“Đứng lên cho ta!”
Đông Đình Phong lạnh lùng quát một tiếng, chĩa khẩu súng vào huyệt thái dương của Tống Minh Hạo.
Tống Minh Hạo đã bị thương, không thể làm gì khác ngoài việc thả Ninh Mẫn ra, từ từ đứng dậy.
Ninh Mẫn vội vàng chỉnh lại vạt áo ngủ bị trễ xuống lúc giằng co, sau đó vỗ nhẹ trái tim đang đập thình thịch, cô muốn đứng lên, nhưng ý thức càng ngày càng hộn độn khiến cô không cách nào đứng lên được, chỉ có thể nắm lấy tai cửa, dùng cặp mắt mơ màng nhìn người đàn ông được trời giáng xuống này. Từ đầu đến cuối cô nhìn không ra tâm tư của người ấy.
Điều duy nhất cô biết được là, lúc này bản thân mình đã được an toàn.
Trên bả vai Tống Minh Hạo, máu đã loang ra khiến chiếc áo màu xám của anh ta bị ướt sũng một mảng, anh ta dùng tay bịp lại vết thương, máu từ khe hở trên bàn tay từ từ chảy ra, theo ngón tay thon dài nhỏ từng giọt từng giọt một xuống sàn nhà.
Con ngươi anh ta dần hoảng loạn, sắc mặt trong phút chốc đã trở nên trắng bệch, yết hầu cũng không ngừng di chuyển, anh ta không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy người đáng lẽ không nên xuất hiện vào lúc này: Khuôn mặt đó giống như được khắc bằng băng, lộ ra một sự lạnh lùng đến thấu xương, ánh mắt kia thì giống như thanh kiếm, sắc bén đến mức có thể chém anh ta thành nghìn đoạn, thân hình cao lớn ấy ẩn chứa một loại khí thế dũng mãnh giống như muốn nghiền nát anh ta.
“Anh... anh tại sao lại quay về nhà tổ?”
Thanh âm đó có chút run sợ, là từ miệng anh ta phát ra sao?
Giây phút này đây, mọi sự tự tin của anh ta đều biến mất.
Tống Minh Hạo thật sự rất hận bản thân mình: như vậy thật đáng mất mặt.
Đúng, vừa gặp Đông Đình Phong, anh ta lập tức cảm thấy lo lắng, điều này khiến anh ta vô cùng thất bại. Tống Minh Hạo nghĩ đến bản thân mình cho tới bây giờ cũng được xem là một người nổi tiếng, ngoại hình đẹp, IQ cao, có năng lực, gia đình giàu có. Chỉ cần không sếp anh ta chung một chỗ với Đông Đình Phong thì anh ta chính là nhân vật có máu mặt ở Ba Thành, là kẻ người người nhìn thấy đều khiếp sợ.
Thử hỏi: Ra ngoài có ai dám coi thường anh ta?
Nhưng nếu đem anh ta so sánh với Đông Đình Phong thì anh ta lập tức trở nên thê thảm.
Nếu như cả hai người cùng xuất hiện tại một buổi họp báo, thì tâm điểm chỉ có thể là Đông Đình Phong, còn anh ta vẫn mãi là lá xanh, là kẻ làm nền.
Anh ta chỗ nào cũng không bằng hắn, ví dụ như:
Đông Đình Phong là cháu nội đích tôn của Đông gia, còn anh ta chỉ là cháu ngoại do tứ tiểu thư Đông gia sinh ra, gia đình nhà ba anh ta vốn mở ngân hàng, bởi vì kinh doanh không thuận lợi nên nhiều năm trước đây đã đóng cửa, và hiện tại ngân hàng đã bị Đông gia thu mua, mặc dù quyền kinh doanh vẫn nằm trong tay Tống gia, nhưng cổ phần của công ty lài là của Đông gia.
Nói cách khác, về thân phận anh ta đã thấp hơn hắn rất nhiều: Hắn là đệ nhất thiếu gia của gia tộc đệ nhất Ba Thành, còn anh ta chỉ là Tống thiếu gia, gia nghiệp tổ tông vốn đã suy tàn từ lâu, không thể phát quang trở lại.
Đông Đình Phong từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, là thiên tài được mọi người tán thưởng, ở Học viện quân sự Dục Anh đã vượt cấp mà lên, sau đó lại được Đại học Harvard nhận vào, 18 tuổi hắn đã học xong và trở về nước; còn anh ta, cũng được xem là nhân tài tuấn kiệt trong mắt mọi người, cũng đã từng vượt cấp, nhưng anh ta lại không được như vậy, 20 tuổi mới có thể cầm trong tay giấy chứng nhận của Đại học Cambrige.
Về phương diện bằng cấp, một lần nữa anh ta lại thua hắn.
Sau khi Đông Đình Phong trở về nước, bỏ qua thân phận đại thiếu gia, hắn nhập ngũ 2 năm, sau đó mới vào công ty, nhưng hắn cũng không tiếp nhận sự sắp xếp của ông nội trở thành thành viên ban quản trị.
Năm đó, hắn tự chọn một hướng đi riêng cho mình, hắn muốn ông nội đồng ý cho mở một xưởng chế tạo ô tô, bắt đầu lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng về lĩnh vực ô tô thì mọi người đều không có lòng tin, nên đa số cổ đông đều cho đây là danh mục đầu tư vô cùng mạo hiểm và không tán thành, năm đầu tiên trong suốt thập kỷ đó ngành công nghiệp ô tô bắt đầu khởi sắc, năm đó, vì Đông thị tranh thủ được điều này nên đã thu về một khoản lợi nhuận rất lớn, khiến cả Đông thị, thậm chí toàn bộ các chuyên gia và giới truyền thông phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Còn anh ta, vì mẹ anh ta không nỡ bắt anh ta chịu khổ, vì vậy đã nhờ vào mối quan hệ để anh ta không phải nhập ngũ, sau khi trở về nước anh ta lập tức đảm nhiệm chức vụ trong ngân hàng, trong một năm thăng chức mấy lần, cuối cùng là chức Tổng giám đốc, nắm trong tay quyền lực cao nhất của ngân hàng, mang về không ít lợi nhuận cho Đông thị.
Nhưng không ai xem đây là chuyện đáng khen thưởng, trong mắt nhiều người, thành công của anh ta toàn bộ là dựa vào quan hệ, lợi nhuận của ngân hàng chẳng qua là kết quả của tính tuần hoàn tất yếu trong việc kinh doanh nhiều năm qua. Còn lĩnh vực Đông Đình Phong khai thác là lĩnh vực hoàn toàn mới với Đông thị...
Về năng lực trong công việc, anh ta lại lần nữa thua hắn.
Sáu năm trước, anh ta thích một cô gái, vốn muốn cưới cô ấy về làm vợ, nhưng kết quả là, khi anh ta ra nước ngoài một chuyến, lúc trở về cô ấy đã trở thành vợ của Đông Đình Phong.
Trong quyền lựa chọn người phụ nữ của mình, từ lúc bắt đầu anh ta và hắn đã không cùng thời điểm, nên lần này, anh ta thua không cam tâm.
Tống Minh Hạo cảm thấy ông anh họ Đông Đình Phong sinh ra đã là khắc tinh của anh ta, từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn hiếu thắng, nhưng trước mặt người anh họ này, anh ta luôn thua cuộc, thua còn giả bộ như không để ý, tự cho đó là hào quang Đông đại thiếu, còn anh ta chiếm cũng không được, bởi anh ta họ Tống, còn hắn mang họ Đông.
Nói thật lòng, anh ta căm hận vô cùng cái họ “Tống” này.
Nếu như anh ta cũng mang họ Đông, vậy thì từ khi sinh ra, anh ta đã có thể nắm trong tay cổ phần của Tập đoàn Vạn Thế, trực tiếp ngồi trong vị trí Hội đồng quản trị, cùng Đông Đình Phong cạnh tranh cái chức Chủ tịch Hội đồng quản trị này, cũng không cần trở thành Tổng giám đốc của một công ty dưới sự quản lý của hắn.
Chỉ số thông minh của hai người cũng không cách biệt lắm, nhưng hoàn cảnh sinh ra của hai người lại cách nhau một trời một vực.
Có lẽ sự thật là anh ta không có cách nào thắng được với người đàn ông này, nên vừa nhìn thấy quan hệ vợ chồng bọn họ không tốt, anh bắt đầu lập kế hoạch trả thù.
Hết lần này đến lần khác, nhân lúc Đông Đình Phong không có ở nhà, anh ta lén lút lẻn vào bát viên hẹn hò với Hàn Tịnh, lúc đó chưa từng bị ai phát hiện.
Anh ta không nghĩ tới rằng sau khoảng thời gian xa cách 6 năm, hôm nay khi anh ta lại một lần nữa đột nhập vào bát viên, nhưng không những bị Hàn Tịnh đâm bị thương mà còn bị Đông Đình Phong bắt gặp.
“Anh không phải đến Quỳnh Thành sao? Tại sao lại quay về nhà tổ?”
Tống Minh Hạo vẫn không thể tin được lại hỏi thêm một câu, lòng bàn tay anh ta đổ mồ hôi lạnh.
“Hỏi rất hay, tại sao ta lại ở nhà tổ, ngươi cảm thấy sao? Có phải ta vẫn nên bị ngươi lừa, như vậy mới là lẽ thường tình? Hay là phải để ngươi một lần nữa sỏ mũi ta?”
Đông Đình Phong nhếch mép cười, nụ cười băng lãnh, môi hắn kéo căng lên, đem ánh mắt co lại thành một điểm sắc nhọn.
Ánh mắt ấy dưới anh đèn lộ rõ vẻ bức người, khiến Tống Minh Hạo không ngừng thở gấp.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma!
Anh ta cố gắng trấn tĩnh trở lại, để ứng phó với thay đổi kinh thiên động địa này thì giờ phút này đây anh ta nhất định phải trấn tĩnh trở lại.
Đông Đình Phong lạnh lùng lườm anh ta, cánh môi mỏng không nhanh không chậm nói ra từng câu, từng câu một:
“5 năm rồi! Để đưa cái tai họa tàn ác này ra khỏi bóng tối, ta đã âm thầm chờ đợi 5 năm. Nói thật, ta cũng không nghĩ tới sẽ bắt được một con cá lớn như ngươi, một kẻ từ nhỏ đã gọi ta một tiếng “anh”. Một đứa em ta vô cùng nể trọng và tín nhiệm, nhưng đằng sau lưng ta lại làm chuyện không bằng loài súc sinh này! Ngươi thật sự khiến ta kinh sợ. Thật tốn công tứ cô cô mấy năm nay lúc nào cũng khen ngợi ngươi, cho rằng ngươi là người sẽ chấn hưng Tống gia, còn ông nội lại giúp ngươi tìm một vị hôn thê môn đăng hộ đối, rồi còn muốn đem cả ngân hàng làm quà đính hôn cho ngươi... Tống Minh Hạo, mẹ khiếp, căn bản ngươi không phải con ngươi mà!”
Đông Đình Phong từ nhỏ nho nhã lễ độ, hắn không bao giờ nói tục, nhưng hôm nay, hắn thật sự bị đứa em họ này chọc giận. Hắn cũng không phải kẻ bạo lực, nhưng giờ khắc này, hắn cảm thấy nếu như hắn không đánh cho kẻ kia một trận thật sự không thể hả giận.
Vì vậy, hắn rút súng lại, ném cho Trần Tụy, nắm đấm giơ lên không nể tình mà đánh xuống.
Tống Minh Hạo không kịp né, đau đớn kêu lên một tiếng, mặt bị đập vào tường, bỗng nhiên máu chảy ra, bên cạnh, Đông Đình Phong vẫn quát lớn:
“Cái này là ta thay ông nội đánh ngươi... vì đã uổng công thương yêu ngươi nhiều năm nay... Mẹ khiếp, ngươi thật sự không xứng làm cháu ngoại của người mà...”
“Ban đầu, là ngươi cố ý dụ ta đến, cho nên hôm đó, ngươi mới đáp ứng ông ngoại sẽ cũng Hàn Tịnh sinh thêm một đứa đúng không? Lại còn chuyện hôm nay ngươi cùng ông ngoại rời nhà tổ đến Quỳnh Thành cũng là giả...”
Tống Minh Hạo xoa xoa chỗ đập đầu, có chút choáng váng, trong lòng dường như đã hiểu ra, giật mình quay lại, sống lưng trở nên lạnh buốt.
Đây là lần đầu tiên anh ta thật sự cảm thấy Đông Đình Phong đáng sợ:
Vì để điều tra chân tướng, con người này có thể xem như không có chuyện gì xảy ra suốt 5 năm, lúc anh ta hầu như cho là những chuyện anh ta đã làm qua suốt mấy năm nay, tất cả đã trở thành quá khứ, thì người này vẫn âm thầm sắp xếp giăng bẫy.
Sự nhẫn nại này cũng như tâm cơ mưu trù này anh ta thật sự không theo kịp hắn.
“Đúng! Đó chỉ là vỏ bọc, việc ta đồng ý với ông nội sẽ cùng Hàn Tịnh sinh thêm đứa nữa là muốn dụ ngươi đến. Ta cá là ngươi nhất định rất muốn tặng cho ta thêm một cái sừng, tốt nhất lại khiến Hàn Tịnh sinh thêm một đứa con trai nữa, như vậy ngươi sẽ dễ dàng giành được cổ phần của Đông gia, đến lúc đó, ngươi chỉ cần xúi giục Hàn Tịnh ly hôn, rồi ngươi lại lấy cô ấy, thì tất cả số cổ phần đó sẽ rơi vào tay ngươi. Còn về chuyện hôm nay, nếu ta không rời đi thì ngươi có cơ hội ra tay sao? Ta đây là muốn cho ngươi chút không gian và thời gian, bằng không, ngươi làm sao có thể hiện nguyên hình, ngoan ngoãn chui vào bẫy của ta...”
Đông Đình Phong hoàn toàn thừa nhận, một lần nữa bước lên, tóm lấy cổ áo anh ta, dùng lực hạ xuống một quyền vào mặt anh ta, nghĩ đến Hàn Tịnh đã từng phải chịu đau khổ, tưởng rằng cô điên cuồng muốn giết chết Tiểu Kỳ mà hắn không nhịn được:
“Tống Minh Hạo, cái này là ta thay Tịnh Tịnh đánh ngươi...”
Bịch một tiếng, nắm đấm lần thứ hai nệm xuống.
Tống Minh Hạo ngăn lại, nắm đấm trượt ra, rơi đúng vào vết thương trên miệng của anh ta, đã đau càng đau thêm khiến anh ta đau đớn rên lên một tiếng, khuôn mặt tuấn tú nhất thời méo mó.
“Ngươi cũng biết đau sao?”
Đông Đình Phong lạnh giọng chất vấn, tiếng khục tay răng rắc, thanh âm cũng cao hơn lúc trước, hung dữ kêu lên:
“Mẹ khiếp! Nếu như ngươi biết đau thì đáng lẽ ngươi không nên trêu chọc Hàn Tịnh, đùa giỡn với Hàn Tịnh! Ta cảm thấy rất buồn, Tịnh Tịnh ở trong bát viên rất an ổn, sống qua những ngày tháng bình yên, vậy tại sao đột nhiên lại sinh chứng uất ức? Sau khi sinh con xong, tâm tình lại càng xuống dốc, nguyên nhân tất cả là do ngươi hại cô ấy! Con mẹ nó, tên khốn nạn Tống Minh Hạo ngươi đến nhà ta để uy hiếp cô ấy. Bề ngoài quần áo bảnh bao nhưng thực chất ngươi không bằng loài cầm thú.”
Sau câu cuối cùng mắng chửi, hắn đánh tiếp một quyền nữa, đánh đến mức mặt Tống Minh Hạo chỉ còn cảm giác tê liệt.
Anh ta đau, đau đến mức bật cười.
Có lẽ!
Có lẽ anh ta thật sự là tên khốn nạn!
Anh ta năm lần bảy lượt uy hiếp Hàn Tịnh, rồi lại dùng những lời ngon ngọt dỗ dành cô, nhưng cô hết lần này đến lần khác vẫn ủy khuất chống đỡ, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy được tấm chân tình của anh ta.
Anh ta biết, anh ta không nên ép cô, nhưng anh ta say mê người phụ nữ này cũng như thân thể của cô, nên không muốn buông tay.
Cuối cùng ư? Cuối cùng thiếu chút nữa ép cô đến phát điên.
Vì thế mà có ác cảm với anh ta, cho nên khi cô được đưa đi, anh ta không thể tiến gần cô được nữa.
Anh ta cũng hy vọng cô có thể khỏe mạnh trở lại, đồng thời cũng muốn chính mình tiếp tục đi tới với người phụ nữ này, để có thể trả thù Đông Đình Phong.
Cho tới bây giờ, khi ra ngoài, anh ta bỏ ngoài tai vấn đề hôn sự, nhưng khi cô quay về nước với một vẻ đẹp kiều diễm, lại một lần nữa khiến anh ta chú ý, khiến anh ta mê muội, cho nên hôm nay khi biết Đông Đình Phong không ở bát viên, Hàn Tịnh lại trở về nhà ngủ, anh ta vội vàng xông vào.
Anh ta thích cô, chỉ là đang lúc anh ta muốn đoạt lại người phụ nữ này từ tay Thôi Tán thì lão gia đã chấm cô trở thành vợ của Đông đại thiếu.
Lão gia đã nhận định như vậy thì ai dám thay đổi?
Tống Minh Hạo nghĩ kỹ lại, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, cuối cùng cúi đầu cười, nụ cười u ám không gì bằng, giống như được phát ra từ địa ngục, từ từ ngẩng đầu lên, máu trên môi khiến anh ta có chút quỷ dị, tựa như con quỷ khát máu:
“Đông Đình Phong, tôi khốn nạn, nhưng anh cũng không phải loại tốt đẹp gì. Anh lấy cô ấy, nhưng lại chưa từng quan tâm cô ấy. Bên ngoài còn nuôi phụ nữ. Chí ít tôi là toàn tâm toàn ý thích một.... Hụ!”
Một quyền nữa lại rơi xuống, cắt đứt lời của anh ta, anh đến khi anh ta miệng đầy máu, mở miệng thì máu chảy ra.
“Dùng cái miệng thối của ngươi nói ra từ “thích” thật là dơ bẩn! Ngươi gọi như vậy là thích sao? Ngươi như vậy phải gọi là đê tiện. Tống Minh Hạo, ngươi không có tư cách giáo huấn ta.”
Vài lài của dịch giả: Trời ơi! Từ chương này thì mọi người thích rồi nha, nhưng ta dịch thì chẳng thích chút nào, 79 chương đầu, mỗi chương chưa nổi 1000 chữ, từ chương này bà tác giả chơi ta mà, mỗi chương 10000 chữ!!!!:((( Mẹ ơi, con chết đây.
Đông Đình Phong lạnh lùng quát một tiếng, chĩa khẩu súng vào huyệt thái dương của Tống Minh Hạo.
Tống Minh Hạo đã bị thương, không thể làm gì khác ngoài việc thả Ninh Mẫn ra, từ từ đứng dậy.
Ninh Mẫn vội vàng chỉnh lại vạt áo ngủ bị trễ xuống lúc giằng co, sau đó vỗ nhẹ trái tim đang đập thình thịch, cô muốn đứng lên, nhưng ý thức càng ngày càng hộn độn khiến cô không cách nào đứng lên được, chỉ có thể nắm lấy tai cửa, dùng cặp mắt mơ màng nhìn người đàn ông được trời giáng xuống này. Từ đầu đến cuối cô nhìn không ra tâm tư của người ấy.
Điều duy nhất cô biết được là, lúc này bản thân mình đã được an toàn.
Trên bả vai Tống Minh Hạo, máu đã loang ra khiến chiếc áo màu xám của anh ta bị ướt sũng một mảng, anh ta dùng tay bịp lại vết thương, máu từ khe hở trên bàn tay từ từ chảy ra, theo ngón tay thon dài nhỏ từng giọt từng giọt một xuống sàn nhà.
Con ngươi anh ta dần hoảng loạn, sắc mặt trong phút chốc đã trở nên trắng bệch, yết hầu cũng không ngừng di chuyển, anh ta không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy người đáng lẽ không nên xuất hiện vào lúc này: Khuôn mặt đó giống như được khắc bằng băng, lộ ra một sự lạnh lùng đến thấu xương, ánh mắt kia thì giống như thanh kiếm, sắc bén đến mức có thể chém anh ta thành nghìn đoạn, thân hình cao lớn ấy ẩn chứa một loại khí thế dũng mãnh giống như muốn nghiền nát anh ta.
“Anh... anh tại sao lại quay về nhà tổ?”
Thanh âm đó có chút run sợ, là từ miệng anh ta phát ra sao?
Giây phút này đây, mọi sự tự tin của anh ta đều biến mất.
Tống Minh Hạo thật sự rất hận bản thân mình: như vậy thật đáng mất mặt.
Đúng, vừa gặp Đông Đình Phong, anh ta lập tức cảm thấy lo lắng, điều này khiến anh ta vô cùng thất bại. Tống Minh Hạo nghĩ đến bản thân mình cho tới bây giờ cũng được xem là một người nổi tiếng, ngoại hình đẹp, IQ cao, có năng lực, gia đình giàu có. Chỉ cần không sếp anh ta chung một chỗ với Đông Đình Phong thì anh ta chính là nhân vật có máu mặt ở Ba Thành, là kẻ người người nhìn thấy đều khiếp sợ.
Thử hỏi: Ra ngoài có ai dám coi thường anh ta?
Nhưng nếu đem anh ta so sánh với Đông Đình Phong thì anh ta lập tức trở nên thê thảm.
Nếu như cả hai người cùng xuất hiện tại một buổi họp báo, thì tâm điểm chỉ có thể là Đông Đình Phong, còn anh ta vẫn mãi là lá xanh, là kẻ làm nền.
Anh ta chỗ nào cũng không bằng hắn, ví dụ như:
Đông Đình Phong là cháu nội đích tôn của Đông gia, còn anh ta chỉ là cháu ngoại do tứ tiểu thư Đông gia sinh ra, gia đình nhà ba anh ta vốn mở ngân hàng, bởi vì kinh doanh không thuận lợi nên nhiều năm trước đây đã đóng cửa, và hiện tại ngân hàng đã bị Đông gia thu mua, mặc dù quyền kinh doanh vẫn nằm trong tay Tống gia, nhưng cổ phần của công ty lài là của Đông gia.
Nói cách khác, về thân phận anh ta đã thấp hơn hắn rất nhiều: Hắn là đệ nhất thiếu gia của gia tộc đệ nhất Ba Thành, còn anh ta chỉ là Tống thiếu gia, gia nghiệp tổ tông vốn đã suy tàn từ lâu, không thể phát quang trở lại.
Đông Đình Phong từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, là thiên tài được mọi người tán thưởng, ở Học viện quân sự Dục Anh đã vượt cấp mà lên, sau đó lại được Đại học Harvard nhận vào, 18 tuổi hắn đã học xong và trở về nước; còn anh ta, cũng được xem là nhân tài tuấn kiệt trong mắt mọi người, cũng đã từng vượt cấp, nhưng anh ta lại không được như vậy, 20 tuổi mới có thể cầm trong tay giấy chứng nhận của Đại học Cambrige.
Về phương diện bằng cấp, một lần nữa anh ta lại thua hắn.
Sau khi Đông Đình Phong trở về nước, bỏ qua thân phận đại thiếu gia, hắn nhập ngũ 2 năm, sau đó mới vào công ty, nhưng hắn cũng không tiếp nhận sự sắp xếp của ông nội trở thành thành viên ban quản trị.
Năm đó, hắn tự chọn một hướng đi riêng cho mình, hắn muốn ông nội đồng ý cho mở một xưởng chế tạo ô tô, bắt đầu lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng về lĩnh vực ô tô thì mọi người đều không có lòng tin, nên đa số cổ đông đều cho đây là danh mục đầu tư vô cùng mạo hiểm và không tán thành, năm đầu tiên trong suốt thập kỷ đó ngành công nghiệp ô tô bắt đầu khởi sắc, năm đó, vì Đông thị tranh thủ được điều này nên đã thu về một khoản lợi nhuận rất lớn, khiến cả Đông thị, thậm chí toàn bộ các chuyên gia và giới truyền thông phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Còn anh ta, vì mẹ anh ta không nỡ bắt anh ta chịu khổ, vì vậy đã nhờ vào mối quan hệ để anh ta không phải nhập ngũ, sau khi trở về nước anh ta lập tức đảm nhiệm chức vụ trong ngân hàng, trong một năm thăng chức mấy lần, cuối cùng là chức Tổng giám đốc, nắm trong tay quyền lực cao nhất của ngân hàng, mang về không ít lợi nhuận cho Đông thị.
Nhưng không ai xem đây là chuyện đáng khen thưởng, trong mắt nhiều người, thành công của anh ta toàn bộ là dựa vào quan hệ, lợi nhuận của ngân hàng chẳng qua là kết quả của tính tuần hoàn tất yếu trong việc kinh doanh nhiều năm qua. Còn lĩnh vực Đông Đình Phong khai thác là lĩnh vực hoàn toàn mới với Đông thị...
Về năng lực trong công việc, anh ta lại lần nữa thua hắn.
Sáu năm trước, anh ta thích một cô gái, vốn muốn cưới cô ấy về làm vợ, nhưng kết quả là, khi anh ta ra nước ngoài một chuyến, lúc trở về cô ấy đã trở thành vợ của Đông Đình Phong.
Trong quyền lựa chọn người phụ nữ của mình, từ lúc bắt đầu anh ta và hắn đã không cùng thời điểm, nên lần này, anh ta thua không cam tâm.
Tống Minh Hạo cảm thấy ông anh họ Đông Đình Phong sinh ra đã là khắc tinh của anh ta, từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn hiếu thắng, nhưng trước mặt người anh họ này, anh ta luôn thua cuộc, thua còn giả bộ như không để ý, tự cho đó là hào quang Đông đại thiếu, còn anh ta chiếm cũng không được, bởi anh ta họ Tống, còn hắn mang họ Đông.
Nói thật lòng, anh ta căm hận vô cùng cái họ “Tống” này.
Nếu như anh ta cũng mang họ Đông, vậy thì từ khi sinh ra, anh ta đã có thể nắm trong tay cổ phần của Tập đoàn Vạn Thế, trực tiếp ngồi trong vị trí Hội đồng quản trị, cùng Đông Đình Phong cạnh tranh cái chức Chủ tịch Hội đồng quản trị này, cũng không cần trở thành Tổng giám đốc của một công ty dưới sự quản lý của hắn.
Chỉ số thông minh của hai người cũng không cách biệt lắm, nhưng hoàn cảnh sinh ra của hai người lại cách nhau một trời một vực.
Có lẽ sự thật là anh ta không có cách nào thắng được với người đàn ông này, nên vừa nhìn thấy quan hệ vợ chồng bọn họ không tốt, anh bắt đầu lập kế hoạch trả thù.
Hết lần này đến lần khác, nhân lúc Đông Đình Phong không có ở nhà, anh ta lén lút lẻn vào bát viên hẹn hò với Hàn Tịnh, lúc đó chưa từng bị ai phát hiện.
Anh ta không nghĩ tới rằng sau khoảng thời gian xa cách 6 năm, hôm nay khi anh ta lại một lần nữa đột nhập vào bát viên, nhưng không những bị Hàn Tịnh đâm bị thương mà còn bị Đông Đình Phong bắt gặp.
“Anh không phải đến Quỳnh Thành sao? Tại sao lại quay về nhà tổ?”
Tống Minh Hạo vẫn không thể tin được lại hỏi thêm một câu, lòng bàn tay anh ta đổ mồ hôi lạnh.
“Hỏi rất hay, tại sao ta lại ở nhà tổ, ngươi cảm thấy sao? Có phải ta vẫn nên bị ngươi lừa, như vậy mới là lẽ thường tình? Hay là phải để ngươi một lần nữa sỏ mũi ta?”
Đông Đình Phong nhếch mép cười, nụ cười băng lãnh, môi hắn kéo căng lên, đem ánh mắt co lại thành một điểm sắc nhọn.
Ánh mắt ấy dưới anh đèn lộ rõ vẻ bức người, khiến Tống Minh Hạo không ngừng thở gấp.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma!
Anh ta cố gắng trấn tĩnh trở lại, để ứng phó với thay đổi kinh thiên động địa này thì giờ phút này đây anh ta nhất định phải trấn tĩnh trở lại.
Đông Đình Phong lạnh lùng lườm anh ta, cánh môi mỏng không nhanh không chậm nói ra từng câu, từng câu một:
“5 năm rồi! Để đưa cái tai họa tàn ác này ra khỏi bóng tối, ta đã âm thầm chờ đợi 5 năm. Nói thật, ta cũng không nghĩ tới sẽ bắt được một con cá lớn như ngươi, một kẻ từ nhỏ đã gọi ta một tiếng “anh”. Một đứa em ta vô cùng nể trọng và tín nhiệm, nhưng đằng sau lưng ta lại làm chuyện không bằng loài súc sinh này! Ngươi thật sự khiến ta kinh sợ. Thật tốn công tứ cô cô mấy năm nay lúc nào cũng khen ngợi ngươi, cho rằng ngươi là người sẽ chấn hưng Tống gia, còn ông nội lại giúp ngươi tìm một vị hôn thê môn đăng hộ đối, rồi còn muốn đem cả ngân hàng làm quà đính hôn cho ngươi... Tống Minh Hạo, mẹ khiếp, căn bản ngươi không phải con ngươi mà!”
Đông Đình Phong từ nhỏ nho nhã lễ độ, hắn không bao giờ nói tục, nhưng hôm nay, hắn thật sự bị đứa em họ này chọc giận. Hắn cũng không phải kẻ bạo lực, nhưng giờ khắc này, hắn cảm thấy nếu như hắn không đánh cho kẻ kia một trận thật sự không thể hả giận.
Vì vậy, hắn rút súng lại, ném cho Trần Tụy, nắm đấm giơ lên không nể tình mà đánh xuống.
Tống Minh Hạo không kịp né, đau đớn kêu lên một tiếng, mặt bị đập vào tường, bỗng nhiên máu chảy ra, bên cạnh, Đông Đình Phong vẫn quát lớn:
“Cái này là ta thay ông nội đánh ngươi... vì đã uổng công thương yêu ngươi nhiều năm nay... Mẹ khiếp, ngươi thật sự không xứng làm cháu ngoại của người mà...”
“Ban đầu, là ngươi cố ý dụ ta đến, cho nên hôm đó, ngươi mới đáp ứng ông ngoại sẽ cũng Hàn Tịnh sinh thêm một đứa đúng không? Lại còn chuyện hôm nay ngươi cùng ông ngoại rời nhà tổ đến Quỳnh Thành cũng là giả...”
Tống Minh Hạo xoa xoa chỗ đập đầu, có chút choáng váng, trong lòng dường như đã hiểu ra, giật mình quay lại, sống lưng trở nên lạnh buốt.
Đây là lần đầu tiên anh ta thật sự cảm thấy Đông Đình Phong đáng sợ:
Vì để điều tra chân tướng, con người này có thể xem như không có chuyện gì xảy ra suốt 5 năm, lúc anh ta hầu như cho là những chuyện anh ta đã làm qua suốt mấy năm nay, tất cả đã trở thành quá khứ, thì người này vẫn âm thầm sắp xếp giăng bẫy.
Sự nhẫn nại này cũng như tâm cơ mưu trù này anh ta thật sự không theo kịp hắn.
“Đúng! Đó chỉ là vỏ bọc, việc ta đồng ý với ông nội sẽ cùng Hàn Tịnh sinh thêm đứa nữa là muốn dụ ngươi đến. Ta cá là ngươi nhất định rất muốn tặng cho ta thêm một cái sừng, tốt nhất lại khiến Hàn Tịnh sinh thêm một đứa con trai nữa, như vậy ngươi sẽ dễ dàng giành được cổ phần của Đông gia, đến lúc đó, ngươi chỉ cần xúi giục Hàn Tịnh ly hôn, rồi ngươi lại lấy cô ấy, thì tất cả số cổ phần đó sẽ rơi vào tay ngươi. Còn về chuyện hôm nay, nếu ta không rời đi thì ngươi có cơ hội ra tay sao? Ta đây là muốn cho ngươi chút không gian và thời gian, bằng không, ngươi làm sao có thể hiện nguyên hình, ngoan ngoãn chui vào bẫy của ta...”
Đông Đình Phong hoàn toàn thừa nhận, một lần nữa bước lên, tóm lấy cổ áo anh ta, dùng lực hạ xuống một quyền vào mặt anh ta, nghĩ đến Hàn Tịnh đã từng phải chịu đau khổ, tưởng rằng cô điên cuồng muốn giết chết Tiểu Kỳ mà hắn không nhịn được:
“Tống Minh Hạo, cái này là ta thay Tịnh Tịnh đánh ngươi...”
Bịch một tiếng, nắm đấm lần thứ hai nệm xuống.
Tống Minh Hạo ngăn lại, nắm đấm trượt ra, rơi đúng vào vết thương trên miệng của anh ta, đã đau càng đau thêm khiến anh ta đau đớn rên lên một tiếng, khuôn mặt tuấn tú nhất thời méo mó.
“Ngươi cũng biết đau sao?”
Đông Đình Phong lạnh giọng chất vấn, tiếng khục tay răng rắc, thanh âm cũng cao hơn lúc trước, hung dữ kêu lên:
“Mẹ khiếp! Nếu như ngươi biết đau thì đáng lẽ ngươi không nên trêu chọc Hàn Tịnh, đùa giỡn với Hàn Tịnh! Ta cảm thấy rất buồn, Tịnh Tịnh ở trong bát viên rất an ổn, sống qua những ngày tháng bình yên, vậy tại sao đột nhiên lại sinh chứng uất ức? Sau khi sinh con xong, tâm tình lại càng xuống dốc, nguyên nhân tất cả là do ngươi hại cô ấy! Con mẹ nó, tên khốn nạn Tống Minh Hạo ngươi đến nhà ta để uy hiếp cô ấy. Bề ngoài quần áo bảnh bao nhưng thực chất ngươi không bằng loài cầm thú.”
Sau câu cuối cùng mắng chửi, hắn đánh tiếp một quyền nữa, đánh đến mức mặt Tống Minh Hạo chỉ còn cảm giác tê liệt.
Anh ta đau, đau đến mức bật cười.
Có lẽ!
Có lẽ anh ta thật sự là tên khốn nạn!
Anh ta năm lần bảy lượt uy hiếp Hàn Tịnh, rồi lại dùng những lời ngon ngọt dỗ dành cô, nhưng cô hết lần này đến lần khác vẫn ủy khuất chống đỡ, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy được tấm chân tình của anh ta.
Anh ta biết, anh ta không nên ép cô, nhưng anh ta say mê người phụ nữ này cũng như thân thể của cô, nên không muốn buông tay.
Cuối cùng ư? Cuối cùng thiếu chút nữa ép cô đến phát điên.
Vì thế mà có ác cảm với anh ta, cho nên khi cô được đưa đi, anh ta không thể tiến gần cô được nữa.
Anh ta cũng hy vọng cô có thể khỏe mạnh trở lại, đồng thời cũng muốn chính mình tiếp tục đi tới với người phụ nữ này, để có thể trả thù Đông Đình Phong.
Cho tới bây giờ, khi ra ngoài, anh ta bỏ ngoài tai vấn đề hôn sự, nhưng khi cô quay về nước với một vẻ đẹp kiều diễm, lại một lần nữa khiến anh ta chú ý, khiến anh ta mê muội, cho nên hôm nay khi biết Đông Đình Phong không ở bát viên, Hàn Tịnh lại trở về nhà ngủ, anh ta vội vàng xông vào.
Anh ta thích cô, chỉ là đang lúc anh ta muốn đoạt lại người phụ nữ này từ tay Thôi Tán thì lão gia đã chấm cô trở thành vợ của Đông đại thiếu.
Lão gia đã nhận định như vậy thì ai dám thay đổi?
Tống Minh Hạo nghĩ kỹ lại, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, cuối cùng cúi đầu cười, nụ cười u ám không gì bằng, giống như được phát ra từ địa ngục, từ từ ngẩng đầu lên, máu trên môi khiến anh ta có chút quỷ dị, tựa như con quỷ khát máu:
“Đông Đình Phong, tôi khốn nạn, nhưng anh cũng không phải loại tốt đẹp gì. Anh lấy cô ấy, nhưng lại chưa từng quan tâm cô ấy. Bên ngoài còn nuôi phụ nữ. Chí ít tôi là toàn tâm toàn ý thích một.... Hụ!”
Một quyền nữa lại rơi xuống, cắt đứt lời của anh ta, anh đến khi anh ta miệng đầy máu, mở miệng thì máu chảy ra.
“Dùng cái miệng thối của ngươi nói ra từ “thích” thật là dơ bẩn! Ngươi gọi như vậy là thích sao? Ngươi như vậy phải gọi là đê tiện. Tống Minh Hạo, ngươi không có tư cách giáo huấn ta.”
Vài lài của dịch giả: Trời ơi! Từ chương này thì mọi người thích rồi nha, nhưng ta dịch thì chẳng thích chút nào, 79 chương đầu, mỗi chương chưa nổi 1000 chữ, từ chương này bà tác giả chơi ta mà, mỗi chương 10000 chữ!!!!:((( Mẹ ơi, con chết đây.