Khuôn mặt bình thường trước mắt bỗng dưng được thay thế bằng một khuôn mặt kiều diễm vô song, thân hình gầy guộc thẳng đờ bằng phẳng bị thay thế bằng một cơ thể mềm mại, với những đường cong hấp dẫn…
Thu Hàn Nguyệt không phải không chấn động.
“Thế nào? Khuôn mặt này của ta, so với Linh Nhi, thế nào?” Bách Tước Nhi khôi phục lại khuôn mặt thật của mình, hỏi.
“Ngang tài ngang sắc, mỗi người mỗi vẻ.” Lời này không hoàn toàn chínhác, vẻ đẹp của Linh Nhi có thể hấp dẫn hắn, khiến trái tim hắn run rẩy, lồng ngực phập phồng, khơi dậy tình yêu thương mấy đời mấy kiếp của hắn, không thể so bì. Còn vẻ đẹp rực rỡ chói lóa thì chỉ là rực rỡ thôi, đấy là sự thích mắt đối với một vật khác, người khác, đời này, dù là nam hay nữ, những cảm nhận như thế con người ta đã từng trải qua không ít lần. Nhưng hắn muốn lấy lòng người nhà vợ, nên không ngại buông lời khen ngợi.
“Cũng rất biết ăn nói đấy nhỉ?” Bách Tước Nhi cười mê hoặc, quyến rũ vô cùng. “Nhưng, so với Linh Nhi, ta biết cách khiến đàn ông phát điên hơn. Sự phong tình của ta thì tiểu nha đầu Linh Nhi làm sao mà sánh được.”
“Có lẽ thế.” Hắn thành thật thừa nhận.
“Có ý gì?” Đôi mắt đẹp khẽ nheo lại, ngón tay búp măng uể oải cuộn tròn mấy lọn tóc mai, hành động mê hoặc chí mạng khiến người ta đến hít thở cũng thấy khó khăn. “Nghe ngươi nói có vẻ miễn cưỡng nhỉ?”
“Ta tin vẻ đẹp của tam tỷ, đúng là khiến người khác nhìn là muốn phát cuồng.” Nhưng không phải là ta.
“… Tam tỷ?” Bách Tước Nhi cười rung cả người. “Ngươi gọi ta là tam tỷ? Thu Hàn Nguyệt, ngươi tưởng ta không biết gì về ngươi ư? Khi ta biết tin Linh Nhi đang ở đây, ta đã điều tra hết tất cả về ngươi rồi. Thuyền hoa, lầu xanh ở hai bờ sông Tần Hoài, ở khắp vùng Giang Nam này, có bao nhiêu kẻ là hồng nhan tri kỉ của ngươi? Nam bắc Đại Giang, ngươi đã từng làm bao nhiêu chuyện phong lưu?”
“Khi ấy, ta hoàn toàn không biết mình sẽ gặp Linh Nhi.”
Bách Tước Nhi khẽ sững lại, rồi lập tức lại cười tươi rói: “Những lời sáo rỗng như thế, ai có thể tin?”
“Tam tỷ xin hãy chờ xem.”
“Ngươi muốn ta dùng muội muội như hoa như ngọc của ta để thử xem tình người nông hay sâu sao?” Thu lại nụ cười yêu kiều, không còn tư thế phóng khoáng, sắc mặt Bách Tước Nhi bỗng lạnh lùng. “Đến ngày nào đó ngươi chán rồi vứt bỏ, ta có thể giết ngươi thì cũng ích gì đâu? Có đổi lại được muội muội của ta không?”
Thu Hàn Nguyệt sắc mặt càng khó coi hơn: “Nếu tam tỷ đã nói thế dù tại hạ có nói bất cứ điều gì cũng không thể có được lòng tin của tam tỷ phải không? Tam tỷ có chủ ý nào hay hơn không?”
“Ta muốn đưa Linh Nhi đi!”
“Không được” Ánh mắt hắn sắc như dao.
“Ngươi cản được ta ư?”
“Chỉ bằng chúng ta thử xem?”
“Ngươi đã khẳng khái như thế, ta sao nỡ từ chối.” Đôi này liễu xinh đẹp của Bách Tước Nhi khẽ nhướng lên. “Ra vườn đánh một trận!”
“Tam tỷ đã giăng kết giới xung quanh nơi này?”
“Vậy mà ngươi vẫn có thể vào được. Ta biết danh tiếng Thu gia các ngươi không tầm thường, nhưng bổn cô nương không sợ. Vu tộc chưa chắc đã chịu vì ngươi mà đối đầu với Hồ tộc, còn Hồ tộc chúng ta sẽ không tiếc bất cứ điều gì để bảo vệ Linh Nhi.”
Thu Hàn Nguyệt lắc đầu, sự dịu dàng trong ánh mắt dành cả cho Linh Nhi: “Tại hạ không có ý định làm tổn thương Hồ tộc.”
“Coi như ngươi thông minh.” Bách Tước Nhi cao ngạo nhìn hắn. “Ngươi người trần mắt thịt, để cuộc tỉ thí được công bằng, bổn cô nương sẽ không dùng pháp thuật.”
“… Đợi một lát.”
“Đợi gì nữa?”
“Tam tỷ không định dọa Linh Nhi đấy chứ?” Hắn dang tay ra, “Linh Nhi, lại đây.”
“Nguyệt ca ca!” Bách Tước Nhi nhất thời không đề phòng, để cô nàng ngốc nghếch kia vuột khỏi tay, cười hi hi lao vào lòng Nguyệt ca ca, rồi ngay lập tức nũng nịu gọi: “Ca ca, ca ca, mông Linh Nhi đau lắm, ca ca xoa cho Linh Nhi.”
“Được.” Hắn dùng ống tay áo màu trắng như tuyết của mình để lau sạch nước mắt trên mặt Linh Nhi, rồi ôm nàng lên ngồi trên ghế trước cửa sổ, dùng bàn tay mình xoa xoa chỗ đau cho nàng.
“Tên đàn ông thối tha_____” Đôi mắt đẹp của Bách Tước Nhi mở trừng trừng, hai tay chống eo như chuẩn bị nổi cơn tam bành, nhưng giọng nghẹn lại vì tức.
Người đàn ông này, bất luận là ánh mắt, động tác hay nụ cười, đều thể hiện rõ sự trân trọng yêu chiều, dường như việc mà hắn đang làm lúc này, là việc quan trọng nhất trên thế giới mà hắn phải toàn tâm toàn ý để làm, một việc thân mật như thế, mà qua bàn tay hắn nhìn đẹp như trong tranh, khiến người ta không thể sinh tà niệm khi chứng kiến cảnh ấy..
Nhìn sự dựa dẫm và sùng bái của con bé ngốc nghếch này đối với hắn, giống như việc để mặt cho người ta nặn tròn nắn vuông vậy, nhưng con bé ngốc nghếch này đã ở đây bao nhiêu lâu như thế, mà đến nay vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ tí nào, loại bỏ lý do ngớ ngẫn là Linh Nhi không đủ hấp dẫn đối với hắn, thì chỉ còn lý do duy nhất là: Người đàn ông này đúng như những gì hắn nói, hắn không phải chỉ đơn thuần là muốn chiếm hữu hay ham vui.
Nàng ta thành người đã mấy trăm năm nay, mặc dù không có khả năng đọc được tâm tư suy nghĩ của người khác, nhưng đã gặp vô số đàn ông, đặc biệt là chuyện thật thật giả giả trong tình cảm nam nữ, luôn bị đôi mắt tinh tường của nàng ta nhìn thấu đáo…
Thu Hàn Nguyệt này cũng không tệ lắm.
“Này, có đánh hay không đây?” Không tệ thì không tệ, nhưng món nợ quyến rũ dụ dỗ muội muội không thể không tính cho xong.
“Đợi Linh Nhi ngủ đã.”
“Muốn nó ngủ chẳng phải rất dễ sao!” Bách Tước Nhi chạm hai ngón tay thành một vòng tròn, miệng lẩm bẩm thần chú, ném về phía trán Linh Nhi.
“Tam tỷ________” Thu Hàn Nguyệt bất giác phẫn nộ, nếu phải dùng đến ngoại lực như thế này, thì hắn thiếu gì? Cúi đầu xuống nhìn kĩ, khuôn mặt ngủ say của bé con vẫn hồng hào diễm lệ, dường như chẳng chịu bất kỳ tác động nào, hắn mới thấy yên tâm. “Đi thôi, đánh!”
Trận đánh này, kéo dài hai canh giờ.
Bách Tước Nhi trước khiao chiến đã nói sẽ không dùng pháp thuật để giành chiến thắng, nhưng lại ngầm dùng thuật điều tiết hơi thở của tu đạo, mặc dù như thế vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ngược lại, Thu Hàn Nguyệt trán không một giọt mồ hôi, hơi thở vẫn đều đặn bình thường, ánh mắt vẫn thong thả quan sát đối phương… Rốt cuộc là do nàng quá tệ, hay đối phương quá phi phàm?
“Còn đánh nữa không?” Thu Hàn Nguyệt hỏi.
“Ta phải đưa Linh Nhi đi.”
“Không được!” Hắn giơ kiếm chắn ngang, vững như núi Thái Sơn.
“Ta cứ nói là được đấy!” Bách Tước Nhi tay trái khoát một cái trong không khí, một luồng khí phả vào mặt Thu Hàn Nguyệt.
Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi: “Ngươi nói lời mà không giữ lời?”
“Ta là hồ ly, những lời của hồ ly mà ngươi cũng tin thì do ngươi ngốc thôi!” Tiếng cười của Bách Tước Nhi ma mị vang vọng, áp lực trên tay trái mỗi lúc mỗi tăng.
Hắn loạng choạng giật lùi về phía sau vài bước để tìm điểm tựa: “Ngươi tưởng…”
“Bà xã Tước Tước, nói lời thì phải giữ lời, nếu không sẽ bị đánh!”
Đột nhiên, từ phía sau hòn giả sơn trong Quan Nguyệt lâu xuất hiện một thân hình cao lớn, thân hình ấy hướng về phía Bách Tước Nhi với bộ y phục đỏ như lửa, không nói không rằng ôm chặt nàng ta vào lòng. “Bà xã Tước Tước, cha ta nói dù là đàn ông hay đàn bà, nói lời đều phải giữ lời, nàng nói dối để lừa ta thì cũng đã lừa rồi, ta là người đàn ông của nàng, ta không so đo với nàng, nhưng người khác thì không được!”
“… Ngươi từ đâu chui ra thế?” Bách Tước Nhi vô cùng kinh ngạc, lớn tiếng quát.
“Bà xã Tước Tước sao lại nói như thế? Ta là người đàn ông của nàng, làm gì có bà vợ nào lại lớn tiếng với chồng mình như thế? Cũng may ta rộng lượng, không so đo với nàng…”
“Ngươi im miệng cho ta!”
“Ừm!” Người đàn ông đó lập tức mím chặt đôi môi dày.
“Sao ngươi lại đến đây?”
“Ưm…” Ánh mắt người đó nhìn Bách Tước Nhi với vẻ vô tội vô hạn.
“Ta hỏi, sao ngươi lại tới đây?”
“Ưm… ưm…” Người đàn ông chu môi lên hất hất ra hiệu rằng mình đang “im miệng”.
“Ngu ngốc, ngu ngốc!” Bách Tước Nhi đá cho hắn một cái, rồi lại tung một chưởng, nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay vững chắc của người đàn ông đó. “Ta có việc phải làm, hãy thả ta ra trước đã!”
“Ưm ưm ưm…” Người đàn ông lắc đầu nguầy nguậy, khiến người phụ nữ bị ôm trong lòng hắn tức điên.
“Ngu ngốc, ngươi đúng là một kẻ ngu ngốc hết mức! Có buông ra không? Còn không buông, ta sẽ đánh ngươi đấy!”
“Ưm ưm ưm…”
Bên cạnh, Thu Hàn Nguyệt sờ sờ cằm, nhất thời không biết có nên hô hào cổ vũ cho tên tiểu tử này, cùng hắn diễn một vở kịch hay với bà chị vợ hay không. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, hắn quay vào phòng, vén rèm lên, buông người ngồi xuống, ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn kia, thở dốc, thở dốc, thở dốc một lúc. Vừa rồi, thực sự là quá mệt.