Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 121: Tôi Chỉ Tin Lời Vợ Tôi

Úc Tử Duyệt không thể ngờ tới, Lăng Bắc Hàn lại hẹn gặp mặt Hạ Tĩnh Sơ, hơn nữa còn dẫn cô theo cùng!
Cô không hiểu anh có ý gì, nhưng vẫn theo anh tới quán cà phê. Anh kéo cô ngồi xuống bên cạnh, tự mình gọi một ly cà phê, cũng không thèm hỏi ý kiến của cô đã gọi nước cam cho cô rồi.
“Lăng Bắc Hàn, anh muốn làm gì?” Úc Tử Duyệt kéo kéo cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi. Lúc này chợt thấy Hạ Tĩnh Sơ vẫn với trang phục nghiêm chỉnh chín chắn từ cầu thang bước lên, trên mặt cô vẫn là nụ cười bình tĩnh tự nhiên như thường, đi tới chỗ hai người.
Úc Tử Duyệt buông cánh tay Lăng Bắc Hàn ra, ngồi nghiêm chỉnh lại. Lăng Bắc Hàn quay đầu nhìn cô mà khóe môi giật giật. Lúc quay đầu lại thì Hạ Tĩnh Sơ đã đến gần, mang theo mùi hoa sơn chi nhàn nhạt.
“Xin lỗi! Bên phía Lão Lục bận chút việc nên đã tới chậm!” Hạ Tĩnh Sơ tự nhiên ngồi xuống đối diện với hai người, tự nhiên gọi nhân viên phục vụ tới yêu cầu một ly nước chanh.
Lăng Bắc Hàn hờ hững gật đầu. Khi nghe đến cái tên ‘Lão Lục’ thì hai bàn tay anh nắm lại thật chặt, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ tự nhiên. Anh biết, Hạ Tĩnh Sơ đang làm việc cho công ty của Lục Khải Chính.
Úc Tử Duyệt cảm thấy da mặt của Hạ Tĩnh Sơ đúng là rất dày. Hôm trước cô ta nói dối mình như vậy, mà bây giờ vẫn rất bình tĩnh tự nhiên! Trong lòng có chút hả hê vì Lăng Bắc Hàn tin tưởng mình, Úc Tử Duyệt dịch người một chút, thân mật tựa vào người anh, “Anh lại uống cà phê nữa rồi!” Cô nhỏ giọng nói, tầm mắt rơi xuống chiếc nhẫn trên ngón tay áp út bên bàn tay trái của anh.
Anh ấy đeo nhẫn lên lúc nào thế? Sao mình lại không biết?
Trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cô không khỏi nhớ tới chiếc nhẫn của mình vẫn còn để ở nhà cũ.
Hạ Tĩnh Sơ cũng chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Lăng Bắc Hàn. Cô cũng hiểu ra được, có lẽ Lăng Bắc Hàn đã nghe được từ Úc Tử Duyệt chuyện gì rồi.
“Tĩnh Sơ, hôm nay tôi mời cô tới đây, chắc cô cũng biết là vì chuyện gì rồi chứ?” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt mở miệng, không thể nhận ra bất kì cảm xúc gì trong lời nói của anh.
Hạ Tĩnh Sơ cau mày, nhìn anh, “Vì chuyện việc làm của Nhã Lan sao? Em đã giúp cô ấy tìm được việc phục vụ trong công ty, dĩ nhiên, không phải làm người giúp việc. Cô ấy vẫn là công chức.” Hạ Tĩnh Sơ thản nhiên nói.
Lòng Úc Tử Duyệt chợt nhói đau. Cô chau mày nhớ lại, lúc Hạ Tĩnh Sơ tới bệnh viện thăm cô cũng từng nói với chuyện anh nhờ cô tìm việc cho cô gái Nhã Lan nào đó. Bây giờ, thấy cô ta vẫn bình tĩnh trước Lăng Bắc Hàn như vậy, chẳng lẽ lời cô ta nói là thật?
Nhưng sự thật là, tại lễ truy điệu của Thôi Chí Quân, Hạ Tĩnh Sơ đã chủ động nói với Lăng Bắc Hàn muốn giúp Nhã Lan tìm việc, lúc ấyLăng Bắc Hàn cũng không tiện từ chối.
“Làm phiền cô hao tâm tổn chí rồi! Nhưng hôm nay tôi tìm cô không phải về chuyện của nhà họ Thôi. Hôm nay tôi gặp cô là muốn khuyên cô mau cắt đứt mọi ý niệm của cô với tôi đi! Chuyện quá khứ đều đã qua rồi. Bây giờ, tôi cũng đã kết hôn!” Lăng Bắc Hàn dựa người ra phía sau, ngón trỏ bên bàn tay phải vô tình đặt lên ngón tay đeo nhẫn, anh nhìn Hạ Tĩnh Sơ, lạnh lùng nhấn giọng nói lên.
Anh là quân nhân, đang mặc quân trang, ở nơi công cộng thế này không thể nói những lời uy hiếp Hạ Tĩnh Sơ được. Nhưng thái độ của anh cũng đủ cho thấy tất cả rồi!
Úc Tử Duyệt nghe Lăng Bắc Hàn nói, tim liền cảm thấy ấm áp.
Vẻ mặt Hạ Tĩnh Sơ lại trở nên mất tự nhiên, cả khuôn mặt vặn vẹo, giống như gặp chuyện gì vô cùng uất ức vậy.
“A Hàn, có phải anh hiểu lầm gì em không...?”
Cô còn chưa dứt lời, Lăng Bắc Hàn đã đưa tay lên, ngăn cô nói tiếp, “Tôi chỉ tin lời vợ tôi nói thôi!” Anh nhìn Hạ Tĩnh Sơ trầm giọng nói.
Từng chữ từng câu vang dội trong lòng Tử Duyệt. Mọi đau khổ lo lắng trước đây đều được xoa dịu. Có lẽ, điều cô mong đợi nhất, chính là câu nói anh tin tưởng cô này?
Sắc mặt Hạ Tĩnh Sơ càng thêm tái nhợt, giống như đang phải chịu đựng chuyện gì đó rất đau khổ, vẻ mặt tràn đầy sự đau đớn nhìn Lăng Bắc Hàn trước mặt, “Em......”
“Xin lỗi không thể tiếp chuyện với cô nữa!” Lăng Bắc Hàn thấy cô đang muốn mở miệng nói, liền lạnh lùng nói một câu, ngay sau đó đứng lên. Úc Tử Duyệt cũng vội vàng đứng lên theo. Lăng Bắc Hàn theo tờ hóa đơn đi tính tiền, thấy cô đến gần, sau đó liền bình thản bước đi.
Hai vai Hạ Tĩnh Sơ run rẩy không ngừng. Cô không nói gì, một tay bụm miệng, cố đè nén nước mắt đang từ từ lăn xuống.
Úc Tử Duyệt nhìn nước mắt cô ta rơi xuống, chợt cảm thấy có chút thương hại, nhưng nhớ tới sự dối trá của cô ta, cô liền nhấc chân đi theo Lăng Bắc Hàn xuống lầu.
Nước mắt lần này của Hạ Tĩnh Sơ không hề mang theo sự giả dối nào. Nước mắt của cô thật sự là do đau lòng mà chảy ra, cũng mang theo sự oán hận cùng với không cam lòng. Anh ấy đã từng rất mâng niu dịu dàng với mình, anh đã từng che chở bảo vệ mình trong vòng tay ấm áp của anh. Vậy mà hôm nay, anh lại nỡ lạnh lùng vô tình với mình như thế ngay trước mặt vợ anh!
Cô đã từng rấttự tin cho rằng, anh sẽ vẫn luôn quan tâm đến chô cô, chờ đợi cô đủ mạnh để hai người có thể đoàn tụ, vậy mà......
***
“Bây giờ đi đâu đây?” Ra khỏi quán cà phê, Úc Tử Duyệt thở ra một hơi, hỏi anh. Trong lòng cô lúc này tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
“Đi ăn canh thịt dê nhé?” Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ run rẩy của cô hỏi.
“Buồn nôn quá......Em không muốn! Đừng nhắc đến canh thịt dê với em. Về sau cũng đừng nhắc đến nữa! Em nghe đến lại nhớ tới thầy Thẩm......” Úc Tử Duyệt lại sợ run cả người, tức giận nói với anh.
Hai mắtLăng Bắc Hàn chợt trở nên âm u, ý bảo cô lên xe. Anh hiểu cô đã bị kích động rồi.
Hai người đi tới một nhà hàng lẩu gần đó. Lúc gọi đồ ăn, Úc Tử Duyệt còn cố ý bảo nhân viên phục vụ không cho hạt tiêu vào. Lăng Bắc Hàn thấy vậy nhìn cô mỉm cười cưng chiều.
“Lăng Bắc Hàn......”
“Hử?”
“Ngày mai là sinh nhật mẹ em, em muốn về thành phố A......” Nhấp một ngụm trà lạnh, Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng hỏi.
Trong lòng Lăng Bắc Hàn chợt cảm thấy áy náy. Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: “Ngày mai anh không thể đi cùng em được rồi...”

“Không sao! Không phải là muốn anh đi cùng em về!” Úc Tử Duyệt vội vàng ngắt lời anh.
“Ừ, vậy để anh cho người đưa em về. Quà tặng anh sẽ mua giúp em, em nói với ba mẹ một tiếng giúp anh.” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt áy náy nói.
“Những chuyện này anh không cần để tâm. Em hiểu mà!” Úc Tử Duyệt quan tâm nói.
Lăng Bắc Hàn chỉ gật đầu, sự áy náy trong lòng anh không từ nào tả hết được.
Sau khi hai người ăn lẩu xong, Lăng Bắc Hàn nói Úc Tử Duyệt lái xe về nhà, anh phải trở về doanh trại. Lòng Úc Tử Duyệt cảm thấy thất vọng cùng đau lòng. Anh đã về đến Kinh Đô rồi, vậy mà cũng không thể về thăm nhà một lát......
“Để em đưa anh tới chỗ trạm xăng!” Dù chỉ là ở bên anh thêm một phút, cũng tốt lắm rồi. Úc Tử Duyệt dứt lời, cảm giác cổ họng nghẹn ngào. Cô đau lòng, cố gắng kìm nén nước mắt, không để nó rơi xuống.
Lăng Bắc Hàn gật đầu đồng ý. Sau khi lên xe, anh vẫn là người lái xe, Úc Tử Duyệt nắm chặt lấy bàn tay phải của anh.
“Dù anh bận cả ngày, nhưng ngày nào cũng phải gọi điện cho em đấy, không thì gửi tin nhắn cũng được! Biết chưa? Còn nếu phải đi vào núi huấn luyện thì nhất định phải báo trước cho em!” Cô cố nén chua xót trong lòng, bá đạo nói với anh.
“Báo cáo tư lệnh, đã hiểu!” Lăng Bắc Hàn đột nhiên mở miệng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, lớn tiếng nói.
“Ha ha......” Úc Tử Duyệt nghe vậy liền cười ra tiếng, nước mắt cũng rơi xuống, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ tươi cười.
“Vậy lần sau anh có dám gọi điện thoại, nhắn tin cho Hạ Tĩnh Sơ nữa không?” Úc Tử Duyệt được voi đòi tiên, ngạo mạn hỏi tiếp.
“Báo cáo tư lệnh, không dám!” Lăng Bắc Hàn tiếp tục nói.
Còn chưa tới trạm xăng dầu anh đã dừng xe, quay đầu nhìn Úc Tử Duyệt đang vừa cười vừa khóc, đưa tay kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
“Cô ta nói gì, em đừng tin là được. Cô ta không lừa gạt em, thì em cũng đừng nên trêu chọc vào cô ta nữa.” Anh vuốt ve mái tóc của cô, trầm giọng nói.
“Em hiểu mà. Em tránh cô ta còn không kịp ý chứ! Hay để em đưa anh về, được không?” Biết rằng sắp phải chia xa anh, Úc Tử Duyệt nằm ở trong ngực của anh, đau lòng nói.
“Không cần đâu. Xe cũngtới rồi, anh phải xuống rồi!” Lăng Bắc Hàn nhìn thấy phía sau có chiếc xe buýt đang chạy tới, anh buông cô ra, trầm giọng nói, sau đó định đẩy cửa xe bước ra.
“Em......” Úc Tử Duyệt cảm thấy trái tim như bị khoét một miếng, cô chăm chú nhìn anh. Chân anh đột nhiên rút lại. Anh kéo kính xe lên, cúi đầu hôn tới tấp lên môi cô.
“Phải biết tự chăm sóc ình, tự bảo vệ mình đó!” Anh nói xong, liền buông cô ra, nhảy xuống xe.
Nước mắt cô không ngừng rơi xuống. Cô nhìn nhìn theo bóng dáng xanh biếc của anh đi lên xe buýt, sau đó biến mất không thấy gì nữa......
***
Sáng sớm hôm sau, lúc Úc Tử Duyệt mới vừa xuống lầu, nhân viên bảo vệ Tiểu Lý đã xách theo rất nhiều quà đứng đợi cô. Thì ra là do Lăng Bắc Hàn dặn dò anh ta, còn nhờ anh lái xe đưa cô về thành phố A.
Úc Tử Duyệt muốn từ chối, nhưng lại không thể từ chối được.
Sau lần lại mặt khi mới kết hôn, Úc Tử Duyệt chưa về nhà mẹ đẻ. Mặc dù không có Lăng Bắc Hàn đi cùng với cô, nhưng đối với cô mà nói, chỉ cần trong lòng Lăng Bắc Hàn có cô, hơn nữa anh với Hạ Tĩnh Sơ cắt đứt hoàn toàn quan hệ là đủ rồi.
Từ xa, người nhà đều đã đứng đợi cô. Úc Tử Duyệt hiểu, họ thật sự rất yêu thương cô. Người nhà họ Úc hoàn toàn không giống với nhà họ Lăng lúc nào cũng lạnh lẽo, luôn tỏ vẻ quyền thế.
“Ba.... Mẹ......” Úc Tử Duyệt làm nũng gọi, giang hai cánh tay nhào vào trong lòng mẹ cô. Tô Mạt Hề cũng đỏ vành mắt ôm lấy con gái.
“Lăng Bắc Hàn không được nghỉ phép nên không thể tới được. Anh ấy nhờ con mang quà tặng lại cho ba mẹ.....” Úc Tử Duyệt rời khỏi lòng mẹ mình, chỉ vào đống quà nói tốt cho Lăng Bắc Hàn.
“Mẹ biết rồi! Tối hôm qua Bắc Hàn có gọi điện thoại tới rồi!” Tô Mạt Hề dịu dàng nói.
Hả? Anh ấy gọi điện thoại tới sao? Đồ lính thối! Tối hôm qua, lúc gọi điện thoại cho cô sao không hề nhắc tới? Cô không khỏi cảm thấy, anh là người đàn ông biết hiểu lễ nghĩa.
“Chào ông bà! Những thứ này là của vợ chồng tư lệnh nhờ tôi mang tới gửi tặng cho ông bà!” Tiểu Lý mang lễ vật tới gần, nói với Úc Trạch Hạo.
Úc Tử Duyệt có chút hoài nghi. Những thứ này đúng là quà bố mẹ chồng cô tặng sao?
Vợ chồng họ Úc khách sáo cảm ơn Tiểu Lý, cũng mời anh ta vào nhà, nhưng anh ta lại thật thà nói rằng phải trở về Kinh Đô, còn nói ngày mai sẽ trở lại đón Úc Tử Duyệt. Mặc cho người nhà họ Úc mời mọc thế nào, anh ta cũng nhất quyết không ở lại.
Ngày hôm sau sinh nhật củaTô Mạt Hề chỉ có người trong gia đình, không hề có thêm vị khách mời nào khác. Tới tận lúc trưa, mới xuất hiện một vị khách không mời mà tới. Đó chính là Lệ Mộ Phàm vừa mới ra viện cách đây mấy ngày. Anh tới còn cầm theo cả quà.
Úc Tử Duyệt chỉ lễ phép nói với Lệ Mộ Phàm mấy câu. Nhưng cô vẫn không thể tránh được cặp mắt nóng bỏng của anh.
Sau bữa cơm chiều, Úc Tử Duyệt cùng hai đứa nhỏ con nhà dì chừng mười mấy tuổi đi chơi game. Lệ Mộ Phàm ở phòng ngoài nghe thấy tiếng cười nói sang sảng của cô từ phòng trong truyền ra, khóe miệng anh không khỏi nở nụ cười yêu thương.
Chiếc điện thoại màu trắng đang sạc pin đặt ở trên bàn trà đột nhiên đổ chuông, Lệ Mộ Phàm đi đến gần, nhìn thấy trên màn hình hiện lên hai chữ ”Ông xã”, lồng ngực anh như bị ai khuấy tung lên. Sự ghen tuông cũng tuôn trào mãnh liệt, Lệ Mộ Phàm liếc nhìn về phía cửa phòng, sau đó cầm điện thoại di động lên......

back top