Mười đạo nhân của Thiên Nhạc sơn đuổi theo yêu nghiệt đào tẩu, Tuyệt Tâm đạo nhân giữa đường quay về, lấy cớ là muốn giúp phu nhân thành chủ định thần bớt sợ mà bái kiến thành chủ đại nhân lần nữa.
Lần này Thu Hàn Nguyệt sắc mặt có phần vui vẻ, đón ông ta vào phòng khách, rồi cho người dâng trà thơm: “Tuyệt Tâm đạo trưởng, bổn thành chủ trước có chút hiểu lầm với ngài, mong lượng thứ.”
“Thành chủ nói đi đâu vậy? Yêu nghiệt giảo hoạt, nếu như đạo hành không cao thâm thì sao phát hiện ra nơi nó trú ngụ? Phản ứng của thành chủ, cũng là thường tình thôi.” Tuyệt Tâm đạo trưởng nói những lời khách khí, rồi dẫn dắt vấn đề tới chỗ mà mình quan tâm. “Thành chủ, tôn phu nhân vì bị yêu nghiệt ký sinh nhiều ngày, thường xuyên dùng thuốc mà vẫn không khỏi, có thể để bần đạo xem thử không?”
Sắc mặt Thu Hàn Nguyệt dịu hẳn xuống, ánh mắt đầy kỳ vọng. “Đạo trưởng có thể cứu phu nhân của bổn thành chủ?”
“Sẽ toàn tâm toàn sức.”
“Có thể chữa cho phu nhân bổn thành chủ trở lại như xưa.”
“Việc này… bần đạo cần phải xem sắc mặt khí tượng của phu nhân mới có thể nói được.”
“Tốt quá rồi!” Thu Hàn Nguyệt tỏ vẻ vui mừng, đứng dậy khum tay. “Mời đạo trưởng.”
Tuyệt Tâm đạo trưởng ánh mắt lóe sáng, vội vàng giấu biệt mưu kế của mình đi, cất bước theo Thu Hàn Nguyệt.
Trong tẩm thất của biệt viện, Tuyệt Tâm đạo trưởng bắt mạch cho thân hình nhỏ bé yêu kiều nằm trên giường, sau đó bọn hầu nữ lại vén rèm lên, cho hắn nhìn sắc mặt của nữ chủ nhân, lông mày hắn cau chặt lại, trầm tư hồi lâu.
Thu Hàn Nguyệt cũng không làm phiền, yên lặng ngồi chờ, vô cùng nhẫn nại chờ đợi câu trả lời, nhưng hai mắt nhìn chăm chăm không dứt.
“Phu nhân…”
“Phu nhân ta thế nào?” Hắn vội vàng tiếp lời.
“Phu nhân bị yêu nghiệt mượn xác quá lâu, khí huyết suy yếu, nội thần hao tổn, cần phải có cách bồi bổ hợp lý.”
Khi nói những lời này, lông mày của Tuyệt Tâm đạo trưởng dần giãn ra, sau đó thì hoàn toàn trở lại vẻ bình thường, bắt đầu thấy tự nhiên hơn.
“Mời đạo trưởng chỉ giáo.”
“Đợi bần đạo kê đơn.”
Thu Hàn Nguyệt khoát tay, ra hiệu cho Kính Phi đứng bên cạnh lập tức mang giấy bút vào.
Tuyệt Tâm đạo trưởng vung bút rất nho nhã, vừa viết vừa nói: “Đây là cách bổ thần định tâm, sau khi uống xong, bần đạo sẽ lại kê cho phu nhân một phương pháp định thần trấn kinh nữa, ít nhất phu nhân cũng có thể tốt lên khoảng bốn phần. Còn lại thì, phải từ từ điều dưỡng.”
“Vậy giờ đạo trưởng đã biết phu nhân ta là người hay là yêu chưa?” Hắn đón lấy đơn thuốc, lệnh cho Kính Phi xuống núi bốc ngay, rồi quay người, trịnh trọng hỏi.
“Nếu không như vậy, thì phu nhân của bổn thành chủ sao có thể thoát khỏi sự khống chế của yêu nghiệt chứ? Bổn thành chủ không trách ngài.”
Ánh mắt Thu Hàn Nguyệt đầy cảm khái, nhẹ nhàng nói.
“Có điều, bổn thành chủ vẫn không hiểu, tại sao hôm đó Mạch Tịch Xuân lại cố chấp nói phu nhân của bổn thành chủ là một con hồ ly tinh? Lẽ nào đương kim vạn tuế lại ban cho bổn thành chủ một linh hồ làm thê tử? Bổn thành chủ và y giao du mười năm có lẻ, vô cùng thấu hiểu nhau, nhưng vẫn không sao nhìn thấu tâm tư của Mạch Tịch Xuân, không biết Tuyệt Tâm đạo trưởng có thể chỉ giáo cho ta biết không?”
Thành chủ đại nhân hỏi với giọng điệu hết sức thành khẩn, ngữ khí thân thiết, khiến Tuyệt Tâm đạo trưởng được sủng mà thất kinh, đáp: “Thiếu thời gia đình Tịch Xuân vì bị một hồ yêu can dự, gia đình ly tán, phụ thân mất mạng. Mặc dù chưa học được huyền môn chi thuật, nhưng hễ đánh hơi thấy mùi yêu nghiệt ở đâu là sẽ lao tới trừ nạn, cũng chính vì thế nên mới có duyên gặp bần đạo. Hơn nữa con hồ ly mê hoặc phụ thân y khiến phụ thân y bỏ vợ bỏ con cuối cùng phơi thây ngoài đồng hoang là do bần đạo diệt, từ đó kết nghĩa vong niên. Tại sao y một mực cho rằng tôn phu nhân là hồ yêu, lúc này bần đạo cũng không hiểu, yêu nghiệt mượn thân tôn phu nhân sử dụng kế sách mê hoặc người, khiến Tịch Xuân chán ghét. Một chuyện, luôn có vạn cách giải thích.”
“Nghe những lời này của đạo trưởng, bổn thành chủ nên gọi Tịch Xuân đến, để chính miệng đạo trưởng chứng thực thân phận trong sạch của phu nhân bổn thành chủ, may ra diệt được lòng ngờ nơi y, cũng là giúp y được giải thoát. Đạo trưởng thấy như vậy có được không?”
“Huynh đệ Thu thành chủ tình sâu nghĩa nặng, bần đạo sao có thể không đồng ý đây?” Tuyệt Tâm đạo trưởng đương nhiên nghe theo.
Thu Hàn Nguyệt bèn quay đầu sai: “Chuẩn bị cho đạo trưởng một phòng để nghỉ ngơi.”
Năm ngày sau, Mạch Tịch Xuân đi ngày đi đêm, cuối cùng cũng đến được núi Phi Hồ.
Khi y tới ngoài cửa biệt viên trên núi Phi Hồ, cảnh mà y thấy là Tuyệt Tâm đạo trưởng cùng Tứ sư huynh đang vai kề vai, không khí hòa nhã, chuyện trò vui vẻ, lòng y đã mừng.
“Tứ sư huynh, đạo trưởng hai người bắt tay nhau làm hòa rồi sao?”
Tuyệt Tâm nghiêm sắc mặt, “Tịch Xuân nói vậy là sai rồi. Bần đạo và Thu thành chủ không có ân oán, trước kia chẳng qua do sự khác biệt giữa đạo và đời, nay yêu nghiệt hiện hình, đương nhiên mọi khúc mắc đã được giải tỏa.”
Mạch Tịch Xuân thoáng nghi hoặc: “Yêu nghiệt hiện hình? Yêu nghiệt chẳng phải sớm hiện hình rồi sao?”
Thu Hàn Nguyệt cười vui vẻ: “Có gì vào trong ngồi, từ từ nói.”
Tuyệt Tâm đạo trưởng gật đầu, chân phải vừa nhấc lên, thì phía chân trời bỗng xuất hiện một quầng sáng ngũ sắc, cùng tiếng hét chói tai, đột nhiên thần sắc run rẩy, nói: “Môn nhân của bần đạo phát ra tín hiệu cầu cứu, Thu thành chủ, bần đạo phải đi trợ giúp họ gấp, xin thứ lỗi vì thất lễ.” Nói xong, lấy từ trong tay áo ra một lá bùa ném vào không trung, miệng lẩm nhẩm đọc, đột nhiên biến mất.
“Đạo trưởng…” Mạch Tịch Xuân gọi nhưng không kịp, buồn bã quay người lại. “Tứ sư huynh, rút cuộc là chuyện gì?”
Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt tươi cười như hoa nở giữa mùa xuân kia đã biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lẽo của mùa đông, sự lạnh lẽo như địa ngục.
“Đệ nói xem có thể là chuyện gì?” Ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng.
“Tứ sư huynh…” Bỗng như hiểu ra, Mạch Tịch Xuân cười khổ. “Tứ sư huynh không cần phải vậy, Tịch Xuân từng nói, nếu huynh muốn giết Tịch Xuân, Tịch Xuân sẽ đưa đầu nhận tội. Hà tất phải bố trí cảnh ấy cho Tịch Xuân xem?”
“Đệ nói không sai, nếu chỉ muốn giết đệ, bổn thành chủ không cần phải bố trí gì hết.”
“… không chỉ vì muốn giết đệ? Vậy là vì…” Ngay lập tức, mặt biến đổi. “Vì Tuyệt Tâm đạo trưởng? Tứ sư huynh, huynh không thể hại đạo trưởng!”
“Tại sao không thể?” Thu Hàn Nguyệt nhướng mày hỏi lại.
“Đạo trưởng là ân nhân của Mạch Tịch Xuân…”
“Liên quan gì tới ta?”
Mạch Tịch Xuân im lặng, hắn ngẩn người trước ánh mắt chăm chú u ám như màn đêm của Tứ sư huynh, đột nhiên phá lên cười: “Được, được, được lắm, Tứ sư huynh, vì một người con gái, không, vì một yêu nữ, mà huynh vứt bỏ cả tình huynh đệ, huynh đúng là rất được! Giết đi, để Tịch Xuân nhìn xem, huynh sẽ giết huynh đệ đồng môn như thế nào, giết đi!”