“Tần Thành đến! Tốt! Tốt lắm! Tưởng Tịch, tôi quá coi thường cô!”
Vưu Bội như là sử dụng toàn bộ sức lực. Có vài giây Tưởng Tịch nghi ngờ tóc của cô đã hoàn toàn bị túm đứt.
Da đầu đau đớn dữ dội, cổ họng cũng bởi vì không uống nước trong thời gian dài mà trở nên khô khốc.
“Vưu Bội, cô buông ra.” Tưởng Tịch di chuyển người, cản lại Vưu Bội đi trước.
Tần Thành sắp tới rồi, cô phải kéo dài thời gian, ở chỗ này cho đến khi bọn họ đuổi tới.
Đây là cơ hội tốt nhất của cô, không nắm chắc thì có thể sẽ không có nữa.
Diễn viên đều có bản lãnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Tưởng Tịch nhìn ra khi Vưu Bội nghe tên mặt sẹo nói tới Tần Thành thì trong mắt ả hiện lên ánh điên cuồng.
“Buông cô ra, cho cô đi tìm Tần Thành?” Vưu Bội phất tay, giống như nghe được chuyện khôi hài nhất, cười với vẻ mặt dữ tợn: “Tưởng Tịch, nếu tôi dám bắt cô, chính là không còn sợ cái gì cả!”
Giống như muốn phối hợp với lời của ả, Vưu Bội nháy mắt, lại kéo
Tưởng Tịch tới chỗ ban đầu.
“Cô muốn làm gì? Vưu Bội!” Tưởng Tịch có cảm giác không tốt. Ánh mắt của Vưu Bội không bình thường, như là đang tính cái gì.
“Đương nhiên là tặng cho cô một món quà!” Không biết từ đâu, Vưu Bội tìm được gần nửa thùng xăng, đổ vào trên cửa.
Ả đứng ở ngoài cửa, mắt lạnh nhạt nhìn Tưởng Tịch ở trong phòng. “Mang cô đi, tôi cũng chạy không thoát. Vậy Tưởng Tịch, cô phải đi chết đi. Nhưng cô xem, tôi đối với cô vẫn là rất tốt, cho cô cơ hội chạy trốn!”
Tay chân cô bị trói lại, làm sao đi được?
Tưởng Tịch cảm thấy Vưu Bội đã điên rồi, cô dứt khoát không nghe ả nói nữa, cúi đầu tìm kiếm gì đó có thể cắt sợi dây thừng.
“Cô đang tìm cái này?” Vưu Bội ném xuống lưỡi dao mà ả ta tuỳ tay nhặt được. “Cô có bản lĩnh thì tới lấy đi!”
Tưởng Tịch không để ý tới ả.
Không có nhìn thấy cảnh Tưởng Tịch khổ sở chảy nước mắt, quỳ rạp trên đất cầu xin ả như trong tưởng tượng, Vưu Bội phẫn nộ, đi nhanh vài bước nhặt lên cái hộp quẹt không biết ai đã vứt trên đất, châm lửa.
Đúng lúc này, ở bên ngoài nhà truyến đến tiếng xe.
Tưởng Tịch vui mừng.
“Cô đi chết đi!” Vưu Bội ném cái hộp quẹt lại tại chỗ, ngọn lửa đụng tới xăng, trong phút chốc hai cụm lửa trở thành một ngọn lửa lớn.
Cửa của căn phòng có chất liệu đặc biệt dễ bắt lửa, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thế lửa bừng bừng đốt rơm rạ trên mặt đất.
Ngoài nhà, Tần Thành đẩy gã đàn ông. “Nói mau, người mà bạn của mày bắt đang ở đâu?”
“Ở…Ở…” Gã đàn ông gãi gãi đầu. “Tôi ít tới nên không rõ lắm, nhưng đại khái chính làm khu này.”
“Ngàn vạn lần mày đừng có nói dối.” Tần Thành chuyển tới bên kia, sao anh ngửi thấy có mùi khét!
“A, cháy!” Gã đàn ông chỉ vào nơi bốc khói. “Hình như chính là nơi này.”
Sắc mặt Tần Thành biến đổi lớn.
Mạnh mẽ đá văng cửa ra, anh liếc mắt nhìn thấy được Tưởng Tịch đằng sau ánh lửa.
Cô ấy nằm nghiêng trên mặt đất, như là đang tìm kiếm cái gì. Cách vài bước là ngọn lửa lớn, dường như không tồn tại đối với cô ấy.
Khoảnh khắc đó, mũi Tần Thành đau xót, suýt nữa là chảy nước mắt.
Anh nhìn thoáng qua chung quanh, cách mấy mét trên mặt đất có một tấm vải cỡ ra trải giường, cạnh góc nhà cũng có một thau nước.
Rõ ràng nước đã dùng qua, không sạch sẽ. Nhưng Tần Thành bất chấp nhiều như vậy, anh nhặt tấm vải lên, nhúng vào trong thau, chờ cho ra giường ướt đẫm thì lập tức lấy ra.
…
Ở góc phòng có một miếng kính vỡ, Tưởng Tịch bò đến, thò tay cầm lấy.
Ít nhiều đã trải qua một vai diễn bị trói lại, hiện giờ cô có thể dùng nửa bàn tay cầm lấy miếng kính để cắt sợi dây thừng.
Khói bay tới, Tưởng Tịch không khống chế được ho khan vài tiếng, động tác mấy ngón tay nhanh hơn.
Cô cúi đầu, hết sức chăm chú làm. Nguy hiểm chung quanh chỉ là bóng dáng mờ nhạt trong mắt cô.
Tần Thành xông vào phòng, thấy một cảnh như vậy thì đau xót.
“Tôi đã tới chậm.” Tần Thành chạy tới, mở tấm vải ra muốn trùm lên Tưởng Tịch.
“Đừng.” Tưởng Tịch lắc đầu. “Trước tiên anh giúp tôi cởi bỏ dây thừng đã.”
Tần Thành lập tức lấy ra dao con mang theo, cắt vài cái.
Dây thừng phựt phựt đứt ra, Tưởng Tịch rờ lên cổ tay, dựa vào Tần Thành đứng lên, ho khan vài tiếng, nói: “Tôi không đi được, anh cõng tôi đi.”
Giây phút hiểm nghèo, cô ấy lại không một chút hoang mang, Tần Thành đều muốn tức chết.
Nhưng anh vẫn khom người xuống.
Tưởng Tịch nằm sấp lên lưng Tần Thành, sau đó lấy qua tấm vải trong tay anh, bọc hai người lại, rồi nói: “Đi thôi!”
Lửa đã tràn tới giữa phòng, cái ghế Vưu Bội ngồi qua liền bị lửa nuốt trọn trong nháy mắt. May mắn là trong góc phòng không có đồ gì nhiều, Tần Thành tới kịp thời, cho nên ngoại trừ lửa lớn chung quanh cửa, bên trong được coi như an toàn.
Tần Thành nắm chặt tay, quay đầu nhìn Tưởng Tịch, nói: “Chúng ta đi ra ngoài.”
Hai người bọn họ bọc trong một cái ra giường cũ, từ trong phòng chạy ra ngoài, thời gian như là trải qua rất nhiều năm.
Bởi vì Tề Dịch đi nhầm đường đến muộn, nhìn thấy cảnh tượng Tần Thành cõng Tưởng Tịch đi ra, bỗng sửng sốt.
Tần Thành thả Tưởng Tịch xuống một nơi an toàn trong sân, mới phát hiện trên mặt cô đều là tro bụi, thần trí cũng không tỉnh táo.
“Tưởng Tịch, Tưởng Tịch.” Tần Thành sợ cô ngủ rồi thì không tỉnh lại, thất kinh gọi: “Em tỉnh lại đi.”
“Đừng gọi, anh để cho tôi nghỉ ngơi một chút.” Tưởng Tịch thả lỏng người dựa vào Tần Thành, từ từ nhắm hai mắt, nói: “Tôi mệt muốn chết, cũng đói muốn chết.” Cũng đau muốn chết!
Hôm qua cô cả đêm không ngủ, hôm nay lại căng thẳng thần kinh chống chọi với Vưu Bội. Hơn nữa, với tình hình vừa rồi, Tưởng Tịch chỉ có thể nói là cô dựa vào niềm tin là Tần Thành sẽ cứu được cô để chống đỡ.
Hiện giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, cô liền không chống chọi nổi nữa.
Tưởng Tịch mỉm cười thả lỏng lòng mà hôn mê.
Ngừơi ở trong lòng yên lặng không nhúc nhích, Tần Thành hoảng sợ, nhanh chóng bế Tưởng Tịch lên xe.
Anh ôm Tưởng Tịch ngồi ở ghế sau, vạch tấm vải ra ném qua một bên, cẩn thận làm kiểm tra. Mu bàn tay của Tưởng Tịch bị rách da, cổ tay có dấu vết xanh xanh tím tím, toàn bộ da đầu đều đỏ lên, trên trán lộ ra vài vết thương hơi sưng.
Tề Dịch hạ xuống tấm chắn giữa chỗ trước và sau. Tần Thành nghĩ một hồi rồi cởi áo khoác của cô ra, vén áo len lên cao một chút.
Quả nhiên, trên người Tưởng Tịch cũng có vết thương. Chỗ sườn và eo đều là một khối bầm lớn, những nơi khác thì xanh xanh tím tím, ánh lên trên nước da tuyết trắng của cô, vô cùng kinh khủng.
Tần Thành giận nói không ra lời, trái cổ của anh giần giật, trong mắt chưa hoàn toàn mất đi tức giận và sợ hãi.
Sửa lại quần áo của Tưởng Tịch, Tần Thành cúi người khẽ huých cái trán của cô một cái.
Gã đàn ông dẫn đường thừa dịp rối loạn bỏ chạy. Nhưng Tề Dịch nhớ rõ đường đi, xe như bão táp trên đường, cơ hồ bay đến bệnh viện.
Tề Dịch ở dọc đường gọi điện thoại đến người ở phía bệnh viện, khi xe bọn họ dừng lại thì đã có y tá đẩy băng ca đến nhận Tưởng Tịch.
Bởi vì trên đường tới, nhiệt độ cơ thể Tưởng Tịch tăng cao, vết bầm ở tay chân cũng trở nên hơi nghiêm trọng, Tần Thành vung tay kêu bác sĩ làm kiểm tra toàn thân cho Tưởng Tịch.
Kiểm tra cần một khoảng thời gian, Tần Thành ngồi chờ ở bên ngoài. Tóc anh ướt nước, bộ quần áo hàng hiệu ở trên người vừa nhăn vừa bẩn, trên mặt là từng mảng từng mảng tro bụi, nhìn qua vô cùng chật vật.
Tề Dịch gọi điện thoại kêu trợ lý chuẩn bị hai bộ quần áo, cúp điện thoại, nói: “Cậu dự định như thế nào, có cần giúp đỡ gì tôi sẽ chuẩn bị!”
“Cảm ơn cậu!” Tần Thành nghe được giọng nói của mình có chút run rẩy, anh chậm rãi lau mặt, vẻ âm trầm tàn nhẫn khiến cho người ta khiếp sợ. “Tôi sẽ khiến cho bọn chúng nếm thử chút mùi vị phạm pháp là như thế nào!”
“Về phần kẻ chủ mưu.” Tần Thành điềm nhiên như không, cười nói: “Tôi sẽ khiến cho ả muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!”
Tề Dịch gật gật đầu.
Vừa rồi hai người bọn họ chỉ lo cho Tưởng Tịch, đã quên đi tìm kẻ phóng hoả. Lúc ấy lửa mới vừa được dấy lên không tới vài phút, kẻ phóng hoả kia đi chưa xa.
Tuy rằng bỏ lỡ cơ hội, nhưng Tề Dịch cảm thấy mình phái người đi tìm chắc chắn có thể nhanh chóng được tin tức.
Một giờ sau Tưởng Tịch kiểm tra xong, trên người cô không có thương tích gì lớn, chỉ hơi lên cơn sốt, sau khi bác sĩ, y tá cho thuốc thì chuyển cô đến phòng bệnh cao cấp.
Tần Thành kêu Tề Dịch đi về trước, anh gọi điện thoại đến công ty, sau đó thì ngồi trước giường bệnh với Tưởng Tịch.
Vết thương của cô đã băng bó qua, tay trái bị ghim kim, Tần Thành nâng tay phải của cô lên, lẳng lặng hồi tưởng lại từng việc.
Anh nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là ở trên đường bên ngoài trung tâm phỏng vấn, Tưởng Tịch lui về phía sau không cẩn thận đụng vào anh.
Lần thứ hai là ở trong phòng huấn luyện, anh quấy rầy luyện tập của cô.
Khi đó anh đã thử cô, cô lại chân chính nói ra ý tưởng của mình.
“Tôi muốn có một người chống lưng giống như tổng giám đốc Tần.”
Cô là người đầu tiên ở trước mặt anh dám cho thấy tấm màn đen của giới showbiz, và thứ cô muốn và cần là người làm hậu thuẫn cho mình.
Tần Thành hôn ngón tay của Tưởng Tịch, nghĩ: có lẽ lúc ấy anh đã động lòng với cô.
Cho dù là ở trong biển người mênh mông, chỉ cần có cô là ánh mắt của anh sẽ không nhìn đi nơi khác.
Khi Tưởng Tịch tỉnh lại là đã nửa đêm.
Cô vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy Vương Mộng ngồi ở trước giường bệnh khóc nức nở.
“Vương Mộng…” Tưởng Tịch lấy tay túm quần áo Vương Mộng. “Cô đỡ tôi dậy.”
“Tưởng Tịch, cô đã tỉnh!” Nước mắt Vương Mộng rơi lã chả. “Tôi bị hù chết, hu hu…”
“Tôi không sao.” Tưởng Tịch nhìn thấy Vương Mộng khóc, lòng mềm nhũn ra. Ngay từ đầu đối tốt với Vương Mộng một chút là nghĩ muốn sau này có một người trợ lý chân thành, nhưng trải qua thời gian dài như vậy, cô bất tri bất giác xem Vương Mộng như một đứa em gái.
“Cô đỡ tôi dậy một chút, tôi muốn uống nước.”
“Được.” Vương Mộng lấy gối nằm chêm ở sau thắt lưng Tưởng Tịch, vừa làm vừa khóc.
Tưởng Tịch dở khóc dở cười.
Phòng bệnh cao cấp cô đang ở giống như là một căn hộ nhỏ, có phòng bếp và phòng khách.
Tưởng Tịch uống xong nước, thấy Vương Mộng bưng một chén cháo đi vào, hỏi: “Tổng giám đốc Tần đâu rồi?”
Nói đến ông chủ, Vương Mộng cuối cùng cũng nín khóc, bỏ chén xuống, nói: “Tổng giám đốc Tần và anh Lục cùng quay về công ty, nói là xử lý một chút việc.”
“Anh ấy đi lúc nào?”
“Chạng vạng.” Vương Mộng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lúc tổng giám đốc Tần đi, vẻ mặt thật không tốt. Tôi nghe được anh ấy nói với anh Lục là muốn công bố cái gì đó. Tưởng Tịch, tổng giám đốc Tần sẽ không nói chuyện gì bất lợi đối với cô chứ?”
“Sẽ không đâu.” Tưởng Tịch trấn an cô ta: “Là tổng giám đốc Tần đã cứu tôi ra, anh ấy sẽ không tổn thương tôi.”
Nhưng mà công bố, anh muốn công bố cái gì?
Là sự thật Vưu Bội bắt cóc cô, hay là chuyện gì khác?
Nhớ tới Vưu Bội, ánh mắt Tưởng Tịch tối sầm lại. Lần này cô không thể bỏ qua cho Vưu Bội.
Ngoài ra còn có một việc, cô nghĩ cô muốn làm.
Vưu Bội như là sử dụng toàn bộ sức lực. Có vài giây Tưởng Tịch nghi ngờ tóc của cô đã hoàn toàn bị túm đứt.
Da đầu đau đớn dữ dội, cổ họng cũng bởi vì không uống nước trong thời gian dài mà trở nên khô khốc.
“Vưu Bội, cô buông ra.” Tưởng Tịch di chuyển người, cản lại Vưu Bội đi trước.
Tần Thành sắp tới rồi, cô phải kéo dài thời gian, ở chỗ này cho đến khi bọn họ đuổi tới.
Đây là cơ hội tốt nhất của cô, không nắm chắc thì có thể sẽ không có nữa.
Diễn viên đều có bản lãnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Tưởng Tịch nhìn ra khi Vưu Bội nghe tên mặt sẹo nói tới Tần Thành thì trong mắt ả hiện lên ánh điên cuồng.
“Buông cô ra, cho cô đi tìm Tần Thành?” Vưu Bội phất tay, giống như nghe được chuyện khôi hài nhất, cười với vẻ mặt dữ tợn: “Tưởng Tịch, nếu tôi dám bắt cô, chính là không còn sợ cái gì cả!”
Giống như muốn phối hợp với lời của ả, Vưu Bội nháy mắt, lại kéo
Tưởng Tịch tới chỗ ban đầu.
“Cô muốn làm gì? Vưu Bội!” Tưởng Tịch có cảm giác không tốt. Ánh mắt của Vưu Bội không bình thường, như là đang tính cái gì.
“Đương nhiên là tặng cho cô một món quà!” Không biết từ đâu, Vưu Bội tìm được gần nửa thùng xăng, đổ vào trên cửa.
Ả đứng ở ngoài cửa, mắt lạnh nhạt nhìn Tưởng Tịch ở trong phòng. “Mang cô đi, tôi cũng chạy không thoát. Vậy Tưởng Tịch, cô phải đi chết đi. Nhưng cô xem, tôi đối với cô vẫn là rất tốt, cho cô cơ hội chạy trốn!”
Tay chân cô bị trói lại, làm sao đi được?
Tưởng Tịch cảm thấy Vưu Bội đã điên rồi, cô dứt khoát không nghe ả nói nữa, cúi đầu tìm kiếm gì đó có thể cắt sợi dây thừng.
“Cô đang tìm cái này?” Vưu Bội ném xuống lưỡi dao mà ả ta tuỳ tay nhặt được. “Cô có bản lĩnh thì tới lấy đi!”
Tưởng Tịch không để ý tới ả.
Không có nhìn thấy cảnh Tưởng Tịch khổ sở chảy nước mắt, quỳ rạp trên đất cầu xin ả như trong tưởng tượng, Vưu Bội phẫn nộ, đi nhanh vài bước nhặt lên cái hộp quẹt không biết ai đã vứt trên đất, châm lửa.
Đúng lúc này, ở bên ngoài nhà truyến đến tiếng xe.
Tưởng Tịch vui mừng.
“Cô đi chết đi!” Vưu Bội ném cái hộp quẹt lại tại chỗ, ngọn lửa đụng tới xăng, trong phút chốc hai cụm lửa trở thành một ngọn lửa lớn.
Cửa của căn phòng có chất liệu đặc biệt dễ bắt lửa, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thế lửa bừng bừng đốt rơm rạ trên mặt đất.
Ngoài nhà, Tần Thành đẩy gã đàn ông. “Nói mau, người mà bạn của mày bắt đang ở đâu?”
“Ở…Ở…” Gã đàn ông gãi gãi đầu. “Tôi ít tới nên không rõ lắm, nhưng đại khái chính làm khu này.”
“Ngàn vạn lần mày đừng có nói dối.” Tần Thành chuyển tới bên kia, sao anh ngửi thấy có mùi khét!
“A, cháy!” Gã đàn ông chỉ vào nơi bốc khói. “Hình như chính là nơi này.”
Sắc mặt Tần Thành biến đổi lớn.
Mạnh mẽ đá văng cửa ra, anh liếc mắt nhìn thấy được Tưởng Tịch đằng sau ánh lửa.
Cô ấy nằm nghiêng trên mặt đất, như là đang tìm kiếm cái gì. Cách vài bước là ngọn lửa lớn, dường như không tồn tại đối với cô ấy.
Khoảnh khắc đó, mũi Tần Thành đau xót, suýt nữa là chảy nước mắt.
Anh nhìn thoáng qua chung quanh, cách mấy mét trên mặt đất có một tấm vải cỡ ra trải giường, cạnh góc nhà cũng có một thau nước.
Rõ ràng nước đã dùng qua, không sạch sẽ. Nhưng Tần Thành bất chấp nhiều như vậy, anh nhặt tấm vải lên, nhúng vào trong thau, chờ cho ra giường ướt đẫm thì lập tức lấy ra.
…
Ở góc phòng có một miếng kính vỡ, Tưởng Tịch bò đến, thò tay cầm lấy.
Ít nhiều đã trải qua một vai diễn bị trói lại, hiện giờ cô có thể dùng nửa bàn tay cầm lấy miếng kính để cắt sợi dây thừng.
Khói bay tới, Tưởng Tịch không khống chế được ho khan vài tiếng, động tác mấy ngón tay nhanh hơn.
Cô cúi đầu, hết sức chăm chú làm. Nguy hiểm chung quanh chỉ là bóng dáng mờ nhạt trong mắt cô.
Tần Thành xông vào phòng, thấy một cảnh như vậy thì đau xót.
“Tôi đã tới chậm.” Tần Thành chạy tới, mở tấm vải ra muốn trùm lên Tưởng Tịch.
“Đừng.” Tưởng Tịch lắc đầu. “Trước tiên anh giúp tôi cởi bỏ dây thừng đã.”
Tần Thành lập tức lấy ra dao con mang theo, cắt vài cái.
Dây thừng phựt phựt đứt ra, Tưởng Tịch rờ lên cổ tay, dựa vào Tần Thành đứng lên, ho khan vài tiếng, nói: “Tôi không đi được, anh cõng tôi đi.”
Giây phút hiểm nghèo, cô ấy lại không một chút hoang mang, Tần Thành đều muốn tức chết.
Nhưng anh vẫn khom người xuống.
Tưởng Tịch nằm sấp lên lưng Tần Thành, sau đó lấy qua tấm vải trong tay anh, bọc hai người lại, rồi nói: “Đi thôi!”
Lửa đã tràn tới giữa phòng, cái ghế Vưu Bội ngồi qua liền bị lửa nuốt trọn trong nháy mắt. May mắn là trong góc phòng không có đồ gì nhiều, Tần Thành tới kịp thời, cho nên ngoại trừ lửa lớn chung quanh cửa, bên trong được coi như an toàn.
Tần Thành nắm chặt tay, quay đầu nhìn Tưởng Tịch, nói: “Chúng ta đi ra ngoài.”
Hai người bọn họ bọc trong một cái ra giường cũ, từ trong phòng chạy ra ngoài, thời gian như là trải qua rất nhiều năm.
Bởi vì Tề Dịch đi nhầm đường đến muộn, nhìn thấy cảnh tượng Tần Thành cõng Tưởng Tịch đi ra, bỗng sửng sốt.
Tần Thành thả Tưởng Tịch xuống một nơi an toàn trong sân, mới phát hiện trên mặt cô đều là tro bụi, thần trí cũng không tỉnh táo.
“Tưởng Tịch, Tưởng Tịch.” Tần Thành sợ cô ngủ rồi thì không tỉnh lại, thất kinh gọi: “Em tỉnh lại đi.”
“Đừng gọi, anh để cho tôi nghỉ ngơi một chút.” Tưởng Tịch thả lỏng người dựa vào Tần Thành, từ từ nhắm hai mắt, nói: “Tôi mệt muốn chết, cũng đói muốn chết.” Cũng đau muốn chết!
Hôm qua cô cả đêm không ngủ, hôm nay lại căng thẳng thần kinh chống chọi với Vưu Bội. Hơn nữa, với tình hình vừa rồi, Tưởng Tịch chỉ có thể nói là cô dựa vào niềm tin là Tần Thành sẽ cứu được cô để chống đỡ.
Hiện giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, cô liền không chống chọi nổi nữa.
Tưởng Tịch mỉm cười thả lỏng lòng mà hôn mê.
Ngừơi ở trong lòng yên lặng không nhúc nhích, Tần Thành hoảng sợ, nhanh chóng bế Tưởng Tịch lên xe.
Anh ôm Tưởng Tịch ngồi ở ghế sau, vạch tấm vải ra ném qua một bên, cẩn thận làm kiểm tra. Mu bàn tay của Tưởng Tịch bị rách da, cổ tay có dấu vết xanh xanh tím tím, toàn bộ da đầu đều đỏ lên, trên trán lộ ra vài vết thương hơi sưng.
Tề Dịch hạ xuống tấm chắn giữa chỗ trước và sau. Tần Thành nghĩ một hồi rồi cởi áo khoác của cô ra, vén áo len lên cao một chút.
Quả nhiên, trên người Tưởng Tịch cũng có vết thương. Chỗ sườn và eo đều là một khối bầm lớn, những nơi khác thì xanh xanh tím tím, ánh lên trên nước da tuyết trắng của cô, vô cùng kinh khủng.
Tần Thành giận nói không ra lời, trái cổ của anh giần giật, trong mắt chưa hoàn toàn mất đi tức giận và sợ hãi.
Sửa lại quần áo của Tưởng Tịch, Tần Thành cúi người khẽ huých cái trán của cô một cái.
Gã đàn ông dẫn đường thừa dịp rối loạn bỏ chạy. Nhưng Tề Dịch nhớ rõ đường đi, xe như bão táp trên đường, cơ hồ bay đến bệnh viện.
Tề Dịch ở dọc đường gọi điện thoại đến người ở phía bệnh viện, khi xe bọn họ dừng lại thì đã có y tá đẩy băng ca đến nhận Tưởng Tịch.
Bởi vì trên đường tới, nhiệt độ cơ thể Tưởng Tịch tăng cao, vết bầm ở tay chân cũng trở nên hơi nghiêm trọng, Tần Thành vung tay kêu bác sĩ làm kiểm tra toàn thân cho Tưởng Tịch.
Kiểm tra cần một khoảng thời gian, Tần Thành ngồi chờ ở bên ngoài. Tóc anh ướt nước, bộ quần áo hàng hiệu ở trên người vừa nhăn vừa bẩn, trên mặt là từng mảng từng mảng tro bụi, nhìn qua vô cùng chật vật.
Tề Dịch gọi điện thoại kêu trợ lý chuẩn bị hai bộ quần áo, cúp điện thoại, nói: “Cậu dự định như thế nào, có cần giúp đỡ gì tôi sẽ chuẩn bị!”
“Cảm ơn cậu!” Tần Thành nghe được giọng nói của mình có chút run rẩy, anh chậm rãi lau mặt, vẻ âm trầm tàn nhẫn khiến cho người ta khiếp sợ. “Tôi sẽ khiến cho bọn chúng nếm thử chút mùi vị phạm pháp là như thế nào!”
“Về phần kẻ chủ mưu.” Tần Thành điềm nhiên như không, cười nói: “Tôi sẽ khiến cho ả muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!”
Tề Dịch gật gật đầu.
Vừa rồi hai người bọn họ chỉ lo cho Tưởng Tịch, đã quên đi tìm kẻ phóng hoả. Lúc ấy lửa mới vừa được dấy lên không tới vài phút, kẻ phóng hoả kia đi chưa xa.
Tuy rằng bỏ lỡ cơ hội, nhưng Tề Dịch cảm thấy mình phái người đi tìm chắc chắn có thể nhanh chóng được tin tức.
Một giờ sau Tưởng Tịch kiểm tra xong, trên người cô không có thương tích gì lớn, chỉ hơi lên cơn sốt, sau khi bác sĩ, y tá cho thuốc thì chuyển cô đến phòng bệnh cao cấp.
Tần Thành kêu Tề Dịch đi về trước, anh gọi điện thoại đến công ty, sau đó thì ngồi trước giường bệnh với Tưởng Tịch.
Vết thương của cô đã băng bó qua, tay trái bị ghim kim, Tần Thành nâng tay phải của cô lên, lẳng lặng hồi tưởng lại từng việc.
Anh nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là ở trên đường bên ngoài trung tâm phỏng vấn, Tưởng Tịch lui về phía sau không cẩn thận đụng vào anh.
Lần thứ hai là ở trong phòng huấn luyện, anh quấy rầy luyện tập của cô.
Khi đó anh đã thử cô, cô lại chân chính nói ra ý tưởng của mình.
“Tôi muốn có một người chống lưng giống như tổng giám đốc Tần.”
Cô là người đầu tiên ở trước mặt anh dám cho thấy tấm màn đen của giới showbiz, và thứ cô muốn và cần là người làm hậu thuẫn cho mình.
Tần Thành hôn ngón tay của Tưởng Tịch, nghĩ: có lẽ lúc ấy anh đã động lòng với cô.
Cho dù là ở trong biển người mênh mông, chỉ cần có cô là ánh mắt của anh sẽ không nhìn đi nơi khác.
Khi Tưởng Tịch tỉnh lại là đã nửa đêm.
Cô vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy Vương Mộng ngồi ở trước giường bệnh khóc nức nở.
“Vương Mộng…” Tưởng Tịch lấy tay túm quần áo Vương Mộng. “Cô đỡ tôi dậy.”
“Tưởng Tịch, cô đã tỉnh!” Nước mắt Vương Mộng rơi lã chả. “Tôi bị hù chết, hu hu…”
“Tôi không sao.” Tưởng Tịch nhìn thấy Vương Mộng khóc, lòng mềm nhũn ra. Ngay từ đầu đối tốt với Vương Mộng một chút là nghĩ muốn sau này có một người trợ lý chân thành, nhưng trải qua thời gian dài như vậy, cô bất tri bất giác xem Vương Mộng như một đứa em gái.
“Cô đỡ tôi dậy một chút, tôi muốn uống nước.”
“Được.” Vương Mộng lấy gối nằm chêm ở sau thắt lưng Tưởng Tịch, vừa làm vừa khóc.
Tưởng Tịch dở khóc dở cười.
Phòng bệnh cao cấp cô đang ở giống như là một căn hộ nhỏ, có phòng bếp và phòng khách.
Tưởng Tịch uống xong nước, thấy Vương Mộng bưng một chén cháo đi vào, hỏi: “Tổng giám đốc Tần đâu rồi?”
Nói đến ông chủ, Vương Mộng cuối cùng cũng nín khóc, bỏ chén xuống, nói: “Tổng giám đốc Tần và anh Lục cùng quay về công ty, nói là xử lý một chút việc.”
“Anh ấy đi lúc nào?”
“Chạng vạng.” Vương Mộng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lúc tổng giám đốc Tần đi, vẻ mặt thật không tốt. Tôi nghe được anh ấy nói với anh Lục là muốn công bố cái gì đó. Tưởng Tịch, tổng giám đốc Tần sẽ không nói chuyện gì bất lợi đối với cô chứ?”
“Sẽ không đâu.” Tưởng Tịch trấn an cô ta: “Là tổng giám đốc Tần đã cứu tôi ra, anh ấy sẽ không tổn thương tôi.”
Nhưng mà công bố, anh muốn công bố cái gì?
Là sự thật Vưu Bội bắt cóc cô, hay là chuyện gì khác?
Nhớ tới Vưu Bội, ánh mắt Tưởng Tịch tối sầm lại. Lần này cô không thể bỏ qua cho Vưu Bội.
Ngoài ra còn có một việc, cô nghĩ cô muốn làm.