tâm chứ không phải người phụ nữ kia.
An Na có một gương mặt xinh đẹp, nét mặt trái xoan toát lên vẻ kiều diễm, chỉ là do năm tháng bệnh tật, khuôn mặt cô đã trở nên nhợt nhạt.
An phu nhân và mẹ của Đông Đình Phong, Hà Cúc Hoa là bạn thân, từ nhỏ An Na đã gọi Đông Đình Phong là anh. Bọn họ cũng được xem là thanh mai trúc mã. Sau này, Đông Đình Phong đi du học, về nước đi lính 2 năm, ngày xuất ngũ cũng chính là ngày sinh nhật của mẹ hắn. Năm đó, An Na 16 tuổi, vẫn còn đang học trung học, mặc dù bị tim bẩm sinh, nhưng cô rất nhiệt tình. Vừa nhìn thấy hắn liền gọi liên tục. Hai người từ đó trở đi bắt đầu qua lại nhiều hơn. Sau đó, bọn họ sống chung với nhau đến ngày hôm nay, thoáng cái đã 10 năm, cô tiểu nha đầu năm xưa nay đã trở thành thiếu nữ.
Hắn nhíu mày, liếc nhìn một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, không chút nhiệt tình, nhưng cũng không cự tuyệt, hắn cởi áo ngoài ra, nằm xuống cạnh cô.
***
Vườn Tử Kinh, Ninh Mẫn đang suy nghĩ xem tối nay ngủ thế nào?
Cô kiểm tra một vòng phát hiện, trên lầu có một gian phòng khách, bên trong có giường, nhưng không có chăn đệm, ngoài phòng con trai và phòng của Đông Đình Phong ra cô cũng không tìm được chỗ để ngủ, cũng như chăn đệm thừa để đắp.
Cô đẩy mạnh vào phòng Đông Đình Phong, cả căn phòng lấy hai gam màu đen trắng làm chủ đạo, rõ ràng căn biệt thự này xây dựng theo lối cổ điển nhưng căn phòng này lại rất lạnh lẽo, bên trong nồng nặc mùi hương của riêng biệt Đông đại thiếu.
Ngửi thấy mùi của hắn khiến toàn thân Ninh Mẫn có cảm giác run rẩy. Cảm thấy trong miệng vẫn còn dính nước bọt của hắn, cảm giác đau đớn không tài nào xua tan được, nó hằn sâu trong tiềm thức của cô. Thực sự là đáng ghét. Chỉ cần vừa nghĩ đến việc bản thân khoác lên người chiếc áo ngủ cùng với chiếc quần nhỏ của hắn thôi, cô lại cảm thấy toàn thân như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang châm đốt. Đáng hận là cô lại bó tay không biết làm gì.
Càng nghĩ, Ninh Mẫn càng quyết định không thể ngược đãi chính mình, chỗ nào ấm áp nhất thì ngủ ở đó, sáng ngày mai chị Giang gọi đến, hoặc cô sẽ đưa con trai về nhà tổ, còn đối với loại đàn ông nửa đêm canh ba còn chạy ra ngoài tìm nhân tình thì cô ngoài chán ghét ra chỉ có chán ghét.
Đúng lúc cô đứng lên chỉnh lại hệ thống lò sưởi thì bên ngoài có tiếng đập cửa, giọng nói nhẹ nhàng đến đau đớn vang lên:
“Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ...”
“Làm sao vậy?”
Cô nhích chân chạy tới, thấy tiểu tử đang ôm bụng mặt mày nhăn nhó mong chờ, trên trán còn ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tái nhạt đi.
“Mẹ, con bị đau bụng!”
“Con đau ở chỗ nào?”
Ninh Mẫn vội vàng bé Đông Kỳ lên giường, đồng thời cẩn thận xoa bụng cho nó.
“Ở đây!”
Đông Kỳ chỉ chỉ vào phía bụng phải, giọng nói thảm thiết: “Trước đây con cũng đau vài lần, lúc còn ở nhà trẻ ạ, nhưng gắng nhịn một lúc là hết. Nhưng hôm nay con nhịn không được. Mẹ, có phải con sẽ chết không?”
“Nói bậy. Ở chỗ này chỉ là đau ruột thừa thôi. Không chết người được. Mẹ sẽ lập tức đưa con đến bệnh viện, con gắng nhịn một chút nhé...”
“Nhưng ba không phải đã ra ngoài rồi sao? Ba vừa nói với con, ba có một người bạn bị bệnh, ba phải đi thăm. Có thể tối nay sẽ không về, ba bảo con phải giống nam tử hán, ở nhà bảo vệ mẹ. Hơn nữa từ vườn Tử Kinh đến bệnh viện rất xa...”
Bà nó, rõ ràng là ra ngoài gặp bồ nhí, lại nói với con là ra ngoài thăm bạn.
Ninh Mẫn vừa nghe thấy ánh mắt liền bốc hỏa, tên khốn nạn này đúng là rất giỏi nói dối, “thăm bạn”?
“Con có biết số điện thoại của ba con không?”
“Biết ạ!”
“Đọc đi! Mẹ sẽ gọi ba con về.”
Hứ, cô muốn xem xem, “bạn” của hắn quan trọng, hay là con trai quan trọng.
“188****9898...”
Ninh Mẫn liên tục gọi, nhưng không có ai nhấc máy.
Cuối cùng cũng gọi được, nhưng đầu dây bên kia truyền đến thanh âm mềm mại của nữ nhân:
“Alo, ai vậy?”
Đông Đình Phong một lần nữa đứng lên, đến bên giường đắp lại chăn cho cô.
An Na yên lặng nhìn hắn, biết rõ hắn nói dối nhưng vẫn không vạch trần, cô dịch người vào phía trong, kéo lấy tay hắn, vẻ mặt mong đợi nói:
“Vâng. Vậy thì tối nay anh hãy ở lại đây! Em muốn ôm anh ngủ...”
Cô cố quên đi nỗi đau, thiết tha nhìn hắn: Mặc kệ thế nào, nhưng muộn như vậy mà hắn vẫn có thể bỏ vợ con đến bên cô, điều đó đã đủ chứng minh cô mới là người hắn quan tâm chứ không phải người phụ nữ kia.
An Na có một gương mặt xinh đẹp, nét mặt trái xoan toát lên vẻ kiều diễm, chỉ là do năm tháng bệnh tật, khuôn mặt cô đã trở nên nhợt nhạt.
An phu nhân và mẹ của Đông Đình Phong, Hà Cúc Hoa là bạn thân, từ nhỏ An Na đã gọi Đông Đình Phong là anh. Bọn họ cũng được xem là thanh mai trúc mã. Sau này, Đông Đình Phong đi du học, về nước đi lính 2 năm, ngày xuất ngũ cũng chính là ngày sinh nhật của mẹ hắn. Năm đó, An Na 16 tuổi, vẫn còn đang học trung học, mặc dù bị tim bẩm sinh, nhưng cô rất nhiệt tình. Vừa nhìn thấy hắn liền gọi liên tục. Hai người từ đó trở đi bắt đầu qua lại nhiều hơn. Sau đó, bọn họ sống chung với nhau đến ngày hôm nay, thoáng cái đã 10 năm, cô tiểu nha đầu năm xưa nay đã trở thành thiếu nữ.
Hắn nhíu mày, liếc nhìn một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, không chút nhiệt tình, nhưng cũng không cự tuyệt, hắn cởi áo ngoài ra, nằm xuống cạnh cô.
***
Vườn Tử Kinh, Ninh Mẫn đang suy nghĩ xem tối nay ngủ thế nào?
Cô kiểm tra một vòng phát hiện, trên lầu có một gian phòng khách, bên trong có giường, nhưng không có chăn đệm, ngoài phòng con trai và phòng của Đông Đình Phong ra cô cũng không tìm được chỗ để ngủ, cũng như chăn đệm thừa để đắp.
Cô đẩy mạnh vào phòng Đông Đình Phong, cả căn phòng lấy hai gam màu đen trắng làm chủ đạo, rõ ràng căn biệt thự này xây dựng theo lối cổ điển nhưng căn phòng này lại rất lạnh lẽo, bên trong nồng nặc mùi hương của riêng biệt Đông đại thiếu.
Ngửi thấy mùi của hắn khiến toàn thân Ninh Mẫn có cảm giác run rẩy. Cảm thấy trong miệng vẫn còn dính nước bọt của hắn, cảm giác đau đớn không tài nào xua tan được, nó hằn sâu trong tiềm thức của cô. Thực sự là đáng ghét. Chỉ cần vừa nghĩ đến việc bản thân khoác lên người chiếc áo ngủ cùng với chiếc quần nhỏ của hắn thôi, cô lại cảm thấy toàn thân như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang châm đốt. Đáng hận là cô lại bó tay không biết làm gì.
Càng nghĩ, Ninh Mẫn càng quyết định không thể ngược đãi chính mình, chỗ nào ấm áp nhất thì ngủ ở đó, sáng ngày mai chị Giang gọi đến, hoặc cô sẽ đưa con trai về nhà tổ, còn đối với loại đàn ông nửa đêm canh ba còn chạy ra ngoài tìm nhân tình thì cô ngoài chán ghét ra chỉ có chán ghét.
Đúng lúc cô đứng lên chỉnh lại hệ thống lò sưởi thì bên ngoài có tiếng đập cửa, giọng nói nhẹ nhàng đến đau đớn vang lên:
“Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ...”
“Làm sao vậy?”
Cô nhích chân chạy tới, thấy tiểu tử đang ôm bụng mặt mày nhăn nhó mong chờ, trên trán còn ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tái nhạt đi.
“Mẹ, con bị đau bụng!”
“Con đau ở chỗ nào?”
Ninh Mẫn vội vàng bé Đông Kỳ lên giường, đồng thời cẩn thận xoa bụng cho nó.
“Ở đây!”
Đông Kỳ chỉ chỉ vào phía bụng phải, giọng nói thảm thiết: “Trước đây con cũng đau vài lần, lúc còn ở nhà trẻ ạ, nhưng gắng nhịn một lúc là hết. Nhưng hôm nay con nhịn không được. Mẹ, có phải con sẽ chết không?”
“Nói bậy. Ở chỗ này chỉ là đau ruột thừa thôi. Không chết người được. Mẹ sẽ lập tức đưa con đến bệnh viện, con gắng nhịn một chút nhé...”
“Nhưng ba không phải đã ra ngoài rồi sao? Ba vừa nói với con, ba có một người bạn bị bệnh, ba phải đi thăm. Có thể tối nay sẽ không về, ba bảo con phải giống nam tử hán, ở nhà bảo vệ mẹ. Hơn nữa từ vườn Tử Kinh đến bệnh viện rất xa...”
Bà nó, rõ ràng là ra ngoài gặp bồ nhí, lại nói với con là ra ngoài thăm bạn.
Ninh Mẫn vừa nghe thấy ánh mắt liền bốc hỏa, tên khốn nạn này đúng là rất giỏi nói dối, “thăm bạn”?
“Con có biết số điện thoại của ba con không?”
“Biết ạ!”
“Đọc đi! Mẹ sẽ gọi ba con về.”
Hứ, cô muốn xem xem, “bạn” của hắn quan trọng, hay là con trai quan trọng.
“188****9898...”
Ninh Mẫn liên tục gọi, nhưng không có ai nhấc máy.
Cuối cùng cũng gọi được, nhưng đầu dây bên kia truyền đến thanh âm mềm mại của nữ nhân:
“Alo, ai vậy?”