Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Chương 53: Huynh đệ trở mặt

Những phàm nhân, là những người dễ bị ảnh hưởng và kích động bởi yếu tố bên ngoài nhất, nếu trong một môi trường khoảng mười người mà có tám chín người làm việc thiện, họ sẽ nghiêng về bên thiện; nhưng trong mười người mà có tới tám chín người làm việc ác, thì họ sẽ nghiêng theo phía ác.

 

Những người ngấp nghé ở ngoài cửa công đường, lý do ban đầu họ đứng ở đó, là vì bất bình thay Tùy Trần đạo trưởng, sau khi biết rằng người lấy mạng đạo trưởng là người trong hoàng tộc, là huynh đệ thân cận của đương kim thánh thượng và cũng là thành chủ của một thành, họ không hẹn mà cùng nín thở, đứng nguyên tại chỗ nhằm mục đích xem náo nhiệt. Nhưng, biến cố đột nhiên xảy ra, có người cầm một con hồ ly lông trắng, chỉ vào nó nói rằng đó chính là thành chủ phu nhân, khiến tâm trạng những người đứng xem bỗng dưng bị kích động mạnh mẽ.

 

Yêu quái, yêu quái là gì? Yêu quái là súc sinh, là dị loài, sẽ hại mạng người sẽ hút máu người, là thứ không thể chấp nhận được trên thế giới này, đặc biệt khi nghe đạo trưởng nói sẽ thiêu chết con yêu tinh đó ngay tại công đường trước sự chứng kiến của mọi người, càng khiến lòng người hào hứng mong được thấy cảnh ấy, sống cả trăm năm chưa chắc đã được chứng kiến một lần, hôm nay vô tình gặp, đúng là đời này không sống uổng.

 

“Thiêu chết nó đi, thiêu chết nó đi!”

 

“Thiêu chết yêu tinh, để kiếp sau nó không dám làm yêu tinh nữa, không dám hại người nữa!”

 

“Thiêu chết nó, thiêu chết nó…”

 

Những tiếng ồn ào đó, Thu Hàn Nguyệt nghe mà như không hiểu, hai mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào đám lông trắng như tuyết kia, khuôn mặt anh tuấn chẳng có bất kỳ biểu hiện gì, trống rỗng.

 

Mạch Tịch Xuân thấy vậy, giật lùi về phía sau một bước, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác hối hận, nhưng cũng tỏ ra kiên định, nói: “Tứ sư huynh, thật sự xin lỗi…”

 

“Tịch Xuân, mau đưa yêu nghiệt đây!” Tuyệt Tâm đạo nhân nghiêm mặt quát.

 

Thu Hàn Nguyệt đột nhiên nhún người, tay trái túm chặt vai Mạch Tịch Xuân, tay phải đoạt lấy hồ ly.

 

Mạch Tịch Xuân mặc dù lúc nào cũng trong trạng thái phòng bị, nhưng cũng phải miễn cưỡng lắm mới tránh được, né người qua, hai tay vội vàng giơ về phía trước, định đưa yêu nghiệt mà trong mắt y là không thể chấp nhận dung nạp được kia cho Tuyệt Tâm đạo nhân.

 

“Nếu đệ còn niệm tình huynh đệ giữa hai ta, thì hãy mau dừng lại.” Thu Hàn Nguyệt nói.

 

Mạch Tịch Xuân ngẩn người.

 

Và trong lúc y do dự đó, một bóng người từ phía sau công đường vọt tới, nhanh nhẹn cướp lấy tiểu hồ ôm vào lòng, rồi lại nhanh chóng lùi về phía sau.

 

“Dừng hết lại cho bổn vương.” Giọng nói đó, không cao mà cũng không thấp. “Thái tử ở đây, kẻ nào dám làm loạn, giết không cần hỏi!” Giọng nói này, lại hét vang như sấm, khiến mọi người có mặt ở đó, trừ Thu Hàn Nguyệt, đều vô cùng kinh sợ, đám người đứng bu ở cửa công đường đang huyên náo không ngừng bỗng dưng lặng ngắt.

 

Phùng đại nhân từ nãy tới giờ vẫn chau mày im lặng quan sát vội vàng rời khỏi chỗ ngồi ở công án, vén áo bào quỳ xuống hành lễ: “Vi thần bái kiến thái tử điện hạ.”

 

Nghiêm Triều Tông càng kinh ngạc hơn, trong lúc quỳ xuống hành lễ, trong đầu băn khoăn, không hiểu tại sao người này lại xuất hiện ở đây.

 

Những người khác thấy thế, bất luận là nha dịch trong công đường hay bách tính tới xem náo nhiệt, cũng đều nhất loạt quỳ xuống, tham kiến nhân vật mà ngày thường họ chỉ thấy trong kịch kia.

 

“Phùng đại nhân.” Thu Minh Hạo cho thị vệ hai bên lui ra, nói: “Ai cũng nói ngài thiết diện như sơn, kỷ luật nghiêm minh, trên công đường nếu không xét hỏi, thì tĩnh lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, không khí áp bức kẻ phạm tội phải hiện nguyên hình, nhưng sự náo loạn vừa rồi là thế nào?”

 

Phùng đại nhân mặt rịn mồ hôi, cúi đầu: “Là vi thần tắc trách, nhưng vụ án ly kỳ như thế này, lần đầu tiên vi thần thẩm lý, nên cũng có sai sót, mong điện hạ giáng tội.”

 

“Nói là tội thì chưa phải, nhưng phải xử cho rõ ràng vụ án này, bình thân.” Thu Minh Hạo cầm “cục bông” trong tay lên, vẫn còn đang say giấc, đẹp tới mức khiến người ta bàng hoàng, thì ra tiểu nha đầu này dù là người hay là hồ, đều làm cho người khác yêu không nỡ rời xa. “Còn về tiểu hồ ly vô tội này, bổn vương sẽ đưa nó đi.”

 

“… Thái tử điện hạ muốn mang nó đi?”

 

“Có vấn đề gì không?”

 

“Căn cứ vào tình hình vừa rồi, thì con hồ ly đó có liên quan tới vụ án…” Người hay là vật? Thật chẳng biết dùng từ gì cho nó. “Vi thần cả gan hỏi một câu, thái tử điện hạ muốn biết về vụ án này?”

 

Thu Minh Hạo lắc đầu, “Bổn vương ra ngoài lần này, là xin phụ hoàng cho nghỉ phép, chỉ muốn đi dạo chơi thôi. Không giống Phùng đại nhân, cầm thượng phương bảo kiếm, thay trời hành đạo, trừ gian diệt ác. Án mà Phùng đại nhân thụ lý, bổn vương không có quyền hỏi đến.”

 

“Nếu đã vậy, tại sao thái tử lại muốn mang con hồ ly đó đi? Nó vẫn là điểm mấu chốt của vụ án…”

 

“Con hồ ly này là thú cưng của phụ hoàng, làm nó bị thương, đừng nói Phùng đại nhân, đến bổn vương cũng không gánh được tội đau.”

 

Phùng đại nhân ngẩn người, “Nó không phải là … của thành chủ đại nhân ư?” Thê tử? Ánh mắt Phùng đại nhân nhìn về phía một quý nhân khác.

 

“Nó đúng là do hoàng thượng ban tặng cho ta.” Thu Hàn Nguyệt đáp. Ban đầu, vì muốn đối phó với sự khó tính khắt khe của Bách Diêu, hắn đã xin hoàng thượng hạ chỉ, Linh Nhi đúng là được hoàng thượng ban hôn gả vào phủ đệ của thành chủ, cả thành này ai cũng biết, chẳng phải lời gian dối gì. “Nơi mà bổn thành chủ ở có tên thành Phi Hồ, nên có hồ ly cũng không phải việc gì đáng ngạc nhiên.”

 

Phùng đại nhân chau mày, nghiêm mặt nói: “Vậymong thành chủ đại nhân hãy giải thích rõ cho hạ quan được biết, con hồ ly này có thực đã tu luyện thành yêu không? Vị thành chủ phu nhân mà Giới Điền đại sư gặp là giả hay thật? Thành chủ đại nhân giết Tùy Trần đạo trưởng là vì việc công hay việc tư?”

 

“Lý do bổn thành chủ giết Tùy Trần, đã bẩm báo lại với Phùng đại nhân rồi, Phùng đại nhân cứ việc điều tra những lời Thu mỗ nói là thật hay giả, Phùng đại nhân bảo bổn thành chủ nói, đương nhiên bổn thành chủ sẽ nói là thật, chi bằng Phùng đại nhân hãy tự điều tra. Còn về việc con hồ ly này đã tu luyện thành yêu chưa, cổ thư có nói: Phàm yêu ma quỷ quái, sẽ bắt hồn đoạt phách người bằng sự tàn ác của mình. Nhưng theo Phùng đại nhân quan sát, tiểu hồ ly này bất luận là người hay yêu, liệu có khả năng làm hại tới tính mạng con người không? Nếu Phùng đại nhân vẫn muốn bổn thành chủ phải nói rõ ràng, thì bổn thành chủ kiên quyết nói rằng không phải.” Vào lúc Thu Minh Hạo giành được Linh Nhi về tay, sự lo lắng trên sắc mặt Thu Hàn Nguyệt cũng đã giảm đi vài phần, thay vào đó, là nỗi ảo não không cần nghĩ cũng biết, nhưng hắn vẫn khéo léo giấu kín, phong độ ngời ngời trở lại là vị thành chủ đại nhân hòa nhã tùy hứng, thấu tình đạt lý kia của mình.

 

Phùng đại nhân vốn là cao thủ chốn quan trường, nhìn sắc mặt mà thấu lòng người vốn thuộc về bản năng, việc thành chủ trẻ tuổi ăn nói khéo léo nhằm giảm nhẹ tình tiết của câu chuyện rõ ràng là một kế sách, nhưng sắc mặt thành khẩn, ngữ điệu hòa nhã, hơn nữa khi nói chuyện hai mắt của vị thành chủ trẻ tuổi không hề né tránh mà luôn nhìn thẳng vào Phùng đại nhân, trong ánh mắt ấy thể hiện rõ sự kiên định tin tưởng rất rõ ràng…

 

Chứng cứ tìm được ở thành Phi Hồ, đúng như tiểu vương gia đã nói, chẳng có gì sai lệch; những lời làm chứng của trang chủ Tỉnh Xuân sơn trang, Phùng đại nhân cũng rất tin tưởng; còn về sự sùng bái của Xương Dương hầu trong kinh thành cần phải tra xét kĩ càng… Vụ án này vốn đã rối như tơ, phức tạp trăm đường, nay thái tử điện hạ lại thò một chân vào, loạn càng thêm loạn.

 

“Những lời này của thành chủ đại nhân, hoàn toàn không đúng, vô lý cùng cực!” Nghiêm Triều Tông lạnh lùng.

 

“Đúng thế.” Tuyệt Tâm đạo nhân vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói thành khẩn ý vị sâu xa: “Người và thú, mỗi loài có thiên đạo riêng, có thế giới riêng. Thú muốn thành người, là việc nghịch với đạo lý, trái với quy luật tự nhiên; thú thành người, sẽ làm việc ác mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, và vì gian ác nên sẽ gây ra rất nhiều tai họa; tu thành yêu nghiệt, kết duyên với người, càng bại hoại đạo lýàm người, phá hỏng cương thường nhân giới. Dù là bất kỳ nguyên nhân nào, cũng không thể dung nạp yêu tinh trong thế giới này. Thu thành chủ, ngài nên tỉnh ngộ sớm, tránh để bị yêu nghiệt hại, hối hận thì đã muộn.”

 

Khóe miệng Thu Hàn Nguyệt nhếch lên cười mỉa mai, chưa kịp nói, Thu Minh Hạo đã sốt sắng, cao giọng đáp lại: “Xin hỏi yêu mà các hạ nói, là chỉ ai đây?”

 

“Đương nhiên là…”

 

“Là linh hồ sủng vật của đương kim bệ hạ ư?” Thái tử điện hạ lập tức giơ cao tiểu hồ ly lên, hỏi.

 

Ngón tay Thu Hàn Nguyệt chới với, gân xanh ở trán giật giật, nhưng cố gắng kìm nén: Nhẫn.

 

“Thái tử điện hạ, bần đạo dám lấy danh dự của sư môn ra để đảm bảo, con hồ ly này thực sự đã thành yêu, nay tu vi còn yếu, diệt trừ đơn giản, nếu để nó ở lại nhân gian lâu, e rằng sẽ tìm cách hút tinh khí của người, khi ấy thì sẽ mang lại họa lớn khôn lường. Hoàng thượng là vua một nước, càng nên tránh xa tà yêu, bảo đảm an toàn cho long thể…”

 

Thu Hàn Nguyệt nhướng mày: “Ý của đạo trưởng là, hoàng thượng coi yêu nghiệt như bảo bối, xấu tốt không phân biệt được, long tâm bất minh, long mục đen tối, phải vậy không?”

 

“Ngài…” Tuyệt Tâm đạo trưởng đâu dám ngông cuồng như thế? Cho dù là người tu hành, nhưng vẫn phải cúi đầu trước hoàng quyền, nếu không gây nguy hiểm cho tính mạng bản thân là chuyện nhỏ, khiến sư môn lao đao mới là chuyện lớn.

 

“Tuyệt Tâm đạo trưởng là môn hạ của Thiên Nhạc sơn, quý môn phái lấy việc trừ yêu diệt ác làm thiên chức, hoàng thượng và bổn vương đều vô cùng tôn trọng quý phái. Nhưng, khi quý môn nhân trừ yêu, liệu có thể phân biệt rõ ràng đâu là yêu thật đâu là yêu giả? Hay hét giết là giết hét đánh là đánh, làm vậy chỉ tạo thêm oan nghiệt, tạo thêm tiếng ác cho bổn phái mà thôi.” Thu Minh Hạo nói.

 

Hai người này, một kẻ mặt đen một kẻ mặt trắng, trong lúc tranh cãi, cũng coi như là ăn ý. Nếu Thu Minh Hạo không dùng lòng bàn tay che trên đỉnh đầu của tiểu hồ ly trắng muốt, thì khuôn mặt anh tuấn của Thu Hàn Nguyệt đã thêm vài phần ảo não.

 

“Thái tử điện hạ!” Thấy phần thắng đang nắm chắc trong tay dần tuột mất, Nghiêm Triều Tông không cam tâm. “Triều Tông sao chưa từng nghe nói hoàng thượng có nuôi sủng vật? Càng chưa từng nghe chuyện hoàng thượng ban tặng một con hồ ly cho thành chủ thành Phi Hồ? Thần hiểu thành chủ thành Phi Hồ có quan hệ thân cận với thái tử điện hạ, nhưng trong lòng thần, thái tử điện hạ không phải người bảo vệ cái xấu, mong thái tử điện hạ minh xét, con hồ yêu này…”

 

Thu Minh Hạo khẽ quát: “Hoàng thượng có nuôi một con hồ ly hay không, lẽ nào còn phải báo một tiếng với tiểu Khánh vương ư? Bổn vương sao không nhớ phụ hoàng của bổn vương có quan hệ thân thiết như thế với tiểu Khánh vương nhỉ?”

 

“… Thần không dám.”

 

Không cam tâm thì cũng thôi, âm thầm tức tối là được rồi, chuyện ngày hôm nay trên công đường kết thúc tại đây. Vụ án của Tùy Trần vẫn chưa kết thúc, có thái tử đứng ra bảo lãnh, đợi thu thập đủ chứng cứ, sẽ cho gọi các đương sự sau.

 

Sau khi kết thúc, mọi người rời khỏi công đường, Thu Minh Hạo cười nói: “Hàn Nguyệt vương thúc, bao ngày nay, phụ hoàng, mẫu hậu đều rất nhớ nhung cô nhóc này, tiểu điệt muốn nhân cơ hội này đưa ‘nàng ta’ về cung một chuyến, nhằm giải tỏa nỗi buồn phiền nhung nhớ của họ, thế nào?”

 

Thu Hàn Nguyệt cười: “Thái tử hiền điệt có lòng hiếu thuận như vậy, kẻ làm thúc ta sao có thể không nhận lời? Nếu đã vậy, cùng đi thôi.”

 

“… Cùng đi?”

 

“Vi thúc ta từ khi rời khỏi kinh thành cũng mười mấy năm rồi chưa quay lại, nên tới thăm hoàng huynh hoàng tẩu một chuyến mới phải. Không dám làm phiền thái tử, hãy giao nàng cho vi thúc đi.”

 

Hắn giơ tay định đón tiểu hồ ly vào lòng, nhưng đối phương lại dùng tay áo che nàng, đáp: “Có tiểu điệt ở đây, sao dám làm phiền Hàn Nguyệt vương thúc?”

 

“Thái tử thật quá khách khí, đã là của ta, thì phải do ta chịu trách nhiệm.”

 

“Vương thúc nói đi đâu thế, là tiểu điệt tình nguyện…”

 

Hai người đối qua đáp lại rất hòa nhã, ăn nói trang trọng, cười cợt vui vẻ, nhưng trong đôi mắt đẹp của cả hai, đều phóng ra những tia nhìn thấu tâm địa của kẻ kia.

 

“Thu Hàn Nguyệt, không hay rồi! Thu Hàn Nguyệt… Thu Hàn Nguyệt, Linh Nhi…” Ngoài công đường, những kẻ tò mò tới xem án đều đã bị nha dịch đuổi về, nên rất vắng vẻ, bỗng hớt hơ hớt hải có người chạy tới, chính là Ngụy Di Phương. Tiếng đó hình dáng đó, vô cùng lo lắng hoảng loạn.

 

Thu Hàn Nguyệt đi tới đón, đỡ lấy nàng ta, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

 

“Ta trúng mê hương, ta không ngờ, hắn lại dám dùng chiêu đó với ta, ta thấy hắn đưa Linh Nhi đi… Linh Nhi đâu? Linh Nhi thế nào rồi?”

 

“Nàng không sao.” Mê hương của Mạch Tịch Xuân là thiên hạ vô địch, chẳng trách tiểu nha đầu ngủ đến giờ vẫn chưa tỉnh.

 

Còn việc phối hợp với Thu Minh Hạo, quả thực là vì đã xảy ra chuyện.

back top