“Đại thúc, đây là trái cây mà Linh Nhi hái cho đại thúc, ngon lắm đấy, đại thúc mau ăn đi!”
“Đại thúc đại thúc, chỗ hoa này có đẹp không, tặng đại thúc đấy!”
“Đại thúc, Linh Nhi hát cho đại thúc nghe được không?”
Từ khi có mặt trong tam giới, đủ các kiểu lấy lòng, tìm cách làm thân, hắn gặp nhiều vô số, và cũng chán ghét vô cùng. Nhưng, giọng nói như chim hót, khuôn mặt tươi như hoa của tiểu nha đầu này, tìm đủ mọi cách để lấy lòng hắn, không tiếc sức để tiếp cận hắn, lại khiến hắn cảm thấy rất đỗi bình thường, và cũng bắt đầu ngấm…
“Người cảm nhận được như thế là bình thường, cho dù ở kiếp này người đã không còn có quan hệ máu mủ với người chuyển kiếp kia, nhưng ba hồn bảy phách vẫn là từ kiếp trước. Hồn phách đến từ thiên giới, so với những phàm hồn phàm phách trầm luân luân hồi, ít u uất nặng nề hơn và thuần khiết hơn, khiến người cảm nhận được dị cảm đó, thực ra vì hồn phách của tiểu nha đầu vẫn là hồn phách của tiên giả.”
Những lời của phụ thừa tả tướng cứ lởn vởn trong đầu, nhưng vẫn không thể khiến hắn thừa nhận. Nếu nguyên nhân hắn có dị cảm với tiểu nha đầu kia là do cả hai đều mang hồn phách tiên giả, vậy trong thiên vũ mênh mang, có bao nhiêu vị tiên giả như vậy, sao chưa từng có ai khiến hắn thấy có dị cảm như thế?
Chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, đôi mày cau lại, đôi mắt hẹp lạnh tanh, nơi hắn nhìn, là không gian mênh mông ngoài kia…
“Đại thúc, đại thúc có ở trong đấy không?”
Đứng trước cửa sổ, hắn lạnh lùng hừ một tiếng: Thật là một nha đầu ngốc nghếch!
“Đại thúc, Linh Nhi mang nước suối rất ngọt rất trong tới cho đại thúc rửa mặt đây.”
Hắn quay sang, liếc mắt nhìn ra cửa.
“Linh Nhi hai tay bận rộn, không trốn tay nào, đại thúc mở cửa cho Linh Nhi được không?”
Hắn vẫn đứng im tại chỗ, “Không ai cần ngươi phải vào.”
“Không được, Linh Nhi mang nước suối trong vắt cho đại thúc rửa mặt, Linh Nhi còn muốn chải đầu cho đại thúc…”
Đôi lông mày của hắn hơi nhướng lên.
“Linh Nhi rất biết cách chải đầu, Linh Nhi đã từng chải đầu cho ca ca và đại ca ca rồi, đại thúc… ái da!” ngay sau đó là tiếng va chạm vang lên, rồi tiếp đấy là tiếng kêu thảm thiết.
Hai mày hắn cau chặt, thân hình thoáng cử động, chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã đứng ngoài cửa, kéo Linh Nhi vừa bị chiếc chậu đồng đựng nước rửa mặt nặng nề rơi vào chân ngồi bệt dưới đất lên, “Ngươi sao rồi?”
“… Đau… hu hu hu… đau quá… đại thúc mau thổi cho Linh Nhi…” Trong nháy mắt Linh Nhi bắt đầu khóc hu hu, ấm ức vô cùng dựa vào cánh tay của người đứng trước mặt, rồi giơ cánh tay bị trầy da lên trước miệng hắn.
“Đại thúc thổi đi… thổi…”
Hắn ngẩn người, cụp mắt nhìn cánh tay nhỏ nhắn mềm mại trắng như tuyết, thấy vệt máu trên đó, hắn lại thổi thật, chỉ muốn thổi bay những vết thương đáng ghét kia khỏi làn da Linh Nhi.
“… Hu hu… hu hu? Không đau nữa rồi! Không đau nữa… đại thúc thổi, Linh Nhi không đau nữa!” Trên mi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt long lanh như hạt châu, làn môi hồng hé cười để lộ hàm răng trắng, tươi tắn như hoa xuân.
Đột nhiên, chính vào giây phút ấy, bao nhiêu dằn vặt giày vò tích lũy trong lồng ngực suốt mấy ngày nay bỗng dưng vỡ vụn, hắn bỗng phá lên cười vì sự băn khoăn của mình trước đó: Muốn giữ lại thì giữ, muốn trừng phạt thì trừng phạt, có gì khó khăn chứ? Nếu tiểu nha đầu này khiến người ta yêu quý như vậy, tại sao không thuận theo ý muốn của trái tim mình?
“Linh Nhi, ngươi nói muốn chải đầu cho ta phải không?”
“Đúng thế.”
“Được, vậy hãy chải đầu cho ta đi.”
“Thật không?”
“Thật.” Hắn bấm tay lẩm nhẩm, chữa khỏi vết thương ở mắt cá chân cho Linh Nhi, cầm tay nàng, đưa nàng vào trong khu rừng trúc buổi sớm. “Có cô nương ở bên cạnh, cho dù có phải ở đây ngàn năm, cuộc sống vẫn thú vị.”
Linh Nhi, đừng vào đó, quay đầu, quay đầu lại, Hàn Nguyệt ca ca ở đây, Hàn Nguyệt ca ca ở đây, Linh Nhi, quay đầu, đừng đi, đừng đi cùng người khác, Linh Nhi, quay lại ! Quay lại! Quay lại!
Thu Hàn Nguyệt tưởng rằng gào thét đến vỡ cả cổ họng rồi tỉnh dậy, khi cơn ác mộng qua đi, hắn mới biết mình hoàn toàn không hét được tiếng nào.
Trong giấc mơ, Linh Nhi vui vẻ, cam tâm tình nguyện đi theo một người, bỏ lại cho hắn chỉ là bóng nàng.
Hắn không hét được, cũng không đi được, gọi nàng không quay lại, cũng không thể kéo nàng quay lại, nỗi tuyệt vọng giống như ngọn núi đè nặng lên trái tim…
“Hàn Nguyệt ca ca, huynh nhìn thấy gì?” Thu Quan Vân đứng trước đầu giường, sốt sắng hỏi.
“Linh Nhi…”
Thu Quan Vân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “… Nhanh thế đã nhìn thấy rồi? Xem ra, tình yêu của Hàn Nguyệt ca ca và tiểu tẩu tử rất sâu nặng, còn sâu nặng hơn cả bọn ta tưởng…”
“Linh Nhi…” Hắn lẩm nhẩm gọi, giơ tay lau mồ hôi trên trán, “Linh Nhi không nhìn thấy ta, nàng…”
“Dừng lại.” Thu Quan Vân vội vàng kêu lên. “Trước khi thi pháp, bổn thiếu gia đã nói đi nói lại về Ước pháp tam chương này, Hàn Nguyệt ca ca đã quên rồi sao? Bổn mĩ thiếu niên nói lại lần nữa, thứ nhất, không được nóng vội…”
Hắn xua tay, “Ta hiểu, sẽ không tái phạm nữa.”
“Huynh chỉ cần miêu tả lại kĩ càng cảnh trí nơi tiểu tẩu tử xuất hiện cho ta nghe thôi, càng tỉ mỉ chi tiết càng có lợi cho việc thi pháp, mà cũng khiến Hàn Nguyệt ca ca bớt đau đớn hơn.”
“Xung quanh là những ngọn núi rất cao, cây cối rậm rạp, mây dày, hướng mà Linh Nhi đi về là…” Là gì? Thứ ghi khắc trong tâm trí hắn, là hình ảnh Linh Nhi và một người khác… Một người đàn ông khác… Hại người họ dính sát vào nhau, cùng đi… thân hình yêu kiều đó đã không còn là cảnh đẹp ngọt ngào với hắn nữa, đột nhiên biến thành một thanh đao sắc, chẳng chút do dự đâm thẳng vào trái tim hắn…
“… Á…” Hắn ôm ngực hét lên, cơ thể anh tuấn vạm vỡ ngã lăn xuống giường cuộn tròn lại, đồ đạc dưới chân giường, chăn gối trên đầu giường, lần lượt bị đạp rơi xuống đất, chiếc giường rộng lớn bằng gỗ đỏ như khó có thể gánh được nỗi đau khổ quá nặng nề của hắn, hắn liên tục rên rỉ…
“Hàn Nguyệt ca ca…” Thu Quan Vân che miệng kêu, chỉ biết đứng nhìn, bất lực.
Đây là cái giá phải trả khi sử dụng “Sảo hồn đại pháp”.
Sảo hồn đại pháp của Vu giới, dù trên Bích Lạc hay dưới Hoàng Tuyền đều có thể tìm được. Đương nhiên thứ mà “Sảo hồn đại pháp” tìm kiếm không phải là thứ linh hồn bình thường. Loại pháp này cần có chất xúc tác, cầu nối, chính là một giọt máu của người tình người mất tích. Người thi pháp dùng giọt máu này để khống chế thần trí của người tình người mất tích, đưa họ vào mộng cảnh, đi tìm hành tung của người mất tích. Nếu tình cảm giữa hai người không đủ sâu đậm, yêu không đủ sâu sắc, thì pháp này không thể thi triển. Mà một khi đã thi triển, thì những gì mà người tình này phải chịu đựng, vượt khỏi khả năng tưởng tượng của con người. Nỗi đau đớn như bị chùy đập vào tim, nỗi khổ sở như bị dao cứa tim, thậm chí, sự khủng hoảng, lo sợ lên tới tận cùng… Mộng cảnh càng phát triển, thì nỗi thống khổ khủng hoảng ấy, càng tăng gấp bội…
Đây chính là lý do mà Thu Quan Vân không muốn thi triển pháp này ngay từ đầu. Theo ý nguyện của Vu giới mĩ thiếu niên, hắn muốn có năm sáu ngày để thử hết mọi khả năng của mình, nếu cuối cùng vẫn không có kết quả, thì sẽ tiến hành tới bước cuối cùng. Không ngờ, Thu Hàn Nguyệt sau đêm vào cung trở về, ý chí sắt đá, nhất định đòi hắn phải thi triển pháp này ngay.
Song, sự đau khổ giày vò trước mắt tới mức kia, sau này làm sao để chịu đựng?
Đột nhiên, Thu Hàn Nguyệt ngẩng đầu, hai mắt trợn trừng, môi tím tái: “… Quan Vân, tiếp tục thi pháp, để ta nhìn rõ nơi đó, để ta đi tìm Linh Nhi! Mau____”