Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Chương 84: Kinh biến (2)

Người đó xuất hiện như thế nào, xuất hiện ra sao, chẳng ai biết, kể cả Thu Quan Vân. Nhưng người đó đứng đó, không ai cảm thấy đột ngột, không ai cảm thấy kinh ngạc, dường như người ấy vốn xuất hiện ở đó, vốn đứng ở đó rồi. Nhưng người ấy căn bản không có ở đó.

 

Mái tóc tung bay, y phục tha thướt, khuôn mặt dịu dàng, đôi mắt hiền từ, tiếng cười ấm áp, toàn thân thoát ra vẻ thân thiện dễ chịu… Người đó, khi nhìn, vừa cho người ta cảm giác có thể quên đi tất cả, lại vừa muốn trao cho người đó toàn bộ sự tin tưởng.

 

Mái tóc tung bay, y phục tha thướt, khuôn mặt dịu dàng, đôi mắt hiền từ, tiếng cười ấm áp, toàn thân thoát ra vẻ thân thiện dễ chịu… Người đó, khi nhìn, vừa cho người ta cảm giác có thể quên đi tất cả, lại vừa muốn trao cho người đó toàn bộ sự tin tưởng của chính mình.

 

“Ai nói hồ ly không thể thành tiên, đạo gia?” Người đó nói, “Vạn vật đều có linh tính, chỉ cần một trái tim hướng thiện, thì đều có thể tu thành chính quả. Hồ ly mặc dù là súc sinh, nhưng vốn được ông trời sủng ái, trao cho loài hồ ly vài phần linh tính, khiến hồ ly trở thành loài dễ tu được đạo thuật nhất. Nếu đạo gia là một cao nhân, thì phải hiểu đạo lý này mới đúng chứ.”

 

“… Ngươi là ai?” Khí thế của đối phương mặc dù hòa nhã vô hại, nhưng Tuyệt Vọng đạo nhân có thể cảm nhận được thứ sức mạnh vô cùng to lớn từ người đó, đầu tiên hắn dùng mắt ra hiệu cho đám đồng môn của mình để bọn họ cảnh giác, rồi mới cất tiếng hỏi.

 

“Ta ư?” Vẫn là giọng điệu thong thả ung dung như gió, “Đạo gia hỏi vậy, khiến ta thật sự phải suy nghĩ rồi đấy. Ta là ai nhỉ? Đã lâu quá rồi, ta cũng quên mất.”

 

“… Ta biết ngươi là ai!” Linh Nhi đẩy cánh tay của ca ca ra, rồi vội vàng lao về phía trước, hai tay túm chặt hai vạt áo của người vừa tới, “Ta biết người là ai đấy.”

 

“Ồ?” Người đó hai mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang đứng trước mặt mình, “Vậy, hãy cho ta biết, ta là ai đi?”

 

“Người là… người là… người là…” Rõ ràng lời đã tới miệng, rõ ràng vừa rồi nàng đã biết đáp án, nhưng sao đột nhiên đầu óc lại rối rắm, khiến nàng không nghĩ ra được.

 

Người đó ánh mắt dịu dàng, lúc này lại cất giọng ấm áp tới mức có thể phá tan các lớp băng ngàn tuổi, hỏi Linh Nhi: “Ta là ai? Con không cho ta biết, thì ta sẽ không nhớ ra được. Một người ngay cả bản thân mình là ai cũng không nhớ, thật đáng thương biết bao.”

 

“Đúng vậy, người là ai… Linh Nhi không muốn thấy người đáng thương như vậy… Linh Nhi phải nhớ ra…” Linh Nhi dùng hai bàn tay nhỏ của mình giữ chặt trán, trán nàng cau chặt lại, mặt mày nhăn nhó trông rất khổ sở: Đáp án đó, rõ ràng là đã xuất hiện trong đầu Linh Nhi rồi mà, tại sao giờ lại không thấy nữa? Người đứng trước mặt nàng này, Linh Nhi nhất định phải nhớ ra, nhất định, nhất định…

 

“Linh Nhi…” Thu Hàn Nguyệt lo lắng không hiểu, định bước lên trước, nhưng lại bị Thu Quan Văn ngăn lại.

 

Thu Quan Văn mím môi nói khẽ: “Đây là chuyện riêng của tiểu tẩu nữ, huynh cứ để cho tẩu ấy tự giải quyết.”

 

“… Chuyện gì?” Hắn hỏi.

 

“Cái này… người kia tu vi quá cao thâm, ta không tiện nói, ta chỉ có thể khẳng định rằng người đó hoàn toàn không có ý định làm hại tiểu tẩu nữ. Còn có ý định gì với Hàn Nguyệt ca ca hay không thì… ” Mĩ thiếu niên ngập ngừng định nói lại thôi.

 

Thu Hàn Nguyệt chau mày: “Có ý gì?”

 

“Không thể nói trước, cũng không tiện nói nhiều, Hàn Nguyệt ca ca tùy cơ ứng biến vậy.” Thật chẳng mấy khi một ma đầu vô thiên vô pháp như thế cũng có lúc băn khoăn trăn trở.

 

Thu Hàn Nguyệt mày càng cau chặt hơn, ánh mắt lóe sáng, trầm mặc im lặng.

 

Lúc ấy.

 

Linh Nhi vẫn đang khổ sở suy nghĩ.

 

“Sao, vẫn chưa nghĩ ra à?” Người kia dịu dàng hỏi.

 

“Linh Nhi sẽ nhớ ra… Linh Nhi phải nhớ ra… Linh Nhi… Linh Nhi…” Linh Nhi suy nghĩ rất vất vả, nhìn ánh mắt yêu thương bao dung của người đứng trước mặt mình, đột nhiên bỗng cảm thấy buồn bã, bèn òa lên khóc nức nở…

 

“Linh Nhi ngốc nghếch… Linh Nhi không nhớ ra… Linh Nhi rất muốn nhớ ra người… hu hu…”

 

Người kia giơ tay ra ôm tiểu mĩ nhân đang giàn giụa nước mắt vào lòng, lắc đầu cười rồi thở dài: “Không nhớ ra cũng có gì ghê gớm đâu? Có nhớ trước khi chúng ta chia tay, ta đã từng nói gì với con không? Vì muốn bảo vệ con, ta có thể chịu đựng được mọi sự đau khổ trong tam giới, giờ chỉ là không nhớ ra ta thôi, có gì quan trọng chứ?”

 

“Ừm…” Linh Nhi bỗng dưng nín khóc, thút thít, đôi mi dài vẫn còn đọng nước mắt, ngây ngô nhìn khuôn mặt dịu dàng của người kia.

 

“Người rất thương Linh Nhi phải không?”

 

“Con tập trung toàn bộ tình yêu và sự dịu dàng của ta, ngoài con ra, sẽ không có người thứ hai khiến ta phải đau khổ như thế.”

 

“Hi ~ ~ ~” Vẫn mơ hồ chưa hiểu, đôi môi xinh xinh như hai cánh hoa đào của Linh Nhi nở nụ cười, những giọt nước mắt đang đọng trên mi lăn xuống, khóe môi, thật giống cánh đào ngậm hạt mưa, đẹp vô cùng.

 

“Bản chất thuần khiết ngây thơ của con vẫn chưa thay đổi, nhưng rốt cuộc vẫn có điều gì đó đã khác đi rồi.” Người đó dùng ngón tay thon dài chạm vào má nàng, từng chút từng chút, giống như vuốt ve một hòn ngọc. “Tiểu nha đầu thương yêu của lòng ta, ở đây vui vẻ quá nên không muốn về nữa sao?”

 

Linh Nhi dựa vào vòng tay ấm áp của người đó, dễ chịu tới mức khép mắt lại, bàn tay nhỏ vẫn túm chặt hai vạt áo của người ta, đáp: “Người thương Linh Nhi, Linh Nhi biết chứ, Linh Nhi cũng muốn thương người, Linh Nhi rất thương người, mẹ… mẹ… mẹ…?!”

 

Vào lúc Linh Nhi thốt ra từ “mẹ” đó, dung mạo của người đó đã bắt đầu biến đổi, một ẩn sĩ sắc mặt trung dung, nam nữ khó phân biệt, biến thành một giai nhân tuyệt mĩ váy áo phấp phới, thứ duy nhất không biến đổi, là sự dịu dàng của người đó, nụ cười điềm đạm ấm áp trên môi.

 

“… Mẹ?” Thu Quan Vân kinh ngạc.

 

“Không phải là thẩm thẩm.” Thu Hàn Nguyệt nói. “Dung mạo có vài phần giống, nhưng khí chất thì rất khác. Vị này, cứ như một tiên tử đến từ thế giới khác, còn thẩm thẩm lại là đỉnh núi tuyết khiến người ta chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.”

 

Trước sự kinh ngạc của mọi người, đôi mắt đẹp tuyệt và vô cùng dịu dàng của tuyệt thế giai nhân nhìn về phía đám đạo nhân Thiên Nhạc sơn.

 

“Các vị là cao sĩ huyền môn, lẽ nào không nhận ra lai lịch ta sao?”

 

Mấy vị đạo sĩ đồng loạt giật lùi về phía sau mấy bước, không hẹn mà cùng cúi gằm đầu xuống, vừa như kinh sợ mà cũng vừa như kính nể. Người đó, thân tỏa thiên quang, đầu chạm vân ảnh, rõ ràng là người từ thiên giới tới.

 

“Ta từng trải qua phàm kiếp ở thành Phi Hồ này, kiếp đó của ta chỉ là một con hồ ly. Ta đã khổ sở tu hành, thoát khỏi xác hồ ly, trở về thiên giới, chính là vì muốn đoàn tụ với đứa con gái mà ta thương yêu nhất. Nếu không, ta sẵn sàng làm một con hồ ly nhỏ xinh tự do vô tư không ràng buộc. Tư chất của các vị không yếu, hơn nữa tu đạo cũng nhiều năm nay, sao vẫn tuân theo quy định một cách cố chấp như thế, không thể phân biệt được thiện ác, mà chỉ quy người ta vào hai giới người và yêu thôi sao?”

 

Mấy vị đạo nhân kia im lặng cúi đầu nghe giáo huấn.

 

“Con gái ta hạ phàm kinh kiếp, ta để nó ở thành Phi Hồ, chính là vì nơi đây là địa linh nhân kiệt, có thể giúp con gái ta sống vui vẻ không âu lo, và người ở đây, đúng là đã không khiến ta phải thất vọng.” Đôi mắt người đó, nhân từ lướt qua mặt của từng người ở đây, vô cùng tán thưởng.

 

“… Phi Hồ tiên tử?” Ai đó trong đám người đứng xem bỗng buột miệng nói. Câu đó, khiến đám người đang chìm đắm trong sự kinh ngạc kia bị đánh thức, đột nhiên, những tiếng xì xào nổi lên.

 

“Phi Hồ tiên tử! Là Phi Hồ tiên tử giáng lâm! Phi Hồ tiên tử giáng lâm rồi! Phi Hồ tiên tử hiện thân rồi!”

back top