Khi Thu Hàn Nguyệt đi ra, Ngụy Di Phương đã bắt đầu giao đấu với người ta.
Một người? Hắn hơi bất ngờ.
Hàn Diệp Song Điệp từ xưa tới nay vẫn đi thành đôi, như hình với bóng không rời, nếu người đang ở trước mặt hắn đây, không phải là Hàn Diệp Song Điệp… không lẽ có sai sót gì ư?
Cách thức gây án của Hàn Diệp Song Điệp ngoài việc lựa chọn những gia đình giàu có hiển hách nhất của địa phương, còn thích giở trò dâm loạn với những nữ tử “hoa đã có chủ”. Những nạn nhân khác đi kèm, chỉ là do bọn chúng tiện tay hành xử luôn mà thôi.
Hắn là thành chủ thành Phi Hồ, cố ý đi có cặp về có đôi cùng Ngụy Di Phương, phơi bày nhan sắc diễm lệ của Ngụy Di Phương ra trước mặt bàn dân thiên hạ. Đặc biệt, Hàn Diệp Song Điệp tự phụ về việc võ công cái thế, rất ít khi chọn thời điểm ra tay vào lúc trăng thanh gió mát đêm tĩnh lặng, cảnh tượng huyên náo ồn ào như đêm nay rất hợp với “sở thích” kỳ quái của chúng…
Hắn đã tạo ra tất cả những điều kiện cần thiết cho Hàn Diệp Song Điệp, nếu còn không dụ được chúng tới, thì chẳng phải hắn đã uổng công bày binh bố trận hay sao?
“Thu Hàn Nguyệt, ngươi không giúp ta thì thôi, nhưng cứ đứng ngây ra đó xem náo nhiệt thì còn ra thể thống gì nữa?” Trong lúc giao tranh với đối thủ, Ngụy Di Phương vẫn tìm cơ hội rít lên.
“Nàng cần ư?” Hắn nhướng mày khiêu khích.
Người đó căn bản không phải đối thủ của Ngụy Di Phương, hà tất phải khổ sở chống trả? Cứ như đang cố ý kéo dài thời gian, nhưng kéo dài thời gian của ai mới được?
… Của Ngụy Di Phương? … Hay là ta?
Hắn đột nhiên giật thót mình.
Sao hắn lại quên mất Linh Nhi chứ?
Không sai, lúc này Linh Nhi đang nằm trong ống tay áo hắn, hắn biết, nhưng Hàn Diệp Song Điệp không biết.
Hôm đó, Linh Nhi cùng ba người phụ nữ kia ra phố, người dân trong thành đều đứng lại chỉ trỏ và suy đoán xem lai lịch và danh phận của tiểu mĩ nữ trong phủ thành chủ, còn hắn lại ôm Linh Nhi ngang nhiên bỏ đi trước con mắt của bao người, chắc chắn lời ong tiếng ve đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm…
Mục tiêu của Hàn Diệp Song Điệp là Linh Nhi, không phải Ngụy Di Phương!
Mặc dù, lúc này Linh Nhi không có ở trong phủ, nhưng đó là nhà hắn, hắn có trách nhiệm đảm bảo bình an cho nam phụ lão ấu trong đó.
“Linh Nhi, lát nữa khi quay về phủ, nàng hãy tìm một chỗ nào vắng vẻ mà trốn đi, Nguyệt ca ca có việc phải làm, nghe thấy không?”
Chít chít. Tại sao?
Thu Hàn Nguyệt coi như nàng đã đồng ý, nhảy lên ngựa quất roi, ngựa lao vút đi như tên bắn.
Trong phủ thành chủ, quả nhiên y như hắn dự liệu, đang rơi vào tình huống nước sôi lửa bỏng.
Hàn Diệp Song Điệp đã làm ra những việc không thuận lòng người như vậy, thủ đoạn đương nhiên cũng vô cùng đê tiện, chúng bỏ thuốc mê vào giếng nước trong phủ, phần lớn thị vệ đều đã gục. Phần còn lại, đang khổ sở chống trả.
Thu Hàn Nguyệt vượt tường vào phủ, đạp lên máu tanh nồng nặc, đi thẳng đến viện tử của ba thị thiếp kia, từ xa đã nghe thấy tiếng của ba nữ tử đó than khóc, sắc mặt hắn tối sầm lại.
“Ngoan ngoãn đợi ở đây!” Hẳn thả tiểu hồ ly vào trong khóm hoa, rút kiếm giắt trên thắt lưng ra, phi người vào viện tử.
Trong phòng, ba người phụ nữ kia bị trói ở giữa, áo quần rách rưới, khóc lóc thảm thiết. Đứng quanh họ là hai tên đàn ông, đều đeo mạng che mặt màu đen, dùng kiếm chém rách y phục của ba nàng, truy hỏi về tung tích của một người.
Thu Hàn Nguyệt thân pháp cực nhanh, kiếm pháp cũng lanh lợi không kém, vừa vào trong viện nội, không nói không rằng, thấy người là thấy kiếm, lập tức tung sát chiêu.
Hàn Diệp Song Điệp cũng không phải hạng tầm thường, cảm nhận được sát khí đến gần, đều vung đao lên chống đỡ.
Ba người bọn họ đánh từ trong phòng ra tới ngoài sân, đánh chưa đến năm chiêu, hai tên kia đã nhận thấy Thu Hàn Nguyệt không dễ đối phó như đám thị vệ trước đó, mượn ánh nến nhìn kĩ, chúng nhận ra là thành chủ thành Phi Hồ, thế là chúng lại thấy yên tâm. Trong mắt chúng, đám vương tôn công tử của hoàng gia đều là lũ vô dụng, học được vài chiêu thì làm được gì?
“Đại ca, đệ thấy thành chủ đại nhân cũng có vài phần nhan sắc, chẳng phải đại ca vẫn thích món này ư? Hay là thử xem sao?”
“Thử cũng chẳng hề gì, nhưng cũng phải xem thành chủ đại nhân có chịu theo đại ca hay không đã chứ, ha ha ha…”
Chúng lời qua tiếng lại trêu đùa nhau, vừa lúc đó Nguyên Dã và Mạch Tịch Xuân xuất hiện.
Sư huynh sư đệ đã đến, Thu Hàn Nguyệt lập tức buông kiếm nhường chiến trường, lui về sau quan sát.
Nguyên Dã và Mạch Tịch Xuân truy đuổi hai tên này đã lâu, giờ gặp được chúng, vô cùng tức giận. Hàn Diệp Song Điệp võ công rất cao cường. Trận này, chỉ trong thời gian ngắn thì khó phân thắng bại. Nhưng bọn chúng muốn thắng tất sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Song Điệp phóng ra thứ ám khí cực độc, các góc của Hoa mai đinh sáng loáng trong ánh nến, đặc biệt loại ám khí này đều đã được tẩm độc.
Do vậy, Nguyên, Mạch phải đối phó với chúng khá vất vả.
Thu Hàn Nguyệt vừa định ra tay, thì…
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tại sao lại khóc? Tại sao lại bị trói? Đau lắm đúng không? Linh Nhi cởi trói giúp các tỷ tỷ… Cởi được rồi! Tỷ tỷ đừng khóc nữa, không đau, không đau nữa!”
Cô nàng ngốc nghếch này! Thu Hàn Nguyệt nghiến răng rủa thầm, nhón gót phóng vào trong phòng, nhưng liếc thầy Hàn Diệp Song Điệp cũng phóng người lao theo. Vẻ mặt hắn bỗng trở nên lạnh lùng tàn độc cực độ, trường kiếm trong tay khẽ lật, chặn mọi đường sống, cơ thể ai đó bỗng bị cắt làm hai.
Trước đó hắn vẫn còn nhớ những lời căn dặn của Nguyên Dã và Mạch Tịch Xuân nữa, họ yêu cầu hắn phải bắt sống chúng nhằm giao nộp cho quan phủ xử án. Nhưng vừa rồi, hắn chỉ muốn ra tay với tốc độ nhanh chóng trong thời gian ngắn nhất khiến đối phương không có khả năng hành động, hoàn toàn mất năng lực phản kháng.
Tên còn lại thấy vậy thì rú lên thảm thiết, hất tay phóng ám khí giấu trong ống tay áo về phía hắn.
Thu Hàn Nguyệt chỉ cần nhón chân nhảy lên, là chắc chắn tránh được, nhưng đúng lúc ấy, hắn lại liếc thấy tiểu nha đầu ngốc nghếch lao từ trong phòng ra, nếu hắn né, thì độc khí kia chắc chắn nàng sẽ hứng cả… Haizz, hắn đâu nỡ chứ?
“… Ca ca?” Linh Nhi không hiểu về ám khí, không biết võ công, theo bản năng, khi nhìn thấy thứ gì đó sắc lẹm đỏ rực chuẩn bị cắm vào cơ thể của Nguyệt ca ca, cái miệng nhỏ chu lên lẩm bẩm nguyền rủa, phất ống tay áo, đám Hoa mai đinh kia bỗng như mọc mắt chui cả vào trong đó, sau đấy là tiếng loảng xoảng, bị nàng dốc cả xuống đất.
Thu Hàn Nguyệt vung tay hạ kiếm, tên còn lại đầu lìa khỏi xác.
“Á_______________” Tận mắt nhìn cảnh đầu rơi máu chảy, Linh Nhi ôm mặt thét lên, rùng mình một cái, lập tức biến thành hồ ly trước bao nhiêu con mắt, run lập cập không ngừng.
Cảnh này, khiến ba người phụ nữ bị trói dưới đất sững sờ tới ngất xỉu.
Nguyên Dã, Mạch Tịch Xuân từng đi nhiều hiểu rộng, nhưng thấy cảnh này cũng phải trợn mắt há miệng vì kinh ngạc.
Thu Hàn Nguyệt buồn phiền vô hạn, lẽ ra hắn không nên ra tay tuyệt tình như vậy khiến Linh Nhi sợ hãi, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn tĩnh lặng như không, bước chân vững vàng, cúi người xuống, vạch ống tay áo, để tiểu hồ ly ngốc nghếch kia chui vào trong, nói với sư huynh và sư đệ vẫn còn đang ngẩn người đứng đó: “Chuyện ở đây giao cho hai người cả đấy.”
Hai ngày sau, phủ thành chủ được dọn dẹp sạch sẽ, trở lại hoạt động bình thường.
Đưa thi thể của Hàn Diệp Song Điệp về nha môn địa phương, Nguyên Dã và Mạch Tịch Xuân làm xong công tác bàn giao, đến thư phòng tìm Thu Hàn Nguyệt. Thu Hàn Nguyệt ngẩng đầu, bắt gặp vẻ mặt nghiêm trọng của hai người kia, lòng đã quyết định, liền gọi a hoàn dâng trà, ngón tay mân mê chén ngọc đã uống cạn, đợi hai người kia lên tiếng.
“Hàn Nguyệt, đệ biết chúng ta muốn nói gì.” Trầm mặc rất lâu, Nguyên Dã lên tiếng trước, “Con hồ ly đó…”
Thu Hàn Nguyệt cười rất vô tội: “Mặc huynh gọi như thế cũng đúng, nhưng đệ vẫn mong sư huynh gọi tên của nàng, Bách Linh Nhi.”
Nguyên Dã cao giọng: “Nàng ta chỉ là một con…”
Thu Hàn Nguyệt nhếch môi cười, hai mắt sắc như hai lưỡi dao.
“Tam sư huynh!” Mạch Tịch Xuân chau mày, mặc dù có chút sợ hãi trước khí thế bức người của tam sư huynh, nhưng vẫn lên tiếng. “Huynh nghĩ gì thế? Huynh khác người như vậy là đùa với lửa đấy, cẩn thận gây họa lớn!”