“Vãn bối không dám vọng tưởng như vậy.” Thu Hàn Nguyệt nghiêm giọng đáp. “Chỉ có điều, hắn là huynh trưởng của Linh Nhi, hắn có tư cách tham gia vào việc này.”
Ánh mắt dịu dàng của Phi Hồ tiên tử dừng trên mặt hắn hồi lâu, sau đó dịch chuyển về phía người đang bước lại gần, “Đế vương Hồ giới, ngươi cho rằng người trẻ tuổi này đáng tin tưởng sao?”
“Bích Thánh nương nương là Minh Nhật thần chủ của thiên giới, nhìn thấy vạn vật, tinh thông tam giới, có gì mà người không thấy chứ?” Bách Diêu dang tay ôm muội muội vào lòng, cúi người hành lễ với Bích Thánh nương nương.
“Nhưng, cái chức Minh Nhật thần chủ của ta lại không bảo vệ được ngay cả con gái mình.” Phi Hồ tiên tử lông mày giãn ra, nụ cười ấm áp, sự nhân hậu yêu thương đó như dành cho cả thế gian lại như chỉ dành cho một người mà thôi.
Giọng nói dịu dàng, ấm áp như gió xuân, nhưng từng lời từng chữ nương nương nói, giống như đang chuyển sang cảnh sắc khác: “Bao lâu nay, đế vương của Hồ giới tìm đủ mọi cách, khiến mẹ con ta không thể đoàn tụ, giờ lại định dùng cách gì để khiến cốt nhục chúng ta phải chia ly đây?”
Thu Hàn Nguyệt bước lên, ôm tiểu nha đầu từ tay người anh vợ vào lòng, giữ thật chặt.
Lần này thì Bách Diêu rất phối hợp, dễ dàng giao muội muội cho hắn, tập trung đối phó với Phi Hồ tiên tử.
“Vãn bối muốn giữ tiểu muội mình yêu thương ở lại, đúng là phải dùng một chút thủ đoạn, mà tâm ý của vãn bối dành cho người vãn bối yêu thương nhất đời, vãn bối tin Bích Thánh nương nương sẽ hiểu.” Thiên tính ung dung, cuồng ngạo của đế vương Hồ giới trước mặt vị thượng tiên địa vị tôn quý này cũng phải giảm bớt vài phần. “Trước kia, Bích Thánh nương nương vì muốn bảo vệ ái nữ đã làm tất cả những gì có thể làm, người như nương nương dù trên trời hay dưới nhân gian cũng tuyệt đối không có người thứ hai, vãn bối vô cùng kính phục. So với nương nương, những gì mà vãn bối làm cho ái muội, thật không đáng nhắc tới.”
“Ca ca…” Linh Nhi đang ngoan ngoãn nằm trong lòng ca ca ngẩng mặt lên, đôi mắt xinh đẹp long lanh nước, bối rối hỏi: “Đại ca ca sẽ đánh nhau với mẹ sao?”
Bộ dạng run rẩy đáng thương đó, trong nháy mắt biến sự hung hãn trong lòng thành chủ đại nhân thành nước.
Hắn cụng đầu với tiểu thê tử, yêu chiều đáp: “Không đâu, vì Linh Nhi, họ sẽ không đánh nhau đâu.”
“Ca ca cũng sẽ không đánh nhau với mẹ chứ?”
“Vì Linh Nhi…” Hắn thơm thơm vào má nàng, môi nhếch lên cười: “Ca ca cũng sẽ không làm thế.”
Đột nhiên, Linh Nhi cười rất tươi: “Vậy Linh Nhi hứa với ca ca…” Nàng ghé tai hắn, hơi thở thơm như hoa lan, thì thầm: “Linh Nhi sẽ không rời xa ca ca đâu.”
Mắt Thu Hàn Nguyệt sáng lên. Nếu Linh Nhi đã muốn đi, thì hắn cũng chẳng cách nào giữ nàng ở lại, mỗi lần nghĩ đến việc lòng nàng trăn trở, cũng đủ để hắn thấp thỏm không yên rồi. Lúc này nghe thấy lời hứa của nàng, đúng là mừng như bắt được vàng.
“Linh Nhi yêu mẹ, rất yêu rất yêu. Linh Nhi muốn cùng mẹ… nhưng, Linh Nhi sẽ không rời bỏ ca ca, Linh Nhi mà rời bỏ ca ca, Linh Nhi sẽ chết mất”
“… Linh Nhi!” Thu Hàn Nguyệt ôm chặt tiểu thê tử xinh đẹp vào lòng, tâm trạng ngây ngất cuồn cuộn trào dâng, hắn khẳng định đây chính là lúc hắn được trải nghiệm một niềm vui to lớn nhất, sung sướng nhất. Những lời của Linh Nhi, những lời từ khuôn miệng xinh đẹp của tiểu thê tử, từng chữ từng chữ đều quý như vàng.
“Nhưng…” Tiểu nha đầu lại áp đầu vào ngực hắn, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên ưu tư, “Linh Nhi không muốn mẹ buồn, ca ca, phải làm thế nào mới khiến mẹ không buồn?”
“Ca ca và Linh Nhi cùng cố gắng, được không?”
Linh Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh: “Cùng nhau cố gắng ư?”
“Đúng, chỉ cần Linh Nhi và ca ca vui vẻ sống bên nhau, chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng nhau cố gắng.”
“Được!” Nàng gật đầu, nỗi buồn tan biến, Linh Nhi cười ngọt ngào: “Linh Nhi cùng ca ca cố gắng.”
“Bích Thánh nương nương, người đã nghe thấy chưa?”
Trong đình, Bách Diêu cùng Phi Hồ tiên tử đang ngồi đối mặt với nhau, hai người đều là tiên thế, nên những lời thì thầm của con gái và Thu Hàn Nguyệt đương nhiên là họ đều nghe thấy cả.
“Người nghe thấy rồi đấy, Linh Nhi không có ý định rời đi. Muội ấy và phu quân ân ái sâu đậm, Bích Thánh nương nương nếu cố tình chia cắt họ, thì cũng chẳng khác gì so với kẻ trước kia đã từng bày mưu tính kế chia cắt hai mẹ con người.”
“Đế vương của Hồ giới, ngài thật quá hỗn xược rồi đấy.” Phi Hồ tiên tử cười nheo mắt lại, “Ngài biết rõ người chia cắt hai mẹ con ta là ai, vậy mà còn nói như thế, chẳng trách ngài dám hết lần này tới lần khác ngăn cản các thiên sứ ta phái xuống đón con gái ta quay về thiên đình.”
Bách Diêu đáp: “Đối với Bích Thánh nương nương là đón con gái về nhà, nhưng đối với bọn ta, thì đồng nghĩa với việc phải tử biệt với Linh Nhi. Ta là huynh trưởng của Linh Nhi, đương nhiên phải toàn tâm toàn ý bảo vệ ái muội, đây là tình cảm bình thường của con người mà thôi.”
“Hay cho câu ‘tình cảm bình thường của con người.” Một hơi thở thoát ra khỏi đôi môi đẹp, “Các ngươi coi việc chia cắt thiên duyên mẹ con ta thành tình cảm thường tình của con người sao?”
“Thực ra nên làm thế nào, trong lòng Bích Thánh nương nương chắc chắn đã có quyết định từ lâu.” Thu Quan Vân nãy giờ vẫn đang ngẩng đầu ngắm trời ngó đất, giờ mới bước lên, mở miệng nói. Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên vứt bỏ vẻ bề ngoài nhàn nhã tự tại, mặt nghiêm túc, “Nếu không phải nương nương muốn quét sạch mọi trở ngại trong cuộc sống sau này của tiểu tẩu tử ở đây, thì nương nương cũng không chọn cách đó để xuất hiện trước bao người.”
Phi Hồ tiên tử liếc nhìn khuôn mặt của vị thiếu niên này, ánh mắt thoáng chăm chú, ngay sau đó nở nụ cười sâu hơn. “Dung mạo của các cô nương trong Vu giới, đến bây giờ vẫn đều khác loài thế này sao? Đáng tiếc quá, tố chất và thiên tư của ngươi vạn người mới có một, nếu cắt đứt được tình duyên nơi trần thế, thì trong Vu giới hẳn đã xuất hiện một thượng tiên thiên giới rồi.”
Nghe vậy, Thu Quan Vân chẳng buồn suy nghĩ mà đáp luôn: “Thượng tiên trên thiên giới có thể dứt bỏ được tình duyên sao? Nếu như vậy, nương nương sao lại có ái nữ? Sao lại phải ly biệt với ái nữ? Còn chẳng phải đều là nhân duyên sinh nghiệt, vì yêu mà thành hận sao?”
“Ồ?” Phi Hồ tiên tử nhướng mày, “Chuyện xấu trong thiên giới, đã truyền tới Vu giới từ bao giờ thế?”
“…” Thu Quan Vân bỗng im lặng, rồi lập tức khôi phục lại bản tính ngang ngạnh, ương bướng của mình. “Bích Thánh nương nương cũng có thể được coi là xuất thân từ Vu giới, cho người nhà biết chút chuyện, thì cũng có gì ghê gớm lắm đâu? Hơn nữa không có những chuyện đó, thì đâu có thể có được tiểu tẩu tử đáng yêu hôm nay? Nương nương mang trong người một nửa huyết thống của Vu giới ta, đừng học đám thần tiên hủ bại gì đó mà quá coi trọng danh tiếng vớ vẩn!”
“Vân Nhi, trước mặt Bích Thánh nương nương, không được hỗn xược.” Bỗng vang lên một tiếng quát, trong sương, ánh sáng lay động, bước ra một tuyệt thế giai nhân khác.
“Mẹ…” Thu Quan Vân lập tức so vai rụt cổ, an phận thủ thường.
Phía bên này, Linh Nhi đang thấy buồn ngủ, bỗng dưng lại vui vẻ, “Một mẹ khác nữa?”
Phi Hồ tiên tử duyên dáng đứng dậy, đầu tiên là gật đầu hành lễ coi như chào, sau đó ánh mắt hướng về phía Thu Hàn Nguyệt: “Vì muốn giữ bảo bảo ở lại, đúng là ngươi cũng phải hao tâm tổn trí rồi.”
Thu Hàn Nguyệt cung kính cúi đầu: “Tiền bối quá khen.”
“Lần này ta tới đây, các ngươi lại đón tiếp như kẻ địch, nhưng kẻ địch thực sự của các ngươi không phải là ta đâu. Người đó còn khó đối phó hơn ta gấp trăm nghìn lần, khi ấy, các ngươi có thể bảo vệ bảo bảo của ta không?”